Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 -" Thân ái, em phải biết rằng không phải anh không muốn thuê em, mà là luật pháp và quy định ở Camelot không cho phép sử dụng lao động trẻ em..."

Đây đã là lời từ chối thứ ba trong ngày mà y nhận được.

 vợ của chủ cửa hàng là một người phụ nữ trẻ chắc tầm 18, 19 gì đấy tiến đến gần, đưa cho y một cái bánh mì rồi nói:

-"Nghe lời chị, về nhà đi, chắc bố mẹ em đang lo lắng lắm."

-"..."

-"Nhìn quần áo của em, chị đoán vậy, em hẳn là xuất thân từ một gia đình quý tộc. Em còn nhỏ như vậy. Tại sao lại chạy trốn khỏi nhà? Tốt hơn là em lên về nhà càng sớm càng tốt"

Y chịu đựng bàn tay có mùi bơ của bà chủ tiệm chạm vào đầu mình, và nhìn xuống áo choàng y đang mặc.

---Một món quà giáng sinh từ một Malfoy nào đó, được làm từ chất lụa mịn có trang bị một vòng tròn bảo vệ.

...Nêu y không thể tìm được việc làm và chết đói vì chiếc váy này,tin tôi đi, Lucius, tôi nhất định sẽ nguyền rủa anh.

Y gật đầu với người phụ nữ một cách vô cảm, quay người, sải bước rời đi.

Nghe thấy giọng nói lẩm bẩm của người phụ nữ phía sau.

-"Lại là một thiếu gia khác..."

Thưa bà những nghề nghiệp trước đây của tôi bao gồm trẻ em bị ngược đãi, học sinh cáu kỉnh, giáo sư độc dược, dán điệp hai mang và hiệu trưởng...Không có nghề nghiệp nào thú vị bằng việc làm một thiếu gia. Có lẽ Malfoy sẽ đáp ứng quan điểm của bà.

Y chửi rủa và nhìn lên bầu trời.

Vẫn chưa đến lúc mặt trời lặn mà bầu trời đã tối sầm lại, một lời nguyền đến với quần đảo Anh nhiều mưa.

Y hơi cúi đầu, cảm thấy một giọt mưa lạnh từ chán rơi xuống chóp mũi.

Đầu xuân, vị giáo sư nhỏ khoác áo lụa đứng run rẩy dưới mưa với vẻ mặt kiên quyết.

---------------------

Vết thương cũ trên vai vua Uther luôn tái phát khi trời đổ mưa nên Gaius, bác sĩ hoàng gia, luôn không có thời gian để thư giãn.

Bước trên những hạt mưa ông đi về phía kho tư liệu trong thành, dược liệu dự trữ đã cạn kiệt và ông cần bổ sung khẩn cấp.

Trời đã khuya và đang mưa rất lớn, nên tất cả các quầy hàng ngoài trời đều đã đóng cửa, đường phố sạch sẽ có chút vắng vẻ, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi.

Không ai muốn ở dưới cơn mưa lạnh giá như vậy lên ông bắt đầu tăng tốc độ. Sải bước qua một góc phố...Mắt ông thoáng thấy một vật màu đen, ông dừng chân, nhìn qua rồi lui lại. Cúi đầu nhìn chằm chằm vào thứ màu đen trong góc.

Khối đen hơi nhúc nhích.

Một tia sét đánh xuống mang theo một luồng sáng trắng, phản chiếu một khuôn mặt trắng đến mức dần chuyển sang màu xanh lam.

Ông già Gaius ngơ ngác chớp mắt.

Vị vậy, hai giờ sau, có một giỏ kim sa và một cậu bé ướt sũng trong hầm của Gaius.

Cậu bé không nói một lời nào với ông từ đầu đến cuối.

Trước đó ông đã lập lại từ "theo ta" lần thứ 5, đứa bé mới chịu liếc nhìn ông bằng đôi mắt đen láy, đứng dậy đi theo.

Thế là ông đã đưa đứa trẻ này trở về lại hầm rượu của mình.

Bây giờ cậu bé đang thẳng lưng ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào ông.

Gaius đưa cho y một chiếc khăn khô, y nhận nấy, thấp giọng cảm ơn, lau mái tóc còn đang ướt ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.

Lúc này Gaius mới nhìn rõ mặt cậu bé.

 Chiếc mũi cao chiếm một vị trí khá đặc biệt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, còn nhỏ nhưng có thể thấy được sự sắc sảo của đôi mắt, môi mím chặt, lông mày nhíu lại.

Môi cậu bé vì lạnh mà tím tái, Gaius cau mày, từ kệ thuốc bên cạnh nấy cho y một nọ thuốc.

Severus nhận nấy, hơi nhướng mày. Rút trai ra ngửi.

 mở miệng nói:

-" Gừng và lá tía tô"

Y nói chắc chắn mà không dùng đến câu hỏi, kỳ thực y nói không sai.

Gaius dùng ánh mắt dò hỏi nhìn cậu bé, y ngẩng đầu nhìn lại, giọng non nớt rất tinh vi nói:

-"Chống lạnh, giảm ho, giảm triệu trứng cảm lạnh"

-"Chính xác"

Y quan sát ông lão dẫn mình về nhà, đương nhiên cũng biết người kia đang quan sát lại.

Ông ấy có mái tóc bạc và khuôn mặt nghiêm túc, mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt làm ông ấy trông như rất khó nói chuyện cùng khó gần.

Vì cụ Dumbledore mà y đã có những cảm xúc lẫn lộn đối với người già trong một thời gian dài.

Con ong mật ,đó là một lão già khốn nạn, đúng vậy...nhưng chính vì ánh mắt tỏ ra vô tội, trong sáng luôn nhìn vào y trong thời điểm quan trọng và y không thể từ chối những yêu cầu chết tiệt đó.

Đáng tiếc, cùng là loại ánh mắt đó xuất hiện ở ngay tại đây nhưng nó thuần khiết hơn nhiều.

Sự quan tâm chăm sóc đơn giản của một ông già dành cho một đứa trẻ...y không thể từ chối điều này ngay cả khi y chán ghét việc mình bị coi như một đứa trẻ.

Nhìn xuống lọ thuốc trong tay. Thuốc trị cảm lạnh đơn giản của thời đại này được làm từ gừng và lá tía tô. Y mím môi hơi do dự rồi uống cạn.

...Ngoài tác dụng ra thì hương vị tệ gần bằng của bà Pomfrey.

-"Ta lên gọi cháu như nào đây?"

-"Severus"

Ở thời đại này chỉ có quý tộc mới có tư cách mang họ, nói ra họ của mình sẽ gây nhiều rắc rối.

-"Severus...là một cái tên hay"

Ông lẩm bẩm vài lần và trầm giọng nhận xét.

Y lạnh lùng đáp lại:

-"Cảm ơn"

-"Ta là Gaius bác sĩ của lâu đài này"

Severus gật đầu.

-"Rõ ràng rồi"

Quanh căn phòng này chứa đầy nọ thủy tinh, sách thảo dược, vạc, thiết bị giả kim và còn có những con sên mũm mĩm.

-"Ở lại đây qua đêm, mai ta sẽ đưa cháu về nhà"

Giọng điệu như nói chuyện với một đứa trẻ làm y hơi bực bội.

-"Cảm ơn lòng tốt của ông, nhưng đừng bận tâm về vấn đề đó"

Gaius nhìn Severus.

Y nhếch mép, mỉa mai nói:

-"Loại nhà mà ông nói...thực tế không tồn tại"

Ông dừng việc đang làm lại lần nữa nhìn cậu bé trước mặt.

-"Ta xin lỗi..."

-"Không, điều đó không liên quan đến ông, mai tôi sẽ rời đi"

Ông cúi người xuống, đối mặt với cậu bé. Bàn tay già nua luồn vào tóc y.

-"Ta nghĩ hiện tai đây không phải là chủ đề thích hợp để thảo luận. Uống một ít canh nóng rồi ngủ một giấc. Đây mới là việc cháu lên làm bây giờ"

Một chiếc cốc ấm áp được nhét vào tay Severus, có thứ gì đó dính dính bên trong, không đẹp mắt lắm...

-"Không..."

Không cho y thời gian để từ chối, một bộ quần áo khô được nhét vào tay kia không cầm cốc của y.

-"Tôi..."

Trưa kịp nói song, y lại cảm thấy mình được bế lên, đặt trên một chiếc giường nhỏ đơn giản nhưng mềm mại và thoải mái.

Gaius cúi xuống nói với y.

-"Bây giờ, uống đi, thay bộ đồ rồi- đi ngủ"

....

Y ghét việc bản thân bị biến thành một đứa trẻ.

Đêm đầu tiên ở thế giới này.

Có lầu, có mái, thậm chí có giường và chăn, mọi thứ đều tốt hơn mong đợi rất nhiều.

Severus lằm trên giường nhìn chằm chằm lên mái nhà, nghe tiếng thở của Gaius bên cạch liền đưa tay che mắt, mang theo bóng tối ngột ngạt.

Dù tâm chí luôn như sợi dây căng nhưng cơ thể trẻ em rất cần được ngủ.

Ta ghét trẻ con...

Y lẩm bẩm một câu cuối cùng trong đầu, rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro