Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi ức kết thúc, Derrick bắt đầu quan sát Severus đang ngồi đối diện mình, đó là một đứa trẻ hết sức bình thường nhưng cũng không bình thường. Bình thường là diện mạo của hắn, còn không được bình thường là vì hắn quá bình tĩnh, nếu không phải Derrick nhìn kĩ sẽ không thấy được sự đề phòng từ sâu trong mắt đứa nhỏ này. Xem ra hắn đã trưởng thành hơn so với khi vừa dọn vào Spinner's End.

[ Ân, đây coi như một ưu điểm ] Derrick vui mừng nghĩ, trên mặt vẫn không thay đổi. Tiếp đó hắn mở miệng nói:

"Tiểu Snape tiên sinh, ta rất cảm tạ ngươi đã làm bạn với con nuôi của ta trong suốt khoảng thời gian này. Nhưng là..." Derrick dừng lại, vừa lòng nhìn thấy Severus căng cứng cả người.

"Ta tin tưởng ngươi sẽ không muốn trở thành vướn bận cho bằng hữu của mình đi?" Derrick bỗng nhiên chuyển sang đề tài khác, hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'bằng hữu'.

Severus mặc dù không hiểu dụng ý của Derrick nhưng vẫn gật đầu.

Lúc này, ngồi bên cạnh Severus, Leiris có chút lo lắng nhìn bằng hữu của mình. Hắn không tin dụng ý của Derrick chỉ đơn giản là vì cảnh cáo Severus. Trải qua hai năm sống chung, Leiris biết tuy Derrick là điển hình của việc ngoài lạnh trong nóng nhưng chỉ cần đụng đến người mà hắn quan tâm sẽ hoàn toàn trở thành một người khác.

Quả nhiên, Derrick nói tiếp:

"Như vậy ngươi nên biết hiện tại giới phù thủy cũng không yên ổn" hắn không có nói ngoa, bây giờ giới phù thủy thoạt nhìn bình tĩnh kỳ thật đó chẳng qua là yên bình trước cơn giông bão.

"Thứ cho ta nói thẳng, không lâu trong tương lai chắc chắn sẽ có một cuộc chiến, một khi chuyện đó xảy ra cho dù là quý tộc cũng không tránh khỏi, mà ngươi, ngươi cho rằng với thân phận mình, ngươi có thể trốn thoát sao?" lúc nói lời này Derrick rất chăm chú nhìn vào hai mắt của Severus.

"Dĩ nhiên, ngươi có lẽ sẽ cảm thấy chuyện này quá xa xôi cũng không nguyện ý tin tưởng. Ta mặc kệ ngươi tin hay không, ta không hi vọng lúc đó Leiris sẽ vì ngươi mà gặp nguy hiểm" Derrick vốn định đợi khi chiến tranh xảy ra liền đưa Leiris rời xa Anh quốc nhưng lại xuất hiện một cái Severus, con nuôi của hắn chắc chắn sẽ không để bằng hữu một mình đối mặt với nguy hiểm.

Nghe xong, Severus hoàn toàn hiểu được nhưng điều càng khiến hắn chú ý là 'thân phận' theo như lời Derrick nói, Severus không nhớ rõ mình có bất kỳ một thân phận đặc biệt nào cả.

"Lawrence tiên sinh, 'thân phận' của ta mà ngươi nói đến rốt cuộc là cái gì?" mặc dù biết hỏi như vậy có chút đường đột nhưng Severus vẫn không kiềm nén nỗi thắc mắc.

"Ngươi không biết? Chẳng lẽ mẫu thân ngươi ngay cả chuyện này cũng không nói?" Derrick kinh ngạc.

Nhìn thấy sự mờ mịt trên mặt Severus, Derrick đối với Eileen Prince từ coi thường chuyển sang chán ghét. Không chỉ vứt bỏ trách nhiệm của bản thân, nàng còn muốn làm gia tộc Prince tuyệt hậu, không có người kế thừa?

Đợi cho tâm tình bình phục một chút, Derrick liền nói:

"Trên thực tế, mẹ của ngươi – Eileen Prince không phải là một phù thủy bình thường, nàng là người thừa kế duy nhất của ma dược thế gia lâu đời nhất Anh quốc, gia tộc Prince. Nói cách khác ngươi và mẹ ngươi đều là một quý tộc"

Lần này không chỉ Severus mà ngay cả Leiris cũng giật mình, hắn không nghĩ tới bằng hữu của mình còn có một tầng thân phận như vậy.

Lúc này trong nội tâm Severus hết sức hỗn loạn, hắn vừa vui mừng vừa thất vọng, mừng vì biết bản thân là một quý tộc, thất vọng là vì sự cam chịu cùng vô trách nhiệm của Eileen Prince. Nàng nếu có được thân phận như vậy vì sao lại ruồng bỏ? Vì sao lại chấp nhận sự hành hạ của Tobias Snape? Ngay cả khi nhìn thấy hắn bị đánh đập cũng không nói một lời, vì sao? Chẳng lẽ trong mắt nàng chỉ có mình Tobias, như vậy hắn – nhi tử của nàng lại bị đặt ở đâu?

Bỗng nhiên một bàn tay vươn ra nắm chặt lấy tay hắn:

"Severus, ta ở đây"

.

.

.

Theo sự trấn an của Leiris, Severus dần dần bình tĩnh lại thay vào đó là cảm giác ấm áp truyền lại từ lòng bàn tay. Hắn quay đầu nhìn Leiris, thấy trong mắt bằng hữu tràn ngập quan tâm hòa lo lắng, nội tâm Severus liền nóng lên, hắn đưa một tay ra vỗ nhẹ tay đang cầm lấy bản thân của bằng hữu xem như cảm tạ.

Derrick nhìn hai đứa nhỏ đối diện, hắn sớm biết Leiriscoi trọng Severus nhưng lại không nghĩ tới có thể coi trọng đến trình độ này,không biết điều này là tốt hay xấu, chỉ hy vọng cả hai đều có thể bình an vượtqua cơn giông bão.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro