Chương 6: Hòn đá phù thuỷ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bọn họ vượt qua các thử thách của các vị giáo sư trong trường thiết lập, và tới được căn phòng cuối cùng. Đã có người đứng bên trong.

Thầy Quirrell.

Cái người đáng lẽ ra đã "khóc lóc" chạy khỏi trường với trái tim yếu đuối chịu tổn thương bởi trò đùa quái ác của Gintoki.

Ông ta quay lại và nhìn bọn họ.

Cặp mắt đỏ tanh của Gintoki mở to.

Đồng thời, thầy Quirrell cũng thoáng nghi hoặc.

Không khí vô cùng kỳ quái. Thầy Quirrell trước mắt bọn họ không có vẻ lắp bắp nhút nhát chút nào, hắn dường như biến thành một người khác.

"Là người khác thật!" Gintoki khẳng định.

Người trước mắt hắn không phải Quirrell, hắn ta có một linh hồn tàn khuyết tới mức không nhìn thấy rõ diện mạo, được bao bọc bởi bốn thứ ánh sáng, nhưng mờ nhạt cũng có thể định hình là một nam nhân có vóc dáng cao ráo. không rõ mặt cũng có thể xác định là đẹp trai, loại mà chị em đều thích thú và bị mê hoặc.

Shinsuke nhìn chằm chằm Quirrell, và hắn cũng vừa nhìn qua, lướt một lượt khuôn mặt của bốn người bọn họ.

Sau đó hắn mở miệng: "Quá giống. Các ngươi chính là những đứa trẻ tử thần trong lời tiên tri?"

"Hắn là ai?" Harry có chút chần chừ, thật ra thì thằng bé cũng hơi chút đoán được kẻ trước mắt là ai.

Thế thầy Quirrell dạy bọn họ là kẻ đang ở trước mắt hay kẻ đã chạy trốn? Ông ta đã bị giết sao? Hay bị bám vào người?

"Hỏi chẳng phải sẽ biết sao? Xin hỏi vị tiên sinh này, ngài là ai? Có thể cho chúng ta biết cao danh quý tánh sao? Đây là danh thiếp của ta." Tatsuma đứng ra, tiến đến trước mặt "thầy Quirrell" đưa danh thiếp, bắt tay.

"Thầy Quirrell" cũng lễ độ nhận lấy và trả lời: "Voldemort."

"..."

"..."

"..."

"Ahahahaha... Ahahahaha..." Tatsuma một tay còn lại xoa đầu nói: "Rất hân hạnh được làm quen! Đã nghe danh ngài từ lâu! À, có thể cho ta hỏi ngài làm gì trong này sao? Với hình dạng của thầy Quirrell?"

Hermione nói: "Đây là thuật biến hình sao? Như cô McGonagall có thể biến thành mèo."

Biến đồ vật là dễ nhất, từ người hoá thú đã cực kỳ khó và nguy hiểm, huống chi sờ sờ biến thành một người khác.

Buông tay Tatsuma, Voldemort cất đi danh thiếp, rút ra đũa phép của mình và dang tay tự hào nói: "Để xem, ta đang nhớ lại, một nữ nhân xinh đẹp đã dạy cho ta phép biến, nàng rất tài giỏi, như các ngươi đã thấy, ta có thể biến không có một chút hạn chế nào!"

Gintoki nghiêm túc nói: "Biến thành một bãi cứt cho chúng ta nhìn xem! Lúc đó Gin mới tin!"

Katsura, Tatsuma đều thận trọng gật đầu, nói: "Đâu có dễ dàng như vậy!"

"..." Người bình thường còn lại.

Ron cào đầu nói: "Không phải nên thắc mắc nữ nhân đã dạy hắn là ai sao?! Chưa nghe ai nói qua!"

Mấy đứa còn lại gật đầu lia lịa.

Chưa từng nghe ai nói rằng Chúa tể hắc ám được một nữ nhân dạy bảo. Từ miệng hắn cũng thấy là rất thân thiết.

Nữ nhân đó là tội nhân của thế giới phù thuỷ nếu được nhắc đến! Mụ ta đáng lẽ ra phải bị tống giam ở nhà tù Azkaban!

Nhìn thấy sự căm ghét oán hận trong mắt mấy đứa nhỏ, Voldemort nói: "Bọn chúng mới đích thật là chúa cứu thế, kẻ giết ta. Nhưng lại không giết ta triệt để, chúng giam cầm linh hồn ta, lũ tội đồ."

"Đều đáng chết." Voldemort nhìn chằm chằm khuôn mặt của bốn người, híp mắt giơ đũa phép lên bắn một tia sáng vào người Tatsuma đứng gần hắn nhất.

"!!!"

Bất ngờ, cứ tưởng là một trong *ba lời nguyền không thể tha thứ của giới phù thuỷ, nhưng Tatsuma lại bình yên vô sự đứng đó sờ sờ ngực.

"Giải nguyền thôi, còn nghĩ là người quen." Voldemort mỉm cười thân thiện, trong hình dạng hèn hèn của thầy Quirrell cũng toát ra hormone nam tính, vui tính và dễ gây thiện cảm, ít nhất là vẻ ngoài.

"???"

Katsura sờ cằm nói: "Không ngờ chúa tể hắc ám chính là một bộ lừa già dối trẻ, ta còn nghĩ hắn là thằng đầu trọc."

Gintoki cũng nghiêm túc suy xét tới vấn đề này: "Là vì trọc đầu mà muốn huỷ diệt thế giới sao? Thế quả nhiên quá tầm thường, Gin đã biết! Hắn đã hiếp dâm một bà già dẫn tới bệnh thần kinh mà huỷ diệt thế giới!"

"..." Mọi người: Không, cái đó thì tệ quá.

Tatsuma đứng bên cạnh vỗ vai Voldemort, mặt có chút tối tăm: "Ngươi... thật sự đã làm như vậy sao?"

"Nếu ngươi tin là thế thì ta không ngại." Voldemort thản nhiên.

"...!!!" Mấy đứa nhỏ bị đả kích ngoài sống trong khét.

Mặc dù đã biết kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai rất đáng sợ, nhưng như vậy thì đã quá sức tưởng tượng của bọn trẻ.

"Quirrell là một thằng đần độn, hắn không thể giúp ta lấy được viên đá. Đích thân ta tới lấy nó. Thật trùng hợp khi gặp các ngươi ở đây, những kẻ chống lại ta trong lời tiên tri nhảm nhí."

"Viên đá? Cụ thể hơn là gì?" Katsura truy vấn.

Như một cuộc đàm đạo, Voldemort nhàn nhã đi đến trước mặt một tấm gương đặt giữa căn phòng, đồng thời giải đáp: "Đó là viên đá được phù thuỷ Nicolas Flamel tạo ra, một vật thể ma thuật có thể biến kim loại thành vàng và tạo ra một loại thuốc trường sinh bất tử."

Shinsuke nhíu mày, cười lạnh: "Ngươi muốn bất tử?"

Gintoki và Katsura nhìn nhau, đều trong mắt đối phương thấy được khiếp sợ!

Trên đời lại có người ngu như vậy!

Nên để đứa trẻ này tiếp tục phạm sai sao?

Katsura nghiêm trang khuyên nhủ: "Đừng có dại dột như vậy! Đã đi quá xa chỗ cần tìm rồi đấy! Thuốc trường sinh ở ngay đây!" Hắn đẩy Gintoki lên, nói với vẻ quảng cáo: "Những đứa ngu thì thường khoẻ mạnh! Chỉ cần ngu như Gintoki thì ngươi sẽ không chết."

Gintoki mặt vô biểu tình, cũng có ngày bị một thằng ngu mắng ngu.

"..."

"Ta theo đuổi sự vĩ đại. Ở đời này, không có tốt mà cũng không có xấu, chỉ có quyền lực, và những kẻ quá yếu sẽ không nắm được quyền lực. Sống càng lâu, thứ quyền lực đó càng bành trướng và sẽ là mãi mãi." Voldemort dường như đã quen, hắn vẫn có thể nói ra những gì cần nói.

Nhưng hiển nhiên Katsura không đồng tình tý nào, mặt hắn bắt đầu đanh lại và hai mắt trở nên sắc bén: "Kẻ làm đại sự từ khi sinh ra đã phải sống mà coi thường cái chết."

"Ngươi nói điều đó không sai, ta đã được nghe một người nói những lời tương tự, nàng quả thật vĩ đại, nhưng nàng đã chết." Voldemort không chút động dung.

Tatsuma lại nghe ra được chút gì đó.

Lúc đầu đồng tình, cho đến lúc sau hối hận.

Tatsuma nghe ra, Gintoki và Shinsuke cũng đồng thời nghe hiểu.

"Ta kế thừa sự vĩ đại, và ta sẽ cho nó tồn tại mãi mãi. Những linh hồn cao quý, sẽ như ngọn lửa đốt cháy trong tim ta." Voldemort vẻ mặt dần trở nên đau đớn kinh khủng, như bị lửa thiêu linh hồn, ngã quỵ xuống trước tấm gương.

Không biết hắn nhìn thấy gì bên trong tấm gương Ảo Ảnh, tấm gương phản chiếu mong muốn chôn sâu trong lòng mỗi người.

Thấy tình trạng thảm hại của chúa tể hắc ám, mọi người hai mặt nhìn nhau, bốn người kia hội ý.

"Đúc kết lại là, hắn có một nữ nhân đứng sau bày trò?" Katsura suy luận.

"Không, là nhiều hơn một. Hắn nói là "bọn chúng"." Tatsuma đính chính lại một số chi tiết.

"Thế bọn chúng từng dạy dỗ hắn, sau đó chết? Để hắn ôm di nguyện của người đã mất trở thành một người vĩ đại, bước lên con đường sự nghiệp trở thành chúa tể hắc ám?!" Gintoki phun tào một lát, tạm dừng rồi vô cùng đau đớn quát: "Lũ khốn nạn nào đã tạo ra hắn?"

"Nghe có vẻ như họ đều là người tốt. Nhưng rất có thể đã dạy sai phương pháp mới khiến hắn vốn là đồ ngu trở nên lầm đường lạc lối." Katsura nói năng hợp lý.

Shinsuke vốn không muốn nói chuyện với đám ngu này thì lại xen vô một câu: "Bọn họ là người dạy hắn cách suy nghĩ này, vậy không hẳn tất cả đều nói mấy lời vĩ đại đó giống như cậu, Zura."

"Không phải Zura, là Katsura!"

Gintoki gật đầu nói: "Đúng rồi, nó có thể là giống mày đấy, thầy dạy một đằng mày làm một nẻo! Mày chỉ biết tới mình thôi Takasugi à! Mày là thằng ngu khó đào tạo!"

Shinsuke đạp lên mặt hắn.

Katsura không thèm quan tâm hai bọn họ đánh nhau mà chỉ lo suy nghĩ sâu xa, chỉ có Tatsuma mệt mỏi ra ngăn giữa.

Trái ngược với bên này đang vô tư thảo luận, bọn nhỏ hiện giờ lại không biết có nên nhân lúc Voldemort đang suy yếu mà ra tay?!

Bọn họ còn chưa học được thần chú nào gây thương tích cả!

"... Harry, ngươi tới đây, đứng trước chiếc gương này và nhìn vào bên trong, ngươi thấy gì?" Voldemort gọi.

Harry đang muốn nhìn qua, một bàn tay che lại đôi mắt của hắn, giọng của Gintoki truyền tới: "Đừng nhìn vào mắt hắn, hắn có khả năng thôi miên."

Trùng hợp thay, Gintoki chính là người có khả năng này, thần hộ mệnh của hắn là một con hồ ly chín đuôi, hắn... có thiên phú với mị thuật.

Cặp mắt đỏ lạnh như rắn độc của Voldemort va chạm với cặp mắt đỏ bình tĩnh, không biết từ lúc nào trở nên sâu hun hút như có một dòng xoáy, thuần tịnh đầy mê hoặc khiến cảnh vật xung quanh trong mắt Voldemort trở nên lu mờ.

Thời khắc đó Gintoki thật sự giống huyết tộc. Tròng mắt đỏ tươi, tóc trắng tuyết, dung mạo tú khí cùng thái độ ngạo mạn.

Voldemort thoát ra được, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, càng thêm nghi ngờ nồng đậm.

Chỉ có một người, nàng sở hữu mị thuật hơn cả hắn, có thể khiến già trẻ trai gái đều bị chinh phục.

Chính nàng là người dạy cho hắn mị thuật.

Vậy đây là ai? Bọn họ là ai?

Hồi sinh? Hay? Hay bọn chúng là... đứa con của tử thần.

"Nếu thứ ngươi đang tìm là hòn đá phù thuỷ, nghĩ rằng hòn đá đó sẽ cho linh hồn ngươi nguội lạnh, thì sẽ phải thất vọng đấy." Tatsuma tiến đến chiếc gương, soi mình vào bên trong mà móc trong túi ra... một hòn đá.

Người muốn tìm nó mà lại không để dùng nó. Nó sẽ xuất hiện.

Tatsuma dưới ánh mắt kinh sợ lại tức giận của đám nhóc, tụi nhỏ quát to ngăn cản nhưng hắn lại ra hiệu im tiếng, ngồi xổm xuống đưa viên đá đến cho Voldemort.

Bàn tay hắn vừa chạm vào, Voldemort liền cảm giác được mình đang bị thiêu, là một trong bốn nữ nhân đó trước khi chết đã nguyền rủa hắn.

Nàng không nghiêm khắc nhất, nhưng lại là kẻ lạnh lùng nhất.

Tử thần đến trong trang sách mực

Họ mang đến cho bóng tối một ngọn lửa

Ngọn lửa len lỏi, cắm trước ngực như đoá hoa cài áo diễm lệ

Ngọn lửa đâm sâu, bén rễ

Bóng tối muốn thổi tắt

Bóng tối bị ngọn lửa nuốt chửng

Giữ lại nhân tính, hỏi ngươi đã biết ái?

Hãy trả lời mỗi khi tìm đến

Hồn phách bảy phương, lửa trái tim ngươi dẫn đường tìm đến

Hãy thành thật.

Thời khắc Voldemort chạm đến hòn đá phù thuỷ, một giọng nói vang lên, "Ta sẽ cho ngươi nhìn thấy cái giá của sự bất tử."

Viên đá có lưu giữ ký ức, ai đó đã yểm bùa lên viên đá này! Chỉ chờ nó đến tay Voldemort như vận mệnh an bài.

Tiếng hét thảm thiết của chúa tể hắc ám khiến ai cũng giật mình, chúng chưa từng nhìn thấy nỗi đau nào lớn hơn.

"Hắn bị gì vậy?" Neville run cầm cập níu áo Gintoki, dò hỏi bốn Huynh trưởng.

Không ai biết cả, họ chỉ có thể cảm nhận được lời nguyền mạnh mẽ toát ra từ viên đá mà thôi.

Và lời nguyền đó dành tặng riêng cho Voldemort.

Viên đá lăn long lóc, chúa tể hắc ám đã biến mất không vết tích.

"Cứ để hắn chạy sao?" Hermione nuối tiếc.

Gintoki xoa đầu con bé: "Đừng khinh thường hắn, hắn ta yếu ớt vì lời nguyền nào đó, đồng thời linh hồn hắn cũng được bảo vệ bởi lời nguyền nào đó. Không giết hắn triệt để bằng cách bình thường được đâu. Phải tìm ra cách hoá giải lời nguyền đang đu bám hắn ta."

Đó nhất định là mấy chùm sáng đang bao vây linh hồn Voldemort, không biết sao trong đám chùm sáng lại có chùm sáng như cục bông gòn, lông lông, nhìn ghét không tả được.

"... Vậy chẳng khác nào giúp hắn? Vừa nãy hắn đau điên đầu lên, đáng lắm!" Ron lắc lắc đầu, ớn lạnh, không biết ai ác vậy, ác được với cả chúa tể hắc ám.

Sáng hôm sau, thầy Dumbledore gọi cả bọn (kể cả mấy đứa nhóc) lên văn phòng nói chuyện.





...

*Bộ ba lời nguyền không thể thứ là Độc đoán, Tra tấn và Chết chóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro