CHƯƠNG 4 : Tom Riddle (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một làn gió lạnh dường như vừa lướt qua phòng ký túc xá của Slytherin. Hôm nay rất lạnh, mặc dù ngọn lửa bùng lên ấm áp nhưng dường như Draco vẫn không thể thoát khỏi cái sự rét lạnh này. Cậu nhìn chằm chằm xuống bàn tay của mình và thấy chúng hơi run. Ít nhất thì cái lạnh đã cho cậu một cái cớ cho những chấn động nhỏ

Nhưng ngay cả khi phủ nhạn, cậu biết sâu trong lòng rằng chấn động là do sợ hãi. Tiếng nói chuyện rôm rả của bạn cậu đã trôi đi từ vài giờ trước - khi tất cả từng người lần lượt rời đi và ngủ. Draco là người cuối cùng rời khỏi phòng sinh hoạt chung và khi về đến ký túc xá của mình, cậu không thể không lo lắng hơn

Cuối cùng, sau nhiều giờ nằm ​​trên giường giả vờ ngủ, cậu nghe thấy hơi thở chậm rãi của những người bạn cùng ký túc xá của mình. Cậu biết bây giờ tất cả họ đều đã ngủ và đã đến lúc. Kể từ khi đưa ra quyết định của mình trong thư viện, Draco dường như cảm thấy cuốn nhật ký ngày càng trở nên hào hứng hơn, như thể nó biết rằng nó sẽ sớm được sử dụng

Draco lén lút bước ra khỏi giường và lấy cuốn nhật ký trong cặp. Sau đó, cậu lấy một cây bút lông và một lọ mực trên tủ đầu giường trước khi đi đến ghế sofa ở phía xa bên phải của phòng ký túc xá. Mỗi phòng ký túc xá đều có một khu vực tiếp khách nhỏ và lò sưởi để bù đắp cho cái lạnh thường xuyên ở ngục tối

Khi trời thực sự lạnh - thường là vào mùa đông - không có gì lạ khi nhìn thấy một hoặc hai nhà Slytherin cuộn tròn ngủ trước lò sưởi trên một trong những chiếc ghế sofa, tìm kiếm chút hơi ấm. Tất nhiên, những năm trên đã làm chủ được những loại bùa ấm đặc biệt mạnh mẽ nên họ không phụ thuộc vào lò sưởi nhiều như vậy, nhưng chúng là một liên kết tốt

Draco đã ngồi trước lò sưởi một thời gian. Chỉ để nhìn những ngọn lửa nhấp nháy, bốc lên và sau đó bắt đầu tàn lụi trước khi hồi sinh trở lại. 'Phép thuật của yêu tinh, không nghi ngờ gì nữa' Cậu đã mở lọ mực và nhúng bút lông vào. Cậu nhìn mực từ từ chảy ra và khô đi. Cậu không thể tự mình đặt bút lông vào giấy da của cuốn nhật ký

Tuy nhiên, cuối cùng cậu đã làm được. Chỉ nghĩ đến khuôn mặt giận dữ của cha và ánh mắt thất vọng của mẹ đã khiến cậu có động lực. Cậu mở cuốn nhật ký và để ngón tay lướt qua từng trang. Viết lại bút lông bằng mực, cậu nhấn đầu bút lông vào tờ giấy da. Hơi thở dồn dập khi viết ra một lời chào đơn giản

'Xin chào. Tôi là Draco Lucius Malfoy và tôi phục vụ bạn. Theo lời của cha tôi, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ bạn trong bất kỳ và tất cả các nhiệm vụ '

Lúc đầu cậu không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra. Những chỉ với một cái chớp mắt của cậu còn chưa đến một giây trước khi chúng bị hấp thụ bởi tấm giấy da. Draco nín thở, mong đợi một giọng nói thì thầm trong tâm trí cậu hoặc có thể là một viễn ảnh xuất hiện trước mặt cậu. Cả hai đều không xảy ra

Thay vào đó, Draco được chào đón bằng một tia mực lung linh trên tờ giấy da trắng. Các từ bắt đầu hình thành và Draco giơ cuốn nhật ký ra phía ngọn lửa để nhìn chúng rõ ràng hơn

'Xin chào, ông Malfoy. Tôi cảm ơn bạn vì lời tuyên bố của lòng trung thành. Mặc dù bạn có thể biết danh tính thực sự của tôi, nhưng con người trước đây của tôi vẫn chiếm giữ những trang này. Vì vậy, xin vui lòng gọi tôi là Tom Riddle vào lúc này '

Draco có thể cảm thấy nhịp đập của mình tăng lên khi đọc những dòng chữ. Tuy nhiên, cậu chỉ xoay cây bút lông qua các ngón tay và bắt đầu viết lại

'Tom Riddle. Bạn yêu cầu gì ở tôi? '

'Bây giờ, Draco. Đừng vội vàng như vậy. Tôi tin rằng cách tốt nhất để củng cố mối quan hệ này là hiểu nhau hơn, bạn có nghĩ thế không? '

Lông mày Draco nhíu lại khi cậu khẽ cắn môi dưới. Cậu do dự, nhưng vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện.

'Tất nhiên. Bạn muốn biết gì?'

'Tôi khá tò mò muốn xem Hogwarts đã thay đổi như thế nào so với thời của tôi. Hãy bắt đầu từ đó - với thời gian của bạn ở trường '

Trong phần còn lại của đêm Draco đã mô tả Hogwarts cho Chúa tể Hắc ám. Nhân viên, cụ Dumbledore, sự thống nhất không tồn tại của ngôi nhà, và là ngôi sao của Hogwarts- Harry Potter. Tom Riddle dường như đặc biệt quan tâm đến cả cụ Dumbledore và Potter, điều này không có gì ngạc nhiên. Nhưng điều làm Draco ngạc nhiên là làm thế nào mà Riddle luôn đưa cuộc trò chuyện trở lại với cậu- như thể anh ta muốn biết thêm về Draco trên tất cả những điều khác

Nói thẳng ra, điều đó không có ý nghĩa gì đối với Draco. Tại sao Chúa tể Hắc ám lại quan tâm đến Slytherin năm thứ hai hơn là người đã giết anh ta? Hoặc một trong những pháp sư mạnh nhất còn tồn tại?

Tuy nhiên, Draco đã trả lời các câu hỏi của Chúa tể Hắc ám - từng câu hỏi của chúng. Cậu kể cho anh ta nghe về chuyên môn phép thuật của mình, sự căm ghét vô cùng của cậu đối với Harry Potter và bạn bè cũng như gia đình của cậu ta. Cậu không nhận ra thời gian đã trôi qua bao lâu, và chỉ nhận thức được điều đó khi cậu nghe thấy tiếng lẩm bẩm từ phía bên kia căn phòng

Draco bị xô đẩy khỏi sự tập trung của mình và khi nhìn về phía tiếng ồn, cậu hài lòng nhận ra rằng âm thanh đó chỉ là tiếng Blaise đang ngủ và lầm bầm vài điều vô nghĩa. Draco cảm thấy cơ thể mình thư giãn sau đó, nhưng dư chấn của việc suýt bị bắt khiến cậu nhận ra mình đã quá bất cẩn

Cậu rủa thầm và nhanh chóng thi triển một câu thần chú 'Tempus' . Khi nhìn thấy thời gian Draco rên rỉ- các lớp học sẽ rất mệt mỏi. Với lời chào tạm biệt Tom Riddle, Draco nhẹ nhàng khép lại cuốn nhật ký và ngay lập tức cảm thấy một làn sóng kiệt sức ập đến với mình. Thật kỳ lạ, cậu cảm thấy sắc nét hơn - như thể cậu có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng hơn và thực sự là nó có ý nghĩa về mọi thứ

Điều đó không khiến cậu quan tâm như bình thường, nhưng với việc cậu mệt mỏi như thế nào thì chắc chắn cậu không nên cảm thấy đầu óc tỉnh táo như vậy. Gạt nó qua một bên, Draco đặt bút lông và mực sang một bên và kéo cuốn nhật ký lại gần mình. Sau đó cậu nằm xuống ghế sofa và để giấc ngủ ôm lấy cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro