CHƯƠNG 28: HELGA VÀ HANS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Cứu người cũng không phải là một việc dễ dàng, nhưng theo quan điểm của Snape nếu những người thân và những người xung quanh giải cứu bọn họ... Vậy thì chuyện này rất dễ như trở bàn tay. Rất nhanh, hắn đem mấy đứa trẻ con nhét vào trong túi đựng đồ của mình —— được rồi, hắn nên cảm ơn gia tài quý giá nhà Slytherin, vì không có nhiều túi có thể đựng con người vào trong đó. Tuy nhiên hắn cần phải chạy trở về trong vòng một giờ, nếu không mấy tên nhóc kia sẽ bị buồn đến chết.

Cảm ơn phép thuật độn thổ của phù thủy.

Chỉ cần "bang" một tiếng, Snape cuốn mấy đứa trẻ đi mà không để lại chút bóng dáng nào. Đương nhiên là hắn vẫn để lại một cái gì đó, ví dụ như một câu —— "Tôi sẽ mang những đứa trẻ này đi, về sau bọn họ sẽ trở về" —— lời ít mà ý nhiều, không hề có giải thích, đây là tác phong thói quen của hắn.

"Đây là có chuyện gì?" Thôn dân mở to hai mắt nhìn, bọn họ nhìn nhau và không thể hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên những thành viên giáo hội cổ quái bị hôn mê và mọc mủ lại làm cho bọn họ cảm thấy rất hả giận.

"Yên tâm đi, Doria, Hans nhất định chắc hẳn đã được cứu bởi người có sức mạnh thần bí giống như thằng bé." Một cụ già nắm lấy tay Doria và vỗ nhẹ, "Thằng bé sẽ sống sót, chắc chắn là vậy, chúng ta đều biết tất cả những người có sức mạnh thần bí có bao nhiêu đáng sợ, đương nhiên ở bên trong nhóm của bọn họ cũng có không ít người tốt bụng... Những đứa trẻ đó là trẻ con thôn của chúng ta, cho dù là giáo hội, cho dù là tín ngưỡng, cũng không thể mang bọn họ đi."

Ở thời đại mà tín ngưỡng đại diện cho tất cả mọi thứ, vẫn còn có một ngôi làng có được tình thân ấm áp và đoàn kết như thế này.

Snape xoay người và trực tiếp độn thổ rời đi. Hắn trách lầm những người thôn dân này, nhưng đồng dạng, hắn cũng không có làm chuyện gì không thể cứu vãn lại đối với bọn họ, cái này rất tốt.

"Thế nào?!" Thấy Snape bỗng nhiên đột nhiên xuất hiện, Harry vội vàng tiến lên, "Cứu được bọn họ sao?"

Mặc kệ Cậu Bé Vàng sốt ruột như thế nào, Snape duỗi tay mở túi không gian tùy thân ra, sau đó mấy đứa nhỏ bị thả ra giống như mấy con cừu con —— một cái rồi tới một cái.

Người cuối cùng ra tới chính là Hans, trong lòng ngực cậu bé đang ôm một đứa trẻ, vẻ mặt cảnh giác nhìn chung quanh. Khi cậu bé nhìn bốn người xa lạ trước mắt mình, cả người đều đang ở trong trạng thái đề phòng: "Các người là ai?" Cậu hỏi, ôm chặt đứa trẻ trong lòng ngực.

"Tôi cho rằng các người chắc hẳn nên lễ phép giới thiệu trước khi hỏi về người khác, xét thấy...... Các người đang ở vào thế yếu, có đúng không những đứa trẻ ma quỷ......sắp bị thiêu chết?" Snape nhấn mạnh câu cuối, "Cách nói như vậy, là không có sai đúng không?"

"Chúng tôi không phải là những đứa trẻ ma quỷ!" Hans đáp trả lại, "Chúng tôi có cha mẹ! Là những người trong giáo hội đó muốn làm những người trong thôn tin tưởng là bọn họ có sự giúp đỡ của Chúa!" Hans rất tức giận, "Thôn của chúng tôi luôn có những đứa trẻ như chúng tôi được sinh ra, nhiều năm như vậy vẫn luôn như thế này và chưa từng xảy ra chuyện gì! Đều là những tên khốn giáo hội đó —— đều là bọn họ sai! Bọn họ nói có năng lực thần kỳ gì đó chính là ma quỷ —— vậy bản lĩnh thiêu chết người khác của bọn họ thì tính là cái gì?"

Đáp trả rất tốt. Harry gần như phải cổ vũ cho cậu bé này.

"Cách nói rất chính xác." Snape rất hiếm khi không có tiếp tục chế nhạo cậu bé này, ngược lại còn tỏ vẻ đồng ý, "Giáo hội, một loại đồ vật không nên tồn tại, sau một ngàn năm chúng nó tồn tại cũng gần như là một biểu tượng mà thôi."

"Thưa ngài, ngài là nhà tiên tri sao?" Một cô gái nhỏ kéo áo choàng của Snape và hỏi một cách rụt rè sợ hãi.

"Không."

"Vậy tại sao ngài lại biết chuyện của tương lai?" Cô bé chớp chớp mắt, "Ah, nhất định là ngài cũng chán ghét những người đó, đúng không? Bộ dáng kiêu căng ngạo mạn, còn xúi giục mẹ của con trói con lại —— mẹ của con không thể không làm như vậy, bằng không bọn họ cũng thiêu chết em trai của con —— thật sự rất là đáng sợ!"

Cô gái có lẽ đã nói đúng sự thật ở mức độ nào đó, cho nên lời cô bé nói khiến Harry bật cười ha ha.

"Xin chào, quý cô trẻ tuổi, anh tên là Harry Potter, em tên là gì?" Harry bước qua, lấy chào hỏi cô bé theo cách thức mà cậu tự cho là của người trưởng thành để giới thiệu bản thân mình.

"Helga, em tên là Helga,tuy nhiên em không có dòng họ, nghe nói chỉ có quý tộc mới có quyền có được dòng họ." Cô gái nhỏ mới vừa nói xong, Harry và Snape cùng nhau sửng sốt —— tuy nhiên trong nháy mắt, Snape nhanh chóng khôi phục lại bình thường, mà Harry vẫn còn đang ngây người.

Helga —— nếu cô bé này chính là Helga Hufflepuff mà nói, vậy thì có phải trong nhóm mấy người bọn họ chỉ còn thiếu Rowena Ravenclaw?

Snape quay đầu lại và phát hiện nơi này thật sự là một thung lũng rộng rãi, ngoài ra nơi này có đất đai màu mỡ và cây trồng tươi tốt nhất —— cho nên, cô bé này thật sự là Helga Hufflepuff?!

Vậy thì, tại sao cô bé lại không có dòng họ?

"Các người muốn làm gì với Helga?" Hans vội vàng vọt tới trước mặt cô gái nhỏ, cậu giống như là thần bảo vệ của những đứa trẻ này đó, "Các người rốt cuộc là ai? Quý tộc? Các người chuẩn bị làm gì với chúng tôi?"

"Nếu cô ấy là Helga kia mà nói, tôi muốn mang cô ấy đi cùng." Bỗng nhiên, Salazar nói chuyện, "Harry, anh nói đi?"

"Nhưng hiện tại chúng ta không thể xác định được..." Harry hơi khó xử, "Được rồi, Helga, năm nay em mấy tuổi? Anh nghĩ hiện tại các em đều rất sợ hãi, có muốn ăn một chút gì không?"

"Cái gì kêu 'Helga kia'? Các người rốt cuộc có âm mưu gì!" Hans kéo Helga lui lại phía sau, cậu cảm thấy những người trước mắt này thật sự rất cổ quái. Nếu nói vừa rồi cậu cố ý phô trương bày ra bản thân rất có chủ ý, thì hiện tại cậu hoàn toàn không có chắc chắn như vậy —— đúng vậy, cái người đàn ông đen như mực kia có sức mạnh kỳ quái, nếu bọn họ cũng giống như cậu và những đứa đứa trẻ còn lại... Thì không có gì đáng để cậu sợ! Nhưng......hện tại lực chú ý của bọn họ lại chuyển dời đến trên người của Helga, điều này không được tốt cho lắm!

"Chuyện này không quan hệ gì với cậu." Snape lạnh lùng đánh gãy lời Hans nói, "Hiện tại, để cho tất cả bọn họ đều đi Hogwarts! Bọn họ chỉ có thể đi nơi đó."

"Đi như thế nào? Dẫn bọn họ độn thổ?" Harry hỏi.

"Ngu ngốc Potter, trong não của cậu chẳng lẽ chưa bao giờ chứa cỏ Mandrake thét chói tai, có đúng không?" Snape thở mạnh một hơi, quay đầu lại nói với Salazar, "Kêu gia tinh của nhà con lại đây, cần ít nhất ba con —— trực tiếp mang bọn họ đi, chút chuyện này hẳn là rất dễ dàng làm được."

Là rất dễ dàng làm được.

Salazar gật gật đầu, triệu hồi ba con gia tinh nhà y. Khi loại sinh vật kỳ quái này xuất hiện ở trước mắt bọn nhỏ, ngay cả tuổi lớn nhất là Hans cũng bị dọa sợ và ví dụ như nhát gan như Helga thù trực tiếp òa khóc —— quả nhiên là một Hufflepuff, nhưng dưới sự tò mò của mình, Helga vẫn vươn tay nhéo nhéo lỗ tai của gia tinh.

"Cậu làm nó đau." Salazar chỉ chỉ Helga, "Chờ một chút nữa bọn họ sẽ mang các cậu rời khỏi nơi này và đến lâu đài của tôi, ở nơi đó các cậu có thể có được một cuộc sống tốt đẹp."

"Tuy nhiên, các cậu cũng các cậu cần phải dùng một chút lao động để đổi lấy, có hiểu không?" Godric im lặng nửa ngày, rốt cuộc mở miệng, "Đây là lẽ thường."

Thật là một Godric Gryffindor vô tình a! Harry mở to hai mắt nhìn, cái này khác xa so với sư tổ mà cậu đã biết!

"Đương nhiên là chúng tôi sẽ không hưởng thụ nó một cách vô ơn như vậy, chỉ cần có thể sống sót chúng tôi sẽ trả giá cho những gì mà chúng tôi nhận được." Hans trừng mắt nhìn Godric một cái, sau đó kéo Helga đứng dậy.

"Bah bah bah", ba tiếng vang lên, sau đó những đứa trẻ này đều biến mất.

"Như vậy là tốt nhất, bọn họ không thể chỉ biết hưởng thụ ở trong lâu đài, bằng không thì... Bọn họ sẽ không sống sót nổi." Godric thở ra một hơi, vẻ mặt hạnh phúc mà nhìn về phía Salazar, "Saar, cậu thật sự một thiên sứ, cậu nhất định là thiên sứ mà trời cao phái xuống để cứu vớt thế giới!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro