CHƯƠNG 46: GRYFFINDOR CHÂN CHÍNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Ngày hôm sau, khi Harry vừa mới mở mắt ra thì không thể ức chế được mà che kín mặt cậu lại. Cũng may vị trí bên cạnh cậu đã trống không, nói cách khác cậu rất có khả năng thiêu cháy chính mình bằng loại cảm xúc thẹn thùng này. Chuyện này không thể trách cậu được, cậu đã cố gắng hết sức rồi. Rõ ràng là Snape sai!

Snape cái lão già khốn nạn này nên biết cậu không am hiểu ứng đối với loại chuyện tầm phào này, không phải sao? Nhưng hắn vẫn chưa giải vây cho cậu! Harry tức giận bất bình.

Tuy nhiên, Harry không biết, Snape cũng đồng dạng không am hiểu ứng đối với loại chuyện tầm phào này.

Được rồi, nhưng cậu cần tìm một lý do để làm cho bản thân không cần thẹn thùng. Nhưng......tại sao sẽ thẹn thùng chứ!? Harry tức giận mà làm cho đồ vật kêu lên lách cách, giống như vậy thì có thể phát tiết hết cảm xúc bực bội của cậu vậy, nhưng trên thực tế tại sao cậu lại bực bội chứ?!

Đây đều là vấn đề cậu hòa toàn không thể lý giải được!

"Potter ngu ngốc, cậu đang vật lộn với quỷ khổng lồ sao?" Snape đứng ở cửa, châm chọc mỉa mai đối với Harry, "Hiện tại, thu thập mọi thứ và không được phát ra âm thanh —— nếu không tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là 'khủng bố', tôi nói được thì làm được, Harry —— Potter." Âm tiết cuối cùng hắn nói ra nghe giống như là đang thì thầm vậy, có thể đem loại giọng nói tàn bạo đó nói thành quyến rũ như vậy, cũng chỉ có một mình Snape thôi.

Harry bị cái âm tiết này làm cho sửng sốt một chút sau đó nháy mắt ngây ngẩn cả người, nửa ngày không có phản ứng sau đó...... Cậu thấy sự chế nhạo trong mắt của Snape, điều này khiến cậu không thể làm ra bất kỳ phản ứng gì hết. Là nên tức giận hay nên nên thẹn thùng? Harry nhảy dựng lên, nhanh như chớp lao ra khỏi phòng.

Chẳng lẽ trong phòng có xà quái? Snape liếc nhìn Harry chạy ra khỏi phòng một cách kỳ quái, xoay người đi kiểm tra đồ vật của hắn có được thu dọn xong chưa.

Cũng may đêm qua cũng đã thu dọn xong nên sáng sớm hôm nay chỉ cần đem đồ vật đặt vào trong nhẫn không gian là được, cho nên không có ai bỏ sót bất cứ thứ gì.

Sau khi ăn xong bữa sáng, mấy người bọn họ thu thập mọi thứ xong rồi đi đến bến tàu, trong số đó còn bao gồm bị chọc thủng Godric. Trên thực tế Godric đã phát hiện không thích hợp —— bao gồm Salazar ở bên trong, đều đối xử với cậu ta làm như không thấy, mà Harry người luôn đối xử tốt với cậu ta thì lại có một chút xấu hổ...... Rất hiển nhiên, thân phận của cậu ta đã bị mọi người biết, vậy thì...... Nói cách khác bọn họ đã biết cậu ta đi theo bọn họ là có mục đích.

Chuyện này đối với Godric mà nói thì cũng không dễ dàng tiêu hóa. Nếu cậu ta chỉ muốn tránh khỏi việc bị đuổi giết vậy thì không cần phải cảm thấy bất kỳ không được tự nhiên gì, nhưng...... Cậu ta cũng không phải chỉ muốn né tránh việc bị người chú ruột đuổi giết. Điểm này, Godric tin tưởng không chỉ có cậu ta mà ngay cả Salazar cũng có thể cảm giác được bị cậu ta tính kế.

"Sáu người. Tổng cộng mười tám đồng vàng." Lên thuyền cũng không cần bất kỳ bằng chứng gì, chỉ cần đưa tiền là có thể lên thuyền.

Harry đem tiền đặt vào trên tay đối phương, có cả Mẫu Ngưu và Rowena cùng nhau đi cùng, sáu người bước lên thuyền đi về phía phương đông.

Lúc gần tối, thuyền bắt đầu khởi hành.

Trên thuyền loại người nào cũng có, đương nhiên mấy tên Giáo hội kia cũng ở trên thuyền.

"Chúng ta sắp trở lại Thánh địa rồi." Người của Giáo hội thành khẩn nhìn về hướng của bọn họ cầu nguyện, "Cảm ơn thánh thần!"

"Johan, lần này sau khi trở về chắc là sẽ có một khoảng thời gian lưu lại ở bên cạnh Giáo Hoàng." Người kỵ sĩ bên cạnh người đàn ông mặc một bộ pháp bào mặc một bộ pháp bào màu đỏ nói, "Chuyện ném cái giá hình chữ thập...... Chúng ta muốn nghĩ đối sách."

"Ta luôn cảm thấy chuyện cái giá hình chữ thập...... Có một chút kỳ quặc." Johan lắc đầu, "Andre, cậu có suy nghĩ gì không?" Hắn hỏi người đàn ông mặc áo hồng ở bên cạnh.

"Không, tôi có nghĩ ra gì hết." Andre thở dài, đứng lên, "Trước tiên vẫn là đi ra ngoài ăn chút gì đi, có lẽ trễ một chút...... Chúng ta có thể nghĩ ra được biện pháp."

Thu hồi bùa nghe trộm Harry nhìn về phía Snape, mà Snape thì trầm mặc không lên tiếng. Lúc này, Godric không muốn nói gì hết , và cậu ta cũng không thể mở miệng. Nếu cậu ta đã bị mọi người nhìn thấu vậy thì làm như một phông nền là được rồi, Godric suy nghĩ như vậy sau đó vô cùng ai oán mà nhìn về phía Salazar.

Salazar tiếp thu tới ánh mắt của Godric nhưng y không tính toán tha thứ cho cậu ta, huống chi...... Bọn họ chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau nên căn bản không có cái gì là tha thứ hay không tha thứ. Rốt cuộc y nghe Harry bọn họ nói qua Godric Gryffindor là một trong những người sáng lập Hogwarts, cho nên y cũng sẽ không giết chết cái tên còn không biết như thế nào trở thành Bạch Phù thủy.

Khi nghĩ như vậy Salazar chỉ cảm thấy rất khó chịu, tuy rằng y cũng không cảm thấy chính mình hẳn là khó chịu. Rốt cuộc Godric là người xa lạ mà y nhìn thấy đầu tiên —— không tính nhóm của Harry, bởi vì bọn họ là người nhà.

"Thật ra chỉ cần bọn họ ở trên thuyền thì không cần nhọc lòng chuyện cái giá hình chữ thập linh tinh." Rowena ở bên cạnh mở miệng một cách sâu kín, "Chờ rời khỏi lãnh địa của Saar, bọn họ có xảy ra chuyện gì thì cũng không có nửa điểm quan hệ gì với chúng ta."

"Bọn họ sẽ xảy ra chuyện." Salazar gật gật đầu, nhìn về phía Snape, mà Snape đang cầm mấy lọ độc dược trong tay để lựa chọn.

Rất tốt, những người này đều đã suy nghĩ tốt biện pháp.

Godric một chút cũng không cảm thấy chính mình có cái gì sai —— không sai, cậu ta thật sự muốn đi theo bọn họ học bản lĩnh phép thuật thậm chí muốn ở chung ra tình cảm với bọn họ, sau đó giúp đỡ cậu ta báo thù...... Nhưng hiện tại, áy náy trong lòng cậu ta đã biến mất, cho dù cậu ta đã từng khuyến khích nhóm của Harry đi làm những chuyện nguy hiểm. Chuyện càng nguy hiểm thì cách làm càng đơn giản, thì chứng minh bản lĩnh của những người này càng lớn và cơ hội báo thù của cậu ta lại càng lớn. Hiện tại, Godric bỗng nhiên cảm thấy đây không phải là vấn đề của mình —— bởi vì cho dù đi đến bất kỳ nơi nào thì bọn họ tất nhiên đều sẽ gặp được chuyện phiền phức ngoài ra còn bị phiền phức dây dưa ở trên người. Cho nên cậu ta chỉ cần góp một phần lực ở trong đó là đủ rồi.

"Tôi có thể làm cái gì?" Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay Godric mở miệng.

Salazar quay đầu nhìn cậu ta.

"Tôi cũng cần phải làm cái gì đó." Godric trước sau như một mà cười rộ lên, "Tôi thừa nhận chính mình cũng làm một ít chuyện xấu nhỏ, nhưng điều này cũng không chứng minh là tôi có ý xấu." Cậu ta chớp chớp mắt, nhìn về phía Salazar.

Nghe xong lời Godric nói trước mắt Harry lập tức sáng ngời. Rốt cuộc, Gryffindor vẫn luôn là tín ngưỡng của cậu, mà Godric trước mắt mới là Gryffindor trong hiểu biết của cậu —— cho dù làm cái gì cậu ta cũng sẽ thừa nhận, nhưng cũng sẽ vì vậy mà trả giá bằng tất cả sự cố gắng sẽ kiên trì đứng về phía chính nghĩa, cũng có thể sử dụng thủ đoạn nhưng lại sẽ không vì vậy mà biện minh cho chính nghĩa và lòng tốt của mình. Đúng vậy, không có người nào vẫn luôn là chính nghĩa cũng không có người nào vĩnh viễn thiện lương.

Harry nhìn Snape, người sẽ hiểu nhiều hơn một ít về chính nghĩa và thiện lương, dũng cảm và xảo trá.

"Cậu có thể đi lôi kéo làm quen với tên Johan kia." Salazar nhìn thoáng qua Godric, nói.

"Không sai, giống nhau chỉ có tứ chi phát triển, các ngươi...... Rất thích hợp." Snape nói một cách khô cằn và quay đầu nhìn về phía Harry, "Potter, chẳng lẽ cậu không có việc gì khác để làm sao? Có lẽ cậu có thể đi cắt nát những gốc cúc non kia sau đó đem chúng nó quấy thành bùn lầy, rồi nhồi nhét vào trong đầu của mình để cậu không nôn mửa ở trên tàu giống như phụ nữ bị thai nghén vậy."

"Ah! Severus!" Harry giống như có người đang đốt lửa sau lưng cậu vậy rồi chạy về phòng đi đối phó với những gốc cúc non kia. Được rồi, cậu hiểu rõ có lẽ những thứ đó có thể trị chứng say tàu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro