Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời hôm nay đầy nắng, không gió cũng không mây. Vậy mà dự báo thời tiết lại nói chiều nay và mai sẽ có bão. Thế giới này kì lạ thật chú nhỉ?
À, chúng ta chưa gặp nhau bao lâu rồi? Bốn hay năm tháng nhỉ? Chắc là năm đấy. Năm tháng qua cháu đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ cũng như tự hỏi bản thân mình một số điều. Cháu sắp có quyết định cho mình rồi ạ.
Cháu xin lỗi vì ngày hôm đó đến đột ngột quá, đã làm phiền giấc ngủ của chú rồi.
Anh Atsumu thật sự đến tìm chú ạ? Thật may là chú đã giữ lời hứa. Nếu mà lúc đó chú nói ra sự thật thì thế nào ấy ạ? Cháu cũng không biết. Cháu không biết mình có thể đối mặt được với anh ấy không nữa. Cái anh ấy cần từ cháu lúc đó là sự tin tưởng của cháu vào anh ấy, mở lòng mình ra chứ không phải trốn trong thế giới của riêng mình.
Chú hỏi cháu có ổn không ấy ạ? Cháu không ổn đâu. Từ trước đến giờ cháu chưa bao giờ ổn chú ạ. Nhưng hiện tại cháu đang cảm thấy khá bình tĩnh, cũng đang thoải mái.
Cháu đến đây chỉ muốn tìm người kể chuyện thôi ạ. Và cháu tin tưởng ở chú. Chú hệt như người cha thứ hai của cháu vậy.
Chúng ta quay lại chuyện chính nhé. Trước đó cháu chỉ nói cho chú nghe về việc Atsumu tuyệt vời như thế nào thôi. Và bây giờ cháu muốn kể chú nghe về chuyện tình yêu của cháu, và những gánh nặng cháu tự tạo ra cho mình.
Cháu gặp anh ấy vào một ngày khá phẳng lặng, anh ấy đẹp trai lắm và cháu đã cố ý đụng anh ấy để khiến anh chú ý đến mình.
Cháu không tâm cơ đâu mà!
Đẹp trai không phải là thứ duy nhất khiến cháu chú ý đến anh, mà là ở cái cách anh dịu dàng hỏi cháu rằng cháu có đau không. Rất hiếm lần cháu được người quan tâm như thế, và cháu đã động lòng.
Cái ngày phẳng lặng đó như âm thầm báo hiệu một cơn dông bão sắp ập đến.
Mọi chuyện trải qua vẫn rất bình thường, cháu ngày càng thân với Atsumu thôi. Rồi đến lúc anh ấy tỏ tình với cháu. Cháu nhận ra mình đã hạnh phúc biết nhường nào khi nghe câu nói ấy, nhưng cũng từ đó một thứ đáng sợ khác bắt đầu sinh trưởng trong tâm trí cháu.
Chứng bệnh của cháu lúc đó đã tái phát trở lại, nhưng cháu không hề hay biết. Và đã để nỗi lo sợ nếu mình bị bệnh thì anh ấy sẽ không còn yêu mình nữa dần dần trở nên to lớn hơn, khiến cháu ngợp thở.
Cháu muốn nói cho anh ấy biết, nhưng bao suy nghĩ viễn vông bỗng dưng chạy vụt ra, bóp chặt lấy cổ họng khiến cháu không thể mở lời.
Giá mà lúc đó cháu can đảm hơn một chút xíu. Vì bên cạnh cháu có Atsumu mà. Nhưng cháu đã không.
Và rồi nhiều nỗi lo hơn xuất hiện, cháu nhớ đến những lời ngày xưa người ta nói với cháu, rằng cháu không xứng đáng được yêu thương, được hạnh phúc. Cháu sợ hãi đến mức tự cào cấu chính bản thân mình để mong sao những lời nói trong đầu cháu mau biến mất. Cháu thật sự cảm ơn Atsumu vì lúc đó anh ấy đã tặng cháu một cái ôm.
Nhưng cháu đã không thể yêu anh ấy bằng tất cả trái tim mình. Cháu không hoàn hảo, trái tim cháu đầy những lỗ hổng không thể vá lại được. Và cháu bắt đầu cảm thấy mình không xứng đáng với anh ấy.
Cháu xem anh ấy là mặt trời, là thế giới, là cả cuộc đời cháu. Vì thế, cháu càng cảm thấy mình không xứng với anh ấy.
Cháu biết cháu đã tự hạ thấp giá trị bản thân mình xuống, nhưng lúc đó cháu quá bất lực trong chính nỗi sợ của mình. Cháu không biết làm gì cả. Cháu là một kẻ hèn nhát.
Cho tới bây giờ mỗi khi nhớ lại lúc đó, trái tim cháu như muốn nổ tung ra vì choáng ngợp.
Không đâu chú, cháu bây giờ đang thật sự bình tĩnh.
Khi yêu Atsumu, cháu cảm nhận được hạnh phúc ngập tràn nơi lồng ngực, cũng như một gánh nặng vô hình xuất hiện trên vai. Lúc đó, cháu thật sự muốn chết. Chết để giải thoát mình khỏi cơn đau này, khỏi những thứ đáng sợ đang dày vò cháu, nhưng cháu tham lam muốn cảm nhận thứ hạnh phúc đó thêm nữa. Thế là cháu đã ở lại. Và trên tay cháu xuất hiện trở lại những vết rạch chói mắt.
Cơn đau khiến những nỗi sợ trong cháu giảm đi. Thế là cháu đã trở về bản thân mấy năm trước, vô hồn, ảm đạm, lúc nào cũng tìm cách dằn vặt bản thân rồi lạm dụng cơn đau rồi cứ thế lặp đi lặp lại như một vòng lẩn quẩn.
Mỗi lúc nhìn ra bầu trời cao, xa, vời vợi, cháu muốn mình có thể bay đi như loài chim tự do tự tại ngoài kia, cảm nhận từ đợt gió mát lạnh luồng qua mái tóc và muốn hét lên thật to những lời lẽ kì lạ. Khi cháu nhận ra, mình đang đứng trên sân thượng. Cháu đứng đó, lần nữa mắc kẹt giữa ý muốn nhảy xuống hay ở lại. Cuối cùng, cháu đã chọn ở lại.
Cháu biết Atsumu đã thất vọng thế nào, đau đớn thế nào nhưng vẫn ở cạnh cháu. Anh ấy luôn muốn bảo bọc cháu, như một ánh sáng dẫn đường giúp cháu thoát khỏi đêm tối. Nhưng cháu đã không xứng đáng với ánh sáng đó nữa rồi. Và lần nữa cháu đã đẩy anh ấy ra.
Đó là lúc cả thế giới của cháu quay lưng với cháu.
Nhưng thật bất ngờ đến kinh tởm, cháu vậy mà cảm thấy nhẹ hẫng. Không phải hụt hẫng mà là nhẹ hẫng, vì những nỗi đau đớn cháu đang mang cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Nhưng Atsumu của cháu thì sao? Anh ấy yêu cháu bằng cả trái tim mình, và bây giờ cháu đã bỏ rơi anh ấy, anh ấy sẽ ra sao đây? Cháu muốn anh ấy sống một cuộc đời thật hạnh phúc.
Vì thế lần đó cháu mới đến nhờ chú. Không hiểu sao cháu lại đến nhờ chú nữa, vì cháu nghĩ có lẽ anh ấy sẽ đến tìm chú. Chỉ vậy thôi ạ. Một người trưởng thành hơn so với mình mà khuyên mình tìm hạnh phúc mới thì có lẽ anh ấy sẽ thay đổi suy nghĩ và không tìm cháu nữa.
Tình yêu của cháu tràn đầy sự mâu thuẫn giữa đau đớn và hạnh phúc, bản thân cháu cũng mâu thuẫn như thế. Và rồi cháu tự hỏi, sự tồn tại của cháu gây ra cho người cháu yêu thương biết bao đau đớn như vậy, thì rốt cuộc cháu sống làm gì chứ.
Giá mà mẹ cháu đừng sinh cháu ra, chỉ cần một nhà ba người, ba, mẹ và em cháu thì có lẽ thế giới đã có thêm một gia đình hạnh phúc rồi.
Chú đừng lo lắng quá ạ, cháu chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi. Cháu còn muốn tham dự lễ đính hôn của Atsumu và người con gái anh ấy yêu mà.
Anh Osamu nói với cháu đó là một cô gái có một mái tóc vàng cam rực rỡ, với tính cách hồn nhiên nhí nhảnh của mình, cô ấy có thể khiến mọi người xung quanh cảm thấy ấm áp vì nụ cười rực rỡ như nắng mai. Quả là một cô gái tốt bụng chú nhỉ, rất xứng đôi với anh ấy.
Sao chú nói giống anh Osamu thế, cháu và cô ấy làm gì giống nhau? Cháu là nam còn cô ấy là nữ mà. Cháu đâu có người em gái nào khác đâu. Trên đời này đâu có trường hợp người giống người đâu chú, hiếm lắm cũng là sinh đôi thôi.
Cháu có thấy mình giống cô gái đó chỗ nào đâu?
Mà thôi. Chuyện cháu kể tới đây cũng xong rồi. Cháu cảm thấy rất thoải mái, đến mức cháu nghĩ mình có thể bay lên luôn ấy! Cháu buông bỏ được tạp niệm nè, anh Atsumu cũng tìm được hạnh phúc nè.
Cháu đang cảm thấy rất hạnh phúc chú ạ!
Tuần sau chú có dự lễ đính hôn của anh ấy không? Ở tòa nhà cao nhất thành phố này ấy! A, là cái phía Đông. Không hiểu sao xây chi một cái bên Đông một cái bên Tây chú nhỉ? Xa thấy mồ!
Vậy thôi, cháu xin phép tạm biệt chú nhé!
"Hinata. Nếu cháu yêu một người, thì việc thật lòng chúc người đó mãi hạnh phúc bên cạnh ai khác là việc không thể đâu."
Cháu biết chứ. Ở nơi này, ở nơi trái tim cháu, tình cảm đối với anh ấy vẫn còn đó.
Chỉ là, nó giống như hoa phù dung mà thôi.
Phù dung, ban sớm nở rực rỡ, tối đến tàn úa tang thương.
.
Đúng như mục đích của em khi đến đây, sau khi kể xong câu chuyện của mình, em lại cất bước đi mất.
Sugawara nhìn theo bóng lưng gầy gò của thiếu niên, bao nhiêu gông xiềng siết chặt thân thể em cuối cùng đã được gỡ bỏ.
Em được tự do rồi. Thế nên em sẽ không ở đây nữa.
===
Atsumu thắc mắc tại sao gia đình anh lại muốn tổ chức hôn lễ nhanh đến thế. Anh kì kèo mãi mới chọn hôm nay là lễ đính hôn. Kết hôn thì chắc không còn bao lâu nữa.
Anh ấm áp hôn lên mái tóc mềm mượt thơm mùi nắng của cô gái, cười đến dịu dàng. Cô cũng cười lại với anh, nhưng đợi anh quay lưng đi, nụ cười của cô có chút tan vỡ.
Cô không thấy hình ảnh mình trong đôi mắt của anh, mà thay vào đó là bóng hình mơ hồ của một ai đó giống hệt cô.
Thế tại sao cô vẫn chọn cưới anh ấy? Dù biết sẽ tự chuốc lấy khổ đau? Cô không biết. Chỉ cần biết cô yêu anh là được rồi.
Atsumu đứng ngoài ban công hít thở khí trời. Anh nhận ra thời gian trôi nhanh quá, mới đây đã hơn nửa năm rồi. Nửa năm qua anh cũng đã trải qua bao nhiêu thứ, và cuối cùng anh cũng tìm được người để anh yêu thương.
Osamu đứng bên cạnh anh, khẽ thầm thì.
"Anh đã chọn đúng người chưa?"

Atsumu chỉ mỉm cười thay cho lời đáp. Nhưng anh đã không thấy ánh mắt khó nói của người kế bên, cũng như một chút buồn bã hiện hữu trên gương mặt cậu.
Anh dường như không còn chú ý đến những thứ xung quanh nữa.
Lễ đính hôn diễn ra khá dễ dàng, Atsumu cầm tay cô dâu, mỉm cười hạnh phúc.
Anh mong nụ cười của mình chứa đủ hạnh phúc.
Osamu nhíu mày nhìn cặp đôi trên đó, cậu bỗng thấy hình bóng thiếu niên tóc cam vụt qua đáy mắt anh.
Atsumu vẫn chưa thể quên được người con trai ấy, cho dù anh đang gần bước đến hôn nhân của đời mình.
Rốt cuộc anh ấy còn định tự làm mình đau khổ thêm bao lâu nữa đây? Không chỉ anh mà cô gái đó cũng sẽ đau khổ.
Tình yêu, sao lại đau đớn thế này...
Bữa tiệc kết thúc, cô dâu vui vẻ tiếp đón những người bạn của mình. Riêng chú rể vẫn tiếp tục đứng ở ban công hóng gió.
Từ khi nào anh có thói quen tĩnh lặng đến mức này? Anh không biết. Có lẽ từ lúc anh chia tay Shouyou.
Ôi, anh lại nhớ đến em ấy nữa rồi.
Không được Atsumu. Bây giờ mày sắp sửa trở thành chồng của một người con gái. Nếu mày còn có thời gian nhớ thương chuyện xưa thì mau đến chung vui với cô ấy đi.
Nghĩ vậy, anh vội quay bước. Nhưng tiếng chuông điện thoại đã níu kéo anh lại.
Atsumu nhìn tên người gọi, gương mặt anh chứa đầy những sắc thái biểu cảm. Từ ngạc nhiên, bất ngờ đến bàng hoàng, thơ thẫn và cuối cùng là một niềm vui kì lạ ấp tới.
Đã bao lâu rồi anh chưa nghe được giọng cậu? Đối với anh, đã rất lâu rồi.
Anh điều chỉnh lại cảm xúc, nhấn nút nghe. Từ đầu dây bên kia vang tới một giọng nói trong trẻo quen thuộc đến mức nằm mơ anh cũng có thể nghe thấy.
[Atsumu đấy ạ?]
"Ừ anh đây. Anh cứ tưởng hôm nay em sẽ tới chứ?"
[Em có tới, nhưng anh không thấy đâu vì đứng ở một góc khuất lắm. Chắc em sẽ xuất hiện ở một góc hình chụp tập thể đấy! Em đã suy nghĩ rất lâu mới chọn được thời điểm để gọi cho anh. Hôm nay anh đã rất hạnh phúc nhỉ? Em thấy anh cười rất vui. Vì thế em cũng rất vui. Và ừ vào chuyện chính nào. Em điện cuộc gọi này chỉ muốn tạm biệt anh thôi.]
Atsumu khó hiểu, "Tạm biệt gì cơ?"
Đầu dây bên kia dường như lờ đi câu hỏi của anh, [Em cảm thấy mình rất ác độc khi đang vào lúc anh hạnh phúc nhất lại báo tin này. Nhưng anh là người cuối cùng em muốn nói chuyện, người cuối cùng em muốn mở lòng mình ra mà tâm sự. Đây sẽ là một cuộc trò chuyện rất dài đấy!]
"K-Khoan đã Shouyou!! Anh vẫn chưa hiểu em định nói gì hết cả??"
[Anh chỉ cần nghe thôi. Tâm sự tuổi hồng ấy mà.] Anh nghe được tiếng em cười, một nụ cười thật buồn. Rồi em bắt đầu kể.
[Em từng có một gia đình hạnh phúc đấy Atsumu. Có cha, có mẹ và có cả một đứa em gái rất đáng yêu nữa. Gia đình thì giàu có, hạnh phúc thì có đầy nên ai ai cũng nói cuộc sống của em thật sung sướng, chỉ cần học cho xong rồi sẽ làm việc ở công ty của cha mà thôi. Một cuộc sống khiến bao người mong ước.]
Hinata dừng lại, dường như đã hít một hơi thật sâu.
[Nhưng mẹ và em gái em đã chết rồi. Vào mấy ngày trước, em đã đến thành phố bên kia để thăm mẹ và em gái em. Em dành suốt mấy ngày trời chỉ để ngồi trên cỏ nói chuyện với họ, nói những lời em muốn nói từ tận đáy lòng, nói hết tâm tư khi đó em đã không nói ra. Vì đây là lần đầu tiên em đi gặp bọn họ. Sau bao năm qua, cuối cùng em cũng có đủ dũng cảm để gặp họ.]
Atsumu càng nghe càng lo lắng, bởi giọng nói em quá nhẹ nhàng mà chân thật. Hinata thật sự đang nói những tâm tư của mình. Và anh sợ cậu sẽ làm ra một hành động đáng sợ nào đó.
"Shouyou, em đang ở đâu??"

Lần nữa em lại lờ đi câu hỏi đó.
[Em cũng có về thăm cha em nữa. Ông ấy vẫn như thế, phong độ mà nghiêm nghị, lạnh lùng. Em chỉ dám đứng bên ngoài nhìn vào thôi, em vẫn còn cảm giác sợ hãi với gương mặt, ánh mắt của ông ấy. Ông ấy hình như sắp cưới vợ mới rồi, bà ấy trông rất đẹp và hiền hậu. Em bỗng nhớ mẹ em quá.]
"Anh hỏi em đang ở đâu??" Atsumu lớn tiếng hơn hẳn, nhưng tiếng gió rít gào lấn át cả tiếng anh. Ở đầu dây bên kia Hinata vẫn nghe được nó.
[Anh, hãy nghe em nói.]
Em nói như thủ thỉ, và đây là lần thứ hai Shouyou cầu xin anh một thứ gì đó. Đối với em, anh có đủ mềm lòng để chấp thuận cho em mọi thứ, bây giờ cũng vậy. Sự mềm lòng đó chỉ duy nhất dành cho một người.
[Anh biết mẹ em chết như thế nào không? Mẹ em đã bị trầm cảm sau khi sinh ra em gái em. Tinh thần mẹ em kiệt quệ đến mức gương mặt bà không giữ nổi dáng vẻ trẻ trung như lúc trước nữa, mà trở nên tiều tụy như một cái xác khô. Tính cách mẹ trở nên bất thường hơn. Em thường thấy bà ấy ngồi bên khung cửa sổ, thẫn thờ nhìn bầu trời xám ngắt. Em đã nghĩ tình yêu giữa cha và mẹ em rất tốt, cha em sẽ tìm cách giúp mẹ em vượt qua chướng ngại này. Nhưng công việc khiến cha không về nhà thường xuyên nữa, căn nhà trở nên ảm đạm đến đáng sợ.
Em lúc đó chỉ mới vào tiểu học nhưng việc chăm sóc Natsu, là em gái em, đều do một tay em làm nên. Cũng may con bé rất ngoan ngoãn, không hề quấy khóc làm phiền đến mẹ em đang nghỉ ngơi. Chuyện đáng buồn là bệnh tình của mẹ em ngày một trở nặng. Trước đó mẹ dịu dàng ôn hòa đến mức nào thì khi đó càng trở nên đáng sợ. Em bắt đầu bị bạo hành.]
"Shouyou..." Atsumu câm lặng, anh nên an ủi hay động viên đây? Anh chẳng biết nên nói gì cả, bên tai vẫn vang giọng nói đều đều nhẹ nhàng của người con trai đang từ từ vẽ lại bức tranh quá khứ chỉ có hai màu đen trắng của mình.
[Từ những trận đòn nhỏ khi em làm không vừa ý bà, từ từ phát triển thành dùng roi đánh đến mức em phải chảy máu, có lần em còn bị tạt nước sôi nữa cơ, rất may em không sao cả. Em đau lắm chứ, em tủi hờn lắm chứ, nhưng em biết phải làm sao bây giờ. Cha thì gần như một tháng mới về một lần, mà mỗi lần về đều không chú ý đến sự khác lạ trong ngôi nhà. Ông về nhà chỉ vỏn vẹn hai ngày rồi tiếp tục đi. Thế là, em vẫn bị đánh.
Em phải cắn chặt răng chịu đựng để không bật ra tiếng khóc thét nào vì sợ sẽ làm Natsu giật mình tỉnh giấc. Em cũng không dám nói với một ai khác về chuyện mình bị bạo hành, phần là em có ít bạn, phần là em chỉ mới mấy tuổi, nói ra thì ai tin chứ.
Mới đầu em sợ lắm, sợ sẽ có lúc mẹ đánh chết em mất. Dần dà em cũng đã quen với những đòn roi đó. Vậy mà cứ mỗi tối, mẹ lại đến bên giường của em, bằng bàn tay đã từng ấm áp ôm em vào lòng chạm vào những vết thương rỉ máu, mẹ khẽ khàng thoa thuốc cho em. Rồi mẹ khóc, mẹ nức nở nói ra từng lời xin lỗi nhỏ nhẹ, mẹ nói những lời dằn vặt bản thân vì khiến em chịu đau đớn. Em muốn ghét mẹ, nhưng đã không thể ghét được. Mẹ hành động như thế thì làm sao em ghét mẹ được đây...?]
Atsumu nghe thấy tiếng em thở dài, dường như chứa đựng trong đó là nỗi niềm thương nhớ khôn nguôi mà đau xót da diết. Thì ra Shouyou của anh không hề có một cuộc sống như anh đã tưởng tượng. Thì ra hạnh phúc trong em ngày xưa đã dần tan biến, để lại đó một đôi mắt nâu trống rỗng chứa đầy mây đen.
Bức màn em cố giấu bao lâu qua, dần dần trở nên sáng tỏ hơn bao giờ hết.
Nhưng đó chưa phải là kết thúc.
[Ngày cha em phát hiện ra con mình bị bạo hành cũng đã đến. Lúc đó em nhớ rõ cảm giác được cứu là như thế nào, như bay lên thiên đường vậy. Sau đó em lại rơi xuống địa ngục. Hai người họ đã cãi nhau. Trong lúc tức giận cha đã tát mẹ em một cái khiến bà choáng váng. Mẹ ngồi khuỵu dưới đất, mọi thứ bỗng chìm vào yên lặng. Bỗng, mẹ em nhào tới lấy ra con dao bếp sắc lẹm.
Em không thể nào quên được vẻ mặt của mẹ em lúc đó, giận dữ, đau đớn, thống khổ, dữ tợn, điên loạn, tất cả đều hiện lên trên mặt mẹ. Em sợ hãi mà bật khóc. Mẹ đã lấy cái chết đe dọa cha em. Mọi chuyện sau đó em không rõ, chỉ biết là cha đã giấu chuyện này. Ông không muốn người khác biết vợ mình bệnh tâm thần, sẽ làm bẽ mặt dòng họ ông.
Niềm tin của em dành cho ông đã vỡ nát. Em điên cuồng hét lên "Tại sao không cứu mẹ?", đáp lại em chỉ là ánh nhìn lạnh lùng đó. Cuối cùng em đã nhận ra, giữa cha và mẹ em chẳng còn tình cảm gì nữa, dây tơ hồng giữa họ tự họ cắt đứt hết rồi.
Mẹ em không còn tổn thương em nữa, mà ngược lại, mẹ tổn thương chính mình. Mẹ dường như ở lì trong phòng không chịu chui ra ngoài, nên việc đưa cơm do em đảm nhiệm. Nếu em không làm thì ai làm đây, cha em chẳng chịu về nhà nữa rồi. Căn nhà rộng lớn đó mình em phải quán xuyến hết mọi thứ. Chỉ là em muốn em gái em có cuộc sống tốt đẹp hơn, nên ngày nào cũng vui đùa với bé đến tận lúc bé đi ngủ. Áp lực trên vai em lúc đó đã rất nặng, mà hình như em chỉ vừa lên lớp sáu.]
Atsumu có thể cảm nhận thấy gương mặt em dần trầm xuống, ẩn hiện nỗi buồn không tên, mà anh lại chẳng thể nói câu nào cả.
[Mẹ em bắt đầu ra ngoài nhiều hơn, nhưng tính tình mẹ lần nữa thay đổi. Mẹ trở nên cáu gắt, bực mình nếu người khác khiến bà không vừa ý, hay bị động chạm lòng tự ái,... Mẹ lần nữa lấy cái chết của mình ra hù dọa kẻ khác. Không chỉ một lần, mà rất nhiều lần. "Để cho tôi chết đi! Tôi chết cho các người vừa lòng!!" Em vẫn còn nhớ rõ mẹ đã nói như thế. Dần dà, em đã chai sạn với những câu đe dọa của mẹ nói, thậm chí chẳng thèm quan tâm nữa.
Lúc đó em còn nhỏ, em không hiểu mẹ đã chịu nhiều áp lực đến mức nào, từ người chồng, đến cả nhà chồng, còn có những cuộc điện thoại của nhà ngoại điện qua nói về việc gì đó. Mẹ em đã tới giới hạn rồi, lời đe dọa đó của bà chính là một lời cầu cứu. Thế mà không ai quan tâm, kể cả đứa con trai yêu dấu của bà cũng không quan tâm bà. Ấy vậy mà nó còn tự cho mình cái quyền nói những lời đay nghiến với mẹ nó chỉ vì cái áp lực của nó, không hề biết mẹ nó cũng vậy. "Con đã quá mệt mỏi với những lời đe dọa của mẹ rồi. Mẹ muốn thì mẹ cứ chết đi!" Em đã nói thế đấy, rồi bỏ lên lầu.]
Hinata thở hắt một hơi, hụt hẫng, để cơn gió đêm bao vây lấy em.
[Vào ngay đêm hôm đó, một tiếng động lớn khiến em tỉnh giấc. Em nhận ra đó là tiếng mở cửa sổ. Em mò mẫm trong bóng tối tìm đến căn phòng đó. Em nhận ra, đó là phòng của mẹ. Cửa không hề khóa, chuyện đó khiến em càng lo lắng hơn nữa. Em vừa mở cửa, luồng gió lạnh lẽo đập vào mặt em, như có từng đường dao muốn cắt sâu vào da thịt. Bầu trời một ánh sao, một ánh trăng cũng không có, đen kịt ghê sợ. Nhưng ánh đèn lờ mờ của thành phố về đêm giúp em vẽ nên hình ảnh trên bệ cửa sổ. Mẹ em đứng đó, nhìn em với gương mặt dịu dàng mà em cứ ngỡ mình không bao giờ thấy được nữa. Đó là lần cuối cùng em thấy mẹ cười. Mẹ chỉ cười, rồi nhảy xuống.]
[Mẹ em đã chết trước mặt em.]
Giọng em trầm hẳn lại, lạc lõng chơi vơi giữa bầu trời đêm u tối. Lỗ tai Atsumu trở nên lùng bùng, không tin vào câu chuyện mình vừa nghe. Chắc hẳn em phải thấy đau đớn lắm khi nhớ lại chuyện này. Câu chuyện vẫn chưa hết, anh biết.
"Không... Không phải lỗi của em... Shouyou..."
Những nỗi đau khổ, dằn vặt trong tâm trí Shouyou từ lâu đã xuất hiện rồi sao? Từ khi em chỉ còn là một đứa bé?? Tại sao ông trời lại gây cho đứa trẻ đó nhiều tổn thương đến thế??? Việc em chịu đau thương là do em có một cuộc đời khiến bao người mơ ước sao???
[Đám tang của mẹ, em bị bà ngoại đánh trước mặt nhiều người, xuýt chút nữa em đã bị làm cho nghẹt thở mà chết. Bà bảo em là đồ tai tinh, đồ sao chổi khiến bà mất đi đứa con của mình. Bà nội và cha cũng không ngăn cản lại, chỉ có Natsu đứng bên ngoài khóc toáng lên rất đáng thương. Đáng lẽ ra em không nên đưa nó tới đó.
Không ai biết, do chính câu nói của em nên mẹ em mới chết. Thế nên, cái danh tai tinh đó, em sẽ nhận. Em phải gánh chịu những tội lỗi mà mình đã gây ra. Mọi ánh nhìn khinh bỉ, mọi lời chán ghét truyền tai nhau em là đồ sao chổi hại chết mẹ mình ở trong trường, em cũng sẽ chịu hết. Vì em là kẻ có tội. Mà "kẻ có tội không xứng đáng được có người yêu thương".]
Trái tim Atsumu trở nên đau đớn, nhưng nỗi đau này chẳng bằng một góc những thứ em đã trải qua. Nhưng anh vẫn rất đau. Anh đau vì biết người con trai đó phải chịu nhiều đắng cay đến thế, anh đau vì nhận ra mình vẫn chưa buông bỏ được hình bóng em.
[Lúc đó em muốn chết, nhưng phải sống vì phải chịu đựng sự trừng phạt dành cho mình. Và em còn có Natsu, em phải chăm sóc cho con bé. Nếu em bỏ đi rồi thì nó phải làm sao đây? Con bé đã vẽ nên một cuộc sống tươi sáng hơn cho em, lúc nào cũng muốn em vui vẻ. Trong khoảng thời gian sơ trung, bị bao nhiêu người bắt nạt thì về nhà, con bé là chỗ dựa duy nhất của em, mọi nỗi đau, sợ hãi trong em hoàn toàn tan biến chỉ bằng nụ cười tươi tắn cùng câu "Mừng anh về!". Natsu là người thân duy nhất và cuối cùng của em. Cả thế giới đều quay lưng với em, chỉ có mình con bé bất chấp sợ hãi đi vào bóng tối, tự mình làm ánh sáng dẫn đường cho em. Trên thế giới này, người yêu thương em duy nhất chỉ có Natsu.]
Và rồi, giọng em đứt quãng, hằn sâu vào những bi kịch khốn cùng đầy đau khổ.
[Thời gian hạnh phúc trong đời em chỉ vỏn vẹn được mấy năm, ông trời đã mang Natsu của em đi mất rồi. Em đã bất cẩn để con bé vô ý chạy ra ngoài đường. Và lần nữa, người em yêu thương chết trước mắt em. Có vẻ em đúng là tai tinh thật rồi, hoặc do em là kẻ tội đồ nhưng lại dám có người yêu thương. Chính vì thế, người đó sẽ bị trừng phạt.
Em không xứng đáng có được hạnh phúc. Em đã khắc sâu câu nói đó trong tâm trí em nhiều đến mức trong mơ em vẫn còn nghe thấy.
Sau đó, em bị cha đuổi ra khỏi nhà, khỏi dòng họ và chỉ đưa em số tiền đủ em sống trong năm năm tới. Em không biết nên đi đâu về đâu, thế giới này không còn chỗ để chứa chấp em nữa rồi. Lúc đó, em lại muốn chết, nhưng em không đủ can đảm.]
Lần này, Atsumu đã cảm thấy lo lắng thật sự. Ngày xưa Shouyou đã nhiều lần nghĩ quẩn, bây giờ thì chưa chắc ổn thỏa gì hơn. Nếu mà em ấy làm chuyện dại dột, chắc anh sẽ phát điên lên mất.
Khi anh định đi tìm cậu trai đó, sau lưng anh hiện lên một bữa tiệc trang hoàng của lễ đính hôn, mà ở đó, chỉ thiếu anh.
Bỗng anh nhớ lại lời Osamu nói.
"Anh đã chọn đúng người chưa?"
Anh, vẫn chưa chọn đúng người. Anh chỉ chọn cô ấy vì ở đó, anh thấy được hình bóng của Shouyou.
Đầu dây bên kia vẫn vang lên giọng nói đều đều, da diết mà đượm nỗi u buồn.
[Khi em nghĩ mình nên nằm một chỗ chết đói cho xong thì Sugawara-san đã xuất hiện. Chú ấy đến trò chuyện với em, và chú biết em có một căn bệnh. Không hiểu vì lí do gì, em đã nghe theo chú mà bắt đầu chữa trị. Khi đó, em cảm nhận được sự trừng phạt dành cho em đã giảm dần.
Chú ấy bảo, em chịu như thế đã đủ rồi, thế nên hãy sống một cuộc đời mà mẹ và em gái em chưa thể sống hết được. Hãy tìm một người để cháu yêu thương, chăm sóc.
Trong đầu em vang lên giọng nói của chính mình, nhắc nhở em là một kẻ có tội. Có vẻ lúc đó em đã trở về với ánh sáng rồi, nên câu nói đó không còn làm em sợ hãi nữa.

Đó là lúc, em gặp anh.]
"Anh xin lỗi... Shouyou anh xin lỗi... Là do anh..." Atsumu mấp máy môi, vị mặn chát giúp anh nhận ra mình đang khóc.
Mọi thứ anh xây nên lần nữa sụp đổ rồi.
Những thứ Shouyou cố gắng dựng lại bị chính anh làm cho vỡ nát.
Là cả hai bọn họ tự khiến nhau đau khổ.
[Anh không có lỗi Atsumu, là do em tự tạo áp lực lên chính mình, là do em không tin tưởng anh, là do em sợ hãi.
Xin lỗi anh, em muốn yêu nhưng em lại sợ.
Em rất mừng vì anh đã tìm được hạnh phúc. Em chỉ muốn anh hạnh phúc thôi, bên em anh sẽ không thể có được thứ đó.
Em là tội đồ, ở bên em anh sẽ bị trừng phạt. Em sợ lần nữa người em yêu ra đi trước mặt em, bỏ em lại thế giới cô độc lạnh lẽo này. Mà em cũng đã làm anh đau khổ rồi còn gì...]
"Shouyou, em ở đâu?? Anh hỏi thật đó mau trả lời anh đi!!!!!" Atsumu thật sự hét lên, anh điên cuồng chạy về phía cửa ra vào nhưng đã bị Osamu chặn lại. Vẻ mặt cậu cực kì khó xử.
Việc chú rể bỏ đi giữa tiệc chẳng vui vẻ chút nào đâu.
"Hãy sống, hãy sống vì anh, được không em...???"
Hinata cảm nhận từng cơn gió đêm dịu dàng lùa qua mái tóc em, nghe được tiếng ồn ào từ đầu dây bên kia mà thở dài. Đến lúc này mà sự hiện diện của em cũng làm phiền đến người khác.
[Atsumu à. Đừng tìm em nữa anh ơi.
Anh nhớ đóa hoa phù dung em từng trồng không? Chắc nó đã héo úa rồi. Phù dung sớm nở tối tàn, tình yêu của em có lẽ cũng như thế. Em đã không yêu anh bằng cả trái tim mình, nên tình yêu đó đã quay trở lại giết chết em.
Em chẳng còn lí do nào để tồn tại nữa anh à. Nếu em sống, thì chỉ như một cái xác khô vất va vất vưởng giữa dòng người vội vã mà thôi. Sống như thế thì chỉ làm chật đất thêm

Em đang ở một nơi, có thể nhìn thấy tòa nhà cao tầng sang trọng đang sáng đèn rực rỡ nơi anh đang đứng. Nhưng anh sẽ không thấy em đâu.
Mặt Trời mọc ở phía Đông, rồi sẽ lặn về phía Tây. Em, đã đến lúc phải 'lặn'.]
Giọng nói đó như một câu thần chú khiến kẻ tóc vàng đang điên cuồng bỗng đứng khựng lại, vô hồn nhìn về phía xa xa.
Vì anh biết, không kịp nữa rồi.
[Cuộc đời em là một chuỗi bi thương, nên em nghĩ đã đến lúc nó nên dừng lại.]
[Vĩnh biệt anh, người em yêu.]
Tiếng tút dài vang lên giữa không gian vắng lặng. Anh đã không kịp rồi, thật sự không kịp rồi.
Shouyou của anh sẽ không còn ở nơi đây nữa. Mà em sẽ đến một nơi thật xa, thật xa, nơi mà không còn gông xiềng nào có thể trói buộc lấy em nữa.
Nhưng, lần cuối cùng anh đã không thể gặp được gương mặt đó.
.
Hinata tắt máy, để điện thoại ra xa. Em khẽ đung đưa bàn chân nhỏ giữa không trung, bên dưới là đèn đường lấp lánh như ánh kim tuyến chói mắt.
Lần này, em sẽ được bay.
Em nhìn khoảng trời đen kịt nhưng cao rộng, thứ mà em muốn chạm tới nhưng sẽ không bao giờ chạm được.
Lần này, em sẽ chạm được nó.
Mi mắt em cong cong đong đầy niềm hạnh phúc, vì em thấy giữa màn đêm mờ mịt bỗng hiện lên hai vì sao nhỏ xíu mà lấp lánh.
Đợi con, mẹ. Đợi anh, Natsu.

Thiếu niên đứng dậy, lùi ra sau, chạy thật nhanh, rồi bật nhảy.
Em dang rộng đôi cánh, một bước bay lên thật cao. Bàn tay em như nắm lấy được thứ gì đó.
Em bay rồi, em đã bay được rồi, bỏ lại sau lưng máu, nước mắt, hạnh phúc, đau khổ và những mảnh vỡ của xích sắt trói buộc em.
Em đã có tự do rồi.
Mưa lách tách rơi.
Atsumu đứng dưới tòa nhà cao tầng phía Tây thành phố, phía trước là một đám đông, nét mặt ai cũng e dè, ngậm ngùi những lời thương tiếc xót xa.
Trái tim anh chết lặng, từ từ vỡ ra từng mảnh. Anh cố lách khỏi đám đông, tìm kiếm mái tóc cam mềm mại trong vô vọng.
Ở đó, thi thể một chàng trai đã dập nát, máu thịt hòa cùng nước mưa loang lổ trên mặt đất tạo thành khung cảnh đáng sợ đến tang thương. Mái tóc cam vẫn còn đó, chỉ là đã nhuộm màu đỏ thẫm. Trên gương mặt chẳng thể nào nhìn rõ nữa lại mơ hồ vẽ ra một nụ cười mãn nguyện.
Chắc lúc nhảy, em đã hạnh phúc lắm. Atsumu nghĩ vậy, rồi đau đớn khóc. Khóc đến khàn cổ họng, khóc đến khi xác của người anh yêu bị đem đi vẫn chẳng thể nào dừng lại.
Mưa rơi, như đang thương tiếc cho một linh hồn vừa lìa bỏ cõi đời.
Shouyou của anh đã đi rồi, nhưng em đang ở thiên đường hay địa ngục? Chắc là thiên đường rồi. Chúa không độc ác đến mức cho người con trai gồng gánh trên mình bao nhiêu là bi kịch đó xuống nơi địa ngục tối tăm đâu.
Còn anh phải ở đây, ở một nơi không còn người tên Hinata Shouyou nữa.
.
Ngày hôm sau, món quà mừng cưới cuối cùng được gửi tới. Đó là một chậu hoa phù dung cũng tấm ảnh chụp chung tập thể. Ở một góc khuất nhỏ nhoi, anh đã thấy một nụ cười rực rỡ tựa nắng mai.
Hinata Shouyou rời đi mà không đem theo bất cứ thứ gì, chỉ để lại một chậu hoa nhỏ rực rỡ bung cánh, cùng với nỗi dằn vặt suốt đời cho Miya Atsumu.
===
Thành phố này có hai tòa nhà cao tầng.
Miya Atsumu đã làm lễ đính hôn ở tòa nhà phía Đông.
Hinata Shouyou đã gieo mình tự sát ở tòa nhà phía Tây.
-end-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro