Chương 2:Tiêu Nhiên ngư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Nhiên mở mắt, đập vào mi mắt không phải là màu u lam trong suốt của nước biển, mà lục bích thâm thúy của đáy nước, ánh mặt trời thấu xuống dòng nước lạnh, tung xuống loang lổ dấu vết trên người hắn, cảm giác vô cùng không chân thực.

---nơi này...chính là thiên đường sao?

Trần quy trần 'đất trở về đất', Nhân ngư dù cho là hỗn huyết nhưng vẫn là muốn trở về trong nước.

"Đức vua! Ngài tỉnh rồi!!!".

Đột nhiên xuất hiện một tiếng hét chói tai đemTiêu Nhiên từ trong mê mang giật mình tỉnh lại, khó nghe, ách, rõ ràng là ngôn ngữ đặc hữu của bộ tộc Nhân Ngư. Tuy rằng không biết tại sao ngôn ngữ tươi đẹp cực kì lại khó nghe như vậy, nhưng như khắc vào linh hồn bên trong hắn ngôn ngữ này chắc chắn không nghe lầm.

Như vậy, cái khô quắt xẹp kỳ gia hỏa trước mắt là cái môn đồ gì?

Da dẻ khô cằn màu xám tro đắp lên người, hai con mắt như cái chuông đồng lớn, lỗ tai sinh trưởng vây có nằm về phía sau, màu sắc u ám hết sức khó coi, mặt của nó có vẻ hung ác. Cánh tay cùng bên liền với nhau bởi một chất trong suốt, mà nửa người dưới là một cái đuôi cá một chút cũng không tính là đẹp...

Đuôi cá!??... Khóe miệng Tiêu Nhiên giật giật, không cần nói cho hắn cũng biết đây cũng là một con Nhân Ngư! Không cần nói hắn cũng biết đây là một chủng tộc!!!.

"Điện hạ! Ngài làm sao vậy? Là có chỗ làm không thoải mái sao? Hay vẫn là đói bụng muốn ăn đồ ăn? Nói trực tiếp là tốt rồi, người hầu sẽ lập tức lấy đến cho ngài! Trong hồ có mỹ vị  cá ngựa vằn, nhuyễn đuôi cá, tia tảo,... Nếu như ngài không thích..." Vì nghi đây là một giống con Nhân Ngư nào đó trong mắt tỏa ra sự kinh người, dùng một đống lớn thứ mà Tiêu nhiên chưa từng nghe qua ngay đập ngay trước mặt làm cho hắn choáng choáng.

Mà cách đó không xa, là một con mực khổng lồ, con kia lúc nói ra một tên gọi thì liền duỗi xúc tua ra đưa tới trước mặt Tiêu Nhiên, hắn lắc đầu, con mực thất vọng thu hồi lại sau đó tiếp tục đưa ra cái tiếp theo.( Ôi mẹ ơi mực thật cute(≧ロ≦) )

Nhìn con nào đó tiếp tục khuynh hướng, Tiêu Nhiên xoa thái dương, bắt nó ngừng lại: "Ngươi là Nhân Ngư?".

"Ách đương nhiên, đức vua của ta!" Con nào đó kiêu ngạo ưỡn ngực mà ngẩn đầu, "Chúng ta là nước Nhân Ngư nước cạn, là phụ thuộc Nhân Ngư biển sâu, bình thường hoạt động ở sông hồ lớn hoặc gần biển, Muggle thông thường gọi chúng ta là Hải Yêu!".

"Muggle?" Tiêu Nhiên lẩm bẩm, cái từ ngữ này thực sự là quỷ dị quen thuộc, thật giống cái năm ngoái lúc hắc sống trên bờ thì xem một bộ tiểu thuyết về sinh vật phép thuật__đặc biệt là phù thủy__ đối với người bình thường xưng như thế.

"Muggle chính là những cái kia không có năng lực đặc thù người bình thường,điện hạ, danh xưng này là từ trường học kia nghe tới, chúng ta trước đây đều gọi họ là khác loại, rõ ràng nửa người trên giống như chúng ta, vậy mà nửa người dưới là hai cái chân, thực sự rất dị dạng,..." Nhân Ngư nước cạn bực tức nói, có điều trong thần sắc cũng không có cái gì là căm ghét tâm tình.

"Trường học tên là gì?"

"Hogwarts, là trường học chuyên môn dùng để bồi dưỡng cái tiểu phù thủy"

Quả nhiên là như vậy! Tiêu Nhiên thở dài, nhìn Nhân Ngư nước cạn một lúc, hắn liền biết hắn không còn ở thế giới quen thuộc kia.

Làm một Nhân Ngư hỗn huyết, hẳn là không có tư cách đi đến nơi Nhân Ngư tị nạn, lại làm sao có khả năng tránh được tậnthế tập quyển?. Loại biển sâu huyết kình cường đại này từ xa xưa tồn tại đến nay quái vật khổng lồ đều ở trong không gian vỡ vụn chết không toàn thây, hắn, một con Nhân Ngư chưa trưởng thành làm sao có khả năng sống sót?.

Nói cách khác, hắn, Tiêu Nhiên, rất may mắn ở thế giới hủy diệt một khắc được phán quan chúc phúc--- xuyên không! Càng may mắn hơn nữa chính là hắn quen thuộc ba chiều thế giới này, căn cứ lý luận không gian, thực lực của hắn được tăng lên diện rộng, không bị thứ không gian áp chế, hắn tin tưởng chỉ cần không đầu cắt miếng chạy đi khiêu chiến với Merlin, thân người phải tuyệt đối bảo đảm an toàn!.

Rất tốt! Chí ít hắn còn không muôn chết, phù thủy là chủ của không gian này, từ lúc thời Trung cổ liên bị giáo đình dọn dẹp sạch sẽ, hắn sinh ra vào đầu thế kỉ 20, còn chưa từng nhìn thấy phù thủy. Hiện tại đến ( Harry· Potter ) trong quyển sách này, hắn có thể quan sát phù thủy, thuận tiện nhìn hiện trường điện ảnh.Tiêu Nhiên rất nhanh tiếp nhận sự thực chính mình xuyên qua, chuẩn bị đi bộ thăm, nhìn gần đây sẽ là chỗ ở--- nếu như chí nhớ của hắn không có vấn đề thì cái này gọi là Hắc Hồ.

"Ta nghĩ ta sẽ ở nơi này một thời gian, không biết có làm phiền các ngươi?" Tiêu Nhiên cười cười, đối với Nhân Ngư nước cạn.

"Sẽ không! Đức vua ở lại đây thực sự là quá tốt rồi" Nhân Ngư nước cạn không ngừng vẫy đuôi, " Vậy thì thần đi thông báo tộc nhân đến để xây cho đức vua một phòng ốc, cứ để người hầu bồi ngài đi khắp nơi ngao du! Ngày hôm nay là ngày Hogwarts khai giảng, năm nay các tiểu phù thủy năm nhất sẽ đi thuyền từ hồ...".

"Người hầu ta?" Tiêu Nhiên chỉ chỉ con mực, "Là nó sao?".

"Đức vua, nô tài rất vinh hạnh vì ngài mà phục vụ!". Con mực lung lay vòi, hưng phấn nói, nó tuy rằng không phải Nhân Ngư tộc, nhưng trong huyết mạch của Tiêu Nhiên ẩn chứa sức mạnh để nó đồng ý thuần phục.

Tiêu Nhiên gật gật đầu, muốn đứng dậy, phần sau ma sát xuống đáy hồ nhưng truyền đến một trận đau nhức một hồi, Tiêu Nhiên nhìn một chút phát hiện ở phía sau đuôi cá của hắn có một vết thương, qua nhiều năm như vậy lật lên vẫn trắng nõn. Trước kia bởi vì vết thương bị đè ở phía dưới, vậy nên không có ai chú ý tới, Nhân Ngư nước cạn vừa nhìn thấy vết thương của Tiêu Nhiên, lập tức hét to:"Đức vua bị thương! Ác! Để thần đi lấy cho đức vua nắm dược!".

"Không cần" Tiêu Nhiên tỉ mỉ kiểm tra một chút, chặn lại nói, " Vết thương này phải đợi nó tự nhiên khép lại mới được, ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta đi lên mặt hồ nhìn".

Năng lực chữa lành của Nhân Ngư rất mạnh, có thể mấy chục năm vết thương không khép lại, chỉ có thể nói rõ là vết thương bất phàm, Tiêu Nhiên nhớ tới lần cuối cùng ở chủ không gian, cái vết nứt không gian kia hướng về hắn bao phủ, mà hắn có thể cảm nhận được năng lượng khổng lồ đang ngăn vết thương khép lại, nói vật đây chính là năng lượng của không gian.

Đây nói với hắn không có bất kì nguy hại gì, trái lại là vô cùng hữu ích.

---Năng không gian đối với bất kì sinh vật nào đều là vật cực bổ, nếu như có thể đem những năng lượng này hấp thụ, thực lực chí ít có thể đề cao hơn một tầng! Để đánh đổi, hắc chỉ cần chờ ở trong hồ để vết thương khép lại là được! Đây đối với Nhân Ngư mà nói là rất bình thường, bởi vì bọn họ là cả đời ở trong nước, cho dù thân là một hỗn huyết hắn kế thừa một năng lực phụ đuôi có thể phân hóa ra hai chân, tùy ý đi trên lục địa, nhưng đây là nơi hết sức an toàn trong thế giới này, hắn vẫn là đồng ý chờ ở trong Hắc Hồ, thuận tiện có thể thăm quan hiện trường nội dung vở kịch pháp triển...

Tiêu Nhiên thuyết phục Nhân Ngư nước cạn, cùng con mực hướng về mặt nước bơi đi.

Hiện tại hoàng hôn buông xuống, tà dương ở xa lưu lị một đạo hồng ngân, cùng màu lam đậm phía chân trời, Hogwarts ngàn năm đèn quốc huy hoàng, phản chiếu ở trong hồ nước, đẹp không sao tả xiết.

Mực khổng lồ cùng Tiêu Nhiên nổi lên mặt nước thì ở bên bờ rừng cây đã có thể nhìn thấy một chiếc thuyền từ từ tiếp cận đèn quốc.

"Đó là người gác cổng Hogwarts--Rubeus· Hagrid, những năm gần đây vẫn do hắn dẫn dắt tân sinh" Mực 'cute' ân tình giới thiệu, "Hogwarts vốn là một trường học rất tốt, thế nhưng tân hiệu trưởng xấu xa bẩn thỉu mưu kế, ngay cả Hắc Hồ sinh vật phép thuật chúng ta đều nhìn không được".

Nếu Hagrid đã trở thành người trông coi chìa khóa, nói cách khác đây là lúc Dumbledore làm hiệu trưởng. Tuy rằng không biết đây là thời đại nào nhưng vẫn rất thỏa mãn.

Còn đối với Dumbledore, người nào hết thảy xem qua(Harry · Potter )  đều đối với ông lão này mang theo tình cảm cực kì  phức tạp. Dumbledore là một lão nhân có học thực cực kì phong phú, thực lực mạnh mẽ, y cùng Voldemort chiến đấu khung cảnh phi thường đặc sắc, mỗi người đều sẽ sùng bái cường giả, huống chi thực lực mạnh nhất giới phù thủy. Y vì lợi ích to lớn hơn mà hi sinh tất cả, cho dù cái đại nghĩa này là y tự cho rằng, cho dù y tính toán hết thảy những người bên dưới mình, nhưng không thể phủ nhận, Dumbledore tính toán đến thắng lợi cũng không thể coi thường tác dụng.

Nhưng vì cái lợi ích lớn to lớn hơn, Dumbledore đã làm liên lụy quá nhiều người, tỷ như cậu bé vô tội Harry· Potter, ai có thể nói cho hắn biết thật sự vì nuôi như tiểu Vương Tử sẽ chở lên được nuông chiều? Nhưng đây là một phần vạn khả năng, Dumbledore liền đem cậu từ trong tã nót đưa đi chịu khổ, tiểu Harry biết bao nhiêu vô tội?.

Còn có Severus· Snape, là một nam nhân bi thảm một đời, vì để cho hắn bảo vệ tiểu Harry, Dumbledors lần lượt xát muốn lên vết thương cả đời không thể lành của hắn, thậm chí cuối cùng để y làm giám điệp hai mang bên trong Tử Thần Thực Tử, mà để y giết mình. Như Snape nói" Linh hồn của tôi làm sao bây giờ?" Snape biết bao vô tội? Hắn chỉ cống hiến cho chính mình, cống hiến cho người, đối với sai lầm của mình không chỉ chả giá tuổi thanh xuân, thậm chí chả giá cho toàn bộ sinh mệnh! Đến cuối cùng, ngoại trừ tiểu Harry, còn ai biết hắn vĩ đại như thế nào đây?.

Đối với Dumbledore là phức tạp còn đối với Snape, Tiêu Nhiên cảm quan liền rất đơn thuần.

Tuy rằng Snape đầu đầy mỡ, bề ngoài âm trầm không phù hợp với thẩm mỹ của hắn, nhưng mang lại mang cho Tiêu Nhiên chân tình đầy đủ làm cảm động. Trên thế giới chân tình rất nhiều, nhưng có thể ghi lòng tạc dạ đã ít lại càng ít, Tiêu Nhiên có lúc nghĩ, nếu như cha của hắn cho thể như Snape cuộc đời của hắn có thể thay đổi hay không? Hẳn có thể cùng được bảo vệ dưới ấu sinh ngự vui vẻ lớn lên cùng cha mẹ?.

Đáng tiếc tất cả những thứ này chỉ là mơ ước mà thôi!.

Cha của hắn tuyệt tình, mẹ của hắn phong lưu không chịu trách nhiệm, vì vậy hắn chỉ có thể tự mình trưởng thành...

Chính vì như vậy, Tiêu Nhiên đối với Snape rất có hảo cảm, hắn từ từ tiếp cận thuyền nhỏ khẽ mỉm cười---nếu như điều kiện cho phép, hắn đồng ý giúp Snape một chút, hoặc là giải thoát, xem như vì cái chân tình kia!.


* Ta làm xong chap này chính thức thành fan của con mực rồi! Mịa nó chứ có cần phải bán manh thế khôngㄟ(≧◇≦)ㄏ* 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro