Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta thật sự ghen tị. Sara, tối chúng ta quyết đấu!"

Harry hướng về phía một mặt tường rống to. Snape bị phản ứng này của cậu làm cho sửng sốt một chút, kết quả lại nghe được tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến.

"Ha ha, được a! Bất quá Harry bảo bối, ta cũng ghen tị."

Trên tường đột nhiên mở ra một cánh cửa, Sara từ bên trong đi ra, dọa Snape nhảy dựng. Từ lúc nào mà trong văn phòng Độc dược của anh có một mật đạo. Đột nhiên cảm thấy văn phòng Độc dược không an toàn, phải làm sao đây?

"Khốn kiếp, ngươi đến bao lâu rồi?"

Harry đứng lên, bổ nhào lên người Sara bóp cổ hắn.

"Từ đầu tới đuôi."

Ở Hogwarts thì có chuyện gì có thể giấu được hắn?

"Quả nhiên là khốn kiếp."

Harry nói vài câu liền nhảy xuống, sau đó lại nằm sấp trên sô pha. Cậu vẫn cảm thấy rất buồn ngủ, giáo sư nói này là vì linh hồn cậu đang chậm rãi củng cố, đợi qua một đoạn thời gian là tốt.

"Có vấn đề gì thì tự thầy hỏi đi, giáo sư."

Harry mặc kệ hai người này, gọi Lala bảo nó chuẩn bị tiệc lớn. Tối nay cậu có buổi quyết đấu quan trọng, cho nên giữa trưa muốn ăn no một chút.

"Xà Tổ, có thể xin hỏi một chút ngài là như thế nào..."

Lời chưa nói xong, nhưng Sara hiểu rõ ý tứ của Snape. Bất quá rất ngoài ý muốn là Snape không phun nọc độc lên người hắn, cho nên tâm tình của hắn thật không tệ.

"Miễn cưỡng biết đi! Có một ngày ta tản bộ trong Rừng Cấm, kết quả gặp khe hở thời không. Chờ ta phục hồi tinh thần thì đã đến Hogwarts ngàn năm sau, vừa lúc học sinh mới nhập học cho nên ta trà trộn vào."

Về phần vì sao có thể trà trộn vào, còn cần phải giải thích cho mọi người sao?

"Phụt, nên nói ngươi xui xẻo hay là may mắn đây?"

Harry nhịn không được cười rộ lên, tản bộ mà tản đến ngàn năm sau luôn. Bởi vì không có nói cho bạn bè một tiếng, hơn nữa ngày đó hắn và Goddy bởi vì một vấn đề mà có tranh luận vài câu, vì thế sau này liền có truyền thuyết Sara giận dỗi rời bỏ Hogwarts. Nghĩ đến đây Harry lại càng cảm thấy buồn cười, lời đồn như mãnh hổ a.

"Đương nhiên là may mắn."

"Hắc hắc, phải không?"

Harry còn muốn nói tiếp, kết quả Lala xuất hiện đánh gãy lời cậu nói. Thì ra cơm trưa đã chuẩn bị tốt, ba người thay đổi vị trí. Trên cái bàn bình thường Snape hay ăn cơm đã được đặt đầy món ăn, tất cả đều là thức ăn phương Đông tinh mỹ.

Trước tiên Harry đưa cho Sara và Snape mỗi người một bát canh, cuối cùng mới đến cậu. Uống canh trước, sau đó ăn cơm mới có thể dưỡng dạ dày. Harry uống canh gà thơm nồng mùi thảo dược, cảm giác thể xác và tinh thần đều ấm lên.

Snape không dùng đũa, cho nên đặt trước mặt anh là dao nĩa. Nhìn giáo sư dùng dao nĩa ăn món Trung, cảm giác không thích hợp có thế nào cũng không biến mất.

Bởi vì buổi tối Harry tỷ thí với Sara, cho nên giữa trưa ăn nhiều hơn so với bình thường nửa bát cơm. Thức ăn trên bàn cũng mỗi một dạng ăn một ít, sức ăn tăng lên a.

Động tác của Sara trước sau đều ưu nhã, thế nhưng tốc độ ăn cũng không chậm. Thời điểm ba người ăn cơm đều không nói gì, im lặng dùng cơm trưa. Sau bữa cơm Snape và Sara còn có thể ăn thêm một chút điểm tâm ngọt, mà Harry lại một miếng ăn cũng không nổi. Cậu bảo Lala chuẩn bị cho mình nước ô mai tiêu thực, không thì cái bụng sẽ khó chịu.

******

Buổi tối, Snape cũng đi theo. Ba người đi vào bên trong Rừng Cấm, sinh vật phép thuật gặp được ba người nhường đường tránh đi. Đi thẳng đến trung tâm, Harry và Sara một đông một tây ổn định chỗ đứng, Snape chọn một chỗ không bị ảnh hưởng đến lại có thể thấy rõ quá trình tỷ thí mà đứng.

"Expelliarmus."

Harry không có chào hỏi, trực tiếp khai chiến.

"Protego, Petrificus Totalus."

Động tác của Sara cũng không chậm, không chỉ chặn công kích của Harry mà còn phản kích trở về.

Harry phóng qua một bên, "Locomotor Mortis."

"Impedimenta, Avis."

"Stupefy, Reducto."

Hai người ngươi tới ta đi, chú ngữ cũng không phải cỡ nào cường đại thế nhưng hai người lại sử dụng vừa đúng. Ngay cả Snape cũng không thể không thừa nhận hai người là Đại sư quyết đấu, kỹ xảo quyết đấu làm anh bội phục không thôi.

"Serpensortia."

"Crucio."

"Imperio."

"Avada Kedavra."

Khiến Snape giật mình là lúc sau ngay cả Phép thuật Hắc ám cũng tung ra, Harry và Sara vậy mà không có bị một chút ảnh hưởng. Nhìn thấy tử chú cũng xuất hiện, giáo sư muốn ngăn cản hai người.

"Không được."

"Sectumsempra."

Harry né tránh tử chú cũng phóng ra Phép thuật Hắc ám giáo sư đã nghiên cứu, đồng thời cũng xuất ra tử chú.

"Avada Kedavra."

Có ai có thể giống như bọn họ coi bùa đoạt mạng như bùa chú phổ thông mà sử dụng? Snape giật mình khi thấy Harry sử dụng 'Sectumsempra', đồng thời cũng đối với sức mạnh cường đại của hai người mà cảm thấy vô lực.

"Sara, về mặt bùa chú ta không bằng ngươi, nhưng không biết Vũ xà có thể đánh thắng Phượng hoàng hay không."

Tại thời điểm giáo sư thất thần, Harry hóa thành ánh sáng đỏ, chỉ thấy nghe một tiếng Phượng hoàng kêu vang, một con Phượng hoàng khổng lồ hiện lên trong không trung. Đương nhiên không có khả năng là chân thân của Harry, này chỉ là cậu tạm thời dùng phép thuật khiến thân thể mình biến lớn mà thôi.

"Rống ~~~"

Một Vũ xà khổng lồ màu bạc cũng xuất hiện trong không trung, một phượng một xà dây dưa cùng một chỗ. Phượng hoàng màu đỏ vàng cùng Vũ xà màu bạc, đem khoảng không bên trên Rừng Cấm chiếu sáng còn hơn cả ban ngày. May mắn là đêm khuya các phù thủy nhỏ và các giáo sư đều đã đi nghỉ ngơi, nếu sớm một chút thì động tĩnh trong Rừng Cấm không thể thoát khỏi sự chú ý của nhóm giáo sư học sinh Hogwarts.

Ba màu sắc vàng đỏ bạc xen lẫn nhau, cực kỳ xinh đẹp. Snape nhìn xem mà mắt cũng không dám chớp một lần, sợ bỏ lỡ tình tiết phấn khích.

Tách ra, va chạm, lại tách ra lại va chạm. (Lão bản: tui đang edit cái gì vầy nè =.=!) Sau khi lặp lại hơn mười lần, ánh sáng đỏ biến mất, Harry nằm sấp trên mặt đất.

"Harry."

Vũ xà màu bạc biến trở về hình người, Sara nhanh chóng chạy qua. Snape không thể không than thở rằng hôm nay vận khí của anh thật tốt, không chỉ thấy được Phượng hoàng còn thấy được Vũ xà trong truyền thuyết.

"Ta không sao, chỉ là có chút kiệt sức."

Harry thở phì phò, lần đầu tiên tự chủ biến thành Phượng hoàng đối với cậu mà nói vẫn có chút vất vả. Thế nhưng lúc này Harry lại rất dễ dàng nắm giữ được cách sử dụng, không có gặp phải kết quả biến thành chim non giống lần trước giết quỷ khổng lồ.

"Thật không nên để ngươi làm bừa."

Sara có chút tự trách, hắn và Harry đánh thật đã ghiền. Chính vì như thế cho nên lúc Harry biến thành Phượng hoàng hắn không chỉ không ngăn cản còn biến thành Vũ xà đánh nhau. Mặc dù quá trình thật kích thích, thế nhưng nhìn thấy Harry vô lực ghé vào lòng mình hắn lại đau lòng.

"Hắc hắc, ta hiện tại đánh không lại ngươi, nhưng Sara, chỉ cần ta tiến vào thời kì thiếu niên ngươi khẳng định không phải là đối thủ của ta."

Đối với việc bản thân bị Sara đánh bại Harry có chút oán niệm. Bất quá cậu thấy mình còn là Tiểu Phượng hoàng, toàn bộ lực lượng đều chưa xuất ra hết, không thì ai thua ai thắng còn khó nói. Tin tưởng Thần điểu Phượng hoàng khẳng định cường đại hơn Vũ xà.

"Ừ, Phượng hoàng là Thần điểu, Vũ xà chỉ là một Sinh vật huyền bí ma lực cực kỳ mạnh mẽ thôi."

Sara tự tin thừa nhận Vũ xà không thể so với Phượng hoàng, Tiểu Phượng hoàng mới sinh đã có thể cùng mình không phân thắng bại. Chỉ cần để Harry tiếp tục trưởng thành, cho dù còn chưa tiến vào thời kì thiếu niên, Harry sử dụng lực lượng Phượng hoàng cũng có thể đánh bại hắn.

"Nhưng Sara rất lợi hại a!"

Harry nghỉ ngơi một chút, cảm thấy sức lực khôi phục một ít liền nương theo cánh tay Sara đứng lên. Snape khuôn mặt đen xì còn đang đứng bên cạnh thoáng mỉm cười, chỉ là cảm giác khuôn mặt của giáo sư càng đen thêm.

"Cậu Gryffindor, rốt cuộc cậu cũng giống như quỷ khổng lồ chết não rồi sao? Biến thành Phượng hoàng đánh nhau với Vũ xà, cậu cho rằng cậu là người khổng lồ da dày thịt béo đánh mãi không chết sao? Hay là nói não cậu nhỏ như con gián, cho nên không nhớ rõ hậu quả khi bản thân biến thành Phượng hoàng sử dụng lực lượng quá độ? Chẳng lẽ đầu óc cậu chứa đầy sên đã quên hậu quả lần trước cậu sử dụng lực lượng Phượng hoàng sao?..." (tỉnh lược một ngàn từ)

Giáo sư Snape vừa mở miệng liền mắng liên hồi, thẳng đến khi vị Cứu thế chủ không nghe lời không ngẩng đầu lên nổi. Ngay cả Sara cũng cho cậu một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, sau đó yên lặng lùi qua một bên, dùng đại thụ che giấu hành tung bản thân.

Không nghĩa khí. Harry ở trong lòng khóc ròng, sao Sara có thể bỏ lại cậu một mình thừa nhận lửa giận của giáo sư vậy chứ.

Kinh điển, thật kinh điển. Không dám đem lửa giận đốt lên người Sara, cho nên Snape mắng hơn mười phút không có một từ lặp lại, Sara trốn ở sau gốc cây đồng tình nhìn Harry. Hắn thật sự không phải cố ý thấy chết mà không cứu, chỉ là lúc này giáo sư rất giống Ma cà rồng, khí thế cường đại ngay cả Sara cũng phải né qua một bên.

Snape vẫn mắng đến khi Harry thừa nhận sai lầm của bản thân, hơn nữa còn tự động yêu cầu viết kiểm điểm ba ngàn chữ mới bỏ qua cho cậu.

Trên đường trở về Harry hung hăng nhéo eo Sara mấy lần, dựa vào cái gì cậu bị mắng thảm như vậy mà Sara làm đồng lõa chuyện gì cũng không có? Sara bị nhéo kêu cũng không dám kêu, hướng Harry nở nụ cười tuấn mỹ cầu xin khoan dung, thẳng đến khi Harry rút tay về hắn mới dám vụng trộm xoa nhẹ eo vài cái.

Harry đang giận dỗi không biết Snape đi ở phía trước bọn họ lúc này trong lòng căn bản không bình tĩnh giống như cậu tưởng. Giáo sư không phải không muốn hung hăng mắng Sara, chỉ là nhớ đến hắn là Xà Tổ Snape lại nuốt nọc độc trở vào. Nhưng vì không thể mắng Sara, cho nên vừa rồi anh cực kỳ khó chịu, đem toàn bộ nộ khí phát tiết trên người Harry, ai bảo cậu là một trong hai đầu sỏ gây chuyện.

Harry buồn bực bị Xà Tổ kéo trở về, Snape nhìn bóng dáng hai người cảm giác có có chỗ không thích hợp. Bất quá vì biến mất quá nhanh, anh chỉ có thể tạm thời xem nhẹ. Nhưng bởi vì anh tạm thời xem nhẹ, cho nên thời điểm biết chuyện suýt nữa đánh Sirius mới vừa ra tù chấn hưng gia tộc Black đến tàn phế. Sao anh có thể trì độn như vậy, không có nhìn ra một con rắn già gian xảo đánh chủ ý ăn sạch bé chim non.

******

Thua trận quyết đấu đương nhiên Harry có chút khó chịu, nhưng càng nhiều là uể oải. Cậu tưởng rằng sau khi thức tỉnh huyết thống cho dù bản thân không phải mạnh nhất, thì cũng có thể mạnh nhì đi! Kết quả Xà Tổ xuất vài chiêu cậu liền bị thu thập, vậy làm sao cậu có thể đối phó với Voldemort và Dumbledore.

"Kỳ thật ngươi đánh không lại ta là rất bình thường, ma lực của ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục. Hơn nữa, ta đã là Vũ xà trưởng thành, mà ngươi lại là Phượng hoàng mới sinh, chỉ mặt này thôi ngươi đã phải ăn mệt."

Sara khai sáng cho Harry, hắn không muốn bởi vì một trận quyết đấu khiến cho Harry mất đi tin tưởng vào bản thân. Bất quá nhớ đến chân thân của Harry, Sara liền cảm thấy kỳ thật tối hôm nay hắn buôn bán có lời. Chân thân Phượng hoàng mỹ lệ cường đại, khác với Phượng hoàng của Thế giới phép thuật, chói mắt và mê hoặc tâm hồn. Harry trưởng thành sẽ biến thành như vậy, Sara ngẫm lại cảm thấy thật hưng phấn.

Tiểu kịch trường 1:

Harry: "Lúc ta bị mắng ngươi còn cười?"

Sara đang lật sách dừng một lát, ngẩng đầu phủ nhận.

"Không có."

"Phải không?"

Ánh mắt hoài nghi.

"Đương nhiên."

Ánh mắt khẳng định và chân thành.

"Được rồi, lần tiếp theo muốn ngươi bị mắng chung với ta."

Harry thở dài.

"..."

Thân ái, còn có tiếp theo sao?

Tiểu kịch trường 2:

Sirius: "Vì sao ngươi đánh ta?"

Sirius đang xem báo cáo, đột nhiên bị Snape đánh một trận, thế nhưng hắn không biết nguyên nhân.

"Ta thích."

Từ chối tiết lộ, phát tiết xong tâm trạng của giáo sư tốt hơn một chút.

"..."

Sirius buồn bực một lần nữa xem báo cáo, hắn không nên hỏi a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro