Chapter 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***Những chỗ được in nghiêng được lấy từ trong truyện chính của tác giả J. K. Rowling và bản dịch của Lý Lan.***

Mấy ngày hôm nay tên Harry đó cứ lén lén lút lút chạy ngoài từ sáng sớm, đến tận chiều tối mới thấy mặt trong phòng. Tuy nhiên, Draco chẳng có để tâm gì đến tên đó đâu, cậu còn bận rộn với mấy bài kiểm tra và cả trông chừng Scorpius nữa kìa. Nhưng mà tên Harry đó cứ thập thò như trốn người yêu đi chơi với người khác vậy, trong khi đó cả hai ghét cay ghét đắng nhau làm cho Draco cực kỳ khó chịu. Anh với cậu nếu không phải vì Scorpius cũng chẳng ở chung chỗ với nhau như thế này đâu, mà anh cứ làm như cả hai thân thiết lắm không chừng mà cứ lén lén lút lút như chuột thế. Muốn đi thì cứ đi công khai vào, anh cứ làm thái độ như mấy nay làm cho cậu ghét vô cùng. Hơn nữa mỗi lần chạm mặt nhau lại trưng ra cái nụ cười ngờ nghệt ngu ngốc đó làm cậu đã ghét càng thêm ghét. Đó là lý do hôm nay Draco quyết định nói chuyện thẳng mặt với cái tên đầu bô đang rụt rè cúi thấp đầu không dám đối mắt với cậu ở phía đối diện đây.

Bắt chéo chân và khoanh tay lại khi ngồi đối diện với tên kia làm cho cậu có cảm giác mình thật là quyền lực, Draco thỏa mãn miệng tự động tạo thành nụ cười mỉm. Scorpius thì tò mò ngồi bên cạnh cậu nhìn hết papa lại nhìn mama. 

"Nghe này Potter, tao vốn chẳng có quan tâm mày đang làm cái gì với máu... Granger. Nên thôi làm mấy cái trò làm tao ngứa mắt đó đi."

"Không, tao đâu có làm gì với Mione đâu. Ừm thì mày biết đó, chẳng còn bao lâu nữa tao phải thi bài thi đầu tiên rồi... Nên là bồ ấy đang giúp tao tập luyện.."

"Tao không cần mày giải thích với tao mày đang làm cái gì. Chỉ là dừng ngay cái trò lén lút như đi ngoại tình ấy lại hộ tao."

"Không Draco à, tao đâu có ngoại tình..."

"Ngưng. Mày làm cái gì tao không quan tâm, tao chỉ nói mày đừng có làm trò ngứa mắt tao nữa là được."

Nghe Draco nói thế, Harry ỉu xìu như phạt phải lỗi gì đó nghiêm trọng lắm. Anh cụp mắt xuống nói không ra hơi

"Ừm, tao biết rồi."

Scorpius thì nghe không hiểu mô tê gì. Em lại hết nhìn mama lại nhìn papa, xong thấy papa cúi đầu nhận lỗi như thế hơi gật gù. Papa làm vậy là đúng, không nên làm mama giận để rồi bị đuổi đâu. Đến thế thì Scorpius em cũng chẳng có thể giúp được gì nhiều cho papa đâu, vì Scorpius theo phe mama mà. 

Draco nhìn tên đầu bô đang cụp đuôi phía trước mình kia tự nhiên thấy mình thật tuyệt vời, thật ngầu để cho vị Cứu Thế Chủ đây phải cúi người trước mình. Tâm trạng khó chịu của cậu vơi hơn phân nửa, Draco vui vẻ rung rung chân. Nhìn thấy tâm trạng của Draco khá hơn, Harry cũng chẳng có cúi đầu nhìn bàn nhìn ghế nữa. 

"Dạo này mày hay đi cùng với tên Burke nhỉ?"

"Hửm? Mày biết làm gì?"

"Tao tao chỉ tò mò..."

Draco dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Harry. Cậu không biết tại sao anh lại biết, hay là tại sao lại đi hỏi việc này làm cái gì. Nhưng cậu không biết Harry rõ ràng như vậy là do có kẻ tình báo và kẻ tình báo đó hiện tại đang ngây thơ ngồi ngay bên cạnh mình. Draco thở dài một hơi

"Mày nên lo cho chuyện của mày trước khi tò mò chuyện của tao đi."

"Ừm... Cái bài thi đầu này, mày sẽ ủng hộ tao chứ?"

Draco nhướm mày, cậu nhìn cái khuôn mặt nhìn thì không phát hiện ra biểu cảm gì quá khác của anh nhưng cậu là ai cơ cứ. Draco là một người thừa kế được đào tạo từ nhỏ bởi nhà Malfoy nên việc giấu diếm sự sợ hãi vụng về của Harry không thể nào lọt qua mắt cậu được. Hơn nữa dù có kiềm thế nào thì giọng anh vẫn có vài chỗ nhỏ run run. Cậu nhìn chằm chằm anh vài giây rồi quay mặt đi

"Mày đang mơ à?"

Nhìn thái độ của cậu như thế nhưng Harry cảm thấy thật nhẹ nhõm. Nhìn Scorpius cười tủm tỉm, Harry biết là Draco không phải là không quan tâm mình. Vẻ mặt của Scorpius như đã quá quen với tình cảnh này rồi, làm cho Harry có thể đoán được một phần nào đó về tính cách của cậu mà trước giờ anh không biết. 

"Ừm... Bài thi đầu có liên quan đến rồng, mày biết đó, mấy con rồng thật í. Nên là... sẽ rất nguy hiểm, ừm, nên là... tao sẽ cố hết sức, ừm... tao mong mày có thể chúc tao may mắn."

Như vừa tiếp nhận thông tin gì khủng bố lắm, hai mắt Draco mở to nhìn chằm chằm Harry. Cậu lắp bắp mở miệng đóng miệng vài lần mới hơi nhăn mặt lầm bầm

"Điên thật."

Im lặng một lúc sau, Draco mới quay lại nhìn Harry. Cậu đặt tay lên đầu Scorpius hơi xoa nhẹ nghiêm túc nói

"Vì Scorpius, mày tuyệt đối không được chết."

Harry nghe xong liền bừng sáng, anh vui vẻ gật gật đầu, miệng thì cười ngô nghê

"Ừ, tất nhiên rồi."




Cuối cùng ngày nên tới cũng đã đến. Harry đang ở Đại sảnh đường giải quyết bữa ăn thì giáo sư McGonagall vội vã đến chỗ anh. 

 "Harry, các quán quân phải ra sân ngay bây giờ... Con phải chuẩn bị sẵn sàng để thực hiện bài thi đầu tiên."

Harry đứng lên, cái nĩa của anh rớt xuống chạm vào cái đĩa kêu keng một tiếng. Hermione thì thầm:

"Chúc bồ may mắn, Harry. Bồ sẽ làm tốt mà!"

Harry đáp bằng một giọng không còn gì là giọng của mình nữa:

"Ừ."

Anh rời Đại sảnh đường với giáo sư McGonagall. Trông giáo sư cũng không có vẻ gì còn là chính giáo sư nữa; thực ra trông bà lo lắng căng thẳng không khác gì Hermione. Khi bà cùng anh đi xuống mấy bậc thềm đá và ra khỏi tòa lâu đài trong buổi trưa tháng mười một lạnh lẽo đó, bà đặt bàn tay lên vai Harry và nói:

"Bầy giờ, đừng hoảng loạn nghe con. Cứ giữ cái đầu tỉnh táo... chúng ta có các pháp sư đứng chung quanh để chế ngự tình huống nếu nó trở nên quá đà... Vấn đề chính là con chỉ cần cố gắng hết sức mình,và không ai nghĩ sẽ có chuyện gì tệ hại xảy ra cho con đâu... Con có sao không?"

Harry nghe thấy mình nói:

"Dạ, dạ thưa, con khỏe."

Giáo sư McGonagall dắt Harry đi về phía có những con rồng nhốt ở ven rừng, nhưng khi hai người vừa đi đến gần một lùm cây, qua khỏi lùm cây ấy là có thể nhìn thấy rõ ràng chuồng rồng, thì Harry nhìn thấy một cái lều đã được dựng lên, cửa lều hướng về phía mình, che mất lũ rồng.

Giáo sư McGonagall nói với giọng hơi run run:

"Con sẽ vô đó với các quán quân khác và chờ đến phiên mình, Potter à. Ông Bagman đang ở trong đó... Ông sẽ nói cho con biết thủ tục... Chúc con may mắn..."

Harry đáp lại bằng giọng ỉu xìu, xa xăm:

"Cám ơn cô."

Giáo sư McGonagall quay đi, để Harry ở lại trước cửa lều, và anh bước vào.

Fleur Delacour đang ngồi trên một cái ghế gỗ ở một góc lều. Trông cô ta không còn bình tĩnh như ngày thường, mà có hơi nhợt nhạt và lấm tấm mồ hôi. Viktor Krum thì tỏ ra cáu gắt hơn cả ngày thường, chắc đó là cách anh ta bày tỏ sự căng thẳng, Harry nghĩ vậy. Cerdic thì đang đi qua đi lại. Khi Harry bước vào, Cerdic nhẹ mỉm cười với anh. Harry cũng mỉm cười đáp lại, cảm thấy các cơ mặt của anh khó khăn lắm mới giãn ra được một chút, như thể chúng đã quên béng đi phải giãn ra như thế nào khi người ta cười.

Ông Bagman nhìn quanh thấy Harry, vui vẻ nói:

"À, Harry, tốt tốt. Vô đây, vô đây, cứ thoải mái như ở nhà nhé!"

Ông Bagman trông giống như một nhân vật hoạt hình bị thổi to phình giữa đám quán quân mặt mày tái mét. Ông lại mặc cái áo chùng cũ của đội Ong Bắp cày. Ông hớn hở nói:

"Nào, bây giờ các thí sinh đều đã ở đây... đã tới lúc phổ biến thể lệ! Khi khán giả tụ tập đông đủ, tôi sẽ đưa cho mỗi trò cái túi này."

Ông giờ ra một cái túi nhỏ bằng lụa màu tím và lúc lắc cái đựng bên trong, nói tiếp:

"Mỗi trò sẽ lựa chọn từ trong túi này một mô hình nhỏ của cái mà mình sẽ phải đương đầu. Có nhiều loại... ờ, khác nhau, các trò hiểu chứ? Và tôi cũng phải nói với các trò một điều nữa... À, phải... bài thi của các trò là đi lấy một cái trứng vàng."

Ông đưa cái túi cho Fleur,nói:

"Ưu tiên cho phụ nữ."

Fleur cho một bàn tay run rẩy vô trong túi và rút ra một mô hình con rồng nhỏ xíu hoàn hảo, con Xanh xứ Wales. Nó đeo con số 2 quanh cổ. Và căn cứ vào sự kiện là Fleur chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì hết, mà chỉ tỏ một vẻ hơi cam chịu đã được xác định, Harry biết là anh đã nghĩ đúng: bà Maxime đã tiết lộ đề thi cho gà nhà.

Đối với Krum cũng xảy ra tương tự. Anh rút thăm được một con Cầu lửa Trung Hoa đỏ tía. Con này đeo số 3 quanh cổ. Krum thậm chí không chớp mắt, chỉ ngồi trở xuống và đăm đăm ngó xuống đất.

Cerdic cho tay vô túi và rút ra mô hình con Mũi cụt Thụy Điển với số 1 cột quanh cổ. Biết là bên trong còn lại cái gì rồi, Harry thò tay vô cái túi lụa lấy ra con Đuôi-Gai Hungary, đeo số 4. Khi Harry nhìn cái mô hình con rồng, con rồng liền xòe cánh và nhe mấy cái răng tí hon của nó ra.

Ông Bagman nói:

"Vậy là các thí sinh đã nhận xong đề, mỗi người đã bốc thăm một con rồng mà mình phải giải quyết, và con số đó là số thứ tự mà các trò sẽ ra thi với con rồng, các trò rõ chưa? Bây giờ, tôi sắp phải để lại các trò một mình, vì tôi sẽ là bình luận viên của cuộc thi đấu. Nào, thí sinh Diggory, cậu là người thi đấu đầu tiên, chỉ việc đi thẳng vô chuồng rồng khi trò nghe một tiếng còi, được chứ? Bây giờ... Harry này... tôi có thể nói nhanh đôi lời với cậu chứ? Ra ngoài nhé?"

"Dạ... ơ... được."

Harry thẫn thờ đáp, anh đứng dậy và đi ra khỏi lều với ông Bagman. Ông dắt anh đi ra một khoảng cách khá xa, vô trong hàng cây, rồi quay lại nhìn anh với vẻ mặt cha chú:

"Con có thấy ổn không, Harry? Bác có giúp được gì cho con không?"

Harry nói:

"Cái gì? Dạ... Con... không, không có chi."

Ông Bagman hạ giọng xuống một cách bí ẩn:

"Con cần lên kế hoạch không? Bởi vì bác không ngại chia sẻ với con vài mánh đâu, ý bác nói là nếu như con muốn, con biết đấy."

Ông Bagman lại càng hạ thấp giọng hơn nữa, nói tiếp:

"Con là kẻ lép vế trong cuộc thi đấu này, Harry à... nếu có bất cứ điều gì bác có thể làm để giúp con..."

"Không cần."

Harry nói nhanh đến nỗi anh biết như vậy là hỗn hào.

"Không cần... Con... con biết con sẽ làm gì, cám ơn bác."

Ông Bagman nháy mắt:

"Không ai biết đâu, Harry à."

Harry nói:

"Không cần mà, con không sao."

Harry không biết tại sao mình cứ khăng khăng nói cái giọng "không sao" đó, không biết liệu anh có khi nào "có sao" hơn lúc này chăng. Anh khẳng định:

"con có kế hoạch rồi, con..."

Một tiếng còi thổi vang lên đâu đó.

"Chèn ơi, bác phải chạy đi đây."

Ông Bagman giật mình kêu lên và chạy đi.

Cả hội trường thi đấu toàn là người với người, Draco bế theo Scorpius trên tay cẩn thận lách người đến băng ghế ngồi nhà Slytherin. Dọc đường có rất nhiều ánh mắt dõi theo họ, có tò mò, có nồng nhiệt, có thích thú nhưng Draco không thèm để tâm đến. Cậu cảm thấy hình như Scor tăng cân thì phải, bế em trên tay một lúc mà tay cậu muốn mỏi đến nơi. Tất nhiên Draco tin tưởng rằng không có lý do gì cậu yếu đi cả. Dù vậy, cậu vẫn rất hài lòng vì Scorpius đang phát triển tốt. Đi một đoạn ngắn mà Draco có cảm giác đoạn đường này sao mà dài, hai tay cậu bắt đầu hơi tê rồi nhưng hên là cậu đã đến chỗ đám Pansy.

Bọn họ vốn là nhóm quyền lực nhất nhì nhà Slytherin nên việc giành ra một chỗ xem thi đấu tốt không phải là vấn đề to tát. Và tất nhiên chỗ của họ cũng có các học viên trường Durmstrang ngồi cùng. Khu bên cạnh Slytherin không ai khác là Gryffindor và Hufflepuff, đối diện lả Ravenclaw. Trong khi các học viên trường ngoại quốc sẽ được tự do lựa chọn chỗ ngồi cho mình. Tuy vậy đa số họ cũng sẽ đi theo nhóm và ngồi cùng với những nhà họ ngồi cùng bàn ăn lúc mới đến.

Draco cẩn thận để Scorpius xuống ngồi cạnh Pansy còn mình thì ngồi kế bên em, kế bên là Blaise và Kenny. Thấy Draco hơi vung tay mình, Blaise liền lo lắng hỏi

"Sao thế?"

"Hơi tê tay thôi."

Blaise liếc nhìn tay cậu rồi liếc qua cậu bé bánh bao bên cạnh, rồi gật đầu vài cái tỏ vẻ đã hiểu, còn Scor thì nghiêng đầu tò mò nhìn hắn. Nhưng sau đó rất nhanh đã bị đống bánh Pansy lấy được từ Goyle hấp dẫn.  

Khi mà tay Draco hoàn toàn lấy lại sức lực như bình thường, cậu nhìn qua Scorpius đang vui vẻ bỏ cái bánh phủ đường vào miệng mình vui vẻ nhai nhai, rồi hơi thở dài. Đưa mắt lên liền thấy hai tên Goyle và Crabbe đang ngồi trong một đống đồ ăn vặt, mỗi thằng trên tay không phải bỏng ngô cũng là bánh kẹo.

"Này, phần của tao đâu?"

Draco vẫn còn nhớ như in sự khẳng định của tụi này khi mà cậu nhờ chúng đem cho cậu một phần bỏng ngô.

"Đợi tý."

Crabbe nói rồi bắt đầu tìm kiếm, hay nói đúng hơn là lục tung đống đồ ăn vặt xung quanh. Sau đó hắn lấy ra một cái hộp bỏng ngô siêu to. Draco nhìn thấy liền giật mình, bình thường cậu có bao giờ ăn quá nhiều đồ ngọt đâu, hai người đi theo cậu từ thuở nhỏ như thế không lý nào không biết điều đó được. Cậu nheo mắt nghi ngờ nhìn Crabbe. Còn tên đó thì khẽ hắt giọng, thịnh trọng nói

"Cái này có cả cho bé Scor nữa. Dù gì cũng là người có cùng đam mê, hơn nữa bọn tớ là người lớn."

Cùng đam mê?

Draco chuyển ánh mắt xuống nhìn Scorpius đang dùng ánh mắt xanh sáng rỡ đó dán vào hộp bỏng ngô phủ một lớp caramen nâu thơm phức, ngon miệng. Cậu có thể cảm thấy không lâu nữa nước dãi từ miệng cậu bé có thể tràn ra luôn rồi.

Nhận lấy hộp bắp, Draco lo lắng nhìn em. Sau đó suy nghĩ vài giây có lẽ cậu nên liên lạc với mẹ mình. Tuyệt đối không thể để Scorpius, người mang dòng máu gia tộc Malfoy bị biến chất được. Cậu nhìn qua phía Blaise đang nhàn nhã ngồi như trong phòng mình

"Muốn ăn cùng không?"

Blaise ngạc nhiên, sau đó cười hì hì

"Tất nhiên. Dray đã mời mà sao tớ dám từ chối chứ."

Nghe thế, Kenny đang nói chuyện với bạn mình cũng quay qua. Gã nghiêng người, ló mặt ra để nhìn Draco cùng hộp bỏng ngô siêu to khổng lồ trên tay cậu.

"Malfoy, cậu có thể cho tôi một ít không?"

"Ồ, tất nhiên rồi."

Draco vui vẻ đưa bỏng ngô qua, liền bị Blaise ngồi giữa chặn lại. Hắn cười rồi nói với qua bên chỗ bọn Goyle

"Còn hộp bỏng ngô nào bên đó không?"

"Còn."

Crabbe lại quay ra đằng sau và lấy ra một hộp bỏng ngô bình thường chuyền qua cho Blaise. Tiếp đó, hắn quay qua đưa hộp bỏng ngô đó cho Kenny. Rồi với tươi cười hướng Draco cùng Scorpius đang tròn xoe mắt ngạc nhiên

"Đây là tâm ý của hai người Goyle và Crabbe dành cho bé Scor mà. Tớ không nghĩ là nên chia sẻ nó cho người ngoài nếu bọn họ chưa đồng ý đâu."

Nói đoạn, Blaise nhấn mạnh chữ "người ngoài", đồng thời liếc ánh mắt qua cho Pansy đang mút kẹo bên cạnh Scor. Cô nàng thấy thế môi liền câu lên cao

"Đúng đó, Dray à~ phải tôn trọng ý của nhau chứ."

Draco nghe mà choáng váng đầu óc. Cậu muốn nổi sùng lên nhưng cuối cùng vẫn giữ được hình tượng của mình và nhẹ giọng nói

"Nhưng hiện tại nó đã là của tớ rồi mà. Tớ muốn cho ai mà chẳng được."

"Ồ không Dray à, tớ đâu có nói tới hai tên này. Tớ đang nói đến cậu bé dễ thương của chúng ta kia mà."

Pansy nói xong liền quay qua nhìn Scorpius nghiêm mặt nói

"Bé Scor có muốn chia tâm quyết chuẩn bị món quà cho bé của hai người vô cùng yêu quý bé này cho người khác ngoài người nhà của bé không nè?"

Scorpius nhìn trái lại nhìn phải một lúc, sau đó cũng nghiêm mặt đáp lại Pansy

"Không muốn ạ."

Draco ngạc nhiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Scorpius. 

"Cả chú Blaise cũng không được ăn ạ. Papa cháu vẫn chưa có ăn đâu!"

Giờ đến lượt Blaise cũng tròn mắt nhìn. Kenny thì phụt cười, ánh mắt nhìn Blaise như đang nói "đáng lắm, tự chuốt lấy cả thôi.". Và tất nhiên là Blaise cũng không hiền lành gì mà lườm xéo gã. Rồi hắn giả vờ đáng thương

"Vậy là Scor không thích anh rồi. Buồn quá đi mất."

Blaise còn chấm nước mắt làm vẻ mặt buồn thiu. Biểu cảm đó làm Draco ngán ngẩm mà chẳng buồn nói nữa, trong khi Scor lo lắng mà bối rối

"Um um..."

Thấy dáng vẻ lo sốt vó của em, Blaise mỉm cười tinh ranh. Hắn chồm qua người Draco xoa xoa tóc em

"Không sao đâu. Dù sao anh đây cũng chẳng thích đồ ngọt."

"...Thật không ạ?"

"Thật chứ. Điều này ai mà chẳng biết."

Scorpius bán tin bán nghi nhìn qua Draco. Cậu đành mở miệng ra phụ họa

"Lúc nãy mama chỉ thuận miệng thôi."

Cái tiếng "mama" mà Draco nói riết thành quen. Lúc đầu thì có miễn cưỡng với xấu hổ thật, nhưng vì Scor cứ suốt ngày nói bên tai cậu "mama" với "mama" nên không biết từ lúc nào Draco đã quen miệng phát ra cái từ ấy khi ở cạnh Scorpius luôn. 

Scor nghe mama nói thế liền gật đầu thật dứt khoác. Xong cậu bé liền không thèm để ý đến Blaise nữa mà thò tay ra bóc một cái bỏng ngô bỏ vào miệng nhai. Sau đó cậu bé tình cảm bóc một cái hướng lên phía Draco, ý muốn đút cho cậu ăn. Tất nhiên là Draco làm sao từ chối được cậu bé dễ thương như Scor được cậu khom người xuống cắn nhẹ cái bỏng ngô vào miệng. 

Blaise nhìn thấy màn đó mà không biết nói gì, hắn bất lực cười một cái rồi lại nhàn nhã tựa lưng ra đằng sau. Kenny dù hơi thất vọng vì bị từ chối nhưng gã cũng phần nào hả dạ khi nhìn thấy có người cùng hội cùng thuyền, gã chuyền bỏng ngô qua cho người bạn bên cạnh mình và ăn cùng nhau. Gã không hề có ý định để Blaise ăn cùng chỉ vì cùng bị từ chối mà muốn tên đó phải chịu cảm giác khó chịu khi mà mọi người xung quanh đều ăn bỏng ngô một cách ngon lành. 

Chẳng bao lâu sau trận thi đấu đầu tiên đã bắt đầu. Tuyển thủ đấu rồng đầu tiên chính là Cedric Diggory, anh ta bước ra ngoài một cách bình tĩnh trong tiếng reo hò của mọi người trên khán đài. Nhưng ai nhìn vào cũng biết anh ta chỉ là đang giả vờ mà thôi với cái biểu cảm cứng ngắt và làn da tái xanh bất bình thường đó. Anh ta dừng một chút rồi bước vào bên trong chuồng rồng, những người trên khán đài liền như được ra hiệu mà đột nhiên im ắng hẳn đi. 

Trước mặt Cedric lúc này là một con rồng Mũi cụt Thụy điển, phiên bản cực lớn so với con mini mà anh ta đã bốc thăm lúc trước. Nhìn thấy nó hơi thở của Cedric liền dừng hẳn lại, mặt anh ta đã tái nay lại không còn một giọt máu. Con rồng như phát hiện có người ở gần, nó chuyển động cái đầu to lớn của mình đưa mắt nhìn về phía Cedric. Bắt gặp ánh mắt của nó, Cedric lấy lại được hơi thở của mình, anh ta hít vào một hơi thật sâu rồi quay đầu chạy đến một hõm đá khá cao gần đó núp. Nhưng con rồng không có lý do gì để cho con mồi của mình trốn thoát cả. Nó nhào lên phía trước, hướng về phía hõm đá Cedric đang trốn. Anh ta như cảm thấy trước, liền nhanh chân chạy đi né được cú này nhưng vẫn mém chút nữa bị thương nặng khi sượt qua cú quật đuôi của con rồng. Cả khán đài liền la hét ầm ĩ, còn ông Bagman không để lỡ cơ hội bình luận của mình

"Ối... thoát trong đường tơ kẽ tóc, chỉ trong đường tơ kẽ tóc mà thôi... Anh chàng này, liều mạng quá... Động tác khéo léo... tiếc là không hiệu quả!"

Và rồi, sau khoảng mười lăm phút, Harry đang hồi hộp chờ trong phòng nghe một tiếng gầm điếc tai và điều đó chỉ có thể có nghĩa là Cedric đã vượt qua được con rồng và đã lấy được quả trứng vàng.

Ông Bagman hét oang oang:

"Quả là xuất sắc! Và bây giờ là điểm của Ban giám khảo."

Khi còi nổi lên lần nữa, ông Bagman hét tiếp:

"Một thí sinh đã xong, còn ba thí sinh nữa! Xin mời cô Delacour!"

Fleur run rẩy từ đầu đến chân. Mãi đến giờ, Harry mới thấy có cảm tình với Fleur hơn một chút khi cô gái rời khỏi căn lều với đầu ngẩng cao và cây đũa phép nắm chặt trong tay. Chỉ còn lại Harry và Krum ở lại trong lều, ngồi đối diện với nhau, nhưng tránh nhìn vào mặt nhau.

Rồi diễn tiến tương tự lúc nãy lại bắt đầu...

"Ối... tôi không chắc như vậy là không ngoan đâu!"

Harry có thể nghe tiếng ông Bagman thét lên đầy vui sướng.

"Ối... suýt chút nữa! Bây giờ cẩn thận... Mèn đét ơi, tôi cứ tưởng là cô ta đã lấy được rồi chứ!"

Mười phút sau, Harry nghe đám đông bùng nổ một trận hò reo hoan hô một lần nữa... Ắt là Fleur cũng đã thành công. Một khoảnh khắc tạm lắng, khi điểm của Fleur được công bố... thêm nhiều tiếng vỗ tay... và rồi, lần thứ ba, tiếng còi thổi vang.

Ông Bagman gào lên khi Krum lù đù đi ra, bỏ lại Harry hoàn toàn cô độc trong căn lều:

"Và bây giờ là cậu Krum!"

Bây giờ Harry mới ý thức về thần thể anh hơn ngày thường, rất ý thức rằng trái tim anh đang đập rất nhanh, và những ngón tay của anh tê rần vì sợ... Đám đông bên ngoài lại réo lên, nhịp tim anh dường như cũng cao hơn hẳn, tiếng của ông Bagman lại vang lên khắp nơi

"Rất táo bạo!"

Ông Bagman đang gào, và Harry nghe tiếng con Cầu lửa Trung hoa phát ra một tiếng rống khủng khiếp vang rền, trong khi đám đông cùng lúc nín thở.

"Đó chính là khí phách mà Krum đang bộc lộ... và... Vâng, anh đã lấy được cái trứng!"

Tiếng vỗ tay hoan hô làm nát vụn bầu không khí chớm đông như làm nát vụn một tấm kiếng. Krum đã hoàn tất bài thi. Chút xíu nữa là đến lượt Harry đây.

Harry lo sợ, hồi hộp đứng lên trên cái chân như không phải của mình. Khi tiếng còi vang lên, anh tự ép bản thân mình phải đi ra ngoài. Đi xuyên qua cửa vào chuồng rồng, Harry có thể cảm thấy hàng trăm hàng nghìn đôi mắt đang hướng về phía mình nhưng anh không có tí tâm trạng hay tí đầu óc nào để để ý đến điều đó, vì hiện tại mọi sự chú ý của anh đang mặt trên con vật to lớn đáng sợ ở đằng kia.  Con Đuôi-Gai Hungary, đứng ở cuối chuồng, cuộn mình phục thấp bên trên đám trứng của mình, cánh của nó cụp lại nửa vời, hai con mắt vàng độc ác ngó trừng trừng Harry. Là một con bò sát đen đầy vẩy, hung bạo, con Đuôi-Gai Hungary quật đập cái đuôi của nó, để lại những vết hằn sâu xuống mặt đất cứng thành những cái rãnh. Đám đông đang hò la ồn ào, nhưng Harry không còn biết đó là tiếng cổ vũ hay phản đối. Harry không biết hay không bận tâm. Đây là lúc anh phải làm điều phải làm... tập trung tâm trí, hoàn toàn và tuyệt đối, vào cái gọi là cơ hội duy nhất của bản thân...

Harry giơ cây đũa phép lên và hét:

"Accio Firebolt!" (Có nghĩa là: "Tia chớp, đến đây!" )

Harry chờ đợi, mọi thớ thịt trên người anh đều hy vọng, đều cầu nguyện... nếu mà bùa chú không linh... Dường như anh đang nhìn mọi thứ chung quanh qua một loại bức tường trong suốt lung linh, như một màn sương nóng, khiến cho cái chuồng rồng và hàng mấy trăm gương mặt chung quanh đều hơi bồng bềnh một cách kỳ quái...

Và rồi Harry nghe tiếng cây chổi thần, đang lao nhanh trong không trung về phía mình từ đằng sau lưng. Harry quay lại và thấy cây chổi thần Tia Chớp đang vụt mạnh về phía mình. Vòng quanh hàng cây, lao vút vô chuồng rồng, và đứng chựng lại giữa không trung bên cạnh anh, chờ anh trèo lên. Đám đông càng hò hét dữ tợn hơn... Ông Bagman cũng hét lên câu gì đó... nhưng tai của Harry không còn hoạt động bình thường nữa... Nghe đối với anh không còn là chuyện quan trọng nữa...

Harry đu chân lên cây chổi và đạp mạnh xuống mặt đất. và trong một giây sau, một điều mầu nhiệm đã xảy ra...

Khi Harry phóng vút lên không, khi gió thổi lùa qua tóc anh, và những gương mặt của đám đông trở thành những đốm màu da người bên dưới, còn con Đuôi-Gai Hungary thu lại bằng kích thước một con chó, Harry nhận thấy anh không chỉ rời mặt đất mà còn thoát khỏi cả nỗi sợ hãi của mình... anh đang trở lại đấu trường quen thuộc của mình... và con Đuôi-Gai Hungary chẳng qua chỉ là một đấu thủ xấu xí.

Anh ngó xuống đám trứng để thấy quả trứng vàng đang lấp lánh tỏa chiếu giữa những cái trứng khác màu xi măng xám xịt, yên vị an toàn giữa hai chân trước của con rồng Harry tự nhủ mình:

"Được thôi, chiến thuật đánh lạc hướng... chơi thôi..."

Anh lao xuống. Đầu con Đuôi-Gai Hungary dõi theo Harry. Harry biết sắp phải làm gì và anh ngừng cú lao xuống vừa đúng lúc một luồng lửa xẹt ra phóng trúng ngay chỗ mà lẽ ra anh sẽ lao tới... nhưng Harry chẳng bận tâm đến luồng lửa đó... tránh nó chẳng khó gì hơn tránh một trái Bludger ...

Ông Bagman gào to khi đám đông hú hét lên và há hốc miệng nín thở.

"Ôn dịch ơi, thằng nhỏ bay! Này cậu Krum ơi, cậu có đang xem cảnh này không đó?"

Harry phóng vọt lên, bay thành một vòng tròn quành lại; con Đuôi-Gai Hungary vẫn theo dõi bước tiến của Harry; đầu nó xoay tròn trên cái cổ dài... Nếu nó cứ làm vậy thì thể nào một hồi nữa cũng phát chóng mặt. Nhưng có lẽ không nên kéo dài chiêu này quá đáng, kẻo con rồng lại xịt ra một luồng lửa khác.

Vừa lúc con rồng há miệng ra, Harry lao thẳng xuống như thả một trái dọi, nhưng lần này anh kém may mắn hơn: nó cũng né được ngọn lửa, nhưng cái đuôi con rồng quật lên cao đánh trúng anh. Và khi Harry lách mình sang bên trái thì một trong những cái gai đuôi dài quẹt trúng vai, xé rách toạch áo...

Harry cảm thấy đau buốt, anh nghe tiếng gào rú của đám đông, nhưng vết thương không có vẻ sâu lắm... Bây giờ Harry bay quành trở lại con Đuôi-Gai Hungary, và nhận ra một cơ hội cho mình...

Con Đuôi-Gai Hungary không có vẻ gì muốn bay lên, nó chỉ chăm chăm phòng thủ để bảo vệ đám trứng của mình. Mặc dù xoay mình, quằn quại, nhấp nhổm, cánh xòe ra rồi xếp lại, đôi mắt vàng khè dễ sợ vẫn chằm chằm theo dõi Harry và con rồng vẫn không dám lìa xa đám trứng của mình... Nhưng mà Harry phải làm sao cho nó buông đám trứng ra, chứ không thì đời nào đến gần được quả trứng vàng... Mưu mẹo cần áp dụng là phải cẩn thận và từ từ...

Harry bắt đầu bay, trước tiên bay về hướng này, sau đó bay theo hướng khác, vừa đủ xa để cho con rồng đừng xịt lửa ra đuổi theo nữa, nhưng cũng đủ gần để tạo thành một mối đe dọa khiến cho con rồng phải để mắt canh chừng Harry. Đầu con rồng cứ xoay hết hướng này sang hướng khác, con mắt nó dõi theo Harry đến lác luôn, và răng nanh của nó nhe cả ra...

Harry bay cao hơn. Đầu của con Đuôi-Gai Hungary vươn cao theo Harry, cổ nó bây giờ đã vươn dài hết cỡ, vẫn còn đung đưa xoay vòng như một con rắn bị bùa mê...

Harry bay cao thêm chừng một thước nữa, và con rồng rống lên một tiếng tức tối. Harry giống như một con ruồi vo ve trước mũi con rồng, một con ruồi nhí mà con rồng những muốn đập một phát; đuôi con rồng lại quật đập lần nữa, nhưng bây giờ Harry đã bay quá cao, cái đuôi rồng không đánh tới được... Con rồng lại xịt lửa vào không trung. Harry lại bay lắt léo để tránh... Móng vuốt của con rồng xòe rộng... Và cuối cùng con rồng chồm lên, xòe ra đôi cánh lông vũ màu đen to kềnh rộng gần bằng cánh của một chiếc máy bay nhỏ - và Harry lập tức nhào xuống. Trước khi con rồng biết được Harry đã làm gì, hay anh chợt biến đi đâu mất, thì Harry đã kịp tăng tốc, đem hết sức lao nhanh xuống mặt đất, về phía đám trứng lúc này không còn được bảo vệ giữa đôi chân đầy móng vuốt của con rồng cái nữa – Hai tay của Harry cũng đã buông tay khỏi cán cây Tia Chớp – anh chụp được ngay quả trứng vàng...

Và Harry bật vọt trở lên bằng một tốc độ cực kỳ lớn, lao vút lên phía trên các khán đài, quả trứng vàng nặng ịch nằm an toàn dưới cánh tay không bị thương của anh. Và như thể ai đó vừa vặn trả lại nút âm thanh, lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu cuộc thi, Harry nghe rõ đúng âm thanh của đám đông: tiếng vỗ tay và hò hét vang dội không kém gì tiếng hoan hô của cổ động viên đội Quidditch Ái Nhĩ Lan tại cúp Thế giới.

Ông Bagman đang hét:

"Nhìn kìa! Quí vị hãy nhìn kìa! Nhà quán quân trẻ tuổi nhất của chúng ta đã lấy được quả trứng vàng nhanh nhất! Điều này đảm bảo phần thắng cho cậu Potter!"

Harry nhìn thấy những người giữ rồng đang vội vã nhào ra để khuất phục con Đuôi-Gai Hungary, và ở phía lối vào chuồng rồng, giáo sư McGonagall, giáo sư Moody và lão Hagrid đang hấp tấp đi tới đón anh, tất cả đều vẫy tay về phía anh, và mặc dù từ một khoảng cách khá xa, nụ cười của họ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Harry bay trở về khán đài, tiếng hò reo của đám đông dội đùng đùng trong màng nhĩ. Anh đáp xuống mặt đất một cách êm ái, trái tim nhẹ nhàng thơ thới hơn hẳn so với tâm trạng từ lúc trước... Anh đã vượt qua được bài thi đầu tiền rồi, anh đã sống sót...

Khi Harry bước xuống khỏi cây chổi thần Tia Chớp, giáo sư McGonagall kêu lên:

"Xuất sắc lắm, Potter à!"

Đó là cả một lời khen ngợi xa xỉ của giáo sư. Harry nhận thấy tay cô McGonagall run run khi chỉ lên vai anh:

"Con cần phải đi gặp bà Pomfrey ngay, đừng đợi ban giám khảo công bố điểm... Đằng kia kìa, bà ấy đã băng bó xong cho Diggory rồi..."

Lão Hagrid khàn khàn bảo:

"Harry, con đã thắng đẹp! Con thắng đẹp quá! Mà lại là con Đuôi-Gai Hungary mới đã chứ, con biết đó, Charlie nói đó là con hung tợn nhất..."

"Cám ơn bác Hagrid."

Harry nói to để lão Hagrid không quá cao hứng mà nói hớ, để lộ chuyện Harry đã biết trước đề thi.

Giáo sư Moody cũng tỏ ra hết sức hài lòng; con mắt phép của ông cứ nhảy múa trong hốc mắt. Ông nói như gầm:

"Con chơi cú lừa đó thật ngoạn mục, thật dễ dàng."

Giáo sư McGonagall nói:

"Potter, con làm ơn đến lều cấp cứu ngay đi..."

Harry đi ra khỏi khu chuồng rồng, vẫn còn thở gấp, và gặp bà Pomfrey đứng ngay ở cửa lều thứ hai, trông ra vẻ vô cùng lo lắng. Khi kéo Harry vô lều, bà nói bằng một giọng kinh tởm:

"Rồng!"

Trong lều cấp cứu được chia làm hai gian, Harry có thể nhận ra bóng dáng Cerdic bên kia tấm màn bằng vải bố, nhưng Cerdic không có vẻ bị thương nặng lắm, ít nhất thì anh vẫn còn ngồi được. Bà Pomfrey khám vết thương trên vai Harry, miệng không ngừng nói một cách giận dữ:

"Năm ngoái là bọn giám ngục Azkaban, năm nay thì là rồng, sang năm thì họ đem cái gì vô trường này nữa hả? Trò may mắn lắm đó... vết thương này không sâu... tuy nhiên cần phải rửa sạch trước khi chữa lành nó..."

Bà rửa vết thương bằng cách chấm nhẹ một chất lỏng màu tím làm vết thương bốc khói và nhức buốt. Sau đó bà dùng đũa phép chọc vô vai Harry và làm cho vết thương lành lặn lại ngay tức thì.

"Bây giờ chỉ cần ngồi yên trong một phút... ngồi yên! Và rồi trò có thể đi ra coi điểm của trò."

Harry lúc này đang kích động không thôi, anh không thể nào ngồi yên được. Bây giờ anh chỉ muốn chạy ra ngoài đó để xem chuyện gì xảy ra ở ngoài đó. Chợt anh nhớ đến Scorpius nhỏ nhắn của anh, Harry chắc chắn là em có xem thấy khoảng khắc anh dũng ngầu lòi của mình. Tự nhiên Harry cảm thấy tự hào về bản thân ghê gớm, anh càng không thể ngồi đây chờ để được gặp em nữa. Lúc Harry đang toang đứng lên chạy ra ngoài thì bên ngoài lều có hai bóng người phóng xẹt vô: Hermione và Ron theo phía sau. Hermione nói the thé:

"Harry, bồ thiệt là tài giỏi!"

Trên má của cô vẫn còn những dấu móng tay của chính cô vì quá sợ hãi mà bấu vào cả mặt mình.

"Bồ làm cho mọi người kinh ngạc. Thiệt tình mà!"

Nhưng Harry thì nhìn Ron, lúc này trông Ron trắng bệch và cứ trừng mắt ngó Harry như thể cậu chàng là một con ma. Ron nói, một cách nghiêm túc:

"Harry à, cho dù ai bỏ tên bồ vô Cốc Lửa đi nữa thì mình... mình... cũng cho là người đó muốn hại bồ!"

Nghe như thể mấy tuần lễ vừa qua không hề xảy ra chuyện gì vậy. Như thể Harry mới gặp Ron lần đầu tiên vậy, ngay sau khi anh được chọn làm quán quân. Harry nói lạnh lùng:

"Vậy ra bồ hiểu rồi hả? Kể ra cũng lâu đó."

Hermione lo lắng đứng giữa hai thằng bạn, hết nhìn đứa này tới ngó đứa kia. Ron há miệng ra ngần ngừ, Harry biết là Ron sắp sửa xin lỗi mình, nhưng anh chợt cảm thấy là không cần lời xin lỗi đó nữa. Trước khi Ron thốt được ra lời thì Harry đã nói:

"Thôi được rồi. Quên đi."

Ron nói:

"Không, lẽ ra mình phải..."

Harry bảo:

"Thôi, quên đi."

Ron bồn chồn nhe răng cười với Harry. Harry cũng nhe răng cười với Ron.

Lúc này bên ngoài lại có hai bóng người chạy vào, một lớn một nhỏ. Vừa thấy loáng thoáng cái đầu màu bạch kim nhỏ, vẻ mặt Harry liền sáng bừng lên. Anh không thèm ngồi trên giường nữa mà lao ngay xuống đất quỳ. Scorpius chạy hết tốc lực vào người Harry, mặt mũi tèm nhem vì đã khóc khá nhiều. Đôi mắt xanh lục càng trong hơn vì nước đọng lại trên mi mắt. Harry lần đầu thấy vậy liền lóng ngóng tay chân, anh vội vội vàng vàng kiếm khăn lau nhưng tìm hoài không thấy đành lấy tay mình quẹt đi vài giọt nước còn đọng lại trên mi Scor. 

"Sao sao thế? Đừng khóc mà."

"Hức, papa có sao hông? Lúc nãy Scor thấy papa bị chảy máu á, hức... Scor ghét con rồng đó lắm!"

Harry nghe mà mủi lòng, anh nhẹ nhàng xoa xoa đầu em rồi vỗ về an ủi

"Papa không có sao hết. Thấy không, papa hết chảy máu rồi nè. Bà Pomfrey đã chữa hết cho papa rồi đó."

"Thật hông?"

Scor khịt khịt mũi cho đỡ nghẹt rồi với tay chạm vào chỗ vai dính máu kiểm tra tỉ mỉ. Tất nhiên là Harry rất vui lòng để em sờ. Anh nhìn lên liền thấy Draco đang đứng đó im lặng khác thường, thậm chí cậu còn không thèm nhìn thẳng vào anh. Harry cảm thấy làm lạ

"Draco."

Nghe kêu tên mình, Draco giật bắn mình chầm chậm quay mặt lại nhìn anh. Rồi ngay lập tức chuyển mắt nhìn Scor.

"Gì?"

"Mày làm sao thế?"

"Sao là sao?"

"Thì... Sao mày không nói gì, cũng không thèm nhìn tao."

"Mày quan tâm làm gì?"

Càng nghe Harry càng cảm thấy lạ, anh hơi nheo mắt lại. Hermione bên cạnh thì tự nhiên cảm thấy gì đó mà hơi che miệng mình lại ngăn nụ cười, cô nàng thích thú quan sát cả hai người này. Còn Ron thì nhìn Draco bằng ánh mắt kì quái, cậu chàng không thèm để ý mà thể hiện ra cái nét mặt nhăn nhó của mình.

"Draco."

"Gì?"

"Nhìn tao đi."

"..."

"Draco, nhìn tao này."

"A. Mày phiền quá đi."

Draco không nghe nổi nữa mà tự nhiên nổi sùng. Cậu nhìn thẳng vào mắt Harry đang bình chân như vại phía trước. Khi cả hai chạm mắt nhau, tự nhiên mặt Draco nóng lên. Cậu tức giận quay đi thì gặp ánh nhìn của Ron

"Mày nhìn cái gì?"

Tức giận quát xong Draco liền xông ra ngoài lều. Harry thì ngơ ngác há miệng, trong khi Scorpius ngạc nhiên quay lại nhìn mama chạy ra ngoài. 

"Mama sao thế ạ?"

Harry nhớ lại vẻ mặt đỏ bừng của Draco, nhất là hai gò má trắng ửng hồng đó, trong lòng tự nhiên thấy lâng lâng còn hơn cảm giác thắng quidditch lần đầu. Anh không tự chủ được mà môi tự vẽ lên nụ cười trong ánh nhìn không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Scor. Hermione mặc kệ Ron bên cạnh đang không ngừng lầm bầm, tiến lên xoa đầu Scorpius, nhẹ giọng nói

"Không có sao hết. Chắc Malfoy muốn hít thở không khí một tý ấy mà. Đừng lo."

Scorpius ngoan ngoãn gật đầu rồi mới cho Harry một cái ôm thật chặt. 

"Vậy Scor đi ra ngoài với mama nha. Lát nữa gặp lại papa ạ."

"Ừ ừm."

Scorpius lon ton chạy ra khỏi lều. Theo sau đó là Hermione và Ron cũng đi theo

"Đi thôi, Harry, người ta sắp công bố điểm của bồ rồi..."

Harry bừng tỉnh, anh lượm quả trứng vàng và cây chổi thần Tia Chớp lên, cảm thấy hết sức phấn chấn.


Lời tác giả: đầu tiên thì tui cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện nhá. Tui có nhận được vài tin nhắn hỏi là tui có drop truyện không ấy thì câu trả lời là KHÔNG nhe. Tuy chap sẽ ra chậm tùy theo thời gian rảnh để viết, và viết xong thì sẽ đăng chap lên, nên là không có thời gian ra chap cụ thể đâu. Chắc là sẽ khá là lâu nữa thì truyện mới hoàn được. Nên tui rất vui nếu mọi người có thể theo dõi truyện của tui đến tận lúc đó.  

Vậy chúc mọi người ăn Tết tây vui vẻ, hạnh phúc và bình an nhaaa <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro