CHƯƠNG 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Severus chưa bao giờ nghĩ rằng đích đến của y và chúa tể hắc ám có thể là quảng trường vui chơi giáng sinh ở Hogsmeade. Nơi này là do các cửa hàng buôn bán ở Hogsmeade kết hợp lại trang trí mà thành. Bởi vì bản thân chủ cửa hàng buôn bán ở chỗ này vốn không có kẻ nào là bình thường, cho nên quảng trường cũng vô cùng kỳ quặc, không chỗ nào không quái. Cho dù ngày hôm qua đã diễn ra cuộc vui chơi cùng diễu hành lớn đêm giáng sinh, nhưng hôm nay hưng trí của mọi người vẫn không hề suy giảm.

Trung tâm quảng trường, những con rối gỗ được ếm ma pháp tự động lắc lư đung đưa. Bên cạnh có một con rối đang khiêu vũ và một con rối ca sĩ đang hát bài hát Muggle không biết tên. Những đứa bé say mê đuổi theo ông già Noel đang xoay giữa không trung không ngừng phát bánh kẹo, cùng với cỗ xe tuần lộc.

— Đây rõ ràng là sáng kiến vĩ đại của tiệm Công Tước Mật. – Có lẽ lão ong mật sẽ rất thích.

Bọn nhỏ trong những gia đình phù thủy về nhà nghỉ lễ đang vui thích làm ra những người tuyết đủ loại kiểu dáng, những đứa bé lớn hơn một chút ếm thêm ma pháp biến hình cho các người tuyết, vì vậy hình dạng của chúng biến hóa càng kỳ quái hơn.

Có một người tuyết bị làm thành quỷ khổng lồ nhỏ, không biết bị ai ếm bùa chuyển động, đang không ngừng đuổi theo một cô bé đang ăn kẹo, cô bé không sợ hãi chút nào, ngược lại còn kêu to cười lớn trốn vào phía sau một con nhện tuyết khổng lồ. Tiếp đó trên quảng trường trình diễn một tiết mục quỷ khổng lồ chiến đấu với nhện hiếm thấy. Cuối cùng hai con quái vật tuyết đều bị chôn vùi dưới cỗ xe của ông già Noel đang bay thấp.

— Lúc thấy tuần lộc dùng chân trước đạp người lung tung! Khóe mắt giáo sư run rẩy.

— Cho nên y chán ghét nhất loại tụ hội náo nhiệt hoàn toàn theo phong cách Gryffindor ngu xuẩn như thế này, một đám người vốn không có đầu óc hoặc là vứt mất đầu óc tụ tập cùng nhau, ngu xuẩn mà phô bày giọng nói giống như cỏ Mandrake cùng hành vi y hệt quỷ khổng lồ của họ!

— Y không thể tìm ra loại mô tả nào chính xác hơn được nữa!

Cứ mỗi lần tiếp xúc với Gryffindor, thì y có thể phủ định toàn bộ những định nghĩa về ngu xuẩn lúc trước, bởi vì các sư tử luôn luôn sẽ cho y ngạc nhiên vui vẻ!

Cảm thấy không khí ở nơi này không hợp với mình, Xà Vương oán giận nghĩ. Y chán ghét những nơi đông người, trước kia y đều ở lại Hogwarts trải qua lễ giáng sinh cùng với đám phiền phức nhỏ không đầu óc kia. Bất quá thông thường y cũng sẽ không xuất hiện ở đại sảnh vào lễ giáng sinh, y thích một mình trong hầm dùng quãng thời gian không bị người khác quấy rầy hiệm hoi này để tiến hành nghiên cứu.

— Đương nhiên điều kiện tiên quyết là lão ong mật không tùy tiện áp bức sức lao động của y!

Y vốn nghĩ Ma Vương cũng không thích náo nhiệt, thế nhưng đối phương lại dẫn y đến quảng trường vui chơi giáng sinh náo nhiệt nhất. Tuy rằng không khí ở nơi này phải đến buổi tối mới trở nên sôi động nhất, nhưng tình huống hiện tại, một đám quỷ khổng lồ có lớn có nhỏ không đầu óc, thực hiện những hành động nhàm chán không hề ý nghĩa, vẫn khiến y khó có thể chịu đựng.

Quay đầu nhìn chúa tể hắc ám bệ hạ ngồi im bên cạnh vẫn không nhúc nhích, không nói tiếng nào, y đột nhiên cảm thấy không khí giữa hai người có chút khác thường.

— Ngồi trên ghế dài lơ lửng do quán Đầu Heo cung cấp, bốn phương tám hướng trôi nổi đầy bọt khí hình bánh kẹo của tiệm Công Tước Mật, trước mặt là chiếc xe trượt tuyết của ông già Noel chạy theo quỹ tích một vòng lại một vòng, phía dưới là các loại người tuyết có tạo hình kỳ lạ cùng với các con rối ma thuật ngây thơ. Còn có những bong bóng có thể phát ra tiếng hét chói tai với mấy đôi vớ bốc cháy của tiệm đùa dai tán loạn chung quanh.

— Đây rốt cuộc là đang làm gì!

Nhìn Ma Vương bên cạnh không có phản ứng gì — thật sự là không có phản ứng! Chúa tể hắc ám bệ hạ của giới phù thủy, sử dụng thuật biến hình ngụy trang thành một người có bộ dạng bình thường tóc đen mắt đen không làm người khác chú ý, thậm chí cũng không mở mắt ra. Nhìn giống như là đang ngủ.

— Nếu không thích, thì dẫn ta đến chỗ này làm gì!

Severus nhận ra lần đầu tiên mình có xúc động muốn bóp chết người bên cạnh này.

— Nơi này khiến y cảm thấy không thoải mái. Không chỉ bởi vì đám người ồn ào này mà là...... Y ngồi ở đây liền có thể nhìn thấy rất rõ Lều Hét xa xa – Chỗ y đã chết đi......

Bất kể tâm trí có bao nhiêu kiên cường, nhớ lại tử vong của mình luôn là một chuyện không thoải mái gì. Severus từ từ điều chỉnh cái ghế dài hai người ngồi, để mình có thể đưa lưng về phía kia – Cái chỗ đáng chết kia.

"Tâm trạng của ngươi không tốt, Severus, không thích chỗ này."

Chính lúc y đang buồn rầu rốt cuộc có muốn biến cái cổ vốn mảnh khảnh của Ma Vương trở nên càng mảnh một chút hay không, thì đối phương đột nhiên nói chuyện. Đôi mắt đen sau khi ngụy trang chậm rãi mở ra, Ma Vương nhìn Severus giống như đang xem chuyện vui.

Severus nghiến răng nghiến lợi trừng lại đối phương — Y nhìn ra được, mạo phạm ở mức độ này, Ma Vương sẽ không tức giận, vậy thì y không cần phải chịu đựng.

"Tôi không nhìn thấy chúa tể hắc ám bệ hạ vĩ đại có một chút nào thích nơi này!"

Có chút kinh ngạc nhận ra người ngồi đối diện bắt đầu nổi giận với mình, Voldemort cũng không tức giận ngược lại còn cười. "Đúng vậy, ta tuyệt đối không thích nơi này."

"Vậy ngài đây dẫn tôi đến chỗ này làm. Cái. Gì!" Giọng nói lúc nổi giận của Xà Vương vô cùng trầm thấp mượt mà thong thả.

"Chỉ là có chút hoài niệm," Ma Vương quay đầu nhìn quảng trường hỗn loạn, ánh mắt tối sầm lại, "Nhớ lại lễ giáng sinh năm đầu tiên đến Hogwarts, ta chính là trải qua ở trong này."

Ngữ khí của Ma Vương không có hoài niệm, không có vui vẻ, ngược lại có loại sát ý không diễn tả được, âm u mà điên cuồng.

"Vì một viên kẹo, một viên kẹo Công Tước Mật bình thường nhất." Nheo mắt, nhìn chằm chằm một bọt khí kẹo ma pháp bay tới trước mắt, Ma Vương phất tay đánh nát nó.

"Thế nhưng viên kẹo đầu tiên ta có được liền bị một đứa bé phù thủy cướp đi!" Sức ép ma pháp làm tất cả những bọt khí xung quanh mình vỡ nát, Severus bị bao phủ dưới sức ép ma pháp nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Ma Vương trong nháy mắt trở nên âm u, kỳ lạ, y cũng không muốn chạy trốn.

"Vì thế từ đó trở đi ta không bao giờ ăn đồ ngọt nữa."

Hình như Ma Vương đột nhiên nghĩ đến chuyện thú vị gì đó, hơi nhếch khóe miệng lên, nghiêng đầu hỏi Severus, "Ngươi biết sau này ta đối phó với tên phù thủy cướp viên kẹo của ta như thế nào không?"

"...... Không biết." Cứng ngắc nhìn đối phương, y cảm thấy không phải chuyện gì tốt.

"Ta thưởng cho hắn một tá 'Crucio' sau đó cắt lưỡi của hắn. Ta làm cho hắn không bao giờ nếm được mùi vị của bánh kẹo nữa." Ma Vương cười nhẹ nhàng lại có vẻ vô cùng khủng bố.

Thân thể Severus bỗng lùi về phía sau một chút, nhưng bởi vì không gian trên ghế nhỏ hẹp, y vẫn kề sát bên Ma Vương. Đối phương không có phản ứng gì về hành động của y, chỉ quay lại mỉm cười nhìn y.

"Severus, ta ghét thứ thuộc về ta lại bị người khác cướp đi, bất cứ kẻ nào cũng không được." Ma Vương giống như đang phán quyết cái gì đó.

"Người ta cho rằng nhất định sẽ thuộc về ta, thì ngay cả chính bản thân người đó cũng không thể ngăn cản."

Giơ tay nhẹ nhàng vỗ về hai má của nam nhân đối diện, trên khuôn mặt cũng bị ma pháp ngụy trang giấu đi đường nét sắc bén cùng cái mũi to dễ gây chú ý, nhưng không che đậy được đôi mắt sáng ngời vô cùng này.

"Hắn nói với ngươi rồi đúng không." Vươn tay kéo người đang cố gắng lùi về phía sau lại gần, "Trường sinh linh giá của ta."

Ma Vương chỉ vào trái tim của mình, "Hắn nói với ngươi hắn thích ngươi, hắn yêu ngươi, đúng không?"

Nam nhân tóc đen vẫn không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đen quá mức xinh đẹp nhìn thẳng vào hắn.

"Hắn đã dung hợp với ta, ta có toàn bộ ký ức và tình cảm của hắn. Có lẽ ta cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ, chịu ảnh hưởng của phần tình cảm kia."

Nhìn ánh mắt của nam nhân trầm mặc lộ ra chút kinh ngạc, có lẽ còn pha lẫn với kinh hoảng, Voldemort chậm rãi nói, "Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi trốn không thoát đâu Severus. Cái gọi là kháng cự vận mệnh thật ra không có ý nghĩa, ngươi cuối cùng cũng sẽ khuất phục trước vận mệnh."

"Có một số việc đã thay đổi......" Tiếng nói khàn khàn mang theo run rẩy rất nhỏ, Severus vô ý thức phản bác, nhưng lập tức nhận ra mình sai lầm, cứng ngắc chặt đứt lời muốn nói.

"Thay đổi?" Voldemort nhướn mày, "Ngươi biết chuyện gì hẳn là phải xảy ra, chuyện gì đã thay đổi sao?" Sâu sắc bắt lấy sơ hở trong câu nói của đối phương, Ma Vương có chút hiếu kỳ.

"Không, tôi không biết." Thản nhiên phủ nhận, Severus quay đầu không nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia, "Tôi chỉ biết rằng con người không thể cúi đầu trước vận mệnh."

Lặng lẽ nhìn nam nhân đang trốn tránh một lúc lâu, Voldemort cũng dời tầm mắt về phía quảng trường.

"Ngươi giấu diếm ta rất nhiều chuyện, Severus." Giọng nói của Ma Vương nghe không ra cảm xúc, "Ví dụ như rốt cuộc ngươi là ai, tại sao trước tháng mười hai năm ngoái, ngươi hình như không tồn tại trên thế giới này. Ngươi nói ngươi đến từ gia tộc Prince ở Đức, nhưng ở Đức căn bản không có phù thủy họ Prince. Vậy tại sao ngươi lại có thể được trang viên Prince thừa nhận, cũng thành công kế thừa nơi đó. Còn có trường sinh linh giá...... Severus ta tin đây là chuyện mà ngay cả Dumbledore cũng không biết được, bất cứ kẻ nào cũng không biết, nhưng ngươi lại biết. Hơn nữa thoạt nhìn còn biết rất chi tiết."

Voldemort dừng lại, hắn không di chuyển tầm mắt, hắn biết người bên cạnh cũng không có bất cứ động tác gì.

"Nhưng mấy chuyện này...... Ta đều không muốn truy vấn."

Severus không nén được kinh ngạc nhìn người bên người. — Đây vẫn là chúa tể hắc ám sao? Khoan dung đến mức làm người ta không thể tin!

"Trực giác của ta tự tin cho rằng dù ngươi biết mấy chuyện này cũng sẽ không dùng chúng để gây cản trở cho kế hoạch của ta. Chuyện trường sinh linh giá......" Nụ cười của Voldemort tràn ngập khẳng định, "Ngươi cũng không nói cho Dumbledore biết, không phải sao? — Không nói với người mà ngươi tin tưởng nhất, tin tưởng hơn cả bản thân mình."

"Này......" Severus do dự, y không biết ở trước mặt Ma Vương nói cái gì mới đúng, hơn nữa còn là dưới tình huống đối phương biết mình từng lừa gạt hắn. Nhưng...... Y có thể ngây thơ cho rằng, ngay cả loại tội trạng nặng như lừa gạt chúa tể hắc ám vẫn có thể được tha thứ, thì mình sẽ không vì một vài sai lầm nhỏ mà nhận trừng phạt không?

"Tôi rất rõ ràng chuyện của chính mình," Ngẩng đầu, nhìn phía trước. Lúc này cái ghế lại bay đến đối diện Lều Hét lần nữa. "Mà chuyện của ngài không liên quan gì đến tôi, tôi cũng sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào biết."

"Ta tin." Voldemort theo tầm mắt đối phương nhìn về phía Lều Hét, trong mắt lóe lên ánh sáng nghiền ngẫm, "Nhưng ta sẽ khiến chuyện của ta trở thành chuyện của ngươi."

Severus há miệng muốn nói gì đó nhưng cái gì cũng không nói được. Hình như y không có sức lực và lập trường để phản bác. Trong một cuộc chiến tranh miệng lưỡi lại ở vào thế bị động, đối với y mà nói quả thật là rất ít gặp. Nhưng y nhận ra mình thật sự không có lời nào để nói.

"A!!!"

Một tiếng hét thảm thiết quấy rầy cuộc đối thoại giữa hai người. Nhìn về hướng phát ra tiếng hét, Severus hoảng sợ nhìn thấy mấy cái bóng đen bay đến từ phương xa. Mặt đất phủ đầy tuyết vốn trong suốt nháy mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo.

— Giám ngục Azkaban!

Severus vươn tay cầm đũa phép muốn đứng dậy. Nhưng ngay lúc này eo của y đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, Ma Vương ôm y từ trên ghế dài nhảy xuống mặt đất.

Những đứa trẻ trên quảng trường đã rơi vào khủng hoảng, không ngừng la hét, rối loạn chạy khắp nơi. Vài phù thủy trưởng thành và học sinh tuổi tương đối lớn tự động che trước mặt bọn nhỏ, chỉ đũa phép vào lũ giám ngục Azkaban đang bay đến gần.

Nhanh chóng đọc một chú ngữ, Severus biến trở về bộ dáng vốn có. – Nhóm học sinh ở lại trường này có rất nhiều đều là học sinh của y.

Tránh thoát cánh tay của Ma Vương, Severus lớn tiếng ra lệnh cho một học sinh nam năm thứ sáu của Ravenclaw, "Trò Randy Warren, đưa tất cả phù thủy chưa trưởng thành rời khỏi nơi này, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất thông báo cho hiệu trưởng Dumbledore biết!"

Học sinh nam tóc xám nhà Ravenclaw quay đầu nhìn thấy giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám của mình, trên mặt lộ ra cảm xúc kích động cực kỳ chân thật – Tuy rằng giáo sư Prince không dễ ở chung, nhưng tuyệt đối có thực tài!

"Patia, làm theo lời giáo sư!" Warren không có ý rời đi, mà nói với một nữ sinh Ravenclaw cùng lớp ở bên cạnh mình.

"Trò Warren, trò không nghe rõ lời nói của ta sao!" Xà Vương muốn tức giận.

"Không," Warren hét to, "Giáo sư. Con biết thần chú gọi thần hộ mệnh, con có thể đối phó giám ngục Azkaban." Trên mặt thiếu niên tràn ngập kiên định.

"Patia Corey, nhanh chóng dẫn tiểu quỷ rời đi!" Severus nói với nữ sinh năm thứ sáu nhà Ravenclaw.

Patia sửng sốt một chút, lập tức chạy về phía bọn nhỏ đang run rẩy la hét.

Giám ngục Azkaban đã đến rất gần, tất cả phù thủy trưởng thành cùng các học sinh lớp lớn biết sử dụng thần chú gọi thần hộ mệnh đều khẩn trương nhìn chằm chằm thứ giống như hóa thân của sự khủng bố ở đối diện.

"Nghe theo lệnh của ta, mọi người cùng bắt đầu công kích!" Không biết từ lúc nào chúa tể hắc ám đã đến bên cạnh Severus. Tuy không có khôi phục dung mạo nhưng trên người hắn lại vẫn tỏa ra khí tức vương giả làm cho người ta không thể kháng cự. Chỉ vỏn vẹn một câu, tất cả phù thủy liền không chút do dự tập trung tinh thần chờ mệnh lệnh của hắn.

— Không thể kháng cự sao?

Severus không có thời gian nghĩ quá nhiều, nhưng y vẫn theo bản năng kinh ngạc vì chúa tể hắc ám chịu ra tay. Y vốn nghĩ rằng người này tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện cứu giúp người khác này.

"Tập trung tinh thần." Ma Vương thản nhiên nhắc nhở Xà Vương có chút thất thần, Xà Vương nhanh chóng điều chỉnh lại, ánh mắt tập trung nhìn chằm chằm lũ ma quỷ đang lơ lửng kia.

"Chuẩn bị!" Ngay lúc giám ngục Azkaban phô thiên cái địa xông tới, Voldemort lớn tiếng ra lệnh.

"Expecto Patronum!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro