Chương 8: Thiếu niên bạch kim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời thu ánh mặt trờ sau giờ ngọ (10 ->12 giờ trưa) làm người ta say mê, đứng ở nơi ánh dương chiếu rọi hầu như có thể cảm nhận cảm giác da giẻ được an ủi, rất nhiều người sau bữa trưa tình nguyện tìm đến một nơi sưởi ấm một chút hoặc đi đến nơi nào ngủ một giấc.

Nhưng hiển nhiên chuyện này không thích hợp với Slytherin, càng không thích hợp với học sinh chăm chỉ.

Severus ngồi ở phía dưới giá sách, chuyên chú làm bài tập tuần lễ, trong huyết mạch tựa hồ mang đến tao nhã, chữ viết của hắn cho dù non nớt vẫn như cũ mang theo độ cong hoa lệ. Nếu như nhìn bài tập của James một chút, ngươi liền pháp hiện, tình huống của hắn thực sự gay go(?), mang theo một cảm giác tùy tiện, thậm chí ngay cả chữ viết của Peter so với hắn còn đẹp hơn.

Nhẹ nhàng chuyển động trang sách, Severus ở thư viện tìm kiếm đáp án, đồng thời đem những kiến thức vững vàng hút vào đầu trở thành của cải cả đời hắn.

( Ta thấy giáo sư thật sự chả có gì ngoài kiến thức cả...Ân thật sự muốn giáo sư hạnh phúc)

Mãi đến lúc làm xong bài tập, Severus mới ôm sách rời đi, hắn dự định trở về phòng ngủ trước khi đem bài tập nộp, sau đó đến trụ sở bí mật đọc sách.

Nghĩ đếm trụ sở bí mật, Severus liền vô cùng thất vọng, bởi vì Tiêu Nhiên chừng mấy ngày không có tới tìm hắn, hắn mỗi ngày đều ngồi bên hồ đến trước lúc bữa tối sắp bắt đầu mới bắt đầu rời khỏi, nhưng vân chờ đợi bóng người quen thuộc...

Severus suy đuán, Tiên Nhiên biến mất từ ngày Lily cùng hắn bắt đầu đọc sách, lẽ nào hắn lại không thích người khác nhìn thấy? Vì vậy thừa dịp ngày hôm nay Lily đi cùng bằng hữu của nàng uống trà ở bãi cỏ, hắn muốn một mình đi đến bên hồ thừ xe.

Nếu như Tiêu Nhiên thật sự không muốn Lily nhìn thấy như suy đoán củng hắn... Severus cắn cắn môi, có chút không biết làm sao.

Xuyên qua môt hành lang đi về tằng hầm, nơi này bình thường có rất ít phù thủy nhỏ đi qua bình thường đều là rắn nhỏ Slytherin -- nhưng ở góc tường Severus lại nhìn thấy thiếu niên bạch kim bị thương Lucius· Malfoy, hắn lúc này tóc ngổn ngang, đồng phục học sinh rách rach dưới dưới, trên mặt còn có vết máu, trên mặt mang theo biểu tình ảo não, hoàn toàn không giống một Malfoy bình thường lúc nào cũng xòe đuôi kiêu ngạo.

Severus muốn lui về, hiển nhiên không kịp, sau khi Lucius nghe một tiếng bước chân rất nhỏ liền ngẩn đầu lên, đôi mâu xám lạnh lẽo dăng lên "Để ngươi thấy bộ dáng chật vật này của ta, thực xin lỗi, Snape, nếu có thể, có thể xin ngươi giúp ta nói với huynh trưởng một tiếng, xin hắn giúp ta xin giáo sư Slughorn?"

"Đương nhiên, ta rất tìn nguyện. Cần ta cho ngươi một cái thảm sao? Chí ít có thể tránh cho ngươi không bị nhìn thấy..." Severus tựa hồ đang suy nghĩ hình dung ra từ " Dáng vẻ như bị Cự Quái chà đạp mà xấu hổ tự sát"

Nói xong, Severus đi tới, nhìn tình huống của Lucius, móc ra một bình dược nhỏ đưa tới, nói" Giả như Malfoy cao quý không ngại bị độc chết, có thể uống cạn nó."

"Không, Snape, ngươi quá khinh thường một Malfoy."

Lucius dùng điệu tao nhã vịnh thang, khán nghị một hồi, tiếp nhận bình thuốc từ tay Severus, mở ra ngửi một cái -- động tác này làm Severus hừ lạnh -- sau đó uống vào.

Dược có hiệu quả hết sức tốt, sau năm phút đồng hồ, vết thương trên người Lucius chỉ còn dư lại vết tích màu hồng nhạt, nói vậy không tốn nhiều thời gian, ngay cỏ vết tích cũng biến mất.

"Ách, không thể không nói, dược của ngươi thực hiệu quả, chính là mùi vị quá mức kì quái" Đâu chỉ là kì quái, Lucius nghĩ, tương tự với nước ô nhiễm nếu so mùi vị còn tốt hơn, cùng với hiệu quả ngược lại với mùi vị, thật làm người khắc sâu ấn tượng a.

Nhịn xuống dục vọng muốn dùng nước xúc miệng, Lucius từ trông lòng móc ra một mặt gương nhỏ, bắt đầu ngắn bản thân, một lúc sau thanh kiết đổi mới, Lucius lần thứ hai khôi phục thư thái hoa hoa lệ lệ.

"Nếu Malfoy tiên sinh vĩ đại đã không có chuyện gì, như vậy ta có thể đi trước." Severus nói xong, căn bản không muốn nghe câu trả lời chắc chắn, trực tiếp đi hướng về hành lang đầu khác, đồng phục học sinh phù thủy ở phía sau hình thành một cuộn sóng, xe, ra vô cùng có khí thế.

"Snape ! chờ ta!" Lucius kinh ngạc hô.

Severus bất mãn, hắn lãng phí quá nhiều thời gian như vậy, nếu như Tiêu Nhiên ở bên hồ trờ hắn thì biết làm sao bâu giờ? Liên làm bộ không nghe thấy, bước nhanh hơn về phía trước.

"Ta làm sao sẽ cảm thấy hắn khó chịu có chút đáng yêu?" Lucius nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, sau đó bước đi nhanh hơn, so với tiểu quỷ năm nhất cao hơn một cái đầu, hắn rất dễ dàng đuổi theo Severus, cũng thành công kéo hắn lại.

"Há, đừng như vậy, Snape " Lucius vừa nghe liền nghĩ tới cha hắn,Abraxas · Malfoy, có thể hay không, bởi vì hành động khác thường ngày hôm nay phạt hắn chép một trăm lần gia quy, "Ta cho phép ngươi gọi tên thánh của ta, đương nhiên, ta cũng có thể gọi ngươi, Severus."

" Tựa hồ ta không có cách nào từ chối?" Severus giả bộ cười " Cứ như vậy đi, lần sau gặp mặt, Malfoy tiên sinh"

Nhìn Severus nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang, khóe miệng Lucius mang tới nụ cười khẽ.

Rất tốt, tuy rằng hắn suýt nữa vì năm Gryffindor mà vào phòng y tế, nhưng ít ra có một thu hoạch tốt ——Severus · Snape, cho dù là một hỗn huyết, nhưng thiên phú về độc dược của hắn vẫn như củ vô cùng làm người khác khiếp sự, thậm chị vượt qua cả gia tộc của những người khác, từ bình dược hồi phục nhanh tróng hắn có thể thấy.

Một người đáng giá lôi kéo.

 Đã về ký túc xá xem lại bài tập mới rời hầm, Severus không biết mình đã vào danh sách Malfoy lôi kéo, cho dù biết, hắn cũng sẽ xịt mũi coi thường. Hiện tại hắn quan tâm chính là Tiêu Nhiên có xuất hiện bên hồ, hắn thậm chí có chút ảo não, trách cứ mình đã quyên nói Tiêu Nhiên liền mang theo Lily đi đến, hắn không muốn bởi vậy mà mất đi Tiêu Nhiên.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ có duy nhất hai bằng hữu.

Mang theo tâm tình thấp thỏm, bất an đi tới trụ sở bí mật, Severus vẫn không nhìn thấy Tiêu Nhiên, khối tảng đá Tiêu Nhiên hay ngồi vẫn như cũ - trống rỗng, trên thực tế, trạng thái này đã duy trì trừng mấy ngày.

Severus ngồi bên trên tảng đá mở sách ra xem, con mắt của hắn liền tục nhìn chằm chằm vào sách, đầu óc lại không ở trong.

Mãi đến tận một tiếng nước ở bên cạnh hắn vang lên, Severus mới lấy lại tinh thần tự vui mừng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhân Ngư ngồi bên người hắn" Tiêu Nhiên, ngươi rốt cục đến rồi!" Nói xong, Severus mặt vèo cái đỏ, lại bổ sung, " Thật khiến người ta thất vọng, ta cho rằng Tiêu Nhiên tiên sinh không xuất hiện, là đã bị Nhân Ngư trong hồ ăn đến no căng"

Mấy ngày nay, Tiêu Nhiên vẫn ở trong hồ thử nghiệm hấp thụ năng lượng miệng vết thương, ngược lại Severus và Lily vẫn cùng nhau, hắn cũng không muốn trở thành ở thể giới loài người một loại nào đó Winly tỏa sáng. Thế nhưng ngày hôm nay hắn đã từng nổi lên mặt nước tới xem Severus một chút, nhưng nhìn thấy một mình hắn ở đó, không phải tiểu công chúa Lily lại bị Potter quấn lấy chứ?

Hắn liền ngồi bên cạnh Severus, nghe được tiểu Slytherin khó chịu cùng kinh hỉ, không thể không nói cũng thật là đáng yêu, tâm tình Tiêu Nhiên rât tốt à trêu nói "Làm sao ngươi nhớ ta rồi?"

Tựa hồ Severus biết nọc độc của chính mình đối với Tiêu Nhiên không có hiệu quả, thậm chí có thể bẻ cong ý hắn, vì lẽ đó hắn ngậm chặt miệng lại để tránh cho đối phương có càng nhiều cơ hội trêu đùa hắn.

Chỉ là, hắn không thể nhìn thấy tai mình đỏ chót mà vừa vặn lại bị Nhân Ngư ở bên cạnh nhìn thấy.

Có điều rắn nhỏ không thể đùa giỡn quá, bằng không rất dễ dàng xù lông a, Tiêu Nhiên rất thông minh rời chủ đề " Ngày hôm nay sao thấy ngươi không đi cùng bé gái kia?"

"Nàng cùng bằng hữu mở tiệc trà..." Severus cẩn thận liếc mắt vẻ mặt của Tiêu Nhiên, nói rằng " Đại danh đỉnh đỉnh Nhân Ngư biển sâu Tiêu Nhiên tiên sinh sẽ không chú ý tới việc ta dẫn nàng tới chứ?"

"Đương nhiên không"

"Vậy biểu hiện của ngươi mấy ngày nay là sao? Không phải ngươi một mình xông vào phòng nữ sinh?" Vừa rứt lời Severus liền hối hận, hắn tựa hồ không khống chế được nọc độc của mình, so với não của hắn còn nhanh hơn, thường thường hắn không ý thức được mình đang nói cái gì, liền đem phun nọc độc vào đối phương.

Nhưng người khác hắn không để ý còn Tiêu Nhiên... là bằng hữu của hắn.

"Ta chỉ tu luyện mà  thôi, Severus, Nhân Ngư cũng cần tu luyện mới có thể có sức mạnh, ta nghĩ ngươi không hy vọng bằng hữu của ngươi bị đồng loại bắt nạt chứ?"

"Đó là đương nhiên" Severus khô cằn trả lời,Tiêu Nhiên cũng không có dấu hiệu tức giận, tâm tình của hắn tốt hơn nhiều -- so với mấy ngày trước không có nhóm đạo tặc quấy rầy, mỗi ngày cùng Lily đọc sáng còn tốt hơn một ít...

"Cô bé kia là người ngươi thích chứ?"

"Tiêu Nhiên, ta không thể không nhắc nhở ngươi, ta mới 11 tuổi"

"Ta cũng không thể không nói Severus, ngươi thật muộn thực (?)"

"Tiêu Nhiên"

"Ha ha ha ha... Severus ngươi thật đáng yêu!"

".... ..." Severus bất đắc dĩ nhìn Nhân Ngư đang cười hài lòng trước mặt, khéo miệng cũng treo lên ý cười.



Sin: Hu hu ta xin lỗi thật ra mình chap này từ tuần trước nhưng mới vào học thế là quên luôn đã thế mình còn đang cầy một bộ nữa lên không có thời gian. Xin lỗi mình sẽ bù lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro