Chương 6: Thời gian đếm ngược đến lúc gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhất định sẽ có cơ hội..." Harry thưởng thức tính cách dịu dàng ở Ignace khắc hẳn với hầu hết những người Đức khác, mặc dù lúc hắn ở trên bục giảng sẽ giữ nét mặt cứng nhắc khiến người khác dừng bước, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn luôn quan tâm đến những đứa trẻ, đảm bảo rằng bọn nhỏ sẽ an toàn trong thời gian lên lớp, đối với đám động vật nhỏ được nuôi dạy trong trường phải có đủ kiên nhẫn mới được.

Có mấy lần Harry đang trên đường trở về từ quán bar, tình cờ cũng gặp được Ignace cũng vừa đi uống một ly, hai người bèn cùng nhau đi về, sau đó lại cùng nhau uống một bữa. Harry mới biết, thì ra người Đức không phải không hào sảng, chỉ là trong một số trường hợp nhất định mới buông thả bản thân.

Sau khi trầm mặc một lúc, Ignace không chắc chắn lắm mở miệng, "Kỳ nghỉ hè năm nay, trường học chúng ta có một dịp giao lưu với trường học bên Mỹ, đó là một ngôi trường cao cấp thuộc dạng khép kín, hiệu trưởng của trường đó mấy hôm trước vừa mới gửi thư mời qua, ngoại trừ những lớp đã tốt nghiệp những lớp cao khác đều phải tham gia, cho nên... các giáo viên trong trường hiện tại có chút căng thẳng."

Harry khoan khoái cười ra, "Ignace, bắt đầu từ khi nào mà anh lại trở nên thận trọng như vậy? Mặc dù đến lúc đó hợp đồng của tôi và trường đã hết, nhưng nếu các anh không chê, tôi vẫn nguyện ý cùng những đứa học sinh đáng yêu đó trải qua kỳ nghỉ hè cuối cùng."

"Cậu nguyện ý? Đám học sinh chắc chắn rất vui vẻ." Đương nhiên tôi cũng rất vui. Ignace không định nói ra thật ra hắn cũng không hoàn toàn là do được ủy thác mới đến mời Harry, hắn nhớ đến nỗi bi thương mà Harry bất giác lộ ra trong những ngày thường.

"Được rồi, Ignace, không cần khách khí nhưu vậy, tôi một lát nữa sẽ về trường, cụ thể thì đến lúc đó hãy nói." Harry đột nhiên bị một mái tóc màu bạch kim ở một góc đường thu hút, Draco?!

Gấp gáp gác máy, Harry đuổi theo cái người đàn ông ưu nhã không ai chú ý, nếu không phải do thần chú ẩn thân, người bắt mắt như Draco nhất định sẽ bị người khác cản lại hỏi han, có lẽ có thể còn xảy ra tình trạng tắt đường nữa không chừng.

Khi Draco nhã nhặn đi vào một nhà hàng Tây được trang trí thanh lịch, Harry nắm bắt thời cơ đi vào theo, sau đó cậu mới phát hiện người bạn của mình đang cười như không cười ngồi ở vị trí gần ô cửa sổ, bực bội không vui nhìn cậu.

"Rồng nhỏ thân ái~ cậu...cuối... cùng... cũng... xuất... hiện... rồi..." Harry nghiến răng kèn kẹt nói với Draco đang ngồi cười nhếch mép.

"Harry thân ái, một năm không gặp, sự kiên nhẫn của ngươi trở nên tệ hơn rồi đó. Sao vậy? Tìm được cha đỡ đầu chưa?" Draco cố ý hỏi.

"Cậu còn dám nói? Severus căn bản không hề ở tại quốc gia này!" Harry nổi điên nên tiếng nói cũng bắt đầu lớn dần lên.

"Ta nghĩ, ta chưa bao giờ nói với ngươi là cha đỡ đầu ta ở đây mà, là bản thân ngươi tự mình quyết định đến trường học ở Đức. Ta chỉ là nghe theo yêu cầu của ngươi mà thôi." Nụ cười của Draco càng trở nên thiếu đánh hơn, khóe môi của hắn đã nhếch lên vị trí mỉa mai.

"Đáng chết!" Harry nổi giận nắm chặt lấy tay phải đấm một đấm thật mạnh lên bàn, phát ra một tiếng thật lớn.

"Lễ nghi! Cái tên đầu sẹo hết thuốc chữa này!" Draco ưu nhã đứng dậy, gật đầu xin lỗi với những người khách bị làm phiền xung quanh. Sau đó lộ ra vẻ mặt trách cứ cái tên Harry bướng bỉnh mãi không chịu hiểu.

"Xin lỗi..." Harry giống như một trái banh bị xì hơi, ỉu xìu.

Nhìn Harry một năm nay bởi vì khác xa với ngày xưa, ngày càng mệt mỏi gầy ọp đi, Draco chút nhịn không được, cha đỡ đầu, sự lựa chọn của cha là tốt nhất sao? Vậy tại sao hai người lại có chung bộ dáng như muốn chết đi vậy?

"Thức ăn của ngài đã lên đủ rồi ạ." Người phục vụ kịp thời mang đồ ăn lên.

Harry ngây ngốc nhìn phần bít tết mà mình đã ăn suốt cả năm nay, độ lửa nấu vừa phải, bên mép cố ý nướng xém một chút, dùng chung với rượu Whisky. Chết tiệt... Harry cử động ưu nhã nâng lên ly rượu uống một hớp, sau đó cầm doa nĩa, dùng một phương thức đặc biệt cắt bít tết ra.

Draco có chút kinh ngạc nhìn thủ pháp thuần thục trước mắt, có vẻ như Harry vẫn kiên trì cách ăn uống cho của cha đỡ đầu, có nên khen sự chung tình và cố chấp truyền thống của gia tộc Potter không? Khi mất đi toàn bộ thông tin, cư nhiên ép bản thân mình mô phỏng lại toàn bộ mọi thói quen của người yêu mình, ăn món bít tết nửa chín nửa sống, uống rượu Whisky có nồng độ cồn cao ngất. Hắn vẫn còn nhớ cái dáng vẻ Harry năm đó chỉ uống bia bơ nhiều hơn bình thường một chút cũng sẽ say đến mơ hồ.

Bữa cơm trôi qua trong sự yên tĩnh, ngoại trừ thanh âm cắt bít tết và nhai nuốt, sự an tĩnh ở đây phản phất như không hề có người tồn tại.

Draco sau khi thanh toán thì trở về ngồi lại bên cạnh Harry tử khí trầm trầm, hắn nhịn không được vẫn là nhắc nhở một câu, "Kiên trì lên, không còn lâu nữa đâu..."

Làm bạn của Harry, Draco vẫn luôn nhìn thấy tất cả những gì mà Harry đã hy sinh và si mê. Nhưng hắn cũng nhìn ra được Severus đối xử với Harry cũng giống như đối xử với hắn vậy, chỉ có bao dung và dung túng với hậu bối mà thôi, nhiều hơn thì chỉ có thêm sự thấu hiểu giữa những người bạn. Không hề có cái loại tình cảm mà Harry muốn có.

Là con đỡ đầu của Severus, hắn hy vọng cha đỡ đầu cũng có được hạnh phúc, cho nên mới vẫn luôn dấu đi tung tích của Severus, cố gắng để thời gian và không gian làm giảm đi sự nhiệt tình của Harry. Nhưng đáng tiếc mọi thứ đi ngược lại với sự mong muốn của mọi người, nhưng vẫn còn tốt, hai ngày trước lúc nói chuyện với cha đỡ đầu, anh đã làm lộ ra một chút tin tức. Hắn nghĩ, cho dù là mở đầu hay kết thúc, lần làn nhất định sẽ kết thúc sự dằn vặt này của cả hai. Chỉ hy vọng là, cuối cùng có thể có một kết cục tốt đẹp.

Phớt lờ ánh mắt xanh lá đầy khát vọng khi ngẩng lên của Harry, Draco nhịn không được cười phì ra một tiếng, sau đó ra cửa độn thổ đi mất.

Bốn năm xa nhau, không hề khiến Harry quên đi người đàn ông tên Severus Snape, ngược lại chỉ khiến cho nỗi nhớ của cậu càng thêm đong đầy. Thời gian là thuốc chữa lành mọi loại bệnh, nhưng tiền đề là người đó cũng hy vọng được thời gian chữa trị, mà không phải cố chấp như Harry, chỉ khiến thời gian dừng lại, khắc sâu vào đáy lòng của cậu tất cả mọi thứ thuộc về Severus Snape.

~~~~~~~~~~Cùng lúc đó, tại nước Mỹ~~~~~~~~~~~

Nửa năm trước, Severus bị ép đẩy lên đầu ngọn sóng trử thành giáo viên chủ nhiệm của lớp đặc biệt nhất của trường, cái lớp này, đều là con cháu của những gia đình giàu có trong giới thượng lưu, vừa có tiền vừa có quyền, nên tinh thần hoạt bát của chúng luôn khiến cho những giáo viên trong trường đau đầu kêu khóc đòi từ chức.

Khi lại có thêm một giáo viên bị chà đạp đến nỗi bệnh cũ tái phát, hiệu trưởng thiếu chút nữa là bị chính bản thân vò cho tóc muốn rụng gần hết lần nữa lại bắt đầu tìm một người có thể khống chế đám nhóc con hoạt bát này.

Quá thông minh, không thích những bài giảng cứng nhắc, tất cả bài tập đều có thể dễ dàng hoàn thành, bọn chúng vì để phát tiết tinh thần quá nhiều, nên đã dồn hết tâm tư lên vị chủ nhiệm đầu tóc ít ỏi của mình.

Vô số những trò đùa quái ác, khiến những giáo sư hiền lành ôn hòa đó cũng phải lục đục từ chức.

Đáng ghét, vị hiệu trưởng xinh đẹp đang nghiên cứu bản CV trước mắt, ngày mai đã là kiểm tra sức khỏe học sinh định kỳ rồi, không có sự dẫn dắt của chủ nhiệm, đành để lớp trưởng dẫn đi vậy, cái cậu bé tên Saliye East đó. Mặc dù mỗi lần nhìn thấy cậu ta, cậu ta luôn có bộ dáng lười nhác không chút tỉnh táo, nhưng ai biết cậu ta là một con mèo con buồn ngủ, hay là một con sư tử đang ngủ say chứ?

Bởi vì mỗi giáo sư đều biết lớp A10 là một lớp nghịch ngợm như quỷ sứ có tiếng trong trường, cho nên mỗi vị chủ nhiệm đều ngầm hiểu với nhau rằng trước tiên nên để đám nhóc con đó kiểm tra trước, tiễn bọn tiểu ác ma đó đi xong mới để đám học trò đáng yêu kiểm tra mới là biện pháp tốt nhất.

Khi Saliye vẻ mặt buồn ngủ, theo sau là vị hôn thể như chú chim non luôn thích dựa dẫm vào cậu ta, dẫn theo một nhóm hai mưới mấy người lững thững đi đến viện y tế của trường, vị bác sĩ và ý tá phụ trách khám cho bọn họ đã đợi đến mất kiên nhẫn rồi, 'Đám nhóc con đáng ghét này, cư nhiên đến trễ hơn năm ngoái nữa tiếng đồng hồ, hại bọn họ lại phải đợi thật lâu, cho dù đã chuẩn bị mọi thứ trễ rồi.'

Những âm thanh chi chi nha nha thoáng chốc tràn khắp y viện, Severus gần đây bởi vì đóng cửa làm thí nghiệm, nên không có nhận được thông báo hôm nay sẽ có đám nhóc con lớp học ác bá đến đây để làm kiểm tra sức khỏe.

Sau khi thu hồi lại thần chú tĩnh âm và một số loại khác như thần chú phòng hộ, anh cầm lấy đũa phép định đi ra ngoài giải quyết vấn đề về chiếc bao tử đang réo lên không ngừng của mình, những thức ăn trong tủ lạnh đã thấy đáy, nếu không ra ngoài bổ sung vào anh có khả năng sẽ vì thân thể bị đói quá mức mà ảnh hưởng đến độ tinh chuẩn độc dược.

Kết quả... Vừa mới mở cửa Severus liền bị một cặp tình nhân đánh yêu đụng trúng, thân thể kiệt sức vì trong thời gian dài không được ngủ ngon ngay lập tức ngã nhào ra đất.

D: Nghe nói, cha đỡ đầu bị người khác đè qua.

H: Cái gì?! (Dựng lông)

D: Mà không chỉ có một người.

H: Chết tiệt! Là ai! Tôi phải tìm bọn họ quyết đấu!

D: Lớp trưởng của lớp ác bá.

H: Cái này... Tôi nhớ lần đó là một tai nạn mà? (Nhìn trời 45 °)

D: ........

H: ..... (Hết cách, tuyến đường làm người công chúng không dễ ah)  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro