Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiệt sức ngã xuống tế đài, Harry chờ đợi đến lúc biến thân về hình người. Lúc trước thức tỉnh xong là vừa lúc tử vong, cho nên cậu không có trải qua kinh nghiệm biến thành Phượng hoàng. Cũng không biết lần biến thân này cần thời gian bao lâu, hi vọng là không lâu lắm.

Ba giờ sau, Harry lực bất tòng tâm biến trở về hình người. Vô lực dựa vào tế đài, thật là muốn đòi mạng mà, nếu mỗi lần đều như vậy thì cậu có thể xin không biến thân được không a!

Đợi đến khi có đầy đủ sức lực, Harry mới đi ra khỏi phòng thừa kế. Từ giờ trở đi cậu chính là gia chủ gia tộc Potter. Nhất cử nhất động của cậu đều đại biểu ý đồ của gia tộc Potter cổ xưa, đồng thời cũng là tồn tại mà nhóm quý tộc thế gia phải nhìn lên. Dù sao thì lịch sử gia tộc Potter so với Malfoy còn dài hơn, huyết thống cũng càng thêm thuần túy và cao quý.

Trang viên mở ra, tất cả sản nghiệp của gia tộc Potter cũng trở nên rõ ràng hơn. Rất nhiều cửa hàng ở Hẻm Xéo từ trước đến giờ chưa từng thấy nay lại xuất hiện, buôn bán đều là những sản phẩm đáng đồng tiền bát gạo, hoặc nói đúng hơn là những vật phẩm phép thuật có trợ giúp rất lớn với phù thủy.

Hiện tại đương nhiên Harry không biết bởi vì sản nghiệp của gia tộc Potter đột nhiên xuất hiện ở Hẻm Xéo mà gợi lên bao nhiêu sóng to gió lớn. Ngay cả Dumbledore cũng khiếp sợ đến mức không cẩn thận vặt mất mấy cọng râu của mình.

Cùng lúc đó, dưới tình huống không người hay biết, tên của Harry trên danh sách học sinh Hogwarts phát sinh thay đổi.

******

"Con đã làm được, Harry Potter Peverell Gryffindor."

Peverell cũng cho phép Harry kế thừa dòng họ của ông, điều này đại biểu Harry có quyền kiểm soát Áo choàng tàng hình cao hơn trước, ví dụ như, nếu Áo choàng tàng hình cảm ứng được Harry thì sẽ từ địa phương khác tự động trở lại bên cạnh Harry.

Không phải cứ họ Potter là có thể kế thừa dòng họ Peverell, cũng phải xem thiên phú và thực lực.

"Cho nên con nói nha, chắc đến bây giờ Dumbledore còn chưa phát hiện Áo choàng tàng hình biến mất đi?"

Harry cầm Áo choàng tàng hình - bảo vật thuộc về gia tộc Potter - cười cực kỳ xán lạn. Vừa rồi khi đạt được thừa nhận của dòng họ, cậu liền triệu hồi Áo choàng tàng hình. Đây chính là bảo vật của gia tộc, sao có thể để trên tay người ngoài được chứ.

Kỳ thật hiện tại Harry cũng có ảnh hưởng nhất định đối với đũa phép Cơm nguội và Viên đá Phục sinh, chỉ là cậu không phải người thừa kế trực hệ của lão đại và lão nhị nhà Peverell, cho nên không thể triệu hồi. Nhưng nếu thật sự triệu hồi được, Dumbledore chắc chắn sẽ giận đến giơ chân. Áo choàng tàng hình thì cũng được đi, nhưng chủ nhân hiện tại của đũa phép Cơm nguội là Dumbledore, chỉ cần cây Cơm nguội vừa biến mất là cụ sẽ biết ngay.

"Ha ha ha, chờ tới lúc lão muốn dùng tự nhiên sẽ phát hiện."

Charles vuốt vuốt quần áo trên người, tuy rằng là bức họa, nhưng ông vẫn duy trì hình tượng bản thân, về điểm này mà nói thì so với gia tộc Malfoy cũng chẳng thua kém gì mấy.

******

"Ta muốn nghỉ ngơi, Mạt Mạt, ngươi chuẩn bị chút thức ăn, chờ sau khi ta tỉnh lại sẽ dùng bữa."

Harry đi ra khỏi mật thất, nói với mấy gia tinh đang chờ phân phó.

"Vâng, thưa chủ nhân. Chủ nhân Harry, vừa rồi có cú mèo từ chỗ Madam Malkin đưa quần áo tới."

Mạt Mạt thật cần cù lao động, đem quần áo đặt ở trong phòng gia chủ, đồng thời còn thanh toán khoản dư.

"Tốt, ngươi đi xuống đi."

Harry tinh thần không phấn chấn cởi quần áo cũ trên người, cầm lấy một bộ áo ngủ tơ lụa đi thay. Nằm trên chiếc giường mềm mại, Harry thỏa mãn phát ra tiếng thở dài. Đây mới là ngày tháng mà gia chủ gia tộc Potter như cậu trải qua, mà không phải miễn cưỡng dung thân trong tủ bát như trước kia.

******

Sáng sớm ngày hôm sau, Harry ăn bữa sáng Mạt Mạt làm, nhìn cú mèo đưa "Nhật báo Tiên Tri" đến. Bên trên có viết chi tiết chuyện Hẻm Xéo đột nhiên nhảy ra bao nhiêu cái cửa hàng cùng với những thứ được bán ở bên trong. Harry đếm sơ qua có hơn mười, hai mươi cửa hàng, cơ hồ ôm đồm tất cả các ngành sản xuất ở Thế giới phép thuật. Ngay cả phương diện độc dược và bay cũng có, có thể thấy được nội tình của gia tộc Potter sâu bao nhiêu.

Đời trước vì suy xét đến sản nghiệp đột nhiên xuất hiện sẽ sinh ra ảnh hưởng với Thế giới phép thuật, cho nên Harry đã để sản nghiệp của gia tộc tiếp tục ẩn giấu. Đời này Harry quyết định muốn sống thật tùy ý, không để người khác khống chế, cũng không muốn lại vì người khác mà tạo áp lực cho chính mình.

"Mạt Mạt, ta không muốn gặp bất kì kẻ nào. Mặc kệ ai tới đều cho bọn họ lăn."

Harry nhớ tới một ít chuyện không vui, tâm tình cực độ khó chịu, tự nhiên trút giận lên những người có ý đồ muốn cùng gia tộc Potter chắp nối quan hệ. Còn có Dumbledore, rất nhanh cụ sẽ đến thăm viếng trang viên Potter, đáng tiếc hiện tại người Harry không muốn nhìn thấy nhất chính là cụ.

Mạt Mạt đuổi đi một đám lại một đám khách không mời mà đến, tính luôn Dumbledore thì có tổng cộng hơn ba mươi người. Harry nghe Mạt Mạt báo cáo mà cười lạnh một tiếng, lại đi vào phòng huấn luyện. Cậu phải khôi phục thực lực nhanh một chút, không thì vẫn sẽ trở thành quân cờ của Dumbledore. Cậu đã chán làm quân cờ của người khác rồi, đời này cậu muốn làm người chơi cờ.

******

Thời gian trôi qua trong lúc mỗi ngày Harry huấn luyện và nhận sự hướng dẫn của các trưởng bối, nháy mắt liền đến ngày cậu đến trường. Ngày 9 tháng 1, ngày lễ lớn của các phù thủy nhỏ Anh quốc.

"Sau khi ta đi Hogwarts, Mạt Mạt lập tức đóng kín lò sưởi âm tường của trang viên, ngày nghỉ ta sẽ trở về."

Harry giao nhiệm vụ cho Mạt Mạt, sau đó bỏ hành lý đã thu nhỏ vào túi vải rồi trực tiếp độn thổ đến nhà ga King's Cross.

Đi đến giữa trạm 9 và trạm 10, lúc này không hỏi ai cậu cũng biết đi vào như thế nào. Xuyên qua mặt tường, tiến vào cổng 9¾, cổng chuyên thuộc của phù thủy. Đi vào liền thấy được tàu tốc hành Hogwarts, tuy trong mắt Harry tàu chạy cũng không nhanh, so ra còn kém xa xe lửa kiểu cũ của Muggle.

Nói thật, trên nhiều khía cạnh phù thủy lạc hậu hơn Muggle nhiều. Bọn họ rất ỷ lại vào phép thuật, hơn nữa Thế giới phép thuật cũng quá thủ cựu (giữ chặt cái cũ, không theo cái mới). Nếu tiếp tục như vậy, Thế giới phép thuật sớm muộn gì cũng sẽ bị Muggle phát hiện, sau đó sẽ là ngày tàn của phù thủy. Cũng không biết phép thuật và súng cái nào lợi hại hơn? Có lẽ có thể thử xem, Harry sờ cằm thầm nghĩ.

Vừa mới đi vào nhà ga, phía sau liền xuất hiện một chuỗi tóc đỏ. Harry nhanh nhẹn tránh xa cặp song sinh, ánh mắt có chút suy nghĩ nhìn Ron Weasley ở sau cùng, sau đó không quay đầu lại bước lên tàu tốc hành Hogwart.

Đời này cậu không có hứng thú trở thành con trai thứ bảy nhà Weasley. Nhưng vẫn có thể kết bạn với cặp song sinh, bọn họ là người duy nhất trong nhà Weasley lên tiếng phản đối và hỗ trợ Harry khi cậu bị Hội Phượng hoàng đuổi giết.

Đi đến khoang ghế chuyên dụng của gia tộc Potter, đây cũng là sau khi cậu kế thừa gia tộc mới biết được, thì ra cậu căn bản không cần đi tìm khoang ghế hay là chen chúc cùng người khác. Gian ghế này được yểm bùa xem nhẹ, không phải người nhà Potter thì không phát hiện được, chứ đừng nói là tiến vào ngồi.

Khoang ghế bị thi bùa không gian, bên trong có sô pha có giường có bàn, còn có đồ ăn vặt trẻ con đều thích. Lấy thức ăn có bỏ thêm bùa giữ ấm được Mạt Mạt chuẩn bị đặt lên bàn, đối với đồ ăn vặt cậu đã không quá cảm thấy hứng thú. Rót một tách hồng trà còn bốc khói trắng, Harry cầm quyển sách độc dược chậm rãi đọc. Lần này cậu muốn học tốt độc dược, làm giáo sư Snape ngạc nhiên một phen.

Nghĩ đến đây, Harry thở dài. Đối với giáo sư cậu thật xin lỗi. Trước kia hiểu lầm thầy, đến khi thầy chết mới hiểu được, thì ra thầy vẫn luôn âm thầm bảo hộ đứa con của người thầy yêu thương nhất và người thầy căm ghét nhất. Giáo sư là người đáng được tôn kính, dù thích phun nọc độc khắp nơi, nhưng không thể phủ nhận thầy là anh hùng. Có lẽ giáo sư nghe được sẽ cười khẩy, nhưng sự thật chính là sự thật, không ai có thể thay đổi.

Đời này cậu sẽ không để giáo sư chết lần nữa, giáo sư nên có được hạnh phúc của chính mình, mà không phải mang theo đau khổ rời đi. Ba ba, hi vọng ba sẽ không ở chỗ của Merlin mà tức đến giơ chân đi!

******

Sau khi qua giờ cơm trưa, Harry ngủ trên giường nhỏ trong chốc lát, lại đọc sách thêm hai giờ mới đứng lên thay đồng phục. Tuy kiểu dáng không khác gì mọi người, nhưng vải dệt lại khiến một nhà Weasley cả đời cũng mua không nổi. Nếu lấy tay sờ sẽ thấy, bề mặt vải bóng loáng lại mang theo ấm áp, cho dù có là trời đông giá rét.

Đây là noãn trù (lụa ấm áp - warm silk =.=, cao nhân nào đi ngang qua biết đây là loại vải gì chỉ giáo với), là loại vải quý hiếm được truyền từ phương Đông xa xôi đến đây. Mặc trên người sẽ không thấy lạnh cũng không thấy nóng, bốn mùa đều duy trì nhiệt độ ôn hòa không thay đổi.

Có thể tưởng tượng, vải dệt như vậy giá cả không thấp. Ngay cả gia tộc Malfoy cũng sẽ không dùng số lượng lớn loại vải như vậy để làm quần áo. Gia tộc Potter là gia tộc thuần huyết cực kỳ cổ xưa, phương diện sinh hoạt cũng giống như gia tộc Malfoy, trừ thứ tốt nhất cái khác đều không muốn.

Làm gia chủ, cũng là người duy nhất trong gia tộc còn sống, noãn trù dù quý nhưng dùng rất tốt. Hơn nữa Harry thức tỉnh huyết thống Phượng hoàng, noãn trù là loại vải dệt cậu thích nhất, dù sao Phượng hoàng trời sinh đã thích lửa.

Thắt nơ xong, cậu mở cửa khoang ghế. Tàu đã ngừng, hành lý để lại trên xe sẽ được gia tinh đưa đến phòng của học sinh. Đũa phép được đặt trong túi nhỏ làm bằng da rồng trên cánh tay phải, chiến tranh khiến cậu quen việc mang theo đũa phép bên người. Kỳ thật cậu hoàn toàn không cần mang đũa phép, nào giờ có ai thấy Phượng hoàng dùng đũa phép chưa a. Mang theo cũng chỉ để che giấu, tuy cậu quyết định muốn sống vui vẻ nhưng cũng không cần kéo thù hận.

Xuống xe, các phù thủy nhỏ đi đến một trạm dừng nhỏ, rất nhiều người bởi vì ban đêm rét lạnh mà rùng mình. Harry mặc quần áo làm từ noãn trù cho nên cũng không cảm thấy lạnh, đứng giữa một đám phù thủy nhỏ rất dễ gây chú ý, ngay cả người thừa kế nhà Malfoy - Draco - cũng nhìn cậu vài lần. Dù sao cũng là đại quý tộc giới phù thủy, Draco nhận ra ngay đồng phục mặc trên người Harry là làm từ noãn trù giống mình. Vợ chồng Lucius cực kỳ yêu thương đứa con duy nhất, biết lần đầu tiên tiến vào Hogwarts các phù thủy nhỏ đều sẽ chịu một ít cực khổ, thương con trai, bọn họ đương nhiên muốn chuẩn bị một vài thứ tránh cho Draco chịu khổ.

"Học sinh năm nhất, học sinh năm nhất đến bên nàyyyyy!"

Hagrid có huyết thống người khổng lồ cao to, đứng ở nơi đó nhìn như một ngọn núi nhỏ. Trong tay hắn xách một ngọn đèn, tuy Harry thấy đèn này không sáng lắm nhưng có còn hơn không.

Hagrid dẫn theo các phù thủy nhỏ gập ghềnh đi đến bên hồ, khi tất cả mọi người ngồi trên thuyền xong, từng chiếc thuyền nhỏ chạy về hướng Hogwarts - ngôi nhà chung của các phù thủy.

Harry, Draco, Blaise và Pansy ngồi cùng một thuyền, về phần hai vị môn thần (aka thần giữ cửa, hai ông thần được dán trên hai cánh cửa nhà bên Trung, xem phim cổ trang sẽ thấy) của Draco thì ngồi thuyền khác, có lẽ bởi vì vóc dáng của họ quá lớn, cho nên hai người ngồi choáng cả chiếc thuyền nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro