Chương 16: Chúng ta phát triển tiệm giỡn đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sirius nhỏ khóc lớn một trận, khóc hết thống khổ và uỷ khuất, còn có không cam lòng ra ngoài, thậm chí Harry còn nghe được một chút cuộc sống trước đây của cậu, ví dụ như, ta không thích cái này, tại sao các ngươi lại bắt ta học, ta thích cái kia, vì sao các ngươi lại không cho ta làm.

Sau khi nghe thấy lời Sirius nhỏ, mọi người trong phòng sinh hoạt đều nhìn nhau, xem ra người thân rời khỏi thế gian khiến Sirius nhỏ cực kỳ bi ai, cũng không đơn giản như bên ngoài.

Đáng thương nhất là Harry, cậu bị Sirius nhỏ ôm lấy, vừa muốn an ủi cậu ấy, vỗ lưng cậu ấy, vừa mặc kệ Sirius nhỏ bôi nước mũi và nước mắt lên áo chùng của mình.

Sirius khóc lớn một lúc, bởi vì tiêu hao thể lực quá đà mà ngủ trên đùi Harry, Harry dùng khăn tay lau sạch nước mắt còn sót trên mặt Sirius nhỏ, nhẹ thở dài.

"Sirius thật sự rất đáng thương a, dù là ở mặt nào đi nữa, tiểu hài tử bảy tuổi lại có thể sử dụng bùa chú không tiếng động, thật là......" Harry sờ sờ mặt của Sirius nhỏ, thuận tiện còn nhéo mũi của cậu, "Em không biết, thì ra gia tộc Black cổ xưa còn có tố chất của Ravenclaw."

"Chắc chắn rồi." Salazar cười khẽ một tiếng, "Gia tộc Black và gia tộc Ravenclaw là gia tộc lớn, giống với Slytherin và Gryffindor, bọn họ thích nhất là nghiên cứu đủ loại đồ vật cổ quái hiến lại, hai nhà họ thường xuyên tranh vị trí hạng nhất nghiên cứu đến mặt đỏ tai hồng."

"Chỉ là Sala......" Harry khó hiểu nhìn Salazar, "Ravenclaw không phải là gia tộc ẩn sĩ sao?"

"Điều này không ảnh hưởng đến giao lưu bình thường của họ, Harry." Salazar gõ gõ bàn nhỏ trước mặt anh, bên trên xuất hiện một ly trà sữa nóng hổi, Salazar bưng lên uống một ngụm nhỏ, "Trên thực tế, lịch sử của gia tộc ẩn sĩ bắt đầu tương đối lâu về trước, dòng chảy dài, hơn nữa, tất cả đều có huyết thống sinh vật pháp thuật, không giống với gia tộc Black là huyết thống phù thuỷ thuần tuý."

"Thì ra là như vậy!" Harry gật gật đầu, "Vậy thì, Sala, nếu Ravenclaw có giao lưu với Black, tin Black xảy ra chuyện......"

"Cha đã thông báo cho bọn họ, muộn nhất là hai ngày sau họ sẽ đến lâu đời làm khách."

"A!"

Phòng sinh hoạt lại trở nên yên lặng, đọc sách, trầm tư, rất lâu không có ai lên tiếng.

"Ta không thể không nói, quả nhiên Muggle đều ngu xuẩn, dù có ở thời đại nào, đều có người ngu xuẩn giống như Giáo đình." Người nói là Draco, tuy rằng cậu đã trải qua chiến tranh, nhưng vẫn có ý kiến như trước, "Dù trong Muggle có tiểu thư Hermione Granger là nhân tài ưu tú, nhưng vẫn tồn tại những người ngu xuẩn."

"Thật sự là ngu xuẩn, Draco, nói hay lắm." Lông đuôi của Lucius lại được dịp vểnh lên, y tự hào nhìn con trai mình, dù là ở thời đại nào, ở đâu, Draco của y đều ưa tú nhất.

"Luc, thu hồi bộ dáng đần độn của ngươi lại, hại mắt quá!" Severus chau mày, hung tợn trừng mắt Lucius, cái tên yêu con trai đến đần độn này cứ động đến Draco nhà bọn họ liền mất não, luôn không cần phân biệt thời gian địa điểm mà trình diễn tiết mục khổng tước xoè đuôi, thật sự là phiền mắt!

"A, Sev thân ái!" Lucius hé miệng, cử chỉ hoa lệ, còn không quên ôm cổ Severus, hôn nhẹ lên mặt của y, "Không cần nghiêm túc như thế, hiện tại chúng ta vẫn là tiểu hài tử mà!"

"Lucius!" Severus có chút tức muốn hộc máu, chẳng qua là khi y đối diện với đôi mắt xanh xám thâm tình thâm ý của Lucius, một chút tức giận trong lòng kia liền biến mất.

"Hô hô hô, Sev, nhẹ nhàng một chút a! Hơn nữa, Dray của chúng ta nói cũng không sao. Muggle, Giáo đình đều là lũ ngu xuẩn, đều là một đám ngu ngốc." Lucius cười lạnh một tiếng, "Bọn họ coi bản thân mình là thần, coi phù thuỷ như ác ma, không, không chỉ là phù thuỷ, còn có những sinh vật pháp thuật, rất nhiều sinh vật pháp thuật đã bị hãm hại nghiêm trọng trong thời điểm này, thế nên bọn chúng không thể không trốn đi." Lucius nhìn Salazar đang nghiêm túc nghe bọn y nói chuyện, "Bọn họ chắc là không nghĩ đến, ngàn năm sau, trên chính mảnh đất Anh quốc này, tín đồ của bọn họ đã cực kỳ thưa thớt."

"Cực kỳ thưa thớt?" Salazar chau mày, "Tại sao?"

"Bởi vì dã tâm của Muggle càng ngày càng lớn, bọn họ cảm thấy bản thân mình đi tin thần......" Draco nhíu mi, "Quá ngu ngốc. Cho nên, Muggle cũng thông minh, không phải sao? Tuy rằng cũng chỉ là số ít thôi."

"Chỉ là Dray a, em đừng quên, để phát triển đến giai đoạn đến giai đoạn đấy cũng cần rất nhiều thời gian!" Thanh âm của Salazar mang theo ý cười nhàn nhạt, "Dù là như vậy thì chủng tộc Muggle cũng không thể xem thường, ta nhớ rõ em đã từng nói qua, Muggle nghiên cứu ra rất nhiều đồ vật vượt qua trí tưởng tượng của chúng ta, là bất tử? Những thứ đó chúng ta không thể xem nhẹ, chẳng qua hiện tại......"

"Bọn họ chưa dùng sự thông minh đúng chỗ." Harry bổ sung, nhìn Salazar đang cười về phía mình, mèo đen nhỏ ngượng ngừng đỏ mặt. Cậu nhìn qua Severus đang không biết suy nghĩ gì, "Sev, anh làm sao vậy? Biểu tình thật không tốt a!"

"Không có gì, ta đang nghĩ nếu cha đỡ đầu chó không có đầu óc của em biết tổ tiên hắn vì giữ gìn gia tộc Black, vì kéo dài gia tộc Black mà chịu không ít đau khổ, mệt mỏi, hắn hẳn là sẽ cảm thấy hối hận với lựa chọn của mình. Đương nhiên, trong bộ não chứa đầy sên của hắn có từ hối hận không, thì không ai biết."

"Sev, em thật sự rất có khiếu hài hước a!" Godric không biết đã tỉnh từ khi nào cười ha hả nói, "Cha đỡ đầu của Harry và Sirius nhỏ không giống nhau, gia tộc Black chưa bao giờ thiếu hài tử phản nghịch, mỗi thế hệ đều sẽ có một hai đứa như vậy, lúc cha đỡ đầu của Harry ra khỏi nhà tốt hơn, có thể tuỳ ý làm bậy một trận, mà Sirius thì lại không giống như vậy, cậu ấy không có năng lực phản kháng, cho nên......Chẳng qua là, hiện tại hướng đi của gia tộc Black đều do cậu ấy quyết định, cuối cùng cậu ấy có thể tự do sống theo ý muốn của mình. Chỉ là......" Godric thở dài, "Cái giả phải trả cho tự do quá lớn."

"Được rồi, đừng thương cảm, thù này chúng ta nhất định sẽ báo, không phải sao?"

"Ừm." Godric gật gật đầu, "Được rồi, nghe xong chuyện cũ rồi, chúng ta có thể thương lượng một chút về sau sẽ làm gì. Ta tin rằng mẹ sẽ không cho chúng ta ra ngoài lữ hành nữa, sau chuyện của nhà Black, hẳn là sẽ có một đoạn thời gian dài chúng ta không thể ra khỏi cửa." Godric ôm Salazar cọ cọ, "Ai nha, ai nha, thật là nhàm chán a!"

"Sao lại nhàm chán?" Harry và Draco liếc mắt nhìn nhau, hai người lộ ra một nụ cười giảo hoạt y hệt nhau. "Gody, chúng em sẽ làm cho anh thấy nhàm chán!"

"A? Các em có chuyện vui gì?" Godric hứng thứ bừng bừng nhìn bọn họ.

"Xem ra ngài Slytherin nhỏ và ngài Gryffindor nhỏ tôn kính vẫn không quên lý tưởng vĩ đại của họ a!" Severus đứng lên, trừng mắt nhìn Harry và Draco đang tươi cười đầy mặt, "Thứ lỗi ta không thể chơi trò ấu trĩ như vậy cùng các ngươi, ta còn một đống sách lớn còn chưa xem!" Nói xong, Severus liền hướng bước chân về phía cửa.

"Chờ một chút, Sev!" Thanh âm thanh lãnh của Salazar làm Severus dừng bước, "Nghe một chút thì đã sao? Không chừng còn có ích với em, suy cho cùng thì một Bậc thầy Độc dược xuất sắc cũng cần được trọng dụng, chẳng lẽ em không muốn dùng những lý luận trên người trên thực tiễn sao?

"Đúng vậy, đúng vậy, em cũng nghĩ như vậy. Sev, chúng em rất cần sự trợ giúp của anh." Harry dùng sức gật đầu, "Không chỉ có thế, em còn hi vọng Sev còn có thể cho bọn em chút đề nghị, cuối cùng cũng có liên quan đến việc tương lai ví của chúng ta có bao nhiêu galleon mà, đúng không?"

"Ta thấy đầu của ngài Slytherin nhỏ bị nhét đầy galleon rồi!" Severus phun một hơi, lại đi tới ngồi trên sô pha, "Nói đi, rốt cuộc thì các em muốn làm gì?"

"Tiếp tục phát triển tiệm giỡn của chúng ta!" Harry đắc ý lắc lắc đầu, "Ý tưởng này không tồi đi?"

Harry và Draco lòng đầy hy vọng nhìn mọi người trong phòng sinh hoạt, đời trước của họ, vào thời kỳ gian nan nhất của chiến tranh, đồ giỡn của cặp song sinh nhà Weasley đã giúp bọn họ không ít, nếu không có những thứ đó mua vui, bọn họ cũng không biết mình có thể chống cự đến thời khắc cuối cùng hay không.

"Quả nhiên ta không thể trông cậy vào đầu óc tương tự quỷ khổng lồ của ngài Slytherin nhỏ có thể nghĩ ra ý gì tốt, tiệm giỡn?" Severus cười lạnh một tiếng, "Em cho rằng hiện tại chúng ta có năng lực gì để có thể bán được đồ giỡn? Trên thực tế, vào thời điểm hoàn cảnh đang thay đổi như thế này, ai sẽ mua mấy đồ giỡn này?"
"Sev, đây không phải chuyện em nên lo lắng." Salazar cười nhẹ, "Chỉ cần có thể tạo ra những thứ này, nhất định sẽ có người mua, các cha sẽ tạo ra một con đường, hơn nữa, sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì cho người khác."

"Nói như vậy, vẫn luôn như thế này?" Severus nhướng mày, thì ra là vậy, y vẫn luôn thấy kỳ lạ, các gia đình quý tộc khổng lồ mà cổ xưa dựa vào cái gì mà sinh hoạt, thì ra bọn họ đều có kinh doanh.

"Sev, chuyện này mà ngươi cũng không biết!" Lucius vỗ vai của Severus, "Cơ bản thì quý tộc đều có kinh doanh của mình, trong tối ngoài sáng, cho nên, ngươi không cần lo lắng."

Severus trầm ngâm trong chốc lát, hơi gật đầu.

"Hoan hô, Sev tốt nhất!"

Harry hoan hô một tiếng, đột nhiên nghĩ tới Sirius nhỏ còn đang ngủ trên đùi mình, nhanh chóng dùng tay bịt kín miệng. Cậu cúi đầu nhìn, vẫn tốt a vẫn tốt, Sirius nhỏ đại khái là quá mệt mỏi, cho nên, xung quanh ồn như vậy cũng không đánh thức cậu ấy.

"Vậy thì, chúng ta liền chuẩn bị đi!" Draco hơi mỉm cười, "Hẳn là có rất nhiều việc cần hoàn thành, chẳng qua là, trước đó, chúng ta muốn chúc mừng tiệm giỡn sắp khai trương!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro