71 --- 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thất thập nhất : Tiếng hét - Tâm ý

Harry với ưu thế tuyệt đối đạt được vị trí đầu tiên, nên khi hắn cùng Ron tiến vào phòng sinh hoạt chung Gryffindor, cả phòng phát ra một trận hoan hô cùng gào rú. Trong phòng đâu đâu cũng có những núi bánh ngọt nho nhỏ, những chai nước bí đỏ và bia bơ. Lee Jordan đã đốt pháo hoa, ánh lửa đua nhau tỏa sáng trong không trung. Thomas thiết kế rất nhiều cờ xí bắt mắt, một bức tranh lớn vẽ hình Harry ôm quả trứng vàng đứng cạnh con rồng Mũi Cụt Thụy Điển, còn có bức tranh thứ hai vẽ Cedric bị trái cầu lửa của Hỏa cầu Trung hoa công kích.

Mọi người đều hưng phấn ăn uống (trừ bỏ Harry, hắn hiển nhiên vì vừa đối mặt với một con rồng khổng lồ ra vẻ không quá đói), hưng phấn đàm luận trận đấu kịch tính vừa rồi.

"Harry, nói thật ngươi đến tột cùng dùng biện pháp gì khiến cho đại gia hỏa kia nghe lời như vậy.?" Fred tò mò hỏi, "Chúng ta ai cũng muốn biết."

"Đừng nói cho bọn họ." Ron ngăn cản những câu hỏi của họ, đối Harry nói, "Một khi bọn họ đã biết, nói không chừng sẽ lộng trên người mấy con rồng thứ gì đó không biết chừng!"

"Hắc, ngươi không thể ngăn cản sự quan tâm chân thành của tất cả chúng ta, tiểu đệ đệ!" George kháng nghị, cũng mong chờ nhìn Harry. Vẻ mặt của những người khác cũng cực kỳ tò mò, tuy rằng Ron không đồng ý Harry nói ra, nhưng theo vẻ mặt của y có thể đoán được, thực chất trong lòng y cũng rất muốn biết. Ngay cả Hermione cũng vểnh tai lên cẩn thận nghe những lời nói của bọn bọ.

"Cái đó..." Harry nhìn một đám biểu tình mong mỏi, nhướng một bên mày, "...Không thể nói."

"..." Mọi người đều ỉu xìu.

"Đừng như vậy, tiểu Harry~~~" Hai anh em sinh đôi 'ai oán' nói, "Nói cho chúng ta biết đi ~~~"

"Cho dù nói với các ngươi, các ngươi cũng học không được." Harry nói, "Các ngươi vẫn không nên biết là tốt nhất, rất nguy hiểm."

Thấy Harry nói như vậy, những người khác cũng chỉ hảo hảo từ bỏ.

Sau đó, mọi người lại bắt đầu nói về hạng mục thi đấu thứ hai đến tột cùng là cái gì - ánh mắt đều bất giác dừng lại trên quả trứng vàng. Bất quá bộ dạng quả trứng vàng cũng bình thường, bên trên còn có khe nhỏ để dũng sĩ dễ dàng mở ra.

"Trứng này thực rất nặng." Lee Jordan nâng quả trứng vàng lên, "Gợi ý chắc là nằm bên trong."

"Mở ra đi, Harry." Thomas nói, "Để coi rốt cục là cái gì."

"Đúng vậy!" Những người khác cũng hùa theo, Ron đã hấp tấp đoạt lấy quả trứng vàng, chuẩn bị từ cái khe mở nó ra, những người khác cũng đã xúm lại chung quanh.

"Ta khuyên các ngươi tốt nhất là đừng mở nó ra..." Harry thấp giọng nói, nhưng mọi người đều đang nhao nhao, không một ai nghe hắn nói.

Tiếp theo Ron mở ra cái trứng ra, trong quả trứng không có gì, trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng - nhưng ngay lúc Ron mở nó ra, một âm thanh đáng sợ nhất - một tiếng khóc gào chói tai - tràn ngập toàn bộ căn phòng. Giống như thanh âm của ban nhạc Hồn quỷ đã diễn tấu vào ngày giỗ của Nick suýt mất đầu.

"Đóng nó lại!" Fred gào lên, hai tay bịt lỗ tai lại.

"Đó là gì vậy?" Ron nhanh tay đóng quả trứng lại, "Xem ra trận chiến tiếp theo của ngươi là sẽ chiến đấu với hàng vạn nữ quỷ, Harry!"

"Ha ha, không biết chừng a..." Harry cười gượng, "Sau đó ta sẽ sử dụng nụ cười quyến rũ đuổi các nàng đi ~~~"

***** Ta là tâm lý giáo sư phân cách tuyến *****

Harry làm rất tốt, Snape đã quan sát toàn bộ tiến trình thi đấu của hắn. Bên cạnh đó, cũng khiến Dumbledore nghi ngờ. Đối với trận đấu gần như không có sự trở ngại nào, Dumbledore cũng thập phần tò mò.

"Ngươi nói coi, Severus, Harry đến tột cùng là đã dùng phương pháp gì a?" Dumbledore cười cười mà cắn một ngụm bánh bông lan chanh, đôi mắt lam lóe a lóe.

"Ngươi có thể trực tiếp đến hỏi hắn." Snape tức giận nói, "Ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến Cứu thế chủ đại nạn không chết của chúng ta cùng uống trà với ăn bánh."

"Không không không, ta không muốn tạo áp lực quá lớn với y." Dumbledore lắc đầu, "Ngươi không phải rất quan tâm đến Harry sao? Ngươi có thể..."

"Không được!" Không chờ đến khi y nói hết câu, Snape liền trực tiếp cự tuyệt, "Ta không muốn có bất kỳ sự tiếp xúc nào với Harry."

"Ngươi gọi y là ... Harry?" Dumbledore cười đến vui vẻ, "Xem ra các ngươi ở chung rất tốt a, cũng phải, dù sao y có một đôi mắt giống y như Lily..."

"Không được nhắc đến Lily!" Snape nện mạnh nắm đấm xuống bàn, y như thế nào có thể... sau khi lợi dụng đứa nhỏ kia, còn vô liêm sỉ đến mức nhắc đến Lily! Trong quá khứ, y đã lợi dụng mình như vậy sao? Lợi dụng tình yêu của mình với Lily, lợi dụng sự áy náy về cái chết của Lily, khiến cho linh hồn mình giống như không còn thuốc chữa. Snape nhớ đến cảnh tượng đã thấy trong trí nhớ Harry: mình đã vô lực đứng trước mặt lão nhân kia mà hỏi: "Linh hồn của ta a? Ngươi muốn linh hồn của ta phải như thế nào bây giờ?"

Xem ra Severus vẫn còn rất yêu Lily a! Dumbledore thật cao hứng nhìn thấy phản ứng của Snape, thầm hài lòng gật đầu. Y quyết định lại một lần nữa rèn sắt khi còn đang nóng, nói: "Severus, ta biết ngươi yêu Lily như thế nào, Harry là huyết mạch duy nhất nàng lưu lại, chúng ta nhất định phải hảo hảo bảo vệ y! Nên..."

"... Về đề nghị lần trước của ta..."

"NO!" Snape cự tuyệt không chút do dự, "Ta từ chối, ta sẽ không đi nguyện trung thành với Hắc Ma vương nữa!"

Nếu là trước đây, có lẽ mình sẽ cam tâm tình nguyện bị Dumbledore lợi dụng, đi làm gián điệp hai mặt. Nhưng hiện tại... Không! Y sẽ không cần phải làm gián điệp! Y muốn trải qua cuộc sống của chính mình. Như Harry đã từng nói, y phải có được cuộc sống của riêng mình. Thiếu niên kia đã từng tràn đầy hy vọng cầu mình đừng đi làm gián điệp, mình sao lại có thể khiến hắn thất vọng, sao có thể lại làm cho hắn thương tâm!.

Dumbledore hiển nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước sự cự tuyệt dứt khoát của Snape, đôi mắt lam của y không hề chớp, thẳng thắn nhìn hắn: "Severus, ngươi vì sao...? Ngươi phải nghĩ lại, nhớ đến ánh mắt xanh biếc kia của Harry..."

Snape nhớ đến đôi mắt xanh biếc xinh đẹp của Harry lúc nào cũng nhìn mình chăm chú: có quan tâm, có lo lắng, có khoái hoạt, còn có... tràn ngập yêu thương... Mình đích xác quá trì độn, hẳn phải sớm nhìn ra, hắn đã từng say mê nhìn mình, vì một nụ cười của mình mà cảm thấy hạnh phúc. Hắn thích mình, hắn yêu mình...

Snape lần đầu tiên nhìn thẳng vào đôi mắt lam của Dumbledore, trảm đinh tiệt thiết, nói gằn từng tiếng: "Không! Ta không đáp ứng!"

"Severus, ngươi coi như đó là một thỉnh cầu của lão nhân..." Dumbledore vẫn chưa hết hy vọng.

"Vậy ngươi tự mình làm đi." Snape không chút lưu tình vung trường bào mở cửa bước ra ngoài, còn hung hăng sập cửa lại.

"..." Dumbledore đối với phản ứng của Snape quả thực kinh ngạc sâu sắc, hắn đến tột cùng là bị làm sao vậy? Theo như phản ứng của Snape vừa rồi, hắn không phải là không còn cảm tình với Lily, nhưng hắn vì sao lại không muốn bảo vệ Harry a?

Snape sải bước trở lại trong hầm, hung hăng là uống hết một ly lớn hồng trà. Bắt đầu đi qua đi lại thong thả trong hầm, lão ong mật chết tiệt! Y vẫn không muốn buông tha mình. Hừ, đừng đắc ý. Ta sẽ không chịu sự an bài của ngươi. Muốn ta lại tiếp tay cho ngươi, đem Harry đẩy vào cái bẫy ngươi đã sớm chuẩn bị hảo sao? No way! Y muốn Harry sống thật tốt! Y muốn cho y và hắn cùng...

Snape đột nhiên dừng cước bộ, mình vừa rồi đã nghĩ cái gì...? Mình muốn Harry và mình cùng một chỗ! Chết tiệt, phải quên đi ý nghĩ ngu ngốc đó đi! Hắn không nên cùng một chỗ với ngươi, một nam nhân rít rịt như mình.

Nhưng hắn thích ngươi... Trong lòng có một thanh âm lên tiếng phản đối.

Mình không xứng với hắn. Hắn trong sáng, rất thuần khiết! Mình là ai? Một Thực tử đồ chết tiệt.!

Nhưng hắn đã từng nói qua, ngươi rất xứng!

Ta đã già, già đến mức có thể làm phụ thân của y rồi. Hắn mới mười bốn tuổi, còn nhỏ như vậy...

Thực tế tuổi của hắn cũng không còn nhỏ, nếu thật sự tính đúng, tuổi của ngươi kỳ thật cũng không chênh lệch lớn như vậy!

Người nhà và bằng hữu của hắn sẽ không đồng ý cả hai chúng ta cùng một chỗ, mình sẽ mang đến phiền phức rất lớn cho hắn. Những người khác sẽ nhìn hắn như thế nào?

Tình yêu là chuyện của các ngươi, liên quan gì đến người khác? Nghĩ lại hắn đáng yêu như thế nào...

Trong đầu Snape bất giác nhớ đến da thịt trắng nõn, tràn đầy hấp dẫn, trên lưng mang theo đóa hoa dụ hoặc yêu diễm; bên tai tựa hồ nghe được tiếng rên rỉ ái muội của hắn, thở gấp cầu xin, khóc lóc khi thống khổ tận cùng; còn có... thân thể khiến người ta mất hồn, từng vây chặt trí não của y... y cảm thấy mình đột nhiên ngạnh lên. Chết tiệt! Y đuổi ý nghĩ kỳ kỳ lạ lạ kia đi!

Ngươi nhẫn tâm để hắn ôm một nữ nhân sao? Hoặc là bị một nam nhân khác ôm?

Không! Đương nhiên là không thể! Cảnh tượng đó chỉ vừa nghĩ đến liền cảm thấy không thể chịu nổi! Nhưng, một nam nhân ác độc, âm trầm, ở dơ sao có thể...

Nhưng ngươi cũng thích hắn, không phải sao? Ngươi thương hắn không phải sao? Thanh âm trong lòng kia nói thẳng ra tâm tư của y, ngươi đã quên mấy ngày trước, khi giữ gìn trật tự ở cuộc thi Tam Cường Tranh Bá, trong lúc vô tình sử dụng thần chú Hộ Mệnh đã xuất hiện biến hóa sao?

Đúng vậy... Snape không thể không thừa nhận, thần hộ mệnh mẫu lộc bạch sắc kia đã trở thành quá khứ, mình đã bất tri bất giác thích thiếu niên luôn khoái hoạt, luôn thích quấn quít lấy mình kia.

Muốn buông tha sao? Mình thật sự muốn đem hắn giao cho những người khác sao? Không! Mình đã từng bỏ lỡ Lily, bây giờ còn muốn bỏ qua Harry nữa sao? Đáp án không cần nói cũng biết. Mình sao lại chịu buông tha hắn, sao có thể được? Harry yêu mình, cố gắng thay đổi vận mệnh của mình, muốn mình sống dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng hắn cũng biết rõ mình yêu Lily, ngay từ đầu hắn đã hiểu được đoạn tình cảm này sẽ không có kết quả, nhưng hắn vẫn không chùn bước luôn theo bên cạnh mình. Mình như thế nào không nhìn ra tình cảm của hắn, hoàn toàn coi hắn không tồn tại a?

Nguyện vọng của hắn thật nhỏ bé - chỉ hy vọng mình có thể hảo hảo sống sót, một nụ cười của mình đều có thể khiến hắn trở nên hạnh phúc như vậy. Hắn chính là yêu Severus này, không quan tâm đến thân phận và tuổi tác, hắn luôn cảm thấy hài lòng khi yêu mình. Mình... như thế nào có thể cự tuyệt? Tựa như trước đây mình thầm lặng yêu Lily, mình biết rất rõ tình yêu đơn phương kia có bao nhiêu thống khổ. Cho nên... mình phải nhìn thẳng vào tâm của mình, có lẽ, mình phải...

~oOo~

Thất thập nhị: Bạn nhảy - Thay đổi

Sau khi tan học lớp Biến hình, giáo sư McGonagall giải thích với mọi người về vũ hội đêm Giáng Sinh: "Vũ hội Giáng Sinh là một phần của truyền thống trong Tam Cường Tranh Bá, cũng là một cơ hội tốt để giao lưu văn hóa với khách nước ngoài. Nhớ kỹ, các ngươi nhất định phải mặc lễ phục. Vũ hội trong Tam Cường Tranh Bá lần này có một vài thay đổi so với quá khứ: vũ hội sẽ chia thành hai phần, phần thứ nhất sẽ bắt đầu lúc sáu giờ tối đêm Giáng Sinh, tiến hành tại lễ đường, bốn vị dũng sĩ sẽ cùng bạn nhảy của họ mở đầu đêm dạ vũ; tiếp đó là tiệc tối, sau khi tiệc tối kết thúc, sẽ bắt đầu vũ hội hóa trang - tất cả các học trò và giáo sư đều có thể tham gia, các ngươi có thể tận tình khiêu vũ, đêm dạ vũ diễn ra cho đến khuya mới kết thúc." Cuối cùng, nàng còn nói thêm, "Nhưng, ta muốn nhắc nhở các ngươi, chuyện này không đồng nghĩa là các nguyên tắc đối với học sinh Hogswart sẽ lơi lỏng. Nếu có một học trò Gryffindor làm chuyện gì khiến trường học phải xấu hổ, ta sẽ phi thường mất hứng."

Vũ hội hóa trang? Harry kinh hãi lắp bắp: đây chính là sự thay đổi lớn nhất so với quá khứ a! Năm vị giám khảo uống quá chén hay sao? Như thế nào lại nghĩ ra một chủ ý như vậy? Nhưng chuyện này cũng làm hắn thở phào nhẹ nhõm, vì mình chỉ cần vượt qua điệu nhảy hành xác đầu tiên của đêm dạ vũ là xong, dù gì sau đó mọi người đều đeo mặt nạ, ai cũng không biết ai, mình có tham dự hay không cũng không sao cả.

Sau khi mọi người đều rời đi, giáo sư McGonagall có ý gọi Harry ở lại, nói với hắn rằng hắn nhất định phải tìm một bạn nhảy cho mình. Kỳ thật Harry trong lòng đã sớm định ra một quyết sách rất tốt, quyết định tiên hạ thủ vi cường - trực tiếp đi tìm Hermione - một hảo bằng hữu so với những nữ sinh chỉ biết nhìn mình cười ngốc nghếch vẫn tốt hơn nhiều.

Thật ra trong lòng Harry, người đương nhiên hắn muốn mời nhất chính là... nhưng nghĩ lại, dù sao xác suất thành công tính ra rất thấp.

"Hắc, Hermione!" Vừa bước vào phòng sinh hoạt chung, Harry đã gọi cô gái đang ngồi cùng hảo bằng hữu tóc đỏ.

Hermione và Ron đều dừng bước, hỏi: "Có chuyện gì vậy, Harry?"

"Ngươi có thể làm bạn nhảy của ta vào đêm dạ vũ được không?" Harry hỏi, ngay lập tức liền thấy Ron trợn mắt nhìn mình, hắn vội vàng giải thích, "Bồ tèo, này là tình bạn trong sáng, tình bạn trong sáng! Được rồi... Ta thật sự nghĩ rằng tốt nhất không nên mời ai, hơn nữa nữ hài tử thật là..." hắn nhớ lại trên đường đi những nữ sinh cứ thấy mình ngây ngô cười 'khanh khách' liền cảm thấy một trận ác hàn, nhớ lại những cô gái đã mời mình khiêu vũ nhưng đã bị mình cự tuyệt qua trong kiếp trước (ví dụ như nữ sinh năm thứ năm so với mình còn cao hơn)... Merlin, hắn nhất định phải giải quyết sớm chuyện này!.

"Ngươi có nhiều cô gái thích ngươi như vậy, vì sao nhất định phải tìm đến Hermione a?" Ron bất mãn than thở, "Ngươi tùy tiện liền chọn lấy một người không phải được rồi sao?"

"Ta không muốn chọn người ta không thích." Harry thật thà nói, "Nhưng người ta thích cũng không thích ta... Ta chỉ muốn sống qua màn khiêu vũ đầu tiên là được, được không, Hermione?"

"Không phải ta không muốn, chính là..." Cô gái có mái tóc nâu xù có chút khó xử, "Ta đã đáp ứng Ron rồi..."

Không nghĩ đến tiểu tử này cư nhiên xuống tay so với mình còn nhanh hơn! Harry bất khả tư nghị nhìn hảo bằng hữu, sau đó tiếp tục cầu xin: "Ron, giúp ta đi. Ngươi cho ta mượn Hermione một giờ được không? Chỉ cần qua điệu nhảy đầu tiên, qua phần mở đầu, thiên hạ sẽ thuộc về hai người các ngươi! Các ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng ~~~"

"Làm cái gì cũng được?" Trong mắt Hermione đột nhiên lóe sáng, "Kỳ thật... cũng không phải là không thể..."

"Hermione?" Ron quát, nhưng ngay lập tức, Hermione thấp giọng nói vào tai y cái gì đó, y cũng cười cười xấu xa, sau đó nói: "Vậy... được rồi, chỉ điệu nhảy mở màn thôi nga!"

Harry nhìn bộ dáng hai người châu đầu ghé tai, bỗng nhiên rùng mình, có một dự cảm không tốt: hai người muốn làm cái gì chứ?

Hermione nhìn thấy được hắn đang khẩn trương, cười nói: "Không có gì, chính là trang phục ngươi mặc trong vũ hội hóa trang sẽ do ta chuẩn bị, được không?"

Trang phục do Hermione chuẩn bị? Harry suy nghĩ từ lời nói đến cử chỉ bình thường của nàng, hẳn... sẽ không đến mức quái dị đi, hơn nữa khi đó mọi người đều mang mặt nạ, cũng sẽ không có người nhận ra mình, nên cũng không có gì quan trọng. Hắn nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Ân, được rồi!"

"Được. Vậy đến lúc đó ngươi đến gặp ta!" Hermione cười rất hào hứng, ngay cả vẻ mặt của Ron cũng cười xấu xa. Harry tuy rằng vẫn có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ vấn đề khó khăn đã được giải quyết, cũng đi theo bọn họ.

Hôm sau, Harry đối mặt với gần hai mươi nữ sinh tự đến cửa mời mình - cao thấp mập ốm mỗi người mỗi vẻ - nhưng đều bị một "Ta đã có bạn nhảy" của hắn đuổi đi. Không ít nữ sinh khóc lóc nức nở rời đi, hiển nhiên kiếp này Harry càng được lòng thiếu nữ. Làm cho Harry ngạc nhiên hơn nữa chính là, ngay cả Cho Chang cư nhiên cũng đến hỏi hắn đã có bạn nhảy hay chưa (hơn nữa biểu hiện bên ngoài của nàng hiển nhiên rất hy vọng Harry chưa có), nhưng sau khi Harry cự tuyệt nàng, hắn liền thấy Cedric thập phần phẫn nộ trừng mắt nhìn mình - nghe nói y đã mời Cho Chang, nhưng bị từ chối. Mấy ngày nay, Cedric có vẻ thập phần sa sút, bởi thành tích của y thật không dám khen (khi y từ bệnh thất trở lại rất hưng phấn xem thành tích của y, kết quả bị thành tích của y chênh lệch quá lớn so với Harry đả kích thiếu chút nữa lại hôn mê bất tỉnh), mà trong Hogswart đã có không ít học trò bắt đầu ủng hộ Harry - hiện tại hắn chính là dũng sĩ có hy vọng đạt quán quân nhất, bởi thế cuộc sống của hắn cải thiện không ít.

***** Ta là tin tức mới nhất Kreacher mang đến phân cách tuyến *****

Tuần cuối cùng đến lễ Giáng Sinh, không khí trong trường càng trở nên náo nhiệt. Về vũ hội đêm Giáng Sinh, tin vịt bay tới bay lui, ví dụ như, Dumbledore đã đặt mua tám trăm thùng rượu mật ong của quán Ba Cây Chổi (Harry đối với lượng mật ong chứa trong rượu trước sau không có ý kiến). Còn có, ban nhạc Quái Tỷ muội cũng sẽ đến trường biểu diễn (Harry đối giọng ca như tiếng rống tình nguyện không nghe thì tốt hơn).

'Nhật báo Tiên tri' đã đưa tin về trận đấu đầu tiên, cây bút lông thần kỳ của Rita Skeeter lại một lần nữa phát huy năng lực tán hươu tán vượn của nó, đối với chuyện thi đấu một cách vụng về và hỏng bét của Cedric châm chọc dữ dội. Nhưng nàng vẫn quan tâm đến Harry, liền cực lực tán dương hắn dũng cảm, có năng lực: "Y chỉ bằng thời gian ngắn như sợi tóc mà không hề bị thương lấy được quả trứng vàng", "Không hổ là Hoàng kim Nam hài", "Nhưng biểu hiện của một vị dũng sĩ khác của Hogswart thật sự khiến người ta thất vọng". Còn về Krum và Fleur chỉ qua loa sơ sài, gần như chỉ nói điểm cùng thứ tự xếp hạng của họ.

Bài báo đó khiến cho tiếng xấu của Cedric càng lan xa, phần lớn đã không hề có hy vọng với y nữa. Thậm chí còn có mấy bức thư sấm gửi đến cho y, trách mắng y không hề có khả năng, kém xa so với Harry, không bằng tự rời khỏi trận đấu. Cedric bị những câu nói ác độc đả thương làm tinh thần ngày càng sa sút, Harry có thể đoán y đang dần dần mất đi sự tự tin...

Vào một buổi chiều, Harry nhận được tin Kreacher mang đến: Dobby đã phát hiện một vài chuyện bí mật liên quan đến Hỏa Diễm Bôi.

"Dobby nói, y nghe Dumbledore cùng bốn vị giám khảo khác nói, qua Giáng Sinh sẽ dùng Hỏa Diễm Bôi chọn ra trân bảo trong lòng của bốn vị dũng sĩ." Kreacher nói tóm tắt chuyện Dobby phát hiện.

Nói như vậy, người quan trọng nhất trong lòng dũng sĩ sẽ do Hỏa Diễm Bôi chọn ra, nhưng, chọn như thế nào a? Harry nghĩ, hỏi: "Nó có nói Hỏa Diễm Bôi chọn như thế nào không a?"

"Dobby nghe bọn họ nói, sẽ ghi lại những người tiếp xúc trong thời gian gần đây với bốn vị dũng sĩ, bỏ vào trong Hỏa Diễm Bôi, Hỏa Diễm Bôi sẽ chọn ra người quan trọng nhất." Kreacher trả lời.

Chỉ như vậy... là tốt rồi! Tuy rằng muốn ngăn chặn mình và Snape không bất hòa là có khả năng, nhưng lén tìm ra người để viết tên lên giấy vẫn dễ dàng. Harry suy nghĩ, nói: "Vậy được rồi, ngươi trở về trước đi!"

Kreacher cúi đầu chào, tiêu thất.

"Dobby!" Harry gọi nó đến.

"Tiểu chủ nhân Harry có gì phân phó?" Dobby hào hứng xuất hiện, "Dobby rất thích làm việc vì chủ nhân!"

"Mấy ngày tới, ngươi phải lén đi theo cạnh ta, nhìn xem có... người đang ghi lại nhất cử nhất động của ta hay không." Harry tự hỏi, "Ân, nếu phát hiện thấy người đó... ngươi phải theo cạnh y, đem những tờ giấy có viết tên giáo sư Snape hủy hết, hiểu chưa?"

"Dobby sẽ làm tốt!" Dobby hưng phấn nói.

"Đúng rồi, nếu Dumbledore có hỏi, ngươi hãy nói... ngươi lo lắng gần đây sẽ có Thực Tử đồ lại đối phó ta, nên muốn âm thầm bảo hộ ta." Harry nhắc nó, "Biểu hiện thành thật một chút. Ngươi làm được không?"

"Dobby sẽ làm tốt!" Dobby kiêu ngạo nói, "Ân, Dobby còn phát hiện được một việc... có liên quan đến Dumbledore."

"Nga, là chuyện gì?" Harry hỏi.

"Dobby phát hiện, không quá hai tuần, Dumbledore sẽ thông qua một cửa có khóa đến một nơi! Chính là... Dobby không dám ra khỏi lâu đài, Dobby sợ những gia tinh khác phát hiện, nên... Dobby không biết y đến chỗ nào..." Dobby chán nản đến nỗi hai lỗ tai cũng rũ xuống, "Dobby chỉ biết cửa khóa kia là quyển sách 'Lịch sử Ma Pháp' trên giá sách, mật khẩu là 'Vì lợi ích lớn hơn'..."

'Vì lợi ích lớn hơn...'. Hừ đây là thể hiện rõ lòng ngươi đi? Harry cười lạnh, lợi ích lớn hơn mà ngươi muốn nói là cái gì a? Là danh tiếng của Bạch Pháp sư vĩ đại nhất sao? Hoặc cũng có thể còn có những cái khác...

Hắn trầm ngâm một lúc, nói: "Được rồi, ta sẽ để ý, ngươi cứ làm theo lời ta nói đi, phải cẩn thận."

"Dobby biết! Dobby sẽ làm tốt!" Dobby lập tức tiêu thất.

Tin tức này thật không tệ, có lẽ mình phải dành thời gian đi xem thử, Dumbledore đến tột cùng là đi đến chỗ nào. Harry nghĩ thầm, mình có thể thử dùng mật đạo trong phòng hiệu trưởng.

~oOo~

Thất thập tam: Giáng Sinh - Vũ hội

Sáng ngày Giáng Sinh, Harry vừa tỉnh giấc, liền thấy dưới chân giường có một đống quà tặng, hắn hào hứng mở chúng ra: Hermione vẫn là sách - một quyển 'Những đội Quidditch của England và Ireland', Ron tặng cho hắn một chiếc lược sừng, Sirius và Remus cùng tặng cho hắn một cây đao (có chút giống như trường đao của Thụy Sĩ), bên trên còn có một dây xích nhỏ cùng chìa khóa, dụng cụ để mở tất cả các loại khóa; còn Hagrid, tặng cho hắn một hộp kẹo thật lớn, có rất loại nhiều loại kẹo Harry thích; đương nhiên, phu nhân Weasley là một chiếc áo len có thêu hình con rồng trên ngực và bánh nướng tự làm. Đến khi Harry tìm đến dưới cùng đống quà, hắn phát hiện một gói quà nho nhỏ màu đen, bên trên hé ra một mảnh giấy nhỏ: Giáng Sinh an lành. Chỉ đơn giản vài chữ, nhưng Harry xúc động đến muốn khóc - nét chữ này rất quen thuộc với hắn! Snape... cư nhiên tặng quà cho mình! Hắn mở chiếc hộp ra, bên trong là quả cầu màu đỏ lục nằm im trong đó - là cỏ mang cá.

Bước vào lễ đường, bên trong đã thay đổi hoàn toàn. Đây là một mùa Giáng Sinh hòan toàn khác, mọi thành viên của Hogwarts vì muốn lưu lại ấn tượng không thể quên với khách, đã tăng thêm nhiều nét mới lạ. Có đủ loại tượng bằng băng đá đặt trên hành lang các tầng lầu, bên trong lễ đường là mười hai cây thông Noel giống như trước. Trên đó trang trí đủ mọi thứ, những quả châu chiếu sáng, những con cú màu vàng kêu gào. Chúng nó còn biết hát xướng những bài thơ a. Harry lắng nghe cũng chỉ hiểu được một nửa những lời hát được phát ra từ những bộ áo giáp: "Úc, hãy đến đây, với tất cả lòng thành..." Cảm giác thật sự khác biệt. Thỉnh thoảng, Harry thấy Filch lôi Peeves từ một trong những bộ áo giáp đó ra (Peeves thích trốn trong đó, hát lên những bài ca do nó tự biên, nhưng lời lẽ thì thô tục muốn chết.)

Nhưng hầu hết mọi người đều không đặt sự chú ý vào những thay đổi mới lạ đó - dù sao, vũ hội Giáng Sinh năm nay mới là tâm điểm. Nhóm nữ sinh chuẩn bị cho mình gần ba tiếng đồng hồ, nhóm nam sinh cũng tận lực làm cho mình trông có vẻ anh tuấn hơn một chút.

Harry đương nhiên không mặc bộ trường bào lễ phục theo kiểu Gryffindor mà Sirius đã chuẩn bị cho hắn, hắn đã có một cố vấn trang phục phi thường giỏi - Draco, hai người đã đi một vòng quanh các cửa hàng để chọn một trường bào lễ phục hoàn toàn mới. Harry mặc một chiếc áo sơ mi bằng lụa màu trắng thuần và áo gile, trường bào màu đen, lại khoác bên ngoài một chiếc áo choàng màu đen mượt viền đỏ. Trang phục không đính nhiều trang sức, chỉ có ở cổ áo và cổ tay dùng những viên hồng ngọc kết lại thành hình đóa Mạn Châu Sa Hoa.

"Hắc, Harry, nhìn lễ phục của ta này! Hermione đã sửa nó lại tuyệt vời ~~~" Ron hưng phấn chạy vào phòng tắm, vừa thấy Harry mặc lễ phục, kìm lòng không được lập tức huýt sáo một tiếng, "Thật tuấn tú nga ~, bồ tèo!"

Harry quay đầu lại nhìn y, y đã thay bộ lễ phục màu trà, Hermione đã sửa lại khá đẹp: những đường viền mốc meo đã được nàng dùng bùa chú biến thành những hoa văn lưu vân màu đen, vạt trường bào cũng sửa nhỏ lại hơn, không còn giống như cái váy, cổ áo được sửa lớn hơn một chút. Sau khi Ron mặc vào thật sự tuấn tú hơn rất nhiều, nhìn qua cũng là kiểu người khiến các nữ hài tử chú ý.

Hai người đi xuống phòng sinh hoạt chung, chuẩn bị đón Hermione. Dọc theo đường đi, mấy nữ sinh đều không ngừng nhìn chằm chằm bọn họ, còn ngóng cổ lên thật cao a~~~

Hermione đứng nơi cửa tầng trên chờ hai người họ, mái tóc nguyên bản màu nâu xù đã trở nên suôn mượt, được búi cao lên phía sau đầu bằng chiếc kẹp tóc màu xanh da trời. Nàng mặc một chiếc váy dài bằng lụa màu xanh da trời, lộ ra cánh tay cùng tấm lưng trắng nõn. Nàng thỉnh thoảng lại mỉm cười ngượng ngùng, lộ ra hai chiếc răng cửa đã được thu nhỏ đi.

Ron ngơ ngẩn nhìn nàng, miệng mở thật lớn.

Harry cười thầm, đánh nhẹ y một cái, Ron ngơ ngác nhìn lại hắn: "... Ngươi đánh ta làm gì?"

"Đi đi!" Harry đẩy y , "Thể hiện sự ga lăng một chút!"

Ron ngượng ngùng mà rờ rờ đầu, bước đến, hướng Hermione vươn tay ra: "Ân, ngươi hôm nay...thật đẹp..."

Hermione đỏ mặt, lồng tay mình vào tay y: "Ngươi hôm nay cũng rất tuyệt."

"Cái đó phải cảm ơn sự khéo tay của ngươi." Ron dắt nàng xuống dưới, bước đến trước mặt Harry.

"Mong được sự trợ giúp của ngươi." Harry thực hiện một nghi lễ đủ tiêu chuẩn quý tộc, "Tiểu thư xinh đẹp."

Ron đấm nhẹ hắn: "Đi thôi, bồ tèo!"

***** Ta là đêm vũ hội bắt đầu phân cách tuyến *****

Vì Harry phải tập trung lại cùng các dũng sĩ khác, liền dẫn Hermione đi trước vào lễ đường. Ra khỏi ký túc xá, bãi cỏ trước mặt tòa lâu đài trang trí rất nhiều đèn tiên nữ xinh xắn, trông giống như những tiên nữ thật ngồi trên khóm hoa hồng, các nàng được bùa chú biến thành, còn có một bức tượng ông già Noel và tuần lộc sáng lấp lánh trên không.

Bọn họ thấy Draco và Blaise Zabini đang chờ mấy học trò Slytherin đi ra, y mặc một chiếc trường bào lễ phục màu lam thẫm, rất rõ ràng y cũng không có bạn nhảy - Tom Riddle giữ người thật không thể khinh thường. Y nhìn thấy Harry, gật đầu với hắn, còn cẩn thận quan sát Hermione đứng bên cạnh, qua một lúc lâu mới bừng tỉnh, vẻ mặt cũng kinh ngạc, thay đổi của Hermione thật sự quá lớn.

Bước vào cửa lễ đường, Harry thấy Viktor Krum dẫn theo bạn nhảy của y - là một nữ sinh hắn không biết, y thấy Hermione bên cạnh Harry, sắc mặt càng trở nên âm trầm - đoán chừng hắn vẫn mời Herminone, nhưng đã bị cự tuyệt. Bạn nhảy của Fleur là Roger Davis, còn Cedric sau một thời gian đeo bám không tha, cuối cùng cũng được Cho Chang gật đầu.

Đợi cho mọi người đã vào trong lễ đường, giáo sư McGonagall bắt những tuyển thủ cùng bạn nhảy của xếp thành một hàng, theo sau nàng tiến vào. Khi các tuyển thủ đi vào đại sảnh, hướng về bàn của ban giám khảo, toàn trường không hẹn đồng loạt lấy tay che miệng.

Toàn bộ những bức tường bên trong lễ đường được trải một lớp bạch kim óng ánh, hàng trăm vòng tầm gửi và thường thanh đằng có lồng những ngôi sao được treo lên trần nhà màu đen. Một khoảng trống chính giữa lễ đường - dùng để khiêu vũ, xung quanh ước chừng có khoảng một trăm cái bàn nhỏ, trên bàn đặt những chiếc đèn lồng, mỗi bàn có thể ngồi được mười hai người.

Các dũng sĩ hướng về bàn chính, Dumbledore đứng dậy mỉm cười, hắn mặc một thân trường bào màu tím đầy tinh nguyệt hoa văn, trên bộ râu còn thắt một chiếc nơ bướm hồng nhạt. Harry để ý thấy Barty crouch không có mặt - ngồi vào vị trí của y là Percy - có lẽ đêm nay mình sẽ gặp y, y đã trở thành kẻ điên. Tối nay, Ludo Bagman mặc trường bào màu tím có hoa văn màu vàng, đang nhiệt tình vẫy tay với mấy học trò khác. Còn phu nhân Maxime, nàng thay đổi bộ trường bào bằng gấm màu đen bình thường vẫn mặc bằng trường bào tơ tằm màu tím nhạt phiêu dật, đang lịch sự vẫy tay với bọn họ - Hagrid nhất định sẽ rất thích cách ăn mặc xinh đẹp của nàng đêm nay.

Nhìn xung quanh, Harry không thấy thân ảnh hắc sắc quen thuộc kia, hay là... y sẽ không đến? Dù sao... y chắc cũng sẽ không có khả năng tham gia một chút trong vũ hội hóa trang đi.

Đúng sáu giờ, bốn vị dũng sĩ cùng bạn nhảy của họ bước ra khoảng trống, chuẩn bị nhảy mở màn.

Thanh âm violon trầm trầm vang lên chậm rãi, thanh âm của kèn Scotland lập tức nổi lên theo. Harry ôm lấy eo Hermione, hai người chậm rãi nhảy. "Ta chỉ biết nhảy vài bước thông thường." Harry nhỏ giọng nói với nàng, cái này do hắn thật vất vả mới học được.

"Ta cũng không giỏi khiêu vũ." Hermione nói, nàng để ý thấy Viktor Krum luôn luôn nhìn chằm chằm mình, có chút bất an mà thay đổi tư thế.

"Sao vậy?" Harry hỏi, "Y giống như đang nhìn chằm chằm vào ngươi."

"Y thường xuyên đến thư viện, cũng vài lần tán gẫu với ta, y... từng mời ta làm bạn nhảy." Hermione trả lời, "Bất quá ta đã cự tuyệt y."

"Xem ra... bộ dáng của y giống như đang muốn đánh ta." Harry liếc nhìn Viktor Krum một cái.

"Không đến mức đó đi ~~~" Hermione cười nói.

"Nhất là hiện tại ngươi xinh đẹp như vậy, y nhất định càng muốn đánh ta!" Harry nói.

"Muốn đánh thì nên đánh Ron!" Hermione nói, nhìn nhìn Ron đang ngồi ở bàn, đang vẫy tay với hai người bọn họ.

"Ron bắt được ngươi thật sự rất tiện nghi cho y." Harry nói, ngay lúc đó, ánh mắt của hắn dừng lại phía sau nàng - Snape đang bước vào lễ đường. Y vẫn không khác gì trước trường bào hắc sắc, ánh mắt y dừng lại nơi Harry, lộ ra một nụ cười - là một nụ cười thật sự. Harry sợ đến mức nín thở, không dám tiếp tục nhìn y. Trong đầu chỉ còn nụ cười của y, mỉm cười... Merlin a, ta nhất định là thấy ảo giác.

Tiểu tử kia sợ đến mức không nhẹ a! Snape có chút buồn cười nhìn hắn thất kinh lướt qua... Nếu như vậy... sẽ còn làm nhiều chuyện cho hắn kinh ngạc a!

Herminone ngạc nhiên nhìn Harry, lại nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy Snape đang đứng đằng kia.

Tiếng nhạc bỗng trở nên mạnh mẽ, Fleur lắc lắc mái tóc bạch kim, khiến mọi người đều liếc nhìn. Harry nhìn Hermione: "Muốn hay không trở thành người nổi bật một phen?"

"Hảo!" Hermione hiểu được ý của hắn.

Đôi bạn nhảy lập tức bắt đầu những bước nhảy hoa mỹ, từng bước từng bước nhẹ nhàng. Những bước nhảy mềm mại vui vẻ, khiến tâm tình mọi người cũng vui vẻ theo. Váy áo màu lam chập chờn, tạo thành những gợn sóng. Trường bào hắc sắc cũng đong đưa theo, những bảo thạch màu đỏ lóe lên những tia sáng linh động giữa vòng xoáy màu đen. Cô gái xinh đẹp cùng thiếu niên anh tuấn chỉ nhảy những bước nhẹ nhàng, nhưng giống như bức họa xinh đẹp.

Snape bỗng nhiên cảm thấy hình ảnh xinh đẹp ấy khiến y có chút chán ngán, y dời ánh mắt, chỉ nhìn Harry. Bộ dáng của hắn hôm nay thập phần tuấn mỹ, nhưng vì sao những nữ sinh kia lại cứ gắt gao nhìn hắn chằm chằm, giống như một thanh kẹo vừa mới ra lò của tiệm Ong Tước Mật.

Bản nhạc đã gần đến hồi kết, Harry ôm eo Hermione, đẩy nàng về phía trước, sau đó lập tức bước đến đỡ lấy nàng, tạo thành một tư thế hoàn mỹ mà kết thúc điệu nhảy.

"Oa nga ~~~" Mọi người đều lấy tay che miệng, vì màn khiêu vũ hoa mỹ mà cảm thấy thán phục. Fleur đối với hai người đã cướp đoạt sự nổi bật của nàng ta rất bất mãn, nàng hất mái tóc, thở phì phì quay lại chỗ ngồi. Cho Chang nhìn Harry sùng bái, thuận tiện ném cho Hermione một ánh mắt ghen tỵ. Krum và Cedric vì Harry đã đoạt lấy sự chú ý của những nữ sinh họ thích cảm thấy cực độ bất mãn.

Có thể nói, trừ bỏ Harry và Hermione, ba người khác đều thập phần mất hứng mà quay trở lại chỗ ngồi của họ. Sau đó, dưới sự mở đầu của Dumbledore, tất cả mọi người đều thưởng thức những món ăn mình thích nhất, tiệc tối chính thức bắt đầu.

~oOo~

Thất thập tứ: Hóa trang - Kinh diễm

Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người có nửa giờ để chuẩn bị cho vũ hội hóa trang tiếp theo.

Lúc này tại ký túc xá nam sinh Gryffindor, Harry nhìn Hermione giơ lễ phục trước mặt mình, khó xử nói: "Hermione, ngươi không thật sự muốn ta mặc cái này sao?" Hắn nhìn chằm chằm bộ trang phục hắc sắc bằng lụa trong tay nàng... là chiếc váy có dây nơ...

"Ngươi đã đáp ứng ta." Hermione nói, "Ngươi không thể nói mà không giữ lời?"

"Ta đương nhiên là không... nhưng... đây là trang phục của nữ..." Harry thở dài, "Ta cuối cùng không thể mặc cái này đi ra ngoài."

"Dù sao ngươi cũng mang mặt nạ, sẽ không có ai nhận ra ngươi." Ron đứng một bên thêm mắm thêm muối.

"Ngươi đã sớm biết mà còn giỡn với ta!" Harry bất mãn với hảo bằng hữu còn bỏ đá xuống giếng, "Đồ khác thường không ai bằng ~~~"

"Mặc đi, mặc đi!" Hermione nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi sẽ không muốn ta đem bí mật của ngươi nói ra đi?"

"Bí mật?" Harry bất an hỏi lại, "Bí mật gì?"

"Ví dụ như vừa rồi trong vũ hội..." Hermione xấu xa nói, "Khi khiêu vũ..."

Không phải đi... Hermione nhận ra mình thích Snape. Harry khẽ cắn môi, vì bí mật của mình... vẫn hy sinh một chút đi: "Được, ta mặc!"

Uống xong một lọ thuốc mọc tóc, lại uống tiếp một lọ thay đổi giọng nói. Harry bước vào phòng tắm thay y phục, trước khi đi, hắn lại hỏi: "Nhưng... vạn nhất có người tìm ta... dù đã có mặt nạ, nhưng muốn tìm một người dáng cao và có cùng màu tóc vẫn có thể được..."

"Cho nên..." Hermione lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ, nhổ một cọng tóc của Harry bỏ vào, "Như vậy không phải được rồi sao?"

"Thuốc đa dịch?" Harry gật gật đầu, "Vậy thì được, phải nhờ ngươi rồi." Harry đóng cửa lại.

Ron bắt đầu kháng nghị: "Hermione, ngươi không thể bắt ta trong bộ dáng của Harry khiêu vũ với ngươi đi?"

"Không có, bất quá sau một tiếng, mọi người sẽ cho rằng Harry đã ly khai, chúng ta có thể khiêu vũ." Hermione nói.

"Đúng rồi, vừa rồi ngươi có nói bí mật của Harry là gì vậy?" Ron tò mò hỏi.

"Ta làm sao biết được." Hermione nhún nhún vai, "Ta chỉ mới thử y một chút, ai biết được y bị lừa nhanh như vậy."

Hermione, ngươi thật sự ghê gớm... trong lòng Ron không ngừng khâm phục.

***** Ta là bắt đầu vụ hội hóa trang phân cách tuyến *****

Trong lễ đường đang phát ra tiếng nhạc ồn ào, Quái Tỷ Muội đang xướng lên những ca khúc ai oán thê lương. Từng đôi nam nữ lắc lư nhảy theo tiếng nhạc trên sàn, đủ loại đủ màu sắc mặt nạ dưới ánh đèn lóe lên những tia sáng huyền ảo.

Ron và 'Harry' đứng cạnh quầy thức uống, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cửa chính một cái. Ron mang chiếc mặt nạ màu đỏ, còn của Hermione là màu xanh biếc. Từ mái tóc đỏ sáng rực của Ron thực dễ dàng nhận ra hai người họ là ai.

"Y vẫn chưa đến?" Ron nói, "Có lẽ là ngượng đi."

"Bất quá rất đẹp." Hermione nhớ lại, "Đúng không?"

"Đến rồi!" Ron không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ ra cửa, "Tiểu thư Harrier của chúng ta (tên nữ chính thức của Harry) đến rồi~~~"

Cửa chính 'bang đương' một tiếng rồi mở ra, một thân ảnh mặc chiếc váy màu đen có dây nơ xuất hiện ở cửa, thu hút ánh mắt mọi người. Chiếc váy đẹp ôm sát thân hình, trước ngực là những đường viền thành những bông hoa xù lên, thập phần hoàn mỹ che đi vòng ngực có vấn đề của Harry. Một chiếc khăn lụa màu đen che đi hầu kết của hắn, chiếc váy dài đến chấm đất che đi đôi chân (dù sao cũng là chân của nam sinh, cũng sẽ không thon thả như chân của nữ sinh). Cánh tay trắng nõn lộ ra, dưới ánh sáng vàng nhạt của ngọn đèn lơ lửng trở nên sáng bóng, màu đỏ của Mạn Châu Sa Hoa hào lẫn với màu đen của dây nơ trên xương quai xanh, yêu diễm mê người. Thu hút ánh mắt của mọi người nhất chính là mặt nạ của Harry - hắn không mang mặt nạ, bên trái khuôn mặt chính là 3 chiếc lông chim dài được đính vào xung quanh mắt của hắn, phấn mắt màu đen cùng màu đen của lông chim hòa làm một, che khuất nửa khuôn mặt trái, má phải vẽ một nửa cánh bướm màu đỏ đen, đôi mắt xanh biếc giống như hoa văn trên cánh bướm, sáng lên như viên ngọc lục bảo trong suốt.

"Phi thường hoàn mỹ..." Ron và Hermione cùng đưa ra kết luận, "Nếu Harry là nữ sinh, nhất định sẽ mê đảo tất cả nam sinh trên đời này!"

Vô số ánh mắt đều dừng lại trên người 'cô gái' xinh đẹp, tựa hồ như trang phục của tất cả các nữ sinh cũng không theo kịp một phần mười sự xinh đẹp của nàng. Khi nàng bước vào lễ đường, không ít người phát hiện ra, trên lưng nàng cũng xăm hoa văn giống như trên vai: là một đóa hoa không biết tên màu đỏ rực giao triền trên dây nơ đen, như ẩn như hiện dưới mái tóc dài để xõa sau lưng, càng tăng thêm mấy phần hấp dẫn.

Một cô gái xinh đẹp như vậy mình như thế nào chưa từng gặp qua a? Các nam sinh bắt đầu muốn nhúc nhích, đều muốn mời nàng nhảy một bản.

"Tiểu thư xinh đẹp, ta có thể mời nàng nhảy được không?" Một thanh âm từ phía sau Harry truyền đến, hắn quay đầu lại - là một nam sinh hắn không biết, mang chiếc mặt nạ ác ma màu đen.

"Ân... xin lỗi, ta... không muốn khiêu vũ..." Harry nhỏ giọng từ chối y, thuốc biến đổi giọng nói khiến cho tiếng của hắn mang giọng nữ dễ nghe, hắn khẩn trương cắn đôi môi đỏ hồng.

"Nhưng hiện tại ngươi cũng không có bạn nhảy, không phải sao? Vì sao lại không thử a?" Đối phương vẫn tử triền lạn đả.

"Không cần, ta..." Harry lui về sau mấy bước.

Một bàn tay từ phía sau vươn ra ôm lấy eo của hắn, kéo hắn vào trong lòng y, Harry cả kinh, nhưng lập tức ngửi được mùi thảo dược nhẹ nhàng từ trên người đối phương - là Snape! Sau đó, một thanh âm trầm thấp mang theo từ tính từ phía sau Harry vang lên: "Xin lỗi, nàng là bạn nhảy của ta."

"..." Nam sinh kia tựa hồ bị dọa sợ gần chết, liên tục nói, "Đúng... xin lỗi, giáo sư Snape..." y hoảng hốt căng thẳng mà tránh đi.

Harry ngẩng đầu, đập vào mắt chính là mặt nạ màu đen viền hoa màu đỏ - che khuất nửa khuôn mặt của Snape, mái tóc màu đen nửa xõa, lộ ra gương mặt kiên nghị, lễ phục màu đỏ với màu đen được may lót bên trong, không mặc áo sơ mi, cổ áo chữ V rất lớn, lộ ra khuôn ngực rắn chắc. Y bây giờ, như ma ca rồng trong đêm, cao quý tao nhã, mang theo sức mạnh cường đại.

"Ngươi..." Harry mê man nhìn y.

"Sao, không nhận ra ta?" Thanh âm có chút trêu chọc vang lên bên tai, "Ân? Harry... tiểu thư?"

Harry cố gắng lắc đầu, hắn sớm phải nhận ra y đến, hắn từ từ nhích người, muốn từ trong lòng y thoát ra.

Nhưng Snape lại ôm hắn đến gắt gao, không chịu buông tay, kéo hắn đi ra ngoài cửa. Y vừa bước vào cửa liền thấy Harry - tuy ban đầu chỉ cảm thấy có điểm quen mắt, nhưng hình xăm trên lưng hắn đã nhắc y. Trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một trận bất mãn, hắn sao có thể để nhiều người thấy hình xăm trên người hắn như vậy - đây là quyền lợi độc nhất chỉ thuộc về y, trừ bỏ y ra, ai cũng không thể nhìn được! Nên, y muốn dẫn hắn ra khỏi nơi này.

Trên hành lang hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe loáng thoáng tiếng nhạc từ trong lễ đường truyền ra. Snape dẫn Harry đi đoạn hành lang cạnh chân cầu thang, mới buông hắn ra. Snape thả tay ra, cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói: "Muốn thu hút sự chú ý?"

"Ta là... cũng không phải ta muốn mặc như vậy..." Harry nói thầm.

"Vậy là đủ rồi, không cần đi vào gây chú ý nữa." Snape nói, "Nhưng... Potter tiên sinh của chúng ta có sở thích cải trang sao?"

"Ta mới không có!" Harry thở phì phì kháng nghị, hắn mới không có loại sở thích kỳ quái a!

"Vậy thì được." Snape lộ ra một nụ cười nhỏ, sau đó... ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên đỉnh đầu Harry, ở đó - chính là vòng hoa tầm gửi được trang trí trên hành lang, "Trên đầu của ngươi... có hoa tầm gửi..."

"Vậy thì sao..." Harry khó hiểu hỏi, nhưng câu còn chưa được nói hết, Snape liền chế trụ cằm của hắn, hôn lên môi hắn.

Snape phát ra một thanh âm vui mừng, gắt gao ôm lấy hắn, từng chút một kéo Harry lại gần mình, đầu lưỡi liếm liếm môi của hắn có ý muốn xâm nhập, bàn tay bối rối vuốt ve dọc theo tấm lưng trần của hắn. Harry rên rỉ một tiếng, đôi môi mở ra, Snape nhân cơ hội đó trượt vào khoang miệng hắn, cẩn thậm nhấm nháp đầu lưỡi hắn. Hai người cứ như vậy ôm lấy nhau, gắn bó giao hoà, môi lưỡi triền miên, trên mặt đều ửng hồng tiên diễm.

Đến khi cả hai thở phì phì tách ra, Harry một bên thở, một bên nhìn y, thì thào hỏi: "Vì sao..."

"Đây là truyền thống, không phải sao?" Snape khàn khàn trả lời, trong thanh âm mang theo sự ham muốn nồng đậm.

Harry đương nhiên biết truyền thống này: hai người yêu nhau phải hôn nhau dưới cây tầm gửi, "Nhưng..." hắn khó khăn mở miệng, "Chúng ta..." Bọn họ cũng không yêu nhau a.

Ngón trỏ của Snape đặt lên môi hắn, làm động tác im lặng, sau đó mở miệng: "Kỳ thật, ta vẫn..."

"A, Severus~~~ ngươi ở chỗ này a! Xem ra bộ lễ phục Malfoy tiên sinh chọn cho ngươi rất hợp với ngươi a!" Một thanh âm cắt ngang câu nói của y, hai người nhìn về phía phát ra thanh âm, Dumbledore đang cười híp mắt đứng cách bọn họ không xa.

Lão ong mật chết tiệt! Snape thấp giọng rủa một tiếng. Harry có chút bối rối nhìn y, Dumbledore như thế nào lại đến vào lúc này. Y sẽ không nhận ra mình đi? Vừa rồi mình và Snape còn đang hôn nhau.

Snape bước lên một bước, đem Harry đẩy ra phía sau mình, thấp giọng nói: "Ngươi đi trước đi, từ phía sau đi ra ngoài."

Harry gật gật đầu, đi dọc theo hành lang ra khỏi lâu đài bằng cửa sau. Khi hắn đi được khoảng năm sáu mét, hắn nghe được rõ ràng, Dumbledore nói với Snape: "Nhìn xem, đôi mắt xanh biếc thật giống nhau a!"

Ngay sau đó chính là tiếng Snape gào lên tức giận: "Dumbledore! Ngươi câm miệng!"

Tâm, đau đến quặn thắt! Mình... nguyên bản còn một chút khát khao, có lẽ y sẽ thích mình... nhưng những lời của Dumbledore đã hung hăng đánh vào nơi yếu ớt của mình, Snape thế nhưng vẫn đang tìm bóng dáng của Lily! Đúng vậy, hoa tầm gửi... mình yêu y, y yêu Lily, hơn nữa hiện tại mình còn đang mặc trang phục nữ nhân, không phải càng thỏa mãn sự kỳ vọng của y sao! Harry nén những giọt nước mắt đang muốn trào ra, bước nhanh hơn ra khỏi tòa lâu đài.

Snape hung dữ nhìn chằm chằm Dumbledore trước mặt: y đang làm cái gì? Y không cần hắn nhắc lại chuyện y đã từng có tình cảm với Lily!

Dumbledore vẫn đang đánh giá nữ sinh rời đi, y như thế nào cho đến giờ vẫn chưa thấy qua nàng ta a? Không phải trường Beauxbatons, càng không thể là Durmstrang, hay là... Hogswart? Mình vừa rồi không hề nhìn lầm, Snape hôn nàng ta - thật sự đúng lúc a!

~oOo~

Thất thập ngũ : Thăm dò - Phát điên

"Nữ hài tử rất đẹp a..." Dumbledore cười tủm tỉm nói, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị, "Như thế nào cho đến giờ ta cũng chưa gặp qua nàng? Nhìn rất lạ. Severus, xem ra ngươi thật sự thích nàng a~~~"

"Đây là chuyện riêng của ta, ngươi không phải cả chuyện này cũng quản đi? Ta nghĩ cho dù thân là 'ngài' hiệu trưởng của ta, hẳn cũng không có quyền can thiệp vào chuyện sinh hoạt cá nhân của ta đi?" Snape khoanh hai tay lạnh lùng nói.

"Đương nhiên, đương nhiên! Ta thật cao hứng thấy Severus ngươi lại một lần nữa có thể có được tình yêu của ngươi! Nhưng..." ngữ khí của Dumbledore bỗng nhiên trầm hẳn, "Ngươi có nhớ... Lily, nàng..."

"Không - được - nhắc - đến - Lily - với - ta!" Snape gằn từng tiếng, "Dumbledore!" Y yêu Lily, nhưng y vẫn có quyền theo đuổi một phần tình cảm khác!

"Đương nhiên, ta không có ý gì khác, ngươi đương nhiên có quyền theo đuổi tình yêu của ngươi!" Dumbledore cảm thấy y tức giận, đành thay đổi chiến lược, nói bóng nói gió, "Nữ sinh vừa rồi vẫn còn là học trò đi? Ngươi là một giáo sư, có hay không..."

"Nàng không phải học trò trường chúng ta!" Snape tốt xấu gì cũng đã làm gián điệp hai mặt trong nhiều năm, như thế nào lại không nhìn ra ẩn ý trong lời y nói, "Ta cũng không phải giáo sư của nàng, ta nghĩ chuyện này coi như không có vấn đề gì!" Hừ, muốn moi tin từ ta, công phu của ngươi còn chưa tới nơi tới chốn a!

Xem ra không phải học trò Hogswart... trong lòng Dumbledore có chút tiếc nuối: nếu là học trò của trường thì tốt rồi, mình có thể lợi dụng nữ sinh này để khống chế Snape, thật đáng tiếc a...

"Kia chắc cũng không phải tiểu thư của trường Beauxbatons?" Dumbledore đoán, cũng thầm tự hỏi: học trò của Durmstrang đến đây chủ yếu toàn nam sinh, huống chi nữ sinh Durmstrang đều cao lớn thô kệch, không nhanh nhẹn hoạt bát giống nữ sinh Beauxbatons.

"Nàng thuộc trường nào có quá quan trọng hay không?" Snape chậm rãi hỏi, trong giọng nói mang theo sự phỏng đoán rõ ràng.

Dumbledore trong lòng cả kinh, dù sao Snape cũng là một gián điệp chuyên nghiệp, kiểu thăm dò này hắn như thế nào lại không hiểu. Y sờ sờ râu, cười cười có chút xấu hổ: "Kia...ta chỉ muốn... biết trường của nàng, có thể hảo hảo giúp các ngươi liên lạc liên lạc..."

"Liên lạc?" Snape hỏi ngược lại, sau đó ngữ khí thoạt nhìn vô hại nhưng mang theo ý cảnh cáo, "Ta nghĩ... chuyện này không phiền đến 'ngài' hiệu trưởng lo lắng, dù sao, đây cũng là chuyện 'của ta'..."

Dumbledore chạm phải rào chắc chắn, hắn sờ sờ mũi, tiếp tục nói sang chuyện khác, bắt đầu nói về chuyện có liên quan đến Harry: "Vậy... về Harry... dù sao y cũng là đứa nhỏ của Lily, ngươi cũng biết... những Thực Tử đồ vẫn như hổ rình mồi với y, cho nên..."

"Đủ rồi!" Snape quát, "Ta sẽ tiếp tục bảo hộ y! Được chưa?"

"Ta rất cao hứng khi ngươi vẫn có thể bảo hộ y." Dumbledore tuy không đạt được mục đích ban đầu, nhưng nếu Snape nguyện ý tiếp tục bảo hộ Harry, có nghĩa hắn vẫn chưa quên được Lily, vậy đề nghị kia của mình vẫn còn chút hy vọng...

"Nếu không còn việc gì, ta đây đi trước!" Snape không kiên nhẫn quăng lại một câu, theo hướng của Harry vừa đi, nhanh chóng ly khai. Lão ong mật chết tiệt! Vừa rồi mình chỉ còn một chút nữa đã có thể cho Harry biết tâm ý của mình, y lại cố tình đến phá đám.

Dumbledore đối với việc vội vàng ly khai của y, chẳng những không cảm thấy tức giận, ngược lại còn có chút cao hứng: Severus ngươi chính là tình cảm sâu nặng, nếu như vậy, mình càng dễ nắm y trong tay hơn...

Gió đêm có chút rét lạnh, Harry im lặng ngồi trên cầu thang xoắn gần một bụi hoa hồng, bốn phía đều là cây, mấy tiểu tiên nữ thỉnh thoảng phát ra những tia sáng nhiều màu, uốn lượn quanh co dọc những con đường nhỏ được trang trí vô cùng lộng lẫy, xa xa truyền đến những tiếng 'đinh đinh đông đông' của nước, nghe ra hình như của vòi phun.

"Harry?" tiếng của Ron từ sau hắn truyền đến, Harry quay đầu lại, Hermione đã quay trở lại hình dáng ban đầu, nàng thậm chí đã thay một chiếc váy trắng khác, đang tay trong tay đứng cùng Ron. Trên khuôn mặt hai người còn ửng đỏ - không cần đoán cũng biết bọn họ vừa mới làm gì.

"Các ngươi không khiêu vũ?" Harry hỏi, vừa quay đầu lại, mái tóc đen dài vướng vào nhánh hoa hồng - hắn nhăn mặt - gai hoa hồng đang quấn lấy tóc hắn. Harry thuận tay gỡ nhánh hoa hồng ra, biến nó thành dây cột tóc, sau đó đem mái tóc đang xõa cột lại sau đầu, lộ ra tấm lưng trắng nõn và Mạn Châu Sa Hoa yêu diễm.

"Như thế nào ngồi một mình ở đây?" Ron hỏi, hai người ngồi xuống bên cạnh hắn, "Ngươi sao vậy? Hình như có chút không vui?"

"Không, không có gì." Harry khinh miêu đạm tả nói.

"Đúng rồi, người giữ chặt lấy ngươi trong vũ hội vừa rồi có phải..." Hermione vội vàng hỏi, dù sao một màn kia mọi người đều thấy, hai người đều thập phần tò mò nam nhân hoa lệ mà ngập tràn hấp dẫn kia đến tột cùng là ai.

Nhưng không đợi nàng nói hết câu, từ đường mòn truyền đến tiếng đối thoại của hai người, Ron ra dấu im lặng với nàng, ba người xuyên qua bụi hoa hồng nghe lén tiếng nói chuyện bên ngoài.

"... Ta không biết chuyện này có gì kinh ngạc." tiếng của Snape lạnh lùng.

"Severus, ngươi không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra!"

Tiếng của Karkaroff nghe ra rất lo lắng, hơn nữa còn khàn khàn, dường như rất sợ bị người khác nghe được, thanh âm kiềm nén đến cực điểm. "Mấy tháng gần đây, thứ này càng ngày hiện càng rõ, ngươi hẳn cũng đã phát hiện! Ta rất lo lắng, ta không thể phủ nhận - "

"Vậy thì trốn đi." Snape đột nhiên nói, "Trốn đi, ta sẽ tìm lý do cho ngươi. Nhưng còn ta... nhất định sẽ ở lại Hogswart."

Hai người bước đến trước bụi hoa hồng, Snape lấy ra ma trượng mang theo vẻ mặt tà ác làm nổ tung bụi hoa! Nhóm tiểu tiên nữ đủ màu bay ra! Trong bụi hoa hồng lập tức vang lên từng trận thét chói lói, vài đôi tình nhân từ bên trong nhảy ra, la hét inh ỏi.

"Gryffindor trừ mười điểm... Hufflepuff trừ mười điểm..." Snape một bên nhìn mấy tiểu động vật dư thừa hormone, một bên hung hăng trừ điểm, "Slytherin trừ... chết tiệt, Zabini tiên sinh! Sẽ không có lần sau, lập tức cút trở về cho ta!... Còn các ngươi... ba đứa Ravenclaw, sáu mươi điểm..."

"Ngươi..." Snape thấy ba người Harry đứng trong cùng, khuôn mặt Harry được giấu dưới mặt nạ, đôi mắt xanh biếc đang nhìn y, toàn bộ mái tóc đã được cột lên cao, lộ ra bờ vai trắng nõn, dưới ánh đèn ngũ sắc lung linh mang theo vài phần hấp dẫn khó diễn tả được. Snape không khỏi cả kinh: "Ngươi sao lại ở trong này? Ta cho rằng... ngươi đã trở về..."

"A!" Ron và Hermione kêu nhỏ một tiếng, dưới con mắt tinh tường, bọn họ đều nhận ra Snape vẫn còn mặc bộ lễ phục kia - như thế nào lại là y!

Karkaroff thấy bọn họ, tinh thần liền có chút bất an, tay y khẩn trương vuốt bộ ria mép, sau đó lại bắt đầu lấy tay xoắn râu. Y tựa hồ nhận ra Harry là cô gái vừa được Snape mang đi, vội vàng hướng Snape gật gật đầu: "Severus, ta... đi trước..." Y hoảng loạn không nhận ra phương hướng giẫm lên mấy cành hoa hồng thất thểu bỏ đi.

Đúng, y thật sự bỏ đi rồi, Harry nói thầm, hắn biết, Karkaroff một đi không trở lại.

***** Ta là bốn người mắt to trừng mắt nhỏ phân cách tuyến *****

Ron thật cẩn cẩn dực dực kéo kéo góc áo Harry, trao đổi cái nhìn với Hermione: phải làm sao bây giờ?

Hermione dù gì cũng từng nhận sự hướng dẫn của Snape, đối với nọc độc của Xà vương vẫn có năng lực chống cự nhất định. Nàng cố lấy dũng khí, bước đến cạnh Harry, nói với Snape: "Ân... giáo sư Snape, nàng là..."

"Ta biết hắn là ai." Snape nhẹ nhàng nói.

Hermione và Ron cơ hồ đồng thời sợ hãi, bởi vì Snape dùng 'hắn' chứ không phải 'nàng'! Nói cách khác... y biết 'nàng' là nam sinh!

Ron há miệng, còn định nói gì đó, liền nghe thế từ trong lùm cây truyền đến một trận 'tất tất so so' - rất rõ, nơi đó có một vật gì đó. Một lúc sau, một người lắc lắc từ trong lùm cây bước ra. Quần áo y tả tơi, áo choàng bị ránh nát, loang lổ nhiều vết máu. Khuôn mặt hắn trầy trụa, râu cũng mọc tua tủa. Khiến người khác thấy khó hiểu chính là y vừa lảm nhảm vừa hoa chân múa tay, giống như đang cùng một người vô hình nào đó chỉ có y mới nhìn thấy - Harry liếc mắt một cái liền nhận ra là ai - Barty Crouch.

Harry cười khổ trong lòng: trực giác chết tiệt của ta! Mình vừa rồi còn đoán không biết đêm nay có phát hiện Barty Crouch hay không, không nghĩ đến... thật đúng y như lời mình nói! Xem ra, cơn điên của y so với mình dự đoán còn nhanh hơn - có lẽ Tiểu Barty Crouch sử dụng quá nhiều bùa Độc đoán.

"Y không phải là... Crouch tiên sinh sao?" Hermione ngạc nhiên nói, "Y bị sao vậy? Thoạt nhìn không bình thường a..."

"Chết tiệt!" Snape hiển nhiên đối với chuyện ngoài dự đoán cảm thấy không biết phải làm gì, nhưng y rất nhanh liền quyết đoán nói, "Ta xem chừng y, Granger, ngươi lập tức đi thông tri với hiệu trưởng - y hiện tại chắc vẫn còn trong lễ đường, nói với y dẫn theo Bagman tiên sinh! Weasley, đi đến bệnh thất thông tri cho Poppy! Ngay lập tức! Đi nhanh!" Nói xong, liền cho Barty Crouch một bùa Choáng, đề phòng y chạy trốn.

"Dạ." Cả hai nghiêng nghiêng ngả ngả chạy về phía lễ đường.

"Harry, ngươi mau trở về thay quần áo - một lát nữa ngươi nhất định phải đi ra nhìn xem đã xảy ra chuyện gì - không thể để Dumbledore phát hiện, y hiện tại còn đang suy đoán thân phận thật của ngươi, nhanh lên!"

Harry gật gật đầu, lập tức thông qua mật đạo gần đó quay lại tháp Gryffindor. Vội vàng thay quần áo, xóa sạch vết trang điểm, lại uống tiếp hai lọ giải dược, cuối cùng cũng khôi phục nguyên trạng. Lúc này, hắn nhận được tin Dumbledore truyền đến - thần hộ mệnh hình phượng hoàng màu trắng bạc: "Harry, thỉnh đến bệnh thất ngay lập tức, các dũng sĩ khác cũng đã đến, có chuyện khẩn cấp xảy ra." Harry vuốt áo, trấn định đi xuống lầu, đi về bệnh thất.

Mà cùng lúc đó, trong Hogswart xảy ra một chuyện kinh thiên động địa khác: hiệu trưởng Karkaroff trường Durmstrang không thấy đâu! Học trò của y khi nhận được thông tri của Dumbledore liền đi tìm y, lại phát hiện... không thấy y đâu! Y không ở trong phòng ngủ, những vật dụng của y đều được thu dọn sạch sẽ - hiển nhiên, y đã sớm có dự định, hơn nữa, xem ra y đã rời đi được một lúc lâu.

~oOo~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro