Nhị: Tỉnh giấc không thấy người trong mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhị: Tỉnh giấc không thấy người trong mộng

Ngày 24 tháng 8 năm 1994

Harry Potter đang nằm mơ, ngũ cảm mơ hồ, bay bổng, nhưng hắn tinh tường cảm nhận được đây là một giấc mơ.

Đó là một phòng ngủ mặc sắc và lục sắc đan xen, hình như hắn đang đứng, hoặc đang lơ lửng trước cửa, trong phòng ngủ có một chiếc giường cực lớn, chiếc rèm bằng lụa mỏng che phủ mông mông lung lung, hắn mơ hồ nghe thấy một thanh âm khàn khàn đang nỉ non: “Ngươi thật sự yêu ta sao?”

Mặt Harry đỏ lên, mấy tháng trước hắn vừa bước qua cánh cửa của tuổi dậy thì, hắn còn chưa kịp lĩnh hội được loại cảm tình nào có thể làm tê liệt đầu óc, tan chảy trái tim – nhưng vỏn vẹn chỉ một câu nói, là tiếng thì thầm khe khẽ của đôi tình nhân trong lúc đó, liền gây rối loạn trái tim của hắn, theo bản năng hắn bắt đầu tưởng tượng sau tấm rèm che kia là cảnh tượng gì, là thân ảnh hai người xích loã đang dây dưa, cho nên trong lúc động tình không kềm được mà thốt lên những câu nhu tình ngọt ngào?

Sau một lúc rất lâu, lâu đến mức Harry tưởng rằng người còn lại đã ngủ, sau đó giống như thoảng bên tai hắn, tiếng nói của một nam nhân tựa như một chén hồng tửu thượng đẳng say lòng người nhẹ giọng trả lời, “… Ngủ đi… Harry.”

Trong khoảnh khắc đó, trái tim hắn suýt nữa ngừng đập, Harry mở to mắt, đây là một giấc mơ, hắn tự nói với mình như thế, nhưng hơi thở nhẹ lướt qua tai lại rõ ràng như thế, khiến hắn yếu ớt vô lực, hắn không nhìn thấy đối phương, nhưng hắn cảm giác mình đang chìm sâu trong huyễn cảnh mơ hồ, được bảo hộ, được sủng ái, chỉ cần trường mộng này không tỉnh lại, hắn sẽ hạnh phúc đến cuối đời.

“Harry, Harry! Harry, cưng ơi, phải đi rồi.” Molly Weasley phu nhân đánh thức Harry, lại bỏ đi để gọi đứa con khác của nàng.

Harry cố gắng tỉnh táo để ngồi dậy, chột dạ liếc mắt nhìn bên dưới chăn, rồi nhẹ nhàng thở ra. Hắn ngẩn người trong chốc lát, ánh mắt mơ màng nhìn bóng đêm mờ mịt mà hồi tưởng lại giấc mơ, thẳng đến khi Ron lầm bầm đứng lên, hắn mới tìm kính mắt đeo vào.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn có một giấc mơ mà nhân vật chính là hai nam nhân, mặc dù hắn biết là không bình thường, chính là nếu có một nữ hài có thể làm cho hắn có cảm giác an toàn, hắn cũng không nguyện ý để cho mình thêm một lần ‘không bình thường’. Hắn mệt muốn chết – mọi người nhìn hắn, đối xử với hắn đều chỉ dựa vào một danh hiệu Cứu thế chủ, tính luôn cả lão nhân Dumbledore mà hắn tôn kính nhất. Tất cả mọi người bắt mọi thứ thuộc về hắn phải phù hợp với thân phận Cứu thế chủ, nhưng mà hắn thì không muốn, hắn thật sự không muốn gánh vác bất kỳ một trách nhiệm nào, hắn cũng không có sức mạnh có thể đảm đương hy vọng của mọi người.

Mỗi lần bị cơn ác mộng tràn ngập lục quang cùng tiếng hét chói tai đánh thức, thế giới của hắn liền sụp đổ, tuyệt vọng không thể khống chế, có ai biết được hắn yếu ớt bất lực? Harry nhớ đến thanh âm kia trong giấc mơ, thì thầm khiến người ta say đắm, chưa từng có người nào có thể mang đến cho hắn cảm giác an tâm như thế, giống như có thể vì hắn mà chống đỡ toàn bộ thế giới.

Trời vẫn chưa sáng, Harry liền theo cả nhà Weasley đi theo lộ trình đến Quidditch World Cup. Có lẽ vì ngủ quá trễ, tinh thần của hắn vẫn còn chút mơ màng, bất quá rất nhanh đã bị không khí náo nhiệt của sân thi đấu đem hắn từ trong cảnh sắc say đắm kia kéo ra.

Đã là World Cup sẽ có tính chất đặc thù của World Cup – trong đời Harry vẫn chưa từng nhìn thấy nhiều người ngoại quốc như vậy, mọi dân tộc trên thế giới cùng tập trung lại đây để tham dự sự kiện trọng đại của họ.

Nhóm Weasley nối đuôi nhau đi lên tầng cao, nơi vẫn chưa sôi động lắm chỉ thấy Bộ trưởng Ma pháp bộ dẫn theo vài vị khách nước ngoài hỏi thăm Harry, hàn huyên vài câu, lại bị coi giống như di sản văn hóa để mấy vị khách nước ngoài nhìn ngắm đến ghiền luôn, điều này làm Harry cảm thấy rất xấu hổ. Cùng lúc đó, bọn họ lại nhìn thấy một vị khác không mời mà đến.

“A, Lucius!” Fudge nhiệt tình quay sang vị khách nước ngoài giới thiệu, “Vị này là Lucius Malfoy tiên sinh.”

Harry lo lắng nhìn Arthur, hắn vẫn chưa quên bọn họ từng ẩu đả nhau trước mặt mọi người trong cửa hàng sách Flourish and Blotts. Nhưng rất nhanh đã bị một ánh mắt khác dời đi sự chú ý của hắn, nóng bỏng, giống như muốn nhìn xuyên qua người hắn, ánh nhìn khiến hắn cảm giác cả người không được tự nhiên. Harry nhíu mày nhìn lại, rốt cuộc phát hiện khuất sau thân ảnh cao lớn của bạch kim quý tộc là – Snape?!

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm không thể dò được của đối phương, cả người bất giác giật mình một cái, lui về sau một bước. Có thể nói ánh mắt ấy ẩn chứa rất nhiều điều, rất nặng nề, rất nặng nề, dồn ép đến mức hắn toát mồ hôi lạnh không thể động đậy. Hắn sớm đã biết Snape ghét hắn, thậm chí oán hận hắn đến mức gần như là cừu nhân, nhưng đối phương chưa từng dùng ánh mắt phức tạp như vậy – không thể khơi dậy ở hắn bất kỳ ý thức phản kháng nào. Hắn muốn dời mắt sang hướng khác, lại giống như bị dính chặt lấy, tiếp đó ký ức của hắn không thể kiềm chế mà cuồn cuộn tràn ra…

Hermione cũng đang chú ý Arthur là người đầu tiên phát hiện Harry khác thường, thiếu niên liên tục nhìn chăm chú vào một góc, tựa hồ bị bắt mất hồn. Nàng thuận theo hướng đó, nhìn thấy được một người căn bản không nghĩ đến, là giáo sư Snape! Hermione cũng hoảng sợ, nàng không cho rằng giáo sư sẽ đến xem trận đấu ồn ào này, nhưng y quả thực đã xuất hiện ở đây, hơn nữa tựa hồ còn ếm thêm một bùa ‘Không để ý’.

“Harry! Harry!” Hermione đẩy nhẹ, đem đối phương đang trong tình trạng ngẩn ngơ tỉnh lại.

“Cái gì?” Harry mờ mịt hỏi lại, quay đầu nhìn Hermione.

“Đó là giáo sư Snape…” Hermione thấy hắn nhu nhu cái trán, lo lắng hỏi, “Ngươi làm sao vậy? Vết sẹo đau sao?”

“Không, không có.” Ánh mắt Harry trong sáng lại, lại như nhớ ra chuyện gì lập tức nhanh chóng ngẩng đầu, nhưng mà chỉ thấy bóng lưng của bạch kim quý tộc và Snape.

“Y thật đáng ghét!” Ron nói thầm rồi ngồi lại chỗ mình bắt đầu nghịch ống nhòm của y, vừa rồi sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Arthur và Lucius, nên cũng không chú ý đến Snape sử dụng bùa ‘Không để ý’. Hermione hiển nhiên cũng minh bạch Gryffindor vĩnh viễn không hòa hợp với lão biên bức, cũng không muốn nhắc đến khiến mọi người mất vui.

Harry lại không thể gạt bỏ ánh mắt quái dị kia, đến tột cùng là Snape có ý gì chứ? Hắn không hiểu được trong đó ẩn chứa bao nhiêu xúc cảm, trong mắt giáo sư Ma dược, từ trước đến nay hắn chỉ nhìn thấy được oán hận chán ghét, hoặc là châm biếm khinh thường, hoặc là trống rỗng hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc, nhưng ít ra cũng không khiến hắn mao cốt tủng thiên (sởn gai ốc) như hôm nay, thật sự giống như y trở thành một con rắn độc, sắp sửa lột da cắt thịt đối phương.

Harry không biết vì sao Snape lại ghét hắn như vậy, lại rõ ràng hận không thể giết hắn vì cái gì còn cố tình bảo vệ hắn. Đúng vậy, từ năm thứ nhất, chính miệng Voldermort ăn bám trên người Quirrel đã thừa nhận Snape đang bảo vệ mình, Harry vẫn luôn lén quan sát nam nhân này. Dumbledore nói là vì cha mình đã cứu Snape một mạng, nhưng vào năm thứ ba, Harry từ chỗ Lupin đã biết được một chút mâu thuẫn nảy sinh vào thời trẻ của bậc phụ bối (cha chú), hơn nữa Snape cũng không dư hơi muốn đẩy Sirius vào chỗ chết, Harry liền cảm thấy trong chuyện đó càng có ẩn tình sâu xa.

Không thể phủ nhận, khi Lupin biến thành lang nhân, hành động không chút do dự của Snape đem ba đứa Gryffindor che chắn sau lưng đã làm cho Harry nảy sinh một chút cảm động, bất quá mặc dù đối phương đã cứu mình không biết bao nhiêu lần, nhưng lão biên bức xấu xa vẫn là hỗn đản không hơn không kém! Tên hỗn đản vô cùng nham hiểm không phân trắng đen tùy tiện trừ điểm! Mặt Harry đầy sự phẫn hận.

“Quý phu nhân! Quý tiên sinh! Hoan nghênh mọi người đến với trận chung kết World Cup Quidditch!” Cuối cùng thanh âm của Ludo Bagman cũng đã mở màn cho trận chung kết. Harry vứt bỏ hết mọi suy nghĩ, đem tinh lực tập trung vào sân thi đấu.

Đội đầu tiên ra sân là Bulgary, sau tiếng kinh hô của Arthur tiên sinh, một nhóm Tiên nữ xinh đẹp bay vào giữa sân khiêu vũ. Thoáng chốc tựa như tất cả quang hoa của trời đất đều ngưng kết hết vào mái tóc vàng, làn da nguyệt sắc, dáng người ôn nhu, Harry cảm thấy những cơn giận dữ tích tụ theo những tiên nữ xinh đẹp kia tan biến như mây khói, đầu óc trống rỗng, toàn bộ thân thể như bay bổng, giống như đã đưa hắn đến thiên đường, dụ hoặc hắn hãy đuổi theo…

“Potter!”

Đột nhiên một tiếng gầm giận dữ giống như tiếng sấm khiến Harry cả kinh nhảy dựng lên, tức giận vì giấc mộng đẹp bị cắt ngang làm Harry buột miệng mắng: “Ai? Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ?” hắn quay đầu, cái mũi đập thẳng vào bức tường hắc sắc, dự cảm không rõ làm hắn trong nháy mắt mất hết sức lực, hắn lặng lẽ lui về sau một bước, cố gắng áp chế hành động che mặt lại giống như bịt tai trộm chuông, ánh mắt nhìn về phía trước, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt đen thui của Snape so với vạc còn đen hơn. Harry gần như muốn rên rỉ.

“Giáo sư Snape.” Hermione nguyên bản không chịu ảnh hưởng gì liền mở miệng, lén nhéo Harry một cái.

Harry bị đau cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, “Giáo sư… Ta…” Máu dồn hết lên đầu, hắn vừa thẹn vừa giận, ấp ấp úng úng nói không được một câu hoàn chỉnh, cư nhiên ngậm miệng nín thinh, chờ Xà vương phun nọc độc mắng chửi người mà không có những từ ngữ thô tục. Nhưng hắn không tin được, rằng đối phương thế nhưng chỉ trầm mặc, trầm mặc nhìn chằm chằm hắn, thậm chí cơn thịnh nộ ban đầu cũng không thấy, chỉ còn lại vẻ mặt trống rỗng đơn thuần.

Đám người xung quanh vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí náo nhiệt như cũ, thân ảnh âm lãnh hắc sắc này có vẻ không hợp với phần thế giới còn lại.

“Nga, Snape tiên sinh.” Arthur rốt cục cũng chú ý đến Snape, người sau gật gật đầu, sau đó không chút lưu tâm xoay người bước đi, góc trường bào tung lên thành độ cong hoàn mỹ.

“Sao vậy bọn nhỏ?” Arthur hướng Harry nháy mắt, “Trăm ngàn lần dừng bỏ qua phần ra sân của đội Ireland a!” Harry nhún vai, đem giáo sư Ma dược quái dị quăng ra sau đầu.

~oOo~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro