Tứ: Rung động tuổi dậy thì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đợi đến khi Lupin đỡ Harry dậy, Snape đã sớm biến mất không dấu vết, sau đó một đám Thần sáng rốt cuộc rề rà chạy đến.

Mang tầm thủ đội Bulgary Victor Krum giao cho bác sĩ viện Thánh Mungo, dưới sự trách mắng điên khùng của Barty Crouch, Harry đã tìm được ma trượng của hắn – trong tay một gia tinh tên Winky.

"Ngươi nói là Snape? Là tên Thực Tử đồ đó!" Biểu tình Barty thập phần nhăn nhúm, nhưng Harry lại không để ý đến, hắn đã nghe được gì? Snape là Thực Tử đồ? Tuy rằng đã từn đoán qua, nhưng khi thực sự biết được chân tướng sự việc này hắn vẫn có chút không dám tin.

"Nguyên là Thực Tử đồ, Barty." Thanh âm thong thả của Dumbledore thu hút sự chú ý của mọi người, "Là giáo sư của Hogswart, y có nghĩa vụ bảo vệ học trò an toàn."

Sau khi Harry nhận được ánh mắt trấn an của lão nhân, thần kinh căng thẳng cuối cùng nhẹ nhõm đi rất nhiều, nhưng trong đầu bất giác vẫn nhớ đến sự thật Snape là Thực Tử đồ. Dumbledore dường như nhìn ra được sự nghi hoặc của hắn, cường điệu nói: "Trước đây Snape đã trở thành gián điệp cho phe ta về Voldermort (y cố tình dừng một chút, có vài người co rúm lại), còn có rất nhiều tin tình báo về Thực Tử đồ đều là do y liều mình truyền ra, y là người dũng cảm nhất mà ta từng thấy."

Tinh thần Harry có chút ngẩn ngơ, hắn không thể đem Snape và một gián điệp vĩ đại, ẩn nhẫn, kiên nghị liên hệ với nhau, ngược lại thân phận Thực Tử đồ lại càng thích hợp với y hơn. Hắn nhíu mày không yên nghe mấy người lớn nói chuyện, trước mắt dường như hiện ra đôi mắt thâm thúy phức tạp, đôi mắt hắc diệu thạch hàm chứa tình cảm mãnh liệt, có lẽ... có lẽ đối phương thật sự không phải là lão biên bức giống như một xác không hồn không có bất kỳ khí tức của con người mà trước kia hắn đã nhận thức.

Trận chung kết World Cup này khiến cho chủ nhà Anh quốc lâm vào tình cảnh xấu hổ với cả Ma pháp giới, nguyên bản là một sự kiện phi thường náo nhiệt, thế nhưng cuối cùng lại biến thành một trò cười, đáng giận nhất là trận đấu còn chưa chấm dứt đã kết thúc nửa chùng. Sở phụ trách World Cup không thể không chọn nơi tổ chức lại một lần nữa, nhưng mọi người cũng không còn nhiệt tình và hào hứng như trước nữa.

Về chuyện của Snape, Harry trước sau vẫn không nói với bọn Ron, sau khi dấu hiệu Hắc Ma xuất hiện, Snape liền bỏ hắn lại mà biến mất, sau đó hắn rốt cuộc vẫn không thấy được nam nhân kia. Không biết xuất phát từ lý do nào, hắn thậm chí còn cố tình tránh né nghi ngờ của Sirius.

Ngược lại, vì lần ngoài ý muốn đó, làm cho Harry kết giao bằng hữu với Krum, trong những ngày nghỉ hè cuối cùng cũng thư đi thư lại. Krum là học trò của Học viện Ma thuật Dumstrang, thân hình cao lớn cường tráng, nhìn thoáng qua thì tính cách trầm ổn lại có chút buồn bã. Nhưng thực tế y là người thập phần cởi mở vui vẻ, có lẽ vì có chung sở thích lại không cần đối diện lúng túng, y và Harry liên lạc qua mấy lần liền gần như không có gì giấu nhau, y nói với Harry năm tới sẽ có cuộc thi Tam cường Tranh Bá, đến lúc đó y sẽ đại diện cho trường đến Hogswart tham gia cuộc thi.

Những ngày nghỉ ở Hang Sóc tốt hơn nhiều so với ở Privet Drive, tuy rằng Arthur tiên sinh là vì chuyện ngoài ý muốn ở World Cup mà trở nên bận rộn căng thẳng, bất quá lại không có vấn đề gì liên quan đến nhóm tiểu phù thủy vị thành niên này, mọi người vẫn như trước làm bài tập, cả ngày cãi nhau ầm ĩ, hắn gần như đã nhanh chóng quên đi ác mộng và cơn đau đầu vào đầu kỳ nghỉ.

Khiến Harry bối rối chính là, trừ bỏ những ác mộng hắn gần như vẫn nằm mơ, cách năm ba bữa lại có một giấc mộng xuân xích lõa, triền miên. Trong giấc mơ, hắn không thấy rõ người trong mơ là ai, nhưng cảm giác được những cái ôm, va chạm mạnh mẽ của đối phương, còn có tiếng thở dốc, rên rỉ không ngừng.

Tỉnh giấc, cảm giác dính nhớp ở nửa người dưới khiến hắn mờ mịt không biết phải làm thế nào. Chẳng lẽ Merlin thúc giục hắn đi đàm chuyện luyến ái sao? Lấy tay che mắt lại, hít một hơi thật dài, có lẽ hắn nên tìm một người bạn gái, nói không chừng có thể có xóa bỏ khát vọng đồng tính bất thường của mình.

Thả người vào giữa làn nước ấm đầy tràn trong bồn, Harry ngẩn người ngửa đầu nhìn trần nhà, cảm giác chân thật mông lung trong giấc mơ từ trong ký ức tràn ra lan đến nửa người dưới...

Làn da trần trụi mềm mại cọ xát, tăng thêm độ mẫn cảm, thân thể cường tráng ấm áp phủ lên người, kề sát vào trên bờ ngực của hắn, nhịp tim đập mạnh mẽ thông qua nhiệt độ cơ thể của nhau truyền đến sự đồng nhất, toàn thân tràn ngập niềm hạnh phúc và thỏa mãn khó có thể nói thành lời, tình cảm trong từng giọt mồ hôi, nhiệt lượng cùng sự kịch liệt. Giữa sự thăng hoa của tình yêu, chiếm lấy đối phương...

"Harry..." nam nhân lại thở ra một hơi dài nỉ non tên hắn, ôn nhu lại chứa nhiệt lượng tình dục không thể khống chế như muốn thiêu đốt hắn, những giọt nước mắt khiến tầm mắt hắn mơ hồ, hắn không nhìn rõ được bộ dáng đối phương, chỉ có hai điểm quang hoa hắc diệu, bao trùm lấy thân thể hắn. Rất quen thuộc, lại gần như hoàn toàn xa lạ, nhưng như vậy thì đã sao, hắn muốn phóng túng trong giờ phút dù chỉ là trong mơ, không ai nhìn thấy được, cũng không có người nào có thể ngăn cản hắn phóng túng...

Khoái cảm từ bốn phương tám hướng tràn đến, bàn tay nam nhân đầy những vết chai, từ ngữ ôn nhuyễn, dừng lại từng ngóc ngách cơ thể hắn. Mái tóc đen của nam nhân, mềm nhẹ như những chiếc lông chim lướt qua cổ hắn, kéo theo một trận run rẩy, năm ngón tay hắn xuyên qua mái tóc dày mềm mại, vô thức nắm chặt lấy. Dục vọng kêu gào đòi lấy không kiêng nể, dây dưa, một lần lại một lần, chồng chất đến tận cùng nơi sâu nhất, xoay vòng, xoay vòng, đưa thẳng lên mây, rồi sau đó mạnh mẽ phóng xuất toàn bộ tình cảm mãnh liệt, từ thiên đường quay trở lại hiện thực...

Hắn há miệng, trong họng nghẹn ngào một cái tên, lại nghiền ngẫm, lại muốn thốt lên, cuối cùng vẫn không thể nói ra cái tên đó. Sau đó tỉnh giấc, nên cái gì cũng không nhớ rõ...

Harry lặng im thở dồn dập, rút tay khỏi phân thân đã nhuyễn hạ, chà xát thân thể qua loa, liền đứng dậy dùng khăn tắm lau khô nước. Hắn thay quần áo xong đứng trước gương, vỗ vỗ lên hai gò má không biết là do dục vọng hay là hơi nước làm cho đỏ hồng, ép buộc trái tim đang đập loạn xạ phải bình ổn lại, mới bước ra khỏi phòng tắm.

Những ngày nghỉ tốt đẹp luôn ngắn ngủi, rất nhanh, đám Harry trong nụ cười thần bí mà hưng phấn của Arthur tiên sinh lại một lần nữa lên tàu tốc hành Hogswart, Charlie tiết lộ, Hogswart năm nay sẽ đặc biệt náo nhiệt, sau khi gợi lên sự tò mò của đám tiểu phù thủy lại không chịu trách nhiệm mà biến mất. Harry gãi đầu, rồi đột nhiên nhớ đến Krum đã nhắc đến cuộc thi Tam Cường tranh bá, bởi vì gặp rắc rối với những giấc mơ không thể nói được, hắn đã quên không nói với nhóm bạn, thôi quên đi, dù sao sớm hay muộn mọi người cũng sẽ biết mà thôi.

"Harry, chung quy ta vẫn cảm thấy gần đây tinh thần ngươi có chút hoảng hốt, có phải gặp ác mộng hay không?" Dựa vào thành ghế, Hermione cẩn thận đánh giá ánh mắt nhợt nhạt của Harry, khóe mắt thoáng liếc qua Ron tối hôm qua vì làm cho xong bài tập đến suốt đêm, hiện tại đang nằm úp sấp trên bàn ngủ bù, thở hắt ra một tiếng, dùng sức lay tỉnh y, "Uy! Ta nói ngươi ít ra cũng nên quan tâm đến bằng hữu mình một chút chứ!"

"Ân? Cái... cái gì?" Ron mơ màng dụi mắt, "Nhanh như vậy đã đến rồi?"

Thần kinh Harry có chút căng thẳng: "Không, không phải." Hắn không thể nói với nàng là mình bị mộng xuân. Mộng đến mức có chút suy sụp đi? "Ta đi tìm chút gì đó để ăn." Hắn chột dạ đứng lên mở cửa toa, lại đụng vào một người khác, mất trọng tâm, cái ót đập lên trên khung cửa 'đông' một cái, đau đến mức khiến hắn hít một hơi.

"Ai u."

Tiếng kêu nhỏ xíu của nữ hài từ làm Harry bất chấp cái đau lập tức giải thích: "Thực xin lỗi, ngươi không sao chứ!" Hắn choáng váng tùy tiện vươn tay ra với nữ sinh té dưới đất, ngay sau đó cảm giác vài sợi tóc lướt qua mu bàn tay khiến tim người ta ngứa ngáy, sau đó tâm thần của hắn trong nháy mắt bị mái tóc đen mượt của đối phương hấp dẫn.

"Ta không sao..." Nữ sinh ngẩng đầu, con ngươi đen láy dường như hút cả người Harry vào trong. Hắn ngây ngốc tùy ý để bàn tay mềm mại của đối phương nắm chặt tay mình, hơi hơi dùng sức kéo dậy, "Cám ơn ngươi." Tựa hồ bị ánh mắt chăm chú ngây dại của Harry khiến cho cả người không được tự nhiên, nữ sinh có chút ngượng ngùng thùy hạ mi mắt lui về sau một bước.

"Ách..." Tim Harry đập nhanh hơn, mặt lập tức đỏ bừng, nắm tay hắn đặt trên nắm đấm cửa sau lưng xiết chặt lại, giống như muốn lưu giữ cảm giác ngứa ngáy đang xâm nhập vào tim hắn.

"Làm phiền một chút, bọn nhỏ, các ngươi muốn mua một ít thức ăn không?" Bà phù thủy bán thức ăn vặt đẩy xe đi đến làm thiếu niên đang lúng túng giật mình.

"A, không... Không cần. A, ta muốn nói, xin lỗi, ta..." Harry lách người để xe đẩy đi qua, vừa vặn tránh đi đôi mắt mắt tò mò của nữ sinh, nhất thời nói không hết câu. Thẳng đến khi đối phương thấy hắn lúng túng liền cười rộ lên, hắn nhanh như chớp sập cửa đóng lại rồi nhào lên ghế dựa.

"Nàng là Cho Chang học năm thứ năm nhà Ravenclaw." Thanh âm Hermione dọa Harry kinh hoảng xoay người lại, thiếu chút nữa lại đập đầu vào khung cửa, xấu hổ, quẫn bách khiến nhiệt độ trên khuôn mặt thiếu niên không biến mất ngược lại có xu hướng tăng lên. Hermione liếc mắt gần như muốn thiêu cháy bằng hữu, lộ ra một nụ cười thấu hiểu, "Tính cách của nàng ta thực ôn nhu, hơn nữa học hành phi thường tốt, Harry, mắt của ngươi không tệ nha."

Vẻ mặt mệt mỏi của Ron lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Cái gì? Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì? Đã đến Hogswart?"

"Phanh." Nữ vương Hermione cầm quyển sách trong tay nện thật mạnh lên đầu đối phương, sau đó thở hổn hển ngồi lại chỗ của mình, lười biếng không muốn giáo huấn đối phương nữa.

Mà bàn tay được mái tóc đen mượt kia lướt qua vẫn còn run run, Harry xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong chớp mắt, mái tóc đen kia như hòa lẫn vào hình ảnh trong giấc mơ...

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro