2. Viên ngọc của Amarantha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong kiếp sống trước với tư cách là Malcolm, cậu đã khám phá ra những lối đi bí mật ở Hogwarts cùng với nhóm Đạo Tặc. Malcolm thuộc nhà Gryffindor và khả năng nói Xà Ngữ của cậu đã biến mất trong hầu hết các kiếp sống khác. Vì vậy, trong phần lớn cuộc đời mình, cậu không bao giờ bước vào Phòng Chứa Bí Mật nữa. Bất chấp điều đó, cậu vẫn biết tất cả các lối tắt mà ngay cả bản đồ Đạo Tặc cũng không chỉ cho cậu.

Cậu đã không làm việc đó một mình. Sự tồn tại của Malcolm đã thay đổi cuộc đời của nhóm Đạo Tặc. Cậu thân thiết với Regulus Black, giống như mối quan hệ của James và Sirius. Người này ở đâu, người kia chắc chắn theo đó, bất chấp việc học ở những nhà khác nhau. Mối quan hệ bạn bè khăng khít không rời của họ kéo dài cho đến khi Walburga, mẹ của Regulus, yêu cầu con trai út gia nhập Tử Thần Thực Tử.

Rõ ràng, Regulus là một trong những lý do khiến Malcolm theo đuổi tham vọng của riêng mình. Regulus là người dạy cậu về phép xã giao, chính trị của Slytherin, rằng việc tham lam không phải lúc nào cũng có nghĩa là xấu. Malcolm thường nói rằng chính Regulus đã khiến cuộc sống của cậu tốt đẹp hơn trước.

Malcolm đã rất đau lòng, nhưng không bao giờ từ bỏ Regulus, ngay cả khi Sirius lên án em trai ruột của mình. Nhưng cậu đã thất bại. Regulus đã tìm ra chiếc mề đay và chết khi cố lấy nó. Malcolm nhận ra điều này khi Kreacher đến gặp cậu, nức nở đưa cho cậu mặt chiếc mề đay của Slytherin.

Kreacher đến trong một buổi tụ họp nhỏ giữa nhóm Đạo Tặc, không có Peter. Sirius suýt giết chết con gia tinh, cho đến khi nó nức nở kể về mong ước cuối cùng của Regulus. Sirius tái mặt, nhìn Malcolm lấy chiếc mề đay từ tay mình. Potter trẻ nhất trông hoàn toàn giận dữ, xông vào phòng nghi lễ của Trang viên Potter và ném mề đay xuống sàn.

Thần chú "Fiendfyre" được thốt ra khỏi miệng Malcolm, thiêu rụi chiếc mề đay thành tro bụi. Sau đó, cậu đã gục ngã, nức nở vì mất đi người bạn thân nhất và người anh em của mình. Những người khác trong nhóm Đạo Tặc còn lại đều im lặng nhìn chiếc mề đay cháy và Malcolm than khóc. Vài tuần sau đó, họ tổ chức tang lễ cho Regulus, Malcolm là người cuối cùng rời đi. Thậm chí còn không có thi thể. Họ không chôn cất thứ gì ngoài một trong số ít tài sản quý giá mà Regulus sẽ không bao giờ cho đi.

Mối quan hệ của cậu với Sirius đã bị tổn hại sau đó. Sirius hối hận và tội lỗi, còn Malcolm thì cay đắng và giận dữ. Ai cũng biết Malcolm rất yêu quý và quan tâm đến Regulus, việc biết rằng người bạn thân nhất của cậu đã ra đi khiến cậu ấy bị sốc.

Bất chấp điều đó, Malcolm vẫn qua đời sau người bạn thân nhất 7 năm, hứa rằng cậu sẽ chào Regulus thay cho Sirius. Mặc dù luôn nghĩ rằng mình không bao giờ có thể thực hiện lời hứa đó, nhưng Malcolm đã trở thành Arcturus. Khi Regulus chào đời, kiếp sống thứ ba của Harry đã mỉm cười và chào người bạn thân nhất của kiếp trước.

---------------------

Harry rên rỉ khe khẽ, hai tay đút túi quần đi về phía những tiếng than khóc và nức nở. Phòng tắm của Myrtle Khóc Nhè là một nơi mà cậu từng thường xuyên lui tới vì mối liên hệ lịch sử của nó, khá không may. Phòng vệ sinh nữ ở tầng hai đã bị bỏ hoang 50 năm sau khi một hồn ma quyết định ám nó sau khi chết. Vấn đề là con ma đó?

"Ồ, cô Warren ~" cậu gọi vọng vào với giọng điệu nhí nhảnh. "Cô có ở đó không?" Harry hỏi, như thể không biết gì về con ma.

Đúng như dự đoán, Myrtle bước ra khỏi buồng mà cô đang khóc. Thấy Harry, cô ngay lập tức tươi tỉnh trở lại, nhớ đến cậu bé quyến rũ đã đến thăm cô vào năm ngoái. Harry mỉm cười vui vẻ với cô, vẫy tay chào con ma khi cô ấy thích thú la hét. Cậu khúc khích khi Myrtle bay vòng quanh phòng tắm, thích thú trước sự phấn khích tột độ mà con ma cảm thấy.

Thật đáng thương.

"Cậu đến thăm tôi! Chưa từng có ai muốn đến thăm tôi cả." Myrtle nức nở trong sung sướng, tiến về phía Harry. "Cậu cần gì? Cậu cần nói chuyện với ai đó không? Tôi hứa sẽ lắng nghe!"

Harry chỉ lắc đầu, nhưng vẫn mỉm cười bất chấp sự nài nỉ của cô. "Tôi chỉ cần cô im lặng về chuyện này. Tôi sẽ làm những điều rất... tồi tệ. Chắc chắn tôi sẽ gặp rắc rối nếu ai đó phát hiện ra việc tôi đã làm. Cô có thể im lặng không?" Cậu hỏi, nhận thấy sự do dự trong biểu hiện của cô.

Cậu nhanh chóng nói thêm, "Đây sẽ là bí mật nhỏ của chúng ta. Không ai ngoài chúng ta biết đâu." Cậu đưa ra ngón út của mình, như thể để hứa hẹn với con ma.

Myrtle há hốc mồm, phấn khích gật đầu. Họ giả vờ móc ngón tay vào nhau, một lời hứa giả tạo giữa người sống và người chết. Harry mỉm cười, "Cảm ơn cô nhiều lắm, cô Warren. Tôi không thể nào tin tưởng bạn bè của mình về việc này được, họ sẽ chỉ nói luyên thuyên thôi! Nhưng cô? Cô thật là tốt bụng."

Một biểu cảm ngưỡng mộ hiện lên trên khuôn mặt Myrtle, khi Harry lùi lại vài bước cho đến khi tay chạm vào mép của một bồn rửa nào đó. Cậu ta mỉm cười, nháy mắt với Myrtle.

§Mở ra.§

Myrtle há hốc mồm, hơi sợ hãi khi bồn rửa dịch chuyển. Harry chỉ quay lại nhìn cô với vẻ mặt thân thiện. "Tôi muốn khám phá Hogwarts. Tôi cũng phải dũng cảm và kiểm tra điều này chứ, đúng không? Dù sao tôi cũng là Gryffindor mà."

"Ồ! Thật dũng cảm." Myrtle xu nịnh, khi Harry triệu hồi cầu thang. Cậu liếc nhìn con ma lần cuối trước khi bước xuống cầu thang. Biểu cảm thân thiện của cậu lập tức trở nên trống rỗng, rồi cau có. Tiếp xúc gần gũi với một con ma ám ảnh và ngây thơ như vậy vừa phiền toái vừa tiện lợi.

Trong số những hồn ma ở Hogwarts, Myrtle Warren là một trong những con ma cả tin nhất. Chỉ cần một vài lời ngọt ngào và hành động tử tế, cô ấy đã làm bất cứ điều gì người khác nói. Nhưng bạn phải thường xuyên chiều chuộng cô ấy để có được lòng trung thành của cô ấy. Nó có thể là một rắc rối, nhưng Harry có khả năng làm điều đó trong phần còn lại của tháng cho đến khi nghỉ hè. Cậu không cần Myrtle đi mách các giáo viên khác về hoạt động của mình. Cô ấy cần phải tuyệt đối trung thành với cậu, đến mức cô ấy sẽ dành phần đời còn lại cho cậu.

Harry im lặng đi xuống mật thất. Cậu lẩm bẩm khi nhìn thấy tình trạng của nó. Cả căn phòng đều có mùi thối rữa mà Harry đã quen thuộc, khiến cậu gầm gừ. Cậu ta rút đũa phép ra và bắt đầu vừa dọn dẹp nơi này vừa quan sát cái xác thối rữa của con Basilisk. Đã một năm trôi qua, nhưng vẫn còn một số thịt và cơ bám trên xác chết.

Cậu nheo mắt nhìn nó, không khỏi lẩm bẩm vài lời phàn nàn về cái xác. Cậu tiến lại gần hơn, xoay đùa cây đũa phép như một chiếc dùi cui. Xác chết không đến nỗi nào. Răng và xương của nó vẫn còn nguyên vẹn, nhưng vấn đề là các mô cơ còn sót lại đang rủ rỉ trên xương. Harry gầm gừ, vung đũa phép một cách hung hăng.

"Fiendfyre!" Cậu hét lên, ngọn lửa bắt đầu thiêu rụi xác thịt. Cậu cẩn thận điều khiển ngọn lửa chỉ đốt cháy thịt, không làm hỏng xương. Điều cậu cần là xương. "Đủ rồi."

Con Basilisk giờ chỉ còn là xương. Harry nở một nụ cười hài lòng, kiểm tra những chiếc xương Tử Xà. Xương và thịt cộng lại sẽ mang lại cho cậu một khoản tiền kha khá. Nhưng những chiếc xương vẫn có công dụng ngay cả trước khi chúng được bán.

"Ồ, việc này sẽ mất nhiều thời gian đây." Harry rên rỉ, xoa đầu.

Một số xương bị cháy nhẹ, bị cháy đen bởi ngọn lửa của câu thần chú. Mặc dù có vẻ không đáng kể, nhưng nó sẽ gây phiền toái cho Harry nhiều hơn bất kỳ ai khác. Sự thôi thúc tóm lấy bộ xương và xé nó thành từng mảnh vẫn luôn hiện hữu, cơn giận dữ của cậu dâng lên rồi lại xẹp xuống. Những bất tiện như thế này chưa bao giờ được cậu chào đón, kể cả sau khi cậu bắt đầu vào cuộc sống thứ ba và bước sang các kiếp sống tiếp theo. Việc cậu thức dậy với cái tên Arcturus đã cho phép sự điên cuồng của dòng họ Black thấm vào linh hồn cậu, khiến cơn giận dữ trở nên không ổn định và khó đoán.

"Chậc, lẽ ra mình nên tạo ra một câu thần chú hiệu quả hơn Lửa Quỷ." Cậu tặc lưỡi, nhét đũa phép vào túi. Cậu giơ cao tay, nhắm mắt lại và tập trung vào tàn tích còn sót lại của linh hồn con Basilisk.

Cậu tìm thấy một khối đen bị mắc kẹt bên trong bộ xương, một nụ cười dần hiện lên trên mặt. Mở mắt ra, cậu lộ ra đôi mắt xanh lá sống động phản chiếu Lời nguyền Giết Chóc, một nụ cười thâm hiểm trên mặt.

§Cô đây rồi. Hãy sống dậy từ cõi chết, Amarantha yêu dấu.§

Khối đen phản ứng ngay lập tức với giọng nói hấp dẫn của cậu. Mặc dù đó vẫn là giọng nói của một đứa trẻ, hơi cao vút và không quá giống với giọng cậu từng có. Linh hồn vẫn phản ứng, cảm nhận được sức mạnh bên trong cậu khi khối đen di chuyển về phía bàn tay đang dang rộng. Cậu cười toe toét, ôm khối đen vào lòng. Cậu ầu ơ với linh hồn lang thang, đôi mắt lấp lánh.

§Hãy tha thứ cho ta vì đã giết cô, người yêu dấu của ta, có vẻ như ta đã tỉnh dậy quá muộn. Dù sao đi nữa, cô vẫn sẽ tiếp tục phục vụ ta một cách siêng năng, đúng chứ?§ Harry xin lỗi, linh hồn đen tối biến thành một dải ruy băng, quấn quanh cánh tay cậu. Cậu cảm thấy hài lòng về điều đó.

Đã lâu rồi cậu mới lại ôm Basilisk trong tay. Các dòng thời gian thật mong manh, và với phản ứng của Amarantha đối với cậu, thì ít nhất một trong những hoá thân trước đây của cậu là một phần của dòng thời gian mà cậu hiện đang tồn tại. Đó là một vấn đề với sự tái sinh của Harry. Một hoá thân của cậu có thể tồn tại trong cùng một dòng thời gian, cùng một vũ trụ, miễn là chúng không bao giờ trực tiếp tương tác. Hóa thân là những người sở hữu linh hồn hiện tại của cậu, chứ không phải những bản thể biến thể.

§Ta hứa sẽ sớm khôi phục vinh quang cho cô. Ta chỉ cần chút thời gian... và máu của một người nào đó.§ Cậu lẩm bẩm, vuốt ve khối đen. §Cô sẽ kiên nhẫn, phải không?§

Khối đen quấn chặt lấy cánh tay cậu. §Vâng... thưa chủ nhân.§

§Tuyệt vời. Cuối cùng thì đặt cô ở đây là một ý tưởng hay. Chắc giờ cha ta đang bực bội lắm đây.§ Harry nhếch mép. Khối đen - giờ thì Harry thích gọi là hồn ma, dường như rung lên như thể đang cười cùng hắn. Hắn không kìm được mà xu nịnh nó. "Cô gái ngoan." Hắn nói bằng tiếng Anh, vung tay khi hồn ma bay trên tay cậu.

Bóng ma cuộn tròn và rụt rè, trước khi từ từ bị ép lại thành một kích thước ngày càng nhỏ. Bóng ma càng sẫm màu khi nó càng nhỏ lại và một viên đá quý màu xanh lá sẫm rơi vào lòng bàn tay Harry. Hồn ma bị giam cầm bên trong nó, lẩm bẩm khe khẽ khi cậu nâng nó lên.

"Sẽ mất nhiều thời gian để ta lấy được máu của tên khốn đó. Thật tình, ta ganh tị với hắn vì hắn thực sự có quan hệ huyết thống với cha và anh trai."

Harry bước ra khỏi phòng với viên đá quý màu xanh lá trong tay, đi lên cầu thang tới chỗ Myrtle đang trung thành canh gác nhà vệ sinh. Cậu nhếch mép cười, trước khi lộ ra vẻ biết ơn về phía con ma. "Myrtle! Cô thực sự đã canh gác." Cậu thốt lên với giọng ngạc nhiên đầy giả tạo.

Myrtle quay về phía cậu với một nụ cười rạng rỡ. "Tất nhiên rồi! Sao tôi lại không làm vậy chứ?"

Harry gãi đầu. "À... Thực ra thì tôi không ngờ cô lại chu đáo đến vậy... Dù sao thì bạn bè tôi cũng thường xuyên nói với tôi như thế." Cậu lẩm bẩm. Nó không hoàn toàn là nói dối. Hermione đã kể lể với giáo viên trong năm nhất và nhiều người cậu tin tưởng đã đâm sau lưng cậu bằng cách tiết lộ hành động của cậu cho người khác. Trong kiếp sống đầu tiên của mình, họ có phần phiền toái vì cách Dumbledore dễ dàng thao túng họ - nhưng ai có thể trách những đứa trẻ ngu ngốc khi chính cậu cũng vậy?

Myrtle há hốc mồm, "Ôi trời! Họ thật là những kẻ tồi tệ!"

"Ồ! Ồ không. Họ thật tuyệt vời, thực sự là như vậy, nhưng đôi khi... đôi khi họ nghĩ rằng những gì họ đang làm là tốt nhất cho tôi. Có thể nói là họ đôi khi khá kiểm soát." Cậu cười khúc khích một cách lo lắng, tránh nhìn thẳng vào Myrtle. Ảo ảnh đã được thiết lập và bất cứ ai nhìn thấy cậu đều có thể nghĩ rằng cậu có những người bạn độc đoán. Đôi khi cậu có; dưới hình dạng của Hermione Granger. "Họ là những người bạn tốt..."

"Thế à - tôi thì không nghĩ vậy! Họ nên tôn trọng quyết định và sự riêng tư của cậu." Myrtle hừm một tiếng, khoanh tay lại. Giọng nói của cô nghe khá dữ dội và hung hăng khi cô lên tiếng. Xét cho cùng, Myrtle Warren là nạn nhân của nạn bắt nạt nghiêm trọng khi còn học ở trường và chết đơn giản vì cô là một phù thủy gốc Muggle. Biết rằng ai đó đang bị quấy rối theo cách tương tự như bắt nạt khiến cô rùng mình và nổi giận.

Đây là một trong số ít lý do khiến Harry quyết định rằng Myrtle và Peeves là những hồn ma yêu thích của cậu ở Hogwarts. Myrtle ngây thơ do lòng đồng cảm và sự cảm thông sâu sắc của cô, còn Peeves là một kẻ gây rối tuyệt vời mang lại niềm vui cho cậu.

"À... Cảm ơn Myrtle nhé." Cậu nhẹ nhàng cảm ơn cô. "Thành thật mà nói, tôi định biến căn phòng thành nơi nhỏ của riêng mình. Ở cạnh những người khác khá ngột ngạt và..."

"Ồ! Tôi hoàn toàn hiểu điều đó. Khi còn là học sinh, tôi thường đến đây để tránh Olive Hornby một thời gian " Cô giải thích. "Tôi hứa sẽ giữ bí mật chuyện này."

"Điều đó thật an ủi. Nhìn theo hướng tích cực thì! Mỗi lần tôi phải đến căn phòng, tôi sẽ gặp cô." Cậu cười khúc khích, toe toét với cô. "Thật vui khi tôi có một người bạn hiểu chuyện."

Bóng ma khựng lại, trước khi bật khóc nức nở vì sung sướng. Đây là điểm yếu lớn nhất của Myrtle Warren. Cô là một đứa trẻ không bạn bè khi còn sống và giờ là một bóng ma bị phần đông học sinh ghét bỏ. Cô ấy dễ bị tổn thương bởi lòng tốt và việc trở thành bạn của ai đó là một phước lành.

"Hẹn gặp lại sau Myrtle!"

"Hẹn gặp lại Harry!"

Harry rời khỏi nhà vệ sinh, xoa ngón cái vào viên đá quý màu xanh lá. Cậu cảm thấy hài lòng với sự nhiệt tình và háo hức của Myrtle đối với mình. Xác thực là lũ ma đặc biệt hữu ích đối với cậu.

---------------------

"Anh bạn, bồ đã ở đâu thế." Ron hét lên. Trông cậu ấy khá kích động vì đã tìm Harry cả vài tiếng rồi. "Bồ khiến Hermione lo lắng lắm đấy! Bồ nên nói với bọn mình là bồ bận, bọn mình sẽ hiểu và- và- bồ có bao giờ ăn gì không? Cậu trông vẫn hốc hác như que củi. Lạy Merlin phù hộ." Ron lầm bầm.

Harry mỉm cười, gật đầu khi Ron càu nhàu với cậu. Hai người di chuyển hiệu quả khi Harry dẫn đầu. Ron không nhận ra mình đang bị điều khiển. Harry khá vui mừng vì sự thiếu hiểu biết của cậu, di chuyển về phía đại sảnh đường. Khi Harry rời khỏi căn phòng thì đã đến bữa trưa, viên ngọc của Amarantha giờ được đeo trên một sợi dây chuyền quanh cổ cậu. Cậu giấu nó dưới áo đồng phục, cảm thấy thoải mái bởi sự hiện diện của con Tử Xà.

"Ồ! Harry. Cuối cùng Ron cũng tìm thấy bồ rồi." Hermione mỉm cười, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh. Harry lặng lẽ ngồi cạnh Hermione, còn Ron ngồi đối diện họ. Cô ấy đang mở một cuốn sách ra khi ăn, liếc nhìn cậu với một chút quan tâm nhưng vẫn tiếp tục mỉm cười.

"Harry, bạn thân, đây là một ít thịt gà. Và một ít thịt xông khói. Và một ít-"

"Trời đất ơi, Ronald, thế là quá nhiều!" Hermione thốt lên, cau mày nhìn đống thức ăn ngày càng cao chất trên đĩa của Harry. Chàng trai tóc đỏ chỉ biết rít lên.

"Bồ bắt đầu nghe giống mẹ mình rồi đấy." Ron đáp trả, nhưng vẫn tiếp tục lấy thức ăn cho Harry.

Harry thấy buồn cười. Ron cứ khăng khăng rằng Hermione đang cư xử như bà Weasley, trong khi thực tế chính là Ron. Giống như cách Harry nhớ nó. Ron là người luôn chăm sóc cậu khi họ còn nhỏ, và Hermione thì giống như người cha nghiêm khắc trong nhóm. Rõ ràng cậu là đứa trẻ phải đối phó với cảnh bố mẹ cãi nhau.

"Đừng lo lắng 'Mione. Ron chỉ lo lắng thôi. Thật không may, mình đã quên mất bữa sáng." Harry thừa nhận khi cậu cắn miếng thịt xông khói trên đĩa. Cậu không ngạc nhiên khi Ron đập tay xuống bàn.

"Harry James Potter!" Thật vậy, giọng của Ron nghe như mẹ cậu ấy. "Không được. Bỏ. Bữa sáng! Đó là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày. Cậu muốn đói cả ngày à?"

"Và bồ bảo mình nghe giống mẹ bồ sao." Hermione đảo mắt, nhưng lại nheo mắt nhìn Harry. Cô ấy trông hơi thất vọng về cậu, lắc đầu. "Nhưng mình đồng ý với Ron. Kỳ thi sắp đến rồi Harry! Bồ định học với cái bụng đói sao?"

"Và, bồ thậm chí có ngủ đủ giấc không?!" Ron ré lên, chỉ tay về phía quầng thâm dưới mắt Harry.

Tiếng cười bật lên từ đôi môi cậu, làm bạn bè giật mình. Harry hoàn toàn hạnh phúc khi gặp lại bạn bè mình. Cậu đã tham lam, mong muốn và ước có thể gặp họ nhưng lại không thể thỏa mãn khao khát đó. Sau khi là Orpheus, cậu đã không thể gặp bạn bè trong một thời gian dài. Cậu hài lòng khi thấy họ lại hành động như cha mẹ mình một lần nữa.

"Cảm ơn các cậu." Cậu thì thầm. "Hôm qua mình không ngủ được nhiều. Đêm qua trong ký túc xá hơi nóng."

"Ồ... điều đó có thể hiểu được. Ai đó đã nói rằng Neville ngáy to đến mức có thể nghe thấy từ phòng sinh hoạt chung." Hermione bình luận.

Harry và Ron lập tức nhìn nhau, cậu bé tóc đen nhếch mép. Mặt Ron đỏ bừng như tóc, ngại ngùng quay đi.

"À đúng rồi... Neville chắc chắn là người đã ngáy." Harry cười khúc khích, thong thả ăn đồ ăn.

Hermione lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào cậu. "Phép lịch sự của bồ dường như đã được cải thiện."

Harry cứng người. Cậu nhìn xuống con dao và nĩa đang cầm, nuốt ực khi nhận ra Hermione nói đúng. Những lễ nghi hoàn hảo đã được khắc sâu vào linh hồn cậu sau vô số bài học về các chủ đề như vậy. Không thể loại bỏ một thói quen đã gắn bó với cậu trong nhiều kiếp sống. Nhưng cậu lại là Harry Potter một lần nữa. Cậu bé được nuôi lớn trong một gia đình Muggle và được dạy một chút phép tắc, cả phù thủy và Muggle. Đó là một vấn đề. Một sự bất tiện khác bào mòn sự kiên nhẫn của cậu.

"Ồ ... kỳ lạ ... có lẽ là do mình mệt mỏi. Cuối cùng mình đã mơ về một phiên bản giả tưởng quý tộc của chúng ta. Trong giấc mơ, cụ Dumbledore là một vị vua, 'Mione là một học giả, và Ron là thành viên của một gia đình Nam Tước." Cậu nói đùa, hào hứng kể về giấc mơ của mình.

Hermione ngay lập tức chú ý khi nghe đến quý tộc giả tưởng. Đó là một thể loại tiểu thuyết Muggle. "Thế à? Còn bồ thì sao?"

Harry lẩm bẩm, "Cuối cùng thì mình với xuất thân là thành viên của một gia đình Hầu Tước đã sa sút. Malfoy... thật không may, là một gia đình Công Tước. Kẻ-mà-ai-cũng-biết cũng ở trong giấc mơ. Hắn ta là vua của vương quốc thù địch mà Malfoy là một phần trong đó."

"Điều đó thực sự khá thú vị. Kể tiếp đi." Hermione thừa nhận, háo hức lắng nghe trong khi cô cắn bánh mì trên đĩa. Harry không thể nhịn được cười tự mãn.

Khả năng tạo ra những câu chuyện phức tạp là thứ cậu có được trong một kiếp sống. "À, gia đình mình được coi là một gia đình sa sút vì mình là thành viên cuối cùng. Gia đình của mẹ là một gia đình Nam Tước và họ hàng của mình muốn tống tiền mình để lấy gia tài! Nhưng cuối cùng, mình được cứu bởi một nhóm hiệp sĩ đưa mình đến gặp nhà vua, cụ Dumbledore."

"Bạn thân, bồ giống như một tiểu thư gặp nạn vậy." Ron thẳng thừng nói. Cậu ấy hét lên khi Hermione đập sách vào mặt mình. Cô mọt sách trông hoàn toàn bị xúc phạm, trừng mắt nhìn Ron trước khi giục Harry tiếp tục.Còn Ron tội nghiệp đang ôm má bị bầm.

Harry cười khúc khích, lôi kéo Hermione vào âm mưu của riêng mình. Cậu từng thích kể chuyện, đặc biệt là khi cậu là Arcturus. Sáng tác những câu chuyện để thỏa mãn trí tò mò và sự sáng tạo của Dorea. Ít nhất một phần tư trong số những câu chuyện do cậu tạo ra có Dorea là nhân vật chính, người anh hùng chiến thắng định mệnh. Một số câu chuyện về kiếp sống đầu tiên của cậu, được thay đổi theo cách mà nghe không thể tin được - không phải là cậu cần phải làm nhiều việc với những thay đổi đó.

Hermione hoàn toàn bị choáng ngợp, hào hứng kể về việc mình đã đọc rất nhiều sách về thời nhiếp chính. Chủ yếu là lãng mạn, nhưng bất kể thời nhiếp chính. Chúng là tiểu thuyết, hư cấu, nhưng suy nghĩ về việc bản thân là một phần của thế giới đó khiến cô ấy tan chảy. Harry hiểu cảm xúc của cô. Tiểu thuyết thường nghe hay hơn thực tế. Cậu đã từng tuyệt vọng tìm cách thoát khỏi thực tại, và chìm đắm trong sách vở cho đến khi coi thư viện như nhà của mình.

"Chờ đã - vậy là cụ Dumbledore nói cậu là người được chọn vì một lời tiên tri chết tiệt sao? Nghe thật vô lý!" Ron chế giễu. Cậu ấy sẽ không thừa nhận điều đó, nhưng cuối cùng lại bị cuốn hút vào câu chuyện khi nghe thấy Ron trở thành hiệp sĩ.

"À... điều đó có thể hợp lý..." Hermione lầm bầm. "Nhưng những lời tiên tri có thể được giải thích theo nhiều cách. Ai biết được người được nhắc đến trong lời tiên tri là ai? Có lẽ vị vua độc ác mà lời tiên tri đề cập không phải Kẻ-mà-ai-cũng-biết mà là một người khác trong tương lai." Cô ấy cố gắng lý luận, trông hoàn toàn khó chịu. "Với mức độ phức tạp và phi logic của những lời tiên tri, mình mãi mãi biết ơn vì đã bỏ môn Tiên Tri."

"Đúng rồi, về chuyện đó - mình có thể bỏ Tiên Tri để học Cổ Ngữ Rune." Harry bình luận, khiến bạn bè ngạc nhiên. Hermione trông rất thích thú, trong khi Ron cau mày.

"Tại sao? Mình không muốn bỏ Tiên Tri..." Ron lầm bầm.

Harry cau mày, nhưng lắc đầu và nắm lấy vai Ron. "Ron, bạn thân, bồ không cần phải bỏ Tiên Tri. Thực ra, bồ giỏi vô cùng ở môn đó!" Cậu khuyến khích. Harry thực sự không nói dối. Ron quả thực có tài năng.

"Mình giỏi sao?"

"Bồ ấy giỏi ư?"

Harry lắc đầu, bực bội vì cả hai. "Đúng rồi, bồ giỏi đó! Nhớ khi bồ dự đoán mình sẽ đau khổ nhưng mình sẽ hạnh phúc về điều đó không?" Ron giật mình. Giờ đây, khi Harry nghĩ về điều đó - Ron thực sự có một năng khiếu bói toán khiến cậu hơi sợ. "À, mình hạnh phúc... nhưng vì Sirius vẫn đang trốn chạy... mình..."

"Đau khổ." Ron nhận ra, thở hổn hển. "Quần của Merlin, mình đã dự đoán tương lai! Nó mơ hồ, nhưng mình đã làm được!"

Hermione chỉ ậm ừ, nhưng trông có vẻ tự hào. Mặc dù cô có thể cực kỳ ghét môn Tiên Tri, nhưng cô ấy rất vui khi thấy bạn mình hạnh phúc vì giỏi môn đó. Cô cũng vui vì Harry đang theo đuổi những môn học khó hơn.

"Mình sẽ mua cho bồ một bộ bài Tarot vào Giáng Sinh." Harry nói đùa, khiến Ron đỏ mặt. Hermione khúc khích, gật đầu đồng ý. "Bồ nên dự đoán tương lai của chúng ta. Biết đâu, có lẽ mình sẽ tìm được bạn gái và cậu sẽ có một tầm nhìn về việc chúng ta không hợp nhau."

Hermione toe toét, "Có lẽ không phải là lời khuyên về mối quan hệ, nhưng bồ có thể giúp được... một chút." Cô ấy ấn ngón trỏ và ngón cái lại với nhau, cười trêu chọc Ron. "Nhưng cậu phải tự giải quyết vấn đề đó trước khi bắt đầu khuyên bọn mình ."

"Mình đồng ý với 'Mione."

Ron bĩu môi, giận dữ và nhìn đi chỗ khác. "Mình có những người bạn thật tuyệt vời." Cậu mỉa mai nói , nhưng đôi mắt lại thể hiện sự yêu mến sâu sắc.

Harry cảm thấy ấm áp khi nhìn hai người cãi nhau và trêu chọc nhau. Đã nhiều năm, có lẽ là nhiều thế kỷ kể từ lần cuối cùng cậu thấy họ như thế này. Nhưng Harry thực sự tham lam, và đã tập trung vào bản thân mình nhiều hơn là bạn bè. Cậu quan sát họ trong trạng thái tự nhiên của họ, cảm thấy sự ích kỷ của mình lại trỗi dậy. Cậu muốn mọi thứ vẫn giữ nguyên, không làm gì cả và nhìn thế giới cháy rụi trong khi dành phần đời còn lại để vui vẻ với bạn bè. Nhưng cậu không thể.

Đôi mắt xanh ngọc lục bảo rực rỡ chạm vào đôi mắt xanh nhạt dịu dàng, lấp lánh sau cặp kính hình bán nguyệt. Một ánh nhìn quá quen thuộc với cậu. Cậu mỉm cười, vẫy tay chào Hiệu Trưởng, người cũng vẫy lại.

Tên thao túng khốn kiếp. Cậu nghĩ bụng trong khi vẫn giữ nụ cười trên môi, đảm bảo không nhìn thẳng vào Hiệu Trưởng. Tâm trí của cậu không phải là nơi mọi người có thể tùy ý bước vào.

Xét cho cùng, cậu lại là Harry Potter.

---------------------
---------------------

Ghi chú của tác giả:
Hóa thân - đây là những kiếp sống của Harry Potter được đề cập đến. Họ là những con người khác nhau nhưng có cùng một linh hồn trong cơ thể.

Biến thể - phiên bản khác nhau của con người(Harry Potter). Đừng nhầm lẫn với hóa thân. Linh hồn của họ hơi khác nhau một chút.

Nếu bạn gặp khó khăn trong việc phân biệt Hóa thânBiến thể, hãy lấy đây làm ví dụ. Malcolm là một hoá thân, trong khi Harry Potter trong vũ trụ của cậu, cháu trai của cậu, là một biến thể. Một ví dụ khác, Orpheus là một hóa thân, trong khi em trai đỡ đầu của cậu ta là một biến thể.

Thấy sự khác biệt? Hóa thân là các kiếp sống của Harry Potter trong khi Biến thể là những phiên bản khác của Harry Potter. Tôi hi vọng cái này giúp được!

Mặc dù tôi đoán rằng những người hâm mộ Marvel đọc bài viết này sẽ hiểu ngay biến thể là gì. Nó gần giống hệt như Marvel khi nói về Biến thể, nhưng có các yếu tố hơi khác một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro