Q2. 17 - 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 2 - Chương 17: Ngoại truyện 1

//

Bóng đêm bao phủ Thái ấp Malfoy che dấu những bước chân hối hả của Narcissa. Nàng liếc nhìn chung quanh thật nhanh, không có một ai, thế là nàng lập tức lẻn vào một căn phòng.

Narcissa nhìn con trai nàng, hỏi

_ Draco, con đã chuẩn bị xong hết chưa?

Draco gật đầu

_ Rồi ạ!

Trong khoảng thời gian này hắn gầy đi nhiều. Mỗi ngày qua đi nỗi lo âu càng dày đặc hơn bao phủ trọn đôi mắt hắn.

Narcissa không kiềm chế nổi nữa, nàng vươn tay ôm cổ con trai

_ Sẽ ổn thôi, rắn con. Mẹ hứa, chúng ta sẽ ổn thôi mà!

Cho dù Draco đã chẳng còn là đứa bé non nớt mà lớn thành một người đàn ông cao lớn và chín chắn, nhưng ở trong lòng Narcissa, nó vẫn là đứa bé òa khóc, thút thít với nàng rằng “Con rất sợ!”. Nàng kéo đầu con trai áp vào vai mình, lặp lại câu nói hết lần này tới lần khác

_ Chỉ cần qua ngày hôm nay thôi, tất cả sẽ kết thúc!

Hai mẹ con ôm nhau hưởng thụ sự bình yên trong chốc lát. Ngay sau đó, cánh cửa phòng bị ai đó đá văng ra

_ Hai người làm gì thế hả?

Bellatrix đi từ ngoài vào, dùng cái nhìn hoài nghi chĩa vào họ. Thế rồi mụ kéo tay Draco, nói

_ Mau lên nào, đi theo ta. Có người bắt được Potter!

Mụ ta rất hưng phấn. Cả đường đi mụ cứ siết lấy cổ tay Draco, miệng thì lẩm bẩm liên tục

_ Potter, chính là thằng Potter. Chủ nhân nhất định sẽ thưởng cho chúng ta. Cho dù không phải chúng ta bắt được, nhưng chủ nhân sẽ trọng dụng ta hơn

Trong chớp mắt đáy lòng Draco biến thành lạnh lẽo, thân thể như rơi vào một cái vực thẳm. Đầu óc hắn loạn hết cả lên và không còn có cách nào suy nghĩ nữa. Mãi tới khi bị Bellatrix kéo tới phòng khách, đôi mắt hắn nhìn thấy người kia thì bộ não mới phản ứng kịp.

Narcissa cũng chạy theo sau. Khi nhìn thấy Lucius, nàng lo âu hỏi

_ Anh ơi, có chuyện gì thế?

Nhưng chồng nàng chỉ nháy mắt một cái với nàng, dùng ám hiệu bảo nàng đi theo.

Bellatrix túm lấy của cậu bé tóc đen xoay vần khiến cậu ta ngửa đầu về phía sau. Khuôn mặt sưng vù lên và khác biệt hoàn toàn cứ thế xuất hiện rõ trong mắt Draco. Bellatrix bảo

_ Draco, nhìn kỹ vào!

Gã người sói bắt được người kêu lên the thé

_ Sao, thưa cậu?

Dù rằng gương mặt đó đã phù bự lên chả khác đầu heo, bóng lưỡng, màu hồng, mọi nét riêng đều bị biến đổi méo mó, thế nhưng Draco vẫn biết người kia chính là Harry Potter.

_ Sao nào, Draco?

Giọng Bellatrix coi bộ ham hố và bức thiết lắm

_ Đúng không? Có đúng là Harry Potter không?

_ Con không… con không nói chắc được

Draco nghe chính mình trả lời thế. Hắn có thể thấy người kia liếc nhìn hắn thật nhanh – cái liếc xéo chứa đựng sự bất ngờ, không thể tin nổi.

Draco nghiêng đầu sang một bên không nhìn Potter nữa.

Dì hắn thét lên

_ Không chắc hả? Mày hãy nhìn nó kỹ vào, nhìn đi! Đến gần hơn!

Draco tiến lên, gương mặt hắn gần như dán sát vào mặt Potter. Hơi thở hòa quyện vào nhau, mùi hương như muốn tan ra – Hai đứa nó thân mật như thế, thân mật đến mức làm cho Draco cảm giác mình sắp điên rồi! Ở giây phút này, hắn tham lam hưởng thụ vài giây ngắn ngủi, thỏa mãn dục vọng như muốn trào ra, sau đó hi vọng duy nhất là trông mong thời gian có thể kéo dài hơn một chút!

Nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng dậy, nói bằng giọng không chắc chắn

_ Con không nhận ra nổi, mặt tên này sưng quá!

Bellatrix vừa nghe thế đã rít lên một tiếng giận dữ. Mụ ta cứ đi đi lại trong phòng và giật mấy sợi tóc không ngừng. Narcissa đúng lúc mở miệng khuyên nhủ

_ Chúng ta nên chắc chắn chị Bella à…Phải hoàn toàn chắc chắn đó là Harry Potter trước khi chúng ta thỉnh Chúa tể Hắc ám đến…Nếu như chúng ta nhầm lẫn, nếu chúng ta gọi Chúa tể Hắc ám đến đây chẳng để làm gì. Còn nhớ ngài đã làm gì Rowle và Dolohov không?

Bellatrix gào lên

_ Chị biết, chị biết mà!

Trong lòng mụ ta bị nghẹn một hơi mà không cách nào xả ra được, vì thế mụ nhìn về phía Hermione

_ Để con Máu Bùn lại đây

Thế rồi mụ ta đánh đuổi cả đám Mẹ Mìn và tống giam Potter vào ngục. Draco đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn dì hắn tra tấn con bé Granger kia. Hắn chẳng biểu hiện gì cả nhưng trong lòng đã loạn hết cả lên.

“Phải nghĩ cách, mày phải nghĩ ra cách! Mau lên, mau lên nào! Mày nhất định phải tìm được cách nào đó, Draco Malfoy! Nếu không ngày mai mày cứ chờ mà nhặt xác cho thằng Potter đi! Trời đánh quỷ vật, mấy đứa bạn của thằng Potter chẳng đứa nào ra gì…Khoan đã!”

Cả người Draco trở nên run rẩy, một ý tưởng tuyệt diệu đã hiện lên trong đầu hắn. Từ trước đến nay chưa bao giờ hắn cảm thấy mình mạnh mẽ đến thế! Draco liếc xéo Bellatrix rồi lặng lẽ rời khỏi căn phòng.

Còn không biết có thành công hay không, giờ cứ thử một lần đã.

Chui vào một căn phòng vắng tanh, Draco do dự gọi

_ Dobby ơi?

Mấy phút ngắn ngủi trôi qua đã khiến Draco tuyệt vọng như dài cả một thế kỷ, mãi tới khi có tiếng “bốp” vang lên và một con gia tinh xuất hiện trước mặt hắn.

Con gia tinh nói

_ Dobby không phải là gia tinh của nhà Malfoy. Bây giờ Dobby là một con gia tinh tự do, thiếu gia Draco không có quyền ra lệnh cho Dobby nữa

Dứt lời, nó cúi rạp lưng xuống chào Draco. Nhưng Draco chẳng thèm quan tâm, hai tay hắn tóm lấy bả vai của con gia tinh

_ Nghe này, bây giờ Potter đang gặp nguy hiểm, mi phải đi cứu nó. Ở ngay trong hầm nhà Malfoy, mi biết chưa? Mau đi nhanh lên!

Dobby thét lên

_ Thiếu gia nói là Harry Potter…Harry Potter đang gặp nguy hiểm! Harry Potter gặp phải…

Draco cắt ngang lời nó, hết sạch kiên nhẫn

_ Câm mồm! Bây giờ không phải lúc nói chuyện, mi phải cứu nó ra ngoài ngay lập tức!

_ Phải, phải rồi, thiếu gia Draco thật tốt bụng. Dobby đi ngay đây, nhưng, nhưng mà Dobby không còn là gia tinh của nhà Malfoy nữa. Dù Dobby nghe được thiếu gia gọi nhưng Dobby không được phép dùng pháp thuật trong này!

_ Mi được phép

Draco nói dứt lời thì thô lỗ ném cái khăn tay ra

_ Giờ thì mi là gia tinh của ta, làm đi!

Hắn nhìn Dobby, Dobby cúi đầu sâu đến mức suýt đập cái mũi vô sàn nhà

_ Vâng thưa chủ nhân

Dứt lời, một tiếng “bốp” vang lên và con gia tinh biến mất.

Không biết đã qua bao lâu rồi, trong lòng Draco thấp thỏm không ngớt. Mãi tới khi bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, mẹ tìm đến và nói cho hắn Potter và lũ bạn của cậu ta đã chạy trốn. Voldemort giận điên lên, dùng Lời nguyền Tra tấn trừng phạt ba hắn.

Nhưng đã không còn quan trọng nữa, cám ơn Merlin, chí ít Potter đã chạy thoát rồi.

Cảm giác may mắn qua đi, trong lòng Draco chỉ còn lại mất mát. Hắn và mẹ ngồi trong phòng, chờ đợi ba quay về.

Dáng vẻ Lucius đặc biệt hốc hác, cả người run rẩy, đứng cũng không vững.

Hắn lần lượt ôm lấy vợ và con, nói

_ Đi thôi, đến lúc rồi

Đúng thế, đêm nay cả nhà bọn họ sẽ lên đường. Lucius đã liên lạc với một người bạn ở nước Mỹ, lén lút gạt mọi người mở một con đường nối tới nước Mỹ. Con đường này chỉ có tác dụng trong vòng 10 phút ngắn ngủi, bọn họ sẽ phải đi qua vô số cái lò sưởi mới vượt qua nửa cái địa cầu và tới được nước Mỹ.

Người một nhà đã thu dọn hết đồ dùng. Nương nhờ bóng đêm che chở, họ lén lút chạy tới một căn nhà bỏ hoang. Trên đống lửa hiện lên khuôn mặt xa lạ của một người đàn ông, báo cho bọn họ biết đã chuẩn bị xong hết.

Narcissa đi vào trước. Nàng liếc mắt nhìn Draco, sau đó biến mất trong ngọn lửa.

Lucius đẩy Draco tới bên cái bát đựng bột Floo rồi dặn dò thằng bé một lượt nữa về chuyến hành trình này. Nhưng con hắn không hề động đậy, một cái chân đã bước vào lò sưởi lại bị nó co lại.

Tiếng nói của Lucius vang lên nghiêm khắc lại không dấu được âm rung

_ Draco!

Con trai dùng sự im lặng để từ chối hắn.

Lucius tuyệt vọng hỏi

_ Con đã nghĩ kỹ rồi? Con có chắc mình không hối hận không?

Hắn nhìn sâu vào mắt con trai. Cho dù biết rõ câu trả lời, hắn vẫn không chịu từ bỏ.

Draco nhẹ nhàng nói

_ Ba nói với má con xin lỗi

Lucius rít lên

_ Con tự đi mà nói với má. Má nuôi con lớn không phải để nhìn con chết vì kẻ khác!

Thế rồi tiếng nói của Lucius biến thành khàn khàn, nỉ non

_ Con không nên như thế, Draco Malfoy, con đừng như thế nữa…

Hắn nhìn con trai như thể một kẻ xa lạ. Người đàn ông cao quý không ai bì nổi, người đàn ông cứng rắn không ai đánh bại nổi vào giờ phút này đã sụp đổ! Bởi vì hắn đã rõ, hắn biết quyết định của con trai mình.

Giận dữ cực độ khiến hắn dứt khoát xoay người, nhưng ngay cái lúc chuẩn bị đi vào lò sưởi, hắn dừng bước.

Thời gian trôi qua mà xung quanh lặng thinh không một tiếng động, mãi tới khi hắn xoay người một lần nữa. Lucius nhìn thật sâu vào mắt con trai, ôm chặt nó một cái như muốn nhét nó vào trong lồng ngực mình.

Run rẩy, đè nén, không thể kiềm chế.

_ Chúc may mắn, rắn con của ta!

Dứt lời, hắn không hề lưu luyến đi vào lò sưởi chỉ để lại mình Draco đứng đó, nhìn ngọn lửa trong lò biến mất, mở miệng thì thào

_ Ba má, con cũng chúc hai người may mắn!

Quyển 2 - Chương 18: Ngoại truyện 2

//

Tụi bây phải cẩn thận. Bè lũ Tử thần Thực tử sém tí nữa đã tóm được tụi bây rồi.

Harry viết lia lịa những dòng chữ trên bề mặt bằng kim loại.

Nhưng tụi mình đã trốn thoát. Bây giờ đã chạy được rất xa rồi. Mà bồ là ai thế? Người của cụ Dumbledore ư?

Harry đờ đẫn nhìn chăm chăm vào trái banh Snitch, chờ đợi những dòng chữ hiện lên trên bề mặt hình cầu nhẵn bóng bằng kim loại. Chuyện này diễn ra thật thường xuyên – Cái người bí ẩn truyền tin tình báo cho cậu hay xuất hiện vào buổi tối, giống như bây giờ, vào ngay giữa đêm khuya yên tĩnh.

Nói bao nhiêu lần rồi. Tao không phải người của lão Dumbledore!

Một hàng chữ hiện lên trên mặt ngoài trái banh Snitch. Harry nhận ra người kia đã bị chọc tức. Cậu cầm lấy ngòi bút lông chim bé xíu viết lên đó.

Bồ tèo, mình xin lỗi. Mình chỉ tò mò thôi.

Harry nghĩ sự tò mò của mình chẳng phải sai lầm ghê gớm. Có ai từng bắt gặp một trái banh Snitch có thể viết chữ chứ? Kỳ diệu hơn nữa là chẳng cần chút mực nước nào, mỗi khi cậu và cái người tự xưng là Quý Ông D kia muốn trò chuyện thì chỉ cần dùng một thứ gì khắc lên bề mặt trái banh và thế là người còn lại có thể đọc được. Ban đầu Harry bị dọa một bả hết hồn, thậm chí cậu còn cho rằng người kia là ông cụ hiệu trưởng. Nhưng chẳng mất bao lâu để cậu nhận ra rằng mình đã nhầm rồi: Cụ Dumbledore đã chết, cậu đã tận mắt nhìn thấy thầy ấy bị lão Snape giết chết. Trong lòng Harry cảm thấy thất vọng lắm, nhưng cùng lúc đó, một nỗi niềm hạnh phúc lại trào dâng: cụ Dumbledore không thể sống lại, thế nhưng cụ đã phái một người tới trợ giúp cho cậu.

Quý Ông D là một người rất bí ẩn. Cậu hoàn toàn không biết người đó là ai. Nhưng có một điều duy nhất cậu biết chắc là người kia đã trở thành một Tử thần Thực tử và là một gián điệp.

Trước đây người kia chỉ thi thoảng truyền tin tình báo cho cậu. Sau một khoảng thời gian, hai người bắt đầu những cuộc trò chuyện ngắn ngủi như mấy chuyện tầm phào trong ngày, loài cây họ yêu thích, hay thậm chí là cả cái thời tiết mắc dịch… Và đặc biệt nhất là hai người có chung một niềm đam mê y chang nhau: Quidditch. Harry dám cá Quý Ông D là một cậu con trai bằng tuổi mình. Lần đầu tiên trong đời cậu oán trách ông cụ hiệu trưởng: Vì sao thầy lại bắt cậu ấy đi làm công việc nguy hiểm như vầy chứ? Cậu ấy còn quá trẻ mà.

Trong lòng có suy nghĩ như vậy, Harry bắt đầu nỗ lực quan tâm tới tình cảnh của Quý Ông D. Thế nhưng câu trả lời cậu nhận được luôn là “Mày hỏi nhiều quá!” – Cậu ta tỏ ra phiền chán như vậy đấy. May mà Harry là một chú sư tử con chẳng ngại lặp đi lặp lại các câu hỏi:

Bồ không thể trốn đi ư? Ở đó nguy hiểm quá. Voldemort lúc nào cũng có thể phát hiện ra bồ.

Tao không rời khỏi Tử thần Thực tử đâu.

Nhưng cụ Dumbledore đã…

Tự tao muốn làm thế!

Nhưng mình không muốn bồ làm vầy, mình muốn bồ được an toàn và bình an cả đời.

Harry coi Quý Ông D là một người bạn thân thiết không học chung một nhà, một người bạn đặc biệt và khác xa với những người bạn khác của cậu là Ron và Hermione. Cậu có thể trút hết mọi buồn vui cùng Quý Ông D, hoàn toàn không cần phải lo âu hay đề phòng gì khi chia sẻ những bí mật trong lòng. Cậu thậm chí còn không nói cho Ron và Hermione biết về sự tồn tại của Quý Ông D, bởi vì Harry cho rằng đây là bí mật nhỏ của hai đứa.

Tối hôm đó Harry giải bày hết lo âu của mình mà không giữ lại chút nào, thế nhưng cậu chờ thật lâu vẫn không thấy người bạn kia trả lời. Harry đã không biết rằng lúc cậu ngủ thiếp đi, trên bề mặt kim loại của trái banh hiện lên một dòng chữ

Harry, tao sẵn sàng làm tất cả vì mày.

~

Bước chân của bình minh đi tới cũng là lúc Hermione đánh thức cậu thiếu niên đang chìm sâu trong giấc ngủ.

_ Harry, dậy ăn chút gì đi nào.

_ Mình dậy rồi đây.

Harry lên tiếng trả lời. Cậu nhét trái banh Snitch vào sâu trong túi áo ngực rồi dụi mắt một cái. Hai đứa đã ở nơi này một tuần trong khi thảo luận cho kế hoạch sắp tới. Buổi chiều cùng ngày hôm đó, khi trời sẩm tối, Harry và Hermione bắt đầu thu dọn hành lý và xóa sạch mọi thần chú. Dưới sự bao phủ của bóng đêm, hai đứa độn thổ.

Cơn mưa tuyết dày đặc nhấn chìm cả thế giới này, và biến đáy lòng Harry trở nên lạnh lẽo. Đây không phải là một chuyến hành trình tốt đẹp, thậm chí còn nặng trĩu những đau thương. Từ tượng đài kỷ niệm chiến tranh đứng ngay chính giữa quảng trường nhỏ cho đến bia mộ đằng sau nhà thờ, Harry nhịn không được nghẹn ngào. Cậu cứ để mặc cho nước mắt rơi xuống. Nằm phía dưới lớp tuyết dày đặc kia là di thể vụn nát của ba má cậu – Ở nơi này, họ chết đi, hư thối và biến mất. Ba James và má Lily đã hi sinh tính mạng để cậu được sống sót. Đúng vậy, cậu vẫn còn sống, trái tim của cậu vẫn còn đập. Nhưng cậu gần như ao ước, ngay lúc này đây, được nằm ngủ dưới tuyết cùng ba má.

Harry rời đi ngay như muốn chạy trốn khỏi nơi này. Cảm xúc mất khống chế làm cho những bước chân của cậu trở nên rối loạn. Hermione ném cái nhìn âu lo về phía cậu. Cô nàng nỗ lực ra vẻ thoải mái và nói lái sang chuyện khác:

_ Nào, tụi mình mau đi thôi. Tụi mình còn phải tìm được bà Bathilda đó.

Có lẽ được nữ thần may mắn ban ơn nên hai đứa tìm dễ dàng tìm ra căn nhà của bà Bathilda Bagshot. Bà pháp sư già nua với chiếc lưng khòm định cư nhiều năm ở một nơi cách căn nhà hoang của gia đình Harry không xa lắm.

Bathilda Bagshot là một bà cụ có một mái đầu tóc trắng lưa thưa lộ cả da đầu, đôi mắt đục ngầu và dáng vẻ lếch thếch như thể không được tỉnh táo cho lắm. Từ người bà bốc lên mùi hôi kinh khủng – Một thứ mùi hỗn hợp của tuổi già, của bụi bặm, của quần áo không giặt giũ và đồ ăn thiu. Trong căn phòng khách tối om, ẩm ướt và không được dọn dẹp nhiều năm của bà Bathilda, Harry đã tìm được một tấm hình. Đó là một thiếu niên tóc vàng đẹp trai, là tên trộm tóc vàng có bộ mặt hí hửng, và cũng chính là chàng trai trẻ đã ngồi chồm hỗm trên bệ cửa sổ nhà ông Gregorovitch.

Harry gấp gáp hỏi:

_ Thưa bà, bà có biết người này là ai không ạ?

Trực giác mách bảo cho cậu rằng người này là một manh mối quan trọng. Harry dám cá chàng trai trẻ đã tay quàng tay với cậu thiếu niên Dumbledore trong cuốn Chuyện Đời và Chuyện Xạo của Albus Dumbledore do Rita Skeeter viết đóng vai trò then chốt.

Nhưng mặc cho cậu và Hermione hỏi thế nào, bà Bathilda vẫn luôn dùng cặp mắt mù mờ nhìn chăm chăm về phía cánh cửa căn nhà bà. Hai đứa hết sức nóng nảy, nhưng bà Bathilda lại tỏ ra đãng trí. Rốt cuộc sau những câu hỏi liên tiếp, Harry cũng nhận được yêu cầu của bà: Bà muốn Harry đi theo bà lên lầu, một mình.

Harry nói:

_ Có lẽ thầy Dumbledore bảo bà đưa thanh gươm cho mình, chỉ đưa cho mình thôi?

Hermione đồng tình, chịu để Harry theo bà Bathilda khập khiễng đi lên lầu. Cầu thang dốc và hẹp dẫn đến một căn phòng ngủ tối thui không có lấy một tia sáng. Và khi cái thẹo của Harry nhói lên cơn đau nhức cũng là lúc cậu nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn cỡ nào. Một cảnh tượng cực kỳ ghê rợn diễn ra ngay trước mắt cậu: cơ thể già nua của bà Bathilda sụm xuống và một con mãng xà vọt ra từ cái chỗ trước đó là cần cổ của bà.

Trong sự kinh hoàng của Harry, con rắn lao tới tấn công cậu với cái lưỡi lè ra và rít lên liên hồi.

Ngay khi Harry giơ cây đũa phép lên: cú mổ mạnh vào cánh tay cậu khiến cây đũa phép văng lên trần nhà. Sau đó cái đuôi rắn đập một cú cực mạnh vào giữa be sườn khiến Harry đứt hơi: cậu ngã ngửa lên cái bàn trang điểm, té vô đống quần áo dơ hầy…

Cậu lăn tròn qua một bên, né được trong đường tơ kẽ tóc cái đuôi con rắn đang quật xuống cái bàn chỗ cậu vừa nằm một giây trước đó. Cả người cậu đau buốt, gần như không còn sức để hô hấp. Tấm kiếng lót mặt bàn bể vụn rớt như mưa rào xuống Harry khi cậu chạm tới sàn. Cậu nghe tiếng Hermione gọi từ nhà dưới:

_ Harry?

Nhưng cậu không có cách nào đáp lời, bởi vì con mãng xà đã cắn một cái lên bờ vai của cậu.

Thân thể con rắn lạnh lẽo và trơn nhẵn quấn quanh cơ thể cậu hết vòng này tới vòng khác. Harry nỗ lực kêu cứu nhưng không có bất cứ âm thanh nào được phát ra. Nọc độc của con mãng xà đã thấm qua vết thương nơi bả vai, xâm chiếm cơ thể cậu. Cứ qua mỗi lần hô hấp hay mỗi lần trái tim nảy lên là hệ thần kinh phản xạ của cậu lại yếu đi, cuối cùng bị cắt đứt hoàn toàn.

Harry nỗ lực giãy dụa nhưng không mang lại hiệu quả. Con mãng xà kia ngày một quấn siết lấy cậu chặt hơn, thậm chí ngay cả không khí trong lá phổi của cậu cũng bị ép chui ra ngoài. Harry cảm thấy có thứ gì đó đang rời xa khỏi cậu. Trong đầu cậu chỉ còn một vầng sáng trắng xóa, lạnh như băng. Tất cả mọi cảm xúc đều bị tiêu diệt, ngay cả một chút xíu hi vọng hay ước ao cũng đã tan biến…

Có cái gì đó đè chặt vào lồng ngực như muốn khắc thật sâu lên trái tim cậu. Những cái mơn trớn tràn ngập cảm giác ấm áp và bình an làm cho cậu phải say mê. Harry cảm thấy cậu có thể bay lên ngay lúc này, bởi vì nỗi niềm vui sướng, hạnh phúc như điên đang lan tràn ra khắp cơ thể mà cậu chưa từng cảm nhận được – Khi hồi chuông tử vong đang tới gần, cậu đã nhận được một cái ôm ấp áp như của má Lily…

_ Mum…

_ Potter, mày nói xàm xí gì vậy trời?

Có người kề sát lỗ tai cậu phát ra tiếng cười nhạo báng. Một tia sáng màu vàng lắc lư trước mắt Harry làm cậu choáng váng quá chừng. Cậu cụt hứng muốn đuổi nó đi…

Draco bất đắc dĩ gạt cánh tay của người nào đó đang giật lấy mấy sợi tóc của hắn, càu nhàu:

_ Mất lịch sự quá đấy, Đầu Thẹo ạ.

Nhưng Harry không chịu nghe theo bởi vì cậu đột nhiên cảm thấy thích thú với thứ gì đó lóe ra ánh sáng màu vàng. Cậu thì thào hỏi:

_ Trái banh Snitch của tôi đâu rồi?

Trong tiếng rít lên của người kia, Harry thành công bứt được mấy sợi tóc.

Draco nghiến răng nghiến lợi nói:

_ Tao muốn đánh mày một trận quá!

Hắn nhét cánh tay hư hỏng của Harry vô trong chăn, dữ tợn cảnh cáo:

_ Nếu mày còn dám bứt tóc tao nữa thì tao sẽ tịch thu trái banh Snitch kia!

_ Ông không thể làm vầy!

_ Tao có thể đấy.

Harry gào lên, trong giọng nói còn xen lẫn âm nức nở rất nhỏ:

_ Không được! Ông không thể cướp Quý Ông D đi!

Draco nhướng mày. Hắn dùng cái giọng nhừa nhựa hỏi:

_ Vì sao? Hắn ta rất quan trọng à?

Harry không trả lời, chỉ nở một nụ cười ngây ngốc với Draco. Thuốc giải dần dần có tác dụng làm cho đầu óc Harry rối tung lên. Cặp mắt màu xanh lục nhìn chăm chăm vào Draco và nói:

_ Không nói cho ông đâu. Quý Ông D là bí mật của tôi.

Draco cười phì một tiếng rồi lắc đầu. Không kiềm chế nổi, hắn hôn lên vầng trán của thiếu niên đang dần dần chìm sâu vào giấc ngủ và hạ thấp giọng nói:

_ Harry, chúc ngủ ngon.

Ánh mắt lưu luyến nhìn thoáng qua gương mặt bình an của thiếu niên trước khi rời khỏi cái lều. Và rồi nụ cười dịu dàng biến mất, nét mặt rét lạnh như băng lại xuất hiện.

_ Đợi đến khi cậu ta tỉnh lại thì cho cậu ta uống thứ này.

Hermione đón lấy chai độc dược, tò mò đánh giá người trước mặt. Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt hết sức bình thường, mắt xanh, tóc vàng. Đối với người đã cứu hai đứa trong thời khắc nguy hiểm, Hermione nhịn không được tò mò.

_ Ông là ai?

Nhưng người đàn ông từ chối cung cấp thân phận. Hắn đáp:

_ Cô không cần biết.

Trong bóng đêm yên tĩnh, hắn độn thổ, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Ngày hôm sau, cô gái tóc nâu vẫn còn canh cánh trong lòng về người đàn ông này. Cô nàng hỏi Harry:

_ Ai thế?

Harry lắc đầu, đáp:

_ Có lẽ là người của Hội Phượng hoàng chăng?

Bàn tay cậu xoa lên ngực. Cách một lớp áo, cậu có thể cảm nhận được độ cứng của kim loại. Khi Hermione quay người đi, cậu lè lưỡi với tấm lưng của cô nàng rồi lại cười tủm tỉm một mình. Đây là một bí mật được cất giấu trong lồng ngực, là bí mật chỉ của riêng cậu và Quý Ông D thôi.

_Hết quyển 2_

Suy nghĩ của tác giả:

Má ơi, càng viết lại càng ngọt ngào là thế nào? Chuyện gì đã xảy ra thế?!!!

Tác giả ngu ngốc viết truyện thiệt khó QAQ

Bồ tèo thân ái, tôi muốn khóc quá, quyển ba chưa biết viết thế nào ==

À phải, quyển ba tôi không viết về Azkaban và Giám ngục nữa đâu. Tôi định viết nội dung mới.

~

Lời của editor:
N.Linh: hôm sau bù một tiếp chapter nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro