Chap 9: Lễ phân loại- Truyện chưa từng có ở lịch sử Hogwarts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lẽ ra đăng chap này từ 2 tuần trước nhưng máy bị virut nên mất toàn bộ 5 chương mình thức xuyên đêm để viết cùng với bức thư tình rồi :( mình sẽ cố viết lại bức thư một lần nữa, mong mọi người thông cảm nha.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Gương mặt lông lá của lão Hagrid hớn hở trên biển đầu người.


- Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta.

Mò mẫm, loạng choạn, bọn trẻ đi theo Hagrid xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp. Hai bên đường tối đến đến nỗi Harry nghĩ là mình đang đi giữa những hàng cây dày đặc. Cả đám im thin thít. Neville thằng nhỏ làm mất cóc, chi dám thút thít một hai lần.

Hagrid ngoái đầu ra sau, nói:

- Chút xíu nữa là cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đây! Qua khúc quanh này là thấy ngay.

Một tiếng Ô rất to đồng thanh vang lên.

Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao.

Lão Hagrid chĩ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to:

- Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!

Neville cùng Hermione theo Harry và Ron lên thuyền. Harry, một mình một thuyền, kêu to lần nữa:

- Mọi người lên thuyền hết chưa? Xong rồi thì... tiến lên!

Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như mặt gương. Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn lên toà lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hùng vĩ khi đoàn thuyền đưa chúng chui qua một tấm màn, kết bằng những dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả một cái cửa rông thênh thang mở ra trên vách núi. Cửa này dẫn vào một đường hầm tối om, có lẽ là con đường ngầm chạy dười chân lâu đài, đến một bến cảng cũng nằm sâu dưới đất. Cập bến, bọn trẻ bèn lục tục trèo lên bãi đầy sỏi đá. Còn lão Hagrid đi kiểm tra lại những chiếc thuyền xem còn sót thứ gì không. Lão kêu lên:

- À, ra mày! Có phải con cóc của cháu đây không?

Neville mừng rỡ giơ tay ra:

- Trevor!

Cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, nhắm theo anh đèn của lão Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng toà lâu đài.

Bọn trẻ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.

- Mọi người đông đủ cả rồi hả? Cả con cóc của cháu vẫn còn đó chứ?

Nói xong, lão Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa toà lâu đài ba lần.

Cánh cửa lâu đài tức thì mỏ ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, đến nỗi ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu Harry là chớ có mà lôi thôi với bà.

Lão Hagrid giới thiệu:

- Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall.

- Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi.

( Đoạn trên mình lấy nguyên từ tập 1 vì đây là đoạn tả cảnh trường và theo mình để miêu tả rõ nhất ngôi trường này thì nên để nguyên tác)

Tôi quay sang Draco, hỏi nhỏ: ' Draco à, cậu vẫn vào Slytherin à?'

Draco lườm tôi một cái, lạng lùng nói : ' Còn phải hỏi à?'

Quay sang Harry và Ron, thấy hai đứa vẫn đang hứa hẹn nhau cùng vô Gryfindor, tôi chợt tưởng tượng ra cảnh tượng nhật báo tiên tri đăng tin: " Cuộc tình giữa Slytherin và Gryfindor- Làn đầu tiên trong lịch sử!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!'

Trong lúc thất thần, bỗng có một bàn tay đập nhẹ vào vai tôi: " Cậu ơi?"

Quay lại, thì ra là cô bạn tóc xù Hermione, cậu ấy có vẻ ngượng ngùng mà hỏi tôi:

" Mình là Hermione Ganger, bạn là"

" Xin chào, Arya Potter, rất vui được gặp bạn. Bạn là người đã bỏ chạy lúc trên tàu đó hả? Nếu dọa phải bạn thì cho tụ mình xin lỗi nhen "

" Không sao đâu bạn, mình chỉ ngạc nhiên thôi, kia là anh trai bạn à, mình mất một lúc mới phân biệt được đó, rất vui được làm quen với bạn, mình gọi bạn là Arya nhé? bạn có thể gọi mình là Mione "- Hermione nói nhanh đến mức tôi suýt thì nghe không rõ.

Trong lúc tôi còn mải tán truyện với Hermione, giáo sư McGonagall đã dẫn chúng tôi băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Tôi có thể nghe âm âm tiếng của hàng trăm giọng nói vang sau cánh cửa bên phải - có lẽ cả trường đang tập trung đâu đây. Nhưng giáo sư McGonagall lại đưa chúng tôi vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng tôi đứng túm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu.

Giáo sư McGonagall cất lời:

- Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá.

- Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tao nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà - một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa.

- Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ.

Tôi vội quay sang giới thiệu Hermione cho Harry, Ron, Draco. Ron tỏ ra vô cùng thích Hermione, khác hẳn với nguyên gốc nha, Đến Draco cũng mỉm cười thân thiện với Hermione là tôi ngạc nhiên vô cùng. Nhưng phản ứng của Harry lại làm tôi lo lắng nhất: Ngẩn người nhìn cô ấy một lúc, mắt hồng lên. Draco cũng chú ý, vội vàng ôm Harry quay lại. Ron và Hermione nhìn nhau ngạc nhiên.

Draco trao cho tôi một ánh mắt lát nữa gặp. Harry đã trở lại bình thường, xin lỗi Hermione và cười tươi với bạn ấy, nhưng trong mắt vẫn còn một chút mông lung khiến tôi bức rứt. Chính tôi cũng không hiểu sao mình lại như thế.

Chợt vang lên một giọng sắc lạnh:

- Tiến tới trước lễ phân loại sắp bắt đầu.

Giáo sư McGonagall đã quay trở lại, ra lệnh:

- Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta.

Chúng tôi chưa từng tưởng tượng nổi có một nơi nào lạ lùng và lộng lẫy đến như vậy. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Để tránh những ánh mắt nhìn chằm chằm, Harry ngước nhìn lên phía trên và thấy vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nồi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời.

Cả bọn nghe Hermione thì thầm:

- Nhìn ra ngoài trời sẽ bị hôn ám đó. Trong sách lịch sử Hogwarts có ghi như vậy.

Mọi người vội nhìn xuống, đúng lúc giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cai ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ.

Vậy đó chính là chiếc nón phân loại ư?? Đúng như tưởng tượng của tôi nha!! Thật là bẩn đó nha, tôi cực kì trông mong Draco đội nó nha, mong lần này sẽ không phân loại nhanh như vầy :v

Tôi nghe Ron thì thầm mắng hai anh sinh đôi của nó vì đã bịa đặt nghi lễ phân loại. Bên cạnh thì Hermione đang cố gắng an ủi Ron, còn Harry thì nhìn chằm chằm cái nón với biểu cảm tò mò vô cùng.

Bất chợt cái nón mở mồm là hài miếng vải rách, một giọng hát như đấm vào tai vang vọng khắp đại sảnh:

Ờ này ta dẫu không xinh

Nhưng mà chớ xét ngoại hình

Xét về thông minh, sắc xảo

Đố nón nào qua mặt ta

Các người cứ đội nón hoa

Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích

Không sao, ta đây chấp hết

Nón ta: phân loại Hogwarts

Những điều giấu chẳng nói ra

Ta đọc được từ trong óc

Hãy chải đầu và vuốc tóc

Đặt lên, ta nói cho nghe

Người nào vô Gryffindor

Cái lò luyện trang dũng cảm

Người nào vô Hufflepuff

Nơi đào tạo kẻ kiêng trung

Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng

Đáng tin, đúng người chín trực

Ai vào Ravenclaw được

Nơi đào luyện trí tinh nhanh?

Vừa ham học lại chân thành

Hoặc Slytherin cũng thế

Dạy cho ta đa mưu túc trí

Làm sai miễn đạt mục tiêu

Hãy đội lên! Hãy đội nào!

Đừng sợ sệt, nghe ta nói

Nghe ta nói, ta phân loại

Ngươi là ai, ở nhà nào

Hãy bình tĩnh, đội lên nào

Trong vành nón như tay ấm.

Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.

Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:

- Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Hannah Abbott!

Một cố bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây lát. Cái nón hô lên:

- Nhà Hufflepuff.

Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoang hô và vỗ tay chào mừng. Hannah đi đến ngồi ở dảy bàn của nhà Hufflepuff. Harry thấy con ma thầy tu béo vui vẻ vẫy tay với Hannah.

- Kế tiếp, Susan Bones!

- Nhà Hufflepuff.

Cái nón lại hô lên lần nữa, và Susan nhanh nhẩu tới ngồi bên cạnh Hannah.

- Terry Boot!

- Nhà Ravenclaw.

Dãy bàn thứ hai bên trái vỗ tay; nhiều thành viên nhà Ravenclaw đứng dậy bắt tay Terry; cậu bé đến nhập vào bàn của họ.

- Mandy Brocklehurst!

Cũng vô nhà Ravenclaw. Và:

- Lavender Brown!

Trở thành người đầu tiên được nhận vô Gryffindor. Dãy bàn cuối bên trái bùng nổ tiếng reo hò và vỗ tay. Harry thấy hai người anh sinh đôi của Ron huýt sáo mừng.

- Millicent Bulstrode!

Cậu này được phân về nhà Slytherin. Có thể la do Harry tưởng tượng, hoặc giả do nó đã nghe nói về Slytherin nhiều quá, nhưng quả là nó thấy đám nhà sk không dễ thương chút nào.

Bây giờ Harry bắt đầu thấy phát bệnh rồi. Nó nhớ lần chọn cầu thủ cho đôi thề thao trường cũ. Nó luôn luôn là người được chọn cuối cùng. Không phải vì nó chơi dở, mà vì không ai muốn Dudley nghĩ là mình thích Harry.

- Justin Finch - Fletchley!

- Nhà Hufflepuff.

Harry để ý khi đội vào cái nón thông báo kết quả ngay, nhưng có một số trường hợp hình như cái nó do dự một lúc rồi mới báo kết quả.

- Seamus Finnigan!

Là thằng bé tóc vàng đứng sắp hàng cạnh Harry. Nó phải ngồi chờ trên ghế gần cả phút trước khi cái nón tuyên bố nó được về nhà Gryffindor.

- Hermione Granger!

Cô bé chạy như bay lại cái ghế và chụp ngay cái nón lên đầu. Cái nón hô lên:

- Nhà Gryffindor.

Ron mỉm cười vỗ tay nhiệt tình. la hét ủng hộ và được toàn bộ bọn năm nhất quay lại nhìn.

- Draco Malfoy.

Draco chậm rại bước đến đội cái nón. Cái nón thay vì phân loại ngay lập tức thì lại im lặng suốt 2 phút. Sự im lặng ấy đã khiến cả trường xôn xao, các thầy cô cũng ngạc nhiên vô cùng. Cho đến khi giáo sư McGonagall định bước đến thì cái nón hô to: Gryffindor!!!

Sự im lặng bao trùm toàn bộ đại sảnh. Suốt nghìn năm lịch sử Hogwarts, chưa một Malfoy nào được phân đến học viện nào khác ngoài Slytherin, chứ đừng nói là Gryffindor!!!!

Draco nhẹ bỏ chiếc nón xuống, bước đến ngồi cạnh Hermione, người đang tò mò vì sự im lặng đang bao trùm đại sảnh này. Dãy bàn Gryffindor thì nhìn Draco như người ngoài hành tinh, Cặp sinh đôi thì đang há hốc miệng, nhanh chóng chạy đến vỗ vai Draco chúc mừng.

Còn Dãy Slytherin thì im lặng sững sờ, các quý tộc nhỏ tuổi đang thi nhau mồm chữ O mắt chữ A trông cực ngộ :v

Giáo sư McGonagall tỉnh lại đầu tiên, gọn tên tiếp theo : Ronal Weasley.

Và tất nhiên, Cậu nhóc được phân vô Gryffindor.

.....

Rồi cũng đến: Arya Potter.

Tôi bước đi trong tiếng xì xầm của cả trường, đội cái nón vô, trong đầu vang lên giọng nói: Cô bé này kì lạ nhỉ. Thông minh có nhưng không quá xuất sắc, can đản cũng có, ừm xảo quyệt cũng có này. Cô bé hợp với Slytherin đó.

Tôi liều mình Nghĩ Làm ơn cho tôi vô Gryffindor đi, đừng vô Slytherin.

Cái nón có vẻ thấu hiểu tôi, hô Gryffindor, nhưng ngay trước khi tôi bỏ nón xuống, giọng nói ấy lại vang lên: "Nên nhớ, ngươi là Slytherin, đừng quên nhiệm vụ của ngươi"

Rồi đến phần mong đợi nhất,: Harry Potter!

Cái nón mất đến 5 phút để phân Harry vô Gryffindor. Tôi thấy mặt Harry trắng bệch, nhưng nhanh chóng hồi phục khi ngồi cạnh Draco. Anh quay sang và trao cho tôi một ánh mắt trấn an.

Rốt cục lễ phân loại cũng kết thúc, cụ Dum cũng đã phát biểu xong, mọi người cùng nhau ăn uống linh đình. Đang ăn, bỗng cái sẹo trên trán tôi nhói đau, ngẩng lên thấy Harry cũng đang bưng trán, tôi quay lên nhìn dãy bàn giáo sư, trừng nhìn Quirrel, ước cho ông bị ngã đập đầu thêm một lần nữa đi.

Đến lúc mọi người ăn xong, Cụ Dumbledore lại nói:


- Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường.

Tôi chợt nhận thấy nụ cười của các giáo sư khác, và Draco chợt tắt lịm.

Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:

- Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu:

Và cả trường gào lên:

Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts

Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều

Dù chúng tôi già hói

Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ

Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!

Những điều thú vị

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí

Ruồi chết và ít lông bụi

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết

Trả lại điều gì chúng tôi đã quên

Hãy làm hết sức mình

Phần còn lại để chúng tôi tự do

Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:

- Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!

Dân Gryffindor năm thứ nhất theo Percy đi len qua đám dông đang trò chuyện, ra khỏi sảnh đường, lên một cầu thang đá hoa cương. Chân cẳng chúng tôi lại nặng như chì, nhưng ấy là tại vì đã quá mệt và vừa ních xong một bụng đầy.

Đến khi vào được kí túc xá, tách khỏi bọn con trai, Tôi và Hermione cùng về phòng, nằm ngủ như chết, mong mai sẽ không sảy ra sự cố.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chap này đến đây thôi nhé :)

dạo này có ai mê thượng ẩn ko?? Hay quá à!!!!!!

chap sau dự là lên vào thứ 7 nhé.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro