Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bồ không cảm thấy giáo sư Snape gần đây có chút kỳ quặc sao?" Hermione có chút kỳ quái hỏi khi nhìn giáo sư Độc dược, vừa nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên, rời khỏi lớp học.

Ron có chút không kiên nhẫn: "Có gì kỳ quái? Hôm nay Snape lại đem Neville cấm túc" 

" Là giáo sư Snape, Ron!" Hermione cáu kỉnh sửa lại.

Harry dừng thu dọn vạc dầu cùng sách giáo khoa, quay đầu nhìn hai người bạn: "Ừm, kỳ thực tớ cũng cảm thấy... ừm, giáo sư Snape có chút kỳ lạ."

Hermione hai mắt sáng lên: "Đúng vậy! Hôm nay thầy ấy còn kêu tớ phát biểu! Sau khi tớ trả lời đúng hết thảy, Snape giáo sư cũng không có chế nhạo tớ, chỉ là mời tớ ngồi xuống! Thầy còn cho Gryffindor năm điểm! Ôi chao! Chúa ơi, điều này thật không thể tin được!"

"Đúng vậy, tớ đang nói về điểm thưởng." Harry lẩm bẩm.

"Ồ, quên nó đi!" Ron thốt lên, "Được Snape gọi đến để trả lời các câu hỏi là điều rất đáng ngạc nhiên đối với bồ, nhưng đó là điều mà Harry và Neville chỉ mơ ước thoát khỏi!"

"Nếu như chỉ là chuyện hôm nay, đương nhiên không có việc gì." Hermione trợn tròn mắt, "Nhưng tớ phát hiện mấy ngày nay Snape giáo sư luôn nhìn tớ, là luôn luôn, mặc dù không có một chút biểu tình... có gì lại xúc phạm thầy ấy sao?"

"Snape giáo sư không phải luôn như vậy sao?" Ron lẩm bẩm, cầm sách đi theo bạn mình đi ăn tối.

"Tất nhiên là không. Biểu cảm của Snape giáo sư tinh tế hơn, hoặc ít hơn, thầy ấy chưa bao giờ có một khuôn mặt vô cảm thực sự." Hermione đưa ra một ví dụ, "Thật ra, nếu bồ quan sát kỹ, bồ sẽ phát hiện ra rằng thầy ấy thường trừng phạt Harry. Nhưng gần đây Snape giáo sư tựa hồ rất tức giận Neville, hơn nữa đối mặt với Harry, thầy ấy luôn có ánh mắt phức tạp, nhưng hiện tại thầy ấy nhìn Harry giống như nhìn Neville, không có gì khác nhau. . . "

Harry ngây người nhìn cô.

Hermione tiếp tục nói: "Đương nhiên không phải! Bất quá Snape giáo sư tối nay đi tuần tra, buổi tối tớ muốn đi ra ngoài, dù khả năng cao là tớ bị thầy ấy bắt lại."

"Hermione bồ điên rồi!" Ron lại mắng một tiếng, "Kỳ thật, bồ càng có khả năng bị Filch nhốt lấy!"

"Ồ, Filch rời trường vì lý do nào đó sau Giải đấu Tam Pháp thuật, phải không?" Hermione sốt ruột trả lời, "Tuần tới là kỳ thi cuối kỳ, và mình không muốn bị đuổi chỉ vì một giáo sư nào đó có ấn tượng xấu về tớ. Lý do xứng đáng với P..."

"Làm sao có thể..." Ron lầm bầm lầu bầu, cùng Harry ở bên cạnh trao đổi ánh mắt.

Quên đi, hai người thầm nghĩ, dù sao Gryffindor hiện tại điểm số cũng không đáng duy trì.

.....

Vì vậy, khi Snape bắt gặp Hermione mặc Áo choàng Tàng hình trong hành lang vào lúc nửa đêm, nhấc chiếc áo choàng lên với vẻ mặt tự hào và nói "Mr. Potter"

Phía dưới Hermione chớp mắt kính nhìn hắn, thậm chí còn cẩn thận lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Snape giáo sư. . ."

Snape giật lại mũ áo choàng của mình.

Hermione giãy giụa từ trong áo choàng chui ra: "Giáo sư, xin đừng vì ta mà trừ điểm Gryffindor, ta tình nguyện bị người cấm túc đến cuối kỳ khảo hạch!"

Snape có chút bực bội dời đi ánh mắt "Không, ta sẽ không giam giữ trò, hơn nữa ta thật sự không có ý định làm như vậy..." Hắn đúng lúc dừng lại, Hermione lại kinh ngạc mở to hai mắt.

"...Trừ năm điểm từ Gryffindor," Snape nghiến răng mà nói.

Hermione không biết giáo sư tại sao đột nhiên trở nên không bình thường, nhưng cũng không ngăn cản được cô nhịn cười, mạnh dạn cùng Snape nói lại: "Không, giáo sư, thực xin lỗi hành vi của ta, ta là tự nguyện nhốt lại. Giáo sư... không, ta yêu cầu người cấm túc ta." Cô cẩn thận quan sát biểu hiện của Snape rồi thay đổi lời nói.

Đây là lần đầu tiên có người tự nguyện bị hắn nhốt lại, nhưng người này lại là hắn hiện tại cuối cùng không muốn gặp người. Đến sớm hay muộn, nhưng vào lúc này... Snape cau mày dời tầm mắt đến một góc khác của hành lang, không nhìn cô gái trước mặt: "Ta từ chối, Granger tiểu thư, trò mau trở về phòng đi."

Mặc dù trong lòng dâng trào tình cảm đang gào thét "Giữ trò ấy lại!! Cho trò ấy thêm điểm!" Snape rất kiềm chế xoay người chuẩn bị rời đi.

Thấy hắn chuẩn bị rời đi, Hermione vội vàng, có lẽ là Snape dị thường cho cô dũng khí,nắm lấy ống tay áo rộng thùng thình áo choàng đen: "Giáo sư, người chưa bao giờ cấm túc ta. Bạn của ta, chúng ta phạm sai lầm đều bị giáo sư trừng phạt, và ta cũng phạm sai lầm."

Thì ra là một con sư tử nhỏ muốn thử cảm giác mạnh giống bằng hữu nó, Snape mới cảm thấy nhẹ nhõm, cũng may không bị trò ấy nhìn thấu nội tâm. Nhưng rồi trong lòng hắn có gì đó một chút thất vọng. Hắn cảm thấy mình bị cắt thành hai phần, một phần kiểm soát hành vi của mình một cách lý trí và khiến bản thân nhận thức rõ ràng rằng những cảm xúc đó là không phù hợp và sai trái, và sẽ tự mình giải quyết vào một ngày nào đó, nhưng phần còn lại, hắn hy vọng được Granger chú ý đến..

"...Ngày mai không có lớp Độc dược, Granger tiểu thư." Snape dần dần trống rỗng, "Khi nào trò tan học, đến hầm của ta."

"Cảm ơn giáo sư." Hermione buông áo choàng của hắn ra, nhìn lại lần cuối vẻ mặt hiếm thấy thậm chí có phần ngoan ngoãn hiếm có của vị giáo sư nghiêm khắc thường ngày này, dũng khí không biết từ đâu dâng lên khiến cô cười trêu chọc: "Mười điểm, Slytherin~, vì lòng tốt của giáo sư Snape."

Cô nói xong liền xoay người bỏ chạy. Ôi Merlin, cô ấy vừa nói gì vậy! Cô thậm chí còn nhấn mạnh vào chữ Slytherin!

"...Gryffindor lại bị trừ năm điểm vì xúc phạm giáo sư." Giọng nói trầm thấp của Snape từ phía sau truyền đến, nhưng Hermione luôn cảm thấy mình có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi trong đó.

Hermione nhìn xuống, gần như bật cười.

Vị giáo sư dị thường... dễ thương đến không ngờ.


--------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro