CHƯƠNG 4 : Tom Riddle (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng khi tiềm thức của Draco trở lại thì trời đã sáng. Âm thanh của những chàng trai Slytherin khác đã sẵn sàng cho ngày mới là thứ đã đánh thức cậu. Draco khó nhọc ngồi dậy và cậu rên rỉ. Cuốn nhật ký được mở ra bên cạnh ngực cậu và cậu đang nằm trên giường  trải với tấm chăn phủ xuống chân

Cậu cảm thấy thật kinh khủng. Cậu kiệt sức ngay cả khi dường như đang ngủ, hoặc bị đánh ngất, hoặc bất cứ điều gì khiến cậu bất tỉnh. Và cơ thể cậu cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Chưa kể đầu cậu đập thình thịch và các cơ thì đau nhức

Cậu cảm thấy giống như một người đã trải qua một đợt cảm lạnh nặng và bây giờ phải đối phó với hậu quả của nó. Lau mắt, Draco lẩm bẩm những lời nguyền rủa trong hơi thở 'Tên khốn khốn kiếp đó đã làm gì tôi?'

Dường như Draco cũng không thể hỏi anh ta. Anh ấy đã nói rõ ràng rằng Draco không thể đặt câu hỏi "Nếu tôi thành thật với chính mình, tôi không muốn biết chuyện gì đã xảy ra" Draco cay đắng nghĩ

"Ối giời! Có ai định đánh thức hoàng tử Slytherin dậy không? Chúng ta không thể ăn sáng muộn " Một Slytherin hét lên. Từ những âm thanh của nó, Theodore là người đã nói điều đó

Trước khi cậu có thể bị tấn công, Draco kéo rèm cửa và bước ra khỏi giường "Đừng bận tâm. Tôi lên rồi "

Khi nghe thấy giọng nói của cậu, tất cả mọi người trong phòng đều quay lại nhìn. Tất cả họ đều mang một vẻ mặt thích thú và một chút lo lắng "... anh bạn, chuyện gì xảy ra với anh vậy? Trông bạn thật kinh khủng "Blaise nhận xét

Draco đảo mắt "Tôi cảm thấy kinh khủng Blaise. Và để trả lời câu hỏi của bạn, nó là về Bùa Chú. Bạn biết đấy, giáo sư Flitwick đã giao nhiều bài luận "

"Những thứ đó sẽ không đến hạn cho đến tuần sau Draco" Goyle chỉ ra. Draco thở dài trong lòng, vì tất nhiên cậu biết chúng sẽ không đến hạn vào tuần sau. Nhưng cậu cần một câu chuyện bìa tốt, vì vậy cậu phải hy sinh một chút năng lực của mình

Cậu tỏ ra hoang mang, sau đó tỏ ra phẫn nộ "Nghiêm túc?!" Cậu nói với một giọng điệu nhõng nhẽo

Mọi người trong phòng đều cườ, và Draco giả vờ khó chịu khi chuẩn bị xong. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc mất tập trung đó, Draco đã với lấy cuốn nhật ký và nhét nó vào cặp đi học của mình. Bình thường cậu không thích bám vào nó, nhưng cậu không có đủ thời gian để che giấu nó một cách hợp lý

Chắc chắn, bạn cùng ký túc xá của cậu biết về điều đó- nhưng cậu muốn tránh những câu hỏi. Ngoài tầm nhìn của họ - phải không?

Khi anh ấy đã sẵn sàng, mọi người rời đi để đi ăn sáng. Các cô gái đã có mặt tại bàn và Blaise không ngần ngại lấp liếm cho họ lỗi của Draco. Draco tỏ ra phiền lòng vì điều đó, nhưng thực sự nó cho cậu một cái cớ tuyệt vời để tránh xa cuộc trò chuyện buổi sáng. Cậu vẫn còn mệt và cậu cảm thấy buồn nôn

Nhưng đến Madam Pomfrey cũng chẳng ích gì. Cô muốn biết tại sao anh lại đến với cô hai lần trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Draco không ngây thơ đến mức nghĩ lần này cô sẽ tin lý do của cậu

Nếu cô ấy làm vậy, tốt, cô ấy có thể sẽ nói chuyện với giáo viên của cậu về sự mệt mỏi. Điều này sẽ chỉ khiến Snape nghi ngờ cậu và các giáo viên khác tin rằng cậu không thể đảm đương được khối lượng công việc của năm thứ hai. Điều đó sẽ khiến cậu trông xấu hơn Granger- một lần nữa

Điều đó khiến Draco có một lựa chọn - đấu tranh cả ngày cho đến khi cậu có thể trở về ký túc xá và ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro