[HP-TomHar] The Gambler - C33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The Gambler - Chapter 33

---

Thời tiết bên ngoài rất quang đãng, ánh mặt trời chiếu rọi ấm áp trên lâu đài Hogwarts. Harry nhìn ra cửa sổ, thấy mấy học sinh nhà Ravenclaw đang ngồi bên hồ Đen đọc sách từ bao giờ. Dạ dày kêu òn ọt mấy tiếng, cậu nhìn sang chiếc giường đã sớm trống trải, Tom đã rời đi từ sáng sớm, còn để đi đâu thì chắc chỉ có Merlin mới biết. Cậu rất hài lòng với điều này, cậu thậm chí còn không muốn gặp hắn bây giờ.

Harry không khỏi hậm hực, kí ức buổi tối ngày hôm qua chợt ùa về -

Tom đứng đó với biểu tình hài lòng.

Hắn đúng là tên khốn kiếp! Harry không thể tin nhìn người đang đứng trước mặt mình. Cậu có thể chấp nhận việc đấu tay đôi công bằng và sòng phẳng, nhưng với những trò lừa đảo bịp bợm? Chắc chắn không thể! Sao Tom dám lợi dụng cậu để che giấu tội ác tày đình của hắn, thậm chí còn sửa chữa ký ức của cậu!

"Thật không công bằng" - Harry thốt lên, kìm nén cơn giận của mình, và ngay khi nói ra những lời này, cậu chợt thấy mình thật ngu ngốc làm sao, vì rằng với Slytherin thì làm gì có thứ gọi là công bằng. Hành vi của Tom càng xác nhận điều này.

"Tôi không biết như thế nào mới gọi là công bằng, tôi cũng đâu có giết em?" - Tom chậm rãi tới gần Harry, không có vẻ gì gọi là hối hận, "Nếu như thi thể của em xuất hiện ở Rừng Cấm thì mọi việc còn trở nên thuyết phục hơn."

"Anh không giết tôi vì anh chưa có được thứ anh muốn." Harry nheo mắt lại, nếu không phải cậu tinh tế nhận ra những mâu thuẫn trong trí nhớ của mình, có lẽ những ký ức này sẽ biến mất mãi mãi, và cậu thậm chí không dám tưởng tưởng rằng Tom sẽ làm gì nữa với ký ức của mình. Tom còn chưa tra ra thân phận của mình, đây là lý do duy nhất hạn chế hành vi của hắn.

"Tôi không thích ánh mắt em nhìn tôi bây giờ." Tom cúi đầu, để cho hơi thở phả vào mặt Harry, " Em biết tôi rất buồn chán, nếu không có một chút thử thách kích thích, tôi còn có thể trở nên điên cuồng hơn." Tom đột nhiên híp mắt lại, "Tôi hình như hiểm lầm cái gì rồi, em không sợ chết, em sợ tôi nhìn thấy ký ức của em."

Harry nhắm chặt hai mắt.

"Em không biết Bế quan bí thuật." Tom khẳng định nói, hắn buồn cười khi thấy Harry nhắm tịt mắt lại không muốn mở ra, "Đừng chọc giận tôi, nếu không tôi sẽ phải cân nhắc đến việc sử dụng Giám Ngục để tìm ra đáp án."

"Ai biết được anh có nói thật hay không. Chưa biết chừng tôi vừa mở mắt ra, anh liền thi pháp với tôi?" Harry cười lạnh nói.

"Em không tin tưởng tôi, tôi rất buồn đấy, cưng à."

Hồi ức của Harry bị gián đoạn bởi bức chân dung Medusa trên tường, nàng nhắc nhở cậu rằng hai người bạn Gryffindor đang đợi ở bên ngoài. Harry nhìn sang đồng hồ báo thức, đã muộn hơn 1 tiếng so với giờ ăn bình thường của cậu, chẳng trách Hermione và Ron lo lắng. Tiết học đầu tiên vẫn là tiết Độc dược khó chịu, Harry xoa bụng càu nhàu, để tránh Snape tìm lý do trừ điểm thì cậu đành phải nhịn đói đến lớp. Harry thu dọn tất cả những thứ đang bày trên bàn vào cặp, đồ đạc bên trong va vào nhau loảng xoảng như muốn phản đối hành vi bừa bãi của cậu.

Cửa vừa mở ra, Hermione liền đẩy Harry ra đất. Cô cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, cuối cùng xắn hai ống tay áo lên, nhìn thấy dòng chữ trên cánh tay cậu thì kinh hãi kêu lên.

"Bọn mình nghe giáo sư McGonagall nói mụ Umbridge đã sử dụng bùa cấm với bồ, Harry! Tại sao bồ không nói với tụi mình. Ron và mình sẽ báo với các giáo sư! Đây là phạm tội mà!" Cô ôm Harry chặt đến nghẹt thở.

"Tụi mình không thấy bồ xuất hiện bên cạnh Marvolo sáng nay, mình nghĩ chắc bồ đang ở bệnh thất. Merlin à, Marvolo hắn ta trông thật kinh dị!", Ron sợ hãi nhớ lại ánh mắt của Tom khi nhìn mình, như thể hắn chuẩn bị sử dụng lời nguyền tra tấn lên người cậu vậy, "Bồ tèo, chuyện gì đã xảy ra giữa hai người vậy?"

"Mình cãi nhau với anh ta." Harry có thể nhận ra hai người bạn đang lo lắng, "Cũng không phải chuyện gì lớn."

Hai mắt Ron mở to, mồm há hốc đến độ có thể nhét trọn một quả trứng. Cậu không thể tin được mà thốt lên, "Mình chưa từng nhìn thấy Marvolo tức giận như vậy! Bồ nhìn đám Slytherin mà xem, nhìn đứa nào cũng sợ rúm người như lũ gà con! Một đứa năm nhất vô tình làm rơi thìa xuống đĩa, Marvolo đã tóm thằng nhóc lại, yểm bùa và bắt nó thực hiện lễ nghi ăn uống cả tiếng đồng hồ!:

"Mặc dù sau đó giáo sư Snape đã giải bùa chú cho nó, nhưng khổ thân thằng cu vãn không dám ngồi ăn một cách bình thường." Hermione tức giận lên án hành vi của Tom, tuy nhiên vẫn nghĩ thầm, "Đáng đời nhà Slytherin."

"Bồ cảm thấy tại sao hắn lại đối xử với học sinh nhà mình như vậy chứ?"

"Hermione, kỳ thật hắn đã cùng Harry đấu 2 lần, tình huống so với hóa đá còn tệ hơn nhiều.", Ron giậm chân, ủ rũ nói.

Thấy Hermione dường như muốn an ủi mình, Harry vội vàng chuyển chủ đề, "Đừng nghĩ tới cái tên phiền phức đó nữa, sáng nay còn xảy ra chuyện gì nữa không? "

Sắc mặt hai người bạn sáng lên, Hermione kích động nắm lấy bả vai Harry lắc liên tục.

"Tuyệt vời! Giáo sư Mcgonagall trở thành hiệu trưởng và đuổi Umbridge ra khỏi Hogwarts. Tất nhiên, có lẽ bồ còn biết chuyện này trước tụi mình, dù sao thì bồ cũng đã anh dũng "hi sinh" để đuổi mụ ta khỏi trường. Bù lại thì giờ học sinh mọi nhà đều có thái độ với bồ tốt hơn trông thấy.

"Mình chỉ có thể nói không thể tốt hơn được nữa, bồ chưa thấy đám Slytherin đâu, bọn họ hiện tại không thể tự ý trừ điểm chúng ta như trước nữa. Mình muốn tận dụng quyền huynh trưởng để cho bọn nó ăn đủ.", Ron gật gù, sờ sờ huy hiệu màu vàng trên ngực, nở một nụ cười rạng rỡ, "Mình nghĩ các huynh trưởng khác cũng nghĩ như vậy đó. Nãy trên đường tới đây, mình đã tóm được một tên Slytherin ngu ngốc đang bắt nạt nữ sinh Hufflepuff, liên trừ 30 điểm."

Lần này ngay cả Hermione cũng không nhịn được nở nụ cười, xem ra ngay cả cô nàng cũng nghĩ như vậy. Dạ dày của Harry lại kêu lên một cách khó chịu, Hermione lấy ra một chiếc bánh gói trong giấy từ túi của mình, yếm một bùa hâm nóng lên đó. Ngay lập tức chiếc bánh trở lại nóng hôi hổi. Harry cảm kích nhận lấy cho ngay vào miệng, lại nghe cô nàng hỏi, "Mà này, sao hôm nay bồ không đến nhà ăn? Marvolo thoạt nhìn thực tức giận."

"Mình cũng không biết anh ta có gì mà tức giận nữa, vì dù sao người nên tức giận là mình mới đúng." Harry chun mũi, "Anh ta đã ếm Lời nguyền độc đoán lên mình, khiến mình tham gia vào vở kịch trục xuất Umbridge— À, chắc mấy bồ không biết, đêm qua anh ta định báo thù mụ, sau đó đổ hết trách nhiệm cho mình, còn sửa trí nhớ của mình nữa! Mấy bồ tưởng đuổi Umbridge đi dễ dàng như thế à? Không, Fudge dùng bùa Veritaserum với mình. Sau cuộc thẩm vấn, mình đã đe dọa Fudge rằng sẽ nói với báo chí về việc Umbridge sử dụng lời nguyền độc đoán lên mình nên lão không đuổi mụ ta đi."

"Điều này thực sự đáng sợ, Harry ạ. Làm thế nào mà bồ biết mình đã bị sửa ký ức?" - Sau khi cân nhắc, Hermione đã đưa ra một kết luận mà chính Harry cũng không nghĩ tới, "Bồ rất mạnh mẽ. Mình đã nói rằng bồ có một tâm trí đặc biệt kiên cường mà, và mình đoán đó là lý do tại sao bồ có thể tự phá vỡ lời nguyền và khôi phục ký ức."

"-- Đến giờ xuống hầm rồi."

Phòng học độc dược vẫn lạnh lẽo u ám như thường, ngay cả bầu không khí vui vẻ của lâu đài cũng không tiếp cận được tới nơi này. Hermione đã đúng, những học sinh từ các nhà khác mà họ gặp trên đường đều gật đầu với Harry.

Ba người vội vàng lao về phòng học trước khi Snape kịp tới, Harry ngẩng đầu liền thấy Tom đang ngồi chính giữa đám học sinh Slytherin. Cậu đảo mắt tìm chỗ và rồi ngồi xuống bên cạnh Neville. Neville cười gật đầu với Harry, và cậu phải thừa nhận rằng cậu bạn kia đã trưởng thành rất nhiều. Nét béo tròn trên khuôn mặt Neville đã biến mất, lộ ra đường nét điển trai, và chiều cao khiến Harry phải ghen tị.

"Tất cả mọi người đều đang ca ngợi cậu, Harry. Mình cũng không phải ngoại lệ. Từ đầu năm học đến giờ đó là tin tuyệt vời nhất mà mình được nghe đó.", Neville vui vẻ nói, "Bước tiếp theo chính là chờ thầy hiệu trưởng trở về."

"Sẽ sớm thôi.", Harry lấy sách Độc dược ra và đặt nó trên bàn. Snape hếch cái mũi khoằm của mình lên và quét một lượt quanh lớp học. Cả phòng học lập tức yên lặng như tờ. Snape rõ ràng đã sốc khi thấy Tom và Harry ngồi cách xa nhau, ông nheo mắt nhìn Tom, người đang ngồi xoay đũa phép và thấy hắn nhướng mày đáp lại.

Lớp độc dược chắc chắn là một thảm họa với Neville, mặc dù Harry gần như không thể pha chế ra một loại thuốc chất lượng (như lời Hermione nói, thành kiến của Snape với Harry khiến ông không bao giờ có thể đối xử tốt với cậu, dù thành phẩm cậu làm ra có hoàn hảo đến đâu, chỉ cần nó được pha chế bởi Harry, thầy ta luôn có thể vạch lá tìm sâu bắt lỗi), nhưng Neville thì đúng nghĩa một mớ hỗn độn. Dưới ánh mắt sắc bén của Snape, chiếc vạc của hai học sinh Gryffindor chuyển sang màu bùn đùng đục. Snape ngửi ngửi và khịt mũi lạnh lùng, xoay người bỏ đi sau khi nhìn thấy mớ hổ lốn. Harry ở sau lưng giơ ngón giữa về phía con dơi to béo.

Harry không ngu đến mức không nhận ra ánh mắt của ai đó đã nhìn cậu suốt buổi học, đặc biệt là khi cậu và Neville nói chuyện gần nhau. Neville tự thấy bản thân như Leif- con cóc của cậu khi bị một con rắn nhăm nhe nhắm tới, cậu nhóc cảm thấy sống lưng lạnh toát, cảnh giác nhìn xung quanh và kết luận địch ý này chỉ có thể đến từ nhà Slytherin, còn về phần ai thì cậu không biết, vì mọi người vẫn đang cúi đầu nghiêm túc pha chế thuốc. Neville không nhịn được hiếu kỳ, thấp giọng, "Vậy cậu với Marvolo có chuyện gì à? Thừa nhận đi, nghiêm túc mà nói, ai cùng đồn hai người là người yêu?"

Harry không đáp, nghiêng đầu nhìn Hermione và Ron. Rõ ràng là Ron đã làm sai bước nào rồi. Hermione phải rắc một thứ bột gì đó vào vạc thuốc. Cô chộp lấy cái thìa khuấy và khuấy nó theo chiều kim đồng hồ vài lần, chất lỏng sau đó chuyển sang màu xanh nhạt rất đẹp.

"Chẳng phải cậu nói hiệu trưởng bảo cậu xem chừng anh ta sao? Lúc trước cậu có để mắt tới anh ta, nhưng hôm nay lại không thèm nhìn lấy một cái."

Harry nhún vai, "Mình cảm thấy cần phát triển tình bạn giữa chúng ta. Kể từ khi Marvolo đến, mình không có nhiều thời gian ở trong kí túc. Hơn nữa, mình rất nhớ khoảng thời gian ở bên cậu. Marvolo không phải một người bạn tốt."

"Anh ta...làm mình sợ." Neville rùng mình, "mặc dù những người khác đều bảo anh ta thân thiện lắm."

Harry kinh ngạc nhìn Neville, phải nói là rất kinh ngạc, tuy rằng mọi người đều nói Neville không giống một Gryffindor dũng cảm, nhưng Harry so với bất kỳ ai đều hiểu thiếu niên này hơn. Cậu nhóc là người đã đứng ra kiên quyết ngăn cảm Harry tìm kiếm hòn đá phù thủy. Linh cảm của Neville đã phát hiện, và Harry rất vui khi biết rằng có người cũng có thể nhìn thấu Tom.

"May là cậu không bị anh ta lừa." Harry nói

"À mà cậu có muốn tới Hogsmeade với tụi này không. Seamus cũng sẽ đi."

Neville để ý thân thể Harry cứng đờ khi nghe thấy tên của cậu bạn người Ireland, trong lòng thầm thở dài. Nhưng Seamus cũng giống như Harry, bọn họ chỉ là không buông bỏ được tự tôn xuống để hòa giải. Neville muốn mọi người cùng đến Hogsmeade để giải quyết mọi chuyện.

"Seamus sẽ không vui đâu." Harry cắn bút lông ngỗng, mắt dán chặt vào sách giáo khoa, dù thực ra cậu chẳng đọc được chữ nào vào đầu.

"Cậu đâu biết cậu ấy nghĩ gì. Nhưng Dean là bạn tốt của chúng ta, thực ra khi mình nói chuyện với cậu ấy về việc này, Ron đã đề nghị rủ cậu đi cùng, Seamus cũng không có phản đối." Neville cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro