Chương 14: Một cái Potter?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bát quái không phải là độc quyền của phụ nữ, cũng không phải độc quyền của người lớn, bọn nhỏ cũng đam mê bát quái, đặc biệt là khi một đám nhóc cùng ở trong một hoàn cảnh bị phong bế.

Khi Draco cùng Harry đi vào phòng sinh hoạt chung Slytherin, phát hiện một nửa năm nhất đều ở đây, thậm chí mấy đàn anh lớp lớn cũng có mặt ―― đây là tình huống chỉ sau khai giảng một tháng mới có, từ khi tháng mười bắt đầu, Slytherin đã từ hành động tập thể chuyển thành từng nhóm hành động.

"Draco!" Pansy đầy mặt tươi cười tiếp đón, nhiệt tình đến mức cả Draco và Harry đều nhịn không được nhướng mày ―― Harry vẫn dính phải tật xấu này ~ thấy cô chỉ gọi Draco, Harry rất tự giác xoay người đi sang bên cạnh hai bước. Hắn cũng không chú ý tới, bởi vì cái xoay người này, Pansy thở dài nhẹ nhõm một hơi, tới gần Draco thêm hai bước. Nhưng sau khi Draco phát giác hắn xoay người, lại có chút thất lễ mặc kệ tiểu thư Parkinson, bước nhanh hai bước tới đứng bên cạnh hắn.

Cảm giác được Draco lại gần, Harry nghi hoặc quay đầu nhìn cậu. Bạch kim Vương tử có chút tức giận trừng hắn một cái, mặt bánh bao vì tức giận mà phình thêm một vòng.

Làm sao vậy?

Harry càng không rõ, ánh mắt dừng lại trên mặt Draco một chút, lại nhìn về phía Pansy. Màu mắt lục của Harry, kỳ thật sẽ theo tâm tình của hắn mà phát sinh thay đổi rất nhỏ. Tỷ như hiện tại, khi hắn không diễn kịch, đồng tử gần với màu lục đậm, ngưng trọng mà ủ dột, đây cũng là tâm tình chung của hắn trong giai đoạn hiện tại.

Hiện tại, hắn trưng ra khuôn mặt nghiêm túc, tròng mắt màu lục đậm nhìn chằm chằm Pansy, cho dù hắn chỉ là nhìn thoáng qua liền lập tức xoay về, nhưng cô bé vẫn run lập cập, tươi cười lập tức biến mất không còn một mảnh, thậm chí có chút sợ hãi lui về phía sau. Merlin biết, Harry chỉ là theo bản năng nhìn qua mà thôi.

Nhưng hành động của cô bé lại khiến Harry có chút tò mò, không phải Pansy muốn tìm Draco sao? Vì thế, Harry vừa mới chuyển tầm mắt lại nhìn về phía Pansy lần nữa. Lần này bởi vì xuất phát từ tò mò, cho nên ánh mắt dừng lại trên người Pansy hơi lâu một chút.

―― Thực hiển nhiên, những lời như "đôi mắt là cửa sổ tâm hồn" chẳng thích hợp với Harry Potter Mặt Than tí nào, Pansy và với những người khác chẳng nhìn ra tí tò mò nào trên mặt Harry, ngược lại nhìn ra hàm ý cảnh cáo, hoặc là thứ gì đó còn quỷ dị hơn.

Vì thế, lần này Pansy không ngừng lui về phía sau, thậm chí bởi vì quá vội vàng cho nên bị sẫy chân, có chút chật vật ngã vào một cái sô pha. Mà mấy đứa nhóc Slytherin khác bao gồm cả mấy đàn anh lớp trên cũng lập tức thối lui, hình thành một khoảng trống xung quanh Harry, Draco, Crabbe và Goyle.

Rốt cuộc là làm sao vậy?

Harry trên mặt cuối cùng cũng không còn cứng nhắc một mảnh, hắn nhíu mày, nhìn bốn phía một vòng, người bị hắn nhìn qua lập tức đáp lại bằng nụ cười như bị rút gân. Cuối cùng khi Harry nhìn về phía Draco, phát hiện Bạch kim Vương tử không biết từ khi nào đã nguôi giận? Đang cười đến là xán lạn......

Thôi, hắn dù sao cũng là một ông chú ba mươi tuổi, thật sự không hiểu được bọn nhóc này đang suy nghĩ cái gì.

Vì thế, ông chú Harry Potter tự sa ngã.

"Đi thôi, Harry." Draco vẫn dùng giọng điệu quỷ dị kia gọi Harry, lúc đầu Harry sau lưng nổi cả lớp da gà nhưng giờ thì quen rồi.

Khôi phục mặt than, Harry gật gật đầu, cùng Draco đi ra cửa. Khi bóng dáng bốn người biến mất sau cửa, mấy đứa nhóc Slytherin còn ở lại phòng sinh hoạt chung cuối cùng thả lỏng, thở phào một hơi, đồng thời trao đổi ánh mắt với những ý nghĩa riêng......

Harry cùng Draco đến lễ đường không bao lâu, tụi nhỏ Slytherin cũng lục tục đến đủ. Hôm nay lễ đường hiếm khi được an tĩnh, bởi vì nguyên bản đám nhóc Gryffindor luôn ầm ĩ nhất giờ phút này đều tập trung vào đá quý trong đồng hồ cát của bọn họ.

Khai giảng gần hai tháng, đồng hồ cát mỗi nhà đều tích trữ được một ít, nhưng chỉ trong một đêm, đá quý nhà Gryffindor đã trở nên "sạch sẽ" hệt như mới khai giảng! Đương nhiên, đá quý nhà Slytherin cũng giảm xuống một đoạn không nhỏ ―― Draco vẫn bị  trừ năm mươi điểm, nhưng nếu so sánh thì vẫn không đáng chú ý.

Bất quá Harry cũng không để ý Gryffindor, hắn vẫn như bình thường bắt đầu ăn bữa sáng.

"Weasley cũng không có mặt?" Draco đột nhiên kỳ quái nói.

"......" Vẫn đang ăn.

"Tên kia chỉ trầy da một chút mà thôi, đúng rồi, Harry, cậu nói thử xem, có thứ gì trong cấm địa vậy?"

Thực rõ ràng, Draco đã từ trạng thái kinh hách khi nhìn thấy Weasley một thân toàn máu đêm qua khôi phục lại. Nhưng Harry vẫn không trả lời, tiếp tục ăn.

"Đúng rồi! Tớ quên mất, chuyện này phải nói cho ba ba!"

Thanh âm của Draco không lớn, nhưng cũng không áp chế, cho nên mấy tiểu quý tộc chung quanh mặt ngoài chuyên chú ăn cơm, trên thực tế tai nghe tám phương, động tác trên tay hơi dừng lại. Có mấy đứa tố chất tâm lý không đạt tiêu chuẩn thậm chí còn ngẩng đầu nhìn sang bên này, kết quả bọn họ không thấy được biểu tình của Draco, mà thấy ánh mắt lạnh buốt của Chúa cứu thế có thể so với ánh mắt khủng bố của Xà vương, vì thế lập tức cứng đờ, sau đó bưng đồ uống lên vội vàng uống, miễn cho tự sặc chết......

Kỳ thật, Harry căn bản không nhìn bọn họ, hắn chỉ là đang tự hỏi, thuận tiện ngẩn người mà thôi.

Hắn đương nhiên biết trong cấm địa là cái gì, đó là một con chó ba đầu, trong nguyên tác, thậm chí Snape cũng đã từng chịu thiệt với con chó biến dị này, còn bị khập khiễng một đoạn thời gian không ngắn.

Cho nên, có thể suy luận ra, dưới tình huống không có âm nhạc, lực công kích của chó ba đầu không yếu, hơn nữa miệng vết thương do nó gây ra tuyệt đối không phải chỉ là vết thương da thịt đơn giản như vậy. Nếu không, không có khả năng Snape vừa là bậc thầy Độc Dược vừa là bậc thầy Hắc Ma Pháp còn phải kéo một cái chân bị thương mỗi ngày chạy tới chạy lui.

Như vậy, nếu Hermione và Neville bị thương, lại còn bị thương không nhẹ, giống như Draco nói, nếu cha của Draco muốn mượn chuyện này làm cái cớ, tuyệt đối có thể làm lớn chuyện.

Đơn giản nhất, Dumbledore nói bảo hộ học sinh, nhưng mà có hai học sinh bị trọng thương ở Hogwarts ―― tuy rằng tự bọn họ chạy đến cấm địa, nhưng ai cho phép thả sinh vật ma pháp nguy hiểm như chó ba đầu ở trong trường học? Mặc dù mọi người đều biết Rừng Cấm có dã thú nguy hiểm, nhưng Rừng Cấm xem như là vấn đề lịch sử di lưu, nhưng Hogwarts lại là thành lũy bảo vệ các phù thủy nhỏ. Trong sự kiện này, Dumbledore cho dù có một vạn cái miệng cũng không thể nói rõ ràng.

  Cho dù cụ vẫn có thể giữ chức hiệu trưởng nhưng danh dự cũng đã bị đả kích thật lớn, nhưng điều này đối với Harry không có chỗ tốt, rốt cuộc dù hắn có mâu thuẫn với Dumbledore như thế nào, nhưng để Dumbledore và Hội Phượng Hoàng chắn phía trước là xác định bất biến. Không thể làm Dumbledore đổ được!

Harry uống sữa bò xong, lau miệng, Draco cũng uống xong đồ uống, hình như là nước chanh. Nhưng Hogwarts chỉ có nước chanh vắt, Draco cau mày,  hình như không quá thích hương vị này.

"Draco." Trên đường đến phòng học, Harry nói, "Buổi tối lúc cậu nhìn thấy Weasley, trông cậu ta thế nào?"

"Trông thế nào? Trên người nó có máu, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy tớ liền nói tất cả là tại tớ sai."

"Nhà Longbottom là người ủng hộ Dumbledore, vị tiểu thư Granger kia tớ nhớ lúc cô ta ở trên xe lửa cũng phi thường sùng bái Dumbledore."

"Có ý gì?"

"Nếu cậu viết thư nói cho baba, mà  Malfoy tiên sinh y theo thư của cậu ra tay với Dumbledore...... Nhưng nếu đến lúc đó hai người trọng thương lại bình yên vô sự, vậy tình cảnh của Malfoy tiên sinh sẽ không ổn. Hơn nữa, cậu làm sao biết được Longbottom trọng thương, Granger cũng không ổn? Dưới tình huống như hôm qua, ai nói cho cậu? Chủ nhiệm? Hay là giáo sư khác?"

Nguyên bản chỉ là muốn đánh mất ý tưởng tìm Dumbledore phiền toái của Draco, nhưng càng nói Harry càng cảm thấy có lẽ mình đoán đúng. Dumbledore chính là một cường giả có thói quen trong thời gian ngắn đem hoàn cảnh xấu chuyển thành ưu thế, nếu chuyện này thật sự tệ như Draco chứng kiến, Dumbledore sao có thể đem nhược điểm của mình bại lộ trong mắt một người nhà Malfoy?

Tiểu quý tộc vốn dĩ ý chí chiến đấu hừng hực muốn viết thư cho baba, sắc mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng: "Tớ sẽ điều tra rõ, bọn họ nhất định ở phòng chữa bệnh."

"Không cần cậu đi tra."

"Hả?"

"Việc này đẩy cho người khác cũng chưa chắc không tốt, tớ nhớ nhà Parkinson cũng là thành viên Hội đồng Quản trị."

"Để tớ nói cho Pansy?" Draco hiển nhiên có chút không muốn, nếu chuyện này là sự thật, như vậy ích lợi đều là của baba cậu, nhưng hiện tại đem ích lợi nhường cho người khác......

Harry ở trong lòng than một tiếng, Draco quả nhiên bị chiều chuộng quá mức, cũng quá "Độc". Cho dù chỉ xem qua nguyên tác, mà không phân tích cụ thể nhà Malfoy trong thế giới chân thật này. Hắn cũng có thể đoán được sau khi Hắc Ma Vương biến mất, nhà Malfoy tuy rằng dựa vào tài phú cùng với thủ đoạn ưu tú của Lucius Malfoy mà sừng sững không ngã. Nhưng cũng là cái đích cho mọi người chỉ trích, ánh mắt tham lam nhìn chăm chú vào Bạch kim gia tộc không đơn giản chỉ là một hay hai người mà thôi.

Huống hồ chỉ là lật đổ Dumbledore, cho dù cuối cùng có thành công, trừ việc làm Hội Phượng Hoàng hận đến ngứa răng, bọn họ có thể đạt được cái gì?!

Mà đại quý tộc nếu thông minh, khi có cơ hội để những người khác đứng trước gia tộc Malfoy đối nghịch với Dumbledore, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ mà đem cơ hội này hai tay dâng lên.

Đương nhiên, tất cả đều là Harry suy đoán, Lucius Malfoy có thông minh hay không thì hắn không biết.

"Kỳ thật cậu có thể cho baba cậu tự mình lựa chọn." Harry nói, một người đàn ông có thể bảo vệ vợ con qua thời đại hắc ám, chắc là sẽ không quá ngốc đi, "Viết hết sự thật vào, cũng chỉ ra chỗ cậu không chắc chắn, cậu không tin phán đoán của mình nhưng tuyệt đối sẽ nghe baba mình đúng không?"

"Đương nhiên, baba tớ là pháp sư mạnh nhất...... Ít nhất là thông minh nhất trên toàn Anh quốc!"
"Draco, kỳ thật cậu có thể đi hỏi chủ nhiệm rốt cuộc sự thật là thế nào mà, sao cậu không đi hỏi?"

"Tớ khiến Slytherin bị trừ năm mươi điểm." Draco lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Harry lắc lắc đầu, trong lòng thầm than một tiếng: Tiểu quỷ.

Nếu hắn không thuyết phục được Draco, cha cậu thật sự cho rằng con trai tìm được tin tức tốt, sau đó  tùy tiện tìm Dumbledore, nhà Malfoy nhất định sẽ chết thảm. Bất quá lại nói tiếp, trong nguyên tác tuy rằng đại quý tộc là bạn tốt của Snape, nhưng trừ bỏ Malfoy phu nhân nhờ Snape bảo hộ con trai mình ra, hình như...... Snape cũng không giúp bạn tốt cái gì, hai người bọn họ là bạn tốt thật sao?

Thôi, đó là việc của người khác, không liên quan đến ta.

Tự nhận là sự tình đã giải quyết Harry, vào đêm trước Halloween thu được một phong thơ từ Malfoy tiên sinh ―― do Draco Malfoy chuyển giao.

"Tớ?" Mặt than như Harry cũng không khỏi sửng sốt, hắn hình như không có liên hệ gì với cha Draco a.

"Đúng vậy, tớ viết thư cho baba nhắc tới cậu đã giúp đỡ tớ." Draco nghĩ nghĩ, "Bất kể phương diện nào."

Trong thời gian này Harry xác thật giúp Draco không ít, như vậy chỉ là một phong thư lễ tiết cảm tạ của người làm cha thôi sao?

Tiếp nhận thư, Harry bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng: "Draco, không phải cậu nói với Malfoy tiên sinh chuyện tớ nhắc nhở cậu cẩn thận đừng lọt vào bẫy rập đấy chứ?"

"Đương nhiên phải nhấn mạnh chuyện đó chứ, một Slytherin sẽ không cướp công lao của bạn bè."

"......"

Trở lại phòng ngủ, Harry thần sắc phức tạp nhìn phong thư chưa mở, hắn tự nguyện làm bạn với Draco, hơn nữa còn chiếu cố cậu, không có nghĩa là hắn cũng nguyện ý liên quan tới nhà Malfoy. Trong mắt hắn, Lucius Malfoy chính là đại biểu cho nguy hiểm.

Nhưng cũng không thể không xem thư, Harry do dự một lúc, mở phong thư ra. Kết quả lá thư kia rất ngắn, Lucius chỉ dùng từ ngữ đơn giản đến gần như ngắn gọn tỏ vẻ cảm tạ Harry, chỉ như thế. Harry đem phong thư lăn qua lộn lại nhìn hai ba lần, vẫn không thấy có gì khác biệt.

Nhưng hắn lại không dám xác định phong thư không có gì lạ, có lẽ đại quý tộc có ẩn dụ gì đó hắn không nhìn ra?

Tóm lại, phong thư tổng cộng chỉ có hai câu, hai mươi mấy từ đơn, lăn lộn Chúa cứu thế vĩ đại một đêm không ngủ......

Harry nghĩ tới cởi chuông phải tìm người cột chuông, hắn cần biết Draco rốt cuộc nói về mình với baba như thế nào. Nhưng hắn không thể đi hỏi, dù sao dò hỏi nội dung thư tín của đối phương là thật thất lễ. Mà bữa sáng hôm nay, kẹo tình yêu của mẹ Draco lại từ một hộp biến thành hai hộp.

"Tớ?" Harry ngốc ngốc hỏi lại lần nữa.

"Đúng vậy, lời cảm ơn từ mẹ tớ." Biểu tình Draco có chút ghen ghét, Harry đoán đó là bởi vì hộp của hắn to hơn của cậu một chút.

Harry nhìn hộp kẹo, hơi hiểu ra vợ chồng Malfoy nghĩ như thế nào, bọn họ chuẩn bị đối xử với  Harry như một học sinh Slytherin bình thường có thể giúp đỡ Draco. Mà đây đúng là phương thức xử lý hợp lý nhất hiện nay, mặc dù có lẽ sẽ làm thần kinh của Dumbledore khẩn trương lên chút ít, nhưng nếu sau này xảy ra chuyện gì, đối với Draco, đối với nhà Malfoy đều có chỗ tốt.
Harry yên tâm, nhưng từng câu từng chữ trong phong thư hồi âm cho Lucius Malfoy vẫn làm hắn cân nhắc viết suốt cả một buổi chiều ――  năm đó hắn  thi đại học, bài thi viết tiếng Anh cũng không tỉ mỉ cẩn thận như vậy.

Vào ban đêm, thư của Harry bị một người trên tay áo có ám văn hoa lệ mở ra, sau khi đọc lướt qua, lá thư kia bị thả lại án thư, ngón tay thon dài trắng nõn có tiết tấu gõ gõ lên bàn.

"Một Potter?" Tiếng cười khẽ mang chút nghi hoặc vang lên, thư bị bỏ vào ngăn kéo bàn làm việc...... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro