HPSS - Severus (edit)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SEVERUS

Tác giả: Ba Ca

Lần đầu tiên nhìn thấy Severus, tôi mười một tuổi.

Ông mặc một bộ áo choàng giản dị không kém phần sang trọng, khi tôi vừa mới học được từ "sang trọng". Quần áo của ông có thể có giá trị tương ứng với quần áo của cha tôi, nhưng lại không có sáng lòe lòe như vậy, cho nên trừ từ "sang trọng" ra tôi không biết phải nghĩ ra từ nào cho phù hợp.

Mái tóc của ông đen, rất dài, ngang quá vai. Bao giờ tóc đến vai mẹ tôi thường giúp tôi túm gọn lại, nhưng ông ấy thì không. Đôi mắt của ông ấy cũng là màu đen, tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào giống ông ấy, vừa đen vừa sáng.

Ông ấy nhìn thấy tôi, lúc đầu không nói gì. Nói thật tôi có chút sợ ông ấy, tôi khẩn trương đứng trước mặt ông, cho đến khi ông vươn tay phải ra, nói một câu chúc cậu tốt lành, ngài Longbottom.

Tôi thật cẩn thận vươn tay cầm lấy bàn tay ấy, trong lòng âm thầm cầu mong ông không chú ý tới mồ hôi mướt trong lòng bàn tay tôi.

Ông ấy đối đãi tôi như một người đàn ông thực thụ, bạn không biết lúc ấy tôi kiêu ngạo đến cỡ nào đâu.

Người lớn lúc nào cũng cho rằng trẻ con cái gì cũng không hiểu, tôi nghĩ đó là vì họ quên hồi nhỏ họ như thế nào. Tôi có thể hiểu mỗi câu nói của người lớn, tôi cũng có thể cảm nhận được từng ý nghĩa cùng cảm xúc bao hàm trong đó. Câu nói "ngài Longbottom" kia cũng không phải lời dí dỏm mà người lớn thường trêu chọc để tôi vui, tôi có thể nhận ra được ông ấy không cho rằng tôi là một đứa bé nghịch ngợm cần chăm nom, tôi thật mừng rằng ông ấy đối xử với tôi như một người bình đẳng.

Chú Harry đứng ở một bên, tỏ vẻ hứng thú khi thấy hai người chúng tôi nắm tay.

"Anh đã thành công làm cho Neville khẩn trương rồi đấy." Chú Harry cười nói với Severus. Tôi không rõ vì sao họ lại nói về cha tôi. Tôi nghi hoặc quay đầu nhìn cha, hai tay ông đặt trước người, chăm chú nắm chặt. Tôi không biết vì sao cha tôi lại cứng còng như vậy, mà chú Harry lại vui vẻ.

Tôi không hiểu lắm.

Ngày đó tôi chơi thật vui, một đứa bé muốn vui bao nhiêu liền được chơi thỏa thích bấy nhiêu.

...

Nói một chút về Harry nhé, Harry Potter.

Chú ấy là bạn cùng học với cha tôi, chú cùng cha còn có cậu Ron lúc đến Hogwarts đều cùng học chung một Nhà. Khi còn nhỏ tôi không hiểu họ nói gì về "vinh dự của Gryffindor". Cho đến ngày tôi nhập học Hogwarts, cùng vào chung một Nhà, vào lúc ngắm nhìn quang cảnh trận đấu Quiditch, đột ngột tôi nhận ra cái cảm giác mà họ nói.

Khi tôi nhìn những áo choàng đỏ bay phất phới trên bầu trời nhanh nhẹn quăng cầu vào gôn, tôi kìm lòng không nổi nhảy dựng lên, trong miệng hô to gì đó. Tôi hoàn toàn không thể tự chủ làm những điều đó, chờ đến lúc tôi phản ứng lại, chợt phát hiện ra mình giống mọi người, gào thét khản giọng. Sức sống mãnh liệt trào lên toàn thân, lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được sự kích động mà cha cùng mọi người nói đến, cảm xúc phấn chấn muốn bảo vệ, phấn đấu cho Nhà.

Giờ khắc ấy, câu nói kia để lại dấu ấn khắc sâu trong lòng tôi.

"Vì Gryffindor!"

Mẹ luôn luôn nói chú Harry là vị phù thủy vĩ đại nhất thời đại này, tôi biết vì sao lại nói như vậy. Trận chiến giới phù thủy năm ấy, dù tôi đã trưởng thành, vẫn tràn đầy cảm xúc tôn kính những vị phù thủy đã mất đi vì cuộc chiến, cùng xúc cảm phấn chấn bồng bột. Tôi sinh ra quá muộn, khi chiến tranh đã kết thúc chục năm. Những năm tháng tối tăm mờ mịt ấy chỉ còn là những dòng chữ trên những trang giấy lịch sử.

Ông bà của tôi đã bị đám Tử Thần Thực Tử dằn vặt phát điên, trước lúc tôi chào đời, họ đã mất. Cậu của tôi Fred cũng hy sinh vào trận chiến cuối cùng, mẹ của tôi nói cậu giống hệt cậu George, có đôi lúc bà cũng nhận sai hai người họ. Người thân trong gia đình của tôi đều chiến đấu trong chiến tranh, cả cha mẹ tôi cũng vậy. Thế nhưng tôi hoàn toàn không có cảm xúc ấy. Cái cảm xúc hẳn khắc sâu vào xương cốt, cái cảm giác đau đớn bi thương đến chết, vẫn không thể mờ phai. Tôi không có.

Vì thế, tôi cảm thấy uể oải vô cùng.

Tôi chưa bao giờ dám bộc lộ điều ấy với cha mẹ mình. Hàng năm vào ngày sinh nhật của cậu George, chúng tôi đều trở về Hang Sóc. Có đôi khi chú Harry đến thăm, mẹ đều khóc, ngay cả cô Hermione cũng vậy. Tôi biết tôi nên đau thương vì họ, nhưng tôi không có, tôi xấu hổ vì mình không có cách nào khổ sở cùng họ, có đôi khi tôi thấy mình không phải thành viên của gia đình này.

Có một năm, chú Harry nhỏ giọng hỏi tôi làm sao vậy.

Tôi cảm thấy xấu hổ lại uể oải vô cùng, tôi nói tất thảy với chú, nói lắp bắp không đầu không đuôi. Thế nhưng tôi nhận ra rằng chú hiểu hết, vẻ mặt của chú nói vậy. Ngày đó chúng tôi đã tâm sự với nhau rất nhiều, chú nói chú kiêu ngạo vì tôi. Chú nói chú thật vui mừng vì chúng tôi không giống họ, cả tuổi thơ phải chống trọi với chiến tranh.

"Các cháu không cần nhớ kỹ chiến tranh, các cháu cần là hưởng thụ sinh hoạt hiện tại,vì Fred, vì Alice và vì Frank."

(Alice và Frank là tên cha mẹ của Neville, là ông bà nội của nhân vật "tôi")

Đúng vậy, chiến đấu vì những lý tưởng, vì những người đã mất.

...

Tôi không nhớ rõ ngày đầu tiên nghe được cái tên Severus.

Tôi nghĩ hẳn là rất sớm, ngay lúc tôi vừa chào đời.

Tôi vừa sinh ra đã gặp chú Harry, tôi có ảnh chú ẵm tôi khi tôi còn là trẻ sơ sinh. Tôi đang ngủ, chú thật cẩn thận ôm lấy tôi nở nụ cười thật rộng mở. Tôi nghĩ ngày đó tôi đã được nghe cái tên Severus.

Mỗi lần nhìn thấy chú Harry, mẹ tôi luôn hỏi một câu Severus có khỏe không? Có đôi khi là cha tôi hỏi. Chú luôn mỉm cười đáp anh ấy tốt, cảm ơn. Có một lần vào ngày sinh nhật của Ron, Harry đã tới chậm, chúng tôi chào nhau, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi hại hỏi một câu. Có trời biết vì sao tôi lại hỏi như vậy, lúc đó Severus là ai tôi còn không biết! Chú sửng sốt một lúc, lập tức bật cười, nói cảm ơn cháu, anh ấy tốt.

Sau đó tôi hỏi mẹ, mẹ nói Severus là người nhà của chú. Có điều đáp án này chẳng thể giúp tôi thỏa mãn, điều đó chẳng thể giải thích vì sao ông ấy chưa bao giờ có mặt tại những buổi mừng sinh nhật của tôi, cũng chưa bao giờ cùng chú Harry đến thăm nhà. Có điều tôi nhận ra mẹ tôi có điều gì muốn dấu diếm không muốn tôi hỏi cho hết gốc rạ, mỗi lần có chuyện nào mẹ không muốn tôi gặng hỏi đều lộ vẻ mặt như vậy. Cho nên tôi chỉ có thể thành thật không quấn quýt lấy mẹ hỏi lấy hỏi để nữa.

Rất nhanh tôi quăng chuyện ấy ra sau đầu.

Cho nên ngày tôi biết chữ, và lần đầu tiên trong đời đọc được tin về chú Harry trên Nhật Báo Tiên Tri, tôi mới ý thức được hàm nghĩa của mấy từ "vị phù thủy vĩ đại nhất" mà mẹ đã nói. Cha mẹ tôi không thích tin tức trên Nhật Báo Tiên Tri, họ nói đó đều là những lời dối trá.

Tôi không biết, tôi chỉ thấy làm lạ. Khi lần đầu tiên bạn nhìn thấy có người thân được đăng trên báo, đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu, không thể không nói ảnh chụp chú Harry trên báo thật khác so với ngoài đời, giống như người lạ vậy.

Khi tôi mười một tuổi được phép sử dụng mạng Floo, tôi mới biết được chú không ở nước Anh.

Chú có một tòa nhà vô cùng đẹp và lớn ở Thụy Sĩ, ngay ven hồ lớn. Xung quanh là bãi cỏ xanh, nơi ấy rất đẹp, có thể nhìn thấy núi tuyết ở xa xa. Tôi nghĩ sống ở đó rất tuyệt. Chú Harry chỉ khi nào vào những ngày lễ mừng của chúng tôi mới trở về Anh, ví dụ như sinh nhật của tôi, của Hermione hoặc Ron..., cũng không phải lúc nào chú cũng đến.

Khi tôi đến tuổi đến Hogwarts, tôi bắt đầu sưu tập những tin tức có về chú Harry trên Nhật Báo Tiên Tri. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ thú vị, sau lại thành thói quen, bạn cùng phòng của tôi đều biết, cũng giúp tôi sưu tầm báo chí, dù sao tiền tiêu vặt của tôi cũng không đủ để thường xuyên mua Nhật Báo Tiên Tri.

Thật ra tôi cũng không rõ mong muốn ban đầu của mình là gì, có lẽ vì trong cuộc sống thường nhật của tôi, chưa từng có người nào có cuộc đời phức tạp như Harry Potter. Tôi sớm biết chú thường ra vào Bộ Pháp Thuật, chú cùng Ron, Hermione được xưng là Tổ Hoàng Kim Ba Người Gryffindor, từ thời học sinh cho đến nay. Lần nào chú đến Anh đều bị tòa soạn chụp lại, thậm chí tôi còn nghi ngờ tòa soạn báo đã có người phát minh ra chú ngữ cảm ứng Harry Potter. Thế nhưng chưa bao giờ có ảnh chụp nào của chú ở Thụy Sĩ, người đưa tin đã từng hàm hồ giải thích, họ không tìm ra được nơi ấy.

Vào năm tôi học năm thứ ba, tôi đa đọc được tin về Severus, báo nói, hai mươi lăm năm sau, Tổ Hoàng Kim Ba Người Gryffindor vẫn như trước vì án kiện của Severus Snape bôn tẩu.

...

Nếu nói thời điểm đó, tôi còn chưa biêt Severus Snape là ai, thì đó là một lời nói dối.

Trong giờ lịch sử tôi đã đọc được tin ông ấy từng là Giáo sư Độc Dược Học, Viện trưởng Slytherin, thậm chí từng là Hiệu trưởng trường Hogwarts. Có rất nhiều điều miêu tả về ông, có kẻ nói ông là một Tử Thần Thực Tử tàn ác, mê hoặc cả Dumbledore lẫn Harry Potter, những vị Bạch Phù Thủy, để ông có thể thoát tội, có thể tránh hình phạt của Bộ Pháp Thuật, nhởn nhơ ngoài vòng luân lý. Có nơi lại nói người trong lòng của ông bị sát hại bởi Voldemort, cho nên đã phản bội Voldemort gia nhập phía Ánh Sáng, kỳ thực ông chẳng trung thành với bất kỳ bên nào. Cũng có người tin tưởng vững chắc rằng ông đã đạp chân hai thuyền, tùy thời đi theo bên có lợi.

Còn có nhiều suy đoán hơn nữa, tôi không có cách nào chấp nhận.

Tôi thường nhớ lại ngày tôi tròn mười một tuổi gặp ông ấy, lưng thẳng tắp, không tránh né ánh mắt của bất kỳ ai. Tôi không biết chuyện gì, tôi cũng không muốn đi hỏi cha mẹ, mà vấn đề này tôi tin tưởng cả đời sẽ không hỏi chú Harry. Tôi lật tìm những tờ báo xuất bản thời đó, tin tức ở trên đều nói về việc Severus cùng các Tử Thần Thực Tử khác được thẩm lý và phán quyết.

Tôi thấy được lời phát ngôn có căn cứ chính xác của chú Harry, tôi cũng thấy được những lời không ủng hộ của Bộ Pháp Thuật.

Bộ Pháp Thuật không tin Severus, bọn họ tiến hành lục soát nghiêm mật tại nhà ở cùng phòng làm việc ở trường học của ông. Trong quá trình lục soát, họ cấm Severus giảng bài tại Hogwarts, chịu sự giám sát của Thần Sáng suốt 24 tiếng đồng hồ, vào trước lúc Bộ Pháp Thuật đưa ra quyết định, Severus vẫn phải chịu vòng giám thị của Bộ Pháp Thuật.

Trong quá trình điều tra thẩm chứng dài dòng chưa kết thúc, Bộ Pháp Thuật có thể tùy thời xuất nhập nhà ông, điều tra tất cả những gì họ muốn. Đồng thời Severus phải tùy thời chờ đợi họ gọi đến.

Lúc đầu báo chí đưa tin cả tờ báo về tin truy tìm, sau đó càng ngày càng ít dần, khung vuông chữ càng ngày càng ngắn, chữ càng lúc càng gọn, cuối cùng không ai còn quan tâm chuyện này, bao gồm phóng viên.

Một năm sau, Bộ Pháp Thuật tuyên án Severus Snape vô tội.

Tin tức này cũng chỉ xen kẽ trong đống tin tức của Bộ Pháp Thuật mà thôi, không có bất kỳ lời nói rõ ràng nào. Tôi muốn tìm ra nguyên nhân vì sao Bộ Pháp Thuật muốn định tội Severus mà không có cách nào. Tôi không biết lúc đó xảy ra chuyện gì và nó tiến triển ra sao. Tôi chỉ biết là, từ đầu đến cuối Severus và Harry vẫn ở Thụy Sĩ.

...

Vào mùa hè tốt nghiệp tôi đi Thụy Sĩ.

Tôi vốn định đi chơi khắp nơi, nhưng lại nhận được cú mèo của chú Harry. Chú mời tôi đi đến nhà chú chơi vào mùa hè này. Tôi nghĩ hẳn là mẹ tôi đã nói gì đó. Tôi không ngại trải qua ngày nghỉ tại Thụy Sĩ, nói thật, tôi thích ở chung với chú Harry, chú giống Ron, đều có bản lĩnh làm người ở bên vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên tôi ở chung một thời gian dài với Severus.

Ông rất nghiêm túc, không cười đùa, giống giáo sư trong trường học, à không, tôi đã quên, ông từng là một vị giáo sư. Thoạt nhìn trông ông trẻ hơn tuổi, tôi nghĩ ông không khác gì thời điểm tôi gặp ông năm tôi mười một tuổi, đương nhiên, có thể ký ức của tôi không có rõ ràng như vậy.

Ông rất cao, đối với thân cao như ông mà nói, thân hình của ông khá gầy. Tóc vẫn như trước dài ngang quá vai, thần thái trong mắt ông không có giảm đi nửa phần.

Mẹ tôi từng nói rằng, ông là người nhà của chú Harry.

Đúng vậy, bọn họ nhất định là người một nhà. Nhưng không chỉ là người một nhà, tôi có thể nhìn ra được ánh mắt chạm ánh mắt đâu đó của họ với nhau.

Tôi đã 17 tuổi, là người trưởng thành đã tới tuổi nói chuyện yêu đương, tôi biết ánh mắt cùng cách nói chuyện đây đó giữa những cặp yêu nhau. Tôi hẳn phải cảm thấy kinh ngạc, nhưng lại có cảm giác, điều đỏ hiển nhiên đối với hai người họ. Theo góc nhìn của người cùng giới, chú Harry là một người đàn ông có mị lực, chú thành thục hài hước, nhiệt tình, có nhiều kiên trì, dáng tươi cười cuốn hút, hàm răng cũng rất đẹp. Mỗi lần chú xuất hiện trên báo, đều mang vẻ thân sĩ thành công, tự tin cùng cuốn hút. Tôi mong ngày nào đó tôi cũng giống chú, là một người đàn ông chân chính. Đối với việc vì sao chú cùng Severus lại nảy sinh tình cảm, tôi thừa nhận rằng mình rất có hứng thú.

Có một lần tôi nói với họ về chuyện trường học. Ngày đó chúng tôi ăn cơm xong, vốn định ra ngoài đi chơi, thì trời lại mưa. Vì vậy ba người chúng tôi ngồi trong phòng khách trò chuyện giết thì giờ, thế nào tôi lại nói về Hogwarts. Khi tôi nói năm nay Nhà được Cúp là Hufflepuff, hai người còn thoáng phát ra tiếng, thậm chí Severus còn có vẻ mất hứng, ông nói chắc chắn có chuyện gì trong đó mới thế.

Tôi lại nói về mấy trò đùa dai mà các bạn thường làm để trêu các giáo sư, Harry nghe hứng khởi, còn Severus thì nhíu mày, lầm bầm nói mấy người thật quen --. Tôi không có nghe được ông nói gì kế tiếp, vẻ mặt của ông mang theo vẻ mất mát buồn vô cớ. Khi tôi nhắc đến Quiditch cùng thám hiểm Rừng Cấm, chú Harry tặng tôi một nụ cười tự mình hiểu lấy. Họ yên lặng nghe tôi kể, thi thoảng nhắc đến người nào đó, họ sẽ hỏi tôi tình hình gần đây của người quen.

Rồi có những khoảng lặng dài trong cơn mưa, chúng tôi không nói gì nữa. An tĩnh nghe tiếng mưa rơi. Tôi hầu như muốn ngả ra sofa, như muốn ngủ.

"Em sẽ dẫn anh trở về." Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng chú Harry.

Tôi không biết nói thế nào để miêu tả Severus cho chính xác. Lúc còn nhỏ tôi đã biết ông, cho đến năm 17 tuổi mới chính thức quen biết người đàn ông này. Tính từ nhỏ, tôi xưng hô ông là Severus thật không đúng, nhưng tôi không tìm ra được loại xưng hô nào thân mật quen thân bằng.

Ông cũng không phải người hay nói, cũng ít biểu lộ tình tự của mình. Chỉ khi nào ông cảm thấy hứng thú mới nói vài câu bình luận. Có một ngày tôi hăng hái bừng bừng muốn quyết đấu cùng chú Harry, chú nghe xong con mắt xanh lá sáng rực lên, chú nói chúng ta đi tìm Severus, anh ấy là cao thủ quyết đấu! Tôi vốn cho rằng Severus sẽ từ chối, nhưng ông nghe xong chỉ gật đầu nói chúng tôi chờ ở phòng quyết đấu.

Thành thật mà nói tôi rất khẩn trương, bởi vì tôi hoàn toàn không biết thực lực của Severus. Đương nhiên tôi nghĩ ông hẳn rất mạnh. Suốt bảy năm học, tôi chưa bao giờ thấy phù thủy nào bằng ông, tốc độ nhanh làm tôi không kịp phản ứng, lực lượng mạnh mẽ, động tác tao nhã, cuối cùng tôi chỉ có thể phát ra lung tung những thần chú mà mình biết -- đều bị ông chặn được. Một lúc sau trời đất quay cuồng tôi bị ném lên tường ngã thẳng xuống đất.

"Slytherin cộng mười điểm." Severus khẽ cong khóe miệng, giống như một nụ cười.

Chú Harry dường như bị những lời này kích thích ý chí chiến đấu, chú cởi áo khoác nắm đũa phép mỉm cười đứng đối diện Severus. Tôi thừa nhận là lưng mình đau nhức vô cùng, nhưng tôi vẫn có tâm tình xem họ quyết đấu, nhưng lại bị gia tinh mang về phòng nghỉ ngơi.

Sau tôi lại hỏi thăm xem hai người họ ai thắng.

Severus từ chối cho ý kiến, Harry cho tới lúc này vẫn mỉm cười.

...

Tôi nhớ kỹ trong một quyển Muggle mà tôi đã xem, con người là một loài giỏi quên. Có đôi khi tôi có ảo giác, có lẽ Muggle nhất định lý giải con người hơn cả Phù thủy cũng nên.

Sớm năm này, Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật hiện nay đã tự mình chủ trì hội nghị mời họp, hướng các phù thủy giới Anh công khai thanh minh: thẳng thắn thừa nhận 30 năm trước đã có sai lầm trong việc điều tra đối với Severus Snape. Bộ Pháp Thuật khôi phục danh dự của Severus Snape, đồng thời trao tặng ông một huân chương Merlin.

Thế nhưng Severus lại không xuất hiện vào giờ khắc thuộc về mình ấy, hội nghị tuyên bố giằng co thì giờ rất lâu, vẫn không chờ được bóng dáng của Severus. Các phóng viên chụp không ít ảnh xấu hổ của Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật, một số phù thủy bắt đầu lớn tiếng nghị luận Bộ Pháp Thuật rốt cuộc muốn làm thế nào để kết thúc hội nghị tuyên bố này.

Cho đến lúc Harry xuất hiện.

Tên Harry Potter này đã không xuất hiện suốt 20 năm qua trong bất kỳ trường hợp chính thức nào. Sự xuất hiện của chú hiển nhiên làm nóng công chúng, ngày thứ hai tôi có nhìn thấy ở trên báo, có nhiều phù thuỷ còn không tin đó là Harry Potter. Sự xuất hiện của chú rất ngắn, chỉ cầm đi huân chương Merlin.

Đã ba mươi năm.

Tôi không biết có bao nhiêu phù thủy thực tâm nhớ tới ý nghĩa của cuộc chiến tranh đó. Mỗi năm vào ngày chiến thắng, mọi phù thủy đều chúc mừng sự thắng lợi của phía Ánh Sáng. Mọi người đều đàm luận về Dumbledore về Harry Potter và về Voldemort. Nếu bạn đến quán bar, nơi đó sẽ có phù thủy nào đó vẻ mặt thần bí nói cho bạn biết chuyện chỉ có anh ta mới biết, về Hội Phượng Hoàng hoặc Tử Thần Thực Tử.

Nói đến đây tôi muốn nói trên mặt những phù thủy đó chẳng hề có vẻ sợ hãi hay hoài niệm, chỉ đơn thuần vui sướng.

Không ai chờ mong hay lo lắng khi nói ra cái tên kia, ngay cả trẻ con bi bô tập nói cũng sẽ cười khanh khách nói ra cái tên kia.

Cha mẹ tôi còn có bà ngoại cùng nhiều người, chưa bao giờ đi tham gia mấy lễ hội cuồng hoan ấy. Ngày đó Molly sẽ ôm lấy từng người, bà nói bà thật vui vì mọi người đều có mặt ở đây, sau đó đến phòng bếp làm món bánh sở trường của bà. Trong lúc ăn cơm Arthur là người thứ nhất giơ lên chén rượu.

"Vì Dumbledore" luôn là câu nói đầu tiên của ông, sau đó Molly sẽ tiếp lời. Từ những thành viên Hội Phượng Hoàng, đến từng cái tên người thân cùng bạn bè hy sinh trong cuộc chiến được nhắc đến từ chúng tôi, lúc đó bữa cơm mới chính thức bắt đầu.

Mỗi một cái tên đều cho thấy một sinh mạng đã từng sống, tại giới phù thủy nay không có người nhớ đến, họ đã từng sống.

Thật lâu sau đó chú Harry có cử hành một buổi lễ nho nhỏ không chính thức tại Hogwarts, vào một ngày tuyệt vời giữa nắng hè.

Trần của Đại sảnh đường Hogwarts là một mảnh trời đầy sao, vô số những ánh nến trôi nổi trên không trung, trong không khí có mùi hương tươi mát của đại dương. Cờ của Nhà Slytherin được treo ở mọi nơi. Tôi tốt nghiệp xong cũng ít trở về đây. Tôi thấy rất nhiều người quen, còn có những phù thủy từng xuất hiện trên báo chí. Tôi cùng các giáo sư nói chuyện với nhau, sau đó tôi thấy Severus.

Ông mặc một bộ áo choàng phù thủy chính thức, màu đen sáng bóng, tôi nghĩ đó hẳn là một loại vải đặc thù. Áo choàng màu đen phản chiếu ánh sáng, như thể trên đó có gắn bụi vàng. Không thể không nói đó là một người đàn ông vô cùng thích hợp mặc màu đen. Áo choàng có một hàng thẳng tắp các nút buộc dày dặc, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một bộ áo choàng nào nhiều nút thắt như thế, tôi nghĩ có lẽ mọi thần chú của ông đều tập trung trong việc thắt nút.

Ông chính là nhân vật chính của buổi lễ hôm nay, nhưng ông chỉ an tĩnh đứng trong góc của đại sảnh. Tôi kinh ngạc khi thấy những phù thủy nổi danh kia cung kính đến chào gọi ông là Giáo sư. Mọi giáo sư của Hogwarts đều vây quanh lấy ông để bắt chuyện, tiếng cười của Hagrid vô cùng lớn. Lúc Hermione ôm lấy Severus, tôi thề là tôi nhìn thấy nước mắt của bà.

Tôi nghĩ chắc ông vui mừng lắm, ánh sáng trong đôi mắt của ông còn sáng hơn ánh sáng của sao đêm. Mái tóc đen của ông chỉnh tề hai bên má, qua vai, vẻ mặt thoải mái, lưng vẫn thẳng tắp như trước, đang cười nói với người nào đó.

Thoạt nhìn Severus rất hưởng ứng khi nói chuyện với họ, vẻ mặt hiền hòa, khóe miệng cũng hơi nhếch lên. Tôi thấy chú Harry đứng đằng sau Severus khoảng chừng vài bước, cầm chén rượu trên tay, chỉ chăm chú nghe hai người họ nói chuyện. Chưa từng cắt lời lần nào.

Tôi nhớ ngày hai người họ xuất hiện tại giới phù thủy Anh, Harry nắm tay trái của Severus, người đàn ông đi đằng trước ngăn cản các phóng viên trộm chụp ảnh. Tôi nhớ kỹ hình ảnh ấy, ánh mắt kiên định cùng ngôn ngữ của thân thể đầy tính bảo hộ đủ để nói rõ tất cả.

Hiện tại, chú Harry yên lặng đứng sau ông. Người đàn ông mà mẹ tôi nói là vị phù thủy vĩ đại nhất ấy, hiện tại giống hệt một chàng trai ngây ngô lần đầu hẹn hò nhìn chằm chằm không chớp mắt người trong lòng. Tôi cảm thấy lòng mình như bị cái gì bắn trúng. Chú Harry năm nay đã 47 tuổi, ánh mắt của chú vẫn nóng cháy chuyên chú nhìn vào Severus năm nay đã 68 tuổi. Tình cảm sâu sắc giữa hai người họ làm mọi ngôn ngữ trong tôi đều biến thành nét vẽ nền nhạt nhòa.

Trong khoảng khắc ấy tôi nhận ra, mẹ tôi nói hai chữ "người nhà" kia có nghĩa gì.

Tôi không biết, tôi không đủ hiểu Severus, tôi không biết vì sao chú Harry lại yêu say đắm người đàn ông đầy vẻ thần bí này. Severus luôn thâm trầm nội liễm, tình cảm của ông giống thái độ làm người của ông, không để đoán ra. Ông yêu chú Harry sao? Ông thương chú Harry bằng tình yêu chú Harry giành cho ông sao?

Khi chú Harry bị Ron cùng George túm lên bục, thường hiệu trưởng muốn nói chuyện gì đều đứng ở vị trí ấy, đại sảnh dần yên tĩnh lại. Mọi phù thủy ở đây đều dừng cuộc nói chuyện, nhìn Harry trên bục.

Chú Harry làm mặt quỷ với chúng tôi, trừng Ron cùng George nói một câu "Cảm ơn các anh em, lại một lần nữa biến mình thành tiêu điểm của Hogwarts!", thành công chọc cho mọi người ở đây bật cười.

"Cảm ơn mọi người đã đến buổi hẹn gặp hôm nay, mọi người cũng biết điều ấy có ý nghĩa thế nào, nhất là Minerval, lúc tôi đến trường hay chọc phiền phức, cảm ơn bà vẫn như trước cho tôi mượn dùng Hogwarts, tôi không thể không nói bà là một vị Nữ hiệu trưởng vô cùng xuất sắc." Harry nở nụ cười với vị hiệu trưởng già, tôi thấy hiệu trưởng cau mày nói câu gì sau đó nở nụ cười.

Harry nói đến Severus, chú nói cảm ơn Severus, có thể bỏ qua sự tùy hứng của chú, khi đó có thể bồi chú đến Thụy Sĩ lại theo chú về Anh. Lúc nói, chú vẫn nhìn Severus, vẻ tha thiết, cùng thương yêu cưng chiều. Câu nói đó làm cho cậu Ron huýt sáo, George như trẻ con lớn xác kêu gào vài tiếng, các quý ông đều vỗ tay. Các quý cô vẻ mặt bỡn cợt nhìn Severus trong miệng Harry.

Severus vẫn như trước vẻ mặt tự nhiên đứng ở vị trí không dễ nhìn trong đám người. Chỉ nhẹ vỗ tay.

Tôi nghĩ câu nói kia sai, vì vậy nhìn mẹ cùng Hermione, hai người vẫn như trước không có nửa điểm khác thường vẫn nói chuyện với nhau, dường như chỉ có mình tôi chú ý tới lỗi sai trong lời nói của chú Harry. Chúng tôi đều biết, chú Harry không muốn di cư sang Thụy Sĩ. Chú nói ngược tất cả, tôi không rõ vì sao chú nói vậy mà mọi người đều làm bộ không có nghe hiểu.

Tôi hỏi Hermione, bà là người thông minh nhất nhà.

Bà nói cho tôi biết, Severus ở đâu, Harry sẽ có mặt ở đó. Harry ở đâu, Severus cũng nhất định đến bên.

Tôi càng thêm hồ đồ.

Chú Harry đi xuống bục, vẫn như trước đứng bên Severus.

Tôi đã từng cho rằng mình biết cái gì là tình yêu, thế nhưng nhìn họ, tôi lại nghĩ mình cái gì cũng không hiểu, thế nhưng, điều đó cũng chẳng sao, tôi còn có rất nhiều thời gian để học hỏi, mà bọn họ, tôi nhìn Severus cùng Harry, nhếch môi nở nụ cười, bọn họ trở về Anh, điều đó đã đủ, đúng không?

...

Mừng ngày Quốc tế Hạnh Phúc 20.03!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro