Ⅲ. Tôi, và điều tốt đẹp mà tôi không thể chạm đến (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi vụ giết người thứ ba xảy ra, mọi người trong thị trấn đều trở nên hoảng sợ. Âm thanh bàn luận có thể nghe thấy ở mọi nơi, người dân bắt đầu tránh việc đi ra ngoài một mình.

Đám cưới của Ron ngược lại cũng không có kéo dài thời hạn, theo những gì Mione nói, chính là "Ồ, lúc này nên có chút chuyện vui diễn ra không phải sao?"

Cho nên, vào tháng năm, trong thị trấn đã cử hành chỉ một đám cưới duy nhất, cuối cùng cũng hòa tan được bầu không khí không yên ổn mà vụ án giết người kia đã mang lại. Không ít người lộ ra nụ cười đầu tiên từ hồi mùa đông tới nay.

Cuối tháng bảy, sinh nhật Harry đang tới gần. Kỳ thật cậu chưa bao giờ hy vọng rằng sẽ trải qua một buổi chúc mừng sinh nhật thế nào cả, ngày này không có gì khác biệt so với những ngày bình thường không mấy vui vẻ khác. Nhưng là, Riddle nói, nhất định phải chúc mừng.

Harry lái xe đi đến một cửa hàng nhỏ có mặt tiền rách nát, tấm biển hiệu ở cửa viết:

"Cửa hàng đồ trang sức Ollivander."

"A... Chào mừng ghé thăm tiệm chúng tôi. Ngài cần gì sao?" Một ông lão dò người ra từ phía sau quầy.

"Tôi muốn mua một chiếc nhẫn......" Harry nhìn những chiếc hộp xếp chồng lên nhau đến mức lung lay sắp đổ ở chung quanh trong tiệm, "Là một chiếc nhẫn cặp, phần còn lại của nó đang ở đây..."

Harry giơ tay lên, duỗi ngón trỏ đến trước mặt ông lão nọ.

"À —— tôi nhớ rõ nó... Đợi một chút, tôi mang nó tới cho cậu..."

Ông lão đi về phía sau quầy, bắt đầu tìm kiếm.

Một lát sau, Harry vui vẻ rời khỏi cửa hàng Ollivander, trong túi là một chiếc hộp nhỏ đã được đóng gói tốt.

***

Tối ngày 31 tháng 7, Harry theo yêu cầu của Riddle mà đi lên lầu bảy. Cậu đẩy cửa ra ——

"Chúc mừng sinh nhật, Harry."

Riddle đỡ đàn cello, ngồi ở phía sau bàn. Trên bàn đặt chiếc bánh kem tự làm và một bình rượu anh đào lớn.

"Anh không biết em thích gì," Khuôn mặt của Riddle lúc sáng lúc tối dưới ánh nến, "Cho nên —— anh đã sáng tác bài này..."

Tiếng nhạc chảy ra từ đàn cello, đây là một khúc nhạc chứa đầy tình yêu mãnh liệt. Nhưng Harry cảm thấy nguy hiểm.

Dây A trở về vị trí cũ.

Trong phòng có loại mùi hương nào đó mà cậu quen thuộc cũng như sợ hãi, mang theo hương thơm khác thường. Ngọt nị mà chua xót.

"Tom... Cảm ơn, em thích bản nhạc này... Nó tên là gì vậy?" Harry nghe thấy giọng mình có chút run rẩy, cậu ngồi ở hướng đối diện Riddle, không dám nhìn thẳng đối phương.

"Em nghĩ nó nên được gọi là gì?" Khuôn mặt chứa đầy ý cười của Riddle trông qua tràn ngập tà khí cùng dục vọng.

"...Em không biết..." Âm thanh của Harry càng run rẩy hơn nữa.

"Haha. 'Tử Vong '."

"Cái gì cơ...?"

"'Tử Vong', tên nó là 'Tử Vong'..."

"'Tử Vong'..." Từ hai chữ này, Harry có thể nhấm nháp ra một loại cảm giác thỏa mãn ngọt ngào.

"Nhưng nó còn một cái tên nữa..."

"Là gì vậy?" Harry cảm thấy gấp không chờ nổi.

"Em biết... Harry." Riddle yên lặng nhìn cậu.

"...Em không biết..." Harry cảm thấy nhụt chí.

"Không, em biết." Riddle tới gần cậu. "Trong tay em đang cầm cái gì thế, Harry?"

"À..." Harry đưa chiếc hộp cho Riddle, "...... Tuy rằng là sinh nhật em, nhưng mà em lại nghĩ..."

"Cảm ơn." Riddle mở hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn cặp với chiếc trên tay Harry, một con rắn nhỏ có đôi mắt màu phỉ thủy, sau đó, gấp không chờ nổi mà đeo lên, "... Hiện tại, nói cho anh, Harry, bản nhạc này gọi là gì..."

Một cái từ chảy ra từ trong miệng Harry, "...'Trọng Sinh'."

"Làm tốt lắm, Harry." Riddle thì thầm bên tai Harry.

"...Tom?" Harry nuốt nước miếng, "Mùi hương trong phòng là cái gì?"

"Ha hả, em biết mà, Harry. Đây còn không phải là kiệt tác của em và anh sao?"

"Là gì thế...?"

"Muốn nhìn một chút không?"

Riddle đưa Harry đi đến căn phòng mà vốn dĩ là phòng ngủ, cánh cửa gỗ đóng chặt mở ra ——

Mùi máu tươi nồng đậm chen chúc mà ra.

"Đây là cái gì thế ——?!"

Giữ những cái xác đàn violin có thứ gì đó.

Là cơ thể con người.

"Em đã quên sao? Mấy thứ này điều do em làm cả đấy... Yolanda là người cuối cùng... Anh thật sự rất cảm ơn em vì những loại dây đàn mà em đã đem đến..." Riddle hôn lên chiếc cổ của Harry. "Vừa rồi chẳng phải em cũng đã nghe qua sao, chiếc đàn cello kia —— Lord Voldemort, hắn, sống dậy..."

Chính mình giết bọn họ sao?

Đúng vậy, là chính mình giết bọn họ.

Thanh trừ những thứ rác rưởi vô dụng, khiến cho các con kiến đó phục vụ ở nơi càng vĩ đại hơn cả.

Những kẻ đó, đáng chết.

Trong nháy mắt, Harry có chút thất thần.

"Tập trung, Harry..." Riddle cởi bỏ chiếc áo của Harry, liếm láp từng tấc làn da của cậu, cảm giác thỏa mãn và vui sướng đánh úp lại từ bên ngoài ——

Harry xoay người, nắm lấy chiếc áo ngoài của Riddle, cậu bắt đầu đáp lại đối phương, với ý muốn cầu được càng nhiều sự chân thật tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro