Chương 29: Khai giảng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vong mã

Đây là một đêm tuyệt diệu, cho dù trong bóng đêm hắn không thể thấy được thân thể mê người của đối phương, nhưng tiếng thở dốc và rên rỉ như ác ma ngâm xướng khiến người trầm mê càng thêm rõ ràng, da thịt như sa tanh tẩm ướt mồ hôi làm người thích không muốn buông tay, cơ bắp cũng không khoa trương, nhéo trong tay có cảm giác vừa đủ, mông cong mà cao vút, hai chân thon dài kẹp chặt eo hắn, còn có mắt cá chân tiêm gầy......

Khi tắm rửa Harry cảm giác dưới bụng lại căng thẳng, nhưng mà không thể tiếp tục phóng túng. Cho nên hắn hít sâu, nỗ lực đem gương mặt  "khiến người cảm thấy lạnh lẽo" của gia tinh nhét vào đại não, cuối cùng cũng làm máu nóng trong người bình ổn xuống. 

Dùng nước ấm tẩm ướt một cái khăn lông khác, Harry cầm khăn lông ra khỏi phòng tắm. Thế giới phép thuật tuy rằng không có bao cao su nhưng Harry cũng không bắn hạt giống trong cơ thể đối phương ―― tuy rằng điều này làm hắn không hưởng thụ được trăm phần trăm, nhưng cho dù chỉ là tình một đêm cũng không thể chỉ lo vui sướng của bản thân.

Trong phòng vẫn là một mảnh đen nhánh, nhưng nơi này chỉ có một cái giường cộng thêm hai cái tủ đầu giường, ngoài ra không có đồ vật gì khác, cho nên hắn không cần lo lắng vấp phải thứ gì. Hắn vừa mới sờ đến cái chăn, đã bị người lẽ ra nên ngủ say bắt được cánh tay.

"Tôi chỉ muốn lau người cho anh." Harry không phản kháng, mà tùy ý đối phương bắt lấy.

"Cho tôi......" Thanh âm thấp thấp rất nhẹ, bất quá Harry cảm thấy nếu nghe thêm vài lần hắn rất có thể sẽ mắc bệnh luyến thanh. Ngoan ngoãn đem khăn lông đưa tới chỗ phát ra tiếng nói, chăn phủ giường tiếp qua đi, sau một trận tiếng vang, khăn lông lại bị trả trở về.

"Một đêm rất tuyệt, gặp lại sau." Thả lại khăn lông, Harry mở cửa, rời đi. Trên đường đi xuống thang lầu, tâm tình của hắn có chút phiền muộn, tình một đêm chính là như thế, cho dù có tiếp xúc thân mật nhất, cho dù hai bên hợp nhau ngoài ý muốn, nhưng khi bắt đầu bọn họ là người xa lạ, khi kết thúc cũng không quen biết. Sau này, dù chạm mặt trên phố ngay cả chào hỏi cũng sẽ không có. 

Đây kỳ thật, cũng là đạo đức của tình một đêm......

Harry thanh toán tiền phòng, rời khỏi quán bar Venus, về tới thái ấp Potter, chuyện đầu tiên Harry làm chính là bò lên giường, ngủ.

Ngủ một giấc, người đàn ông ba mươi tuổi thành thục lần nữa khôi phục thành cậu trai mười hai tuổi non nớt, tất cả đêm qua giống như chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi. Thở dài một tiếng, Harry đánh răng rửa mặt, mặc quần áo ăn cơm, sau đó đi vào hầm phòng chế tác Độc Dược ―― nơi giống với phòng thí nghiệm hóa học, xem ra lâu đài của các quý tộc cổ xưa đều có một cái ―― hắn muốn bắt đầu xử lý Quyển Nhật Ký.

Harry hiện tại không có răng nọc của Tử xà, không có bảo kiếm Gryffindor, cũng không có lửa ma quỷ. Nhưng mà đặt trường sinh linh giá ở thái ấp Potter cũng không hoàn toàn an toàn, cho nên, Harry quyết định thử dùng cách của Muggle hủy diệt trường sinh linh giá. Trước đó, hắn đã nhờ Wilson mua một thứ ―― a-xít mạnh!

Harry nhớ rõ a-xít mạnh ngay cả vàng cũng có thể hòa tan, như vậy thì một quyển Nhật Ký hoàn toàn làm từ giấy, thử một chút cũng có thể đi?

Harry mặc chiếc áo choàng dày nhất của mình, mang  bao tay da rồng, đội mũ, đeo khẩu trang, còn có kính phòng hộ.

Hắn mở Nhật Ký ra, trang thứ nhất quả nhiên mơ hồ viết Tom Riddle. Hắn mở chính giữa Quyển Nhật Ký rồi  đặt trên mặt bàn, dùng một ống thủy tinh lấy một ít a-xít mạnh từ cái chai, sau đó đem ống thủy tinh đưa lên trên Nhật Ký.

Hai giọt axit từ ống thủy tinh chảy xuống, nhỏ xuống trang giấy ố vàng......

Harry nghe thấy được thanh âm xì xì rất nhỏ, đồng thời nơi bị nhỏ axit bắt đầu biến thành màu đen, giống như bị lửa đốt, mãi cho đến khi phản ứng của hai giọt axit kết thúc, cái lỗ đen vẫn ở kia, nhưng trừ cái đó ra cũng không có tình huống khác xảy ra.

Vĩnh viễn Thủ lĩnh nam sinh cũng không toát ra, thậm chí ngay cả chữ viết cũng không xuất hiện. Như vậy rốt cuộc axit dùng được hay là vô dụng đây?

Harry nghĩ nghĩ, quyết định tiếp tục thực nghiệm. Hắn lấy tới một cái vạc lớn bằng gốm sứ, cẩn thận đổ a-xít mạnh vào vạc, sau đó, dùng một cái gắp kẹp Nhật Ký, nhét vào vạc!

"A ――!!"

Harry cảm giác cái kẹp run rẩy, đồng thời hắn rõ ràng nghe thấy được một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương!

Xem ra, kỹ thuật của Muggle vẫn là dùng được. Trong lòng Harry có chút sởn tóc gáy, nhưng nghĩ lại kết quả của việc mềm lòng, hắn nhắm hai mắt, quay đầu, tay nắm cái kẹp vẫn duy trì động tác vừa rồi, mãi cho đến khi thanh âm xì xì làm da đầu hắn run lên hoàn toàn bình ổn, cái kẹp không ngừng rung động rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Chuyện không tốn bao nhiêu sức lực lại làm Harry thở dốc không ngừng, hắn mở mắt ra, một lần nữa nhìn về phía Nhật Ký và vạc. Harry cứ cho rằng hắn sẽ nhìn thấy Quyển Nhật Ký đã hoàn toàn rách nát, nhưng trên thực tế, bề ngoài quyển nhật ký kia nhìn qua chẳng khác gì lúc chưa bỏ vào a-xít mạnh, mà nồi nấu quặng lúc này đã đựng đầy chất lỏng màu đen như mực nước, hơn nữa chất lỏng đang không ngừng tăng lên.
Khi Harry lấy Nhật Ký ra khỏi vạc, chất lỏng màu đen cũng theo đó nhỏ giọt trên mặt đất ―― không phải mực dính trên vở rớt ra, mà là quyển vở vẫn luôn chảy mực.
Harry chỉ có thể bỏ nó vào bồn rửa tay bên cạnh.

Harry vừa buông cái kẹp ra, quyển Nhật Ký đã tự mở ra.

"Ô ô ô ~ người xấu! Cậu bắt nạt tôi!" Mực vẽ thành đôi mắt, mũi và miệng, bởi vì khóc thút thít mà vặn vẹo, không ngừng chảy ra nước mực, đúng là nước mắt từ trong mắt chảy ra.

Harry: "......"
Nhìn Nhật Ký như vậy, Harry tin tưởng, bởi vì a-xít mạnh cho nên Thủ lĩnh nam sinh phản lão hoàn đồng, hoặc biến thành đồ ngốc sao?
Đáp án là "Không". Hắn càng tin là Nhật Ký này đang giả ngu. Cho nên hắn nửa câu lời nói cũng chưa nói, làm lơ quyển vở đang khóc thút thít, trực tiếp mở ra bình a-xít mạnh thứ hai, lại tắm cho nó một lần.

Harry cảm thấy chính mình thật sự rất có thiên phú bạo lực, lần đầu tiên khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết hắn còn sẽ nổi da gà, lần thứ hai thì cảm giác gì cũng không có.

Sau khi kết thúc phản ứng lần này, quyển vở không khóc. Trên thực tế Harry cũng không phát hiện cái gì, từ vạc lấy ra, quyển vở giống như con trai bị kinh sợ ngậm chặt miệng, ngoài ra còn run rẩy không ngừng. Harry rửa sạch sẽ nó dưới vòi nước một lần, sau đó bắt đầu nhìn nó nhíu mày.
Hắn chỉ có thể thừa nhận, khoa học Muggle không thể đột phá bảo hộ của phép thuật.

"Drops, quyển vở này giao cho ngươi bảo quản. Nhưng mà nhớ kỹ, cấm viết chữ bên trên, cũng cấm nói chuyện với nó, cấm ngươi quẹt bất kỳ chất lỏng nào lên nó."

"Vâng! Drops nghe lệnh chủ nhân!" Drops cầm lấy quyển Nhật Ký.
"Từ từ." Harry bỗng nhiên nghĩ đến nếu tiếng kêu thảm thiết lúc nãy nếu không phải Nhật Ký diễn kịch, như vậy nói cách khác a-xít mạnh tuy rằng không thể tiêu diệt nó, nhưng là vẫn là có thể làm nó thống khổ hoặc bị thương, "Ta sẽ nhờ Wilson mang đến một ít a-xít mạnh, mỗi ngày đều dùng axit tắm cho nó một lần." Tích tiểu thành đại, hẳn là có thể đem Nhật Ký giết chết.

"Không! Không! Không!" Nguyên bản Harry cho rằng thanh âm của gia tinh đã đủ bén nhọn, nhưng hiển nhiên Nhật Ký còn cao hơn một bậc, tiếng thét chói tai hoàn toàn phủ qua câu trả lời của Drops, "Đau quá! Đau quá! Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời! bất cứ ngài muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm tất cả! Cầu xin ngài tha cho tôi!"

Thanh âm rất khẩn thiết, cũng thực đáng thương, nhưng trong lòng Harry Quyển Nhật Ký  = Tử xà = trừng chết; Nhật Ký = Voldemort = muốn giết chết Harry Potter, cho nên chỉ dao động rất nhỏ, Harry cắn môi khoát tay với gia tinh, Drops lấy mệnh lệnh của chủ nhân là chuẩn tắc tối cao lập tức xách theo quyển vở biến mất.

Harry cởi ra quần áo dày nặng, xoa  cái trán ngồi xuống sô pha phòng khách. Cho dù lấy được gia sản của nhà Potter, hắn vẫn là một kẻ đáng thương, nếu muốn sống qua bảy năm hung hiểm, hắn không thể tùy tiện thương hại cùng đồng tình, đặc biệt là thương hại những người có liên quan đến sinh mệnh của hắn......

Ngày 1 tháng 9, ngày khai giảng. Harry thuận lợi thông qua sân ga chín ba phần tư lên xe lửa, nửa giờ sau, gặp gỡ Draco đang vênh mặt mang theo Crabbe cùng Goyle lắc lư tiến vào.

Một đường lảo đảo lắc lư thẳng đến Hogwarts, bọn họ xuống xe, lúc này, Draco bỗng nhiên kéo hắn lại.

"Harry?"

"Ừ, sao thế?" Cho dù có hai người cao to Crabbe cùng Goyle, bọn họ cũng vẫn bị dòng người xô đẩy đi tới, Harry phải cẩn thận nhìn dưới chân, đề phòng vấp phải chân người nào đó.

"Cậu hình như cao hơn tớ?" Draco muốn kéo Harry một lần, nhưng hiện tại loại tình huống này căn bản không có thời gian để bọn họ dừng lại, "Merlin!" Draco thầm rủa một tiếng, chỉ có thể tạm thời từ bỏ tính toán so chiều cao, đi theo dòng người đến nơi đỗ xe ngựa.

Một chiếc xe ngựa có thể ngồi bốn người, nhưng Crabbe và Goyle không ngồi cùng xe với bọn họ, trên thực tế sau khi Harry và Draco lên xe, học sinh Slytherin nhìn thấy hai người bọn họ liền rất tự giác mà tránh ra.

"Cái xe ngựa này thật khó chịu!" Sau khi chen chúc một đường Draco ngồi trên xe oán giận.

"Còn tốt." Chỉ là có chút hơi ẩm, ngoài ra còn có mùi mốc meo, Harry thật ra cũng không cảm thấy khó chịu, bất quá, hắn vẫn đưa dầu bạc hà qua ―― muốn dầu bạc hà sao? Đi tìm Harry Potter đi ~

"Cám ơn!" Draco cười hì hì  nhận lấy dầu bạc hà, cậu cũng đã từng nghĩ phải mang theo bên người, nhưng mà làm một Malfoy, có quá nhiều thứ phải mang theo, thứ đồ nhỏ này cũng thường xuyên bị cậu quên mất. Hơn nữa dù sao Harry cũng vẫn luôn đi cùng cậu, có Harry mang theo là được rồi ~

Bôi xong dầu bạc hà, Draco thỏa mãn hít một hơi: "Kỳ thật lần sau cậu có thể chuẩn bị mùi hương khác, Harry. Ví dụ như hoa hồng, hoa nhài, hoa oải hương, mùi hoa gì gì đó, hoặc là quả đào, chanh, dâu tây, hoa quả linh tinh cũng không tồi."

Harry quay đầu, hắn chưa nghe thấy gì cả......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro