Chapter 2. Chủ nhân của cái chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   【 Ngày 31 tháng 7 năm 2017, phòng ngủ chính , trang viên của Voldermort 】

   Harry Potter vẫn còn đang vô cùng bối rối cho đến khi cậu ngồi trên ghế sô pha, mặc một chiếc áo choàng rõ ràng không phải cỡ của cậu. Và điều đáng buồn nhất là, nó thậm chí không phải là một lời nói dối. Cậu cũng không có tâm trạng để nói dối.

   Chúa tể Hắc ám đang ngồi đối diện với cậu, và biểu hiện của Voldemort đã được kiểm soát tốt ngoại trừ sự ngạc nhiên của hắn ngay từ đầu. Chỉ có đôi mắt đỏ tươi đó tỏa ra ánh sáng, và những cảm xúc khá phức tạp chảy qua chúng. Những ngón tay mảnh khảnh của hắn vuốt ve hoa văn trên ghế bành, như thể đang ám chỉ chờ cậu nói.
 
   Có một sự im lặng khó xử.

   “Tôi…” Harry lên tiếng trước. Nhưng vừa mới thốt ra âm tiết đầu tiên, cậu liền phát hiện giọng nói của mình giống như tiếng thổi của ống bể bị hỏng, vô cùng gượng gạo. Cậu bắt đầu lúng túng, “Tôi không biết....

     “Làm sao ngươi vào được, lại làm sao biết trang viên của ta?” Hắn trực tiếp hỏi, tâm tình hoàn toàn không thể phát hiện. Trang viên của Voldemort được xây dựng sau chiến thắng của Sự trỗi dậy lần thứ hai, và nó được sinh ra sau sự hy sinh của Đấng Cứu thế. Mà hôm nay là ngày sau mười chín năm chết của Potter , có thể thuận lợi vào phòng như vậy, đây là điều ngoài sức tưởng tượng của hắn.

   “Ngươi là kẻ nguy hiểm nhất, Voldemort. Nhưng ta không ở đây để trả nợ cho ngươi, mà ta cần giúp đỡ. Ta đã cố mở đường liên kết. Và ta ở đây. ”

   “ Đường liên kết, ý của ngươi là liên kết tâm linh? Điều đó không thể nào, ngươi đã không còn là Trường sinh linh giá rồi. ” Voldemort mặt không thay đổi, nhưng giọng điệu chất vấn lại rất nghiêm túc cùng lạnh lùng.

   “Ta không biết! Ta biết ta không nên. Nhưng ta ở chỗ này, trước nay chưa từng thành công thối lui, huống chi làm sao ta biết được ta sẽ sống lại. ” Ngữ khí Harry bắt đầu trở nên kịch liệt , giọng nói cậu cũng bắt đầu đều đều trở lại . Bây giờ cậu có thể nói hoàn toàn bằng câu đầy đủ. Ánh nhìn của Voldermort  chuyển từ khó nắm bắt sang trầm tư, đôi mắt đỏ tươi ánh lên vẻ tính toán cùng suy đoán, sau đó những tia sáng đó lại chìm vào trong biển máu.
 
   Tâm trạng có chút bồn chồn của Harry bắt đầu dịu xuống.

   Harry rời mắt khỏi khuôn mặt của Chúa tể Hắc ám, và bắt đầu quan sát căn phòng. Vừa rồi cậu tới đây đều không có xem kỹ trang trí của căn phòng , không ngờ toàn bộ căn phòng đều rất đơn giản, nhưng cũng rất đắt tiền. Không hoa lệ chói mắt như trang viên Malfoy, nơi ở của Voldemort phù hợp với ấn tượng của cậu về người đàn ông này hơn. Bên ngoài ban công, Harry dựa vào một chút đường nét mà đoán đó là một ngọn đồi hoặc một vùng quê. Cậu là đang ở trong trang viên riêng của Chúa tể bóng tối.

   “Hết thảy đều rất mê hoặc .” Harry yên lặng thì thầm.

   Lúc này hắn mới rõ ràng nhận ra, đây chính là thời đại Voldermort . Không phải trong quá khứ khi các hắc pháp sư cần phải ẩn náu. Giống như trang viên này, nó tiếp nhận những chuyến viếng thăm của những người hầu và những người có quyền lực mỗi ngày giống như một cung điện, và mặt trước tượng trưng cho quyền lực và sự vĩ đại.

    Và cậu, Harry Potter, đã trở thành vật đưa tang của thời đại cũ, trò cười trong truyện, hay một kẻ liều lĩnh không có đầu óc.

   Mà người đàn ông đang ngồi trước mặt cậu chính là chủ nhân của tòa lâu đài này, người mở đường cho xã hội và thời đại này. Chúa tể bóng tối hoàn toàn mới này và con quái vật từ quá khứ là hai sinh vật hoàn toàn khác nhau. Tất nhiên Harry có thể cảm nhận được sự giống nhau của họ, nhưng Voldemort trước mặt cậu sở hữu một sức mạnh ma thuật mạnh mẽ nhưng ổn định. Thật thuần túy và thật quyến rũ.

   “Ta có một suy đoán,” Chúa tể Hắc ám trầm ngâm nói sau một lúc lâu im lặng. Đôi mắt đỏ của hắn biến thành con ngươi thẳng đứng như con rắn dưới tia chớp đầu tiên của đêm. Harry cảm thấy như mình đang bị một con rắn độc lạnh lùng nhìn chằm chằm.

    Oanh! Một tiếng sấm kéo theo một trận mưa như trút nước, và màn đêm dường như trở nên tối hơn. Các cửa sổ phát ra âm thanh cọt kẹt

    “Ngươi có nhớ những gì ta đã nói với ngươi về Bảo bối Tử thần không?”

   Những tia chớp trắng như tuyết xẹt qua bầu trời đêm đen kịt, giáng xuống mặt đất như một con dao sắc nhọn. Có một sự thay đổi nhỏ trên nét mặt của Harry, như thể một cảm xúc đau đớn và buồn bã phức tạp vừa thoáng qua.

   “Kia không phải ngươi, ” Hắn không chút sợ hãi xen vào, nhíu chặt mày, “Là nó , cái Trường Sinh Linh Giá kia, nó cũng là kẻ phản bội ta. ”
   
   Một cái gì đó khác lóe lên trong mắt Voldemort, một sự pha trộn giữa thương hại và khó chịu. Cậu không lùi bước, vẫn nhìn thẳng vào Chúa tể bóng tối đáng sợ.

    “Dù sao ta biết ngươi nhớ rõ. Ngươi suy đoán, nếu như áo khoác tàng hình của lão tam thật sự tồn tại, thì nhất định là nó nằm ngươi trong tay, một vật gia truyền của gia tộc Potter. ” Chúa tể hắc ám từ tay vịn ghế đứng lên, hắn xoay người đi về phía tủ đựng đồ bằng gỗ đỏ dựa vào tường. Harry trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng mượt như bạc mà hắn lấy ra từ tủ quần áo.

   “ Ngươi đem nó đặt ở đó à?”

   “Đừng ngu ngốc, Potter. ” Voldemort nói một cách mỉa mai, như thể hắn có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trong đầu cậu , “ Ngươi có nghĩ rằng ta sẽ bỏ chiếc áo choàng cũ không dùng được này vào Gringotts không? Nhưng ta thực sự đánh giá cao sự vượt thời gian và sự hoàn hảo của nó. ” Tay phải hắn lướt nhẹ chiếc áo choàng đẫm nước, hắn cúi đầu chiêm ngưỡng dòng chảy kiều diễm của nó dưới ánh đèn. Khóe miệng hắn hơi mím lại, nhưng Harry cảm thấy đó không phải là một nụ cười, mà chỉ là một cái cong mỉa mai.

   Harry cũng đứng dậy khỏi ghế sofa, kéo chiếc áo choàng dài màu đen của mình và đi đến trước mặt Voldemort. Mọi ánh mắt của cậu đều đổ dồn vào chiếc Áo tàng hình. Cậu với tay lấy món quà Giáng sinh cũ của mình, cảm thấy lớp vải ấm áp vì được đoàn tụ với Chủ nhân của mình. Chiếc áo choàng tàng hình của cậu, một di sản của gia đình Potter. Nó đã ở bên cậu trong suốt những năm ở Hogwarts và sự nghiệp tuyệt vọng của cậu. Giọng nói trầm ấm của Voldemort dường như vọng ra từ một giấc mơ.

   “Trong cái nghi thức kia, ta không biết vì cái gì , nhưng ngươi đã liên kết được với chiếc nhẫn của gia đình Gaunt... và theo xác minh sau này của ta, đó là Viên đá Phục Sinh . ”

   Harry ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm, như thể cậu không hiểu ý của người đàn ông. Nhưng cậu đã sớm tỉnh lại và háo hức hỏi: “Ý ngươi là việc ta trở lại là nhờ tác dụng của Viên đá Phục sinh . Nhưng chúng ta —— ngươi đã từng nói rằng cả ba phải kết hợp với nhau mới có tác dụng. ”

   Mưa xối xả ngoài cửa sổ càng lúc càng dữ dội, sấm sét vang vọng trong bản giao hưởng.

   “Nếu ta nói ngươi đồng thời có được Cây đũa phép Cơm nguội thì sao? ”

   “Điều đó, điều đó là không thể.” Harry lùi lại một bước. Một tiếng sét nữa giáng xuống, và Voldemort rất nhanh nhẹn chộp lấy cổ tay trái của cậu . Nó không nghe ra trò đùa trong lời nói của Voldemort. 

    “Vậy tiếp theo là gì, Voldemort? ” Harry cau mày nhìn hắn. “Ngươi không muốn chứng minh điều đó cho ta như một người trao giải thưởng. Ngươi khao khát điều đó như một kẻ nghiện ma túy. Tất cả những gì ngươi muốn là sự bất tử. ”

   “Không, ta đã biết được . ”

  【 Mộ cụ Dumbledore, Hogwarts, ngày 31 tháng 7 năm 2017 】
 
   Sau khi đi qua một đường ống một lúc, và sau khi trải qua cảm giác nghẹt thở khi bị siết chặt, Harry bị Voldemort cưỡng ép hiện ra và kéo đến một hòn đảo biệt lập. Ở đây không mưa, nhiệt độ so với trang viên của Voldemort hơi lạnh hơn một chút, nhưng rất dễ chịu. Hòn đảo dường như nằm trong một cái hồ lớn, và có một thùng chứa hình chữ nhật bằng đá granit trắng ở trung tâm hòn đảo. Hồ được bao quanh bởi những ngọn núi và rừng rậm, và mặt trăng treo trên bầu trời cao. Có lẽ lúc đó mới quá nửa đêm, và màn đêm vẫn còn trong trẻo với những vì sao treo lơ lửng trên đầu. Nhìn xung quanh, cậu dường như nhìn thấy bóng đen của một tòa lâu đài. Khung cảnh rất quen thuộc, đó là Hogwarts.

   Harry biết nơi hắn đến, Hồ Đen.

   “Mộ của cụ Dumbledore? ”

   Cậu cảm thấy phỏng đoán của mình rất vô lý, nhưng thực tế luôn tốt hơn phỏng đoán. Tại sao Voldemort lại mang cậu đến đây? Cậu cố ý nhìn xung quanh, tránh chiếc quan tài ở giữa với ánh mắt né tránh.

   Chúa tể bóng tối buông tay cậu bé và bước về phía quan tài mà không hề sợ hãi. Harry thậm chí có thể nghe thấy tiếng ủng của nó kêu lanh canh trên nền đá cuội.

   Đôi mắt cậu có chút luyến tiếc nhìn tòa nhà màu đen đang đón trăng tròn cách đó không xa. Đó là Hogwarts, nhà của cậu. Cậu không bao giờ mong gặp lại cô. Khi hào quang của thời đại đã bị lịch sử lấy đi, nàng vẫn để lại vẻ đẹp đã trải qua bao thăng trầm. Hogwarts, nơi linh hồn cậu trú ngụ, là nơi trú ẩn an toàn.

   Một tiếng động lớn từ phía sau truyền đến, động tĩnh khiến Harry quay đầu lại, cảnh tượng phía sau càng khiến cậu kinh ngạc.

   “—— ngươi đang làm gì ? ”

   Cậu không thể kiểm soát âm lượng của mình, nhưng tiếng kêu the thé thể hiện cú sốc đầu tiên cậu gặp phải kể từ khi tỉnh dậy. Chúa tể Hắc ám đã sử dụng phép thuật để thổi tung nắp quan tài của cụ Dumbledore, và thái độ của hắn ta đối với kẻ thù cũ của mình rất tàn nhẫn đến nỗi hắn không hề tôn trọng xác chết của đối phương. Nắp quan tài bằng đá cẩm thạch trắng giờ đã hoàn toàn bị nhấc lên và vỡ vụn, và Harry có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng của thi thể bên dưới tấm vải liệm.

   Còn Chúa tể hắc ám chỉ khẽ phẩy tay, biểu cảm trên khuôn mặt hắn bình thường như chỉ thắp một ngọn đèn.
 
    Tóc gáy cậu gần như dựng đứng, lúc đó cậu nhớ đến khúc xương mình đã lật ra khi bò ra ngoài, cậu cảm thấy như mình bị mắc kẹt mãi mãi trong địa ngục của xác chết. Cậu vẫn có thể nhớ hương vị và cảm giác của chúng, không, của họ. Mùi thối rữa và mùi bùn, cảm giác lạnh và cứng của bàn tay, cũng như tiếng rít của côn trùng và kiến ​​​​cọ xát vỏ và chuột tìm kiếm thức ăn, cùng nhau tạo thành địa ngục của cái chết. Kể từ đó trở đi, Harry không thể biết mình còn sống hay đã chết.

   “Lại đây.” Voldemort không kiên nhân lắc lắc cây đũa phép trong tay phải, một cơn gió lập tức vén tấm vải liệm lên. Harry nín thở một lúc. Cậu nhìn thấy cụ Dumbledore, gầy gò và già nua như khi bước vào quan tài. Cậu không biết ai đã sử dụng phép thuật để đóng băng ông già vĩ đại này vào lúc đó. Ông ấy thậm chí còn đeo kính trên chiếc mũi đã bị gãy ít nhất hai lần.

   Ông ấy trông thật yên bình, tựa hồ như vừa mới chìm vào một giấc mơ ngọt ngào và chuẩn bị tỉnh dậy ngay lập tức.

   Nhưng vẻ ngoài yên bình này cũng khiến Harry nhớ lại những hành động xấu xa của mình khi đó.

   Cậu phản bội .

   “Không, ” Harry đầu óc trống rỗng, cậu mở miệng phản bác,  “Ngươi muốn làm gì, ta không làm . ”

    “Đừng có làm bộ làm tịch như vậy, Potter. ” Chúa tể Hắc ám bước qua vài bước, hắn uy hiếp mà nghiêm khắc nói , “ Lão già đó chết rồi. Đó chỉ là một khối thi thể . ” Dựa vào sự chênh lệch về chiều cao và hình thể, hắn đưa cậu bé gần như kéo nó tới trước quan tài. Harry còn muốn giãy giụa, nhưng Voldemort đã hung ác kéo cổ tay của cậu , suýt chút nữa đem xương cổ tay của cậu bóp nát. Hắn đẩy cậu bé xuống trên cơ thể của cụ Dumbledore để nó gần như đối mặt với cơ thể của ông già. Bị choáng ngợp bởi nỗi kinh hoàng, Harry đông cứng ngay lập tức, và chỉ sau đó Chúa tể Hắc ám mới buông cậu ra, hài lòng.

   “Xem kìa, chỉ là một cái xác mà thôi.” Voldemort châm chọc nói, nhưng đường nét trên mặt vẫn không thay đổi, chỉ có đôi mắt đỏ như máu hiện lên một tia đắc ý. Harry vùi đầu, lạnh lùng nghe hắn tuyên bố. Cậu đã biết một phần ý định của hắn, hắn đang rất muốn xúc phạm cậu. Đưa cậu đến phần mộ của ông lão tội lỗi và ... phức tạp nhất của cậu , người muốn xây dựng niềm vui của riêng mình trên nỗi đau của hắn. Cái chết của cụ Dumbledore không chỉ làm sụp đổ tòa tháp chống lại Chúa tể Hắc ám, mà còn là cả một thời đại. Hắn đã lật đổ thời đại đó và xây dựng đế chế của riêng mình trên những xác chết. Chuyện lớn như vậy, hắn sao có thể không khoe khoang với vị cứu tinh tượng trưng cho thời đại đó?

   “Những người đó cũng nguyền rủa để bảo quản xác chết. Thật nực cười. Kẻ đạo đức giả tuyên bố không theo đuổi sự bất tử mà ta mong muốn lại được yểm một câu thần chú bất tử. ” Chúa tể hắc ám tàn nhẫn chế giễu, “ Lão còn mong có người tới chiêm ngưỡng sao? ”

   Harry nuốt xuống những lời vặn lại đến từ môi mình. Cậu muốn bảo vệ cụ Dumbledore, cậu muốn nguyền rủa sự kiêu ngạo của Chúa tể Hắc ám, cậu muốn sỉ nhục... nhưng cậu lại muốn khóc. Cậu có tư cách gì để nói ra điều này? Chính cậu đã đi chệch khỏi con đường của Đấng cứu thế, và chính cậu đã góp phần hình thành nên Chúa tể bóng tối hiện tại, và đó là tình huống do sai lầm của cậu gây ra. Cuối cùng hắn không nói lời nào, chỉ là ôm Chúa Tể Hắc Ám trên lưng đứng thẳng.

   Chúa tể bóng tối nghiêng đầu nhìn cậu , như thể hắn đã phát hiện ra một sinh vật kỳ lạ nào đó.

   “Luôn có một người nhớ đến ông ấy. ”

   Cậu chỉ nói ngắn gọn điều này, rồi quay sang nhìn Chúa tể bóng tối phía sau mình. Khuôn mặt của Chúa tể bóng tối đối lập với ánh trăng, khiến cậu khó có thể nhìn rõ biểu cảm. Cậu chỉ cảm thấy một số chế giễu và một số nhầm lẫn khó nắm bắt. Voldemort không mở miệng phản đối cậu , đây vừa là ngoài ý muốn, vừa là hợp lý. Nhưng khi Harry nhìn lại, trên mặt vẫn không có động tĩnh gì, lạnh lùng đến đáng sợ.
  
   “Ngươi rốt cuộc mới đưa ta tới đây làm gì? Ngươi nói muốn chứng minh với ta rằng Bảo bối Tử thần tồn tại. ”

   “Ta mừng là ngươi không bỏ lỡ chủ đề của đêm nay,” Chúa tể Hắc ám nói, giọng điệu đều đều, nhưng Harry nhận ra một chút háo hức bên dưới vẻ thờ ơ. Háo hức? Harry có linh cảm không lành. “ Ngươi có nhớ chủ nhân cuối cùng được đồn đại của Cây Đũa phép Cơm nguội là ai không? ”

    “Grindelwald,” Harry đáp nhanh. Cậu vô cùng ngạc nhiên khi ký ức của hai mươi năm trước và mười năm trước không hề bị thời gian làm mờ đi. “ Ông ta đã tuyên bố với nhiều người rằng ông ta có Cây đũa phép Cơm nguội, nhưng nó đã bị đánh cắp từ nhiều năm trước. Không có bằng chứng nên không đáng tin lắm. ”

   “Tuyệt vời, vốn dĩ ta cũng không tin. Nhưng ta đã từng đi tìm Cây Đũa Phép Cơm nguội một lần để giải quyết vấn đề nhỏ về cây đũa phép giữa chúng ta. ”

   “Nhưng vì sao ngươi vẫn sử dụng cây đũa thủy tùng của mình? ” Harry hỏi một cách mỉa mai.

   “Đó là bởi vì sự cải tà quy chính của ngươi mang đến cho ta một sự kinh ngạc lớn, vị cứu tinh nhỏ bé.” Biệt danh châm chọc của hắn khiến Harry vô cùng khó chịu, nhưng rõ ràng không có một chút kinh ngạc nào trong giọng nói của hắn. Harry cảm thấy khó khăn khi dành thời gian với Voldemort. Mọi thứ về hắn không giống Tom, nhưng mọi thứ về cậu đều giống Tom. Vết thương trong tim Harry đau nhói khi nó nghĩ đến cậu bé lớn hơn đã bước ra khỏi vương miện của nhà Ravenclaw. Bóng dáng của Tom dường như trùng với bóng của Voldermort , “ Ngươi đoán xem kẻ trộm cái kia là ai ? ”

   “Chuyện này thì có quan hệ gì với cụ Dumbledore?” Cậu nói bừa bãi, nhưng trong lòng cậu nhạy cảm nắm bắt được điểm này. Nó nhìn xuống bàn tay trái lành lặn của cụ Dumbledore, và thấy một cây đũa phép nằm trong bàn tay xương xẩu. Mắt cậu mở to. “ Ngươi sẽ không nói —— ”

   “Đó là Cây đũa phép Cơm nguội. Đáng buồn thay, ta đã nghĩ trong hai mươi đến mười năm rằng sức mạnh của nó đã biến mất cùng với chủ nhân cuối cùng của nó. Nhưng ta không ngờ chủ nhân tiếp theo của nó lại từ cõi chết trở về. ” Voldemort cười nói với vẻ hối hận giọng điệu, hắn lấy cây đũa phép từ tay cụ Dumbledore. Trong tầm tay hắn, cây gậy gỗ mỏng tội nghiệp trông giống như một cây đũa phép bình thường, và Harry không thấy nó có gì đặc biệt. “Grindelwald của Đức đã có được cây đũa phép này khi còn là một cậu bé, nhưng ông đã bị Dumbledore đánh bại. Sau đó, Dumbledore đã lặng lẽ chiếm hữu vũ khí mạnh mẽ này... Bây giờ, nó đã được chứng nhận. Đã đến lúc có một chủ nhân mới. ”

    Harry bất giác lùi lại một bước. Giọng điệu của Voldemort gần như rất háo hức. Đôi mắt đỏ tươi của hắn ta nhìn thẳng vào cậu, nơi rõ ràng có một khát khao giết người và sự thù hận to lớn đang dâng trào. Những cảm xúc đó khá đột ngột, và Harry cảm thấy có sự bất hòa ở giữa. Tuy nhiên, có rất nhiều tính chiếm hữu trộn lẫn với nó, và Voldemort rất hiếm khi bày tỏ mong muốn ấp ủ từ lâu của mình là sở hữu Bảo bối Tử thần. Người đàn ông này cao hơn cậu gần một thước, nhìn hắn như vậy, cậu có cảm giác bị coi thường. Như ngạt thở muốn bỏ chạy.

   Nhưng đàn ông luôn đi trước cậu một bước.

   Chúa tể bóng tối kéo cậu một cách thô bạo bằng tay trái của mình. Harry vấp phải chiếc áo choàng quá dài của mình và đâm sầm vào vòng tay của anh ấy. Ngực hắn căng cứng khiến toàn thân Harry đều căng thẳng . Đôi mắt cậu không rời khỏi cặp đá quý màu máu.
  
    Ánh mắt Harry rất kiên định, trên mặt chưa bao giờ lộ ra trong lòng sợ hãi.

   Voldemort đem cây đũa phép vào tay phải của cậu bé, rồi đột nhiên quay người đi.

   Harry không cảm thấy gì ngoài hơi nóng trong tay, và nó ngạc nhiên nhìn cây đũa phép. Cậu đột nhiên cảm giác được trong cơ thể ngưng trệ pháp lực tựa hồ tìm được lộ trình, lưu chuyển trong cơ thể với tốc độ cực nhanh. Phép thuật đó mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu bất giác thở hổn hển, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn và máu dồn lên màng nhĩ. Cậu giơ tay hướng đũa phép lên trời, một tia sáng trắng phóng thẳng lên trời, sáng chói mắt.

   Voldemort đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Trăm vạn năm tới .... Chủ nhân của cái chết, Harry Peverell Potter. ”

  Cậu ta là chủ nhân của cái chết, người duy nhất đã trở về từ địa ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro