Chương 33- The Malfoy Manor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 27.

Harry nói mình không lo lắng là điêu đấy.

Các giáo sư đã thảo luận và đi đến quyết định: Nếu Draco đến Trang viên Malfoy, Harry cũng sẽ đi cùng vì lý do an toàn, đề phòng mối ràng buộc có hiệu lực.

Đấy, đó là nguyên nhân tại sao Harry và Draco hiện đang đứng trước khoá cảng, và trái tim của Harry đang đập bình bịch vì lo lắng.

Đột nhiên, Draco vòng tay qua vai hắn.

Harry ngước nhìn cậu ngạc nhiên, Draco mỉm cười.

"Chúa ơi, Harry, mày lo lắng thái quá rồi đấy, bình tĩnh đi nào."

Harry run rẩy mỉm cười. "Chỉ là ... nếu bà ấy ghét tao thì sao? Ghét mày vì mày gay thì sao? Rồi nếu bà ấy cấm chúng ta hẹn hò nữa? Điều gì sẽ xảy ra nếu..."

"Harry," Draco nói nhẹ nhàng. "Mày đã nói chuyện với mẹ tao rồi còn gì, hai lần trong đời. Tao thì đã quen bà ấy mười bảy năm. Đủ để tao có thể cam đoan, mày nên bình tĩnh lại."

Harry hít một hơi sâu và run rẩy. "Được thôi."

Bất chợt Harry cảm nhận một làn sóng êm đềm và thanh bình tràn qua người. Hòa bình + hạnh phúc + tình yêu. Làm hắn thấy thật thư thái, Harry mỉm cười.

"Tao cứ nghĩ nó sẽ không có tác dụng," Draco nói, ngạc nhiên. "Tuyệt thật"

Cả hai nhìn nhau, và nắm lấy khoá cảng

Xúc cảm kéo căng gần như đau đớn, kéo và kéo, rồi bỗng nhiên, họ ở bên ngoài trang viên.

Harry nhìn chằm chằm vào tòa lâu đài to lớn.

Lần trước hắn ở đây....

Hắn không nhận ra mình đang run cho đến khi Draco vòng tay qua hắn một lần nữa.

"Này, không sao đâu," Cậu thì thầm. "Cố lên."

Draco gõ cửa hai lần, và cánh cửa mở ra để lộ một con gia tinh.

"Xin chào, Chủ nhân Draco, thưa ngài!" Cô ấy thét lên.

"Tôi đã nói gì với cô về việc gọi tôi là 'chủ nhân' nhỉ, Nicky?" Cậu hỏi, một nụ cười trên môi.

"Xin lỗi Nicky chỉ, cậu chủ Draco. Và" Cô ấy đột nhiên gằn giọng. "Harry Potter ?!"

"Xin chào," Hắn nói nhẹ nhàng, mỉm cười với gia tinh nhỏ.

"Hoan nghênh chào đón!" Cô nàng hát lên, mở toang cánh cửa.

"Nicky?" Đó là một giọng nói tao nhã, Harry hỏi. "Ai vậy?"

"Cậu chủ Draco, và Harry Potter ạ!" Nicky thốt lên.

Một khoảng lặng trôi qua, và sau đó là tiếng bước chân bắt đầu phát ra từ trên lầu.

Narcissa Malfoy bước xuống cầu thang trong chiếc áo choàng màu xanh nhạt đáng yêu, cười tươi với họ.

"Draco, thân ái à," Bà nói, mỉm cười ôm cậu con trai. "Mẹ nhớ con quá."

"Và đây là quà của mẹ, Mẹ yêu." Draco đưa cho bà những bông hoa mà mình đã làm.

"Draco, chúng thật tuyệt," Bà mỉm cười nói. "Cảm ơn thân ái."

Cậu cười tươi, và hôn nhẹ lên má Narcissa. Bà quay về phía Harry.

"Cậu Potter, cảm ơn vì đã đến nhà của chúng tôi. Tôi xin lỗi vì... kỷ niệm khó quên đã in lại cho cậu. Tôi đã cố gắng thay đổi diện mạo cho trang viên nhiều nhất có thể, nhưng..."

"Cảm ơn vì đã mời tôi, bà Malfoy," Harry nói. "Ngôi nhà của bà thật đẹp, và tôi cảm ơn bà đã cho phép tôi ở đây."

Bà mỉm cười, gần như buồn bã. "Tôi có thể ôm cậu chứ?"

Harry mở rộng vòng tay mỉm cười. Narcissa vòng tay qua người hắn, một nụ cười nhẹ trên môi.

"Bây giờ, tôi nghi ngờ chúng ta có rất nhiều điều để tán gẫu đây," Bà nói một cách trôi chảy. "Uống trà đi."

*****

Harry và Draco đã giải thích mọi chuyện cho Narcissa; họ đã dính liền với nhau như thế nào, họ đã hoàn thành mối quan hệ (Draco đã đỏ mặt suốt thời gian giải trình). Những trò chơi họ chơi với người bạn mới, những gì Diane và Hermione đã làm, và họ đang hẹn hò.

"Chà, mẹ đã bỏ lỡ khá nhiều," Narcissa nói một cách trôi chảy. "Hai đứa có hạnh phúc không?"

"Vâng," Cả hai đều nói không do dự.

Narcissa mỉm cười. "Tốt lắm."

******

Ngày 28.

Ngày thứ hai của chuyến thăm, Draco đã chỉ cho Harry những khu vườn.

Cậu trang nhã chọn một bông hồng, và đưa nó cho Harry.

"Hoàng tử của tao," Cậu nói với một giọng đầy giả tạo.

"Công chúa của tao," Harry vặn lại. Draco giả vờ lườm hắn, đấm nhẹ vào tay Harry rồi mới trao lại bông hồng cho hắn. Lần này Harry đã nhận.

"Cảm ơn," Hắn nói khẽ. Draco cười đáp lại, nắm lấy tay Harry.

"Đây là cây hoa anh đào Nhật Bản của nhà tao," Draco nói, chỉ về phía cây hoa đào trước mặt họ.

Harry đến gần cái cây, vẻ mặt ngạc nhiên bao trùm.

"Thật đáng yêu," Hắn nói.

"Đó là thành quả chuyến leo núi yêu thích của tao khi còn nhỏ," Draco vừa nói vừa cười.

Harry nhìn lên cái cây, mỉm cười. "Mày vẫn thích leo cây à?"

"Tao nghĩ là vậy." Có một chút bối rối trong giọng nói của Draco.

Harry mỉm cười, đặt bông hồng vào giữa hai hàm răng, và bắt đầu leo ​​lên cây anh đào.

"Harry James Potter," Draco cười nhẹ.

Harry đảo mắt tiếp tục leo lên cho đến khi đến một chỗ rộng hơn, và ngồi xuống.

Draco leo theo, và ngồi đối diện hắn, một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt.

"Hắn là một người kỳ lạ, Potter," Cậu nói, nụ cười trên môi để biểu thị giọng điệu đùa cợt của mình.

"Bây giờ chúng ta lại gọi là Potter à?" Harry đáp.

"Đúng thực."

"Xấu hổ," Harry nói, cười toe toét tựa lưng vào gốc cây. "Tao thực sự hy vọng chúng ta có thể hôn nhau, nhưng nếu mày không tôn trọng tao như thế này, tao nghĩ mình sẽ đi tìm Damon ..."

Draco quở trách. "Đừng nghĩ về điều đó, Potter. Mày là của tao."

"Mmm, chúng ta chiểm hữu ghê nhỉ?" Harry tự kiêu, nghiêng người về phía trước.

"Quá đúng." Draco chạm môi hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn dựa vào cành cây lớn phía sau.

Harry hạnh phúc thở dài, đón nhận từng cái hôn của Draco. Từ mặt rồi đến cổ, cứ chỗ nào đôi môi kia chạm qua đều để lại vệt nóng bỏng.

"Draayyyy, chúng ta không thể, chúng ta đang ở sân sau nhà mày đấy. Trên một cái cây này," Harry lầm bầm.

Draco gét bỏ, và hơi lùi lại, môi cậu cách Harry một inch. "Thế nên?"

" Thế nên, tao không muốn mẹ mày nhìn thấy."

"Uggghhhh," Draco rên rỉ, ngã lưng vào gốc cây. "Đồ dở hơi."

"Tùy mày thôi," Harrythờ ơ, đang quan sát móng tay của mình với một nụ cười nho nhỏ.

"Im đi, mày là người đã ngăn tao lại cơ mà," Draco lẩm bẩm, choàng một cánh tay lên trước mắt.

"Không, tao không hề. Tao không nói chúng ta không thể làm gì cả. Tao chỉ nói chúng ta không thể làm gì trên một cái cây mà thôi."

Draco kéo cánh tay ra khỏi mắt, bĩu môi. "Tao chỉ tò mò."

Harry nở một nụ cười xấu xa và  bắt đầu trèo xuống cây.

"Này- cái gì? Này, quay lại đây !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro