Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông già Gaius đã dè dặt về bữa sáng của y nấu cho đến khi ông nếm thử.

Trước hết thì trông nó bình thường hơn món ông làm.

Nhìn súp cà chua trước mặt, cẩn thận dùng thìa múc lên, nếm thử, sau đó hai mắt ông sáng lên.

-"Sao cháu làm được như vậy?"

-"Tỷ lệ khối lượng của muối và thức ăn là 3:200. Cắt cà chua thành 16 miếng. Khuấy theo chiều kim đồng hồ 20 lần rồi giảm nhỏ lửa..."

Gaius đột nhiên thấy mình mất đi cảm giác thèm ăn.

.

Ăn sáng xong, y kiếm cớ đi ra ngoài.

Gaius luôn cho rằng Severus quá xanh xao, nên ra ngoài phơi nắng nhiều hơn nên đơn giản là đuổi cậu bé ra ngoài.

Severus tìm một nơi vắng vẻ và khoanh chân ngồi xuống.

Mặt trời đang chiếu những tia nắng ấm áp xuống cơ thể nhỏ bé, làn gió nhẹ nhàng thổi qua, và một con mèo đen đang ngồi cạnh y liếm chân.

Y nhìn chằm chằm vào con mèo một lúc, nó kêu vài tiếng, duyên dáng bước về phía y.

Cựu điệp viên hai mang vô thức lém bùa trống thú vật và vài bùa kiểm tra vào con mèo, con mèo lóa mắt bới ánh sáng của các loại bùa chú, nó kêu lên một tiếng không vui.

Severus nhìn đôi mắt vàng của con mèo vẻ ủ rũ một lúc lâu, sau đó cứng nhắc bế con mèo lên, đặt vào lòng mình.

Nó dễ tiếp cận một cách đáng ngạc nhiên.

Có lẽ nó được một pháp sư nuôi dưỡng...

Severus bất cẩn vuốt ve bộ lông mềm mại trên trán con mèo

-"Gừ gừ~"

Suy nghĩ của y lại quay về tối hôm qua.

Đó là một pháp sư được ghi lại trong sách cổ và được coi là pháp sư quyền năng nhất lịch sử.

Phù thủy mạnh nhất...có lẽ là phù thủy bóng tối mạnh nhất?...Cornelius Sigan.

Người ta nói rằng sức mạnh của hắn ta có thể biến ngày thành đêm và đảo ngược thủy triều.

Hắn ta được cho là đã tạo ra Camelot.

Ngôi mộ của ông hình như cũng lằm ở thành phố Camelot.

Người ta nói rằng nó chứa đựng tất cả ma thuật tà ác và kho báu của hắn có thể đánh bại cả một đất nước.

Hắn để lại hai lời cuối cùng.

[ Dưới vinh quang của Salene, nơi bắt đầu và kết thúc]

[Lời nguyền của Hypnos sẽ bị phá bỏ, vinh quang của lưỡi hai tử thần, bóng tối sẽ quay trở lại thế giới]

Hai lời cuối như vậy, cũng có chút kì quái.

Severus dễ dàng phát hiện ra vị trí của ngôi mộ lúc đêm qua.

Nhưng đi quá suôn sẽ rất đáng nghi ngờ.

Severus giật mạnh lông mèo, nhíu mày, ầm ừ, ngay cả Hufflepuff cũng có thể nhìn ra sự đáng ngờ.

 Một lời cuối mang tính gợi ý mơ hồ, một chuyền thuyết về kho báu lăng mộ...không thể nào rõ ràng hơn được.

Tât cả những pháp sư được gọi là mạnh mẽ nhất cuối cùng sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn theo đuổi sự bất tử, chẳng hạn như chúa tể bóng tối vĩ đại...Tất nhiên, y chưa từng nhìn ai trong số họ thoát khỏi cái chết.

Severus nở một nụ cười giả tạo, thả con mèo đang buồn ngủ trong tay ra, phủi bụi trên người.

Gaius giật mình khi y lặng lẽ suất hiện phía sau ông.

Ông hơi run tay, thả một giọt nước táo gai vào nồi, nước trong nồi nhánh mắt chuyển từ màu xanh đậm sang tím sáng, đám mây hình nấm màu tím nổ ầm một tiếng, sau đó chiếc nồi kim loại của Gaius hoàn toàn hỏng.

-"Này! Cháu có thể đi phát ra tiếng được không!?"

Y nói với giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt đầy khinh thường.

-" Gaius, lần sau tôi sẽ quay lại với một con quái vật đầu người, đảm bảo đôi tại tội nghiệm của ông có thể nghe thấy và ông sẽ không phá hủy nồi kim loại khác."

Ông trừng y một cách hung dữ, nhưng đôi mắt bỗng chuyển ra phía sau.

-"Severus, cháu mang về một cái đuôi."

Severus nhìn lại và thấy một vật nhỏ đang cọ lông vào chân mình- là con mèo đó.

Chết tiệt! Y chưa bao giờ nghĩ một sẽ được một con vật cùng họ với sư tử ngốc nghếch ưu ái!

Cái đuôi con mèo mềm mại quấn quanh chân y, con vật nhỏ nhắn mềm mại nhìn như một chân có thể đè chết được nó.

Y sững người ở đó, giận dữ nói với con mèo : "Biến đi!"

Rõ ràng, họ hàng xa không có chí tuệ của sư tử không thể hiểu được ngôn ngữ con người, nó vui vẻ nhảy lên đùi Severus.

Những ống vuốt nhọn treo trên ống quần y.

 Sắc mặt y tối sầm lại.

Gaius cười thành tiếng, không khách sáo nói:

-" Severus, có vẻ như nó coi anh là một linh hồn đồng điệu...có lẽ, đó là mẹ?"

-"Sao có thể thế được!!"

Y nghiến răng túm lên thứ nhỏ bé treo ở trên chân mình.

-" Tốt nhất, mày lên ngoan ngoãn"

-"Meo meo~~~~~~~~~~~~~~~~"

Màn đêm lại buông xuống.

Severus đã sẵn sàng mở cửa và bước ra ngoài.

Con mèo đen lằm cạnh gối y lắc lắc bộ lông, đôi mắt vàng của nó sáng lên trong bóng tối.

Mọi manh mối đều hướng tới lâu đài Camelot.

Lăng mộ của Cornelius được giấu dưới lâu đài Camelot, biết đâu nó lại lằm ở dưới phòng ngủ của vua Uther, người căm ghét phù thủy và phép thuật...Trông y khá vui khi nghĩ về điều này.

Slytherin sẽ không chạy lung tung như mấy con bò điên Gryffindor, nhưng kinh nghiệm khám phá và săn tìm kho báu thì không kém gì Gryffindor.

Một Slytherin biết cách sử dụng bộ não của mình.

Severus nhận thấy vị trí mối liên hệ giữa các tòa tháp xung quanh lâu đài và tượng đầu thú được đặt trên các bức tường bên ngoài của lâu đài, tạo thành một vòng tròn ma thuật.

Y bắt chéo tay.

Nếu y là Cornelius...y muốn ngôi mộ của mình được bảo tồn một cách đàng hoàng...đồng thời thu hút mọi người đến đó...thì có lẽ nó lên ở đó. Sau khi suy nghĩ một lúc, Severus chọn một nối vào đường hầm.

Y đi dọc theo đường hầm, gõ vào các bức tường ở hai bên.

Cho đến khi một trong số đó...Severus nhướng mày.

Sau khi trầm giọng liệm chú, các vết nứt trên tường từng chút một xuất hiện. Y dừng lại nhanh trong áp dụng các phép bảo vệ lên cơ thể.

Bức tường nứt ra bên trong xuất hiện một căn phòng đá nhỏ.

Đứng ở cửa mật thất, Severus thắp nến trong lăng mộ, dừng ánh sáng chậm rãi quét qua toàn bộ căn phòng.

Đồ trang sức, vàng, ngọc bích...kiếm..kim cương..đồng tiền vàng..những chiếc hộp khổng lồ màu đỏ, biết đâu tróng đó chứa điều gì thú vị?

Giữa phòng có một kho tượng đá lằm trên bệ đá.

Severus chắc chắn đó chỉ là một bức tượng đá chứ không phải thi thể hóa thạch của Cornelius.

Một viên Sapphira hình trái tim tỏa sáng trên tượng đá.

Y ngẳng đầu lên, liếc nhìn sắc bén.

...

Một phù thủy có ngôi mộ không có phép thuật bảo vệ?

Phải chăng đây là truyền thống đã có hàng nghìn năm về trước?

Severus đọc một câu thần chú, một cây nến bên cạnh y được nhấc lên và bắt đầu di chuyển quanh phòng.

Y ôm vai, lạnh lùng nhìn một số cơ chế do chân nến kích hoạt, những cái tên lạnh bị bắt ra và cái hố bị lật ngược.

Không còn nghi ngờ gì nữa những cái bẫy này chỉ để đối phó với những tên trộm bình thường...nhưng đối với một pháp sư thì nó quá đơn giản.

Mỗi bước đi của y đều thận trọng, đầy nghi ngờ. Mặc kệ mục đích là gì, giờ y chỉ cần hướng đến mục đích của mình, những cuốn sách trong mơ của y.

Y thật sự quật mộ phù thủy bóng tối mạnh nhất thời đại chỉ để lấy vài cuốn sách mà không đâu có. Làm phiền giấc ngủ của người chết, y có chút áy nay a.

Không chạm tay vào bất cứ thứ gì, chỉ sử dụng phép thuật để lâng hết đống sách lên, sử dụng phép thuật thu nhỏ, gói tất cả chúng lại với nhau.

Severus gật đầu hài lòng, cuối cùng nhìn lại bức tượng đá, y hơi do dự, cẩn thân vượt qua cái bẫy và bước qua chỗ nó.

Khi nhìn gần, nó là một viên ngọc đẹp không thể diễn tả được.

Màu xanh trong vắt của nước biển, châm rãi kì diệu chảy ra, tỏa ra ánh sáng bạc mỏng manh, như có thể hút cả linh hồn người vào đó.

Severus nhịn không được giơ tay lên...Trong nháy mắt y đột nhiên tỉnh lại.

Y cau mày thật chặt.

Y nghĩ y biết nó là gì.

Nó là một linh hồn.

Có lẽ đó là linh hồn của Cornelius nên mọi điều vô lý sẽ được giải thích.

Vị pháp sư quyền năng này hy vọng được sống lại, tích chữ linh hồn,sử dụng bảo vật và ma thuật để thu hút mọi người đến lăng mộ của mình, đồng thời nhân cơ hội này chiếm nấy thi thể của kẻ cướp mộ và nấy lại sự sống.

Mà mấy cái bẫy lúc nãy cũng chỉ là để lựa chọn cơ thể phù hợp cho chủ nhân của lăng mộ, nếu quá yêu sẽ bị loại bỏ...

Đoán được tất cả, y khịt mũi.

Y không có ý định làm gì, Cornelius có thể sống lại hay không, không liên quan đến y, hiện tại y chỉ muốn quay về và nghiên cứu những cuốn sách đó, hy vọng chúng có giá trị như vẻ bề ngoài của chúng.

-"Meo~~~"

Ngay khi Severus quay người chuẩn bị rời đi, y đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu.

Y quay ngoắt lại.

Con mèo đen theo y về nhà đang ngồi xổm trên tượng đá, chậm rãi vuốt râu.

-"Tất của Merlin...con mèo ngu xuẩn! Nếu mày còn muốn sống!Xuống đây!"

Y hung dữ hét vào mặt con mèo.

Con mèo chảnh phớt lờ y.

-"Chết tiệt..Xuống...xuống...con mèo ngoan của tôi..."

Severus hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra nhẹ nhàng.

Con mèo duyên dáng đứng dậy và bước đi, y vẫy tay với nó.

-"Ừ, lại đây.." Cố gắng gọi con mèo về phía mình.

Tuy nhiên....

con mèo xinh đẹp vẫy cái đuôi đen trơn của nó, vồ xuống và nhắm thẳng vào linh hồn xanh.

-"Mer...Merlin..."























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro