Chương 2: Rời đi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một mùi hương tràn ngập tính kích thích kéo Tiêu Thần Duyệt tỉnh lại từ trong bóng tối, hắn đột nhiên ngồi dậy, lại bị ho khan kịch kiệt. Nhưng cái mùi đáng sợ đó dường như vẫn tồn tại trong xoang mũi cùng lồng ngực hắn. Lúc Tiêu Thần Duyệt cho rằng chính mình sau khi bị mùi hương kia đánh thức xong lại bị nó hun ngất xỉu lần nữa, một bàn tay cầm theo một cái chai nhỏ xuất hiện ở trước mắt hắn.

Đối với khí vị đã sinh ra tâm lý sợ hãi - Tiêu Thần Duyệt - theo bản năng muốn né tránh, nhưng không chờ hắn hành động, cái chai đã ở ngay dưới mũi. Hắn muốn nín thở, nhưng vì đang không ngừng ho khan, nên động tác này có chút khó khăn, cho nên mùi hương từ cái chai kia vẫn chui vào khoang mũi của hắn...

Hương thơm kia như là hương cỏ sau cơn mưa, thoải mái thanh tân, nháy mắt thư giãn hệ hô hấp vừa bị tàn phá, Tiêu Thần Duyệt lại lần nữa hít sâu một hơi, cả người cũng thả lỏng.

"Trò Potter, con có sao không?" Một giọng nữ nói tiếng Anh vang lên bên tai.

Tiêu Thần Duyệt bắt đầu quan sát bốn phía, chẳng lẽ hắn đến bệnh viện, hơn nữa bạn cùng phòng là người nước ngoài?

Chính là, sự thật nghiêm trọng hơn dự kiến của hắn nhiều lắm, một người phụ nữ trung niên tóc vàng đứng ở bên người hắn, trên cái bàn nhỏ bên cạnh bà đặt hai cái bình nhỏ, bên trong là cái gì không cần nói cũng biết, mà nơi này nhìn cũng không giống bất kỳ bệnh viện chính quy nào trong thành phố - hắn đang nằm trên một cái giường đơn, bốn phía là rèm trắng. Mà từ khe hở giữa hai cái rèm có thể nhìn thấy chung quanh cũng là những phòng đơn cũng bị ngăn cách giống như vậy. Mép giường có một cái ghế dựa, trên lưng ghế treo một cái áo choàng màu đen, bất quá vừa nhìn kích cỡ là biết cái áo choàng kia không phải của mình, cho nên hắn cũng không để ý.

"Xin hỏi... Khụ khụ! Tôi..." Nhìn không ra cái gì khác thường, Tiêu Thần Duyệt chỉ có thể gửi hy vọng bác gái này có thể cho hắn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng, vừa mở miệng hắn liền phát hiện thanh âm không đúng, hắn tưởng yết hầu có vấn đề, nhưng thử ho khan hai tiếng cũng không phát hiện có gì không khoẻ, dùng tay nhéo nhéo yết hầu, Tiêu Thần Duyệt cảm giác sau lưng dâng lên một luồng khí lạnh. Hắn nhìn tay của mình, đôi tay này có vết chai, có vết thương, có sẹo. Quan trọng hơn là, đôi tay này so với tay của hắn nhỏ hơn gần một nửa!

Tiêu Thần Duyệt muốn thét chói tai, nhưng do quá sợ hãi làm hắn nửa tiếng cũng không thét ra được. Chỉ có thể cứng đờ nhìn tay mình mà sững sờ tại chỗ.

"Tôi muốn... Về nhà..."
Vô thức, Tiêu Thần Duyệt nghẹn ngào nói, bởi vì thân thể bản năng, vẫn là nói tiếng Anh.

Nơi gọi là "Nhà" kia, hiện giờ tuy rằng vừa áp lực lại vừa âm lãnh, nhưng dù sao cũng là nơi hắn lớn lên, nơi làm cho hắn thấy an tâm, có người và những vật quen thuộc. Kết quả, hắn không thoát khỏi vận mệnh hôn mê tập hai -- kỳ thật Tiêu Thần Duyệt cũng không yếu ớt như vậy, nhưng linh hồn của hắn cùng thân thể này còn chưa hoàn toàn dung hợp, hơn nữa thân thể này cũng chẳng khoẻ mạnh gì cho cam.

Thật may mắn, lần thứ hai hắn tỉnh lại, những người đến thăm nguyên chủ đều đang đứng ở sau lưng hắn. Cho nên hắn nhanh chóng nhắm mắt lại, an tĩnh nghe những người đó nói chuyện.

Harry Potter, té ngã ở bên hồ hôn mê bất tỉnh, bỏ lỡ lễ phân loại, Hogwarts, hiệu trưởng, chủ nhiệm, vân vân và mây mây...

Nếu không phải xác định mình đổi một thân thể khác, Tiêu Thần Duyệt nhất định sẽ cho rằng đây là trò đùa dai của một fan cuồng điện ảnh nào đó.

Nhưng sự thật là, Quý Vi Vi nguyền rủa.. thế mà lại ứng nghiệm?
Vì cái gì cô mua xổ số năm đồng tiền cũng chưa bao giờ trúng a?

Tiêu Thần Duyệt tâm loạn như ma, hắn muốn trở về, không chỉ bởi vì nơi này căn bản không phải thế giới của hắn, còn bởi vì nghe những người đó nói chuyện, hắn hiện tại họ Potter, tên Harry, đứa trẻ này từ khi sinh ra đã có một phần công tác không thể từ bỏ -- Chúa cứu thế. Vào những lúc u buồn, Quý Vi Vi thường đem 《 Harry Potter 》 làm sách báo giải buồn cho hắn đọc, hắn biết rõ đứa bé xui xẻo này phải trải qua những gì.

Nguyên tác nhân vật làm tất cả những thứ đó bởi vì nhiệt huyết của hắn, hơn nữa hắn thuộc về thế giới này. Tiêu Thần Duyệt cũng yêu nước, chỉ cần Tổ quốc yêu cầu hắn sẵn sàng vác súng lên vai. Nhưng nơi này là thế giới trong sách, là ngoại quốc, lại chỉ là một xó xỉnh không có tên trên bản đồ nước ngoài, hắn không có giác ngộ phải phấn đấu hết mình cứu vớt thế giới gì gì đó. Nhưng nếu hắn đã trở thành Harry Potter, muốn chạy trốn là không có khả năng.

Đang trầm tư, Tiêu Thần Duyệt bất tri bất giác mở bừng mắt. Sau đó hắn thấy một ông lão râu bạc lộ ra một nụ cười nghịch ngợm với hắn, cái này tuyệt đối nghiêm trọng không hợp với độ tuổi của cụ:

"Harry, chúng ta có thể nói chuyện không?"

Albus Dumbledore - ông lão dùng cả đời phấn đấu vì sự nghiệp, cũng đem cả tính mạng mình ra mà phấn đấu. Một người đáng kính, nhưng nếu ngươi không muốn làm anh hùng, cũng không có cái gọi là tinh thần hiến thân, tốt nhất nên "kính nhi viễn chi" với vị này.

Tiêu Thần Duyệt ngồi dậy:
"Xin lỗi ông, tôi không phải cố ý giả bộ ngủ, tôi chỉ là có chút bất an."

Lời nói tuy không tệ, nhưng phối hợp với biểu tình bình tĩnh cùng giọng điệu bình tĩnh của Tiêu Thần Duyệt lúc này, thực hiển nhiên đây chỉ là có lệ, là lời nói dối. Tiêu Thần Duyệt cũng biết đây là lỗ hổng, nhưng thói quen mười mấy năm không thể sửa đổi dễ dàng như vậy. Mỗi người đều có phương pháp tự ngụy trang, Tiêu Thần Duyệt sau khi biết tính hướng của mình đã trưởng thành từ rất sớm, lựa chọn dùng lạnh nhạt cùng bình tĩnh để ngụy trang. Hiện giờ mặt nạ giả đã gắn chặt trên mặt, không chỉ cảm xúc chân thật không thể tự nhiên biểu lộ, mà cho dù muốn giả bộ cũng không làm được.

"Con bạch tuộc trong hồ kia kỳ thật là một đứa nhỏ ôn nhu."
Albus Dumbledore ngồi bên mép giường của Harry, vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc của hắn.

Lời này có chút kỳ quái, Tiêu Thần Duyệt suy đoán tình trạng của Harry Potter hiện tại chắc là có liên quan đến con bạch tuộc kia. Theo nguyên tắc nói ít sai ít, hắn cúi đầu tự nghịch tay mình.

"Đừng sợ, Harry. Hogwarts là nơi an toàn nhất ở thế giới phép thuật, ở đây, con sẽ không gặp bất kì nguy hiểm gì."

Lời này làm Tiêu Thần Duyệt nhịn không được nhếch khoé miệng lên, trước không nói những phiền toái đó có phải Harry bản thân tự tìm hay không, chỉ nói những sự kiện đột phát kia, nơi này cũng đã không thể xem là an toàn.

"Harry, có thể nói cho ta, lý tưởng của con là gì không?"

Dumbledore bỗng nhiên đổi đề tài, Tiêu Thần Duyệt ngẩng đầu, sau khi tự hỏi một lát, trả lời:

"Mười sáu tuổi có một đêm đầu tiên tuyệt vời, mười tám tuổi có thể đi GAY-BAR ở London, hai mươi lăm tuổi có thể có công việc và tình nhân ổn định, tầm ba mươi tuổi có thể cùng hắn đi Hà Lan đăng ký kết hôn."

Trong nháy mắt, biểu tình của Albus Dumbledore, tuyệt đối chỉ có thể dùng hai từ "đặc sắc" để hình dung.

Nhưng mà Tiêu Thần Duyệt không biết đó là bởi vì hắn vừa mới tỏ vẻ bản thân khát vọng bạn đời là "Hắn", hay là bởi vì Chúa cứu thế không có chí lớn.

"Nguyện vọng... không tồi a."

Ngoài dự đoán của Tiêu Thần Duyệt, Dumbledore sau khi trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười, giống như một bậc cha chú ôn hoà hiền hậu đối với con cháu.

"Như vậy, con muốn trở lại thế giới Muggle sao, Harry?"

Tiêu Thần Duyệt nhìn Dumbledore, tuy rằng hắn chỉ sống ba mươi năm -- con số này đối với Dumbledore tuyệt đối là bé nhỏ không đáng kể -- nhưng mà giờ phút này hắn có thể xác định, nếu hắn gật đầu, Dumbledore sẽ để hắn rời đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro