Chương 43: Số 12 quảng trường Grimmauld (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry đang xem "Phù thủy chiến đấu" mà Snape tặng cho hắn, tuy rằng quyển sách này đến trong tay hắn đã hơn một năm, nhưng mà bên trong rất nhiều bùa phép hắn còn chưa thể sử dụng thành thạo được. Ngay lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
"Chú có thể vào không, Harry?" Sirius khẽ đẩy cửa một khe hở nhỏ.
"Có thể, Sirius." Harry khép sách lại, đứng lên.
"Cháu không cần khách khí như vậy." Sirius đi đến, ngồi ở trên giường, ý bảo Harry một lần nữa ngồi lại trên ghế, "Harry, chú cảm thấy chúng ta phải nói chuyện."
Harry gật đầu, xoay ghế dựa lại, ngồi thẳng nhìn Sirius.
Mà Sirius có vẻ rất khẩn trương, gã cắn cắn môi, không ngừng gãi đầu, nửa ngày mới một lần nữa mở miệng: "Harry, lần đầu tiên chú gặp cháu, cháu mới lớn như vậy." Gã dùng tay khoa tay múa chân một chút, "Chú có thể dùng hai tay nâng cả người cháu lên, khi đó cháu còn là tiểu quỷ gây sự chỉ biết uống sữa với ngủ thôi ."
Nhớ lại chuyện cũ, Sirius có nháy mắt một lần nữa trở nên thần thái phi dương, nhưng rất nhanh lại lần nữa bắt đầu chân tay luống cuống: "Harry, chú muốn làm một người cha đỡ đầu xứng chức của con, thậm chí là một người cha tốt." Gã nhìn Harry, ánh mắt khẩn thiết chân thành, "Nhưng giống như chỉ là trong nháy mắt cháu đã lớn như hiện tại. Cho dù chú và cháu đã ở chung hơn hai mươi ngày, nhưng chú cũng không giỏi về làm một cái cha đỡ đầu, thậm chí là một người cha. Trên thực tế, chú vẫn luôn coi cháu trở thành một người anh em, hơn nữa không ngừng tìm kiếm bóng dáng cha cháu trên người cháu......"
Harry nhìn Sirius, những lời này không phải là thẳng tính đại cẩu có thể nghĩ đến, tám phần là Lupin nói với gã, có lẽ chính là nửa đoạn đối thoại hắn chưa nghe xong ngày đó.

"Rất hiển nhiên chú đem cháu càng đẩy càng xa...... Không cần giải thích, rốt cuộc chú cũng từng là một Black, đã từng mặc quần áo đẹp đẽ quý giá lá mặt lá trái với các thuần huyết khác." Sirius khổ sở mím môi, "Chú nhiều ít vẫn có thể nhìn ra cháu diễn trò hay là thiệt tình. Chú chịu không nổi khi cháu nhìn chú bằng ánh mắt có lễ lại xa cách. Chú sẽ nỗ lực cải tiến, Harry, chú sẽ nỗ lực, không cho chính mình tự cho là đúng, xin cháu không cần khép kín bản thân được không? Chúng ta...... Tuy rằng chú là Gryffindor, cháu là Slytherin, nhưng mà, vì cháu, ta nguyện ý tiếp thu."
Đôi mắt xanh lục của Harry sáng lên, cuộc nói chuyện của Sirius rất ra ngoài dự kiến của hắn, nói thật, hắn xác thật có chút cảm động. Hơn nữa, nghĩ lại một chút, kỳ thật Sirius và Snape có đôi chỗ rất giống nhau. Snape trung thành là với Lily Evans, nhưng mà Sirius cố nhiên trung thành và tận tâm với Dumbledore nhưng kỳ thật trong lòng gã James Potter mới là người được chôn đến càng sâu đi?
Nếu không mười một năm trước gã không có khả năng không nói gì mà vào Azkaban chuộc tội, cũng không có khả năng không nói gì mà tự mình đi tìm tên chuột nhắt Peter ―― từ truyện gốc có thể thấy được, kỳ thật gã căn bản không nghĩ bắt Peter để rửa sạch oan khuất cho mình, khuyên gã làm vậy là người sói. Gã chỉ muốn giết Peter để báo thù cho vợ chồng Potter!
Sirius sắp một lần nữa trở lại văn phòng thần sáng, hơn nữa vì chuyện của Peter, Sirius đã bị đắp nặn thành một anh hùng bi kịch, tin tưởng rằng cho dù gã không nghĩ nhưng con đường làm quan của gã sẽ có phát triển vượt bậc. Đó là còn chưa tính đến gia tài khổng lồ của nhà Black mà nhiều thế hệ tích lũy, ở giới phù thủy Anh quốc nhà Black giàu có chỉ thua nhà Malfoy mà thôi ―― nếu không ông nội gã sao có thể lấy tiền mua một quả huân chương Merlin một bậc chứ.
Cuối cùng chính là danh vọng nhà Black, tuy rằng thanh danh của Sirius trong giới quý tộc thuần huyết không tốt, nhưng mạng lưới quan hệ do liên hôn của nhà Black với các gia tộc thuần huyết khác, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút tác dụng.
Đương nhiên, để lợi dụng hết thảy thì điều đầu tiên là Harry phải kéo Sirius đến trận doanh của mình đã, ít nhất cũng làm gã không tiếp tục phục vụ Hội Phượng Hoàng nữa......
"Tôi thừa nhận mấy ngày nay tôi đều đang làm bộ." Harry cúi đầu, nhìn góc áo của mình, "Nhưng mà, tôi nghĩ lần trước gặp ở Hogwarts chú đã biết rằng không phải tôi tự muốn đến đây."
Sirius cười khổ lắc lắc đầu: "Đúng vậy, chỉ là lúc ấy chú cho rằng......cháu sẽ nhanh chóng thích chú, dù sao, cháu là con trai James. Nhưng rốt cuộc cháu và cha mình không giống nhau."
"Là rất không giống nhau phải không?"
Tươi cười trên mặt Sirius càng chua xót.
"Kỳ thật đây không phải chuyện gì lạ cả, có ai nói với chú là tôi lớn lên trong gia đình thế nào không?"
"Bọn họ nói cháu được gửi nuôi ở nhà dì, Penny...... chú biết người kia!"
"......" Harry gật gật đầu, "Tôi không trách dì, dù sao gia đình bọn họ không giàu có, hơn nữa bọn họ còn có con trai. Có thể nuôi dưỡng tôi, cho tôi ăn mặc, cho tôi đi học ở trường Muggle, bọn họ đã làm được hết sức có thể."
"Harry......"
"Đừng vẻ mặt cảm động nhìn tôi, Sirius, con đỡ đầu của chú ―― Harry James Potter ―― không phải là một người tốt. Tôi nói như vậy không phải vì thiện lương hay là gì đó mà bởi vì đó là sự thật. So sánh với giới phù thủy chẳng quan tâm tới tôi, ít nhất nhà dì không để tôi đói chết lạnh chết."
"Chú rất xin lỗi."
"Chú xác thật nên xin lỗi." Harry gật đầu, "Bởi vì cho dù tôi nổ bay Hắc Ma Vương, nhưng kỳ thật những người khác trong giới phép thuật cũng không có nghĩa vụ phải nuôi nấng tôi. Nhưng mà chú, chú là cha đỡ đầu của tôi, mười hai năm trước, việc chú làm có thể nói là vứt bỏ tôi."
"!"Sirius hai tay ôm đầu, khuỷu tay để trên đầu gối, cuộn lại thành một đống, nhìn qua thật sự như là một con chó lớn đang bị thương.
"Bị vứt bỏ, bị lạnh nhạt, bị mắng, bị đánh đuổi, mười năm, tôi lớn lên như vậy. Cho nên, vì khiến cho bản thân thoải mái một chút, tôi học được lừa gạt, học được dối trá, học được ích kỷ, học được tất cả những thứ chú khinh thường......"
"Đừng nói nữa!" Sirius rít gào một tiếng, đứng lên, mắt gã đỏ lên và đục ngầu, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo. Nhưng rất nhanh gã lại ngồi trở về, "Chú, chú không có ý nói cháu, Harry, chú chỉ là...... Chú biết, chú sẽ đền bù những sai lầm đó."
"Đền bù là cứng rắn bẻ tôi thành một Gryffindor sao?"

"Không, chú chỉ muốn làm cháu vui sướng, làm cháu......"
"' trở nên giống một đứa trẻ '? Những lời này hiệu trưởng Dumbledore cũng từng nói, vì thế chú xuất hiện. Nhưng trên thực tế, khi không có chú, tôi sống rất vui sướng."
"Chú làm cháu không thích đến vậy ư?" Sirius ủy khuất hỏi, thậm chí Harry thấy nước mắt trong hốc mắt gã.
Vì thế Harry vươn một bàn tay, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: "Chú vũ nhục nhà của tôi, vũ nhục chủ nhiệm của tôi, vũ nhục bạn tốt nhất của tôi, vũ nhục bạn học của tôi. Mà sau khi chúng ta chính thức bắt đầu sống như cha con, chú mời những người tôi muốn tránh xa nhất đến nhà, còn muốn chúng ta trở thành bạn tốt? Chú có nghĩ một cái Slytherin và một cái Weasley trở thành bạn tốt, ở trong "nhà" sẽ chịu ' ưu đãi ' như thế nào sao? chú buộc tôi chơi trò tôi ghét nhất, không tin lời tôi nói mà lại tin tưởng người khác? Tôi thích yên tĩnh đọc sách làm bài tập, nhưng chú lại thích quấy rối. Tôi thích yên tĩnh ăn cơm ―― đương nhiên tâm sự một chút vẫn có thể tiếp thu, nhưng chú lại thích quậy đồ ăn đầy bàn, còn cười ha ha. Chú......"
Harry cuối cùng dứt khoát không cần tay, bởi vì hai tay đều đếm không hết.
"Tóm lại một câu, tôi là một Slytherin tiêu chuẩn, mà chú, chú và bạn của chú, còn lại là Gryffindor tiêu chuẩn. Chúng ta khác nhau quá lớn, hơn nữa không ai muốn vì người kia mà thay đổi bản thân, như vậy, cha đỡ đầu, để tôi rời đi đi. Để tôi trở lại tổ trạch Potter, tôi có thể tự chăm sóc cho mình."
"Không! Chú sẽ không cho cháu đi, Harry!"
"Cả hai chúng ta đều không vui, sao phải vậy đâu? Chú cũng từng nói, chú đã không chịu nổi tôi dối trá."
"Không! ý chú là......" Sirius đứng lên, xoay vòng tại chỗ nửa ngày, cuối cùng mới dừng lại trước mặt Harry, hai tay bàn tay gã đặt lên vai Harry, "Harry, cháu nói đúng, mười hai năm trước, chú vứt bỏ cháu...... Bởi vì cha mẹ cháu chết, chú cần phải chịu trách nhiệm, chú phải...... Chuộc tội! Nhưng mà Peter lại lần nữa xuất hiện, chú tự do. Cháu biết không, một giây kia kỳ thật chú muốn tự sát. Nhưng hiệu trưởng Dumbledore nhắc đến cháu, nói chú cần phải gánh trách nhiệm chăm sóc cháu. Giờ khắc đó chú đã quyết định, cuộc đời còn lại chú sẽ vì cháu mà sống."
Harry nhướng lông mày, hắn đương nhiên sẽ không rời đi, chỉ vì lấy lui làm tới mà thôi. Bất quá, Dumbledore có tính hay không là một nữ gả hai chồng? Một cái Harry câu một đại sư Độc Dược, lại câu thêm một Black cuối cùng.
"Chú sẽ thay đổi vì cháu, chú sẽ biến thành một người cha đỡ đầu và một người cha thật sự mà cháu thích!"
"Tôi thích cha mình giống như giáo sư Snape."
"Tên mũi...... cháu thích hắn điểm nào? Đầu tóc dầu mỡ? Áo choàng dơ hầy? Hay là cái miệng khắc nghiệt hay phun ra nọc độc đó?" Sirius theo thói quen mắng mới ra một nửa đã bị chính mình nuốt lại.
"Giọng thầy ấy rất êm tai, dáng người không tồi, cách đi đường cũng rất tuấn tú."
"Thanh âm dễ nghe? Dáng người không tồi? Đi đường đẹp?!" Câu trả lời của Harry làm Sirius vẻ mặt muốn hộc máu, "Chú, giọng chú cũng không tệ, dáng người chú, được rồi, bây giờ có gầy một chút nhưng lúc trước chú là thần sáng đẹp trai nhất! tư thế đi đường......"
"Được rồi, Sirius." Harry xua xua tay, đánh gãy Sirius hồ ngôn loạn ngữ, "Tôi chỉ đùa một chút thôi."
Sirius thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó đôi mắt tỏa sáng nhào tới ―― Harry hoảng hốt trông thấy cái đuôi sau lưng gã không ngừng vẫy a vẫy: "Hắc! cháu nói giỡn với chú! Harry!" Gã cười toét miệng tới mang tai, Harry thậm chí có thể thấy đầu lưỡi nhỏ trong cổ họng.
"Đúng vậy." Harry nhún nhún vai, "Nhưng mà tiếp theo phải nói đứng đắn, tôi cũng muốn có một ngôi nhà ấm áp, có người nhà yêu tôi và tôi yêu, cho nên, cả hai bên đều phải thay đổi. Hay là vậy đi, chúng ta chơi một trò chơi."
Nghe được hắn nói như vậy, Sirius thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Trò chơi? Được thôi!"
Harry ngầm mắt trợn trắng, vị cha đỡ đầu này vẫn không tim không phổi như cũ, muốn bắt cóc gã cũng không khó khăn gì, tiền đề là đó là người gã tán thành. Nhưng mà muốn thay đổi Sirius không biết phải phiền toái như thế nào nữa.
"Trò chơi này, thật ra là công bằng trao đổi. Đó chính là tôi đưa ra một yêu cầu và mức độ hoàn thành của nó, nếu chú có thể làm được trong thời gian quy định vậy thì chú có thể yêu cầu tôi làm một việc gì đó. Nếu chú không làm được thì trong một tháng chú không được quản này quản nọ với tôi. Ngược lại, nếu tôi chơi không được tôi cũng sẽ phải nghe lời chú trong vòng một tháng."

"Ách......" Sirius suy nghĩ một chút sau đó rất trịnh trọng gật đầu, "Được, chú đồng ý, Harry. Cháu đặt ra yêu cầu đi."
"Không, nếu tôi ra quy tắc trò chơi rồi vậy chú ra yêu cầu trước đi."
"Không không, cháu đến trước đi, chú muốn cho cháu thấy quyết tâm của chú nên sẽ làm bất cứ thứ gì cháu yêu cầu."
"Vậy tôi đặt yêu cầu trước?" Harry nhìn Sirius, hắn muốn cho cẩu giáo phụ ăn chút ngon ngọt trước, nhưng nếu chính gã không muốn vậy không trách được hắn.
"Đương nhiên!"
"Như vậy thì yêu cầu của tôi là......"


"Harry, rốt cuộc cháu nói gì với Sirius vậy?" khi Harry và Lupin cùng làm cơm trong phòng bếp, Lupin tò mò hỏi.
"Chú ấy bị một trò chơi nho nhỏ của tôi làm khó."
"Trò chơi nhỏ?"
"Đúng vậy, tôi và Sirius đang chơi một trò chơi với để tăng tiến tình cha con." Harry nhún nhún vai, tuy rằng trên mặt trước sau như một vẫn là mặt than, nhưng từ cặp mắt lục phỉ thúy trong trẻo có thể biết tâm trạng Harry bây giờ rất tốt.
"Vậy có thể nói cho chú hai người đang chơi gì không? từ giữa trưa đến bây giờ Sirius vẫn vẻ mặt  thần thần bí bí chú hỏi thế nào cũng không nói."
"Xin lỗi, Remus." Harry lắc đầu, Sirius không nói là tốt nhất, người sói rất là thực mẫn cảm, hơn nữa giai đoạn này Sirius rất tin tưởng người sói, Harry không hy vọng thật vất vả cạy được Sirius Black lại bị hắn dọn về quỹ đạo cũ trợ giúp cho Dumbledore ―― bất quá, lại nói tiếp hắn rõ ràng đã định mục tiêu cạy góc tường của Voldemort mà hiện tại một khối, nửa khối đều là Dumbledore. Kệ......cho dù là góc tường nhà ai, chỉ cần có thì tốt rồi.
Thời gian từng ngày qua đi, trong khoảng thời gian này Harry có thể nói là rất hài lòng, nhưng chỉ khi ngẫu nhiên vén màn lên nhìn xem ánh trăng, Harry mới bừng tỉnh nhận ra, ngày trăng tròn sắp đến rồi. Mà điều này khiến cho hắn không thể không khẩn trương, hắn không biết nguyên chủ Harry sống dưới mái hiên cùng với Lupin như thế nào vượt qua đêm trăng tròn, dù sao hắn trong lòng run sợ.
Tuy rằng Harry cũng thừa nhận Lupin bình thường là một người không tồi nhưng mà sau khi  biến thân hắn không thể khống chế bản thân cũng là sự thật khách quan.

Tuy rất sợ hãi nhưng Harry trong đầu không thể khống chế mà sinh ra một ý tưởng điên rồ ―― nếu hắn bị cắn, có phải hay không sẽ được tự do? Dumbledore nguyện ý tiếp nhận một người sói vào đội ngũ tuy không bài trừ bản thân Dumbledore thiện lương nhưng cũng không thể làm lơ ý nghĩa chính trị của nó và hy vọng thông qua Lupin hấp thu những người sói khác của Dumbledore.

Dù sao Harry là không tán thành cách làm này của Dumbledore, người sói có tốt thế nào. Chỉ có Dumbledore được Lupin cảm kích mà phải gánh vác nguy hiểm là toàn bộ học sinh ―― trong học kỳ 1 Lupin không có cảm nhiễm hoặc giết chết học sinh khác không phải tất nhiên mà chỉ là may mắn ngẫu nhiên.
Còn nếu Harry bị cắn, vậy thì giá trị lợi dụng của hắn sẽ nháy mắt bằng không. Cho dù Dumbledore có dấu diếm tin tức đi nữa nhưng hắn không có khả năng mạo hiểm đẩy một cái lông xù xù chúa cứu thế đến tiền tuyến. Phù thủy sợ hãi chán ghét người sói không hề thấp hơn đối với Tử thần Thực tử.
Ý niệm biến thành người sói một khi xuất hiện, liền vứt đi không được. Harry nằm ở trên giường nhắm mắt lại, rõ ràng nghe thấy được tiếng kẽo kẹt vang lên ngoài cửa ―― hiển nhiên là Sirius đang xác nhận hắn có ngủ hay chưa.
Khi tiếng sàn nhà kẽo kẹt kẽo kẹt biến mất, Harry lại lập tức mở mắt, bởi vì hôm nay là đêm trăng tròn! Harry chân trần đi xuống giường, vén lên bức màn rách lỗ chỗ, ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào làm khuôn mặt Harry có vẻ càng thêm trắng bệch, mặt trang sức trước ngực hắn lập loè ánh sáng quỷ dị......
Hiện tại xuống lầu, chỉ cần bị cắn trúng một ngụm, sau đó tất cả sẽ kết thúc. Harry nghĩ, tay nắm chặt đến gắt gao. Hắn lại không phải người ở nơi này, nếu đã từ Muggle biến thành phù thủy, vậy thì từ một phù thủy biến thành người sói cũng không có gì ghê gớm.
Hít sâu, Harry cắn môi mở ra cửa phòng, hắn nhớ rõ dẫm khối sàn nhà nào mới có thể không phát ra thanh âm, hai chân trần càng làm hắn đi lại không hề âm thanh, vì thế một đường an tĩnh, đầu tiên hắn đi đến phòng ngủ của Lupin nhưng  phòng ngủ là trống không, nơi đó cũng không có người.
Có lẽ bọn họ không hy vọng sau khi biến thân Lupin hủy hoại mọi thứ, cho nên thay đổi một chỗ. Harry đứng ở kia tự hỏi bọn họ có thể đi nơi nào, sau đó hắn nghĩ tới phòng ngủ chính, cũng là phòng của Black phu nhân, hiện tại nơi đó thành phòng cất chứa và đống rác, Sirius đã đem tất cả những thứ rách nát nhét vào trong đó.
Vì thế Harry xoay người đến căn phòng đó.
Cửa phòng ngủ chính đã bị khóa chặt, đương nhiên, lúc trước trừ khi Sirius ném rác vào đây gã  cũng khóa chặt cửa. Không biết có phải hay không tại tâm lý nhân tố mà hôm nay Harry cảm thấy cánh cửa này làm hắn sau lưng một trận lạnh cả người......
"Phanh!!"
Ngay khi Harry còn đứng ở cửa do dự, bên trong cánh cửa bỗng nhiên phát ra một tiếng vang  thật lớn, giống như có thứ gì tông cửa từ bên trong xông ra.
Harry giật mình một cái lùi về phía sau một bước. Nháy mắt hắn cảm thấy chính mình ngốc cực, có lẽ bị người sói cắn hắn có thể tránh thoát hết thảy nhưng cũng có khả năng mọi chuyện trở nên tệ hơn. Bởi vì bất kể hắn có phải người sói hay không, đồng loạt gắn bó trung thành của Snape và Black đối với Dumbledore, nếu bị Lupin cắn có khả năng Lupin trung thành cũng  sẽ dừng trên người hắn.
Dưới tình huống như vậy, nếu hắn còn muốn trốn chạy, Harry thật sợ Dumbledore hạ quyết tâm dứt khoát làm hắn rơi vào trong tay  Voldemort. Chỉ cần hắn chết, vậy thì những người đó cừu hận giá trị nhất định bạo phát, cũng nhất định sẽ không rời đi Hội Phượng Hoàng.
Vấn đề đơn giản như vậy, vì sao vài phút trước hắn không nghĩ tới đâu?
"Phanh ――!!!" Lại là một tiếng va chạm, Harry xoay người chạy, nhưng không đợi hắn chạy vào phòng ngủ, liền nghe một tiếng vang lớn phía sau, sau đó chính là một tiếng giống như sói tru lên, còn cùng với vài tiếng chó kêu!
Ba bước thành hai bước chạy vào phòng ngủ, trong nháy mắt Harry khóa lại cửa, liền chạy lấy cán chổi của mình, không hề có nửa điểm do dự chạy tới bên cửa sổ. Ngay khi Harry cưỡi chổi bay ra ngoài, hắn thấy cửa phòng đạm bạc của mình bị một móng vuốt đầy lông móc ra một cái lỗ lớn......
May mắn, người sói tuy rằng sức bật kinh người, nhưng dù sao không có cánh! Cũng may mắn thời tiết vào tháng tám còn không phải quá lạnh.
"Harry, trở về đi." Ngay khi ánh trăng biến mất, Sirius vẻ mặt mỏi mệt cưỡi chổi bay đến cạnh  Harry.
"Harry." Hắn vừa đáp xuống đất, Lupin vẻ mặt áy náy cùng lo âu lập tức kẹp thảm chạy tới, chỉ là trước khi duỗi tay bao lấy Harry hắn do dự một chút, xem Harry không có trốn tránh mới choàng thảm bọc hắn lại, "Chú nghĩ cháu cần tắm nước ấm một cái, Harry."
"Tôi cũng nghĩ vậy, Remus." Harry gật gật đầu.
"Harry, cháu, cháu biết ta, nhưng mà cháu......" Luôn là văn nhã an tĩnh Remus lần đầu tiên có chút chân tay luống cuống.
"Những chuyện đó, đợi tôi tắm rửa ngủ một giấc rồi nói sau được không?"
"Đương nhiên, là chú không đúng." Tuy rằng Harry nói như vậy, nhưng Lupin vẫn cứ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong phòng tắm, khi Harry ở cởi áo ngủ bỗng nhiên mới nhận ra mặt dây chuyền của Salazar vẫn còn trên cổ. Đem mặt dây chuyền tháo xuống, tuy rằng tâm tình như cũ chẳng ra gì, nhưng ít ra sẽ không nặng trĩu như là treo tảng đá. Ngâm thân thể lạnh như băng vào nước ấm, Harry nhịn không được nhìn thoáng qua mặt dây chuyền đặt ở rổ quần áo, ngày hôm qua hắn đi tìm cắn bên trong sẽ không có công lao của thứ này sao?
Bất quá nếu sự thật đã đúc thành, lại tưởng nguyên nhân gì cũng vô dụng.
Tắm rửa  xong rồi ăn chút gì đó, Harry lập tức nằm ở trên giường ngủ như chết. Mãi cho đến buổi chiều ba giờ mới một lần nữa tỉnh lại, khi hắn mặc chỉnh tề xuống lầu thì thấy ngay Lupin và Sirius cũng ăn mặc chỉnh tề đứng đó, mặt khác, rương hành lý cũ mèm của Lupin cũng đặt ở cửa.
"Thế nào, Harry." Lupin vẫn khẩn trương, nhưng đã khá hơn nhiều.
"Khá hơn nhiều."
"Harry, giúp chú khuyên Remus, đừng để cho cậu ấy rời đi." Sirius lẻn đến Harry bên người, nôn nóng nói.
"Tôi cảm thấy chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện." Harry nói với hai người, Sirius lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, Lupin cười khổ gật gật đầu, cũng ngồi xuống.
"Remus, đêm qua cái kia...... Là chú sao?"
"Là chú, chú là người sói." Lupin gật đầu.
"Cậu không sai, Remus! khi bị cắn cậu vẫn là đứa trẻ mà thôi! Harry, cháu nên biết Remus thế nào! Chúng ta......" Sirius lập tức ngẩng đầu lên, một bên an ủi bạn tốt, một bên ồn ào giải thích cho Harry Lupin bị biến thành người sói như thế nào và nhân phẩm của hắn.

"Bị cắn khi còn là đứa trẻ? Nhưng chú là bạn học của cha tôi và Sirius mà?"
"Đúng vậy, hiệu trưởng Dumbledore là một hiệu trưởng tốt, khi chú bị những hiệu trưởng khác từ chối, Hogwarts đã thu lưu ta."
"Lúc đi học chú vượt qua đêm trăng tròn như thế nào?"

"Lều hét, có một lối đi ngầm thông đến đó."
"Ngay từ đầu chỉ có Remus nhưng sau đó tình huống của cậu ấy bị chúng ta phát hiện, cho nên, chú, James, còn có...... Chúng ta học Animagus, chúng ta biến thành động vật, cùng Remus vượt qua đêm trăng tròn."
"Sau đó, Remus còn muốn đi Hogwarts làm giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám?"
"Đúng vậy, hiệu trưởng Dumbledore cho chú công việc này."
"Harry! Ngữ khí cháu có chút không đúng!" Sirius kêu.
"Nói như thế, tôi có thể chấp nhận Remus là người sói, tôi cũng vẫn là bạn tốt của chú, nhưng đó là ngoại trừ đêm trăng tròn ra, dù tôi học xong Animagus cũng vậy."
"Harry, sao cháu có thể như vậy!"
"Chuyện đêm qua, là lỗi của tôi, do tôi tự mình chạy lung tung nên mới gặp nguy hiểm. Nhưng tôi nghĩ hai người cũng biết là học sinh Hogwarts có thường lệ trốn ngủ ban đêm, tôi rất khó có thể tưởng tượng bạn học của tôi có thể xảy ra chuyện tương tự hay không."
"Cháu không cần lo lắng, Harry. Có một vị đại sư Độc Dược sẽ chế thuốc Bả Sói cho chú, vậy nên chú vẫn có thể tỉnh táo sau khi biến hình, cho dù có mấy cái học sinh tò mò phát hiện ta bọn họ cũng sẽ không bị thương."
"Nếu chú quên thì sao, Remus." Trong bản gốc thì chính hắn đã quên, không những quên mà còn chạy đi ra ngoài, thiếu chút nữa biến tổ ba người nhà Gryffindor cộng thêm chủ nhiệm nhà Slytherin thành người sói. Mà nguyên nhân ngay từ đầu Snape đi tìm hắn là vì đi đưa thuốc.
Cho nên không nói mặt khác, chỉ về bảo vệ học sinh an toàn thì người sói xác thật không bằng con dơi......
"Chú sẽ không quên, chuyện quan trọng như vậy sao có thể quên được."

"Harry!" Sirius bỗng nhiên đứng lên, "Gọi gia tinh của cháu đi! Chúng ta đi nhà Potter! Chuyện kia chú sẽ lập tức hoàn thành! Sau đó chuyện ta muốn cháu làm là giữ bí mật chủng tộc của Remus trong năm học tới hơn nữa nếu Remus không làm bị thương kẻ nào, cũng không bị bất cứ ai phát hiện, cháu nhất định không được nói với ai!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro