Thập: Y nhìn ta thành người nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Harry dựa lưng vào cửa hầm, cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, ngón tay giữa đã không còn nhìn thấy vết cắt. Có lẽ được dì hắn dưỡng thành thói quen nhìn nét mặt người khác mà làm, từ nhỏ hắn đã phi thường mẫn cảm với thái độ của người khác, Snape thay đổi quá lớn, đương nhiên hắn có thể nhìn thấy được. Khi bàn tay to lớn của nam nhân dừng lại trên đầu hắn, cảm giác an tâm mà ấm áp làm cho hắn nhịn không được mà run rẩy, nhưng hắn biết sự ôn nhu của đối phương không phải là cho mình...

Ôn nhu sao? Harry cười lạnh tự giễu, ai cũng không thể tưởng tượng được bộ dáng ôn nhu của Snape, nhưng lần này tuy không thấy nụ cười, thậm chí đối phương vẫn như trước không lộ sắc mặt, hắn lại thấy được trong đó sủng nịch cùng bao dung. Kể cả giờ Ma dược hôm nay, Snape cư nhiên phá lệ trừng phạt Malfoy, nguyên nhân là Malfoy chê cười mình, có thể thấy được rằng, trước đây đối phương không phải vì ghét bỏ mà soi mói vũ nhục hắn, ngược lại chỉ là thói quen thiên vị Slytherin mà thôi.

Như vậy thì cái gì đã làm thay đổi vị giáo sư Ma dược học nổi tiếng âm trầm? Hắn cố gắng bình tĩnh suy nghĩ, từ khi bắt đầu World Cup hắn liền phát hiện – có lẽ là trước đó một chút, khi Sirius trốn thoát. Bất quá, Snape gần như không khống chế được hành động vượt xa ngoài ý muốn của thuốc tăng tuổi. Dumbledore nói phụ thân mình từng cứu Snape, Lupin cũng nhắc qua ân oán của cha chú thời trẻ. Chẳng lẽ tất cả đều là do phụ thân hắn – James Potter?

Harry cắn môi, từ khi hắn bước vào Hogswart, Snape chưa từng đối xử công bằng với hắn, căm hận có, châm chọc, vũ nhục có, cho đến bây giờ lại thay đổi đến khó hiểu, sủng nịch, bao dung, tất cả không phải do hắn, đối phương chỉ nhìn từ hắn ra một người khác mà thôi! Vì cái gì lại như vậy? Hắn thất vọng vò đầu, cho dù bị người khác coi là Cứu thế chủ, chung quy vẫn còn tốt hơn là bị trở thành người thay thế a!

[Hắc! Tiểu tử, muốn vào thì gõ cửa, đừng chắn tầm nhìn của ta!] Thạch xà trên nắm đấm cửa bất mãn phát ra tiếng tê tê.

[A, xin lỗi.] Harry lúc này mới phát hiện mình còn đang dựa vào cửa phòng Snape, nhất thời giống như bị điện giật nhảy ra thật xa. Không đúng, vì cái gì hắn lại phải vướng mắc những vấn đề của Snape? Dù sao ngay từ đầu đối phương cũng chỉ là một giáo sư Ma dược đáng ghét, hắn đã quen với quan hệ như vậy. Có lẽ hắn còn phải cảm ơn người đã chiếm hết tâm trí Snape, vì vậy mà tính tình Snape mới dịu đi – không, chỉ cần nghĩ đến người kia rất có thể là phụ thân của mình, Harry lại bị một trận ác hàn vô cớ.

[Trừng cái gì mà trừng? Còn trừng nữa đừng trách mỹ nữ ta.] Nếu có thể trợn trắng mắt, thạch xà này nhất định chỉ còn hai con mắt trắng dã.

Gần sát giờ giới nghiêm, Harry mới qua trở về phòng sinh hoạt chung Gryffindor, trước lò sưởi chỉ còn một mình Hermione ngồi đó, phù thủy siêng năng này còn đang lật xem cái gì đó, phát hiện Harry bước vào, nàng lập tức giơ quyển sách trong tay lên: "Harry, ma dược hôm nay ngươi làm được là dựa theo chú thích trong này sao?"

Harry tập trung nhìn, nguyên lai là quyển sách ma dược cũ Snape cho hắn mượn, bên trong chi chút những chú thích gần như nhìn hoa cả mắt, nhưng những con chữ nhỏ xíu chen vào giữa những dòng chữ cứng ngắc khá nổi bật, hơn nữa thực tiễn chứng minh nó thật sự có hiệu quả, "Ân. Như thế nào."

"Ta chỉ biết nó có thể thực hiện được." Hermione nhíu mày lật lật quyển sách, "Tốt nhất là ngươi mua quyển sách mới đi, cho dù tên Haft-Prince ký tên trong sách này nhìn qua là người rất nghiêm túc, nhưng vài trình tự của y cũng ghê quá đi, ví như thay đổi nước sinh tử, ta không chấp nhận một học trò năm thứ tư lại có khả năng sửa lại giáo trình đã luôn được sử sụng trong vài chục năm, cẩn thận là tốt nhất, vạn nhất một trong những cách làm của y sinh ra cháy nổ gì đó thì hối hận lại không kịp."

"Nga." Harry không nghĩ như vậy, hắn còn chưa xem kỹ quyển sách qua, thậm chí mới vừa biết người sở hữu trước của nó từ Hermione, trước đó là vì năm mươi điểm của Gryffindor, hắn vội vội vàng vàng hoàn thành chế tác ma dược trước khi hết giờ học, nào có thời gian cân nhắc chuyện này chuyện nọ? Hắn nhận lại quyển sách từ tay Hermione, "Đợi Hegwig trở về, ta sẽ sai nàng đến Hẻm Xéo đặt một quyển sách mới."

"Bất quá thật là kỳ quái, ai lại viết một ký danh lên sách giáo khoa của mình chứ?" Cho dù là nữ vương Gryffindor cũng vô pháp thoát khỏi tính hiếu kỳ bẩm sinh của nữ nhân, "Ngươi nói, có thể người này chính là giáo sư Snape hay không?"

Harry ngạc nhiên, lập tức lắc đầu bước đi: "Phiền chết! Ngươi có thể đừng nhắc đến hắn được không?" Lưu lại đằng sau là Hermione bị ngữ khí của hắn đột kích đến mạc danh kỳ diệu.

Harry nhào lên giường lăn lộn vài cái, liếc mắt sang quyển sách được mình mang lên phòng, trước mặt lại hiện lên cảnh tượng Snape đưa sách cho hắn. Trong bụng như có cái gai khiến hắn hoàn toàn ngủ không được, hắn cần một ít thuốc ngủ, nhưng hắn không muốn để bất luận người nào biết nguyên nhân khiến mình mất ngủ – dĩ nhiên là vì Snape.

Khoan khoan, vừa rồi Hermione có nói gì đó? Nước sinh tử? Harry mạnh mẽ kéo quyển sách ma dược bên cạnh đến, nhanh chóng từ mục lục tìm được trang kia, đó là phụ lục học thêm, qua ba năm rồi Snape đều không dạy bọn họ chế tác những loại ma dược nâng cao, nguyên nhân không cần phải nói, đương nhiên là đối phương cho rằng bọn họ không có thực lực. Cách làm bên trên nhìn qua không khó, hơn nữa có ghi chú của Haft-Prince, nếu Harry dựa vào đó, nói không chừng có thể thành công... Có lẽ, có lẽ hắn có thể tự mình làm thử xem? Hắn dường như thấy được ánh mặt trời.

Nhưng những vấn đề tiếp theo liên tiếp kéo đến, ví như dược liệu, ví như phòng làm việc... Sức mạnh vừa tràn trề rất nhanh bị sự thật chôn vùi xuống. Tất cả yếu tố đều ở Snape, không được, hắn phải hỏi thật rõ ràng! Rút một tấm giấy da, Harry nhanh chóng viết thư cho Sirius, hỏi lại những chuyện đã xảy ra giữa nhóm Gryffindor bọn họ và Snape. Sau đó hắn nghĩ đến tính tình nóng nảy của đối phương, sau một lúc trầm ngâm lại đề bút viết một lá thư khác cho Lupin.

Cùng một vấn đền, người có tính cách bất đồng sẽ có câu trả lời khác nhau, cuối cùng tổng hợp lại một chút hắn càng gần với sự thật hơn. Harry gật gật đầu nghiêm túc với mình, hắn nhanh chóng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Hedwig truyền tin cho Sirius vẫn còn chưa quay lại, hắn đến tháp cú tìm hai con cú mèo mang thư đi.

Khoác lên áo tàng hình, Harry rón ra rón rén chuồn ra khỏi phòng sinh hoạt chung, hắn mới quay lại Hogswart có hai ngày thôi, liền ra ngoài cả hai đêm liền, một trận ngoài ý muốn tối hôm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, hôm nay hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đi?

Hắn nghĩ như vậy, không khỏi bước nhanh hơn, không để ý ở một góc ngoặt đụng vào một người, một chồng sách trong lòng người đó rớt xuống chân hắn: "A..." Hắn vội vàng đem tiếng rên rỉ nuốt xuống, nhưng vô ích, áo tàng hình của hắn đã rớt xuống một nửa, ngay sau đó hắn thấy được nữ sinh bị hắn đụng ngã – Cho Chang!

"Ngươi..." Hai người gần như đồng thanh.

Tâm tình Harry bất giác thoải mái hơn, nhếch miệng cười cười: "Xin lỗi." Hắn phát hiện đối phương đang dùng ánh mắt hơi kinh nghi nhìn mình, mới nhận ra hơn nửa người hắn hiện tại còn trong áo tàng hình, "Thật có lỗi." Cởi áo tàng hình vắt lên cánh tay, hứa cùng giữ bí mật, cũng không phải vì lần đầu tiên chạm mặt là khẩn trương, ngược lại trở nên hưng phấn, chìa tay ra với đối phương, "Đã trễ thế này ngươi vẫn còn ở bên ngoài?" Hắn không nghĩ đến đối phương cũng ra ngoài ban đêm, tuy rằng có lẽ là vì học hành.

"Ân... Ngươi là Harry Potter?" Thu lại ánh mắt tò mò đối với nam tử trưởng thành trước mặt.

"Đúng, ta cũng biết ngươi là Cho Chang Tầm thủ của Ravenclaw." Harry cúi người nhặt sách lên giúp đối phương, nàng tựa hồ giống Hermione, đều thích xem những quyển sách vĩ đại, xếp toàn bộ lên cũng khá nặng, xem tựa là luyện kim tương quan này nọ, "Ngươi phải về phòng sinh hoạt chung? Có cần ta giúp ngươi không?"

Cho lắc đầu, "Không, ta muốn..." Nàng bỗng nhiên trầm mặc.

Harry lúc này mới ý thức được mình hình như nhiệt tình quá mức, hơn nữa nếu nói nghiêm túc thì bọn họ chỉ vừa mới nhận thức, hắn xấu hổ rờ rờ đầu: "Ách, nếu ngươi không muốn nói cũng không sao." Trong lòng đột nhiên thập phần thất vọng, vẫn là quá nhanh.

"Không phải..." Cho chần chừ một lúc, rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn, "Ta muốn đến phòng cần thiết."

Harry biết Hogswart là một nơi rất thần kỳ, hắn biết có rất nhiều mật đạo từ chỗ anh em sinh đôi Weasley, đồng thời cũng biết được tòa lâu đài cổ xưa này cất dấu rất nhiều bí mật đang chờ mọi người khám phá. Mà hiện tại, Cho Chang sắp chia sẻ một bí mật với hắn – Phòng cần thiết.

"Tên như ý nghĩa, nó sẽ xuất hiện vào lúc ngươi cần nó nhất." Xem xét thật cẩn thận bất luận sinh vật nào có thể làm bại lộ sự có mặt của bọn họ, hai người cùng nhau đi về phía trước, dọc đường Cho hạ giọng giải thích với Harry, "Nó đối diện bức tranh treo tường tên khổng lồ ngốc đánh nhau với Barnabas đần độn ở tầng tám, chỉ cần tập trung tinh thần nghĩ đến những gì ngươi muốn đi qua đi lại ba lần, nói sẽ xuất hiện trước mặt ngươi."

Hai người đi thẳng đến tầng tám, Cho làm mẫu một lần, quả nhiên có một cánh cửa xuất hiện từ bức tường.

"Hoan nghênh." Cho cười, mở cửa ra. Đây là căn phòng hình tròn thập phần ấm áp, có lò sưởi, có bàn, còn có sofa, nhìn qua có chút giống phòng sinh hoạt chung, chẳng qua so với phòng sinh hoạt chung Gryffindor thì có nhiều giá sách cực lớn, bên cạnh còn có bàn dùng để chế tác ma dược này nọ, làm cho Harry bất giác liên tưởng đến văn phòng của Snape, nơi đó cũng kê những tủ lớn chứa đầy lọ ma dược, cũng đặc biệt bố trí cái bàn dài đặc biệt dành cho học trò bị cấm túc để xử lý dược liệu.

"Trong Ravenclaw thường xuyên có người học suốt đêm, cho nên đôi khi phòng sinh hoạt chung quá mức chật chội, những học trò lớp lớn thường sẽ tự tìm chỗ cho mình, lưu không gian lại cho lớp nhỏ hơn, ta thường xuyên đến chỗ này." Cho ra hiệu cho Harry đặt sách lên bàn, trên đó còn đặt cái gì đó giống bức tượng đã được tấm vải nhung che phủ.

"Chỗ này thật là tốt!" Harry kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh, hắn muốn tìm nơi bí mật để chế tác ma dược. Bất quá vì sao Cho lại chia sẻ với mình về nó?

"Harry, ta muốn nhờ ngươi một việc..." Cho lấy từ trong lòng ra một lọ ma dược xinh dược, bên trong là chất lỏng trong suốt, nếu không nhìn kỹ, sẽ nghĩ nó trống không, "Ngươi có thể giúp ta giao nó cho giáo sư Snape không?" Không chờ Harry hỏi, nàng nói tiếp, "Ngươi cũng biết, y là người rất nghiêm khác, chúng ta đều có chút sợ hắn. Hôm nay trên lớp ma dược, giống như y vì ngươi mà phạt Draco Malfoy, cho nên ta nghĩ, có lẽ ngươi có thể giúp ta..."

Harry không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy máu dồn lên hai gò má, như thế nào chỉ có một ngày mà mọi người đều đã biết? Hơn nữa đều nghĩ Snape vì hắn... Chuyện này cũng không nói đi.... Trong nhất thời hắn chỉ sợ rắc rối mà căn bản không nghĩ đến điểm mấu chốt không nằm ở đó. Trong lúc váng váng vất vất liền đáp ứng đối phương – chỉ là một lọ ma dược chắc hẳn không có vấn đề gì đi.

Đến khi hắn quay trở lại phòng sinh hoạt chung, mới phát hiện cư nhiên mình lại quên đi việc chính, hắn phải đến tháp cú gửi thư! Vỗ vỗ lên hai tấm giấy da, Harry thở dài, đành quay người đi ra ngoài thêm một lần nữa.

Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro