in my chest, your heart is beating | TsukiKage

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


________________

Tsukishima và Kageyama quen nhau đã được 5 năm, vào năm ba cao trung Tsukishima đã tỏ tình với cậu nhưng...cái kiểu tỏ tình lại rất ba chấm

Hôm đó vào một ngày đẹp trời, Kageyama vô tình ăn phải một cú đánh trượt của Hinata vào đầu...vì cú đó không hề nhẹ nên nó đã khiến Kageyama choáng nhẹ và ngất.

"K..Kageyama tôi xin lỗi..t-tôi không cố ý"

Trong khi Hinata và mọi người đang hoảng loạn coi Kageyama có ổn không thì Muối-sama lại rất tỉnh, Tsukishima tiến lại áp hai tay vào má Kageyama rồi thốt lên

"Oi Đức vua, tôi thích cậu đấy tỉnh dậy làm người yêu tôi mau"

"..."

Tất cả mọi người đều đứng hình nhìn Tsukishima

"Tsukki...a..a Tsukki"

"Urusai Yamaguchi"

Bỗng Kageyama bật dậy kéo Tsukishima vào một nụ hôn

"Ôce cậu nhó"

Ơ...? Chúng tôi tàng hình rồi à- mọi người said

Vâng...đó chính là cách mà Kageyama và Tsukishima quen nhau..

______________

"Giờ nhớ lại lúc đó chẳng hiểu sao tôi lại đi yêu Đức Vua như cậu nhỉ?"

"Oi đừng có gọi tôi là Đức vua nữa coi"

Thật là quen nhau đã năm năm bây giờ hai người đều trưởng thành hết rồi vậy mà Tsukishima vẫn không bỏ được cái tật trêu gẹo cậu.

"Hey Tsukishima chúng tôi đến thăm cậu này"

"Thiệt tình tên đầu tôm này, ở bệnh viện đừng có la lớn như thế chứ"

"Cậu ăn nói với người đi thăm cậu như thế đó hả tên kia"

"Thôi hai cái người này" thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra Kageyama đành lên tiếng can ngăn thiệt tình hai cái người này gặp nhau là cãi.

"À Tsukki hai ngày nữa cậu phẫu thuật rồi nhỉ, cố giữ sức nha Tsukki" Yamaguchi im lặng nãy giờ cũng đã lên tiếng

"Ừ, cũng may là có người hiến tim cho tớ, thật không biết ai là người hiến tim cho tớ nhỉ"

"Ai cũng được, đây táo của cậu" Kageyama đưa cho anh một dĩa táo, rồi cùng mọi người cười đùa ở trong căn phòng đấy...nhưng liệu có ai thấy trong mắt họ đều là những nỗi buồn không?
___________

Cứ thế cũng đến ngày anh phẫu thuật.

"Kageyama liệu tôi sẽ tỉnh lại chứ" Tsukishima nắm lấy đôi bàn tay của Kageyama mà lo lắng, tay anh run run anh sợ nếu như ca phẫu thuật không thành công thì anh sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại...chẳng bao giờ có thể nhìn thấy cậu...

"Cái tình kiêu căng của cậu đâu rồi tên kia...cậu đừng lo dù cậu không tỉnh lại thì tôi vẫn sẽ ở bên cậu thôi..." Kageyama ôm lấy anh thỏ thẻ...

"Là sao chứ" Tsukishima nghiêng đầu thắc mắc, cậu nói vậy là ý gì nhỉ...

"Thì là vậy đó" Kageyama chồm lên trao cho anh một nụ hôn nhẹ, vừa định dứt ra Tsukishima đã nhanh chóng kéo Kageyama vào một hụ hôn sâu...mãi đến khi cậu đập vào lưng anh xin dưỡng khí thì nụ hôn đó mới chấm dứt

"Đồ lợi dụng" Kageyama thẹn quá hét lên còn Tsukishima thì ngồi nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu mà cười...cả hai đều cười nhưng ánh mắt thì chỉ toàn sự tuyệt vọng...

Rồi cũng đến lúc phải phẫu thuật, anh nhìn mọi người nở một nụ cười thật tươi. Nhìn tới người con trai đời mình anh cười rồi trêu cậu

"Đừng có mà khóc đấy Đức vua"

"Đừng có mà trêu tôi, tôi sẽ không khóc đâu"

Nói rồi bác sĩ bước ra đẩy anh vào phòng phẫu thuật, cánh cửa phòng dần khép lại người phía trong kẻ phía ngoài nhưng hai người cùng trung nhịp đập

"Chờ tôi nhé Tsukishima/Kageyama"

________________

1 năm sau

"Tsukki Tsukki cậu ổn chứ" Yamaguchi rối rít hỏi thăm Tsukishima vừa đi khám sức khỏe về

"Urusai Yamaguchi, tớ vẫn ổn bác sĩ nói tớ hoàn toàn khỏe lại rồi" Tsukishima điềm đạm mà trả lời, thật tình dù lớn rồi mà Yamaguchi vẫn như con nít vậy

"Nếu Kageyama-à không có gì cậu vào trong nghỉ ngơi đi tớ đi ra ngoài một chút"

Yamaguchi nhanh chóng rời đi bỏ lại Tsukishima ngớ người ra đó...anh tiến vào trong nhà bước vào căn phòng của anh và cậu, cũng đã lâu lắm rồi anh mới vào đây nhỉ...cầm bức ảnh của anh và cậu anh khẽ nói

"Tôi nhớ cậu Kageyama, cậu đi đâu vậy chứ"

Sau cuộc phẫu thuật năm đó, cuộc phẫu thuật diễn ra thành công ngoài mong đợi, khoảng 4 ngày sau khi phẫu thuật anh đã tỉnh lại...ngỡ rằng sẽ gặp được cậu đầu tiên nhưng không anh chẳng thấy cậu đâu... Dù anh có hỏi ai cũng không ai trả lời, cậu cứ thế mà biến mất suốt 1 năm trời

Cởi chiếc áo sơ mi trắng, đứng trước gương nhìn vào vết sẹo trên ngực trái của mình anh thầm nghĩ

"Ai là người đã hiến tim cho mình?"

Đôi mắt đượm buồn nhìn vào hư vô bỗng anh thấy hình bóng cậu ở trên hiên cửa sổ, dụi dụi mắt anh thầm nghĩ chắc do bản thân nhớ cậu mà sinh hoang tưởng rồi...

Đảo mắt nhìn xung quanh,  chẳng biết vì cái gì mắt anh dừng lại ở chiếc hộp nhỏ được để trên đầu tủ. Kiễng chân lên lấy chiếc hộp đó xuống, đôi tay nhanh nhẹ mở nó ra bên trong là ảnh của anh và cậu kiềm theo là một quyển nhật kí và một tập hồ sơ. Nhìn những tấm hình của anh và cậu khiến tim anh nhói lên một nhịp, anh nhớ cậu thật sự nhớ cậu...

Mở quyển nhật kí, anh đọc lướt qua những trang đầu vì nó không có gì đặc sắc nó chỉ là những dòng ghi chép lại cuộc sống hằng ngày của cả hai nhưng rồi anh khựng lại khi đọc những dòng này...

"Ngày_tháng_năm
Hôm nay Tsukishima bảo rằng cậu ấy đau ở ngực nên cả hai đã đến bệnh viện kiểm tra...và bác sĩ bảo rằng cậu ấy có vẫn đề ở tim cần phải phẫu thuật thay tim khác"

"Ngày_tháng_năm
Cậu ấy trở nặng nhưng bệnh viện thông báo vẫn chưa có tim phù hợp với cậu ấy"

"Ngày_tháng_năm
Tôi đi khám sức khỏe và làm một cuộc kiểm tra xem tim tôi có tương thích với cậu ấy hay không. May mắn thay tim tôi hoàn toàn phù hợp"

"Ngày_tháng_năm
Tôi quyết định hiến tim cho Tsukishima mặc kể những lời ngăn cản của bọn họ... Họ bảo tôi cố chờ thêm vài ngày nữa thôi thì sẽ có tim tương thích với Tsukishima. Nhưng tôi thật không chịu được nhìn cậu ấy đau đớn mỗi ngày như thế tôi thật không chịu được... Cậu ấy là ánh sáng đời tôi vì thế vì thế cho dù phải hi sinh mạng sống này tôi cũng đồng ý"

"Ngày_tháng_năm
Ngày mai là ngày Tsukishima phẫu thuật, cuộc vui nào rồi cũng phải tàn quyển nhất kí này cũng vậy nó cũng đã đi đến hồi kết...tạm biệt nhé..."

1 giọt 2 giọt 3 giọt nước mắt của anh rơi trên quyển nhật kí, đôi tay run run chạm nhẹ nơi trái tim đang đập mạnh...đây là tim của cậu, trái tim của cậu ở trong anh rằng cậu hi sinh để cho anh được sống.

Anh cố gắng bình tĩnh mở tập hồ sơ ra, trong đấy là giấy xét nghiệm và đơn đồng ý hiến tim của cậu...đôi mắt đã bị mờ đi bởi nước mắt đang nhìn vào tờ đơn đồng ý... Bỗng một phong thư rơi ra, anh nhanh tay chụp lại ở ngay đầu phong thư là dòng chữ : Gửi Tsukishima Kei...anh nghẹn ngào mở nó ra trong đó viết

"Khi cậu thấy lá thư này thì tôi đang ở trên thiên đường dõi theo cậu rồi đấy, xin lỗi vì không ở cạnh cậu nữa nhé...nhưng vì cậu vì cuộc sống của cậu tôi đành phải làm thế. Cậu là người tôi yêu nhất trên đời này cho nên chỉ cần cậu được sống là tôi hạnh phúc rồi, nè đừng có khóc đấy cậu mà khóc là tôi đấm cậu đấy. Hãy sống thật tốt, sống thay phần của tôi luôn nhé Kei
Yêu cậu
Kageyama Tobio"

Anh cười, cười trong nước mắt...ôm lá thư vào lồng ngực, nơi trái tim cậu đang đập...anh thầm trách

"Cậu đúng là tên Vua độc tài..."
______________

"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday to you Tobio"

Tiếng hát chúc mừng sinh nhật cậu vang lên, anh hát vang bài ca chúc mừng sinh nhật cậu trong nước mắt.

"Chờ tôi nhé Tobio"

Dưới ánh nến vàng cùng bông hoa trắng
Ánh trăng trắng lụi tàn biến vào hư vô...
_______________

"Nè dậy mau, tên ngốc bốn mắt kia"

"Kageyama..."

Tsukishima mở mắt ra, người con trai mà anh yêu thương nhất đang ở trước mắt anh. Anh liền nhào vào ôm lấy cậu, anh sợ rằng cậu lại bỏ anh đi mất.

"Chẳng phải tôi kêu cậu sống thay phần tôi sao", Kageyama bắt đầu giở giọng trách móc. Cậu đã hi sinh cho anh rồi, vậy mà tên ngốc này lại.

"Xin lỗi cậu nhưng không có cậu tôi chẳng khác gì đã chết, vì vậy tôi muốn nhanh đến gặp cậu...thật may mắn vì em vẫn ở đây chờ tôi", nụ cười dịu dàng hiếm hoi của anh hiện lên, nụ cười đó chỉ có riêng Kageyama được thấy mà thôi.

"Có gì muốn tặng không?", Kageyama hỏi anh. Tsukishima mới nhớ ra, anh lục túi quần của mình, lấy ra một chiếc nhẫn và đeo vào tay cậu. Anh hôn lên mu bàn tay ấy và đan tan mình vào đó.

"Từ giờ em không được bỏ tôi đi vì em đã là của tôi rồi. Dù kiếp sau hai ta lạc mất nhau, tôi vẫn sẽ tìm thấy em, Tobio."

Kageyama chỉ khẽ gật đầu, cậu đặt môi mình lên môi anh, trao cho anh một nụ hôn. Nụ hôn nồng thắm và chiếc nhẫn bạc lấp lánh đó, sẽ là vật minh chứng cho lời hứa tình yêu của họ.

END
25/7/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro