Chương 9: Lớp tiên tri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cái gì?" Ron la to một tiếng, khiến cho đang đám người đang hăng hái chiến đấu ăn uống ghé mắt, Ron hơi xấu hổ gật đầu, sau đó hướng về chung quanh thấp giọng nói vài câu "Không có gì", mới quay đầu cố gắng đè thấp thanh âm của mình, từ ngữ sắc bén hỏi. "Cậu nói bọn họ không có kí tên cho cậu? Trước khi cậu bỏ nhà trốn đi không phải nên để cho bọn họ ký xong mới đi sao?"

Cái này liên quan gì? Harry rầu rĩ nghĩ, cậu có thể kiềm chế việc thổi bay bác Marge sao? Được rồi, cho dù cậu có thể kiềm chế, nhưng khi tức giận, trong đầu đột nhiên suy nghĩ tình huống, cậu có thể chạy lên lầu lấy thư đồng ý cho nhà Dursley ký tên sau đó sẽ đem bác Marge thổi bay sao? Điều này rõ ràng không có khả năng mà.

"Thì... tình hình lúc ấy," Harry hàm súc nói. "Không có thể. Hiện tại cũng chỉ có thể cho các cậu đi sau đó trở về nói cho mình biết." Cậu có chút cam chịu nói.

"Cậu sao lại có thể... Không đi được"" Ron bắt đầu nói năng lộn xộn. "Ý mình là, có lẽ người khác sẽ kí tên cho cậu."

"Kỳ thật, mình vừa mới nghĩ tới, hiện tại đi Hogsmeade kỳ thật không phải cũng rất nguy hiểm?" Harry vỗ vỗ bả vai Ron, an ủi, "Phải biết rằng Sirius Black còn ở bên ngoài, thời điểm kỳ thật nghỉ hè, thái độ cẩn thận của Fudge đối với chuyện này không tầm thường, có nghĩa, bọn họ cảm thấy được Black sẽ tìm mình, không phải sao?"

"Ron, Harry nói rất đúng. Trứơc mắt còn không biết Black rốt cuộc ở nơi nào, Harry hiện tại ngoại trừ ở trong Hogwarts, chỗ khác đều có thể gặp nguy hiểm." Vẫn là Hermione lập tức liền hiểu được, hướng tới Harry gật đầu, tựa hồ thực tán thưởng thái độ Harry xử lý chuyện này.

Được rồi, vì cái gì là cậu rõ ràng không thể đi Hogsmeade lại phải cố tình an ủi có Ron thể đi.

"Ron, kỳ thật điều này cũng không có gì, các cậu sau khi trở về nói cho mình biết nơi đó có cái gì thì tốt rồi, dù sao sang năm còn có cơ hội, trước khi mình cố gắng ở lại thổi bay ai sẽ làm cho dượng dì mình kí tên." Ngữ khí Harry cũng không uể oải, giống như biểu hiện cho dù không đi Hogsmeade cũng thật sự không có gì.

"Cũng chỉ có thể như vậy. Ai, chúng ta ba ngươi lại không thể cùng đi, chuyện này thật làm cho người buồn bực." Được Harry cùng Hermione liên tiếp thuyết phục hạ, Ron thở dài, tiếp nhận sự thật Harry không thể cùng đi.

☆ ☆ ☆

Tiệc tối sau khi kết thúc, Hermione bị Giáo sư McGonagall gọi, Harry cùng Ron đi theo bạn học Gryffindor đi tới cửa hang phòng sinh hoạt chung Gryffindor, Bà béo mặc váy màu phấn hồng uốn éo cái eo đầy thịt, hỏi bọn hắn: "Khẩu lệnh?"

Ron chọt Harry đứng ở bên cạnh, " Cậu không phải trở về trước sao? Nhất định biết khẩu lệnh đi?"

"Mình không biết." Harry buồn rầu nhíu mày, nhẹ giọng nói, "Trước khi các cậu trở về, Bà béo vẫn không cần khẩu lệnh cho mình đi vào, vừa rồi trước khi đi ra Bà cũng không nói cho mình biết."

Lúc này Percy mang theo một đám tân sinh năm nhất đã đi tới, la lớn: "Mau tới đây, khẩu lệnh mới thị ngôi sao may mắn cao chiếu."

Bà béo mở cửa, Harry đi theo đám người đi vào đi, nghe được Ron bình luận: "Không cần khẩu lệnh, thật sự là kỳ quái."

Đúng vậy, Harry nghĩ như thế, cậu cũng cảm thấy như vậy.

☆ ☆ ☆

Bữa sáng hôm sau, tất cả mọi người lấy được thời khoá biểu mới. Hermione đối với thời khoá biểu mới chỉ trỏ, Ron vừa ăn bánh ngọt vừa xem thời khoá biểu của mình, sau đó nhìn thời khoá biểu của Hermione rõ ràng so với chính mình dày đặt hơn, Hermione lập tức đem thời khoá biểu của cô thu lại.

" Thời khoá biểu của cậu, hình như có điểm kỳ lạ." Ron nhồi bánh ngọt vào trong miệng, hàm hồ nói.

"Có gì kỳ lạ chứ, mình chọn môn hơn nhiều, đương nhiên với không giống với cậu cùng Harry." Hermione ăn miếng bí đỏ trong điã của mình, giống như thuận miệng hỏi, "Buổi sáng chín giờ có lớp Tiên tri à?"

"Ừ, phòng học ở đỉnh lâu đài phía bắc." Harry uống ly sữa, sau đó cầm lấy bánh ngọt cắn một cái, miệng dính đầy đường, giọng nói không rõ: "Chúng ta tốt nhất đi sớm một chút, chỗ đó cách nơi này khá xa, phải đi 10phút mới có thể đến."

"Chúng ta ăn mau lên!" Hermione dứt khoát, ra lệnh thúc giục hai người nhanh chóng ăn xong bữa sáng. Xem ra Hermione mới là nguyên nhân hai người không còn đi trễ.

☆ ☆ ☆

Bọn họ đi theo đám người tốp năm tốp ba cùng nhau xuyên qua lâu đài, hướng tới tòa tháp phía bắc đi đến, dọc theo đường đi đều có thể nghe được nhóm bức họa khe khẽ nói nhỏ.

"Các cậu có đến tòa tháp phía bắc chưa?" Ron thở hổn hển hỏi. "Xa quá, chẳng lẽ không có một đường tắt sao?"

Hermione cùng Harry lắc đầu, đều tỏ vẻ chính mình chưa từng đến. "Nơi này không phải nơi chúng ta muốn tới." Harry nói chuyện như thường, hình như không có chút mệt khi phải đi qua rất nhiều cầu thang.

Bọn họ đi tới một cái nhà mái bằng trống không, chỉ có trang trí một bức tranh trời xanh mây trắng cỏ xanh, một kỵ sĩ mặc áo giáp ục ịch ngồi trên một lớp bụi.

"Xin hỏi, chúng cháu phải làm sao mới có thể đến phòng học môn Tiên tri?" Hermione lễ phép hỏi, sau đó nhìn kỵ sĩ từ trên xuống dưới.

"Chỉ là sai lầm ngẫu nhiên, cô bé xinh đẹp." Sau đó hắn vừa nói xong, từ bên hông rút ra một đoản kiếm tương xứng với bản thân, hô lớn đối với Harry cùng Ron: "Rút kiếm quyết đấu ta! Nếu thắng, ta sẽ mang bọn ngươi đi!"

Ron tức giận, thiếu chút nữa muốn xông lên đi xé nát kỵ sĩ trong bức tranh, Harry một phen kéo lấy góc áo Ron, sau đó chính mình tiến lên từng bước. "Cháu biết rồi ông vốn không biết đường đến toà tháp phía bắc?"

"Đồ con heo nhà ngươi, ai nói ta không biết." Kỵ sĩ tức giận quát. "Đây là một lần viễn chinh, các ngươi đi theo ta!" Nói xong, hắn nhanh như chớp liền chạy ra khỏi bức tranh của mình, bọn Harry ba người chỉ có thể nhanh chóng đi theo cái thân ảnh đang chạy thích đấu đá lung tung ở bức tranh.

Cuối cùng, bọn họ đi tới trước bức tranh có một đám con gái thất kinh tụ tập, Harry liếc mắt một cái nhận ra đây là đám bà tám cậu gặp khi tham gia cuộc họp hồn ma. Này bức họa treo trên tường ở một cầu thang hẹp xoay tròn.

"Tránh ra!" Cái tên kỵ sĩ ục ịch kia hô, sau đó hắn chui vào trong bức tranh khác, như gió xoáy thổi qua.

"Tốt nhất vĩnh biệt !" Ron hít thở từng đợt, liên tục tại thở mạnh.

"Đi thôi." Hermione dẫn đầu đi lên lầu, tiếp theo bọn họ đi tới một nhà mái bằng nhỏ cái gì đều không có, chỉ có trần nhà được nâng đỡ trên một cánh cửa sập, hình như tất cả mọi người bị ngăn ở nơi này. "Chúng ta phải làm sao đi lên?"

Vừa dứt lời, cánh cửa loảng xoảng một tiếng mở ra, từ phía trên chậm rãi rơi xuống một cầu thang màu bạc, cánh cửa dừng lại để học sinh hai bên vội vã đi lên.

Lúc này không ai nói chuyện, đến khi cây thang dừng ở trên mặt đất, mọi người bắt đầu có trật tự đi lên.

☆ ☆ ☆

"Giáo sư ở nơi nào?" Ron cuối cùng củng lên đến, nhìn chung quanh phòng học lớp Tiên tri, nơi này được chia thành bốn dãy. Có bàn ghế bằng gỗ đen dùng cho ba học sinh/bàn. Trên mỗi bàn là một quả cầu trong suốt bằng các loại đá, đa số là thạch anh trắng. Trong lớp còn có một tủ đựng các cốc trà và sách vở, ngọn nến, tia sáng thực u ám, mùi hương có chút ghê tởm nồng nặc đập thẳng vào óc bọn họ, làm cho người ta có thở không nổi.

"Hoan nghênh các trò." một giọng nói yếu ớt, rung rẩy hơi khoa trương làm cho thanh âm có chút mơ hồ không rõ từ chỗ âm u vang lên, sau đó một tia sáng chậm rì rì hướng tới bọn họ đi tới. "Ở thế giới sự thật nhìn thấy các trò, thật sự là quá tốt. Các trò, đều ngồi xuống đi, hoan nghênh đến lớp Tiên tri của ta."

Giáo sư Trelawney đeo vòng ngọc trai và nhẫn, mỗi bước đều có thể nghe được thanh âm hạt châu va chạm lẫn nhau, làm cho Harry hoài nghi hạt châu này có phải có khi nào bị đứt, rớt đầy trên sàn phòng học không.

"Ta là Giáo sư Trelawney, các trò có lẽ trước đó chưa từng thấy ta, tham dự quá nhiều cuộc sống trường học làm cho thiên nhãn của ta trở nên mơ hồ." Giáo sư Trelawney lấy một loại giọng nói mông mông lung lông hoảng hốt nói. "Tiên tri là một trong những môn học Pháp thuật khó hiểu nhất, nếu các trò cũng không đủ năng lực, thì ta cũng vậy. Hôm nay, bài chúng ta học chính là phải đọc hình dạng lá trà, tất cả mọi người cầm lấy cái chén trước mặt các trò, đem nước trà bên trong uống hết, lấy bã trà ra, rồi căn cứ sách giáo khoa của các trò để tìm ra giải thích phù hợp."

Nếu không phải âm thanh rung rấy của Trelawney quá chói tai, làn điệu của cô thật dùng để hát ru thỉ được hơn, Harry mơ mơ hồ hồ suy nghĩ. Hơi nóng ly trà trước mắt mù mịt, hơi nước bao phủ lên mắt kính của hắn.

Harry tháo mắt kính xuống, dùng áo lau chủi lung tung, không có lập tức mang vào, mà là cầm lấy chén trà, thổi thổi, chậm rãi uống nước trà bên trong, lúc này, một trận mùi hương nồng nặc của nước trà ép lên cậu.

Cậu đeo lại mắt kính, phát hiện Giáo sư Tiên tri liền đứng ở bên cạnh. Cậu bình tĩnh theo tình tự trước đó của Trelawney đem lá trà đổ trên khay, cậu giả vờ nói với Ron: "Xem này, lá trà của mình có hình một bánh răng, bánh răng, có nghĩa gì."

Ron rất nhanh mở sách ra, sau đó tùy ý chỉ vào một hàng. "Có thể là vận mạng cậu đang không ngừng chuyển động..."

"Có lẽ, đây không phải là bánh răng." Trelawney thanh âm vang lên, tiếp theo, cô cầm lấy khay của Harry, càng không ngừng xoay tròn, lấy các loại phương hướng khác nhau cẩn thận tỉ mỉ. "Đây là một chỉ con dơi. Đây là bắt đầu lời nguyền không rõ ràng." Sau lúc lâu, Trelawney buông khay của Harry, đưa ra một kết luận.

"..." Cô rốt cuộc là thấy cái gì mà nói đây là một con dơi... nhìn kiểu nào thì đều là một xác trà mà thôi, "Giáo sư, có phải cô nói là giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám bị nguyền rủa?" Harry không thế nào quan tâm trả lời một câu. (Trelawney là fangirl)

"Đừng nghi ngờ phán đoán của ta." Cô đề cao âm điệu tăng thêm kịch tính, thu hút chú ý cả lớp. "Mấy ngày nay ta luôn luôn ở trên quả cầu thủy tinh của ta nhìn thấy Hogwarts sắp xảy ra chuyện quaí lạ, không rõ có lẽ... Chính là bắt đầutừ các trò." Trelawney lấy một loại giọng nói thần bí mê hoặc toàn bộ lớp, gần như tất cả nữ sinh đều bị dọa đến lạnh run, đương nhiên, ngoại trừ Hermione.

"Hogwarts là chỗ an toàn nhất, Giáo sư." Hermione cao giọng nói, chút không có bị Giáo sư thần thần hóa hóa này nói gì đó ảnh hưởng.

"Tin ta, bọn nhỏ, có chuyện không ổn đang xảy ra ở Hogwarts." Không để ý đến thanh âm phản đối duy nhất, Trelawney nói thẳng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: -0- mọi người có nhìn ra không... Phải bắt đầu tiến vào chính đề rồi oa ha ha ha ha...

Liền theo Trelawney bắt đầu, a ha ha ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro