Chương 12: Chia lìa. Biểu lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đoàn người đi tới thành lớn gần Rừng rậm Tinh Linh nhất, bàn giao nhiệm vụ ở văn phòng của Hội dong binh, rời khỏi đại sảnh đầu tiên lặng ngắt như tờ sau đó bạo tạc vì những tiếng la hét ầm ĩ, năm người cưỡi trên năm con ngựa lững thững ra khỏi thành. Ở một vùng đất yên lặng, mấy người Nana tạm biệt Harry: "Được rồi Eric, tuy rằng vẫn chưa đủ kích thích thú vị, thế nhưng không thể không nói, những nhiệm vụ lần này thu hoạch rất lớn. Tôi chỉ biết, ở cùng một chỗ với cậu bao giờ cũng sẽ có những niềm vui bất ngờ!"
Nana có chút bất đắc dĩ xoa xoa tay: "Những mà, đã đến lúc rồi. Tôi cùng Mark và Rose phải trở về quê hương của chúng tôi đến tận mùa xuân năm sau mới ra ngoài được, ha ha, cậu cũng biết mà, "cuộc đi săn mùa thu" đã bắt đầu rồi. Mà sau cuộc đi săn mùa thu chính là mùa đông. Ở cái lục địa này, mùa thu chỉ là một danh từ mà thôi, ngắn ngủi đến mức làm cho người ta thương cảm." Harry sửng sốt một chút, sau đó nhăn mày: "Cuộc đi săn mùa thu của những người thú đã sắp bắt đầu rồi? Tôi còn nhớ lần đó chúng ta gặp nhau chính là ở quê hương của cô!"
Mark đi tới bên người Harry, nhẹ nhàng đấm cho cậu một đấm: "Ha ha, Eric, năm ngoái chúng tôi đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ đi săn lần đó, huống chi xưa đâu bằng nay, trong lúc truy đuổi cậu mấy năm nay chúng tôi đều có những tiến bộ rất lớn, đương nhiên, sau lúc chúng ta gặp lại cậu luôn không cho chúng tôi cơ hội biểu hiện..." Harry cười đập Mark một cái, nhìn người thanh niên tóc vàng giả vờ oai oái kêu đau, Rose trầm ổn chỉ nắm lấy hai thanh kiếm lớn trên vai.
Nana dùng cây ma trượng mới của cô gõ gõ tay đi tới, không có ý tốt nhìn Harry: "Eric, đừng quên chúng ta còn có hai nhiệm vụ chưa hoàn thành, ha ha, tuy rằng nhiệm vụ không hạn chế thời gian, thế nhưng, tôi hy vọng khi mùa xuân đến, tôi có thể tìm thấy tin tức cậu lưu lại ở tổng bộ dong binh." Harry giả vờ làm ra bộ dạng khúm núm: "Vâng vâng, pháp sư đại nhân tôn kính của tôi!" Sau đó lui qua một bên dưới cái trừng mắt của Nana.
Nana đi đến trước mặt Snape, tay phải nâng cằm, đôi mắt nhìn chằm chằm vị dược sư của bọn họ, sau một lúc lâu, đột nhiên ôm lấy bóng dáng thon gầy, bởi vì bị bất ngờ mà không kịp phản ứng của anh, kiễng chân để nói thầm vài lời bên tai anh: "Hăc, Prince, dược sư thân ái của tôi, không thể không nói, đôi khi Eric thực sự là một tên đáng chết, chỉ là, anh hãy xem cái bộ dạng bị mọi người "vứt bỏ" đáng thương của cậu ta, cố gắng mà chấp nhận tha thứ đi, miễn cho đến lúc đó cậu ta lại đi gây họa cho người khác."
Nói xong, cô kéo chiếc mũ trùm đầu của Snape xuống, làm lộ ra mái tóc đen dài tới vai, nhìn đôi mắt đen nhánh như hai viên ngọc quý, cười cười nghịch ngợm: "Hì hì, nếu không phải có cái tên chết tiệt ấy một khắc không rời canh giữ bên cạnh anh, tin tưởng tôi, vương tử điện hạ, ở đây sẽ có rất rất nhiều người đem anh nuốt đến một đốt xương cũng chẳng còn..." Snape nhìn Nana, một lát sau, anh nở một nụ cười "tươi rói" đến mức có thể làm cho Harry "phát cuồng" vì độ ôn hòa của nó: "Nana Meredith Carter tiểu thư, mặc dù bên cạnh luôn có một tên không đầu óc, chỉ biết bắt chước mấy con quỷ khổng lồ nơi nơi gây chuyện "quấy rầy", tôi vẫn có thể bảo vệ bản thân rất tốt!"
Nana nhìn quả cầu nước màu xanh lam đột nhiên xuất hiện bay lơ lửng sau vai Snape, giây tiếp theo, quả cầu biến mất cũng đột ngột như khi xuất hiện, thay thế đó là một khối tinh thể băng trong suốt, nháy mắt mấy cái, cô không chút nghi ngờ uy lực của quả cầu nước bé xinh và khối tinh thể đẹp đẽ kia, cành cây nhỏ phía sau Snape có phần ngọn bị nghiền nát và phần giữa có vết tích đóng băng rõ ràng không phải là làm bộ... Harry ở một bên yên lặng nhìn Snape như lơ đãng biểu hiện, cậu hoàn toàn không biết, khi nào thì Snape đã luyện tập những... cái này, lẽ nào anh đã tìm được phương pháp hấp thu năng lượng nguyên tố cùng cách sử dụng của thế giới này rồi?
Nana đi đến trước mặt Harry, nhún vai: "Nga, Eric thân ái, tôi đã cố hết sức rồi nha. Nếu như đến mùa xuân năm sau khi chúng ta gặp mặt, cậu còn không thể bắt được tâm của vương tử của cậu, tôi chỉ có thể chia buồn cùng cậu thôi!" Harry nghe xong, kinh ngạc nhìn Nana một cái, ngay khi người nào đó không nhịn được muốn cho cậu một đấm thì mới phản ứng, Harry quay đầu nhìn Snape đang dứng đưa lưng về phía cậu, cười một cái: "Ôi! Nana, tôi nghĩ, cô đã giúp tôi tìm thấy điều tôi nên phấn đấu đạt được nhất trong đời!"
Mang vẻ mặt "chúng ta hiểu nhau" chớp chớp mắt với Harry, Nana hơi hơi mượn sức của Rose để nhảy lên lưng ngựa, ma trượng vung lên trong không khí:"Nào!!! Đồng đội của tôi, mục tiêu là quê hương của chúng ta, thành Hy Vọng, thẳng tiến!!!" Ngay khi con ngựa của cô định nâng bước, bên tai cô truyền đến giọng nói cảu Harry: "Nana, cần tôi giúp đỡ một chút không?" Bị bất ngờ, Nana kẹp chặt lấy bụng ngựa, bụi bặm theo vó ngựa tung bay che khuất bóng dáng màu đỏ như lửa, trong không gian thỉnh thoảng truyền đến âm thanh: "Khụ khụ... Chết tiệt... Khụ khụ, Eric... hãy cố gắng phấn đấu cho mục tiêu của cậu đi, mà quê hương... chính là mục tiêu của tôi... Khụ khụ, ôi... đáng ghét..."
Mark vẫy vẫy tay với Harry trong không khí, Rose hơi hơi gật đầu, hai người nhanh chóng đuổi theo Nana, Harry đứng ở nơi đó, nhìn đồng đội của mình rời đi. Đến tận khi Bánh Mỳ nhảy lên đứng trên vai cậu, dùng cái đầu lông xù của nó cọ cọ mặt cậu. Harry vuốt vuốt bộ lông mềm mại của nó: "Nga? Con sư tử nghịch ngợm, rốt cuộc cũng rời khỏi vương tử rồi?" Ngay giây tiếp theo, giọng nói rất nhẹ nhưng cũng rất rõ ràng của Snape truyền đến: "Potter..."
Hít sâu một hơi, Harry xoay người đối diện với người đang lẳng lặng đứng, Snape không hề mở miệng lần thứ hai, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn cậu. Harry mỉm cười đi qua, dừng lại ở cự ly sẽ không làm cho mục tiêu của cậu căng thẳng, thân thể Harry hơi hơi khuynh về phía trước, từng chữ từng chữ nói thật rõ ràng, tuyên bố với anh quyết định của cậu: "Này Severus, bây giờ tôi sẽ trả lời vấn đề của anh, tôi -- muốn anh!!"
Giống như bị cái gì đó chặn ở cổ họng, Snape cảm thấy khó thở, đầu óc có chút choáng váng, anh thà rằng tin tưởng bản thân mình vừa trúng một cái ác chú cũng không nguyện tin tưởng một tên "Potter" -- "tỏ tình" với anh!? Nếu như đó được coi như là một lời tỏ tình! Snape mở to hai mắt, nhìn cặp mắt màu xanh lục tràn đầy kiên quyết của Harry, hơi hơi lui về phía sau một chút, trong giọng nói có sự phẫn nộ mà run rẩy mơ hồ: "Chết tiệt Potter!!! Chuyện này không phải việc đáng cười đâu!!!"
Tiện tay nắm lấy Bánh Mỳ quẳng ra xa, con sư tử con nào đó cũng rất thức thời mà biến mất trong nháy mắt. Vỗ vỗ tay, Harry hầu như áp sát cả cơ thể lên cái người đang cứng đơ như hòn đá là Snape, ngay khi anh không nhẫn nại được nữa mà muốn làm cái gì đó, tỷ như cho cậu một bùa Avada thì Harry đột nhiên lui về phía sau một bước, tay trái gấp lại để sau lưng, khom người một góc 45 độ, tay phải kéo tay trái của Snape, sau đó nhanh chóng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay anh rồi cấp tốc buông ra, cậu cũng không phải kẻ ngốc mà không nhận ra sự dao động của các nguyên tố pháp thuật trong không khí quanh mình.
Đứng thẳng dậy, Harry nhìn đôi mắt đen bóng của Snape trở nên trống rỗng vì sử dụng Bế Quan Bí Thuật: "Severus Snape, ở đây, tôi - Harry Potter tuyên bố, từ bây giờ tôi chính thức triển khai kế hoạch theo đuổi anh, dĩ nhiên, lấy việc kết hôn làm điều kiện tiên quyết!" Đột nhiên trong đại não trống rỗng của Snape lại hiện lên một hình ảnh, Harry ngồi trên lưng một con ngựa bạch, mang theo nụ cười tươi chói mắt, mặc một bộ lễ phục màu trắng, đứng ở trong khói lửa pháp thuật, mà bên cạnh cậu ta chính là...
"Úc... Đáng chết!!!" Snape làm động tác ôm lấy bụng, khổ sở khom người: "Potter chết tiệt!" Harry căng thẳng đưa tay ra đỡ, thế nhưng lại bị Snape đột nhiên đứng thẳng dậy xách cổ áo, lọt vào mắt cậu là biểu cảm phức tạp có sự phẫn nộ, bi thương, tuyệt vọng cùng một chút không biết phải làm sao của Snape, bên tai Harry vang lên giọng nói khàn khàn, thấp giọng rít gào: "Potter! Đây là trò đùa vui ác độc của cậu sao? Tôi đã nói rồi, tôi từ chối tiếp tục cùng cậu chơi những trò chơi làm cho người ta vui vẻ này!"
Tay Harry nhanh chóng nắm lấy đôi bàn tay đang nắm chặt cổ áo làm mình hít thở không thông, ngăn cản chủ nhân của chúng có hành động muốn rút chúng về, mang theo sự chân thành và trấn an: "Severus, hãy gọi tôi là Harry, chúng ta cùng bắt đầu lại một lần nữa, tôi chỉ là Harry. Đây không phải là một trò chơi, tôi tin rằng sau này chúng ta có đủ thời gian để chứng thực điều này, tôi không hề có ý định chơi mấy trò chơi làm người nào đó cảm thấy vui vẻ gì cả, tôi chỉ là một người đàn ông muốn theo đuổi người đàn ông mình thích, chỉ như vậy mà thôi!"
Snape cảm nhận được ấm áp trên tay, anh cúi đầu, không cho Harry nhìn thấy biểu cảm của mình lúc này, chỉ là trong miệng phát ra những tiếng nói không rõ: "Potter... Harry Potter, cậu không biết... cái gì... cũng không biết..." Harry cố làm như mình không nghe thấy, cố đè xuống một tia đau lòng trong tim, hơi hơi thả lỏng đôi tay băng lạnh, cậu nhìn Snape chậm dãi ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt, mang theo một tia cao ngạo, anh khẽ nâng cằm, nhếch khóe miệng: "Well, Potter! Cậu đã kiên trì nói đây không phải một trò chơi, rất tốt! Như vậy, hy vọng kết quả cuối cùng sẽ không làm cho cậu cảm thấy thất vọng!"
Harry nhìn Snape lưu loát xoay người, mái tóc dài theo cơ thể chuyển động mà vung lên, hạ xuống, hai bên mép áo choàng của anh theo động tác bước đi mà gợn lên những đường cuộn sóng đầy khí thế, Harry nhìn mà nhớ đến khoảng thời gian khi ở Hogwarts, anh cũng như vậy bước đi trên hành lang được bóng tối bao phủ, giống như đôi cánh dơi ưu nhã...
Bước nhanh hai bước đuổi kịp, nắm lấy dây cương ngựa của cả hai người, quay đầu nhìn Bánh Mỳ ghé vào yên ngựa ngủ ngon lành, lại nhìn nhìn Snape đi phía trước áo chùng cuồn cuộn, Harry cười khẽ: "Hắc... Severus, anh muốn đi đâu vậy? Trở lại binh đoàn dong binh sao? Hay là đến thành trấn kế tiếp?" Snape mạnh mẽ ngừng bước chân, hơi hơi quan sát sắc trời đã ngả sang màu đỏ của hoàng hôn, quay lại tiếp nhận con ngựa của anh, Snape xoay người lên ngựa, sau khi nhìn Harry cũng đã ở trên lưng ngựa thì nhanh chóng thúc ngựa về một con đường.
Harry đặt hai tay ở hai bên miệng làm một cái loa, hướng về phía người đang nhanh chóng phóng ngựa mà "gọi": "Vương tử điện hạ thân ái! Thành gần nhất cách nơi này hai ngày đường... phía trước cách đây không xa có một chỗ có thể nghỉ ngơi, hy vọng anh có thể chờ tôi ở đó..." sau đó thỏa mãn thấy bóng dáng màu đen phía trước nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Harry cũng không lo lắng, bởi vì ngay khoảnh khắc Snape phóng ngựa rời khỏi Bánh Mỳ đã lưu loát nhảy lên con ngựa của anh rồi...
Đến lúc Harry thấy được bóng dáng vương tử của cậu một lần nữa thì trời đã tối đen, thả cho con ngựa tự đi ăn cỏ, Harry đi tới bên Snape đã ngồi cạnh đống lửa trại, hơi hơi khom người, mang theo một chút bất đắc dĩ: "Severus, tôi nghĩ mình đã nói là cách đây không xa, chứ không phải là một khoảng cách gấp mười lần "không xa"! Hoặc là nói, anh lại giận dỗi tôi sao? Nga, được rồi, không thể không nói, thật ra, tôi rất vui..."
Harry thấy thân thể Snape trong nháy mắt cứng đơ, cậu len lén cười trộm, lấy từ trong nhẫn không gian ra bữa tối của họ, thịt quay thơm ngon, bánh mỳ làm từ lúa mạch, súp nấm thang với bơ hương vị ngọt ngào... cậu tỉ mỉ chuẩn bị thật tốt một phần, đặt ở trước mặt Snape vẫn đang im lặng. Harry nhìn Snape sau một chút do dự, bắt đầu chậm dãi ăn, cậu cười tủm tỉm nhìn Bánh Mỳ đang ở một bên rung đùi đắc ý tranh công, cho nó một phần ăn cực kì ngon miệng.
Đêm khuya, Harry kiên trì muốn gác cả đêm nhưng vẫn bị ai đó bắt thay ca đi nghỉ ngơi, cậu nhạy cảm nghe được từ chỗ ngồi của Snape có những âm thanh loạt xoạt, Harry giả vờ ngủ say, sau đó trộm làm một cái pháp thuật theo dõi. Lúc Snape rời khỏi chỗ cậu một khoảng cách đủ xa nhưng vẫn nằm trong phạm vi của bùa chú thì Harry bò dậy, nhẹ nhàng lần theo bóng người dường như đã hòa mình vào bóng đêm đi tới một khu đất trống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro