Chương 3: Tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không đợi Snape nghĩ ra nguyên cớ thì Harry đã bắt đầu hành động rồi. Cậu đem một ít đồ vật linh tinh gì đó cầm trong tay, sau đó làm cho chúng nó biến mất. Rất rõ ràng, chiếc nhẫn trong tay cậu có công năng chứa đựng đồ vật. Đến tận khi gần như đã thu thập xong hết mọi thứ, Harry mới lấy ra một cái quyển trục bằng da dê có màu vàng ánh kim, sắc mặt cậu ngưng trọng mở nó ra, sau đó hướng phía trên thân thể Snape đang nằm trên giường xé rách nó.

Một vầng hào quang ánh sáng chói mắt bao phủ toàn bộ cơ thể Snape. Một thanh âm thần bí du dương lại dễ nghe vang lên, một nguồn năng lượng thật lớn, vừa nhu hòa lại ấm áp lấy thân thể anh làm trung tâm bắt đầu tản ra xung quanh, cây cối ở quanh nhà gỗ nhỏ giống như được tiêm thuốc kích thích mà bắt đầu điên cuồng sinh trưởng và phát triển.

Cảnh tượng phát sinh trước mắt làm Snape theo phản xạ có điều kiện muốn lui ra sau, thế nhưng linh hồn Snape giống như bị một cái gì đó mạnh mẽ lôi kéo, nhằm thẳng hướng thân thể vẫn nằm bất động trên giường kia. Ngay khi anh muốn mở miệng nguyền rủa, trước mắt bỗng tối sầm, anh lâm vào một vùng bóng tối.

Ánh hào quang dần dần mờ đi cho đến lúc biến mất hẳn, tất cả mọi vật mọi thứ đều bình thường trở lại. Harry nhìn người ngoại trừ sắc mặt hồng nhuận thêm một chút thì không có gì biến đổi, âm thầm cắn răng: "Râu mép của Merlin! Hy vọng thứ này có hiệu quả..." Sau đó cậu khoác cho Snape một chiếc áo chùng màu đen thật to thật dày, lấy từ trong người ra một cái huy chương cũng màu đen nho nhỏ, vội vàng ôm lấy người đang ngủ say vào lòng, tiếp đến quay đầu hất cằm ý bảo Bánh Mỳ vốn từ lúc ánh hào quang xuất hiện đến lúc hoàn toàn biến mất vẫn chỉ dùng cái mông nho nhỏ nhìn bọn họ nhảy vào trong lòng Snape.

Harry đặt bàn tay Snape lên bàn tay anh đang nâng chân anh của cậu, mà Bánh Mỳ rất tự giác đặt cái móng vuốt đầy lông mao nho nhỏ của nó lên mu bàn tay tái nhợt của Snape. Harry nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Snape, mỉm cười: "Được rồi, giáo sư, chúng ta về nhà..." Bóng hình hai người một thú bỗng biến mất trong căn nhà gỗ nhỏ, nhà gỗ nhỏ khôi phục như ban đầu. Mà ba ngày sau, hai nam một nữ tìm đến đây.

Ba người ở vùng xung quanh nhà gỗ nhỏ tìm kiếm rất lâu mà không có kết quả. Cô gái mặc một bộ áo chùng màu đen có những đường viền màu bạc, mái tóc màu hồng và gương mặt trẻ trung trong sáng oán hận vung vung một cây gậy được chế tác tinh mỹ, trên đỉnh còn khảm một viên hồng ngọc cực kì to trong tay: "Đáng chết! Lại để cho anh ta chạy mất!! Eric! Đừng để tôi tìm được anh!"

Một người đàn ông trung niên có mái tóc ngắn màu nâu, gương mặt cương nghị, mặc một bộ áo giáp màu trắng bạc, trên lưng còn đeo một cây kiếm lớn khà khà cười khổ: "Nana. Chúng ta đều biết Eric là người thế nào mà. Chỉ cần cậu ta muốn tránh, chúng ta chưa chắc đã tìm được cậu ta..." Cuối cùng, một người đàn ông tóc vàng, gương mặt tuấn tú, vóc người gầy thon dài, mặc một thân quần áo bó sát, quần được bó gọn trong đôi giày da màu đồng, trên lưng mang một chiếc cung to lớn màu đen thở dài: "Nana, đều đuổi theo 7 năm rồi, cô còn chưa từ bỏ ý định? Nếu Eric thực sự lợi hại như vậy, lại không muốn hợp tác cùng chúng ta, vậy cần gì phải cưỡng cầu?"

Cô gái có tên Nana nhanh chóng độp lại: "Câm miệng Mark! Có bản lĩnh anh lôi về cho tôi một tên trộm nhanh nhẹn đến mức nhìn không thấy bóng dáng, một pháp sư không cần đến pháp trượng, một chiến sĩ có sức chiến đấu mạnh mẽ, phải ba trong một, lại hoàn toàn làm người ta không thể nhìn thấu về đây! Hơn nữa người này còn có thể trong nháy mắt giết chết một chiến tướng người thú, sau đó lại trong vòng năm phút hoàn toàn diệt sạch một tiểu đội chiến sĩ người thú! Quan trọng nhất là cái tên đó còn có thể làm ra đồ ăn cực kì ngon!"

Người đàn ông tên Mark nhún nhún vai không hề mở miệng, mà trên mặt Nana bỗng xuất hiện một nụ cười đáng sợ: "Hì hì hì hì! Eric, đã sử dụng đến cả quyển trục "Lời ngợi khen của Nữ Thần Sinh Mệnh" duy nhất trên cả đại lục hẳn là do gặp phải một chuyện gì đó. Tên nhóc giảo hoạt, cậu còn không biết, cái quyển trục kia mỗi lần sử dụng, người tiếp thu trong vòng bốn tháng tiếp theo sẽ sinh ra một tần số dao động năng lượng đặc biệt. Mà càng thêm trùng hợp là - tôi là người sở hữu một đồ vật truy tìm chuyên nhắm vào năng lượng đặc biệt này. Nga, hahahaha..."
Người đàn ông trung niên và Mark nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó lại nhìn người nào đó đang kiêu ngạo cười to, bất đắc dĩ lắc đầu, Mark mở miệng: "Nana... Cái đồ vật truy tìm kia, hình như đã bị hỏng nhiều năm rồi..." Sau đó, chợt nghe được một giọng nữ đã cao thêm n dexiben: "Cái gì?! Thánh thần ở trên, tôi muốn đi tìm Nhà luyện kim giỏi nhất!! Mark, Rose, chúng ta đi! Tôi cũng không tin, tôi - Nana Meredith Carter lại không tìm được một thằng nhãi ranh mang cái dấu hiệu đặc biệt đi khoe khoang khắp chốn kia!" Kế tiếp, ba người đứng chung một chỗ, lấy ra một cái quyển trục xé mở, một vầng sáng trắng hiện lên, khu rừng lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

Trở lại ba ngày trước

Harry mang theo Snape cùng Bánh Mỳ sử dụng Khóa Cảng rời khỏi rừng rậm, một lát sau lại xuất hiện ở một khu dân cư trong một thành phố rộng lớn náo nhiệt, đứng trước một căn nhà nhỏ hai tầng có sân trước, lắc đầu, Harry nghiến răng nghiến lợi: "Chết tiệt. Ta hận Khóa Cảng, nhưng ta càng hận Độn Thổ!!" Bánh Mỳ nằm trong lòng Snape chổng bốn chi lên trời, một chi trước liên tục vuốt vuốt bụng nhỏ, cái đầu lông xù bé tí gật lấy gật để.

Buồn cười đuổi con vật nhỏ chỉ giỏi già vờ nhảy xuống khỏi người Snape, Harry ôm Snape lên tầng hai, đi vào phòng ngủ, sau đó thả người vẫn ngủ say bất tỉnh như trước lên chiếc giường to oành đủ để bốn người trưởng thành có thể nằm thoải mái. Lại nhìn một chút con sư tử nhỏ luôn đi theo bọn họ lăn lăn trên sàn nhà, cậu suy nghĩ một chút rồi mở tay phải, đũa phép thuộc về cậu xuất hiện trong lòng bàn tay. Harry chỉ vào giường, niệm một bùa chú, chiếc giường lớn đều đặn tách thành hai cái.

Đem bỏ đi áo choàng trên người Snape, lại mặc vào cho anh một bộ quần áo ở nhà thoải mái. Harry nhìn một hồi gương mặt ngủ say của anh sau đó đi đến cửa sổ sát đất, hạ rèm xuống, trong phòng bỗng chốc tồi sầm đi, sau đó cậu xoay người ra cửa. Mà sư tử nhỏ Bánh Mỳ ghé vào bên tai Snape, đôi mắt to tròn màu lam chớp cũng không chớp nhất nhất theo dõi anh, cái đuôi ở đằng sau vẫy vẫy vẫy.

Snape chậm dãi mở mắt, sau một trận choáng váng, trong tầm mắt xuất hiện một cái đuôi lúc ẩn lúc hiện cùng một cái bờm lông xù! Chậm chạp cảm giác được trên ngực có sức nặng, Snape dùng sức lực lớn nhất lúc này, vậy mà vẫn chỉ có thể phát ra âm thanh không to hơn tiếng mèo kêu là mấy: "... Bánh Mỳ... Đem cái bờm bù xù của mày... ra khỏi mặt ta ngay... Chết tiệt... ta biết mày có thể nghe hiểu lời ta nói..."

Qua hai giây, à không, phải là ba giây, Bánh Mỳ ngao một tiếng nhảy từ trên người Snape xuống, lông mao trên mình đều dựng thẳng lên, cảnh giác nhìn trái nhìn phải nửa ngày mới đem ánh mắt tập trung lên người Snape. Sau đó chống lại một đôi con ngươi đen thẳm mang theo tức giận, một lớn một nhỏ trừng nhau hồi lâu, bỗng nhiên Bánh Mỳ dùng lực cực mạnh nhảy từ trên giường xuống, sau đó kêu ngao ngao vui sướng chạy mất.

Giây tiếp theo, cửa phòng ngủ bị một lực mạnh mẽ mở tung, cái chốt cửa đáng thương xiêu xiêu vẹo vẹo bám ở khung cửa, Harry đứng đó, nhìn cái người vẫn đang nằm trên giường dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn mình. Qua một hồi lâu, cậu mới nghe được một thanh âm yếu ớt "...Harry Potter...". Tuy rằng yếu ớt nhưng vẫn làm Harry cảm thấy căng thẳng trước sau như một, vô thức rụt lui bả vai "À vâng, Giáo sư..."

Snape nhìn Harry dù đã cao lớn, dù đã trưởng thành vẫn có phản ứng giống hệt như trong trí nhớ của anh, ánh mắt lập tức nhu hòa đi một ít. Nhưng cũng ngay tức khắc, anh che giấu tất cả cảm xúc của mình. Mà Harry sau khi sửng sốt một lúc bèn kích động chạy đến bên giường Snape, ngồi chồm hỗm trên mặt sàn gỗ , hai tay căng thẳng nắm chặt mép giường, cậu nghiêm túc ngắm nhìn con người đã lại nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gọi: "Giáo sư... Giáo sư... Giáo sư Snape... Severus!!"

Đôi mắt màu đen mang theo tức giận lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Harry. Cậu không thể ngăn mình cười ngây dại khi nghe người đó thở dài một hơi, lại nghe giọng nói rất nhỏ, lại hàm chứa tức giận: " 'Potter' chết tiệt! Ai cho phép trò trực tiếp gọi Giáo sư của mình bằng tên thánh?" Mặc kệ "Ánh mắt tử vong" mà mình đã sớm miễn dịch, Harry trực tiếp nắm lấy cánh tay hơi tái lành lạnh của Snape lộ ra bên ngoài chăn: "Nga, xin lỗi Se... À, giáo sư Snape, tôi chỉ là, quá vui sướng, thầy biết đấy, tôi rất vui... Cảm tạ Merlin!"

Snape muốn hung hăng châm chọc cậu nhưng ngôn ngữ lại tắc trong cổ họng, anh chỉ có thể nhắm mắt lại. Không biết có phải vì linh hồn rời khỏi thân thể quá lâu hay không, tuy rằng đã tỉnh lại, nhưng Snape còn chưa thể hoàn toàn khống chế thân thể mình, ngoại trừ đầu, anh không thể cử động dù chỉ là một ngón tay. Điều duy nhất anh có thể làm bây giờ chính là không nhìn đến cái tên Harry-ngu ngốc-Potter hiện tại đang có vẻ mặt cực kì khó thấy, gương mặt mang nụ cười nhưng những giọt nước mắt vẫn tuôn rơi!

Thoáng nhếch môi, Snape tuyệt đối không thừa nhận nội tâm mình nổi lên sự sung sướng. Chỉ là, nếu đã tỉnh lại, vậy việc có thể tự do hoạt động bình thường cũng sẽ không xa. Cũng đồng nghĩa với, anh có một quãng thời gian rất dài để tìm hiểu tất cả mọi chuyện ở đây: Ở đây rốt cuộc là nơi nào? Vì sao anh lại gặp Harry ở chỗ này, Har... Potter vì sao lại trở thành như bây giờ...
Harry nhìn Snape đã nhắm mắt lại, hô hấp cũng đã trở nên bình thản đều đều. Cậu mới buông ra bàn tay linh hoạt, thần kỳ thuộc về một Bậc Thầy Độc Dược mà cậu vẫn tha thiết nắm trong tay. Sau đó đứng dậy, vì Giáo sư của cậu mà chỉnh lại cái chăn đã bị Bánh Mỳ làm rối loạn.

Bỏ qua con sư tử nhỏ vẫn ở một bên nhìn Snape chằm chằm, Harry nhìn người nằm trên giường thì thào tự nói: "... Tuy rằng không biết làm thế nào thầy nhận ra tôi, nhưng mà, thật sự cảm tạ Merlin! Tôi luôn cho rằng từ đó về sau, mình chỉ có thể làm bạn với sự hối hận mà vượt qua quãng thời gian dài dằng dặc của sinh mệnh thì Merlin lại mang thầy hoàn chỉnh, rõ ràng đến trước mặt tôi, cho tôi cơ hội để bù đắp, để xin lỗi..."

Bị hương thơm của đồ ăn làm tỉnh lại, Snape mở mắt, bị một cái đầu bông xù gần trong gan tấc dọa cho một trận. Căm giận mà quay đầu, phát hiện đã là buổi tối, trong phòng được thắp sáng bởi một ngọn đèn không biết được làm từ cái gì, một mảnh ánh sáng dìu dịu. Anh thử cử động, tốt lắm, chí ít đã có thể hoạt động đầu ngón tay rồi... Snape nhìn không rời mắt Harry đã bận rộn trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng anh cũng không muốn trở thành Giáo sư Độc dược không khống chế được ở trên giường.

Ho nhẹ hai tiếng, thành công làm người nào đó chú ý, lúc Snape cố gắng tổ chức tốt ngôn ngữ làm sao để có thể biểu đạt ý tứ cần chút thời gian riêng của anh cho Harry thì người đã đi đến bên giường, ngăn cản con vật nhỏ nào đó ở bên cạnh cổ Snape cọ rồi lại cọ, lật chăn lên, thành thạo giúp anh mặc thêm một lớp áo choàng, dìu anh ngồi dậy, đặt phía sau lưng anh một chiếc gối mềm mại. Đợi Harry làm xong tất cả Snape mới lăng lăng chống lại một đôi mắt màu xanh lục, lại mang theo ý cười.

"Nga, Se... Giáo sư Snape. Thầy đã ngủ tròn một ngày một đêm rồi. Nhưng thầy cũng tỉnh lại thật đúng lúc, tôi đã làm xong bữa tối..." Harry vui sướng nhìn giáo sư của cậu rõ ràng tinh thần đã khá lên rất nhiều, thế nhưng không có được câu trả lời. Kì quái nhìn chằm chằm cặp mắt đen có chút né tránh kia, im lặng một lúc, sau đó giống như bừng tỉnh mà vỗ cái đốp lên trán, Harry không nói hai lời liền ôm Snape lên, hướng về phòng tắm phía bên ngách phòng ngủ đi tới.

Mang theo cảm giác nổi giận rồi lại vô lực, nhắm thật chặt mắt lại, Snape tùy ý để Harry giúp mình hoàn thành tất cả, anh thậm chí tự giễu: Rất tốt, Kẻ Được Chọn vĩ đại lại tiến thêm một bước nhận thức về con dơi già là mình!! Bên tai truyền đến tiếng nước ào ào, sau đó thân thể lại được ôm lên, lần thứ hai tự mình châm chọc: Nga, nói không chừng sau này anh sẽ có nhiều thêm một cái biệt hiệu, con rối dơi già "được" Kẻ Được Chọn chăm sóc.

Harry ôm Snape trở lại phòng ngủ, giúp anh ngồi thật tốt ở trên giường xong. Cậu xách Bánh Mỳ đang lấy đà nhảy lên người Snape ngồi đi ăn bữa tối thuộc về nó, sau đó bưng lên bát súp có độ ấm vừa đủ, thơm lừng lại ngon miệng lên. Múc một thìa đưa tới bên mép người nào đó, nhìn ánh mắt kia mở, đôi con ngươi đen thẳm như bầu trời đem mang theo một tia không tình nguyện. Snape há miệng ăn vào, Harry mỉm cười đưa thêm bánh mì lên, nhìn người đó chậm dãi nhai, nuốt. Không có nói chuyện với nhau, không gian yên lặng, một người bón, một người ăn, rất nhanh đã tiêu diệt xong phần cơm tối thuộc về Snape, lúc này Harry mới ngồi vào chiếc bàn bên cạnh, ăn phần cơm tối đã nguội lạnh của mình.

Snape lẳng lặng nhìn Harry ăn, sau đó dọn dẹp sạch sẽ. Đợi cái người vẫn vừa làm vừa cười kia trở lại ngồi xuống bên giường anh, mới nhìn chằm chằm đôi mắt màu xanh lục vẫn nhìn anh không chớp kia mở miệng: "... Potter... Bây giờ, để chúng ta nói chuyện thật tốt..."

Harry ngẩn người, sau đó thả lỏng tựa vào đầu giường, buông lỏng một chút cổ áo, vuốt ve con sư tử đã cuộn mình thành cục bông bên cạnh mình: "Nga... Được giáo sư, tôi rất hân hạnh trả lời bất kì vấn đề gì của thầy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro