Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Severus vui vẻ nhìn chằm chằm vào cái vạc nhỏ đang bốc khói của mình.

15 giây nữa ~

Khoảng khắc tuyệt vời sắp đến.

Gaius nhìn đứa bé khéo léo rót chất lỏng trong nồi vào một trai thủy tinh đặc biệt, trai thủy tinh lắc lư nộ ra màu tím trong suốt.

Severus gõ nhẹ vào thành trai bằng những ngón tay mảnh khảnh, nhanh nhẹn. Lúc sau lại hơi cau mày.

-"Có vẻ như màu sắc hơi đậm hơn một chút..."

Vừa nói, y vừa mở cuốn sách thuốc cổ xưa dày đến mức có thể đè chết một người trưởng thành..

Gaius bước tới và giật lấy cuốn sách từ tay cậu bé.

Y ngước lên nhìn ông, ánh mắt rõ ràng không vui.

Ông nhắm mắt làm ngơ trước điều này, rồi xoa tóc cậu bé.

-"Severus, nghe tôi nói, cháu không lên ở trong nhà suốt...Cháu lên ra ngoài nhiều hơn và làm điều đó. Những trò chơi mà cháu lên chơi ở độ tuổi của mình.."

Severus thì thầm nhẹ nhàng.

-"Tại sao phải tốn thời gian vào những thứ vô bổ đó? Chơi cùng mấy đứa trong đầu chỉ có kẹo ngọt cùng mấy cái trò đùa dại dột? Ta thà tự dìm mình chết trong nồi nấu kim loại còn hơn."

Gaius bất lực xoa trán.

-"Được rồi, được rồi...ta nhờ cháu giúp ta giao những loại thuốc này cho Rollos và anh Thomas, được chứ?"

Y trừng mắt nhìn ông, khịt mũi nhẹ, quay người lại, chiếc áo choàng được co lại bay cuồn cuộn phía sau lưng, mây đen kéo đến, y bước ra ngoài như một cơn gió.

Ông già Gaius nhìn quái vật gió đen của đệ tử, nhún vai bất lực.

Vị giáo sư trẻ tuổi đứng trước nhà người khác, dù ngẩng đầu lên nhưng trông vẫn rất uy nghiêm.

Ông Rollos tội nghiệp vẫn im lặng trước mặt vị giáo sư nhỏ.

Severus giải thích các biện pháp phòng ngừa một cách nhanh chóng,rõ ràng và cuối cùng nói một cách đầy tử tế.

-"Nếu ngài luốt tất cả những  lọ thuốc này cùng một lúc, vui lòng thông báo cho Gaius để thu thập tài liệu cho thí nghiệm giải phẫu xác chết.Tạm biệt."

Chiếc áo choàng nằm cạnh cửa bằng một cách nào đó khiến cách cửa đóng sầm lại sau cú xoay người cùng lời nói "tạm biệt" của ông Rollos.

Đối với Severus, không có nhiều cơ hội để nhàn nhạ đi mua sắm.

Tuy nhiên, sau khi đến thế giới này, mong muốn này đã được thỏa mãn trọn vẹn.

Gaius mỗi ngày đều đuổi y ra khỏi hầm vì nhiều lý do khác nhau, thậm chí đôi khi lại cho y một ít tiền lẻ.

Severus đương nhiên hiểu ý tốt của ông, cho nên mặc dù không muốn rời đi vạc cùng các cổ thư, nhưng mỗi ngày y vẫn nghe lời ra ngoài đi dạo.

Thực ra, ra ngoài đi dạo cũng không tệ...Severus tự nghĩ, tất nhiên, lần nào khuôn mặt y cũng đều lộ ra vẻ miễn cưỡng.

Camelot khá tốt,là thủ đô của một nước,ít nhất là đường phố sạch sẽ.

Những chồng trái cây,rau quả tươi được bày trên các quầy hàng hai bên đường, các cô gái hò hét ầm ĩ, thỉnh thoảng có một số con quỷ nhỏ quá khích chạy tới chạy lui trên đường.

Severus đã dừng hai đồng xu để mua cả một giỏ trà Jiujie từ một bà già ngu ngốc, bà ta thực sự nghĩ nguyên liệu thuốc quý giá là đồ ăn cho lợn mà bán!

Cậu bé nhặt được món hời tiếp tục đi lang thang dọc phố với chiếc giỏ trên tay, dù sao thì y cũng phải đi qua con phố này để đến nhà ông Thomas.

Phía trước bỗng dưng chuyền đến một trận ầm ĩ.

Vị giáo sư nhỏ cau mày hỏi người phụ nữ ngồi cạnh mình.

-"Sao vậy?"

Nữ chủ quầy hàng nhướng mi

-"Ồ, hoàng tử Arthur của chúng ta đến tuần tra cùng với các hiệp sĩ của mình ~ "

-"...Tôi còn tưởng một đàn ngựa hoang xông vào chợ chúng ta."

Bà chủ cười

-" Này,nhóc, cháu nói đúng...nhưng nếu việc đó xảy ra vài lần một ngày cháu sẽ quen thôi."

Severus chân thành bầy tỏ sự đồng cảm của mình.

Đám đông dần dần tách ra, một thanh niên tuấn tú với mái đầu vàng kim kiêu ngạo bước tới, theo sau là những chiến binh mặc giáp.

Y cảm thấy mình đang nhìn thấy Malfoy thời xưa...hình mẫu của tổ tiên thế hệ thứ hai...

-"Xem...Hoàng tử Arthur của chúng ta,ôi, hôm nay ngài ấy có vẻ rực rỡ hơn..."

Severus nhìn những người đến với vẻ phấn khích, Hoàng tử Arthur làm bộ xoa xoa thái dương.

--Đừng mong rằng y sẽ tin tên ngốc nghếch này chính là vua Arthur, người đã rút thanh kiếm trong đá và dẫn dắt hiệp sĩ Bàn tròn thống nhất Quần đảo Anh...

Arthur đã nói gì đó với tùy tùng và anh ta rời đi với một tiếng cười lớn.

Severus che mặt...

Merlin...Dù là pháp sư hay Muggle, mỗi người Anh đều sẽ đau buồn...

cảm giác như một câu chuyện cổ tích bị tan vỡ. Severus nhìn anh hùng trong chuyện cổ tích vỡ mộng mà ủ rũ, nữ chủ quán mỉm cười nói:

-"Này...Hoàng tử Arthur là thần tượng của các cô gái trẻ ở Camelot. Nhìn ngài mới khôi ngô làm sao!"

Y nhếch mép cười

-"Phải...có lẽ đó là đặc điểm chuộc nỗi duy nhất của anh ta."

Cho đến khi Severus bước ra khỏi con phố đó, khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch của 'huyền thoại' vĩ đại' Vua Arthur vẫn hiện lên trong tâm trí y...

Y không đi mua sắm nữa. Với tâm trạng vui vẻ, y sải bước về phía nhà ông Thomas.

Hừ...Đức tính của vua Arthur trong truyền thuyết thì có liên quan gì đến y..

Dù có thu nhỏ lại kích cỡ những cũng không cản trở tốc độ của giáo sư mà chỉ thay nhịp bằng tần số.

Severus đứng trước cánh của gỗ và gõ.

Cách cửa cọt kẹt mở ra.

Ngẩng đầu lên - Y ghét chiều cao hiện tại của mình, nhìn xuống luôn dễ chịu hơn là nhìn lên.

Sau cách cửa là một người đàn bà lớn tuổi.

Y nhớ người đàn bà này- xét cho cùng, vẻ ngoài của bà ta thật đáng nhớ.

Ngày đầu tiên anh vào thành Camelot, anh đã gặp bà ta ngay trước tấm thông báo.

-"Xin chào, thưa bà...lơi ở của ông Thomas?"

Bà ta nhìn Severus , chậm rãi gật đầu,sau đó nói:

-"Đúng, có chuyện gì không?"

Không ngờ giọng nói lại rất nhẹ nhàng.

Y nấy từ trong túi ra một trai thuốc.

-"Đây là thuốc ông Gaius muốn gửi cho ngài Thomas. Xin hãy nói với ông ấy..."

Y chưa nói hết câu thì trong phòng vang lên tiếng kính vỡ và một làn sóng ma lực mà Severus không thể bỏ qua...

Y hơi quay đầu lại.

-"Thưa bà?"

Vẻ mặt của bà hơi thay đổi

-" Không có gì đâu. Có lẽ con mèo nghịch ngợm đã làm vỡ chiếc bình. Chỉ cần đưa thuốc cho tôi."

Y liếc nhìn bà, dơ tay lên đưa lọ thuốc.

Trong lúc bà đưa tay nhận lấy bình thuốc, một đám bắp cải tím nhảy múa, xuyên qua dưới váy người đàn bà.

...

....

Y nhướng mày.

Bà ta nhỏ giọng nói: "Ngươi bị hoa mắt thôi"

Y nhìn đống bắp cải chất dưới chân mình, im lặng bày tỏ sự nghi ngờ. Bà chưa kịp nói thêm, một đống chén đĩa đã bay ra từ cửa.

Bà lão cúi đầu vẻ mặt hung dữ cùng tức giận, thấp giọng lẩm bẩm điều gì đó.

Giọng trầm và khàn có tiếng rít ở cuối.

Đây là một câu thần chú.

Severus dám thề trên linh hồn mình.

Sau khi người bà ta niệm chú xong, bắp cải tím đang nhảy trên mặt đất dừng lại cùng với chiếc cốc và chiếc đĩa lơ lửng trên không...Trong khoảng khắc, chiếc đĩa rơi xuống,một âm thanh nứt nẻ nghèn nghẹt vang lên,khiến người ta sợ hãi.

Severus nhìn vào mắt bà lão.

Cậu bé thận trọng lui lại một bước.

Một bàn tay to lớn, lạnh lẽo nhanh chóng khóa chặt cổ y.

Đôi mắt xám của bà lão đối diện tỏa ra một tia sáng kỳ lạ.

-"Ngươi đã thấy nó..."

Severus cố gắng nói một cậu hoàn chỉnh, nhưng bàn tay kia càng lúc xiết càng chặt.

-"Kh..không...ta...ự.." 

*Bà lão xiết chặt tay hơn*

Một nụ cười u ám hiện lên trên khuôn mặt già nua của bà lão.

-"Xin lỗi..."

Bà lão thì thầm, ngón tay bà phát sáng, một tiếng khàn khàn vang lên...







































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro