1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng bạn cũng lê được đôi chân nặng nề về đến nơi, đưa tay vặn nắm cửa.

Bạn thấy căm ghét bản thân. Tại sao chỉ có đi ra ngoài và trở về căn nhà mình thôi mà mệt mỏi đến rã rời thế này. Bạn tuột đôi giày lười khỏi bàn chân để ngoài phòng khách và đi vào căn phòng ngủ. Bạn cởi tất thả lại ngay trên sàn, vòng tay qua đầu với xuống lưng và tháo khóa áo lót. Bạn đặt đống sách nặng trịch vừa mua lên bàn, cố gắng khỏi phải nhìn thấy căn phòng bừa bộn của mình và bước thẳng đến bên giường. Thế nhưng trong đầu bạn lại xuất hiện những việc phải làm cứ liên tiếp nối nhau xuất hiện. 

Ít nhất bạn phải dọn đống vỏ lon và chai rỗng trong phòng. Phải vứt hết chỗ kẹo sô cô la đã chảy ở trên sàn. Phải cất đống quần áo đã giặt. Phải lau hết đám dầu ăn cáu bẩn bám lại trên mặt bếp. Phải tưới nước cho chậu cây cảnh đang héo khô kia. Hay chi ít cũng phải đi tắm trước đã.

Nhưng bạn chẳng làm được bất cứ việc nào trong các việc vừa liệt kê, bạn cứ thế thả rơi mình xuống giường.Cơn buồn ngủ chực chờ từ lâu chập chờn tìm đến. Từ ngoài khung cửa sổ vong vào tiếng xe máy chạy ngang qua, đâu đó xa xa có tiếng trẻ con khóc. Bạn mở mắt, bầu trời bị đảo ngược lờ mờ hiện ra. Mưa đã tạnh từ bao giờ, trời bắt đầu chuyển tối. Một hai ánh sao lẻ loi lấp lánh giữa trời.

"Liệu có ai đó đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi? Liệu có ai đó đưa tôi ra khỏi nơi này?" Bạn nghĩ mà như đang thầm cầu nguyện. 

Khi nhắm mắt lại, bạn tưởng chừng vẫn nghe thấy tiếng mưa rơi. Muôn vàn hạt mưa đang gõ lanh canh xuống mái hiên ở trường.

Tách, tí tách, tách, tách, lộp bộp.

Âm thanh chẳng có phách nhịp đó hòa cùng tiếng chuông trường và tiếng mặt đất đang hút lấy từng hạt mưa. Hôm nay, lẫn trong tất cả những âm thanh đó là nhịp thở đều đều.

-----------------

Khi tiếng thở khe khẽ ấy chạm đến tai bạn, bạn rời mắt khỏi quyển sách và ngẩng lên, bạn nhận ra Oikawa đang ngủ.

Rõ ràng vừa lúc này còn đang lải nhải về bóng chuyền mà giờ lăn ra ngủ rồi. Có lẽ bị thiếu ngủ chăng, thức muộn để học à? Lần đầu tiên bạn nhận ra Oikawa có hàng lông mi khá dài, làn da bóng lên dưới ánh sáng, môi he hé mở. Đôi tai lộ hẳn ra, đẹp như tạc. Đáng yêu quá! Bạn thầm vui vì được ngắm cậu ta thỏa thích trong giờ tự học này.

Cùng với niềm hân hoan, trong lòng bạn vẫn nhen lên cảm giác tội lỗi. Bạn đã thích thú tận hưởng thời gian bên một người mà lúc nào cũng bị mình cho ăn bơ, để bây giờ mình chìm đắm trong vai trò người yêu thầm cậu ta. Bạn cố tình lơ đẹp cậu ta để hoàn thành công việc quản lý của mình, đôi khi ăn cơm trưa cùng hay lắng nghe cậu ta lải nhải về bóng chuyền, dần dần bạn hiểu hơn về Oikawa. Bạn biết mình không lên thế này. Tình hình không tốt cho cả hai. Bạn phải thay đổi. Bạn hiểu rất rõ. Tuy nhiên...

Tuy nhiên, chỉ cần một chút nữa. Nếu được bạn mong khoảng thời gian này sẽ kéo dài thêm chút nữa.

Bạn nhìn gương mặt Oikawa. Cậu ta vẫn đang ngủ. Không phải gà gật mà là một giấc ngủ say. Ngủ say được như vậy ở trường thế này. Bạn vừa ngạc nhiên vừa ghen tị. Bởi đối với bạn nghỉ ngơi hay ngủ cũng cần phải có năng lượng. Thậm chí leo lên tàu điện, tắm rửa hay ăn uống bạn cũng cần huy động một nguồn năng lượng trong người.

"Này cảm thấy tôi thế nào?Trông ổn không?" Bạn thầm hỏi nhưng trước khi câu hỏi phát ra nó đã hòa tan vào tiếng mưa.

-----------------

"Vậy con nghỉ ngơi đi nhé!" Cuối cùng, mẹ dịu dàng tạm biệt và cúp máy.

Bạn từ từ buông điện thoại xuống. Mẹ gọi đến trong lúc bạn lơ mơ ngủ. 

Sau khi tốt nghiệp cấp 2 bạn không lên Tokyo mà tiếp tục ở lại Miyagi. Cũng bởi vậy mà cuối cùng bạn cũng chả biết căn nhà trên Tokyo kia thế nào. Ông bà mất được 3 năm nay, ngay sau khi ông bà mất bố mẹ cũng chuyển lên Tokyo làm việc dự định đưa bạn theo cùng. Chẳng qua bạn lười chuyển qua chuyển lại nên quyết định ở luôn nhà ông bà.

Tuy đã quyết định, nhưng bây giờ...

Năm 3, cao trung việc học nặng nề, khoảng cách đến ngày thi đại học chỉ còn không đến hai trăm ngày, vừa làm quản lý vừa ôn thi thực sự rất khó nhưng tại sao bạn vẫn cố làm?

Thật không hiểu nổi!

Hình ảnh Oikawa chợt hiện lên.

"... Mình, thật là tất cả là tại cậu ta."

Gục mặt xuống hai đầu gối, bạn khẽ thì thầm.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro