81 --- 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bát thập nhất : Hoàn thành - Mê cung

Một đêm tháng năm, trong phòng Cần Thiết, Harry cuối cùng cũng chế tác hoàn thành "Trớ chú chi huyết'. Khi rót dược có màu đỏ như máu vào trong chiếc lọ thủy tinh nhỏ, Harry thở dài nhẹ nhõm - mình càng ngày càng đến gần bước cuối cùng của kế hoạch giải quyết nhanh chóng Voldermort. Sau khi thành công 'Trớ chú chi huyết', chế tác giải dược của nó dễ dàng hơn rất nhiều.

Nếu có Snape giúp, Harry căn bản không thất bại nhiều như vậy, nhưng vì hắn tận lực muốn hạn chế sự qua lại giữa hai người - trừ bỏ phải gặp nhau trên lớp ra, hiện tại có thể nói hắn gần như trốn tránh Snape.

Khuấy theo chiều kim đồng hồ mười lăm lần, nghịch kim đồng hồ mười ba lần, cuối cùng nhỏ vào đó một giọt 'Trớ chú chi huyết'. Harry vặn nhỏ lửa, chỉ trong ba ngày, giải dược của 'Trớ chú chi huyết' sẽ hoàn thành.

Ra khỏi phòng Cần Thiết, Harry siết chặt áo tàng hình, bước dọc theo hành làng trở lại tháp Gryffindor. Trong hành lang là một mảnh tối đen và yên tĩnh, Harry cố gắng nhưng vẫn không thể thấy rõ đường đi, nhưng vì không muốn quấn rầy người khác, hắn không sử dụng bùa chiếu sáng, mà chỉ dựa vào trí nhớ mò mẫm đường đi...

"!" Harry đột nhiên cả kinh, trong hành lang đột nhiên có một bàn tay vươn ra kéo lấy áo tàng hình của hắn, sau đó kéo hắn qua một bên.

"Cái..." Harry bị đối phương ôm chặt trong lòng, hắn lập tức ngửi được mùi thảo dược nhẹ nhàng trên người đối phương - là Snape. Harry sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám, y sao vậy, như thế nào đột nhiên...

"Vì sao lại tránh ta?" Trong thanh âm của Snape mang theo một chút tức giận.

"A?" Harry động đậy muốn từ trong lòng y thoát ra, "Ngươi buông ta trước, ta không thể hảo hảo nói chuyện..."

"Ngươi chỉ cần nói là được." Snape vẫn không chịu buông tay, "Ta ôm ngươi với việc ngươi nói không có gì liên quan."

Trong bóng tối Harry không thấy rõ biểu tình của y, theo giọng nói điềm tĩnh kia cũng không đoán được tâm tình của y tốt hay xấu. Hắn do dự hỏi: "Giáo sư, Ngài..."

"Không cần gọi ta là Giáo sư!" Snape cắt ngang lời nói của hắn, "Xưng hô với ta giống như trước."

"A?" Harry khó hiểu, lập tức nói, "Ngài là giáo sư của ta, ta nhất định phải tôn trọng Ngài, không phải sao?'

"Ta không có!" Thanh âm của Snape trở nên kích động, "Ngươi vì sao... chúng ta không thể giống như trước đây..."

"Ngài là giáo sư của ta." Harry cắt ngang lời y, "Ta chỉ là học trò của Ngài."

"Harry..." Snape thật sự không hiểu được, Harry vì sao luôn tránh né mình, giữa mình và hắn đến tột cùng có vấn đề gì? "Ngươi đến tột cùng là sao vậy?"

"Lumos!" Snape thắp lên một chút ánh sáng, nhìn mặt hắn, "Harry nhìn ta! Ta..." Một trận rì rầm những tiếng nói từ đầu hành lang khác truyền đến.

"Chết tiệt!" Snape quay đầu lại, tức giận đến không chịu được, "Mấy tên tiểu quỷ đi chơi đêm!" Y liếc mắt nhìn Harry một cái, "Harry, đừng đi đâu, ta có lời muốn nói với ngươi, một chút nữa gặp.!" Nói xong, y vội vã bước đến nơi phát ra những tiếng rì rầm kia.

"... Ngươi! Ba đứa các ngươi! Bây giờ là mấy giờ hả, ba vị tiên sinh?... Trong đầu các ngươi nhét cỏ khô hay sao? Đang trong thời gian nguy hiểm như vậy lại đi chơi đêm? Các ngươi ngại mệnh không đủ dài sao?" Tiếng Snape rống giận dữ từ bên kia truyền đến, "... Dũng khí Gryffindor hả, ân? Được, Gryffindor trừ ba mươi điểm, mỗi người! Nếu các ngươi tràn đầy sức sống như vậy, được... tám giờ tối mai, các ngươi đến chỗ Filch tiên sinh hảo hảo phát huy sức sống phong phú của các ngươi!"

Harry yên lặng nghe tiếng của y, đứng chờ một lúc lâu, không nói gì, lặng lẽ ly khai.

Snape đem mấy tên học trò hung hăng mắng không ngừng một lúc lâu, đem ba tiểu sư tử năm thứ hai vì tò mò đi lang thang trong đêm mắng đến cẩu huyết lâm đầu, khóc không ra nước mắt, lúc này mới buông tha cho đám nhóc đã bị chấn kinh quá độ, mới để cho bọn chúng 'Quay trở về chuồng sư tử của các ngươi đi!'. Đến khi y quay lại góc hành lang kia, Harry đã không thấy đâu.

Chết tiệt! Snape siết chặt nắm tay, hắn rốt cuộc phải... Vì cái gì ngay cả một cơ hội để mình nói hắn cũng không cho...

***** Ta là bắt đầu trận đấu thứ ba phân cách tuyến *****

Thời gian đến ngày thực hiện nhiệm vụ thứ ba càng gần, Harry cũng càng khẩn trương hơn. Đồng thời, hắn đối với cuộc đọ sức này rất tự tin, bởi vì hắn đã hoàn toàn chuẩn bị tốt - giải dược của 'Trớ chú chi huyết' đã hoàn thành, xương cốt đã đánh tráo, có thể nói, mình đã đứng ở thế trên. Nhưng về khía cạnh khác, trong cuộc đọ sức lần này, hắn cũng lo lắng có thể hay không xuất hiện những tình huống ngoài ý muốn.

Nhiệm vụ thứ ba bắt đầu sau bữa tối ồn ào, không ít học trò Hogswart đều cổ vũ cho Harry, Sirius từ tối hôm trước đã không ngừng động viên hắn, Harry thật ra lại rất thoải mái - hắn nhất định phải thoải mái, hẳn phải giữ bản thân bình tĩnh.

"Harry, ngươi phải cố lên ~~~" Ron rót cho hắn một ly sữa lớn, "Hogswart phải dựa vào ngươi!" Merlin a, trận đấu cuối cùng không biết có bao nhiêu nguy hiểm đâu, Harry ngươi nhất định phải cẩn thận a ~~~ Ngươi đừng nửa đường rồi đi gặp Merlin a ~~~

"Yên tâm, ta biết." Harry vỗ vỗ bờ vai y, "Merlin cũng không muốn nhìn thấy ta nhanh như vậy."

"Harry! Ngươi hôm nay thi đấu, không thể sử dụng..." Ron đối với chuyện hắn sử dụng Chiết Tâm Trí thuật rất bất đăc dĩ, "Mấy ngày nay ta bị ngươi làm khổ cũng đủ rồi!" Trong mấy tuần qua, Harry thường xuyên làm như vậy với y và Hermione, thật là không chịu nổi a~~~

"Để chứng minh ngươi không được buông lơi cảnh giác." Harry nói, "Ngươi xem, ta đã không còn thành công với Hermione."

"Ta đã quen liên tục luyện tập 'Bế quan bí thuật'." Hermione ăn một miếng thịt bò, "Nên Ron, ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Rất nhanh, sắc trời trên trần nhà từ màu xanh đã chậm rãi chuyển sang màu tím, ánh sáng nhu hòa nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy say say. Dumbledore từ bàn giáo sư đứng lên, toàn đại sảnh nhất thời im lặng như tờ.

"Quý tiểu thư, quý tiên sinh, còn năm phút nữa, chúng ta sẽ đi đến sân Quidditch để quan sát trận chung kết của 'Cuộc thi Tam Cường Tranh Bá'. Bây giờ mời bốn vị dũng sĩ theo Bagman tiên sinh đi trước." Dumbledore phất tay ý muốn bọn họ đi theo Ludo Bagman.

Harry đứng lên, toàn bộ bàn Gryffindor đều vỗ tay hoan hô hắn, hắn cùng những dũng sĩ khác bước ra khỏi đại sảnh. Bước vào sân Quidditch, sân thi đấu đã được thiết kế lại: xung quanh là hàng rào bằng cây cao hai mươi thước Anh, ngay chính giữa là một khoảng không tối - đây chính là lối vào của mê cung, đằng sau nó là con đường u ám khiến người ta sởn tóc gáy. Đây chính là hạng mục cuối cùng: Mê Cung. Harry cố gắng quan sát sân thi đấu một chút, tự hỏi có thể tìm thấy con đường tắt từ chỗ nào.

Năm phút sau, trên khán đài dần dần chật ních người, toàn sân thi đấu tràn ngập tiếng reo hò hưng phấn cùng tiếng bước chân rầm rầm. Harry thấy cả nhà Weasley và Remus đang cố gắng vẫy tay với hắn - bọn họ đặc biệt đến cổ vũ cho hắn.

Snape và Sirius cùng những giáo sư khác lập thành đội cứu viện dưới sự lãnh đạo của giáo sư McGonagall. Snape chăm chú nhìn Harry, gật đầu với hắn, Sirius cũng tròn miệng nói không thành tiếng 'Cố lên' với hắn.

"Chúng ta sẽ tuần tra quanh mê cung," giáo sư McGonagall nói với các dũng sĩ, "Nếu các ngươi gặp khó khăn, liền phát ra tín hiệu bằng ánh sáng đỏ bắn lên không trung, một trong các giáo sư sẽ lập tức đến cứu các ngươi, hiểu chưa?"

Bốn vị dũng sĩ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"OK, vậy bắt đầu!" Ludo Bagman gật gật đầu với bọn họ, sau đó dùng ma trượng chỉa vào họng của mình, "Sonorus!" Tiếng nói của ý lập tức vang lớn, vọng ra khắp trường.

"Quý phu nhân, quý tiên sinh, trận đấu thứ ba cũng là trận chung kết của Cuộc thi Tam Cường Tranh Bá sắp bắt đầu! Đầu tiên, trước tiên ta xin giới thiệu với mọi người điểm của các vị tuyển thủ: dũng sĩ đứng thứ nhất là Harry tiên sinh trường Hogswart, chín mươi bốn điểm!" Tiếng vỗ tay và hoan hô nhất thời vang lên như sấm. "Xếp thứ hai là vị dũng sĩ đến từ trường Ma pháp Durmstrang Viktor Krum, bảy mươi lăm điểm! Xếp vị trí thứ ba là tiểu thư Fleur Delacour đến từ trường Ma Pháp Beauxbatons, sáu mươi sáu điểm!" Y không nói thành tích của Cedric Diggory - dù sao mọi người đều biết y là người đứng cuối, hơn nữa điểm của y... Quên đi, chừa cho y chút mặt mũi.

Trận đấu chính thức bắt đầu, Ludo Bagman thổi một hồi còi, Harry là người đầu tiên chạy vào mê cung.

Trên con đường nhỏ là bóng cao cao của hàng rào cây, hàng rào cao và dày, Harry cố gắng cũng không thể nhìn hết mọi thứ xung quanh, hắn thắp ánh sáng lên. Đi theo con đường ước chừng khoảng mấy mươi mét, Harry bước đến một ngã tư, dựa vào trí nhớ của mình, hắn vẫn quyết định đi theo con đường cũ - so ra có thể nhanh chóng đến trung tâm hơn - hắn chọn con đường bên trái.

Harry nghe được tiếng còi thứ hai, hắn bước nhanh hơn. Con đường này tựa hồ rất hoang vắng, lại hoàn toàn gập ghềnh, nhưng dọc theo đường đi hắn cũng không gặp chuyện phát sinh ngoài ý muốn nào. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, màn đêm trở nên càng lúc càng thâm trầm, trong mê cung cũng trở nên càng ngày càng tối. Không bao lâu hắn đã đến giao lộ thứ hai.

"Point me." (Chỉ ta) Hắn nhỏ giọng ra lệnh ma trượng, đặt ma trượng trên lòng bàn tay. Ma trượng xoay một vòng trên bàn tay, dừng lại chỉ qua phải, đó chính là hướng tây bắc, tiếp theo có thể đi đến trung tâm của mê cung. Cho nên, hắn phải đi con đường bên trái, sau đó nhanh chóng đi về bên phải.

Không khí trong tiểu lộ vắng lặng, mê cung như muốn tạo một cảm giác an toàn giả tạo cho các dũng sĩ. Harry đột nhiên có ý nghĩ muốn triệu hồi cây chổi thần Tia Chớp đến - có chổi bay lên trời có thể phi thường nhanh chóng đến trung tâm mê cung, đỡ phải loanh quanh nhiều vòng như vậy - đương nhiên, đây là quy tắc của trận đấu không cho phép, hắn không khỏi cảm thấy tức cười với ý tưởng này của mình.

Harry nhìn thời gian, bốn dũng sĩ có lẽ đã tiến vào mê cung. Theo như trí nhớ, hắn sẽ gặp một boggart hóa thành Giám ngục cùng con quái tôm đuôi nổ đáng ghét. Con đường đi thập phần thuận lợi, thậm chí cũng không xảy ra chuyện Cedric bị ếm bùa Độc đoán tấn công Krum, ngay cả tiếng hét thất thanh của Fluer cũng không nghe thấy - Harry đoán có lẽ hắn đã đi rất nhanh - tiết kiệm không ít thời gian của hắn, để bọn họ tự đấu với nhau đi.

~oOo~

Bát thập nhị: Kim Bôi - Nghĩa địa

Khi Harry đi dọc theo con đường nhỏ thẳng tắp dài dằng dặc, hắn phát hiện cách đó không xa có một vật gì đó chuyển động - hắn lập tức nhớ đến đó là gì - đó là, nhân sư.

Nhân sư này có thân mình như sư tử: những móng vuốt cực đại, cái đuôi dài màu vàng nhạt, đầu là của một nữ nhân - nói thật, là cái đầu của một nữ nhân xinh đẹp. Khi Harry đi đến gần nàng ta hơn một chút, nhân sư đảo đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn, nhưng nàng ta không tránh qua một bên, mà không ngừng đi qua đi lại, ngăn cản Harry bước lên.

"Ta phải làm sao mới có thể đi qua, quý phu nhân tôn kính?" Harry thực hiện một cái chào theo nghi lễ quý tộc cổ xưa - hắn học được cái này từ Salazar, Salazar từng nói với hắn: "Đối với những sinh vật cao quý mà cổ xưa, ngươi nhất định phải duy trì sự lễ phép với họ, luôn tỏ ra tôn trọng bọn họ."

Nhân sư hơi hơi giật mình, sau đó lên tiếng, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, "Ngươi cách mục tiêu rất gần, mà cách duy nhất là phải qua ải của ta, nguyên bản ngươi phải giải được câu đố của ta mới có thể bước qua, bất quá hiện tại..." Nàng tự động tránh đường, "Xin mời, bây giờ còn rất ít người biết những lễ nghi xa xưa như vậy. Tuy rằng không biết ngươi là người thừa kế của gia tộc cổ đại nào, nhưng... Sphinx (tên nhân sư Ai Cập) đối với người tôn trọng mình cũng luôn biết tôn trọng."

Đối với sự đãi ngộ khác thường này, Harry cũng có chút ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn cúi chào cáo biệt lễ phép với nhân sư, đi về phía trung tâm mê cung.

Trước mặt lại xuất hiện mấy con đường nhỏ, "Point me!" Harry ra lệnh cho ma trượng của hắn, ma trượng xoay một vòng rồi dừng lại chỉ qua con đường nhỏ bên phải. Harry liền chạy theo con đường bên phải, chỉ một lúc sau, hắn liền thấy phía trước có ánh sáng le lói - cách hắn khoảng một trăm mét, Kim Bôi của cuộc thi Tam Cường Tranh Bá được đặt trên cái đài nhỏ đang sáng lập lòe. Tốt! Harry bước nhanh hơn, vừa chạy vừa vung ma trượng, ếm mấy bùa Choáng cực mạnh lên con nhện tám mắt đang xông về phía mình cho nó nằm lăn ra đất.

Hiện tại, Harry đang đứng trước Kim Bôi, chung quanh không có một ai. Hắn thở hổn hển nặng nhọc - kế tiếp là phần chính của vở kịch. Hắn lấy chiếc lọ thủy tinh nhỏ màu đỏ từ trong túi trường bào ra, đem độc dược đỏ như máu kia nuốt hết.

Cảm giác nóng rát như ngọn lửa đang cháy trôi qua cổ họng, sau đó từ trong dạ dày dâng lên một cổ rét lạnh, giống như có hàng trăm khối băng đang đảo lộn trong dạ dày mình. Cảm giác lạnh lẽo này từ từ lan tràn trong cơ thể hắn, chạy dọc theo từng mạch máu của hắn... Harry có cảm giác mình sắp chết cóng... Ý thức dần dần trở nên mơ hồ, cố gắng lắm cũng chỉ thấy được một chút ánh sáng. Harry gắng gượng lấy lại tinh thần, ra lệnh cho lý trí của mình, vươn tay ra bắt lấy chiếc Kim Bôi đang tỏa ra sắc vàng nhàn nhạt...

Trong tích tắc, Harry một lần nữa có cảm giác rất quen thuộc - giống như có một cái móc từ rốn mình kéo đi - một lực kéo rất lớn mạnh mẽ kéo thân thể hắn đi, sau đó hắn thấy hai chân mình cách xa khỏi mặt đất, thân mình như bị một vật gì lôi về phía trước, cuồng phong xung quanh bắt đầu rít gào...

***** Ta là đến nghĩa địa phân cách tuyến *****

Harry cảm thấy chân mình nặng nề đập xuống đất, hắn cố gắng đứng vững để mình không bị té xuống, sau đó, hắn buông cúp Tam Cường Tranh Bá ra, gian nan ngẩng đầu lên.

Ý thức mơ hồ mà 'Trớ chú chi huyết' mang đến đã dần dần biến mất, nhưng Harry rõ ràng có thể cảm thấy ma lực mãnh mẽ của mình từng chút từng chút giảm sút - rất rõ ràng, ma dược đã có tác dụng. Tầm mắt của Harry dần trở nên rõ ràng, hắn nhìn xung quanh, đúng vậy, là khu mộ của gia tộc Riddle mà mình phi thường quen thuộc.

Trong màn đêm, Harry nhìn thấy một bóng đen dần dần bước đến gần, đi dọc theo con đường nhỏ xuyên qua khu mộ hướng về phía mình. Thân hình y phi thường thấp bé, chiếc nón trùm lớn của trường bào che khuất gương mặt, dựa theo tướng đi cùng cánh tay đang ôm trong lòng, có thể đoán được bóng đen kia đang ôm thứ gì. Cuối cùng, bóng đen kia dừng lại trước một tấm bia lớn bằng đá cẩm thạch, y cách Harry chỉ khoảng mười thước.

Harry đột nhiên nhớ đến kiếp trước, phản ứng đầu tiên khi mình nhìn thấy cảnh tượng này chính là vết sẹo phát đau - bất quá hiện tại hắn không còn đau nữa - vết sẹo của Harry đã biến mất chỉ còn lưu lại một dấu nhỏ xíu. Cho nên hắn chán ghét nhìn bóng đen đó, cười lạnh: "Peter Pettigrew, ngươi không cần che mặt, ta biết chính là ngươi."

Peter Pettigrew khiếp đảm rụt người lại, tằng hắng một tiếng lo sợ nói: "Ha... Harry?"

"Để chủ tử của ngươi nói chuyện với ta." Ánh mắt Harry đừng lại trên 'vật' trong lòng y, "Ngươi không suy yếu đến mức khí lực để nói một câu cũng không có đi, Voldermort?"

Thanh âm của Peter Pettigrew càng run rẩy dữ dội hơn: "Ngươi... ngươi nói cái gì?"

Sau đó, Harry nghe được thanh âm ác độc, lạnh lẽo, trầm thấp mà hắn quen thuộc: "Pettigrew, để ta nói chuyện với y."

"Nhưng... nhưng chủ nhân, thân thể Ngài..." Peter Pettigrew thấp giọng nói.

"Để ta nói chuyện với y!" Voldermort rõ ràng tức giận, "Ngươi không nghe theo mệnh lệnh của ta sao?"

"Không... Không! Chủ nhân..." Peter Pettigrew vội vàng giải thích, "Ta lập tức để Ngài nhìn y!" Y vội vội vàng vàng tháo bỏ lớp vải ngoài bọc y phục của y.

Một cái sọ xấu xí, hèn hạ, ngu ngốc và còn nhiều từ xấu xí nữa cũng không đủ, hơn nữa chỉ từ xấu xí thôi cũng chưa đủ để miêu tả hết. Vật kia có bộ dáng của một tiểu hài tử, đầu gối co lại. Nhưng Harry chưa từng thấy vật gì lại không giống tiểu hài tử như vậy - y (có lẽ mình nên dùng chữ 'nó') không có tóc, hơn nữa làn da còn toàn vảy. Lưng của y chỉ toàn màu đỏ. Tay và chân của y gầy, ốm yếu, ngoài ra gương mặt của y - tuyệt đối không có một chút gì giống như một khuôn mặt của tiểu hài tử - dẹp lép, giống như mặt rắn, nhưng lại mang một đôi mắt lóe lên giận dữ không ngừng.

Vật nhỏ kia nhìn qua rất yếu ớt, y giơ cánh tay nhỏ xíu lên, quấn lấy cổ Peter Pettigrew (khuôn mặt Peter Pettigrew đầy chán ghét), ra lệnh cho y để mình đối diện với Harry.

Ai~~~ Harry nhớ đến Draco, nếu y biết Tom Riddle có một khuôn mặt hoàn toàn không hợp với quan niệm về thẩm mỹ của gia tộc Malfoy, y còn tình nguyện để Tom Riddle hôn? Hắn có chút xấu xa nghĩ, nên hay không đem khuôn mặt cùng bộ dáng kia chụp lại, khi trở về sẽ cho y xem?

"Hừ, Harry Potter, hãy nhìn bộ dáng hiện tại của ta xem..." Voldermort khàn khàn nói, "Đây là đều là do ngươi mang đến!"

"Cáp, vậy ngươi hiện tại biến thành một thứ xấu xí như thế kia cũng là do ta làm hại?" Harry cười nhạo, "Nhìn xem bộ dáng bây giờ của ngươi..."

"Hừ, đợi một lúc nữa ngươi sẽ không còn cười nữa..." Voldermort không để ý đến lời chế giễu của hắn, "Pettigrew!"

"Đúng... đúng vậy, chủ nhân..." Peter Pettigrew giơ ma trượng lên, "Expelliarmus!"

Harry cũng không muốn kháng cự, hắn uể oải đánh rơi ma trượng. Peter Pettigrew thả Voldermort xuống, kéo Harry đi về phía tấm bia bằng đá cẩm thạch, sau đó đẩy người hắn xoay lại, đưa lưng về phía tấm bia. Harry cố ý cự tuyệt vài lần, Peter dùng hết sức đè hắn lại, dùng dây thừng cột hắn vào tấm bia đá. Peter Pettigrew không nói một lời, chỉ kiểm tra dây trói được cột chắc hay không. Ngón tay y không ngừng run rẩy, đụng vào nút thắt. Thẳng đến khi y xác định Harry đã được cột rất chặt vào tấm bia, một chút cũng không thể động, y mới xuất ra một vật gì đen thui từ trong trường bào cố gắng nhét vào miệng Harry (Harry trong lòng kháng nghị: mắc chi cứ phải ngay miệng ta? Ngươi dùng toàn mấy thứ dơ bẩn!). Sau đó, một câu cũng không nói, xoay người chạy đi.

Mười phút sau, Peter Pettigrew lại xuất hiện trong tầm mắt Harry lần nữa, y đang kéo một cái vạc cực lớn từ phía những ngôi mộ kia đi đến, cách hắn không xa thì dừng lại. Harry thở phào nhẹ nhõm trong lòng: cuối cùng cũng bắt đầu việc chính trong đêm nay.

Peter Pettigrew không ngừng lăng xăng bên dưới cái vạc, đốt lửa, ma dược trong vạc bắt đầu sủi bọt, thậm chí còn phát ra những tia lửa. Sau đó, y đem Voldermort bỏ vào trong chiếc vạc, Harry nghe được tiếng thân hình nhỏ bé yếu ớt kia chạm vào đáy vạc.

Miệng Peter Pettigrew lẩm bẩm, thanh âm y run rẩy, y giơ ma trượng lên, nhắm hai mắt lại, ngửa mặt lên trời hô: "Xương của phụ thân, hy sinh trong vô tình..." Ngôi mộ dưới chân Harry nứt ra, một đám bụi dưới tác dụng của bùa chú bay bay trong không khí, nhẹ nhàng tiến vào trong vạc. Mặt nước giống như nạm kim cương tách ra, những tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, màu sắc ma dược biến thành màu lam sáng chói.

Tiếp theo, Peter thấp giọng nức nở từ trong y phục của mình lôi ra một con dao bạc. Thanh âm của y đã trở nên thút thít đứt quãng: "Thịt... Thịt của đầy tớ, tự nguyện hiến dâng..." Y giơ tay phải ra - bàn tay bị thiếu mất một ngón. Tay trái y gắt gao cầm con dao bạc kia, vung mạnh về trước. Sau đó là một tiếng kêu sợ hãi phá tan bầu trời đêm, theo đó là một tiếng nhỏ giọt khiến người khác buồn nôn, mặt nước chuyển thành màu đỏ như lửa chói mắt. Miệng Peter thở phì phì, rên rỉ đau đớn, sau đó cầm con dao nhỏ bước đến trước mặt Harry.

"Máu... của kẻ... kẻ thù... bắt buộc dâng lên, sẽ làm... làm cho kẻ thù sống lại..." Harry 'hoảng sợ' nhìn con dao sáng bóng đâm vào tay phải mình, máu từ từ chảy ra. Peter Pettigrew lấy từ trong túi ra một lọ thủy tinh nhỏ, đưa đến vết thương của Harry, từ từ hứng vào lọ.

Cho đến khi chính mắt Harry thấy được xương mình đã tráo đổi và máu của mình đã được bỏ vào trong vạc, tảng đá lớn trong lòng mới buông xuống thật mạnh - kế hoạch của mình đều đã thành công.

Ma dược trong vạc không ngừng cuộn xoáy, biến hóa, cuối cùng biến thành những cuộn khói màu trắng. Peter Pettigrew cạn kiệt sức lực quỳ rạp bên cạnh chiếc vạc nhìn những thay đổi trong đó, nhìn xong tất cả, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, sau đó mệt mỏi nghiêng qua một bên, ngã xuống nền đất, không ngừng thở hổn hển và nức nở, bàn tay gắt gao nắm chặt lấy nơi cánh tay y đang chảy máu.

Chiếc vạc kia lại lần nữa sôi lên sùng sục, một trận đốm lửa bắn ra bốn phía, cái đó lại biến hóa một lần nữa...

~oOo~

Bát thập tam: Hồi sinh - Bất ngờ

Những tia lửa trong vạc đều tắt ngúm, biến thành một luồng khói trắng cực lớn che khuất tầm mắt Harry - trước mắt hắn chỉ còn một đám sương khói trắng mờ mờ - xuyên qua làn sương dày đặc phía trước, Harry thấy bóng đen của một người, vừa cao vừa gầy, chầm chậm đứng lên trong chiếc vạc.

Harry theo bản năng nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ: Xong rồi, ta sẽ bị đau mắt, đây là tên cuồng lõa...

"Mặc quần áo cho ta!" Một thanh the thé lạnh lùng từ trong đám sương mù vang lên. Peter Pettigrew vẫn còn đang rên rỉ thống khổ, nhưng y vẫn băng bó vết thương, khó khăn đứng lên, lấy bộ y phục hắc sắc nằm trên nền cỏ. Sau đó lảo đảo đứng lên, nhón chân, dùng bàn tay còn lại tròng bộ y phục qua đầu Voldermort.

Chúa tể Voldermort đã hồi sinh.

Voldermort bước ra khỏi vạc, nhìn Harry chằm chằm... Harry cũng trừng mắt nhìn vào khuôn mặt khiến cho mọi người đều cảm thấy như gặp ác mộng - trắng bệch hơn cái đầu lâu, đôi mắt đỏ tối thui, cái mũi dẹt như mũi rắn, da xung quanh như muốn nứt ra - thật là, sau khi khiến ta đau mắt, xem ra còn muốn gây ác mộng cho ta, Harry xấu xa nghĩ.

Voldermort dời ánh mắt khỏi Harry, bắt đầu tự kiểm tra thân thể của y.

Bàn tay như một con nhện to lớn tái nhợt, những ngón tay trắng bệch dài ngoằng nhẹ nhàng vuốt ve ngực mình (Harry: Ác, y vẫn luôn yêu bản thân đến phát cuồng ~~~ cư nhiên tự sờ mình ~~~), cánh tay và mặt y. Đồng tử màu đỏ như một cái khe, từa tựa mắt mèo, càng lóe sáng hơn trong bóng đêm. Y mang vẻ mặt chăm chú mà vui sướng giơ tay lên, co duỗi mấy ngón tay. Hiển nhiên, hắn đối với thân thể kia phi thường hài lòng. Sau đó, hắn nhìn Harry bằng đôi mắt đỏ rực tối đen, phát ra một tràng cười, thanh âm cao vút, lạnh lùng mà không hề có ý cười.

Trường bào Peter Pettigrew đầy máu, y gục dưới chân Voldermort nghẹn ngào: "Chủ nhân... Ngài đáp ứng rồi... Chủ nhân..."

Voldermort miễn cưỡng ngồi xổm xuống, nắm lấy tay trái Peter Pettigrew, mạnh mẽ xé lấy tay áo của y, lộ ra dấu hiệu Hắc Ma xấu xí. Voldermort không thèm nhìn Peter đang không thể kìm được tiếng nức nở, lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn nhưng thỏa mãn: "Có bao nhiêu kẻ sẽ cảm nhận được thời điểm ta sống lại, nhưng vẫn can đảm quay trở lại? Nhưng sẽ có bao nhiêu kẻ lại ngu xuẩn muốn ly khai?" Y giơ ngón trỏ dài mà trắng nhợt đặt lên Dấu hiệu Hắc Ma, Peter Pettigrew phát ra một tiếng thét chói lói đến thê lương - Dấu hiệu Hắc ma kia đột nhiên trở nên đen thui, đen giống như trước đây - Harry đoán chừng Peter Pettigrew đang cảm thấy thống khổ như bị lửa thiêu đốt.

"Hừ, nhanh như vậy đã muốn gọi những thủ hạ ngu xuẩn của ngươi về?" Harry nói - hắn nhất định phải nhanh chóng thoát thân, một khi Thực Tử đồ xuất hiện, bằng ma lực của hắn hiện tại, căn bản không chịu nổi một đòn tấn công nào.

"Ngu xuẩn?" Voldermort đứng thẳng người, bước đến trước mặt Harry, "Nhưng theo ý ta, cái mà các ngươi gọi là ưu tú của Hội Phượng Hoàng mới là ngu xuẩn nhất! Dumbledore so với ta cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng ít ra Thực Tử đồ của ta còn biết chúng ta muốn gì, còn các ngươi thì sao a? Các ngươi, ngay cả bộ mặt thật của Dumbledore cũng không nhận ra được, có tư cách gì nói Thực Tử đồ ngu xuẩn, ân?"

Voldermort lại hạ thấp giọng, nói: "Ngươi có biết vì sao ta hận Muggle? Ngươi có biết hiện tại ngươi đang đứng tên mộ của ai không?"

"Ta biết." Harry nhìn thẳng vào mắt y, "Đây là mộ của phụ thân ngươi, y là Muggle, mẫu thân của ngươi dùng Tình dược dụ dỗ y, mới có được ngươi. Nhưng sau khi y phát hiện ra tất cả... y đã từ bỏ mẫu tử ngươi... Mẫu thân của ngươi sau khi sinh ngươi không bao lâu thì chết, còn ngươi thì lớn lên trong cô nhi viện... Sau khi ngươi biết ngươi là một pháp sư, ngươi căm thù phụ thân Muggle của ngươi, nên đã giết cả nhà họ, đúng không, Tom Marvolo Riddle? Thật đúng là một cái tên đáng sỉ nhục a! Ngươi nói... nếu đám Thực Tử đồ luôn coi trọng dòng máu thuần chủng biết được, chủ tử của họ nguyên lai là một tên Hỗn huyết, mẫu thân y trừ bỏ ma dược thì không hơn gì một Squib... sẽ như thế nào a?"

Trong mắt Voldermort tràn ngập sát khí, Harry đã thành công khi chọc y tức giận: "Ta không rõ ngươi làm sao biết được tất cả... Bất quá..." Ngón tay lạnh như băng của y dừng lại trên mặt Harry, "Ta chỉ biết, ngươi... sống không quá đêm nay, Harry Potter..."

Một trận tiếng loạt xoạt của trường bào, giữa những ngôi mộ, sau những cây Tử Sam, từ trong bóng tối, một đám Thực Tử đồ xuất hiện, bọn chúng mang khăn trùm kín đầu và mặt nạ, từng người từng người bước đến trước, chậm rãi, cẩn thận, giống như bọn chúng cũng không dám tin vào hai mắt của mình. Voldermort đứng im lặng, chờ bọn chúng, một Thực Tử đồ trong đám bước về phía y rồi quỳ hai chân xuống mà hôn lên trường bào. Tiếp theo, những Thực Tử đồ khác cũng theo người kia, từng người quỳ xuống trước Voldermort, hôn lên trường bào, sau đó lui về sau, đứng thẳng lên, tạo thành một vòng tròn im lặng, chừa lại một vài chỗ trống.

Voldermort nhìn những khuôn mặt đã được trùm kín lại, nhỏ giọng nói: "Hoan nghênh các ngươi, người hầu của ta. Từ lần cuối chúng ta gặp nhau vào mười ba năm trước, hôm nay các ngươi vẫn theo lời gọi về giống như những ngày trước... Hiện tại, chúng ta vẫn còn đoàn tụ dưới Dấu Hiệu Đen, có đúng không? Ta nhìn thấy tất cả các ngươi, vẫn nguyên vẹn và sạch sẽ, sức mạnh của các ngươi vẫn hoàn hảo vô khuyết, các ngươi xuất hiện nhanh chóng như thế. Ta không khỏi tự hỏi mình, vì cái gì những kẻ đã từng thề thốt vĩnh viễn trung thành với chủ nhân, lại ngay lúc chủ nhân của bọn họ gặp nguy nan khốn khó đều không trợ giúp?..."

Khi Voldermort bắt đầu mang ngữ khí rõ ràng tức giận diễn thuyết, cùng lúc đó Harry cũng bắt đầu tập trung chút ma lực còn sót lại trong người hắn, thoát khỏi dây trói. Voldermort đang bận rộn trừng phạt những Thực Tử đồ không biết nghe lời, không một ai để ý thấy hắn khác thường.

Voldermort sau khi trừng phạt vài người, lại thưởng cho Peter Pettigrew - giúp y khôi phục lại bàn tay. Đột nhiên, ánh mắt y dừng lại những khoảng trống, y bước đến trước một chỗ trống, chợt lên tiếng hỏi: "Lucius Malfoy? Lucius Malfoy vì sao lại không hưởng ứng lời hiệu triệu của ta?" Lucius Malfoy là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của y, kế đến là vợ chồng Lestrange không rõ vì sao lại chết, y nhất định phải dựa vào thuộc hạ, vì sao kẻ kia lại không xuất hiện?

Không ai trả lời được, vì không ai biết (chính là, Lucius Malfoy vì sao lại không xuất hiện), xung quanh là một mảnh tĩnh mịch. Voldermort cảm giác có gì đó không ổn, Lucius Malfoy vắng mặt khiến y bất an giống như tình thế sẽ không do y khống chế.

***** Ta là tiểu H thoát khỏi dây trói phân cách tuyến *****

"Accio Kim Bôi!" Harry rốt cục thoát được dây trói, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai gọi Kim Bôi lại - Rất tốt, một bùa Triệu tập đơn giản mình vẫn có thể làm được.

Nhưng có người so với hắn còn nhanh hơn: "Diffindo!" Chiếc cúp vàng ngay lập tức nổ thành một đống mảnh vụn.

Voldermort thu hồi ma trượng, cười lạnh nhìn Harry: "Xem ra tiểu khách quý của chúng ta có chút khẩn trương a... Ngươi thật đúng là không ngoan ngoãn a, Harry... Potter..."

Harry cả kinh, toàn thân toát mồ hôi lạnh, hắn không ngờ đến Voldermort ra tay lại nhanh như vậy, đột ngột như vậy!

"Well, well, xem ra chúng ta phải hảo hảo chiêu đãi tiểu khách nhân của chúng ta một chút..." Voldermort cười lạnh, "Ta muốn trước mặt những người hầu của ta chứng minh rằng, sức mạnh của ngươi so ra vẫn thua ta!"

Y có muốn ý đám Thực Tử đồ lui qua một bên, bước đến trước mặt Harry: "Ngươi hẳn là đã học qua như thế nào là quyết đấu đi? Tốt, cầm ma trượng của ngươi lên, hãy cho chúng ta một trận quyết đấu quang minh chính đại."

Harry nghĩ nhanh trong đầu: chiếc cúp đã bể nát, ma lực hiện tại của mình can bản không thể đối đầu với Voldermort, hiện tại mình ngay cả Ảo Ảnh di chuyển cũng không thể sử dụng được, cho dù hai chiếc ma trượng song sinh có thể ngăn cản một lần chết, nếu không có ai đến cứu mình... chỉ e rằng hôm nay mình thật sự chôn thây tại đây...

"Đến đây đi, Harry." Voldermort hơi cúi người một chút, mặt rắn của y vẫn đối diện với hắn, "Ngươi phải có lễ nghi cơ bản nhất." Không ít Thực Tử đồ thầm bật cười.

Harry nắm chặt ma trượng, cho dù hắn không thể chạy trốn, nhưng ít nhất, hắn cũng phải liều mạng một lần! Cho dù chết, hắn cũng phải chết trong tôn nghiêm! Hắn cúi người xuống, thực hiện một nghi lễ quyết đấu đúng tiêu chuẩn quý tộc, vẻ mặt lạnh lùng - những tiếng cười nhạo tắt ngúm - nghi lễ kia hoàn mỹ đến mức khiến không ít người bắt đầu nghiêm túc xem trận quyết đấu này.

Voldermort cảm thấy tức giận vì bị coi thường: "Được, Crucio!"

Ma lực Harry tuy rằng không tốt, nhưng những bùa chú căn bản vẫn có thể sử dụng được, hơn nữa thân pháp của hắn cực kỳ linh hoạt, hắn nhanh nhẹn nhảy lùi về sau: "Expecto Patronum!"

Bùa Tra tấn đánh thẳng vào vòng phòng hộ vô hình - thần chú bảo vệ. Thực Tử đồ bắt đầu thì thầm: cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể ngăn cản được thần chú của Hắc Ám công tước.

Voldermort cũng thập phần ngạc nhiên: "Thật không tệ..." Bùa Tra tấn vô âm liên tục bắn ra! Harry bất ngờ không kịp phòng ngự, bị bùa chú hung hăng đánh trúng! Cực mạnh, đau đớn lan khắp toàn thân khiến cả người kiệt sức, hắn lui về sau mấy bước, nhưng vẫn không ngã xuống, hắn cắn chặt răng, để mình không thể phát ra bất kỳ một tiếng kêu đau đớn nào, cố gắng đứng vững. Trong đám Thực Tử đồ bắt đầu phát ra những tiếng nói khe khẽ.

Voldermort hiển nhiên bị sự kiên cường của hắn chọc giận, y vung tay: "Im lặng!" Sau đó, lại tiếp tục ra đòn, "Crucio!"

Harry lại một lần nữa bị đánh trúng, thân hình lắc lư vài cái, nhưng vẫn kiên quyết chống cự không để mình ngã xuống. Những tiếng nghị luận càng lớn hơn, không ít Thực Tử đồ không thể không thừa nhận, tiểu pháp sư gần mười bốn tuổi này, thực sự có sức mạnh không thể bỏ qua, mặc dù không quá mạnh, nhưng theo thời gian, y nhất định sẽ là một đối thủ cường đại của chủ nhân mình. Đáng tiếc, mạng của y hôm nay sẽ mất dưới ma trượng của chủ nhân - Hắc Ám công tước sẽ không cho phép bất kỳ một nhân tố gây bất an nào tồn tại.

"Còn chưa chịu nhận thua sao?" Voldermort thương hại nhìn hắn, giống như con mèo đang giương vuốt đùa giỡn với con chuột, "Thật sự là đáng thương a... Crucio!"

"Expelliarmus!" Harry và y đồng thời ra đòn, nhưng tay hắn dưới ảnh hưởng của bùa Tra tấn đã không còn linh hoạt - bùa của hắn đánh trật. Bùa Tra tấn lại một lần nữa hung hăng đánh trúng hắn!

Voldermort cười lạnh đi đến cạnh Harry, Harry vẫn kiên trì không ngã xuống, hắn nửa quỳ trên mặt đất, vẫn ngẩng cao đầu như trước, lạnh lùng nhìn theo y. Đã có vài Thực Tử đồ bắt đầu thầm khâm phục Hoàng Kim nam hài này: các quý tộc luôn luôn có sự tôn trọng với người kiên cường.

"Đến thời điểm kết thúc." Voldermort đối với hành động của Harry làm cho Thực Tử đồ phải bàn tán rất bất mãn, y chán ghét sự kiên cường của Harry, y quyết định phải nhanh chóng giải quyết phiền toái này, miễn cho Thực Tử đồ sinh ra sự bất mãn. Y cười lạnh giơ ma trượng lên: "Hẹn gặp lại... Harry Potter... Avada..."

~oOo~

Bát thập tứ : Lo lắng - Cứu viện

Thời gian các dũng sĩ vào sân đấu đã qua một tiếng, khán giả trên khán đài vẫn thảo luận hưng phấn như trước. Snape bất an nhìn vào khoảng không tối đen, trong lòng y luôn ẩn ẩn một dự cảm không rõ ràng. Y thoáng liếc qua Sirius Black bên cạnh, Sirius thoạt nhìn cũng đứng ngồi không yên, bộ dáng rất bất an. Sirius để ý thấy ánh mắt của y, cũng nhìn nhìn lại, hai người đều cảm nhận được cảm giác trong lòng đối phương.

"Ngươi cũng nhận ra..." Sirius chần chờ hỏi.

"Hắn đã xảy ra chuyện... chỉ e rằng..." Snape nói thẳng ra cảm giác bất an trong lòng cả hai.

"Chẳng lẽ..." Sirius vừa định nói gì đó, đã nhìn thấy nơi trung tâm của mê cung, một tia sáng đỏ bắn ra - có dũng sĩ gặp nguy hiểm! Nhóm giáo sư nhanh chóng chạy đến trung tâm mê cung.

Tín hiệu do Viktor Krum phát ra. Nhưng khi nhóm giáo sư chạy đến nơi, chỉ thấy một mình y đứng ở bệ đặt Kim Bôi. Vừa nhìn thấy nhóm giáo sư chạy đến, Viktor Krum chỉ vào bệ nói: "Kim Bôi..."

Trên bệ đá trống trông - Kim Bôi đã được lấy đi - nhưng... dũng sĩ vốn đạt quán quân đã đi đâu?

"Ta đi thông báo cho Dumbledore!" Giáo sư McGonagall là người đầu tiên có phản ứng, nói xong, nàng liền vội vã chạy ra phía ngoài sân thi đấu.

Snape và Sirius đồng thời trao đổi ánh mắt: Đã có chuyện xảy ra với Harry!

Chuyện phát sinh ngoài ý muốn khiến trận đấu không thể không tạm dừng, Dumbledore chờ ba vị giám khảo đi vào trong sân đấu điểm danh các dũng sĩ. Không nằm ngoài dự đoán của Snape: chỉ có Harry là không thấy!.

Tất cả mọi người bắt đầu lo lắng, Dumbledore nghiên cứu cái bệ kia một chút, rồi kết luận: "Chiếc cúp đã bị biến thành 'Khóa - cảng', Harry là người đầu tiên đoạt được cúp, rõ ràng đã bị mang đi..."

"A!" Ludo Bagman bối rối, "Kia..."

Trong lòng Snape càng ngày càng bất an, tuy rằng y biết được kế hoạch của Harry là thập phần hoàn mỹ, nhưng... chung quy y vẫn có cảm giác: nhất định đã có chuyện xảy ra ngoài ý muốn với Harry. Chẳng lẽ...

"Hay là Harry bị Thực Tử đồ mang đi..." Sirius thấp giọng hỏi.

"Chỉ e là..." Snape nghĩ nghĩ, "Ta nghĩ biện pháp mang hắn trở về, bằng không..."

"Nhưng ngươi biết hắn ở đâu không?" Sirius sốt ruột hỏi.

"Ta sẽ có cách." Snape nói, "Ngươi nghĩ cách trấn tĩnh những người khác, ta cam đoan với ngươi, đêm nay ta nhất định mang Harry an toàn trở về."

Tiếp theo, y ôm cổ tay trái, vẻ mặt lộ ra thần sắc thống khổ, bước đến cạnh Dumbledore, thấp giọng nói: "Dumbledore... dấu hiệu của ta..."

Dumbledore ngạc nhiên quay đầu lại nhìn: "Ngươi muốn nói..."

"Ân, chỉ e rằng ta phải đi, người kia đang gọi chúng ta về..." Snape thấp giọng nói.

"Ngươi đi đi, nhớ mang tin tức về." Trong mắt Dumbledore tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, "Bảo trọng, Severus..."

Snape gật gật đầu, bước nhanh ly khai. Vừa ra khỏi tòa lâu đài, y liền vội vàng ảo ảnh di chuyển - địa điểm chính là... khu mộ của gia tộc Riddle!

***** Ta là giáo sư - anh hùng cứu mỹ nhân phân cách tuyến *****

"Đã đến thời điểm kết thúc." Voldermort nhìn Harry nửa quỳ trên đất, bị bùa Tra tấn liên tiếp đánh trúng đau đớn đến mức không thể chịu nổi, nhưng trước sau hắn vẫn không ngã xuống. Voldermort cười lạnh giơ ma trượng lên: "Hẹn gặp lại, Harry Potter... Avada..."

Một mũi tên nhỏ từ cổ tay Harry bắn ra, hướng thẳng đến ánh sáng xanh lè kia! Cùng lúc đó "ζψ!", một ngọn lửa màu đen hình xoắn ốc từ trong khoảng không xuất hiện, cố gắng đánh lùi thần chú đoạt mạng của Voldermort. Voldermort bị ngọn lửa lớn kia khiến y phải lùi lại mấy bước.

Snape vừa nhìn thấy Voldermort muốn sử dụng thần chú đoạt mạng với Harry, chỉ cảm thấy sợ đến mức tim muốn nhảy vọt ra! Vội vàng ngăn cản, rồi vươn tay đem Harry ôm vào trong lòng: "Không có việc gì đi?"

Harry cũng sợ đến mức không nhẹ, hắn nguyên bản cho rằng mình sẽ chết ở đây, may mắn... hắn còn đeo vòng tay kia, còn thể ra một đòn, hơn nữa Snape cư nhiên cũng chạy đến... hắn nắm chặt trường bào của Snape, thân mình không ngừng run rẩy, ngay cả nói cũng không nói được.

"Severus... Snape?" Voldermort hơi hơi nheo mắt lại, "Người hầu trung thành nhất của ta trước đây... Xem ra ngươi đã làm ngược lại với lòng trung thành của ngươi a..."

Snape cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng đánh giá Voldermort. Tuy rằng đã từng nhìn qua bộ dáng Voldermort khi sống lại trong quá khứ của Harry, nhưng... từ thực tế mà nhìn... bộ dáng của y hiện tại... thập phần dọa người...

Trong đám Thực Tử đồ có kẻ lên tiếng: "Snape, ngươi là đồ phản bội!"

"Ngươi phản bội chủ nhân!"

"Giết y!"

"Giết tên phản bội!"

"Nghe đi, người đầy tớ của ta... nghe từng tiếng kêu của đồng bạn ngươi..."

Snape vẫn lạnh lùng nhìn Voldermort, thầm suy tính một chút. Hiện tại y chỉ có một mình, mà đối phương thì quá đông. Chưa kể đến Harry đang yếu ớt dựa trong lòng y, xem ra khả năng tấn công của hắn cũng không được bao nhiêu. Cách tốt nhất là ra tay trước, khiến đối phương bất ngờ, sau đó nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Y suy nghĩ rất nhanh, nhưng ra tay còn nhanh hơn.

"Tên phản..."

"Imperio! Reducto!" Không đợi tên Thực Tử đồ nói hết câu, Snape đã tấn công trước, tốc độ cực nhanh lại mạnh mẽ, nhắm thẳng vào mấy tên đứng gần đó. Thực Tử đồ bị tấn công đột ngột, không kịp trở tay, phải liên tục tránh né. Vài tên Thực Tử đồ phản ứng nhanh, lập tức ra tay phản công, nhưng không nhanh bằng Snape liền bị trúng đòn bật ngửa ra sau, thần chú vừa ra khỏi ma trượng liền trúng ngay đồng bọn, vô tình làm bia chắn cho Snape, trong khoảnh khắc tình cảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Voldermort cũng không ngờ Snape dám tấn công mình, y tức giận hô thần chú Avada Kedavra, lại chỉ đánh trúng đám thuộc hạ đang rối thành một đoàn trước mặt. Voldermort đã tức càng tức hơn, liên tục hô thần chú Đoạt mạng, những tên Thực Tự đồ không kịp tránh, ngã nhào lên người đồng bọn, nhất thời hoảng sợ bảo trì khoảng cách không dám tiến lên, chỉ dám tấn công Snape từ xa.

Đủ loại ác chú được tung ra, lại thêm Voldermort điên cuồng hô Avada Kedavra lung tung khắp nơi, nhưng rất nhanh Snape liền chặn được, y sử dụng thần chú bằng cổ ngữ, tạo ra một lồng chắn vô hình cực mạnh bảo vệ hai người họ, thần chú của Voldermort và đám Thực Tử đồ đều bị bật ngược trở lại trúng vào đồng bọn. Một đám Thực Tử đồ đã loạn càng thêm loạn, liên tục thối lui tránh né để khỏi bị chết oan.

"Harry, ôm chặt ta! Cố lên! Ta sẽ mang ngươi trở về." Snape một tay ôm chặt Harry, một tay liên tục dồn sức giữ chắc lồng bảo hộ cho cả hai. Harry được Snape chắn phía trước, cũng không rảnh rỗi, dùng phần sức lực còn lại tung vài câu thần chú vô âm vô trượng đẩy lùi những tên Thực Tử đồ đánh lén phía sau, sau đó triệu hồi đũa phép của mình. Nhưng vì ảnh hưởng của Trớ chú chi huyết vẫn còn, lại liên tục sử dụng ma lực ở cường độ cao, đòn tấn công của Harry cũng không hiệu quả bao nhiêu. Dù vậy, những tên Thực Tử đồ thấy hắn sử dụng vô âm vô trượng thần chú nên hoảng sợ, vội vàng né tránh.

Lúc này, đám Thực Tử đồ gây rối loạn đã lùi gần hết về phía sau, để lại một khoảng trống giữa Snape và Voldermort. Snape cũng không vì thế mà nao núng, nhanh chóng tấn công trước.

"ΔΓεξκ! Λβα!"Snape hô lớn, ma trượng chỉa thẳng vào Voldermort. Uy lực thần chú cực mạnh, đánh úp xuống Voldermort.

Voldermort cả kinh, vội vàng tránh đòn, cũng vô cùng ngạc nhiên và bất ngờ. Y từ khi nào đã mạnh như vậy? Từ khi nào y biết thần chú bằng cổ ngữ, lại là những câu thần chú ngay cả mình là Chúa tể Hắc Ám cũng không biết?

"ρπξν!" Snape lợi dụng Voldermort không kịp trở tay, lập tức tung đòn tấn công. Voldermort sau một thoáng sững sờ, lập tức lấy lại tinh thần phản công Snape . Cả hai cùng sử dụng thần chú cổ đáp trả lại đòn tấn công của đối phương. Voldermort lúc này vì tức giận đã gần như điên loạn, đòn tấn công vừa ngoan lại vừa độc, chỉ chực chờ lấy mạng Snape, thậm chí như muốn một mất một còn với y. Mặc dù y vừa sống lại, nhưng thực lực của Công tước Hắc Ám quả thực không thể khinh thường.

Ngay lúc này, Harry đã rất yếu ớt, gần như không còn sức chống đỡ nổi cơ thể ngày càng nặng của mình, trong khoảnh khắc lơ là, liền bị Thực Tử đồ đánh lén thành công, ngã gục xuống.

"Harry!" Snape hoảng sợ, liên tục tung thần chú đánh lui những tên Thực Tử đồ đang áp sát. Không ổn rồi, Harry gần như ngất đi, nếu mình cứ dây dưa chỗ này, chỉ sợ là... Mình không thể cứ như thế mà chết ở đây được. Phải liều một phen, y nhanh chóng quyết định.

"ζψξν!" Một ngọn lửa hắc sắc từ đầu ma trượng Snape phun ra, hỏa diễm cực đại mang theo uy lực hùng mạnh đánh thẳng vào Voldermort. Voldermort bất ngờ hoàn toàn không kịp trở tay, cũng không lường được sức mạnh của lửa địa ngục, chỉ có thể chật vật tránh thoát.

Snape lợi dụng thời cơ, nhanh chóng ôm chặt Harry, vội vàng dùng Ảo ảnh di chuyển biến mất. Sau lưng còn nghe được tiếng rống giận dữ của Voldermort.

*** Ta là tự sáng tác đoạn bị mất phân cách tuyến ***

Xung quanh là một mảnh tối đen, yên tĩnh dị thường. Nhưng không khí trong lành thanh khiết của đêm hè, làn gió mang hương hoa thoang thoảng báo Snape biết, y và Harry đã trở lại Hogwarts .

Snape nhìn Harry yếu ớt dựa vào lòng mình, nhất thời không biết nên giận hay cảm ơn hắn mới tốt. Người này, đã chiếm trọn trái tim y. Y thật sự không nghĩ, nếu không có hắn, y sẽ sống như thế nào? Nếu đêm nay, y đến trễ, chỉ một giây thôi, thì....

Snape thật sự không dám tưởng tượng đến tình cảnh đó....

"Giáo sư..." Harry cảm thấy nơi cổ mình có chút cảm giác ươn ướt, y... khóc? "Vì cái gì... lại lo lắng cho ta?" Hắn thì thầm hỏi.

"Ân?" Snape ngẩng đầu lên nhìn hắn (Harry: thực đáng tiếc, y vừa rồi rõ ràng còn khóc, như thế nào đã nhanh như vậy lau hết nước mắt), trong đôi mắt đen mang theo sự tức giận, "Ta lo lắng cho ngươi! Nhớ ngươi! Muốn an ủi ngươi, chiếu cố ngươi! Ngươi nói, đây là vì cái gì? Harry Potter, trong đầu của ngươi nhét đầy cái gì vậy? Cỏ khô sao?"

"Nhưng..." Harry nhìn y, trong đôi mắt xanh biếc tràn ngập mê man, "Người ngươi yêu không phải là mẫu thân của ta sao? Ngươi không phải vì đôi mắt xanh này..."

"Cho dù ta thế nào cũng không đem Lily và ngươi trộn lẫn vào nhau!" Snape quát, "Ngươi sao có thể cho rằng... chết tiệt, ngươi vẫn luôn cho rằng ta..."

"Nhưng..." Harry do dự nói, "Lần kia... chính ngươi đã kêu tên mẫu thân ta..."

"Lần kia?" Snape nhíu mày, y như thế nào lại không nhớ rõ chuyện này.

"Chính là... ngươi... ân, vào buổi tối Giáng sinh kia..." Harry nói, "Ngươi luôn miệng gọi tên mẫu thân ta..."

"Đó là..." Snape nhất thời cảm thấy không biết nên khóc hay cười, thời gian qua hắn luôn trốn tránh mính là vì lý do này. "Chết tiệt! Vì ta thích ngươi, ta cảm thấy rất có lỗi với Lily! Ta cảm thấy... nàng là hảo bằng hữu của, ta lại đối với con trai của nàng có cảm tình... Ta... chính là hổ thẹn!"

"Nhưng thần hộ mệnh của ngươi không phải là..." Harry lại đưa ra một dị nghị.

"Thần hộ mệnh của ta?" Sắc mặt Snape trở nên kỳ quái, "Về chuyện này..." Y ho khan một tiếng, rút ma trượng ra, "Kỳ thật... kia... Expecto Patronum!"

Giữa đêm hè, những làn gió ấm áp khẽ lướt qua, mang theo hương hoa hồng từ xa đến, khẽ lay vạt trường bào đơn bạc của hai người, cuốn lấy nhau, giao hòa lẫn nhau. Những ngôi sao trên trời lóe lóe sáng, chiếu ngược xuống mặt hồ đen tuyền, giống như cả bầu trời đầy sao đều chìm trong hồ. Trên mặt hồ rực rỡ mỹ lệ, một tiểu hồ ly bạch sắc vui vẻ nhảy ra, nó vẫy cái đuôi to xù, thân mình nho nhỏ, trên trán nó còn có một dấu hiệu hình tia chớp tinh tế. Tiểu hồ ly linh hoạt chạy trên mặt hồ, sau đó nhảy đến trước mặt Harry, dùng một đôi mắt vừa to vừa tròn nhìn hắn.

"Này... đây là..." Harry kinh ngạc mở to mắt, hắn chậm rãi vươn tay, tiểu hồ ly liền tiến đến ngửi ngửi tay hắn, sau đó tiêu thất.

"Thấy chưa?" Snape nói bên tai hắn, "Tiểu hồ ly của ta, ngươi là tiểu hồ ly chỉ biết nghi thần nghi quỷ."

"Ta mới không có a~~~" Harry vểnh miệng, "Là ngươi không nói rõ ràng..."

"Có xem qua một quyển sách cổ tích Muggle chưa?" Snape ôm lấy hắn, nói, "Ta vẫn nhớ rõ truyện kia Lily đã từng cho ta xem, là chuyện cổ về tiểu vương tử thuần phục (thuần hóa) tiểu hồ ly... Ta không thể không thừa nhận, ngươi thật sự thuần phục ta, tiểu hồ ly của ta..." Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt Harry, rất khẽ khàng, nụ hôn ấm áp lại hạ xuống mi tâm hắn, xuống chóp mũi, sau cùng, rốt cục cũng tiến đến đôi môi từ sau đêm say rượu cũng chưa từng hôn qua.

Nơi đây, dưới bầu trời đầy sao sáng rực, nơi đây, dưới làn gió ấm áp của đêm hè, hai người hôn nhau, cảm thụ hơi thở ấm áp bao trùm xung quanh. Không biết ai là người mở đôi môi trước, cũng không biết ai là người thả lỏng nha quan, càng không biết đầu lưỡi của ai, trơn nhẵn trượt vào miệng đối phương trước. Bọn họ gắt gao ôm lấy đối phương, say sưa hôn nhau, sau một thời gian quá dài từ khi họ sinh ra đến nay, đều khó có thể quên được.

"Ngươi cũng thuần phục ta, My Half Blood Prince." Harry nhẹ giọng đáp bên tai Snape, có chút ngượng ngùng dụi đầu vào trong lòng y.

~oOo~

Bát thập ngũ: Sự thật - Nội gian

Khi Snape ôm Harry tiến vào Hogswart, Sirius vẫn đang đứng chờ ở đại môn lâu đài vừa thấy thân ảnh bọn họ liền lập tức vọt đến: "Harry thế nào?" Y cúi đầu nhìn Harry trong lòng Snape, "Harry, ngươi không sao chứ?"

"Ta vẫn ổn..." Harry gật gật đầu với y, xem ra tinh thần cũng không tệ lắm, việc này làm Sirius yên tâm hơn một chút.

"Đi gọi Poppy đến." Snape trấn định nói, "Y bị Lời nguyền Tra Tấn rất nghiêm trọng."

"Thần chú Tra Tấn! Chết tiệt..." Sirius oán hận rủa một tiếng, "Ta lập tức đi ngay!"

Đợi đến khi Sirius chạy vào trong lâu đài, Harry vẫn đang ở trong lòng Snape mới thấp giọng nói: "Sev, còn chuyện Moody giả kia..."

"Chuyện này giao cho ta giải quyết là được." Snape dỗ dành hắn, "Hiện tại chuyện khẩn cấp nhất chính là ngươi phải hồi phục sức khỏe lại."

"Nhưng chỗ Dumbledore..."

"Cứ nói ngươi được ta cứu về là ổn." Snape tự nghĩ đối sách, "Dù sao, với một học trò năm thứ tư mà nói, ma lực của ngươi cũng không mạnh... Hơn nữa, như vậy cũng ngầm có ý muốn nói ta đã lật bài ngửa với Thực Tử đồ, Dumbledore sẽ không để cho ta tiếp tục làm gián điệp hai mang nữa."

"Được." Harry bằng lòng với ý kiến của y, đem đầu chôn trong ngực y, "Ta phải ngủ một chút, như thế mới có đủ sức đối phó với lão hồ ly kia."

"Ân." Snape ôm hắn bước vào trong lâu đài. Vừa đi đến bệnh thất, Pomfrey phu nhân liền vội vàng tiến lên đón lấy, dùng ma trượng kiểm tra thân thể Harry một lượt, lập tức quát: "Lời nguyền Tra Tấn! Còn không chỉ một lần! Severus, nhanh lên, đem y đặt lên giường đi! Đứa nhỏ đáng thương...'

Dumbledore và các giáo sư khác nghe được tin cũng cùng nhau chạy đến, vừa vào trong bệnh thất liền hỏi: "Harry thế nào?" Y vừa nhìn thấy Harry nằm trên giường, lập tức bước đến bên cạnh hắn: "Harry, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đã thấy cái gì? Voldermort như thế nào?"

"Dumbledore! Harry hiện tại đang bị thương, ngươi không thể chờ đến khi y hồi phục sao?" Pomfrey phu nhân quát, nàng rất bất mãn đối với chuyện Dumbledore vừa thấy Harry đã tuôn ra một tràng, "Y đang là bệnh nhân! Hiện tại đang tiến hành trị thương cho y, xin các ngươi ra ngoài trước!"

Khí thế của Nữ hoàng Bệnh thất quả nhiên kinh người, Dumbledore ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Được a, được a, Poppy, là sơ xuất của ta, vậy một chút nữa ta sẽ đến..."

"Nếu ngươi muốn biết chuyện gì, trực tiếp hỏi ta không phải được rồi sao, Dumbledore!" Snape xuất hiện ở cửa bệnh thất, "Tình trạng hiện tại của Harry... chỉ e là không thích hợp..."

"A, Severus, ta còn đang nghĩ ngươi đi đâu a, ngươi đến vừa đúng lúc!" Dumbledore lập tức dời mục tiêu, "Xem ra, chúng ta cần hảo hảo nói chuyện."

"Không, ta không sao..." Harry từ trên giường chống tay ngồi dậy, hắn lo lắng một mình Snape đối diện với Dumbledore, "Ta muốn nói..."

"Nhưng..." Pomfrey phu nhân muốn căn ngăn hắn lại.

"Ta nghĩ ta vẫn có thể nói vài câu." Harry mỉm cười nhìn nàng, "Pomfrey phu phân, có thể không?"

"Chỉ mấy câu thôi." Pomfrey phu nhân thở dài, "Chỉ khoảng mười lăm phút, một lát nữa ngươi nhất định phải uống thuốc!"

"Hảo." Harry nhu thuận trả lời.

***** Ta là bắt đầu nói dối phân cách tuyến *****

"Voldermort nấu một vạc ma dược, bỏ xương phụ thân y, thịt của Peter Pettigrew, còn có... máu của ta... sau đó..." Harry 'khiếp đảm' nói, "Y... Y liền sống lại! Ta muốn trốn, ta muốn dùng Kim Bôi để quay lại... Nhưng, Kim Bôi bị Voldermort phá hủy... Y gọi rất nhiều Thực Tử đồ đến... nói cùng ta quyết đấu, ta đánh không lại y... y luôn luôn dùng lời nguyền Tra tấn với ta... Cuối cùng... muốn dùng 'Avada Kavavra' với ta!" Hắn nói tới đây, vài vị giáo sư liền bắt đầu kinh hô.

Sirius sợ đến mức nhảy dựng lên: "Cái gì? Avada Kedavra!? Ngươi thế nào? Bị thương nặng lắm không?"

"Ta không sao... Sau đó, giáo sư Snape chạy đến, y đã cứu ta..." Harry thấp giọng nói, hắn thoáng nhìn Moody, khi y nghe được Voldermort sống lại, trong mắt rõ ràng xẹt qua một tia vui mừng. Mà khi y biết Harry được Snape cứu - y lập tức cũng hiểu được Snape là gián điệp, y nhìn Snape, trong mắt hiện ra một tia sát khí.

Sirius lần đầu tiên tràn ngập cảm kích liếc mắt nhìn Snape một cái. Thế nhưng Snape chỉ gật đầu, tỏ vẻ chuyện này không là gì.

"A, thật sự là nhiều người a... Severus." Dumbledore ý vị thâm trường nói.

"Nếu ta không ra tay, Harry sẽ không toàn mạng." Snape nói bóng nói gió, "Ta 'không thể không' ra tay, sức mạnh của Hắc Ma vương thật sự không thể coi thường..." Y ám chỉ mình đã cùng Voldermort giao thủ - Voldermort đã phát hiện ra thân thế của mình - cho nên y không thể làm gián điệp hai mang được nữa.

"Hiệu trưởng Dumbledore, Voldermort y..." Harry 'vùng vẫy' như còn muốn nói gì đó, "Y đã sống lại. Chuyện này phải làm sao bây giờ?"

"Không cần quá lo lắng, Harry." Dumbledore rất cao hứng mà nhìn một học trò Gryffindor đầy tinh thần trọng nghĩa như thế, "Ta nghĩ y sẽ không càn rỡ được lâu nữa đâu."

"Thật không?" Harry do dự hỏi.

"Đúng vậy, chỉ cần có Dumbledore ở đây, y sẽ không dám làm gì." Moody chuyển động con mắt phép đến điên cuồng.

"Alastor nói rất đúng, hiện tại, điều ngươi cần làm nhất chính là hảo hảo nghỉ ngơi." Dumbledore cười tủm tỉm nói, "A, cũng đến lúc chúng ta phải ra về, bằng không Poppy sẽ đến đuổi đi a!" Nói xong, y liền mang theo nhóm giáo sư ly khai.

***** Ta là nhóm giáo sư thảo luận phân cách tuyến *****

"Hiện tại... phải làm gì a?" Trên đường trở về, Sirius lo lắng, "Voldermort sống lại..."

"Vậy thì sao chứ!" Moody nói, "Cho dù trong thời gian y mạnh nhất, y cũng không thành công. Cuối cùng, y còn phải kéo hơi tàn trong hơn mười năm qua!"

"Severus, ngươi thấy thế nào?" Dumbledore thấy Snape vẫn không nói câu nào, liền hỏi, "Ngươi cùng y giao đấu, cảm thấy thế nào?"

"Rất khó nói." Snape trả lời, "Chỉ có mấy phút, ta không cảm thấy gì được, bất quá..." Trên khuôn mặt y xẹt qua một tia 'u ám', "Sức mạnh của y... chính xác đã khôi phục..."

"Thật sao?" Giáo sư Flitwick hắng giọng kêu.

Snape gật gật đầu, mắt liếc qua Moody một cái. Y có vẻ thập phần kích động, tay y khẽ run lấy bình rượu luôn mang theo bên người, hung hăng uống một hớp lớn. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Snape có một chủ ý.

"Ta nghe nói... y đã cài nội ứng trong Hogswart." Snape giả vờ lơ đãng nói, nhìn thấy tay Moody run hơn một chút, cước bộ rõ ràng chậm lại.

"Không thể nào!" Giáo sư McGonagall không thể tin được nói, "Ngay trong Hogswart?"

"Ý của người kia chính là như vậy." Snape thản nhiên nói, sau đó bước nhanh hơn, 'bất cẩn' đụng trúng Moody, rồi 'bất cẩn' đem bình rượu của y rơi xuống đất vỡ tan, nước trong bình liền đổ ra một hơi.

"Xin lỗi, Alastor." Snape ngồi xuống, "Repairo!" Bình rượu phục hồi nguyên dạng, nhưng vẫn còn vương lại một ít trên đất. Snape ngửi được mùi 'quen thuộc', chiếc bình đã đưa đến tận tay y không khỏi ngừng lại: "Đây là..." Ánh mắt y cổ quái nhìn Moody.

"Severus, như thế nào..." Giáo sư McGonagall đang muốn hỏi, nhưng Snape đã lập tức nhanh chóng lấy ma trượng ra nhắm thẳng vào Moody đang muốn chạy trốn: "Petrificus Totalus!... Chết tiệt, trong bình kia là Thuốc Đa dịch!"

"Merlin! Hắn là..." Giáo sư McGonagall giúp y bắt Moody lại.

"Trước tiên đem y đến phòng Hiệu trưởng đi." Dumbledore bình tĩnh nói, "Severus, xem ra, chúng ta cần Chân Dược của ngươi."

Nửa giờ sau, dưới tác dụng của Chân Dược, Moody đã nói toàn bộ sự thật cũng tiết lộ thân phận thật của y - là Tiểu Barty Crouch được xem như đã chết.

Sau đó, dưới chỉ dẫn của y, các giáo sư tìm được Moody bị giam từ lâu ở tầng thứ bảy trong chiếc rương nằm ở văn phòng Giáo sư Phòng ngự Hắc Ma Pháp.

Đến bình minh, Dumbledore lập tức thông tri cho Fudge, Harry sau một đêm nghỉ ngơi cũng đi đến phòng Hiệu trưởng. Fudge thông qua lò sưởi bước vào trong phòng Hiệu trưởng, Dumbledore thông báo cho y biết tin Voldermort sống lại. Fudge đương nhiên không tin, có lẽ phải nói rằng y không muốn tin.

"Không có khả năng! Điều đó là không thể xảy ra!" Fudge kêu to, "Y không thể sống lại! Y không thể quay lại!"

"Nhưng đây là sự thật!" Harry bước lên một bước, "Là chính mắt ta thấy!"

"Đó là ảo giác của ngươi, Potter tiên sinh!" Fudge cười lạnh, "Ảo giác của ngươi quá lợi hại!"

"Không phải..." Harry 'nóng nảy' muốn phủ nhận.

"Harry!" Dumbledore ngăn hắn lại, "Phải tôn trọng Bộ trưởng Fudge!" Harry bất mãn, đem mấy lời muốn nói nuốt trở lại.

"Được rồi, Bộ trưởng, vô luận ngươi tin hay không tin, ta đều đã đem mọi chuyện thông báo cho ngươi." Dumbledore lạnh lùng nói, "Đến lúc đó... Ngươi cũng đừng trách ta đã không nhắc nhở ngươi chuẩn bị tốt."

"Tùy ngươi!" Fudge vẫn không muốn tin, quăng một nhúm bột Floo vào trong lò sưởi, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, ném lại một túi vàng Galeon, "Đây là tiền thưởng của Harry Potter - quán quân của chúng ta!" Hắn không thể không nói châm chọc một câu, thông qua lò sưởi quay trở lại Ma Pháp Bộ.

Dumbledore không lên tiếng, trong đôi mắt lam lóe lên một tia lạnh lẽo. Harry đứng bên cạnh y nhìn thấy, nhưng giả vờ như không biết, bất quá hắn hiểu được, Bộ trưởng Fudge kia... chỉ e là làm không được lâu nữa...

~oOo~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro