Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Harry, lần này sẽ không có tuyển thủ thứ 4. Ở Hogwarts không có ai có tư cách trở thành tuyển thủ hơn ngươi, Snape cũng sẽ không để ngươi lại bị mọi người nghi ngờ."

Snape cũng không phải là cái người một lòng muốn bồi dưỡng Cứu thế chủ như Dumbledore, vì Harry giáo sư sẽ quan sát gắt gao toàn bộ Cuộc thi Tam Pháp Thuật.

"Hừ."

Giáo sư khinh thường xoay đầu, anh mới không phải vì tiểu quỷ khổng lồ. Làm hiệu trưởng, anh đương nhiên muốn phụ trách an toàn của toàn bộ học sinh.

Harry thấy thế mỉm cười nhẹ nhõm. Cậu biết giáo sư vẫn không được tự nhiên như vậy, dù trở thành hiệu trưởng thì thầy vẫn là Xà Vương bệ hạ thích phun nọc độc. Hiện tại nhóm động vật nhỏ thấy giáo sư càng thêm sợ. Trước kia lên lớp còn lén lén động chút động tác nhỏ, bây giờ lên lớp còn ngoan ngoãn nghe lời hơn cả mấy bé mầm non.

"Vậy liền nhờ giáo sư."

Harry thật nghiêm túc hướng Snape nói lời cảm tạ, làm anh không nói ra được mấy lời không dễ nghe. Giáo sư sắc mặt không tốt trừng mắt nhìn Harry, anh phát hiện bản thân hiện tại càng ngày càng khó phun nọc độc lên người Harry, chủ yếu là nhìn đến khuôn mặt đáng yêu kia, dù là người nhẫn tâm cũng nhẫn tâm không nổi.

"Lăn!"

Giáo sư không quen loại không khí tràn ngập cảm kích vì thế lên tiếng đuổi người, Sara nhíu mày kéo Harry trực tiếp mở mật đạo rời đi. Hắn không có vì nơi này là văn phòng của Snape mà thu liễm một chút, ngược lại kiêu ngạo đến mức khiến giáo sư tức anh ách.

Tuy biết ngàn năm trước hầm là chỗ Xà Tổ ở, nhưng lão nhân gia nhà ngươi làm như vậy thật sự không phải cố ý khiêu khích giáo sư sao? Chỉ bởi vì giáo sư đuổi các ngươi ra ngoài?

******

"Gần đây bên ngoài đều là Giám ngục, tuy ta rất muốn sử dụng hệ thống phòng ngự của Hogwarts tiêu diệt chúng nhưng Bộ Phép thuật sẽ không chịu để yên như vậy."

Harry nghĩ đến Bộ Phép thuật vẫn luôn muốn gặp mặt cậu để bàn chuyện di sản của Gryffindor.

"Bộ Phép thuật muốn nhúng tay vào Hogwarts?"

"Đúng vậy, thật lâu trước kia đã muốn thế nhưng bọn họ chưa tìm được cơ hội."

Hogwarts độc lập với Bộ Phép thuật làm cho bọn họ cực kỳ khó chịu, do đó kiếp trước Fudge mới phái con cóc hường phấn Umbridge kia tới làm giáo sư Phòng chống Phép thuật Hắc ám rồi trở thành điều tra viên cao cấp.

"Ngươi nghĩ đến cái gì?"

Sắc mặt Harry có chút khó coi, giống như muốn nôn ra.

"Nghĩ đến một con cóc màu hồng phấn."

"Màu hồng phấn?"

Khuôn mặt Sara nhăn nhó. Không phải hắn đã gặp qua Umbridge, mà là hắn nghĩ tới một con cóc có màu hồng phấn ghê tởm và dọa người biết bao nhiêu, hèn chi sắc mặt Harry không dễ nhìn.

"Ngươi nghĩ đi đâu vậy. Không phải một con cóc màu hồng thật, mà là bà thím thích mặc quần áo màu hồng."

Harry đem chuyện của Umbridge nói với Sara, vốn chỉ đơn giản là ghê tởm, nội tâm Sara lập tức từ gió êm sóng lặng biến thành cuồng phong bạo vũ. Xử phạt Harry không nói, còn sử dụng cây bút Phép thuật Hắc ám khiến cậu bị thương.

Không thể tha thứ, lửa giận của Xà Tổ tuyệt đối không phải là thứ một con cóc có thể chịu nổi. Dù mụ ta không xuất hiện trước mặt hắn, về sau Sara cũng sẽ đánh mụ để trút giận cho Harry. Đừng nói đời này mụ còn chưa làm gì, chỉ theo lời Harry nói thì người đàn bà tên Umbridge kia cũng không phải là người tốt đẹp gì.

Dù hắn có xử phạt Ron cũng không dùng Phép thuật Hắc ám, chẳng lẽ Umbridge không biết Phép thuật Hắc ám gây ra thương tổn đối với bọn nhỏ còn nặng hơn người trưởng thành hay sao?

******

"Thứ bảy bọn nhỏ sẽ đến làng Hogsmeade, nhớ bảo bọn nhỏ cẩn thận Giám ngục ở bên ngoài. Harry, điểm này ta cực kỳ tin tưởng con có thể làm được."

Giáo sư McGonagall thở dài, bà đặc biệt lo lắng cho đám sư tử nhỏ. Trước kia còn tốt, nhưng hiện tại bên ngoài Hogwarts bị Giám ngục vây quanh, nếu bọn nhỏ xảy ra vấn đề gì bà không biết nên giao phó thế nào phụ huynh của mấy đứa nhỏ.

"Vâng, thưa giáo sư McGonagall."

Harry trừ gật đầu thì còn có thể nói cái gì. Cậu hiện là thủ tịch học viện, quản tốt học sinh học viện của mình vốn là nghĩa vụ của cậu. Chỉ là nghĩ đến Giám ngục bên ngoài Harry cũng rất khó chịu. Cậu không sợ Giám ngục, nhưng thương tổn chúng gây ra cho cậu quả thật rất lớn. Sara thậm chí còn muốn ngăn các học sinh đến làng Hogsmeade. Giám ngục vây quanh bên ngoài mà còn muốn thò đầu ra, quả thật chính là muốn tìm chết.

Nhưng đám động vật nhỏ không biết các giáo sư lo lắng cho an toàn của bọn họ, bọn họ chỉ cho rằng trường học muốn hạn chế phúc lợi của mình. Tiệm đồ ngọt Công Tước Mật (Honeydukes Sweetshop), bọn họ đã chờ mong thật lâu, những viên kẹo ngọt ngào bên trong đang vẫy gọi bọn họ. Mấy học sinh vừa lên năm 3 từ hai ngày trước khi đi đã sớm hưng phấn đến ngủ không yên, nếu đột nhiên nói bọn họ không thể đi mấy động vật nhỏ đó khẳng định sẽ cực kỳ thất vọng. Chỉ có năm nhất năm hai là không để ý, bởi vì bọn họ còn chưa được phép đi đến làng Hogsmeade.

******

"Aiz, hao tổn tâm trí a!"

Harry cầm danh sách, đây đều là các học sinh xin được chữ kí của phụ huynh. Ngồi ở vị trí trung tâm phòng nghỉ chung, một đám sư tử nhỏ đứng yên lặng xung quanh Harry.

"Cái khác ta không nói nhiều, hiện ở bên ngoài là cảnh tượng gì tin rằng các ngươi cũng thấy được. Ta chỉ có thể nói cho các ngươi, một khi bị Giám ngục hôn linh hồn của các ngươi sẽ bị chúng hút đi. Đến lúc đó dù có là Merlin cũng không thể cứu được các ngươi, vì thế ngày mai các ngươi tốt nhất nên thành thật một chút. Không chỉ bên ngoài Hogwarts đầy Giám ngục mà trong làng Hogsmeade cũng có."

"Vâng!"

Đám sư tử lớn tiếng đáp ứng. Bộ dáng của Giám ngục rất dọa người, hơn nữa chỗ nào có Giám ngục đều cảm thấy rất lạnh, tin tưởng chỉ cần không não tàn thì sẽ không có ai muốn có một nụ hôn nồng thắm với Giám ngục.

Đẩy đẩy kính mắt, Harry dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mấy người bình thường không biết nghe lời.

"Nếu để ta biết có ai dám trái lời ta nói thì thứ hai người đó không cần đi học, ta sẽ trực tiếp báo cho cha mẹ dẫn về nhà."

Vì đảm bảo an toàn cho bọn họ, Harry không thể không xuất ra tuyệt chiêu. Dẫn về nhà? Dạng người gì mới bị dẫn về nhà, Ron còn kém chút nữa là thành dạng người đó đó. Đã có một nhân vật phản diện làm gương đám sư tử nhỏ Gryffindor rất thức thời mà nghe lời.

"Đã biết."

Có Harry uy hiếp tự nhiên không có ai lấy thân thử lửa. Mọi người đều sớm lên giường nghỉ ngơi, ngày mai không thể dậy muộn được. Harry nhìn mọi người kết bạn rời đi, nhưng giữ lại cặp song sinh.

"Giám sát chặt chẽ Ron, bản lĩnh gặp rắc rối của y cũng không nhỏ."

Ron thuộc về loại người cực kỳ tò mò lại không có thực lực. Hơn nữa còn thường xuyên chọc họa rồi để Harry và Hermione thu dọn nhưng bản thân y lại không ý thức được hành vi của mình.

"Đương nhiên rồi..."

"...Bọn anh sẽ nhìn chằm chằm Ron bé nhỏ."

Cặp song sinh ôm lấy Harry, có Bản đồ Đạo tặc tự nhiên phương diện nhìn chằm chằm em trai bọn họ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Hi vọng thế!"

Harry vẫn cảm thấy Ron có chút không đúng, tư duy của y cậu cảm thấy phi thường kỳ quái. Sai lầm của mình lại đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác, còn bày ra dáng vẻ vốn dĩ phải như vậy.

******

Ngày thứ bảy thứ hai trong tháng, Harry cưỡi chổi bay qua bay lại bên trên Hogwarts và làng Hogsmeade để tuần tra. Sara cũng bị phái đi Hogsmeade, để hắn ở đó tùy thời chú ý an toàn của các học sinh.

Nhìn thấy có Giám ngục muốn đến gần các học sinh Harry sẽ vung đũa phép để Thần hộ mệnh xua đuổi chúng. Vũ xà màu bạc nhanh chóng đuổi đám Giám ngục bay đi, sau đó lượn qua lại vài vòng đến khi đám Giám ngục lui vào trong vòng tròn cậu vẽ ra.

Lúc trước ở trên tàu tốc hành Hogwarts Harry quá khó chịu cho nên không có chú ý tới Thần hộ mệnh của bản thân có hình dạng gì. Đến lúc này cậu mới phát hiện không phải là hươu đực mà là Vũ xà, vua của tất cả loài rắn. Nhìn thấy Thần hộ mệnh mới ánh mắt Harry lóe lóe, sau đó trở lại bình tĩnh. Cậu tiếp tục ở trên trời bảo hộ mọi người, tựa hồ như Vũ xà xuất hiện vừa nãy chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

******

Sau khi đuổi toàn bộ học sinh an toàn quay về Hogwarts Harry mới từ trên trời hạ xuống. Cậu đã bay cả ngày, ngay cả cơm trưa cũng ăn trên chổi. Đối với hành vi liều mạng bảo hộ học sinh của Harry các giáo sư đều xem ở trong mắt. Đối với Harry bọn họ càng thêm vừa lòng, tự nhiên trong lòng càng chán ghét người nhục mạ Harry. Vì thế Ron lọt vào mắt xanh của họ, tuy không đến mức gây khó dễ, nhưng nghiêm khắc hơn rất nhiều. Hơi có chút lệch các giáo sư đều ngay lập tức trừ điểm.

Điều này làm cho Ron tạm thời không có thời gian đặt lực chú ý ở trên người Harry, bởi vì các giáo sư trừ điểm mà Ron sống trong Gryffindor càng ngày càng không dễ chịu. Trước kia mấy người bạn cùng phòng còn có thể nói với y vài câu, hiện tại ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn. Đều tại Ron, làm hại cố gắng của mọi người đều biến mất. Dù cho mọi người có cố gắng tranh thủ cộng điểm cho nhà cỡ nào cũng không đuổi kịp tốc độ Ron bị trừ điểm.

******

"Thủ tịch, làm sao đây, chúng ta lại đứng hạng chót."

Đời này Harry không có tham gia Quidditch. Không có con đường tăng điểm số lượng lớn này Gryffindor đứng hạng chót cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn gì.

"Cặp song sinh nói như thế nào?"

Harry tháo kính mắt xuống, lúc này vài sư tử nhỏ Gryffindor mới phát hiện mắt thủ tịch đỏ rực, dường như tối hôm qua cả đêm không ngủ.

"Bọn họ nói sẽ cố hết sức nhìn y. Nhưng Ron thừa dịp bọn họ không có mặt luôn nói một ít lời khó nghe, sau đó hiệu trưởng Snape rất đúng lúc xuất hiện trừ điểm, có hai phần ba điểm đều là như vậy bị trừ mất."

Một thủ tịch năm sáu thở dài, nếu không phải nể mặt cặp song sinh Ron Weasley nhất định đã chết từ lâu rồi.

"Để ta suy nghĩ một chút, các ngươi lên lớp trước đi!"

Harry tỏ vẻ cậu đã biết. Là người duy nhất trong trường có thể tùy tiện quyết định bản thân có lên lớp hay không, kỳ thật Harry không có thoải mái như mọi người vẫn nghĩ. Trước không nói đến bài tập bốn đầu sỏ bố trí, chỉ riêng chương trình học mỗi ngày cũng đã chiếm dụng phần lớn thời gian của cậu. Đây là Xà Tổ đã nói trước với toàn bộ giáo sư rằng Harry có thể không cần lên lớp, bốn đầu sỏ sẽ tự mình dạy dỗ cậu.

Dù như vậy Harry vẫn rút ra thời gian để kiểm tra bài tập và tiến độ học tập của mọi người. Dưới sự giám sát của cậu thành tích của đám sư tử nhỏ Gryffindor cuối cùng cũng không đứng hạng chót nữa, chỉ là vì Ron bị trừ điểm mà bị kéo đến hạng cuối.

Gõ gõ đầu mình, Harry thật sự không muốn xuống tay với một phù thủy nhỏ chưa trưởng thành. Nhưng cậu có thể nhẫn nhịn Ron bao lâu đây? Nhóm sư tử Gryffindor sắp nhịn không nổi rồi, dù là vì cặp song sinh thì cũng phải tạm thời áp chế hành vi của Ron. Cậu chưa từng gặp người nào nhớ ăn không nhớ đánh như vậy, biết các giáo sư muốn nắm lấy nhược điểm của mình còn cố tình nhảy vào họng súng.

******

"Là do chỉ số thông minh của y thật sự bình thường sao?"

Harry tựa vào tường, bên cạnh là cặp song sinh mặt đầy bất đắc dĩ. Muốn nhìn thấy biểu tình đó trên khuôn mặt bọn họ đúng là khó có được. Bình thường hai anh em này trên mặt đều là nụ cười, mọi người nhìn thấy tâm trạng lập tức tốt lên. Tên Ron kia có thể bức các anh trai đến mức này, kỳ thật y vẫn rất có thiên phú đùa dai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro