Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Tờ Windermere là một tờ báo rất nhỏ, cộng với Draco cũng chỉ có bốn hoặc năm người làm việc, trong đó Draco là người trẻ tuổi duy nhất. Các đồng nghiệp khác của cậu đã đến tuổi trung niên, thậm chí đến tuổi nghỉ hưu vì họ đã làm việc cho tờ báo này rất nhiều năm rồi. Tuy vậy, họ vẫn muốn tiếp tục làm công việc này ngay cả khi nghỉ hưu, nếu như không có người mới để ứng tuyển, thì họ cũng không muốn rời đi.

Tờ báo này có gần 100 năm lịch sử, nó được xây dựng với sự tài trợ của chính quyền địa phương. Đây là tờ báo duy nhất được phát hành ở Windermere, tờ báo này đôi khi sẽ xuất bản các tài liệu du lịch và lịch sử Windermere cho Cục văn hoá - du lịch địa phương.

Thanh thiếu niên ở Windermere rất ít khi đọc báo. Không giống như Thế giới phép thuật của cậu – nơi chủ yếu dựa vào báo giấy, thì những người trẻ tuổi ở thế giới Muggle này lại yêu thích việc lướt tin tức qua Internet hơn. Vào sáng sớm, đa phần chỉ có người thuộc lứa tuổi trung niên trở lên đến lấy số mới của tờ báo địa phương, uống cà phê và ăn những lát bánh mì.

Nhưng bởi vì nơi này đa phần là những người trung niên và cao tuổi, nên họ vẫn có thói quen đặt báo dài kì cho gia đình ngay cả khi các tờ báo truyền thống bị sức ép bởi các phương tiện truyền thông trực tuyến mới, thậm chí nó còn không thể so với báo giấy truyền thống của Anh. Nhưng miễn là có người Windermere, họ sẵn sàng mua tờ báo ở địa phương mình chỉ để cái toà soạn nhỏ được tiếp tục hoạt động.

Windermere News sẽ xuất bản số mới hai ngày một lần và nghỉ vào cuối tuần nên khối lượng công việc không quá nhiều. Ngoài việc thu thập thông tin giá cả địa phương, thay đổi chính sách phúc lợi, thông tin du lịch và quảng cáo, thì nó cũng nhận các sự đóng góp sáng tạo từ người dân địa phương.

Hồ nước bí ẩn và xinh đẹp này là linh hồn, là trái tim của các nhà thơ và nhà văn, nó đã nuôi dưỡng một trường phái chủ nghĩa lãng mạn hoà với phong cách nông thôn trong lịch sử văn học Anh vào thế kỷ 19. Cho dù các bậc thầy văn chương đã qua đời từ lâu, nhưng rừng núi, cùng non xanh yên tĩnh được các nhà thơ miêu tả bằng mười bốn dòng thơ tươi mát và nhã nhặn kia vẫn yên tĩnh như trước, cổ xưa và dễ chịu.

Vì vậy, khi sinh ra ở South Lakeland và lớn lên dọc theo con đường ở hồ Windermere – nơi mà các nhà thơ đã đi dạo hai trăm năm trước. Qua thời gian dài như thế, họ cũng không thể tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi nét đẹp của nơi này qua các vầng thơ. Họ ghi lại vẻ đẹp của hồ Windermere và xuất bản nó theo phương thức truyền thống là một cách cực kỳ thận trọng và tôn trọng những gì đẹp đẽ nhất của nơi này.

Draco không phụ trách việc duyệt các bản thảo văn học. Người duyệt bản thảo là tổng biên của tờ báo - ngài White, một người đã ngoài 50 tuổi. Ông ấy luôn đeo một cặp kính gọng bạc kiểu cũ, ngồi sau một chậu lan tươi sắc và đọc bản thảo dưới ánh nắng ban mai dễ chịu.

Những bản thảo này có khi đến từ các giáo viên già trong trường học, có khi xuất phát từ những ông lão quý phái nho nhã yêu văn học cũ. Cùng một số được viết bằng những nét chữ còn non nớt và cong quẹo. Chúng là những kiệt tác của những đứa trẻ vẫn đang học ngữ pháp.

Người Windermere vô cùng khuyến khích sự sáng tạo văn học của trẻ em, có lẽ vì tâm hồn thi sĩ bên hồ đã ăn sâu vào máu của họ.

Ông White cũng không chỉnh sửa những bản thảo này quá mức, nhiều lắm là ở ngữ pháp cùng vần điệu. Đôi khi ông ấy thích dùng giọng điệu chậm rãi, diễn cảm để đọc những bài văn xuôi, còn lại sẽ dùng giọng Anh tiêu chuẩn, trầm thấp mà tao nhã, để đọc những bài thơ dài tiếng mẹ đẻ. Càng đọc sẽ càng say mê, ông kiên quyết đứng dậy đi vòng quanh phòng làm việc với tờ giấy trên tay, cả người như đắm chìm trong những lời hoa mỹ không thể buông xuống.

Những người Windermere yêu văn chương cũng sẽ dừng công việc và lặng lẽ nghe vị tổng biên già đọc diễn cảm.

Ấn bản văn học của tờ báo Windermere lúc nào cũng cần có vài tấm hình minh hoạ tương xứng. Công việc này trước đây thuộc về cụ Jefferson, nhưng vào năm Draco mới chuyển đến, ông lão đã ngủ một giấc dài bên bờ hồ Windermere. Nên bây giờ, Draco là người phụ trách việc này cho tờ báo chính ở Windermere.

Draco thích sử dụng bút máy để tạo nên những bản vẽ, bởi vì nét của nó giống như loại bút mà cậu từng dùng nhất. Tranh của cậu luôn mang phong cách của tranh khắc gỗ ở thế kỷ XX, hồn tranh điềm đạm, nặng nề, tịch mịch và có chút lạnh lẽo. Đến nỗi, vị tổng biên già khi nhìn thấy tranh của cậu lần đầu tiên đã vô cùng ngạc nhiên, ông trầm mặc một lát.

"Draco, ta thấy các bức tranh của cậu luôn mang theo những bi thương cùng lạnh lùng xa cách, đây thật sự không phải là thứ mà một người trẻ tuổi nên có."

Ông lão tháo kính bạc xuống, dùng đôi mắt già nua không vẩn đục nhìn thanh niên tóc màu sáng, ông ôn hoà nói tiếp "Mọi người luôn hy vọng những người trẻ tuổi có thể trưởng thành và trầm ổn một chút, nhưng ta lại không nghĩ như vậy. Ở độ tuổi này, quá mức trưởng thành đôi khi không phải là một điều tốt. Đôi mắt của cậu và tuổi tác của cậu vẫn còn trẻ, nhưng dưới ngòi bút lại mang theo vài phần chán nản, tinh thần cằn cõi —— điều đó chỉ có thể chứng minh cậu chưa bao giờ chấp nhận chính con người mình. "

Không thể.... chấp nhận ?

Không thể...... tha thứ cho chính mình sao?

Khi Draco nghe lão tổng biên nói vậy, trong lòng cậu tự giễu.

Lưng đeo đầy tội nghiệt, thì sao có thể tha thứ cho chính mình?

Làm gì có tư cách để làm điều đó?

.

Hôm nay là ngày báo xuất bản, hôm qua Draco đã bận rộn giải quyết xong hết công việc, hôm nay chỉ cần chỉnh sửa lại một lần nữa là xong, nên Draco nhanh chóng hoàn thành chúng vào buổi sáng.

Còn chưa đến giờ cơm, Draco đã cảm thấy trong bụng trống rỗng, cậu lơ đãng liếc mắt một cái, nhìn thấy túi giấy ban sáng mình đã đặt trên kệ. Draco dứt khoát lấy túi giấy xuống, đặt ở trên đùi và mở ra.

Bên trong túi giấy có một túi sữa tươi, một quả táo xanh và một cặp bánh mứt mâm xôi nhỏ được bọc trong giấy bạc. Draco đã rất ngạc nhiên khi tin rằng thằng tóc đen đó có thể nướng các món bánh tráng miệng, nhưng khi cầm lên, Draco nhìn thấy logo của tiệm bánh bà Wilson in trên giấy bạc.

Được rồi, cậu không nên đặt nhiều kì vọng vào thằng ấy...

Draco lấy bánh ra, bóc giấy bạc, rồi cắn từng ngụm nhỏ, hương vị ngọt ngào làm cho đôi mắt màu xám đẹp đẽ của cậu híp lại, khóe môi vô thức nhếch lên.

Vài tiếng bước chân quen thuộc từ phía sau vang lên, Draco vội vàng bọc lại giấy bạc của chiếc bánh ngọt vừa nảy cắn mấy miếng, nhét vào ngăn kéo, tùy tiện lau miệng, sau đó ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ vừa mới buông bút xuống.

"Được rồi, đừng giấu giếm, ta đã nhìn thấy hết rồi." Vị tổng biên già cầm tờ giấy mẫu dừng lại, đỡ kính, có phần dở khóc dở cười nói:

"Tôi xin lỗi, ngài White ..."

Draco chỉ cảm thấy trên mặt mình nóng lên, ăn vụng trong giờ làm việc còn bị cấp trên nhìn thấy, đúng là chuyện xấu hổ kinh khủng. Nhất là mấy năm gần đây, cậu luôn thể hiện mình là một nhân viên cẩn thận và siêng năng, dù sao thì chỉ có toà soạn này nhận Draco vào làm, bởi bất kỳ công việc đàng hoàng nào trong thế giới Muggle đều không có khả năng tuyển dụng một thanh niên không có bằng cấp như Malfoy.

"Mấy người trẻ thân thể cường tráng, dễ dàng đói bụng cũng là chuyện bình thường thôi, ta không trách cậu Draco. Hơn nữa, tòa soạn cũng chưa cấm nhân viên ăn trong giờ làm việc, không cần xin lỗi làm gì. "

Vị tổng biên cười cười, "Nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy cậu vừa ăn vừa cười vui vẻ như vậy, " Ông tiến lại gần, trông nhạc nhiên nhìn tóc vàng, "Bạn gái làm sao?"

Mặt Draco ngượng ngùng cả lên, bắt đầu nói năng lộn xộn, "Không, không phải, làm sao có thể... Không, ý của tôi là ngài hiểu lầm rồi, tôi, cậu ta..."

Nhìn thấy tổng biên cười tủm tỉm, ánh mắt đầy hào hứng, Draco mới ý thức được mình càng giải thích thì càng làm người khác nghĩ sâu xa hơn, cậu cắn đầu lưỡi một cái, đau đến chảy nước mắt, sau đó mới thẳng thắn nói rõ ràng, "Chỉ là một người bạn, chỉ thế thôi."

"Thì ra là như vậy..." Ông cười cười, khoanh tay nói, "Bạn bè cũng được, người yêu cũng được, chỉ cần là người có thể mang đến cho mình tình yêu và hạnh phúc, thì đều là người xứng đáng để chúng ta cho đi tình yêu."

Draco chỉ cảm thấy thái dương giật giật, phát đau. Ôi ngài White, một Potter đi yêu một Malfoy hay một Malfoy yêu một Potter sao ? Dù là đảo ngược câu theo hướng nào, thì đây cũng là chuyện phi thực tế nhất vũ trụ. Chuyện này hoàn toàn là truyện ảo tưởng như một cuốn tiểu thời hậu hiện đại và bất cứ ai trong Thế giới phép thuật đều sẽ mắng chửi tan nát cuốn tiểu thuyết này bởi nó đang vũ nhục nền văn học thế giới.

Cậu chỉ biết cười ngượng ngùng và không nói được một lời nào, Draco sợ mình càng giải thích sẽ càng khiến ngài White nói ra những lời lẽ gây sốc thật sự.

"Chẳng lẽ ta nói không đúng sao, Draco?"

"Không, tôi không có phủ nhận lời ngài." Draco gian nan nuốt nước miếng, "Chỉ là đối với tôi và người bạn kia mà nói, giữa chúng tôi, cho dù bạn bè thì..."

Da đầu Draco tê rần, gian nan cũng không nói ra được chữ "love", "....thì cũng là chuyện không có khả năng"

"Ồ, xem ra quan hệ của cậu với người bạn kia rất đặc biệt."

Ông chớp chớp mắt, "Quan hệ giữa con người với con người là chuyện rất kỳ diệu, Draco. Theo ta được biết, trong mắt người phương Đông, có đôi khi quan hệ là thứ khó có thể được định hình, đôi khi chỉ là liên kết của một sợi chỉ đỏ, cột vào hai người, nó vừa là trói buộc, vừa là sợi dây liên kết, tiếng Trung gọi nó là, 'Ràng buộc'. Nó tựa như vận mệnh, nhưng cũng không hoàn toàn phụ thuộc vào số phận, bởi có một số người luôn bất lực trước số phận, thậm chí buộc phải chấp nhận nó. Nhưng ràng buộc thì khác, nó là kết quả của sự lựa chọn, sự chủ động của người đó và người đó chấp nhận. Đôi khi con người ghét nó, đôi khi lại cảm ơn vì nó đã xuất hiện, đôi khi chủ động cắt đứt, và cũng đôi khi chấp nhận. Trong một ý nghĩa nhất định, hai người có thể được gọi sự tồn tại của nhau là 'ràng buộc', đối phương là thứ màu sắc không thể thay thế, thậm chí sự tồn tại của người đó còn ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Nghe có chút khó hiểu, bởi người phương Đông không giỏi tư duy trừu tượng, triết lý của họ giống như nghệ thuật của họ, luôn luôn thoải mái, sáng tạo không ngừng. "

"Ji...... Bàn(1)???" (1) Draco lặp lại cách phát âm từ ràng buộc ở phía trên của ông White)

Draco lắp bắp lặp lại phát âm kì quái của từ tiếng Trung phía trên, sau đó cúi đầu suy tư lời của ngài tổng biên.

Draco nghĩ nghĩ, nhếch khóe môi, trông có chút buồn lại tựa như không phải. Có lẽ cái từ ràng buộc đó khá thích hợp để miêu tả mối quan hệ của Potter và Malfoy.

Có lẽ, quan hệ của họ đúng như vậy, cho dù đã chạy đến tận đây mà vẫn gặp người đó. Cho dù quan hệ không tốt bao nhiêu cũng không đến nỗi quá tệ để vứt bỏ.

.

Giờ nghỉ trưa, các nhân viên đều về nhà nấu cơm, hay rời đi, thế nên trong tòa soạn chỉ còn lại mỗi mình Draco. Ngày thường vì tiết kiệm thời gian, cậu đều đến quán cơm gần đó giải quyết chuyện cơm nước của mình, cho nên Draco luôn rời khỏi nơi này muộn nhất.

Nhưng khi cậu thu dọn đồ đạc và chuẩn bị ra ngoài, Draco nghe thấy một tiếng động lớn, một chiếc xe bán tải cũ nát, gỉ sét dừng lại ở trước cửa tòa soạn báo, từ vẻ ngoài đến âm thanh đều vô cùng 'phong cách', cửa sổ xe rỉ sét, xệ xuống gian nan đung đưa, trong biểu tình há hốc mồm của Draco là nụ cười vô cùng xán lạn...của...một người một cún, hai vẻ mặt ngốc nghếch như nhau..

"Draco, đi ăn cơm sao? Cùng đi nha, tao mời."

"Ngao —— gâu gâu gâu!"

Draco vỗ trán một cái, đau đầu xoa xoa thái dương, cái gì mà ràng buộc vận mệnh, Merlin ơi! Cậu bây giờ chỉ muốn vờ như không biết thằng ngốc này thôi!

Cuối cùng, vì không thể chịu nổi sự vây quanh nhìn xem chăm chú của người qua đường, nên Draco quyết định lên xe. Sau khi cậu nhu thuận ngồi xổm xuống phía sau xe, Soda đem lông đầu xù xì của nó cọ cọ, làm nũng với Draco.

Draco gãi gãi cằm Soda, trấn an nó làm nó ngồi xuống, sau đó nhìn về phía người ngồi trên ghế lái nát bét kia... Con sư tử mắt xanh cười ngớ ngẩn, Draco muốn nói rồi lại thôi, sau đó cũng gian nan mở miệng hỏi:

"Hm...... Potter, chiếc xe này là của mày hả?"

Harry hơi nhíu hai hàng lông mày anh tuấn, thoạt nhìn có chút không vui lắm, "Phải xưng tên tao, Draco. Tao đã quen với tên mày, mày cũng phải gọi như vậy, nếu không thì không công bằng cho tao chút nào."

"Vâng..Được rồi, Harry." Draco cũng không muốn lại cùng tên này cãi nhau những thứ linh tinh này để làm hỏng mối quan hệ, nhưng xem ra thái nói độ có lệ của cậu làm Potter không hề hài lòng, hắn liếc mắt nhìn Draco một cái sắc lẹm, nhưng rốt cuộc vẫn không trách móc gì.

"Đây là xe tao thuê, tao lái nó từ London tới đây, thế nào, chiếc xe này không tệ chứ?." Nhắc tới chiếc xe bán tải cục cưng của mình, biểu tình của Cứu Thế Chủ phút chốc trông khá kì quái, bàn tay đang đặt trên vô lăng vỗ vỗ ghế ngồi, trông rất tự hào, cười vui vẻ nói tiếp, "Đây chính là chiếc xe yêu thích của ông chủ xe, nó đã từng cùng ông trên những chặng đường dài hơn chục năm, có khi đã chạy đủ một vòng thế giới. Lúc ấy tao vốn định thuê một chiếc xe việt dã để du lịch tự túc, được cái tao cũng thân với chủ xe, nên liền ra ngoài nhậu một bữa với ông ấy. Uống đến giữa chừng ổng vung tay lên nói, các xe việt dã không thể so được với nó, xe bán tải của chính ông là một chiếc việt dã Hummer thật, thế nên tao thuê chiếc này của ổng. À đúng rồi, chiếc xe này còn có tên, nó gọi là Katyusha (2) – là mối tình đầu của ông chủ đó. "

(2) Katyusha: theo tiếng Nga có nghĩa là "Katerina bé nhỏ", là tên một loại vũ khí của người Nga.

"......"

Tốt, một người Nga, chắc cái lão cho thuê xe này đã nốc cả lô Vodka cùng với Cứu Thế Chủ trong khi bàn chuyện!

Draco chỉ cảm thấy gần đây tần suất giật giật khoé mắt của mình ngày càng tăng lên, mới nhiều năm không gặp Cứu Thế Chủ thôi mà cả người hắn giống như thay đổi hết hoàn toàn. Draco đột nhiên có chút hoài niệm cái gã sư tử trước kia, cái kẻ mà chỉ trừng mắt đầy căm phẫn mỗi khi nhìn thấy cậu.

Hết chương 4_ 14.12.2021

Ôi siêng =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro