96 --- 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cửu thập lục: Mưu tính - Hạnh phúc

Một câu 'học trưởng' cứng cỏi này khiến Moody sợ đến mức thiếu chút nữa té sấp xuống, sau đó y cũng rất không có phong độ (tuy rằng bình thường y cũng rất không có phong độ) cà nhắc chạy trốn mất tiêu.

"Y làm sao vậy?" Weasley tiên sinh thấy rất khó hiểu.

"Có lẽ nhớ ra có việc gì gấp, vội vàng phải đi." Tom Riddle nói.

"Chúng ta đi ăn kem đi!" Harry quyết định hảo hảo nói chuyện với Tom Riddle, vì thế đưa ra đề nghị, "Bọn Fred còn một lúc nữa mới đến (bọn họ đang thương lượng kế hoạch mở cửa hàng của họ).

"Được!" Ron đồng ý, mấy đứa nhỏ cũng vui vẻ đồng ý, trừ bỏ Draco luôn thì thầm cái gì mà thức ăn bình dân (Harry cũng tự nhiên đem ý kiến của y loại bỏ).

Vì thế vợ chồng Weasley quyết định nhờ sự giúp đỡ của Sirius và Remus, giúp bọn họ chọn cho Ron một cây chổi bay có tính năng tốt nhưng cũng không quá đắt tiền làm phần thưởng khi được làm Huynh trưởng. Bọn họ luôn miệng dặn dò mấy đứa nhỏ phải nghe lời, cũng bắt Bill đi chiếu cố bọn họ. Còn lại mấy thành viên Hội Phượng Hoàng không có việc gì làm tiếp tục tán gẫu, cũng tự động ly khai.

Ngồi trong quán kem, Harry xung phong cùng Tom Riddle lấy kem giúp cho mọi người. Hai người đứng ở cuối hàng, Harry thấp giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Tìm một chút chuyện vui cho y." Tom Riddle cười nhẹ, "Thuận tiện... thông báo sự trở lại của ta một chút."

"Ngươi không phải muốn làm..." Harry nhướn mày.

"Không, ta chỉ nói với y... ta vẫn luôn chú ý đến hành động của y, hơn nữa... cùng 'Tiểu Cứu thế chủ' của y có quan hệ rất tốt..." Tom Riddle nháy mắt mấy cái, "Y sẽ vì 'Tiểu Cứu thế chủ' của y mà hảo lo lắng một trận!"

"Ngươi cũng không sợ y sẽ đem chuyện của ngươi tiết lộ ra?" Harry hỏi.

"Trên đời này, không có khả năng có đến hai Voldermort, đúng không?" Tom Riddle thập phần tự tin, "Trừ khi y muốn cho mọi người biết... kia là Hắc Ma pháp tà ác."

[Slytherin gian ác.] Harry dùng xà ngữ nói.

[Cũng vậy thôi.] Tom Riddle nói, "Nếu ngươi khen ta là Ravenclaw mưu trí, ta sẽ càng cao hứng hơn."

Có thêm người xếp hàng, hai người kịp thức thời mà im miệng, không tiếp tục bàn luận đề tài này, ngược lại bắt đầu thảo luận vấn đề khẩu vị kem.

"Khi ngươi đi học, có từng ăn kem của cửa hàng này chưa?" Harry hỏi, "Quán kem này có lịch sử lâu đời."

"Đã đến hai lần." Tom Riddle nói, "Ta chính là nhờ vào sự tài trợ của người khác để đi học, nào có nhiều tiền để đến đây ăn. Cho nên, ngay lúc đó ta đã hạ quyết tâm, nếu tương lai ta thành công, liền nhất định phải đem tất cả những vị kem thử qua một lần."

"Vậy tại sao ngươi lại chưa ăn?" Harry tò mò hỏi.

"Rất mất mặt." Tom Riddle úp úp mở mở trả lời. Harry cười nhẹ, hắn hiểu được ý của y: Hắc Ma vương Voldermort ăn kem? Còn muốn nếm thử tất cả các loại? Tưởng tượng ra cảnh kia liền cảm thấy tức cười.

Hai người đều chọn những vị kem khác nhau, lại chọn những loại khác cho những người kia, qua trở lại chỗ của họ. Mấy người vừa ăn vừa tán gẫu, Bill đối với thiếu niên anh tuấn này rất có hảo cảm, hai người liền thảo luận về vấn đề giải nguyền, "Ngươi thật sự làm cho ta hiểu ra rất nhiều về vấn đề này." Bill nói, "Ngươi không làm pháp sư giải nguyền thật là tiếc."

Draco say sưa dùng muỗng múc kem ăn, hoàn toàn đã quên chính mình vừa rồi còn chê bai thức ăn bình dân này. Hermione lại thường xuyên truy hỏi y nhận thức Tom Riddle như thế nào, Draco bị nàng hỏi đến nỗi đầu cúi càng ngày càng thấp, khuôn mặt đỏ đến nỗi ly kem cũng không làm mát hơn được bao nhiêu.

Vì muốn dời sự chú ý, Draco bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, nói nhỏ bên tai Harry, hỏi: "Ngươi gần đây không đến chỗ cha nuôi sao?"

"Ân, từ sau chuyện Dementor, Dumbledore thường xuyên chú ý đến y, ta không tiện đến đó." Harry nói, "Y có chuyện nhờ ngươi nhắn với ta?"

"Đúng!" Draco nói, "Người biết hôm nay ngươi ra ngoài, người muốn gặp ngươi."

"Ở đâu?" Harry hỏi ngay lập tức.

"Người nói người ở khách sạn của quán bar, phòng thứ nhất bên tay phải tầng trên, chờ ngươi..." Draco nói.

Harry không đợi y nói hết câu, lập tức đứng lên, phóng ra ngoài cửa. Lưu lại một đám người vẻ mặt nghi hoặc: "Harry bị làm sao vậy?"

"Y nói y có việc gấp, phải đi trước." Draco chậm rãi trả lời.

***** Ta là khách sạn ở quá bar phân cách tuyến *****

Khách sạn trong quán bar là một mảnh u ám, Harry dùng mũ trên trường bào che khuất khuôn mặt. Bước vào quán bar, Harry lướt qua những vị khách, cẩn thận đi lên tầng trên.

Phòng thứ nhất bên tay phải... Harry xác định vị trí, nhẹ nhàng gõ gõ cửa. Snape mở cửa ra, y đã cởi trường bào bên ngoài, chỉ còn mặc chiếc áo màu đen cùng quần dài cũng màu đen. Y một tay kéo Harry vào trong lòng mình, một tay đóng cửa lại.

"Sev..." Harry chôn trong lòng y, ngửi mùi hương quen thuộc trên người y, "Ta nhớ ngươi..."

"Ngươi tiểu hỗn đản..." Snape siết chặt eo hắn, "Thật đáng chết... Ta bị ngươi bắt đến gắt gao..." Y thực sự nhớ vật nhỏ này, phi thường nhớ, nhớ đến đau lòng...

Snape nâng mặt Harry lên, vội vàng hôn xuống, gần như muốn đoạt lấy hơi thở hắn, đôi môi hai người lập tức quấn chặt lấy nhau, đôi lúc lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt mang theo hương vị tình sắc. Đến khi hô hấp của Harry trở nên khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Snape mới buông tha hắn. Đôi môi rời nhau, chậm rãi kéo một sợi chỉ bạc mỏng manh, tràn ngập kiều diễm.

"Hương trái cây, còn có vị chocolate..." Snape liếm liếm môi, "Vừa mới ăn kem?"

"Ân." Harry thùy hạ song tiệp (đôi lông mi), trên khuôn mặt lộ ra chút đỏ, cúi đầu thở gấp, dùng thanh âm yếu đến gần như không nghe thấy mà trả lời. Đôi môi hồng nhạt run nhẹ, thật cẩn thận dừng nơi yết hầu nam nhân, thật cẩn thận gặm cắn, hấp duyện, liếm liếm, trượt xuống hầu kết nam nhân.

Snape bị hắn trêu ghẹo đến bốc hỏa, vội vàng đem hắn áp lên giường, tay phải cởi trường bào của hắn, tay trái kéo đồ lót hắn lên, lộ ra chiếc eo thon trắng ngần của thiếu niên. Hai người đối diện nhau, gần như có thể cảm thụ được hơi thở của đối phương đang lướt trên mặt mình, Harry hơi hơi nâng người lên, phối hợp để y thoát y phục của mình.

Ánh mặt trời sau buổi trưa chiếu rọi, những sợi tóc mềm mại hắc sắc tinh tế tản ra trên giường, làn da trắng ngần hiện rõ trên tấm drap đậm màu, lộ ra đường cong tự nhiên gầy yếu, trắng và đen, hòa quyện vào nhau, làm người ta hoa mắt, Snape im lặng nhìn thân thể trắng nõn hiện rõ giữa ánh sáng, sau đó chậm rãi thoát y phục của mình, lộ ra đường cong to lớn, cúi người áp lên trên Harry.

Harry nâng chân lên quấn lấy eo Snape, khẽ cọ xát qua lại, tràn đầy sự trêu chọc, Snape nhướn mày, nhìn hắn. Harry, bên dưới đôi mắt đen tuyền nhìn chăm chú, chậm rãi đẩy y ra, chống tay nâng người lên, thân thể từng chút từng chút hạ xuống, cánh môi dán xuống cơ bụng hoàn mỹ của y. Harry cấp y một ánh mắt dụ hoặc, đầu lưỡi hồng nhạt thăm dò, chậm rãi hấp duyện lên làn da của y, cảm thụ được nam nhân dưới động tác của mình mà có chút cứng nhắc.

Snape nhìn thiếu niên đang trêu đùa mình, ánh mắt từ lạnh lùng biến thành nồng nhiệt, thấy đầu lưỡi hồng nhạt của hắn đang vòng quanh dần dần xuống dưới chỗ kia... Snape mạnh mẽ kéo hắn lên, phủ kín đôi môi hắn, thô lỗ hạ xuống từng hồng ấn trên mặt hắn, cần cổ, xương quai xanh, nhũ tiêm, ngón tay dài dừng lại trên dục vọng của hắn, vuốt ve, xoa nắn nơi linh khẩu, điểm nhẹ, ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói: "Không cần tạo áp lực cho mình..."

"Ta không có, a..." Harry thốt ra một tiếng rên đã bị Snape nuốt vào, nụ hôn nhỏ trên cánh môi trở nên triền miên nồng nhiệt, Snape ma xát từng chút từng chút lên dục vọng của hắn, Harry chỉ cảm nhận được toàn thân hắn bị chọc đến vừa nóng vừa tê dại, thân thể cứng đờ, cảm giác căng thẳng ập đến, một cỗ trù dịch bạch sắc phun ra trên tấm drap sẫm máu. Khoái cảm đột ngột quá mức kịch liệt, Harry không thể ngăn được tiếng rên rỉ thoát ra từ trong cổ họng, da thịt toàn thân tản ra sắc hồng nhạt, ngay cả trên xương quai xanh tinh tế cũng nhiễm một mạt đỏ tươi.

Ngón tay Snape liền đem trù dịch của hắn thăm dò mặt sau, cơn đau đột ngột khiến toàn thân Harry cứng đờ, một cỗ đau đớn khác thường trong dũng đạo lướt qua, khiến hắn cảm thấy một trận kỳ dị.

"Thả lỏng..." Snape ghé vào bên tai hắn dỗ dành, tinh tế khai thác mật huyệt hắn, cảm thụ được bên trong cơ thể hắn nóng bỏng đến chết người. Một ngón, hai ngón, ba ngón, tiểu huyệt gắt gao bao lấy ba ngón tay, Snape thử co duỗi ngón tay, dẫn đến Harry kêu nhỏ từng đợt.

Snape rút ngón tay ra, thắt lưng đột ngột từ trên mạnh mẽ tiến vào, cùng lúc Harry thét lên một tiếng, hoàn toàn đem bản thân chôn vùi trong cơ thể hắn, cảm nhân sự mềm mại cùng ấm áp bao phủ lấy tính phúc.

"A! Sev... Chậm một chút..." Harry thấp giọng cầu xin, không thể ngăn nước mắt chảy xuống tóc. Mỗi lần làm y đều như vậy, không đem mình lộng đến khóc sẽ không bỏ qua.

Snape hôn những giọt nước mắt đang rơi xuống của hắn, ghé vào bên tai nhẹ giọng an ủi, y cũng không lập tức trừu động, nhưng vẫn thử nhẹ ma xát, cảm thụ cảm giác co rút của tràng bích mang đến khoái cảm.

Harry cảm nhận được cảm giác kỳ dị dâng lên trong cơ thể, đem đầu chôn ở cổ y, vô lực thừa nhận dục vọng của y, cảm thấy từ trong cơ thể dâng lên cảm giác ngứa ngáy tê dại, nhịn không được thấp giọng nói: "Sev... Động..."

"A..." Snape hôn lên trán hắn, bắt đầu nhẹ nhàng tiến xuất. Y đã vô cùng hiểu biết thân thể Harry, đối với những điểm mẫn cảm trong cơ thể hắn rõ như lòng bàn tay, chỉ vài cái đã khiến cả người Harry nhuyễn ra, trừ bỏ rên rỉ cái gì cũng không thể làm.

"Harry, Harry của ta... Harry..." Snape luôn bên tai gọi tên hắn, "Ta thật muốn đem ngươi nhốt lại, không cho bất kỳ kẻ nào nhìn đến, để ngươi... chỉ thuộc về ta..."

"A! Hộc!... Nhẹ... Đừng nhanh như vậy..." Harry mê man mở lớn mắt, đôi mắt xanh biếc trở nên rời rạc, không... không được, thân thể...nóng đến mức sắp tan chảy!

Trong phòng tràn ngập tiếng thở gấp trầm thấp kiềm nén của nam nhân, cùng tiếng rên rỉ và cầu xin khe khẽ của thiếu niên, cho đến khi thiếu niên phát ra tiếng thét gần như khóc, kiều diễm trong phòng mới dần khôi phục lại...

~oOo~

Cửu thập thất: Khai giảng - Trở lại trường

Sáng ngày một tháng chín, Harry mờ mịt dụi mắt ăn sáng, hắn mệt muốn chết, hôm qua mãi đến chín giờ tối Snape mới đưa hắn về, nếu không dựa vào ma dược phục hồi tinh lực, chỉ sợ hôm nay hắn đừng mong ngồi dậy. Hoàn hảo, hành lý của hắn đã được Kreacher sớm thu thập hảo.

Remus và Sirius đều để ý thấy Harry mệt mỏi, ánh mắt Sirius dừng lại ở nút cổ áo hắn - đêm qua khi Snape đưa Harry trở về, hai người bọn họ đều nghe được - tức giận nhíu mày, mắng nhỏ một câu: "Mũi thò lò chết tiệt..."

Sirius phải thông qua lò sưởi đến Hogswart trước để dự hội nghị giáo sư, vì vậy nhiệm vụ đưa Harry đến nhà ga liền giao Remus. Sẵn tiện nói một câu, cửa hàng đồ dùng dành cho Lang nhân của Remus đã trang hoàng xong, y chuẩn bị xin ý kiến phê duyệt để khai trương vào tháng Mười.

Hai người vẫn theo đường cũ đến nhà ga, Harry thuận lợi lên xe lửa. Sau khi nhìn Remus rời đi, Harry bắt đầu tìm chỗ. Hôm nay hắn đến rất sớm, trên xe lửa vẫn chưa có nhiều học trò, Harry tìm được một toa trống, đem hành lý vào, bắt đầu ghé lên bàn ngủ bù.

"... Trong này có người không?" Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên đánh thức Harry, hắn cả kinh, tỉnh lại - là Luna Lovegood, nàng có một mái tóc rối bù nhưng rất bẩn, lông mày tái nhợt cùng đôi mắt hơi lồi, ma trượng của nàng được giắt sau vành tai, mang một chiếc vòng cổ bằng nút bần, khiến bộ dáng của nàng nhìn qua vẫn luôn quái dị và bất thường, đứng bên cạnh nàng Neville, khuôn mặt tròn của y đầy mồ hôi, một tay đang cố sức kéo valy, tay còn lại giữ chặt con cóc 'yêu' của y.

"Không, các ngươi vào đi." Harry mỉm cười, "Neville, nghỉ hè thế nào? Bà nội của ngươi có khỏe không?"

"Ân... nàng rất khỏe..." Neville đỏ mặt, lắp bắp trả lời, có chút bối rối đem hành lý đặt lên giá.

Luna hơi thấp người, nàng kiễng chân, ráng hết sức cố gắng đem hành lý đặt lên giá. Harry nhìn thấy nàng lực bất tòng tâm, đưa tay tiếp nhận hành lý của nàng, giúp nàng xếp vào.

"Cám ơn ngươi, Harry..." Luna dùng thanh âm linh hoạt kỳ ảo đặc biệt của riêng nàng trả lời - khiến Harry nhớ đến giáo sư Trelawney.

Luna mơ màng nói chuyện với bọn họ một lúc, lấy ra một quyển tạp chí "Nói ngược", lộn ngược lại xem. Neville tựa hồ thập phần bất an, bởi vì y dẫn đến một nữ sinh kỳ quái như vậy, y vội vàng lấy quà sinh nhật ra - một chậu xương rồng xù xì, cũng nói với Harry tác dụng cùng đặc tính hiếm có.

Ngay khi Harry đang ngăn cản Neville thí nghiệm xương rồng của y cho hắn xem (hắn không muốn bị phun dịch nhớt thối đầy mặt), cửa toa mở ra, Ron và Hermione xuất hiện ở cửa, đứng phía sau còn có Draco.

Hermione vừa nhìn thấy hắn liền kêu: "Harry, ngươi như thế nào lại không đến tìm chúng ta, làm hại chúng ta tìm ngươi suốt cả buổi!"

"Các ngươi đến toa của Huynh trưởng, còn phải tuần tra, ta một mình ngồi ở đây." Harry ôn hòa nói.

Draco bất mãn nói thầm: "Ta còn tưởng Nam huynh trưởng của Gryffindor sẽ là ngươi a! Nào biết lại chính là...."

"Draco!" Harry lên tiếng ngăn cản y, hắn không muốn làm Ron khó chịu, Draco liếc nhìn thần tình đỏ bừng của Ron một cái, đem câu nói nuốt trở lại.

Mấy người hàn huyên nửa ngày, Harry tận lực làm sự chú ý của bọn họ chuyển về kỳ nghỉ hè, mà không phải quyển tạp chí 'Nói ngược' đang lộn ngược trong tay Luna - nàng đã từng giúp đỡ hắn ngay tại thời điểm hắn bất lực nhất, hắn vẫn luôn có hảo cảm với nàng.

Bầu trời dần mờ tối, mưa bụi hắt lên cửa sổ, dưới sự nhắc nhở của Hermione, mọi người thay trường bào của trường. Xe lửa dần chậm lại, trong toa xe bắt đầu nhốn nháo rộn ràng. Bọn Draco phải giữ trật tự, Harry kéo hành lý cùng lồng Hedwig, theo đám người đi xuống.

***** Ta là tiến vào lâu đài phân cách tuyến *****

"Học sinh năm thứ nhất!" Thanh âm của Sirius truyền đến - quả nhiên, Hagrid không hề đón tân sinh, Harry theo sau dòng người, lên xe ngựa - hắn cũng không tìm nhóm bằng hữu, bọn họ có việc phải làm. Trên xe ngựa đã có hai học trò Harry không biết, không phải năm thứ năm, thoạt nhìn có lẽ năm thứ ba. Bọn họ cũng không nhận ra hắn là đại danh đỉnh đỉnh Harry Potter, chỉ tự nhiên trò chuyện với nhau.

Khi xe ngựa đến cửa toà lâu đài, Harry nhảy xuống xe, bước lên thềm đá, theo dòng người đông đúc tiến vào trong lâu đài. Ánh sáng của những ngọn đuốc trên lối vào đại sảnh lay động, các học sinh băng qua cánh cửa bằng đá tiến vào cánh cửa thứ hai, trong đại sảnh vang vọng tiếng bước chân vội vàng.

Bước vào lễ đường, dưới trần nhà u ám không một ánh sao là bốn cái bàn dài của từng học viện tỏa sáng, những ngọn nến trôi nổi giữa không trung dọc theo những chiếc bàn, những u linh bạch ngân sắc đang bay qua lượn lại trong đại sảnh, vẻ mặt hưng phấn tán gẫu, trao đổi tin tức trong kỳ nghỉ hè, lớn tiếng chào hỏi những bằng hữu ở học viện khác, bình luận những kiểu dáng trường bào và những kiểu tóc mới. Harry để ý khi hắn bước qua, mọi người đều châu đầu lại thì thầm với nhau - lại là những ảnh hưởng của bài báo trong mùa hè.

Rita Skeeter tuy rằng hiện tại đang đứng cùng phe với Harry, nhưng nàng vẫn đang bị Dumbledore quản chế, Harry cũng không muốn nhanh như vậy đã ngả bài với Dumbledore, liền có ý nói Rita Skeeter cứ tiếp tục đăng những tin bất lợi cho mình, dù sao hắn đã không cần ánh mắt quan tâm của mọi người. Bất quá, Rita Skeeter vẫn chừa chút mặt mũi cho hắn, chỉ lờ mờ nói hắn sau khi đối mặt với Kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy, đã bị ảnh hưởng rất lớn, thường xuyên suy nghĩ lung tung, tin tức về Harry đưa ra ngược lại nhận được vài phần đồng tình.

Harry ngồi xuống bàn của Gryffindor, qua một lúc, Ron và Hermione mới vội vàng chạy đến, Hermione vừa ngồi xuống đã nói: "Harry, ngươi đi đâu vậy? Chúng ta tìm ngươi rất lâu!"

"Vừa rồi đông người quá, ta cũng không tìm thấy các ngươi a." Harry đưa qua một ly nước bí đỏ.

Ron tiếp nhận ly nước bí đỏ: "Ngươi hôm nay..." Y nghĩ nghĩ, lại không nói gì thêm, hôm nay Harry... dường như... mất mác...

"Đó là ai?" Hermione lớn tiếng kêu, chỉ vào giữa bàn giáo sư, Harry và Ron cùng nhìn hướng tay của nàng, đầu tiên bọn họ thấy Dumbledore, y đang ngồi trên ghế vàng cao ở giữa bàn, trên người mặc trường bào tử sắc, trên trường bào đính những ngôi sao bạch kim, cũng mang chiếc mũ giống như vậy trên đầu.

Đầu Dumbledore đang nghiêng về nữ nhân ngồi bên cạnh, người đó đang nói nhỏ vào tai y. Bà ta ngồi trên ghế, mái tóc nâu màu lông chuột ngắn ngủn uốn xoăn, trên mái tóc còn kẹp một chiếc nơ màu hồng cực lớn, cùng màu với chiếc trường bào được khoác bên ngoài áo lông cừu. Sau đó, bà ta quay sang hút một chút từ chiếc ly chân cao trước mặt, đó là khuôn mặt tái nhợt, giống như cóc, hơn nữa còn có đôi mắt to lồ lộ nổi bật.

Harry cảm thấy một trận buồn nôn - con cóc hồng Umbridge ~~~ hắn để ý thấy Sirius và Snape hiếm khi lại cùng nhất trí, đều ngồi cách xa bà ta, sắc mặt xanh mét.

"Nga, cái áo lông của bà ta thật là..." Vẻ mặt của Ron như sắp nôn.

Ngươi còn chưa nghe bà ta nói... Harry nói thầm, đến lúc đó ngươi không chỉ có nôn thôi...

Đợi cho tiếng râm ran chấm dứt, nghi thức phân viện bắt đầu. Qua một trận huyên náo, nghi thức phân viện kết thúc, trong lễ đường lại một nữa im ắng lại.

Dumbledore từ trên ghế đứng lên, y vẫy tay bảo mọi người im lặng, bắt đầu nói về nội quy của trường cùng một vài điều cấm, sau đó, y bắt đầu giới thiệu hai giáo sư mới: "Năm nay chúng ta lại có hai giáo sư mới, ta phi thường cao hứng hoan nghênh giáo sư Grubblyplank gia nhập, nàng sẽ đảm nhiệm việc trông nom khu vực săn bắn, ta cũng rất cao hứng giới thiệu quý phu nhân Dolores Umbridge, sẽ đảm nhiệm chức giáo sư môn Phòng ngự Hắc Ma pháp mới của chúng ta."

Trong đại sảnh vang lên tiếng hoan hô lịch sự nhưng hoàn toàn thiếu nhiệt tình, Ron và Hermione nhìn nhau, Dumbledore không nói Grubblyplank sẽ ở trong bao lâu, Ron hỏi: "Vậy Hagrid đi đâu?"

Hermione lắc đầu, ném ánh mắt về Harry. Harry cũng lắc đầu, hắn không muốn đem chuyện của Hagrid nói cho bọn họ biết trước.

Dumbledore tiếp tục nói: "Năm nay cúp Quidditch của học viện sẽ bắt đầu - "

"Khụ khụ!" Umbridge cắt ngang lời y. Dumbledore nhìn nàng một cái, Umbridge đứng lên tỏ vẻ nàng muốn phát biểu vài lời. Dumbledore rất bình tĩnh và tiêu sái ngồi xuống, cũng nhìn bà ta, dường như còn thật sự chuẩn bị nghe bà ta phát biểu - nhưng Harry thấy được trong mắt y một tia phẫn nộ. Snape vẫn duy trì nụ cười giả dối, giống như xem hài kịch nhìn chăm chăm vào Dumbledore và Umbridge.

"Cám ơn Ngài, Hiệu trưởng." Umbridge cười giả lả, dùng thanh âm cao vút giống như giọng nói của một thiếu nữ, "Ta thật cao hứng trở lại Hogswart, còn nhìn được nhiều khuôn mặt nhỏ nhắn hạnh phúc như vậy!"

Có người bật cười ha ha, nhưng Umbridge không để ý đến họ, tiếp tục phát biểu: "Ma Pháp bộ vẫn cho rằng giáo dục những phù thủy và pháp sư trẻ tuổi là thập phần trọng yếu. Cùng với món quà quý giá từ khi các ngươi được sinh ra, nếu không cẩn thận giáo dục và hướng dẫn sẽ hóa thành vô ích. Những kỹ năng độc đáo từ xa xưa của pháp sư nhất định phải được hậu đại kế thừa, để tránh thất truyền..." Những lời thao thao bất tuyệt của bà ta khiến người khác buồn ngủ, không ít học trò đã bắt đầu khẽ thì thầm, bắt đầu thất thần, thậm chí còn xem tạp chí.

"Ghê tởm, thanh âm của bà ta..." Ron bịt lỗ tai, "Bà ta không thể hảo hảo nói chuyện sao?"

"Hư, ngươi nghe đi..." Hermione tựa hồ nghe được cái gì, "Lời của bà ta có thâm ý khác..."

Harry vẫn ngồi nghiêm chỉnh, đến khi nghe bà ta nhắc đi nhắc lại: "...Bởi vì có một vài thay đổi để tốt hơn, mọi người cùng đón chờ làn gió mới, vì trong một thời gian rất dài, bị coi là những sai trái. Cùng lúc, một vài thói quen đã bị lưu giữ, đồng thời nguyên nhân chính là, những thói quen đó của các ngươi, đã lỗi thời, cổ hủ, đều sẽ bị huỷ bỏ. Như vậy, để chúng ta phát triển, bước vào một kỷ nguyên mới đầy hiệu quả và trách nhiệm, những cái cần giữ sẽ được giữ, những cái cần hoàn thiện sẽ hoàn thiện, và hơn nữa sẽ loại bỏ những cái mà chúng ta phát hiện rằng trong thực tế cần phải cấm đoán...".

Harry thấy trong mắt Dumbledore bắn ra một tia hàn quang, Sirius và Snape nhìn nhau trao đổi cái nhìn đầy thâm ý, bọn họ đều nghe được ý trong câu nói của bà ta: năm nay, Hogswart sẽ nằm dưới sự quản chế của nữ nhân này!

~oOo~

Cửu thập bát: Cô lập - An ủi

Sau khi tiệc tối kết thúc, Ron và Hermione dẫn tân sinh năm nhất đi về tháp Gryffindor trước. Harry cũng đứng dậy trở về theo, đã thấy vài nam sinh năm nhất chỉ trỏ hắn, trên khuôn mặt mang vẻ sợ hãi mà nhìn hắn. Harry tận lực giả vờ như mình không thấy, không nghe, nở nụ cười khéo léo ra khỏi lễ đường, không để ý đến nhàn ngôn toái ngữ (ăn nói linh tinh).

"Harry!" Khi Dumbledore thấy hắn sắp sửa bước qua khỏi cửa chính liền gọi lại, "Ta muốn tìm ngươi nói chuyện, ngươi rảnh không?"

Harry trong bụng đầy hỏa, một tay y sắp đặt cục diện để hắn bị cô lập như hiện tại, cư nhiên còn có hảo ý tìm hắn! Nhưng hắn vẫn theo lệ bước đến, gật gật đầu nói: "Đương nhiên!"

"Đi theo ta." Dumbledore ý nói hắn theo y đến phòng hiệu trưởng.

Đi dọc theo hành lang vắng vẻ, Harry chậm chạp bước theo sau Dumbledore, trong đầu xoay mòng mòng: Dumbledore tìm mình đến tột cùng là có chuyện gì? Là vì chuyện mình sẽ cùng Sev luyện tập 'Bế quan bí thuật', hay là chuyện Dementor trong nghỉ hè, hay là... Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu Harry, lập tức minh bạch, chuyện trước mắt Dumbledore cần được giải thích nhất chính là... chuyện về Tom Riddle!

Bước vào phòng hiệu trưởng, Dumbledore bảo Harry ngồi xuống chiếc ghế đối diện y, mỉm cười hỏi: "Uống trà chanh không?"

"Ân... Không cần, Hiệu trưởng. Ta... bữa tối ăn hơi nhiều, tạm thời không thể ăn uống gì thêm được." Harry giả vờ đứng ngồi không yên, cự tuyệt 'hảo ý' của y - ai biết trong đó có cái gì a, "Ngài tìm ta... có chuyện gì không?"

"Đừng vội, Harry." Dumbledore tự rót một ly trà chanh cho mình, "Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, hôm đó đến nay, ngươi có khỏe không?"

"Ta không sao." Harry giả bộ trấn tĩnh, "Không có vấn đề gì lớn, nhưng..." Hắn liếc nhanh Dumbledore một cái, lại rất nhanh quay đi, "Báo chí đăng rất nhiều tin đồn không tốt về ta, các học sinh lại..."

"Ta hiểu." Dumbledore không chờ hắn nói xong liền cắt ngang, "Đừng để ý những lời nói của họ, ta tin rằng, mọi người rồi sẽ tin ngươi, không phải sao?"

Tin ta cái mốc xì! Harry nói trong bụng, nhưng vẫn giả vờ rất tin lời nói của y, cố gắng gật đầu đồng ý: "Ân, ta tin mọi người!"

Trong lòng Dumbledore cảm khái: đứa nhỏ khờ khạo hồn nhiên a! Thật có chút không đành lòng lợi dụng y như vậy a! Y gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, đã khuya, ngươi cũng mệt cả ngày, hãy về nghỉ trước đi."

"Được, cám ơn ngài, Hiệu trưởng." Harry nghe lời gật đầu, bước chậm rãi đi ra cửa, khi hắn vừa đến cửa, phía sau truyền đến thanh âm của Dumbledore: "Còn có một việc..."

Quả nhiên! Harry nhịn cười, quay đầu lại, hỏi: "Ngài còn có chuyện gì muốn hỏi sao?"

"Ngươi nhận thức vị Tom Riddle tiên sinh kia sao? Ta nghe nói y cùng tiểu Malfoy tiên sinh có quan hệ thập phần... thân mật, ta không muốn việc học tập của tiểu Malfoy tiên sinh vì việc này mà bị ảnh hưởng." Bộ dáng của Dumbledore giả vờ hòa ái thân mật.

"Riddle tiên sinh?" Harry đột nhiên bừng tỉnh, "Ngài nói bạn trai của Draco! Ta khi đến làm khách ở trang viên Malfoy có gặp y một lần, y nói chuyện rất hiểu biết, nói năng hài hước, cử chỉ cũng có vẻ rất có đạo đức. Bất quá, ta cũng không biết rõ lai lịch của y, hình như... từ nước ngoài trở về... cụ thể ta cũng không biết rõ ràng, Ngài có thể đến hỏi Draco."

"Phải không?" Dumbledore trầm tư một lúc, sau đó nói, "Được rồi, ngươi về đi." Đến hỏi Draco Malfoy, đó là chuyện không thể, y cũng không muốn làm cho Lucius Malfoy chú ý, không thể đả thảo kinh xà a.

"Gặp lại, hiệu trưởng." Harry cung kính cúi đầu, ra khỏi cửa. Khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhạt, Dumbledore... thoạt nhìn rất lo lắng a... Như thế nào nhanh như vậy đã sốt ruột a? Nên biết, sau này còn rất nhiều việc khiến ngươi phải lo lắng a!

Khi Harry quay về tháp Gryffindor thì đã gần đến giờ giới nghiêm. Trong phòng sinh hoạt chung không còn một ai, Harry bước về phòng ngủ, tay vừa chạm đến nắm tay cửa, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, không, phải nói là tiếng cãi nhau.

"... Mẹ ta nói, y nhất định là điên rồi..." là tiếng Seamus, "Trong Nhật báo Tiên tri nói..."

"Hiếm khi thấy được ngươi cũng tin mấy lời vớ vẩn này!" Ron tức giận, "Đó là nói bậy!"

"Nhưng, hôm nay Dumbledore cũng gọi y lại, không phải sao? Dumbledore nhất định cũng cho rằng y có vấn đề!" Seamus nói, "Kẻ - mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy không thể trở lại! Dumbledore cư nhiên lại tin mấy chuyện tào lao của y! Y nhất định là làm anh hùng quá lâu..."

"Ta tin Harry!" Neville rụt rè lên tiếng, trong giọng nói cũng lộ ra dũng khí, "Bà nội ta nói, những tin kia đều tầm bậy, bà nội ta thường xuyên nói một ngày nào đó Voldermort sẽ trở về - dù sao y cũng chưa chết, chỉ là trở nên suy yếu mà thôi. Bà từng nói, nếu có một ngày, Dumbledore nói y trở lại, thì y thật sự đã trở lại."

"Đúng vậy, mẹ ngươi chỉ nghe mấy tin vịt." Ron nói.

"Không được nói về mẹ ta!" Seamus nói, "Các ngươi đều nói giúp y, các ngươi cũng điên rồi, cư nhiên tin lời y nói! Mẹ ta nói đúng, ta không nên quay lại Hogwarts, không nên ở chung phòng với các ngươi..."

"Đủ rồi, im miệng!" Ron hét lên, "Muốn bị cấm túc sao? Ngươi..."

Harry không thể nghe được nữa, hắn lén quay lại phòng sinh hoạt chung, ngồi ngơ ngác một lúc trước lò sưởi. Quan hệ của hắn và Seamus chưa nói đến thân thiết, chỉ là cùng phòng mà thôi. Nhưng trong kiếp này... hai người mặc dù cũng không phải là hảo bằng hữu không có gì giấu nhau, nhưng quan hệ rất tốt, vì sao... y vẫn như trước không tín nhiệm hắn a...

Đối với chuyện bị cô lập, tuy rằng Harry đã chuẩn bị tâm lý rất tốt - dù sao hắn cũng đã từng trải qua một lần. Nhưng khi hắn lại một lần nữa đối diện với sự cô lập từ mọi người, hắn... vẫn cảm thấy bi ai...

Harry đứng lên, ếm một bùa huyễn thanh (áo tàng hình của hắn vẫn còn nằm trong rương), nhẹ bước đi ra khỏi tháp Gryffindor, hắn thật sự không muốn quay trở lại phòng ngủ. Hiện tại, hắn muốn gặp ái nhân của mình, phi thường muốn...

***** Ta là bước vào hầm phân cách tuyến *****

"Harry?" Snape mặc áo ngủ, vừa mở cửa ra liền thấy tiểu ái nhân của mình vẻ mặt rầu rĩ không vui đứng ngay cửa, gió thổi 'vù vù' trong hành lang lay động trường bào của hắn, lộ ra thân hình gầy ốm thập phần đơn độc suy yếu.

"Sao vậy?" Snape kéo tay hắn, cảm thấy lạnh ngắt, y vội vàng kéo hắn vào trong hầm, vội vàng đặt hắn lên ghế, lấy trong tủ rượu ra một chai Whiskey lửa, rót nửa ly mang đến cho hắn.

"Đến, uống đi." Snape đưa ly đến môi hắn, buộc hắn uống hết, sau đó ôm hắn vào trong lòng, bàn tay to lớn gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, sưởi ấm đôi bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Harry ban đầu không muốn uống, nhưng Snape đã đưa ly rượu đến miệng hắn, đành phải nhấp thử một ngụm. Nhất thời, hắn thấy một cỗ nhiệt hỏa theo dạ dày lan tỏa ra tứ chi đến đầu ngón tay hắn, lập tức hắn cảm thấy ấm áp hơn, khiến trong lòng Harry ấm áp lại hớp thêm mấy ngụm.

"Chết tiệt, ngươi không biết mùa này nhiệt độ thấp đủ làm chết người hay sao?" Snape ôm hắn, thấp giọng nói, "Ngươi còn mặc y phục mỏng như vậy! Ngươi không sợ chết cóng a!" Thời tiết hiện tại, tuy rằng vẫn rất nóng, nhưng khi đến tối, nhiệt độ liền giảm mạnh.

Harry không trả lời, chỉ rúc vào trong lòng y, hai tay ôm lấy eo y, đem mặt dán vào trong ngực.

Snape nhận ra hắn bất an, suy nghĩ một chút, liền hiểu được vì sao hắn bất an: "Có phải... bọn họ nói gì không?"

"Ta chỉ cảm thấy rất xót xa." Harry nhẹ giọng nói, "Chúng ta đều đã cùng học hành và chung sống trong bốn năm, chỉ có mấy bài báo đưa tin không hay đã khiến cho bọn họ dễ dàng tin lấy tin để."

"Đó là lòng người a..." Snape thở dài, "Lòng người khó dò a, lòng người... lại dễ dàng bị mê hoặc..."

"Sev... đêm nay ta có thể ngủ ở chỗ ngươi không?" Harry do dự hỏi, "Ta biết lúc này không thích hợp... nhưng ta..."

"Không sao, ngươi và ta luôn cùng nhau, ngươi muốn gì cũng được." Snape khoan dung nói, tuy rằng thời điểm này không thích hợp để Harry ngủ lại đây, nhưng hắn thật sự cần y an ủi.

Snape ôm lấy hắn, đưa hắn vào phòng ngủ, đặt hắn lên giường. Harry tháo nút, cởi trường bào bên ngoài. Snape bất đắc dĩ cúi đầu, đem đến cho hắn một bộ áo ngủ, để hắn thay, sau đó đắp chăn cho hắn cẩn thận. Harry cuộn người lại, trong chăn vẫn còn độ ấm Snape lưu lại, hắn cọ cọ lên gối, vươn tay hướng về Snape: "Sev... đến đây..."

Snape mỉm cười, nằm xuống bên cạnh hắn, lại ôm hắn vào lòng, thấp giọng dỗ dành: "Harry, yên tâm, ta ở đây, yên tâm ngủ đi."

"Ngươi..." Harry thấy khó hiểu, "Không muốn sao?"

"Tình trạng hiện tại của ngươi không thích hợp." Snape nói, kỳ thật y cực kỳ muốn Harry, nhưng hiện tại cái hắn cần nhất chính là sự an ủi của y, chứ không phải sự khích lệ về tình dục.

"Sev..." Harry hoang mang, "Ngươi thật không giống a..."

"Vậy sao?" Snape ghé vào lỗ tai hắn nói, "Nhưng trong mắt học trò ta vẫn là lão biên bức âm ngoan, ác độc, rít chịt."

"Ngươi hiện tại một chút cũng không dơ bẩn." Harry bất mãn nói, "Ta đã nói ngươi không giống như vậy."

"Đó là vì bây giờ ngươi là ái nhân của ta a." Snape nói, "Ta đương nhiên không thể đối ngươi như các học trò khác..." Nói xong, y ôm lấy eo hắn, "Ngươi có biết, Harry, ta đã đánh mất tình yêu của ta một lần rồi, hiện tại ta rất vất vả mới có được một lần nữa, ta đương nhiên hảo hảo quý trọng, hảo hảo sủng ngươi, yêu ngươi..."

"Sev..." Harry rúc vào trong lòng y.

"Bất quá, giờ Ma dược sáng mai, ngươi sẽ không rảnh rang!" Snape 'hung dữ' nói, "Cẩn thận kẻo ta đem toàn bộ điểm của Gryffindor trừ sạch!"

"Tuân mệnh, giáo sư!" Harry cười nhẹ, nói.

"Hảo, Potter tiên sinh, sáng mai là tiết Ma Dược, không được đến trễ, mau ngủ đi!" Snape hôn lên trán hắn.

Harry gật đầu, trầm trầm ngủ trong lòng y.

~oOo~

Cửu thập cửu: Bình minh - Giáo trình

Tác dụng của đồng hồ sinh học làm Harry chỉ đến sáu giờ sáng đã tỉnh, hắn xoay người, Snape bên cạnh thấy hắn nhúc nhích, ôm eo hắn: "Tỉnh rồi?"

"Ân, mấy giờ rồi?" Harry lười nhác hỏi.

"Gần sáu giờ." Snape thấp giọng nói, trong thanh âm khàn khàn vẫn còn một chút buồn ngủ, "Muốn thức dậy luôn sao?"

"Ân." Harry gật gật đầu, xốc chăn chui ra, vươn vai. Snape nhìn hắn vươn người, xương quai xanh từ trong chiếc áo ngủ quá khổ lộ ra, ánh mắt không khỏi thêm vài phần thâm thúy.

Harry quen thuộc bước vào nhà tắm, bắt đầu rửa mặt. Phía sau Snape cũng ngồi dậy, nhìn tiểu ái nhân đã không còn ủ rũ như tối qua, cuối cùng yên tâm hơn. Y ra khỏi phòng, búng tay: "Dobby!"

"Ba!" một tiếng, Dobby quấn chiếc khăn trải bàn màu trắng có thêu chữ Hogwart xuất hiện trước mặt y: "Giáo sư Snape có gì phân phó?"

"Chuẩn bị hai phần điểm tâm, hôm nay Harry ở chỗ của ta." Snape liếc nhìn về phía phòng tắm một cái, "Không được nói chuyện này cho người khác, hiểu không?"

"Harry chủ nhân ở đây!" Dobby hưng phấn nói, "Dobby hiểu! Dobby sẽ không đem chuyện này nói với người khác! Harry chủ nhân ở đây! Dobby, Dobby nhất định phải hảo hảo chuẩn bị phần bữa sáng thịnh soạn!" Dobby vuốt hai lỗ tai to, kích động tiêu thất.

Snape bước vào phòng tắm, Harry đang vỗ nước lên mặt, mái tóc hắc sắc bị ướt vài phần, dán vào mặt, những giọt nước theo tóc chảy xuống gò má, dừng lại trên xương quai xanh trắng ngần, trơn thuận tiến vào trong cổ áo... Cổ Snape khô khốc, y buộc mình không được nhìn đến xương quai xanh xinh đẹp kia, quyết định tắm nước lạnh - y cần phải bình tĩnh.

Khi Snape lau nước trên người, quấn khăn tắm bước vào phòng ngủ, nhất thời cảm thấy huyết khí lại một lần nữa dâng trào: Harry đang thay quần áo, hắn vừa mặc xong quần dài, đang khoác áo sơ mi vào, ngón tay thon dài cài từng chiếc từng chiếc nút áo, lộ ra làn da trơn nhẵn bên trong, gương mặt thuần khiết vẫn còn mơ hồ ngái ngủ, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, khiến toàn thân hắn như được bao phủ bởi một vầng sáng kim sắc...

Thật là... mê người... muốn chết! Snape bước đến phía sau hắn, cầm lấy tay y đang cài nút, siết chặt hắn vào lòng, nâng cằm hắn lên, buộc hắn nhìn thẳng vào mặt mình.

"Sev..." Harry có chút ngượng ngùng, "Như thế nào... ngô..." Lời nói biến mất khi môi y hạ xuống một nụ hôn, Snape gặm cắn môi hắn từng chút từng chút, môi lưỡi hai người mạnh mẽ giao triền, hôn đến gần như nghẹt thở, vẫn không muốn tách nhau ra. Dần dần, hơi thở hai người bắt đầu khó khăn, ngón tay thon dài của Snape thuận thế cởi nút áo sơ mi Harry, trượt một bàn tay vào, vuốt nhẹ chiếc eo tinh tế cùng làn da trơn nhẵn. Nụ hôn dừng lại nơi cổ hắn, lưu lại một cái hôn ngân, lại hướng lên cần cổ mảnh khảnh, hầu kết xinh xắn, đến khi y nhịn không được khẽ cắn một cái, tiếp theo là khóe môi, hai gò má cùng vành tai. Snape ngậm lấy vành tai hắn liếm mút, cảm giác thiếu niên trong lòng hơi hơi run rẩy, càng siết chặt hắn vào trong lòng.

Harry cũng không cự tuyệt động tác của Snape, thuận theo y, đem đầu oa nơi gáy y, ngón tay vì căng thẳng mà bắt lấy cánh tay xích lõa của Snape, họa xuống mấy đạo hồng ngân. Ngón tay Snape đã cởi thắt lưng ở quần hắn, ngón tay duỗi xuống, cách lớp quần lót chạm vào vật nhỏ đã hơi ngẩng đầu của hắn...

"Giáo sư Snape, bữa sáng đã chuẩn bị xong!" Dobby đột nhiên xuất hiện nơi cửa, the thé kêu lên, vừa nhìn thấy động tác của hai người, nó lập tức che mắt, "Dobby, Dobby cái gì cũng không thấy! Dobby không nên quấy rầy chủ nhân Harry và giáo sư Snape..."

"Chết tiệt!" Snape bất mãn thấp chú một tiếng.

Harry cười vỗ vỗ vào cánh tay đang ôm thắt lưng hắn, dỗ dành: "Được rồi ~~" sau đó hắn gật gật đầu với Dobby, "Không sao, ngươi đi đi, Dobby! Nếu 'y' có hỏi ta, ngươi nói ta ở trong Phòng Cần thiết qua đêm, ngươi chuẩn bị cho ta bữa sáng."

Dobby cung kính cúi đầu: "Dobby hiểu, chủ nhân Harry!" sau đó liền tiêu thất.

"Ta sớm muộn gì cũng sẽ đem nó nấu ma dược!" Snape hung hăng nói, "Gia tinh chết tiệt!"

"Đi thôi ~~~" Harry cười, hôn y một cái an ủi, "Đến đây, ăn sáng với ta, ân?"

***** Ta là giáo sư dục cầu bất mãn phân cách tuyến *****

Harry không vào lễ đường, mà lập tức đến thẳng lớp Ma Dược - đương nhiên, sau khi Snape đã đi mười phút. Hắn theo mật đạo đến lầu tám, từ phòng Cần Thiết xuống tầng dưới, đi một vòng thật lớn mới đến lớp. Những học trò khác còn chưa đến, trong phòng học trống trơn, chỉ có một mình Snape ở kệ dược liệu đang sắp xếp thứ gì đó.

Thấy Harry đến, Snape nở một nụ cười tà ác: "Hôm nay Potter tiên sinh xem ra tinh lực thập phần... tràn trề a..."

Harry nhướn mày, cười giả lả: "Ta chỉ thức dậy hơi sớm, giáo sư."

"Được, tinh lực ngươi tràn trề như vậy..." Snape ý gọi hắn lại, "Đem nước thố quỳ rót vào lọ, không được nói 'không' với ta, ngươi muốn Gryffindor bị trừ hai mươi điểm sao?"

"Dạ, giáo sư!" Harry nhịn cười, còn giả bộ nghiến răng nghiến lợi, bước đến sắp xếp kệ dược liệu.

Snape quay trở lại bục giảng, khi lướt qua Harry còn nhéo thắt lưng hắn một cái - Harry trừng mắt nhìn y: sắc lang!

Học trò lục tục đến, không ít người vừa nhìn thấy Harry đang sắp xếp kệ dược liệu lại bắt đầu chỉ trỏ, tiếng cười nhạo truyền vào tai hắn rời rạc: "... Các ngươi cũng biết mà?", "A! Báo nói hắn đã điên rồi...", "Thực đáng sợ!"

Đây là chính nghĩa, dũng cảm của Gryffindor sao? Harry cười nhạo trong lòng. Ngược lại những học trò Slytherin, họ lại không chế nhạo gì cả - họ không tin mấy lời đồn đãi trên báo, quý tộc, vĩnh viễn chỉ tin vào mắt của mình.

Snape cũng nghe được tiếng châm chọc nhạo báng, y siết chặt nắm tay, Harry là bảo bối trân quý của y, y không nỡ để hắn chịu một chút tổn thương nào, bọn chúng như thế nào có thể cười nhạo hắn như vậy! Sao lại có thể! Trong đôi mắt phẫn nộ của y bắn ra hàn quang, y sẽ để chúng phải trả giá!

Draco và Ron, Hermione trước giờ học mới vội vội vàng vàng chạy tới, vừa thấy Harry đã ngồi vào chỗ, ba người nhanh chóng ngồi xuống cạnh hắn. Ron không ngừng liếng thoắng: "Harry, cả đêm ngươi đã ở đâu?"

"Chúng ta tìm muốn điên luôn rồi!" Hermione nói.

Draco thấy Harry không muốn nói, vội giảng hòa: "Ta nói rồi, Harry lớn như vậy, nhất định sẽ hảo hảo tự chiếu cố mình! Y chỉ ra ngoài giải sầu thôi, ai kêu Gryffindor các ngươi..."

Ron và Hermione đều hiểu y ám chỉ điều gì, cũng cảm thấy thật sự có chút quá đáng. Ron thân mật nói: "Harry, ngươi không để tâm những lời bọn chúng nói. Chúng ta trước sau đều đứng về phía ngươi!"

"Ta hiểu!" Harry mỉm cười, gật gật đầu, "Ta chỉ muốn yên tĩnh một chút."

"Vậy tối hôm qua ngươi ở..." Hermione hỏi.

"Ta ở trong phòng Cần thiết." Harry thản nhiên nói.

"Gì mà phải..." Ron còn muốn hỏi tiếp, chuông vào lớp đã vang, Hermione nhéo hắn một cái, Snape lạnh lùng đóng cửa, học trò nghe tiếng cửa đóng như mọi lần, mọi động tác đều ngừng lại, trong lớp học nhất thời im lặng.

"Trước khi bắt đầu tiết học hôm nay," Snape bước lên bục giảng nhìn xung quanh, "Ta muốn nhắc nhở các ngươi, tháng sáu tới, các ngươi sẽ bước vào kỳ thi quan trọng, kiểm tra việc học tập Ma dược của các ngươi rốt cuộc như thế nào. Những người ngốc nghếch trong lớp..." Ánh mắt y dừng lại trên Neville - người đang cố gắng kiềm chế sự sợ hãi, "Không nghi ngờ gì vẫn phải có, ta hy vọng những người này cũng sẽ cố gắng có được một điểm 'A' trong kỳ thi O.W.Ls..."

"Hết năm nay, rất nhiều người trong các ngươi cũng sẽ không còn học với ta, ta chỉ nhận vào lớp Ma dược N.E.W.Ts của ta những người giỏi, có nghĩa ta sẽ gặp lại vài người. Bất quá... trước khi chúng ta cao hứng nói gặp lại... các ngươi vẫn phải thành thành thật thật ở đây với ta trong một năm." Snape nhẹ nhàng lại ác độc nói, "Cho nên, bất luận các ngươi có muốn tham gia kỳ thi N.E.W.Ts hay không, ta vẫn buộc các ngươi phải đem mọi tinh lực đặt vào trong môn học này." Severus vẫn rất quan tâm học trò ~~~ Harry cười trộm.

"Hôm nay, chúng ta sẽ chế tác một loại dược, đây là bài thi thường xuyên được ra trong kỳ thi O.W.Ls: Thuốc hồi phục - một lại dược có thể làm dịu những lo âu cùng hưng phấn. Chú ý: nếu các ngươi vụng về khi cho nguyên liệu vào sẽ làm người uống dược vĩnh viễn ngủ luôn, cho nên các ngươi phải thập phần để ý là các ngươi đang làm gì." Snape trừng mắt nhìn Harry một cái, vẫy ma trượng, trên bảng đen lập tức xuất hiện phương pháp chế tác, "Các ngươi chỉ có một tiếng rưỡi, bây giờ, bắt đầu -"

Harry quen thuộc bắt đầu chuẩn bị, đem Nguyệt thạch nghiền thành bột, lại đốt lửa vạc thuốc.. Hắn rất chuyên tâm làm, vì thế đến khi trong lớp phát ra một trận cười hắn mới có phản ứng - cười lớn chính là học trò Gryffindor - vạc thuốc của Seamus không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên nổ, thuốc bắn lên người hắn và những người xung quanh, toàn thân bọn họ mọc ra một tầng lông vàng lóng lánh, vẻ mặt Seamus mờ mịt luống cuống đứng đó.

"Finigan tiên sinh!" Snape cười lạnh, "Thứ mọc trên mặt ngươi dùng để trang trí sao? Ngươi biết đọc không?"

"Ta..." Seamus vội vàng nói, "Ta có..."

"Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi đem Nguyệt thạch nghiền thành bột sao?" Snape nhẹ giọng hỏi.

"Ta... ta ép..." Seamus cố gắng biện giải.

Snape bốc những vụn Nguyệt đá trên bàn y, nhìn nhìn, cười lạnh: "Ta thấy viên đá này cũng nhỏ đó!" Nói xong, y một phen kéo Seamus qua bàn Harry, "Nhìn đây!" Y cầm dĩa bột Nguyệt đá trên bàn Harry, "Cái này mới gọi là bột! Tay ngươi tàn phế sao? Ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được! Ngươi là đồ ngu, Gryffindor bị trừ tám mươi điểm, bây giờ... đem 'kiệt tác' của ngươi rửa sạch! Sau khi tan lớp, lau chùi phòng học sạch sẽ hết cho ta!"

Snape hung hăng bỏ lại Seamus, vung trường bào, rất có phong thái mà bước lên bục giảng, nói: " Tất cả các ngươi rót thuốc vào trong lọ, viết tên các ngươi lên nhãn sau đó đặt lên bàn ta. Bài tập về nhà: Mười hai tấc về tính chất và tác dụng của Nguyệt thạch, cuối tuần thứ tư nộp. Hiện tại, tan lớp!."

~oOo~

Nhất bách: Lớp học mới - Xung đột

"Các ngươi có thấy bộ dáng của Seamus vừa rồi, thật là quá mắc cười!" Ron vừa ăn trưa vừa nói, "Còn mấy đứa khác, toàn thân đều là lông xinh đẹp có thể rất lâu mới rụng hết a!" Y nhìn nhìn mấy vị trí trống - những học trò bị hại vừa rồi phải vội vàng đến bệnh thất, "Còn bắt y phải lau dọn sạch sẽ lớp Ma Dược, cho đáng đời!"

"Ron, bây giờ ngươi là Huynh trưởng, sao có thể tùy tùy tiện tiện cười nhạo các học sinh khác a!" Hermione bất mãn nói.

"Hừ, ai biểu chúng nó cười nhạo Harry, bây giờ cũng vừa , ác hữu ác báo!" Ron nói, "Hôm nay lão biên bức cho bọn chúng giáo huấn không ngừng! Bất quá, hôm nay lão biên bức cũng rất kỳ quái, y thường khen Draco xử lý nguyên liệu tốt, hôm nay như thế nào ngược lại, khen Harry làm không tồi - bất quá như vậy cũng tốt, giúp Harry trả mối thù!"

Hermione và Harry cùng liếc mắt nhìn nhau, thật ra Hermione biết quan hệ giữa Harry và Snape cũng không giống như bên ngoài có vẻ rất tệ, hôm nay...có lẽ Snape muốn giúp Harry đòi lại công bằng đi. Còn Harry thì mỉm cười: Sev cũng muốn giúp đỡ mình.

Buổi chiều là lớp Tiên tri, Harry và Ron đi dọc theo cầu thang bằng đá cẩm thạch lên lầu trên đến lớp Tiên tri (lướt qua bức hoạ của Cardogan tiên sinh, Cardogan rút kiếm ra hung hăng quơ về phía bọn họ: Quay lại đây, người nhu nhược! Đứng lại, quyết đấu với ta", Cardogan tiên sinh dùng thanh âm trầm thấp bên trong tấm áo giáp la to). Đèn trong lớp học thật mờ ảo, giáo sư Trelawney đang ngồi bên cạnh cái bàn nhỏ sắp xếp mấy quyển sách, Harry và Ron vì không muốn nàng chú ý đến bọn họ, lén ngồi trong bóng tối.

Sau khi học trò đến đông đủ, giáo sư Trelawney dùng thanh âm mơ màng, buồn ngủ của nàng nói: "Hoan nghênh trở lại lớp Tiên tri của ta. Ta, đương nhiên, trong những ngày nghỉ đã nhìn thấy tương lai các ngươi, ta thực vui mừng thấy các ngươi đều an toàn quay lại Hogswart, đương nhiên, ta biết các ngươi sẽ như vậy. Các ngươi đều thấy quyển sách "Đoán mộng" trên bàn, giải thích những giấc mơ trong tương lai là rất quan trọng... Bây giờ, mở sách ra, lật trang mở đầu, nhìn xem những lời tiên đoán về giấc mơ có nghĩa gì. Sau đó, lập những nhóm nhỏ, dựa theo sách giải thích ý nghĩa giấc mơ của đối phương. Bắt đầu đi."

Sau hai giờ Tiên tri buồn ngủ, Ron và Harry chạy như trốn ra khỏi lớp học, đi đến lớp Phòng ngự Hắc Ma pháp. Umbridge đã ngồi trên ghế giáo sư, mặc chiếc áo bằng nhung màu hồng nhạt quấn chiếc khăn bằng lông cừu, trên đỉnh đầu còn mang chiếc mũ màu hồng lông thiên nga - nhìn lướt qua nàng khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Khi cả lớp đều đến ngồi đông đủ, Umbridge nói: "Xin chào, cả lớp." Một ít người đáp lại 'Xin chào'.

"Chậc chậc," Umbridge nói, "Như vậy không được, phải không? Ta hy vọng các ngươi chào lại, thỉnh lặp lại 'Xin chào, giáo sư Dolores Umbridge' một lần nữa. Xin chào, các vị."

"Xin chào, giáo sư Dolores Umbridge." Học trò hữu khí vô lực đồng thanh, Harry không mở miệng, hắn vẫn luôn lạnh lùng nhìn nàng.

"Tốt!" Umbridge ngọt ngào nói. "Bây giờ, cất ma trượng của các ngươi, lấy bút lông ra."

Hầu hết học trò bắt đầu to nhỏ nghị luận, 'Cất ma trượng vào' là mệnh lệnh chưa từng được nghe qua trong lớp Phòng ngự Hắc ma pháp. Nhưng người này là giáo sư, mọi người đành phải nghe theo. Harry vẫn khoanh tay trước ngực, không nhúc nhích. Hermione huých hắn, hắn vẫn như trước không động đậy.

"Tốt, bây giờ, chúng ta bắt đầu học. Môn học này của các ngươi vẫn luôn rời rạc không thay đổi, đúng không?" Umbridge nói, "Thường xuyên thay đổi giáo sư, chương trình cũng chưa được sự đồng ý của Ma Pháp bộ, kết quả không may chính là thành tích hiện tại của các ngươi so với sự đòi hỏi trong kỳ thi O.W.Ls là thấp hơn nhiều. Hiện tại, những vấn đề này cần được giải quyết. Năm nay chúng ta sẽ thực hiện đúng, có mục đích thuật Phòng ngự Hắc Ma pháp do Ma Pháp bộ phê chuẩn. Xin ghi lại những câu này..." Bà ta gõ lên bảng, trên bảng xuất hiện đại cương môn học. Sau đó, bà ta mở sách ra, bắt đầu đọc chữ trong sách.

Học sinh viết lại những chữ trên bảng, nghe bà ta đọc đến nhàm chán buồn tẻ. Harry vẫn như trước không nhúc nhích, ngay cả sách cũng không lấy ra, vẫn nhìn chăm chăm bà ta. Lần này, không chỉ có học trò, ngay cả Umbridge cũng chú ý đến hắn.

"Ngươi có chuyện gì sao, cưng?" Umbridge dùng thanh âm eo éo hỏi, "Ngươi tên gì?"

"Harry Potter." Harry nói.

"Ngươi vì sao không đọc sách a?" Umbridge hỏi.

"Ta cho rằng không cần." Harry nói thẳng, trong lớp học nhất thời im lặng, "Chúng ta cần chính là kinh nghiệm thực chiến, chứ không phải những lý luận vô dụng, rỗng tuếch."

"Ta muốn nhắc ngươi, căn bản của các ngươi không vững, chỉ cần ngươi học lý luận đầy đủ, thời gian dài, sẽ không có lý do gì không cẩn thận, hoàn thành một câu thần chú trong điều kiện được kiểm soát cẩn thận." Umbridge tiếp tục giải thích.

"Nga, vậy ngài nói cho chúng ta biết, chúng ta là lần đầu tiên không sử dụng ma pháp trong kỳ thi O.W.Ls?" Harry cười lạnh nói, "Một khi như vậy... thì môn học này cũng không còn cần thiết."

"Potter tiên sinh, ta nói rồi, căn bản các ngươi không vững, hiện tại, học những kiến thức lý luận của Ma Pháp bộ cũng đủ để ngươi vượt qua kỳ thi..." Umbridge tức giận nói, "Ngươi ngay cả lý luận cơ bản nhất cũng không nắm vững, như thế nào có thể..."

"Một, Giải thích nguyên tắc Phòng ngự ma pháp, cái gọi là là Phòng ngự Ma Pháp là..." Harry tao nhã dựa ra sau ghế, bắt đầu ngân nga nội dung trong sách, hắn nhìn khuôn mặt Umbridge chuyển từ hồng sang trắng, thành xanh, cuối cùng chuyển sang màu đen...

"Nếu ngài cần, ngài có thể kiểm tra ta." Harry nói, "Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là ngài phải biết mấy trang sách ngài giảng có nội dung gì." Nói xong, hắn không để ý đến sắc mặt khó coi của Umbridge, cầm lấy cặp sách đeo lên lưng, tao nhã bước ra khỏi lớp học, dùng sức đóng sầm cửa lớp, lưu lại một đám học trò đang líu lưỡi.

"Merlin, Harry hắn..." Ron bất khả tư nghị nhìn Hermione.

"Nếu là ta, đoán chừng ta cũng làm như vậy." Hermione nói.

***** Ta là Umbridge thở hồng hộc phân cách tuyến *****

Umbridge vừa tan lớp liền đi thẳng đến phòng hiệu trưởng, bà ta muốn giáo huấn tiểu tử kia một chút! Tiểu tư thối không coi ai ra gì! Bà ta muốn Dumbledore hảo hảo giáo huấn 'Hoàng kim nam hài' của y! Umbridge một bên nghĩ một bên đọc mật khẩu, mở cửa phòng hiệu trưởng ra.

Cửa vừa mở ra, Umbridge liền thấy Harry Potter ngồi đối diện với Dumbledore, đứng bên cạnh còn Minerva McGonagall, ba người rõ ràng đang thương lượng chuyện gì.

Dumbledore nhìn thấy bà ta vào liền cười tủm tỉm nói: "A, ngươi đến vừa đúng lúc, giáo sư Umbridge, chúng ta đang định thông báo cho ngươi."

"Chuyện gì?" Umbridge tức giận nói, "Dumbledore, ta muốn nhắc ngươi Potter tiên sinh vừa có ý định phá rối lớp học của ta, ta nghĩ ta là giáo sư, ta có quyền xử lý chuyện này, ta muốn trừ Gryffindor..."

"Potter tiên sinh vừa đến tìm ta, nhận lỗi với ta, cũng muốn ta giải thích với ngươi." Giáo sư McGonagall cắt ngang lời bà ta, "Y nói rõ nguyên nhân với ta, y cho rằng phương pháp dạy học của ngươi thật sự không thích hợp với y..." Giáo sư McGonagall thập phần nghiêm túc nói, sau mắt kính bắn ra một tia nghiêm nghị.

"Phương pháp dạy học của ta không có vấn đề gì." Umbridge thở phì phì nói, "Chương trình môn học Phòng ngự Hắc Ma pháp ở Hogswart hiện tại thật sự thiếu căn bản."

"Nhưng ta cho rằng không thể lúc nào cũng đọc sách trong lớp." Harry nhỏ giọng kháng nghị, "Chúng ta cần thực tiễn, nếu không thì sao có thể chiến đấu a?"

"Căn bản các ngươi không cần chiến đấu!" Umbridge dùng thanh âm ngọt ngào đáng sợ nói, "Các ngươi muốn tấn công ai a?"

"Đương nhiên, Voldermort..." Harry thanh minh.

"Ngươi thông báo với chúng ta, một pháp sư Hắc Ám càng ngày càng cường đại? Đó là dối trá, Potter tiên sinh!" Umbridge quát, "Chứng vọng tưởng của ngươi thật sự hết thuốc chữa!"

"Ta không có!" Harry quát.

"Ngươi nói dối! Gryffindor trừ..." Umbridge đang muốn trừ điểm.

"Ta nghĩ, ta mới là viện trưởng của Gryffindor, quản giáo học trò là trách nhiệm của ta, không cần giáo sư Umbridge làm giúp ta." Giáo sư McGonagall lạnh lùng nói, "Vừa rồi Potter tiên sinh đã nói với ta, y xin được miễn học lớp của ngài."

"Chuyện này là không thể!" Umbridge quát, "Bộ trưởng Fudge nói rất đúng, quản lý của Hogswart hiện tại thật sự lỏng lẻo, các ngươi như thế nào có thể..."

"Ta nghĩ ta mới là Hiệu trưởng, giáo sư Umbridge!" Những lời này khuấy động bất mãn của Dumbledore, "Ta có quyền quan tâm đến nhu cầu học trò của ta." Trong đôi mắt lam của y không hề có sự ấm áp, mà bắn ra hàn quang. Đề nghị vừa rồi của Harry làm y rất hài lòng, tương lai bọn họ phải đối mặt với Voldermort, y không thể để các chiến binh tương lai bị hủy trong tay giám thị do Ma Pháp bộ gửi tới - nhất là Hoàng Kim nam hài.

Umbridge không khỏi rùng mình, nhưng vẫn như cũ không chịu im miệng: "Chuyện này không đúng nội quy của trường..."

"Ngươi biết được bao nhiêu nội quy của trường." Dumbledore nói, "Nội quy của trường có ghi rõ ràng, chỉ cần học sinh cho rằng đã nắm giữ phi thường tốt nội dung môn học, người đó có quyền xin miễn tham dự."

"Mà Harry đã xin." Giáo sư McGonagall nói, "Y yêu cầu chúng ta chọn ra năm vị giáo sư khảo hạch thuật Phòng ngự Hắc Ma pháp với y, chỉ cần đạt yêu cầu, y có thể miễn tham dự lớp Phòng ngự Hắc ma pháp trong ba năm tiếp theo."

"Cái gì?" Umbridge nói, "Các ngươi đồng ý?"

"Y hoàn toàn căn cứ vào nội quy để yêu cầu, chúng ta không có lý do gì để không đồng ý." Dumbledore nói, "Chúng ta định tiến hành vào tối mai, hy vọng người không quên tham dự, giáo sư Umbridge."

Umbridge bị hai người họ đả kích không kịp phản bác, sau đó hung dữ nói: "Được, ta sẽ tham dự! Ta sẽ hảo hảo 'khảo hạch' 'năng lực' của Potter tiên sinh!"

~oOo~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro