Untitled Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Nguyên Bân ra khỏi khu dạy học, thong thả đi theo phía sau Tôn Dịch Kiệt.

Sau đó bọn họ tới mặt sau khu ký túc xá cuối trường, tới gần chỗ cửa sau trường, nơi này luôn luôn không người ra vào – là chỗ tuyệt hảo cho mấy cặp yêu đương lén lút hẹn hò buổi tối hoặc chỗ mấy tên đầu gấu đánh nhau.

Phác Nguyên Bân rất quen thuộc với chỗ này, rốt cuộc thì để làm đầu lĩnh đám "bất lương", Phác Nguyên Bân cần phải làm khách quen nơi này.

Hắn còn chưa đi đến bên kia đã thấy bốn năm tên nam sinh không mặc đồng phục đứng góc tường đằng xa, hẳn là vừa trèo tường vào.

Đám đấy nhuộm đầy đầu xanh đỏ tím vàng hoa hòe lòe loẹt, vẫn là loại nhuộm phẩy light "thời thượng" không biết chui từ xó xỉnh nào.

"Tới." Tôn Dịch Kiệt vỗ vỗ bả vai một tên, bắt đầu chào hỏi với những người đó.

"Tên này hả?"

Nam sinh cầm đầu quét mắt nhìn Phác Nguyên Bân một cái, trong mắt lộ rõ khinh miệt.

Kỳ thực Phác Nguyên Bân là loại hình thiên về cao gầy.

Cánh tay, eo, chân đều rất nhỏ, vừa thấy đã biết là thiếu niên chứ không đem lạo cảm giác về loại lực lượng phấn chấn khoa trường bừng bừng.

Thật sự không giống một bộ có thể đánh nhau.

"Thích lo chuyện bao đồng đúng không?"

Nam sinh tóc xanh đi hai bước tới, vừa gặp đã duỗi tay dùng sức đẩy mạnh Phác Nguyên Bân.

Phác Nguyên Bân nhất thời không phòng bị, bị đẩy lui về sau một chút.

...!Thật ra là do hắn vẫn chưa tỉnh ngủ, mặt mũi héo héo, thoạt nhìn không sắc bén lắm.

Tôn Dịch Kiệt cho rằng hắn rén do buff người đông thế mạnh bên hắn nên nhịn không được trào phúng: "Sao im thin thít thế? Lúc chõ mõm vào chuyện người khác thì ghê gớm lắm cơ mà? Hả?"

"À." Phác Nguyên Bân rốt cuộc đã mở mắt, vẫn là bộ dáng tùy ý thường ngày.

Tuy rằng đang nhìn bọn họ nhưng căn bản trong mắt hắn không chứa bóng dáng một ai.

Ngữ điệu hắn lười nhác: "Bọn mày định lên từng đứa hay tất cả cùng lúc luôn? Tao chấp hết."

Hẵn rũ mắt nhìn đồng hồ, không khỏi nhăn mày nói: "Tao còn có việc, nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của tao."

Tôn Dịch Kiệt lúc này mới nhận ra – không phải do Phác Nguyên Bân rén mà căn bản là hắn còn chẳng thèm để những người này vào mắt.

Phác Nguyên Bân vặn vặn cổ, ngón tay thon dài dần co lại, cười cười: "Nếu không thì lên hết một thể đi, không lại nói tao bắt nạt bọn mày.":

Bị trắng trợn khiêu khích như thế, là đàn ông đều không thể nhịn.

Đám du cồn đầu tóc sặc sỡ bắt đầu thả pheromone Alpha uy hiếp.

Mà Phác Nguyên Bân là một Alpha có tính cách khá mạnh mẽ nên đương nhiên sẽ không cho phép mấy tên lông bông diễu võ dương oai trên đầu hắn.

Lần trước vì không nghĩ ảnh hưởng tới học sinh trong trường nên mới cố khắc chế không thả ra pheromone, hiện tại nơi này bố bề vắng lặng, Phác Nguyên Bân cũng không còn gì cố kỵ.

Mặt hắn hơi trầm xuống, hắn muốn dùng pheromone dạy dỗ mấy tên ranh con không biết trời cao đất dày này học cách làm người.

Nhưng còn chưa kịp hành động thì đã nghe thấy một thanh âm truyền từ đằng sau: "Phác Nguyên Bân."

- - Gần như là một loại phản ứng theo bản năng, Phác Nguyên Bân vừa nghe được thanh âm này thì lập tức trở nên cảnh giác.

Hắn vừa quay đầu lại thì thấy một bóng người cực kỳ quen thuộc: "Lý Xán Vinh?"

Bởi vì hiện tại đã nghỉ học nên Lý Xán Vinh cũng không mặc đồng phục.

Trên người anh là một chiếc sơmi đen cùng quần dài tối màu, balo khoác trên một bên vai phải, không đeo kính có chút...!không quá giống ngày thường.

Phác Nguyên Bân thầm nghĩ: Sao cậu ta lại tới?

Này là như nào? Ủy viên kỷ luật tới khảo sát hiện trường đầu gấu?

Sắc mặt Tôn Dịch Kiệt cũng thay đổi, nhưng không giống Phác Nguyên Bân, trên mặt hắn mang theo kính sợ cùng hãi hùng vô cùng rõ ràng.

Chờ Lý Xán Vinh đi tới, "hiện trường" đã sặc mùi pheromone của Alpha.

Từ trước tới nay Lý Xán Vinh đều không thích dùng pheromone áp chế người, đây là phương thức đàn áp dã man của những kẻ tàn bạo không nói đạo lý.

Phác Nguyên Bân lại càng "dã man" hơn một chút.

Coi như nể mặt Lý Xán Vinh, hắn đơn giản vung tay hai cái đã ấn được cả người tên đầu xanh ngạo mạn kia xuống đất, dùng một loại tư thái càng thêm kiêu ngạo lạnh lùng nói: "Tật xấu gì đây? Mày có mẹ nó là Alpha mà không quản được cái van hơi trên người mày thì tao cũng không ngại giúp mày sửa chút đâu."

Nhìn thấy anh em bị chèn ép như thế, đám đầu mao gà đằng sau chửi một câu không biết tiếng nước nào rồi vung quyền đấm về phía sau đầu Phác Nguyên Bân.

Thần sắc Lý Xán Vinh hơi trầm xuống, anh nâng tay bắt lấy nắm đấm vung tới.

Người ngoài trường không biết Lý Xán Vinh là ai cũng chưa từng nghe qua tên của anh nên căn bản không để tên công tử bột văn nhã này vào mắt.

Bởi lẽ thoạt nhìn Lý Xán Vinh xác thực hào hoa phong nhã thậm chí còn có chút yếu ớt, hoàn toàn không phải phần tử có thể đánh đấm.

Thế nhưng đầu mào gà phát hiện toàn bộ cánh tay hắn không thể động đậy nổi, một loại cảm giác áp bức khủng khiếp đổ ập xuống.

Lý Xán Vinh vẫn nắm cánh tay gã không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm gã rồi lại nhìn về Tôn Dịch Kiệt bên cạnh.

Đồng tử anh trầm xuống, thanh âm trầm thấp mà lạnh lùng: "Một vừa hai phải thôi."

Tôn Dịch Kiệt cắn chặt răng.

Gã không ngờ Lý Xán Vinh sẽ xuất hiện đúng lúc này.

Theo lẽ thường, Lý Xán Vinh hẳn sẽ ra khỏi trường đi về nhà, sẽ không xuất hiện ở chỗ này nhúng tay vào chuyện của gã.

- - Ai cũng nói quan hệ của Lý Xán Vinh và Phác Nguyên Bân không tốt, kết quả là mỗi khi Phác Nguyên Bân có chuyện thì người này đều mẹ nó đứng phía hắn!

Gân xanh bên thái dương Tôn Dịch Kiệt giật vài cái, gã nén giận: "Thôi."

"Đi thôi."

Lý Xán Vinh: "Phác Nguyên Bân."

Phác Nguyên Bân nghe lời rũ mi, buông ra tên đầu xanh đang bị hắn ấn trên mặt đất.

Chưa gì đã rút rồi.

Hắn còn chưa bắt đầu thi triển tài năng mà!

Nhưng mà Lý Xán Vinh đứng ở đây, Phác Nguyên Bân phi thường quý trọng mạng sống mà không phun câu này ra, chỉ cao lãnh đứng sang một bên.

Đám lưu manh vốn không phục, đang nóng lòng muốn động thủ nhưng Tôn Dịch Kiệt đã xiay người đi rồi.

Đầu xanh hung tợn trừng Phác Nguyên Bân một cái, sau vẫn theo Tôn Dịch Kiệt bỏ đi.

Lý Xán Vinh nghĩ nghĩ, quay đầu nói với Phác Nguyên Bân: "Đứng đây chờ tôi chút."

Phác Nguyên Bân đứng tại chỗ: "...Ờ."

Tôn Dịch Kiệt nghe thấy có tiếng bước chân từ đằng sau, quay đầu thấy Lý Xán Vinh.

Sắc mặt gã tức khắc cứng đờ, khô khốc hỏi: "chủ tịch Lý còn việc gì à?"

"Loại chuyện như này, không có lần sau." Thanh âm Lý Xán Vinh lãnh đạm, ánh mắt nhìn đám thanh niên lêu lổng cạnh gã, "Tôi không muốn nhìn thấy những người này xuất hiện lần thứ hai ở trường.

Cấm tự tiện tổ chức, dẫn dắt người ngoài vào trường, loại nội quy cơ bản nhất này mà còn cần tôi nhắc lại cho cậu nhớ à?"

Tôn Dịch Kiệt cắn chặt răng, nghẹn khuất nói: "Đã biết."

Cảm giác được Lý Xán Vinh vẫn đang nhìn chằm chằm gã, Tôn Dịch Kiệt lại bồi thêm một câu: "Không có lần sau."

Lý Xán Vinh vô cảm nhìn gã một cái.

Chờ đến khi Lý Xán Vinh đi rồi, Tôn Dịch Kiệt bực bội gãi gãi đầu, trong miệng mắng một tiếng "Mẹ nó."

"Mày sợ nó à?" Đầu xanh nhăn mày nói: "Còn tưởng tên Alpha này địa vị như nào, không phải chỉ là Chủ tịch Hội học sinh à?"

Tôn Dịch Kiệt giật giật khóe môi, có chút giễu cợt: "Lý Xán Vinh, Nhị thiếu gia nhà Lý, tao trêu không nổi."

"nhà Lý?" Biểu tình đầu xanh có chút thay đổi, "Tập đoàn nhà Lý? Cái nhà có bối cảnh màu đỏ "kia"?"

Tôn Dịch Kiệt thở một hơi, sắc mặt âm trầm không nói gì.

Nhìn thấy Lý Xán Vinh trở lại, Phác Nguyên Bân một tay đút túi đi về phía anh, tiện chân đá bay một cục đá nhỏ, có chút tò mò hỏi: "Ây, nãy cậu nói gì với đám kia đấy?"

Lý Xán Vinh nhỏ giọng: "Không có gì."

"Vụ kia, cậu thấy đấy, là bọn họ đụng chạm tớ trước." Phác Nguyên Bân cào cào lông mày: "Cho nên tớ là dạng phản kích thụ động, tự vệ chính đáng, lúc này rõ ràng không phải tớ sai.

Cậu không thể bắt tớ viết kiểm điểm được."

Khóe môi Lý Xán Vinh khẽ cong: "Ừ."

Phác Nguyên Bân bị nụ cười của Lý Xán Vinh lay động.

Khí vị pheromone Alpha còn chưa tiêu tan trong không khí, lại lung tung diễu võ dương oai trong khoang mũi hắn làm mũi Phác Nguyên Bân có chút không quá thoải mái.

Vì thế trong lòng hắn nảy sinh một cái ý tưởng lớn mật.

Phác Nguyên Bân nói: "chủ tịch Lý."

Nghe cách xưng hô, ngữ khí kiểu này, biểu tình Lý Xán Vinh khựng lại một chút.

- - Dựa theo hiểu biết của Lý Xán Vinh về Phác Nguyên Bân, "học sinh bất lương" lúc cần xin xỏ anh mới gọi như vậy, chứ ngày thường không có việc gì thì người này chỉ có một bộ kiêu ngạo với khiêu khích.

Lý Xán Vinh che lại cảm xúc, rũ mắt nhìn hắn: "Sao?"

"Cậu có thể...!thả chút pheromone ra không?"

Lúc Phác Nguyên Bân nói, biểu tình trấn định hòng làm yêu cầu của mình đúng lý hợp tình chứ không phải nhìn như có mưu đồ khác: "Mùi mấy tên nhãi kia khó ngửi quá, tớ hơi khó chịu."

Trong mắt Lý Xán Vinh xẹt qua một tia kinh ngạc, anh không ngờ Phác Nguyên Bân sẽ đưa ra một yêu cầu kiểu này – nếu Phác Nguyên Bân là một Omega, hành động này không có bất cứ khác biệt nào so với "Chủ động cầu ái".

Thậm chí hành vi muốn pheromone của phối ngẫu này chỉ có ở "Kỳ tìm phối ngẫu", "Kỳ động dục".

Hơn nữa, Phác Nguyên Bân là Alpha giống anh.

Dựa theo mấy trường hợp giương cung bạt kiếm trước kia, pheromone bọn họ mà va chạm nhau thì đại khái sẽ có phản ứng bài xích rất cường liệt.

Lý Xán Vinh tạm dừng một chút, tựa nhắc nhở nói: "...Tôi là Alpha."

Phác Nguyên Bân hàm hồ "Ừ" một tiếng, hắn tìm cái lý do rồi kiên định nói: "Thì chắc chắn cũng sẽ dễ ngửi hơn đám ngu ngốc kia."

Lý Xán Vinh yên lặng đứng đối diện hắn.

Một đôi mắt màu hổ phách sáng ngời mang theo mong đợi sáng lấp lánh nhìn anh, đồng tử thậm chí còn có cảm giác nửa trong suốt dưới ánh mặt trời.

Ánh mắt như vậy – tựa như đưa ra yêu cầu quá đáng cỡ nào cũng sẽ không bị cự tuyệt.

Yết hầu Lý Xán Vinh không khỏi khẽ động.

Bản thân Phác Nguyên Bân hoàn toàn không ý thức được đây là một loại yêu cầu vô lý mà biến thái cỡ nào.

Hắn nhìn Lý Xán Vinh vẫn luôn không phản ứng, trong lòng khó tránh có chút thất vọng.

Chủ tịch Hội học sinh nhỏ mọn vậy sao.

Không cho ngửi thì thôi.

Dù sao không ngửi cũng không chết được.

Hắn cụp mắt, chưa kịp nói "Thôi" thì một mùi hoa đào rung động tâm phách đột nhiên tiến vào khoang mũi hắn.

Phác Nguyên Bân: "..."

Đây là lần đầu tiên Lý Xán Vinh chủ động thả pheromone với người khác.

Khác với những lần trước Phác Nguyên Bân chỉ ngửi được mùi hương thoang thoảng nửa vời thấm ngoài da, lần này tuyến thể sau cổ Alpha trực tiếp tỏa pheromone ra.

Khí vị nồng đậm thơm ngọt, dường như vô số hoa đào trong nháy mắt nở rộ, bao trùm lấy mọi cảm quan của Phác Nguyên Bân rồi lại tựa thực chất dừng trên da thịt.

Phác Nguyên Bân cảm giác như hắn sắp chết chìm trong mùi hoa tinh tế mê người này, sâu thẳm trong linh hồn nổi lên một trận kinh động mãnh liệt.

Nếu, có thể cắn một cái thì...

Ý nghĩ này có chút nguy hiểm, Phác Nguyên Bân khắc chế ngửi ngửi, chỉ dám tham luyến một vừa hai phải.

Hắn sợ Lý Xán Vinh nhìn ra cái gì nên đành mạnh mẽ áp xuống thiên tính của Alpha, giọng nói có chút nghẹn: "Được rồi."

Lý Xán Vinh thu hồi pheromone, nhan sắc đồng tử so với ngày thường tựa hồ càng thêm sâu thẳm.

Phản ứng của Phác Nguyên Bân so với tưởng tượng của anh, có chút không giống lắm.

Lý Xán Vinh nhìn hắn, tò mò hỏi: "Cảm giác tốt hơn chút nào không?"

Phác Nguyên Bân gật gật đầu: "Ừ, tớ...!tớ đi trước."

"Người nhà tớ bị bệnh." Phác Nguyên Bân liếm môi dưới, "Tớ đến viện thăm bà."

Lý Xán Vinh quan sát hắn vài giây, trầm mặc một lát, không nói gì thêm, "Ừm.

Hẹn gặp lại.".

12

Phác Nguyên Bân gọi taxi đến bệnh viện.

Trên quần áo hắn còn vương thoang thoảng mùi hoa thanh nhã, hắn lại còn vào trong trong không gian nhỏ khiến hương vị thật mau quanh quẩn toàn bộ xe.

Tài xế cho rằng đây là hương vị trên người Phác Nguyên Bân, nhịn không được khen: "Pheromone của nhóc thơm thật!"

Phác Nguyên Bân tức khắc tán đồng: "Vâng! Cháu cũng thấy thế!"

Biểu tình tài xế chấn kinh một chút, ông nhịn không được nhìn kính chiếu hậu liếc Phác Nguyên Bân một cái như thể chưa từng gặp qua tên nhãi nào khoác lác mà không biết ngượng, mặt dày vô sỉ như vậy.

Trên đường, Phác Nguyên Bân không nhịn được đặt cổ tay áo dưới mũi ngửi ngửi, trên bề mặt vải còn lưu lại chút hương.

Lấy khẩu vị so đo bắt bẻ từ trước tới nay của hắn mà nói, không thể không thừa nhận Lý Xán Vinh xác thực rất dễ ngửi.

Phác Nguyên Bân bắt đầu cẩn thận suy tính, lần ngửi tiếp theo nên tìm lý do nào?

Đồng thời với lúc suy nghĩ bậy bạ, Phác Nguyên Bân lại cảm thấy không thể hiểu nổi.

Lý Xán Vinh thực sự là Alpha sao?

Dựa theo lý thuyết, hắn tuyệt đối không nên nảy sinh loại suy nghĩ này với pheromone của một Alpha.

Là nơi nào xảy ra vấn đề?

Phác Nguyên Bân còn chưa đi tới kết luận thì tài xế đã dừng xe: "Đến bệnh viện rồi, để cháu xuống ở đây được không?"

Phác Nguyên Bân: "Vâng."

Hắn mở cửa xuống xe, lấy điện thoại thanh toán tiền, đánh giá tài xế năm sao rồi đi vào bệnh viện.

Phác Nguyên Bân cúi đầu gọi điện: "Mẹ, con đang ở trước cửa bệnh viện, bà ngoại nằm ở phòng nào?"

"Vâng, con đang đi thang máy, khoảng hai ba phút nữa là đến."

"Không sao, con tự đi được."

Vào khu nội trú, mùi sát trùng nồng nặc trong không khí ập đến, bác sĩ, y tá mặc áo blouse trắng đi tới đi lui khiến Phác Nguyên Bân trong thang máy lập tức không nghĩ về chuyện của Lý Xán Vinh nữa.

Toàn bộ kết quả xét nghiệm tổng thể của bà ngoại hắn đã có, có mấy hạng mục kết quả không tốt lắm, trong khoảng thời gian này vẫn cần tiếp tục lọc máu.

Nhưng với người đã có tuổi như bà ngoại hắn, không có khả năng thân thể không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.

Cái gọi là sinh lão bệnh tử vốn là chuyện thường trên đời, làm gì cũng không thể ngăn cản được.

"Bà ngoại!" Phác Nguyên Bân xác nhận phòng bệnh rồi đẩy cửa vào, "Cháu tới thăm bà nè."

"Bân Bân tan học rồi à." Bà ngoại nghe thấy giọng hắn thì ngẩng đầu, nở một nụ cười hòa ái lại dịu dàng, nói từng chữ không rõ ràng lắm: "Đi học có mệt không cháu?"

Phác Nguyên Bân ngồi xuống bên giường bệnh: "Bình thường ạ, huấn luyện dạo này cũng không nhiều lắm."

"Cháu có nghe lời giáo viên không đấy?"

Phác Nguyên Bân nói dối không chớp mắt: "Đương nhiên rồi, cháu bà ngoan mà"

Cũng không hoàn toàn là nói dối, một tuần này hắn ngoan thật.

Dù sao cũng không bị Lý Xán Vinh tóm đuôi.

Tuần sau cũng không phải lên đài chủ tịch đọc kiểm điểm.

Đương nhiên chủ yếu vẫn là do chuyện về pheromone của Lý Xán Vinh khiến Phác Nguyên Bân không có tâm tình đi phá phách.

Bà ngoại cẩn thận nhìn Phác Nguyên Bân, duỗi tay xoa xoa đầu hắn: "Cháu lại cao lên đúng không?"

Mấy năm gần đây Phác Nguyên Bân nhổ giò cực kỳ nhanh, cứ cách một đoạn thời gian là có thể rõ ràng thấy cao thêm vài cm.

Nhưng khung xương phát triển, thể trọng lại không đuổi kịp khiến hắn thoạt nhìn luôn có chút gầy gò mảnh khảnh.

Phác Nguyên Bân cười nói, "Sẽ còn cao tiếp." rồi hỏi tình hình sức khỏe bà ngoại, mãi lúc sau mới bắt đầu nói chuyện cơm trưa.

Hắn chưa ăn sáng, hiện tại đã hơn 11 giờ, hắn hơi đói bụng rồi.

Xuống thanh máy, Phác Nguyên Bân không đến thẳng nhà ăn tầng một mà lại đến chỗ sảnh chăm sóc khách hang.

"Chào chị, em muốn đăng ký khám."

Hộ sĩ bên cửa đầu cũng không thèm nâng: "Phương diện kia?"

Phác Nguyên Bân nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng: "Em muốn kiểm tra pheromone...!có vấn đề gì không."

Hộ sĩ viết số thứ tự cho hắn rồi cho hắn đi xếp hàng rút máu.

Số người xếp hàng giữa trưa không nhiều lắm, Phác Nguyên Bân đợi chưa đến mười phút đã có thanh âm nhắc hắn chuẩn bị vào.

Loại kiểm tra như này không cần rút máu từ mạch mà chỉ cần đâm trên ngón tay một chút là được.

Phác Nguyên Bân thò tay qua, đầu kim tiêm đâm thủng qua da, một giọt máu đỏ tươi chảy ra.

Phác Nguyên Bân còn chưa kịp làm gì thì bên rút máu kia đã có tiếng "Chậc": "Mùi của cậu..."

Nồng độ pheromone trong máu rất cao,chỉ một giọt thôi đã khiến toàn bộ phòng sặc mùi rượu mạnh mang theo chút xâm lược của Alpha.

Phác Nguyên Bân ấn giữ bông y tế trên ngón tay kia, nhún vai vô tội: "Ngại quá, trời sinh."

Bác sĩ giơ tay hướng vào trong ra dấu cho hắn, ý bảo hắn đi mau đi ra ngoài đi.

Phác Nguyên Bân hỏi: "Khi nào có kết quả?"

"Nhanh nhất cũng phải đến 4 giờ chiều, lúc đấy cậu đến lấy kết quả là được."

"Cảm ơn."

Phác Nguyên Bân ném bông vào thùng rác, cắn da môi, cúi đầu đi về phía nhà ăn.

Nếu không phải vấn đề của hắn thì chắc chắn là vấn đề bên Lý Xán Vinh.

4 giờ chiều, Phác Nguyên Bân cầm báo cáo xét nghiệm máu tới bác sĩ khoa pheromone.

Bác sĩ nhìn lướt qua mấy số liệu đó, thấy không có vấn đề gì cả, "Không vấn đề gì, lượng pheromone rất ổn định, cực kỳ khỏe mạnh."

Phác Nguyên Bân thở phào nhẹ nhõm.

Nếu pheromone không có vấn đề, tại sao phản ứng của hắn với Lý Xán Vinh lại dị thường như vậy?

Bác sĩ thấy hắn đứng đó không nhúc nhích, có chút nghi hoặc hỏi: "Sao, cậu còn việc gì à?"

Phác Nguyên Bân xoa mặt một chút, nhếch mông kéo ghế ngồi gần về phía bác sĩ.

Bác sĩ: "..."

Lại bệnh gì đây?

Phác Nguyên Bân muốn nói lại thôi nửa ngày, làm một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng vẫn bẩm báo đúng sự thật: "Là như thế này, mấy ngày gần đây cháu thấy trong người không bình thường lắm.

Khoảng thời gian trước cháu vô tình ngửi được pheromone của một Alpha nhưng không cảm thấy tí bài xích hay kháng cự nào, ngược lại còn cảm thấy hương vị hắn rất dễ ngửi, thậm chí còn...!muốn ngửi nhiều hơn.

Bác sĩ trầm tư vài giây: "Ý cậu là cậu đã bị pheromone của một người hấp dẫn, hơn nữa đối phương là một Alpha?"

Cụm từ "hấp dẫn" này khiến da mặt Phác Nguyên Bân tê dại, hắn cứng đờ gật đầu.

Chuyện này nghe thật sự có chút không thể tưởng tượng.

Nhưng bác sĩ sóng to gió lớn gì cũng từng trải qua, biểu tình thập phần bình tĩnh, thấy nhiều không trách: "Biểu hiện cụ thể như nào?"

Phác Nguyên Bân nói lắp: "Biểu, biểu hiện cụ thể gì cơ?"

Bác sĩ đẩy mắt kính, ngữ khí bình tĩnh: "Tỷ như, cậu có muốn vuốt ve, ôm, hôn môi hay đánh dấu đối phương không?"

- - Mấy cái động từ này quả thực như sấm nổ bên tai, Phác Nguyên Bân lắc đầu nguầy nguậy thiếu điều muốn văng khỏi cổ!

Phác Nguyên Bân không chút suy nghĩ: "Không có!"

Hắn chỉ sinh chút ý niệm không thể miêu tả với pheromone của Lý Xán Vinh.

Chứ với Lý Xán Vinh cái gì cũng không có!

Bác sĩ nhẹ nhàng nhướng mày: "Một chút cũng không có?"

Phác Nguyên Bân quỷ dị trầm mặc một lát.

- - Trong nháy mắt này, hắn nhớ tới đôi tay dưới nước chảy kia của Lý Xán Vinh.

Bọt nước ướt át chảy dọc đầu ngón tay trắng nõn của anh, mang theo chút hương vị sắc tình mờ mịt không nói nên lời.

Bác sĩ thấy hắn không nói lời nào, trong lòng hiểu rõ mà cười: "Không cần lo lắng, loại hiện tượng này tuy không thường thấy nhưng y học xác thực có đưa ra giải thích."

Phác Nguyên Bân phục hồi tinh thần, ngôn ngữ tái nhợt: "Không phải, cháu thực sự không có..."

Bác sĩ lật lật tài liệu trong tay, nói: "Căn cứ theo nội dung cậu miêu tả, có một loại tình huống là độ phù hợp pheromone giữa các cậu quá cao.

Nếu là một đôi AO thì sẽ biểu hiện qua sự hấp dẫn từ cả hai chiều, nhưng nếu là hai Alpha thì trước tiên sẽ phát sinh xung đột, đối kháng, nhưng vì pheromone của đối phương mạnh mẽ hơn nên đối với cậu mà nói sẽ có biểu hiện như đơn phương hấp dẫn.

Loại hiện tượng này, chúng tôi gọi là Hội chứng đơn hướng lệ thuộc pheromone.

Phác Nguyên Bân mở to mắt: "!?"

Hắn vừa nghe gì cơ? Độ phù hợp pheromone của hắn và Lý Xán Vinh quá cao?

Đùa kiểu gì vậy? Trái Đất sắp hủy diệt sao?

Càng kỳ quái hơn chính là, pheromone hoa đào của tên công tử bột kia áp qua hắn!

Này hoàn toàn phản khoa học!

Phác Nguyên Bân vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh: "Không phải, là cháu không đủ A sao?"

Bác sĩ quét mắt liếc hắn từ trên xuống dưới một cái.

Rõ ràng là một nam sinh cao cao gầy gầy, mặt mày trông cũng không dữ tợn nhưng lại mang khí chất hung hăng "Ông đây không dễ chọc" như đầu gấu.

Bác sĩ thu hồi ánh mắt, nhìn số liệu trong tay, ám chỉ hàm súc: "Căn cứ kết quả xét nghiệm máu, nồng độ Alpha bẩm sinh trong máu cậu kỳ thực cũng không cao, có thể trưởng thành như bây giờ thật sự là..."

Đời sau quá nỗ lực.

Đổi thành người khác khả năng đều không thể.

Phác Nguyên Bân: "..."

Bố mẹ hắn không ai là Alpha cả, huyết thống cũng không "Thuần", hiện tại có thể một đường treo đủ loại Alpha lên đánh xác thực cũng do một phần tính cách bản thân hắn quyết định.

Hắn hiếm thấy mà không phản bác, chỉ trầm mặc xoa nhẹ mặt rồi vẫn cực kỳ lạc quan hỏi: "Vậy có loại thuốc nào có thể khống chế hiện tượng này không? Hoặc thuốc ức chế cũng được?"

Bác sĩ rất quyết đoán nói: "Không có."

Phác Nguyên Bân: "..."

"Loại hội chứng lệ thuộc này không gây tổn hại gì cho cơ thể cả mà thường ảnh hưởng về mặt tâm lý hơn." Bác sĩ nói thêm, "Nhưng để ngừa vạn nhất, tôi vẫn kiến nghị để đối phương làm một xét nghiệm độ tương thích pheromone với cậu, nếu độ phù hợp đạt từ 95% trở lên thì chính là..."

Phác Nguyên Bân không cần suy nghĩ: "Không được!"

Hắn đến chết cũng không nói chuyện này với Lý Xán Vinh!

Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.

Bác sĩ thấy bộ dạng sắp anh dũng hy sinh của hắn, trong lòng hiểu rõ: "Hoặc cậu có thể lựa chọn tìm một Omega để đánh dấu tạm thời.

Độ hấp dẫn giữa AO luôn vững chắc hơn giữa hai Alpha."

Phác Nguyên Bân: "."

Hắn cũng hoàn toàn không tính toán suy xét phát sinh quan hệ không chính đáng nào với Omega cả.

Phác Nguyên Bân trầm mặc nửa phút, rồi lại thêm nửa phút nữa, cuối cùng hỏi thêm một câu: "Thật sự không còn biện pháp nào ư?"

Bác sĩ: "Đúng."

Trong óc Phác Nguyên Bân bắt đầu kêu ong ong.

Hủy diệt đi, ta mệt rồi.

Bác sĩ cười cười: "Tôi đã nói rồi, loại hội chứng này càng giống một loại hấp dẫn về mặt tâm lý hơn, mà thuốc ức chế chỉ có thể áp chế phản ứng sinh lý của cậu thôi nên dù có dùng hãng thuốc mạnh hơn cũng không có tác dụng.

Phác Nguyên Bân như người mộng du bước ra khỏi phòng chẩn đoán, dưới lòng bàn chân đều bắt đầu lơ ma lơ mơ.

Hắn mơ màng nghĩ: Hay đổi một viện khác khám? Nói không chừng tên lang băm này nói khùng nói điên thì sao!

Hắn đường đường là bá vương trường cấp ba Giang Tân, sao có thể bị pheromone của Lý Xán Vinh mê hoặc đượ

13

Buổi tối Phác Nguyên Bân không về nhà.

Hắn cùng hồ bằng cẩu hữu Trịnh Vũ Tuyên đi ra ngoài ăn BBQ, uống bia hơi.

Hắn đi đến chỗ ngồi, cái gì cũng không nói, gọi một đống thịt cừu rồi bắt đầu vùi đầu uống bia.

Trịnh Vũ Tuyên khom lưng quan sát hắn một chút, cảm giác tên nhóc này có vấn đề, duỗi tay đẩy đẩy hắn: "Sao thế? Ai đụng chạm gì cậu à?"

Phác Nguyên Bân ngửa đầu uống cạn cốc bia lạnh, hầu kết lăn lên lăn xuống.

Hắn không tính gạt Trịnh Vũ Tuyên, nhưng dù vậu Phác Nguyên Bân vẫn phải chật vật tổ chức lại ngôn ngữ một hồi lâu rồi mới miễn cưỡng mở miệng: "Hôm nay tớ đến bệnh viện thăm bà ngoại."

Biểu tình Trịnh Vũ Tuyên trở nên nghiêm túc: "Tình hình bà ngoại không tốt?"

"Không phải, tớ còn tiện đường đi khám luôn" Phác Nguyên Bân xoa xoa cái đầu đang nóng lên, hít sâu một hơi, "Gần đây tớ gặp một người, tớ còn...!rất thích pheromone của người này, mùi hoa đào, rất dễ ngửi."

Trĩnh Vũ Tuyên bóc một con tôm hùm đất: "Thế không tốt à, rốt cuộc cậu có thể chính thức thoát ế lần đầu tiên kể từ khi cha sinh mẹ đẻ rồi, siêu đáng mừng đấy."

Phác Nguyên Bân sống không còn gì luyến tiếc nói: "Nhưng mà cậu ta là Alpha."

Trịnh Vũ Tuyên kinh ngạc nhướng mày, dại ra một giây rồi bắt đầu vỗ tay bép bép: "Đại Ngư, không hổ là cậu, nam nhân đích thực phải chơi song A!"

Người này mồm chỉ xàm là giỏi, đầu Phác Nguyên Bân sưng phù, tức giận nói: "Chơi cái rắm, tớ với cậu ta bát tự không hợp."

( Bát tự (8 chữ), còn được gọi là Tứ trụ, là một trường phái nghiên cứu về vận mệnh bắt nguồn từ Trung Quốc cổ đại.

Bát tự tứ trụ căn cứ vào 4 trụ cột (Giờ – Ngày – Tháng – Năm sinh) để suy đoán về cuộc đời của một ai đó từ khi sinh ra cho đến khi mất đi)

"Ngư Ngư dũng cảm, không ngại khó khăn!" Trịnh Vũ Tuyên tiếp tục khuyến khích: "Cậu chưa nghe có câu như này à, dưa hái xanh mới ngọt."

Dưa hái xanh ngọt hay không thì Phác Nguyên Bân không biết nhưng chắc chắn hắn và Lý Xán Vinh có thế nào cũng không thể thành một cặp được.

Phác Nguyên Bân: "Cậu biết cậu ta là ai không?"

Trịnh Vũ Tuyên chăm chú lắng nghe: "Ai?"

"Lý Xán Vinh", Phác Nguyên Bân gằn từng chữ một nói: "Chủ tịch Hội học sinh trường bọn này, kiêm kẻ chuyên lo chuyện bao đồng, à, chính là tên ủy viên ban kỷ luật kia đấy."

Trịnh Vũ Tuyên: "..."

Dưa này thì tốt nhất là nên để yên.

Vì dưa này có chút nguy hiểm.

Trước kia cậu đã từng nghe Phác Nguyên Bân kể về người này, họ Lý luôn trừ điểm hắn, bắt hắn viết kiểm điểm, Trịnh Vũ Tuyên biết quan hệ hai người không tốt lắm.

Một năm ở trường 300 ngày thì hơn phân nửa thời gian Phác Nguyên Bân muốn ám sát Lý Xán Vinh.

Phác Nguyên Bân thở một hơi thật dài, vừa phẫn nộ vừa bi thương cắn một miếng thịt cừu: "Tớ với cậu ta là dạng quan hệ có ngươi thì sẽ không có ta.

Nói thế là vì bọn này không có khả năng cùng đứng chung một chỗ hòa bình quá một phút."

Không ai trong trường là không biết quan hệ nước sôi lửa bỏng giữa hắn và Lý Xán Vinh, chỉ cần nhìn thấy mặt nhau một cái là sẽ tóe lửa tóe điện.

Cái tính tùy tiện bất kham của Phác Nguyên Bân đụng tới học sinh ngoan ngoãn nghiêm túc như Lý Xán Vinh, quả thực là "khắc" đến không thể "khắc" hơn.

Tình huống hiện tại có vẻ không ổn, Trịnh Vũ Tuyên cũng ngớ cả người: "Thế bệnh viện nói như nào? Sao pheromone Alpha với cậu lại..."

Phác Nguyên Bân nhớ tới cái lý do giẻ rách vì sao hắn thích pheromone của Lý Xán Vinh, đầu lại càng đau.

Độ phù hợp pheromone khoảng 95%, thậm chí còn có khả năng cao hơn.

Nghiệt cmn duyên kiểu gì đây.

Phác Nguyên Bân không chịu thừa nhận hắn đã vô thức bị pheromone của Lý Xán Vinh hấp dẫn, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Thì là tớ đơn phương có ý tứ với cậu ta, thân thể tớ biến dị, biết thế nào được? Hơn nữa còn không có thuốc nào trị được, bác sĩ nói đây là phương diện tinh thần có vấn đề, chẳng lẽ tớ lại phải đến khoa tâm thần?"

Trịnh Vũ Tuyên tức khắc đồng tình nhìn hắn: "Vậy cậu định làm gì bây giờ?"

Phác Nguyên Bân có chút bực bội: "Tính sau đi."

Hắn một hơi nốc nửa chai bia, duỗi tay chùi chùi mép, khí phách nói: "— Tớ cũng không tin, chẳng lẽ không có pheromone của cậu ta thì tớ không sống nổi nữa?"

Trịnh Vũ Tuyên: "..."

Được, có chí khí.

Tại hạ khâm phục.

Phác Nguyên Bân lang thang ở quán nướng đến nửa đêm, uống không biết bao nhiêu chai bia, lúc về đến nhà nằm cái đã ngủ luôn.

Tỉnh dậy vào ngày hôm sau, đầu hắn đau như búa bổ, trong lỗ tai kêu ong ong – Phác Nguyên Bân lâu lắm rồi không uống nhiều thế, mà kỳ thực tửu lượng hắn cũng không tốt.

Phác Nguyên Bân xỏ dép lê, lắc lư ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách uống hai cốc nước lọc.

Mặt hắn trắng bệch như quỷ.

Phác Nguyên Bân ngồi trên sô pha, cảm giác hơi đoi đói, ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì thấy đã 10 rưỡi.

Hắn đang muốn tìm mấy món ăn vặt lót dạ thì cửa ngoài nhà mở, là mẹ của Phác Nguyên Bân đã trở lại.

Phác Nguyên Bân hai tuần mới về nhà một lần, mẹ Ngư cố ý về nhà nấu một bữa cơm trưa cho hắn, trong tay xách túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn.

Phác Nguyên Bân nhịn đau xách hộ mẹ hắn mấy túi đồ nặng trĩu đưa vào phòng bếp.

"Sao đấy?" Mẹ Ngư đeo tạp dề, quan sát con trai mình một lát, nói: "Nhìn con có vẻ khó chịu thế?"

Phác Nguyên Bân trầm mặc một chút, nói: "Tối qua con với Trịnh Vũ Tuyên ra ngoài ăn BBQ, uống tí bia, không có chuyện gì cả."

Bà ngoại còn ở bệnh viện không biết khi nào mới có thể xuất viện, Phác Nguyên Bân không muốn làm mẹ mình lại phải lo thêm mình nên không kể việc của mình với Lý Xán Vinh với người trong nhà.

Mẹ Ngư đập lưng hắn một cái: "Ăn ít mấy cái thực phẩm rác rưởi đấy thôi – trong tủ lạnh có bánh ngọt, con đói thì ăn trước lót dạ đi."

Phác Nguyên Bân ngoan ngoãn đứng im chịu đánh, sau đó mở tủ lạnh tìm bánh kem, đớp hai ba miếng là hết.

Mẹ Ngư xào hai món chay, còn lại đều là thịt và hải sản như tôm hấp dầu, thịt heo chua ngọt, cá kho, thậm chí còn có cả một nồi canh củ cải hầm xương sườn.

Càn quét một mâm cơm trưa phong phú sang chảnh, sắc mặt Phác Nguyên Bân rốt cuộc đã đẹp hơn chút, môi cũng có thêm huyết sắc.

Nếu là trước kia thì giờ Phác Nguyên Bân sẽ bắt đầu lập nhóm chơi game với hồ bằng cẩu hữu hoặc tiếp tục "yên giấc".

Nhưng hiện tại Phác Nguyên Bân không có tâm tư chơi game, cũng không buồn ngủ.

Trong đầu đều là...

Phác Nguyên Bân đầu tổ quạ ngồi trên giường đần người một lúc, sau đó lấy điện thoại mở trình duyệt.

Hắn do dự một lát rồi nhập vào thanh tìm kiếm "Alpha với pheromone của Alpha khác..."

Sau đó ngón tay hắn dừng lại.

Từ đằng sau phải điền như nào?

Phác Nguyên Bân nghĩ tới cảm giác lúc hắn ngửi được pheromone của Lý Xán Vinh.

Nhộn nhạo, muốn tiếp cận, chìm đắm trong đó.

Tựa như bị mê hoặc, không chịu khống chế.

Nghĩ đến phải tự tay nhập mấy chữ miêu tả cảm giác của hắn với Lý Xán Vinh vào, Phác Nguyên Bân cảm giác mình hỏng mất.

Cuối cùng hắn phải đổi thành một cách miêu tả lãnh khốc khác: "Alpha thích pheromone của Alpha khác thì giải quyết như nào?"

Sau đó lập tức bấm vào tìm kiếm.

Tin đầu tiên đập vào mắt hắn là:

"Mê luyến pheromone của đồng loại thì phải làm sao?"

"Các chuyên gia về pheromone của bệnh viện Nam Đồng sẽ giải đáp thắc mắc cho bạn."

Phác Nguyên Bân: "..."

Mê, mê luyến...

Hắn hít sâu một hơi, căng da đầu kéo xuống xem tiếp.

"Loại hiện tượng này được gọi là Hội chứng lệ thuộc pheromone, đây là một chứng bệnh tâm lý hiếm thấy và chỉ xuất hiện giữa hai Alpha có độ tương xứng pheromone cao hơn 95%.

Nó sẽ phát tác trên một phương Alpha, biểu hiện cụ thể như si mê pheromone của đối phương..."

Những đoạn miêu tả tỉ mỉ kỹ càng "khó coi" đó đều bị Phác Nguyên Bân lướt qua, hắn trực tiếp tìm tới mục "Phương pháp giải quyết".

"Lệ thuộc pheromone là một loại bệnh tâm thần, nó sẽ không gây tổn hại cho cơ thể người bệnh.

Chỉ cần kịp thời tiếp xúc pheromone của đối phương, bản năng Alpha sẽ được xoa dịu và không dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.

Thông thường, trực tiếp giao lưu pheromone là phương pháp trị liệu hữu hiệu nhất.

Đương nhiên cũng không chỉ có phương pháp đó mà những tiếp xúc thân mật như hôn môi, ôm hoặc một vài hoạt động giao lưu "càng thâm sâu" khác đều có thể kiềm chế một cách hiệu quả..."

Ban đầu Phác Nguyên Bân nhìn đến mấy dòng mô tả như vậy, khí huyết cả người dâng trào, mặt và lỗ tai đỏ phừng phừng.

Nhìn đến dòng cuối cùng, cả người đã tê rần.

Phía dưới còn có "Bệnh nhân" like và bình luận: "Phương pháp này thực sự hữu dụng! Ngày hôm qua đã cùng soái ca nhà tui đến Cục Dân chính lãnh chứng OwO! Cảm tạ bác sĩ!"

"..." Phác Nguyên Bân duỗi cặp chân dài, nằm thẳng trên giường.

Có người đã yên giấc ngàn thu tại chỗ, ra đi thật thanh thản.

Không biết qua bao lâu, bố hắn đứng ngoài cửa gân cổ kêu: "Phác Nguyên Bân! 3 giờ rồi! Về trường đi!"

Phác Nguyên Bân mở mắt, ngữ khí buồn ngủ lại sống dở chết dở: "Đây."

Trường học quy định phải trở lại trước 4 giờ chiều chủ nhật, bố Ngư lái xe chở hắn về.

Phác Nguyên Bân mặt vô biểu tình ngồi trong xa, nhìn cây cối bên đường không ngừng chạy về phía sau qua lớp cửa kính.

Nghĩ đến về sau có khả năng thường xuyên phải đối mặt Lý Xán Vinh, Phác Nguyên Bân đã thấy tuyệt vọng.

Ôm ấp hôn hít là không có khả năng.

Ổn định đừng lòi đuôi là được.

Nếu thật sự không được thì về sau kiếm cơ hội ngửi lén.

...!Thật là vô kỷ luật..

14

Thời điểm này phụ huynh đưa học sinh về trường rất đông, quanh hai khu vực đèn giao thông cách đấy một đoạn xa đã ùn tắc nghiêm trọng, mất nửa ngày xe cộ mới nhích về phía trước được chút.

Phác Nguyên Bân cuộn tròn trong xe ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thấy còn cách trường một đoạn.

Bố Ngư từ kính chiếu hậu thấy thằng con trai rẻ tiền nhà mình đã tỉnh, lấy một cây thuốc lá ngậm trong miệng: "Phía trước đông quá, bây tự qua đi, đường có vài bước không đáng tiền xăng."

"Ok." Phác Nguyên Bân chùi khóe miệng, "Con xuống xe chỗ này."

Bố Ngư nói: "Bà ngoại tuổi cao, chức năng cơ thể không theo kịp, nửa tháng mười ngày phải nằm viện cũng là bình thường.

Bây ở trong trường đừng lo lắng, cũng đừng cứ trèo tường chạy ra ngoài, nghe lời giáo viên chút."

Phác Nguyên Bân "Vâng" một tiếng, thoáng nhìn qua phía sau rồi mở cửa xe đi xuống.

Hiện tại là giữa tháng 9, thời tiết cực kỳ nóng bức, mặt trời đỏ ối trên trời Tây Nam.

Sóng nhiệt trong không khí ập vào mặt, đến mặt đường cũng như bị nung nóng.

Phác Nguyên Bân chỉ mặc một cái áo cộc trắng khiến thân hình nhìn có vẻ đặc biệt mảnh khảnh.

Hắn đi ngang đường cái, dọc theo bóng cây rậm rạp đến cổng trường.

Vào trường, Phác Nguyên Bân không trực tiếp về lớp – dù sao về cũng chỉ có một tiết tự học tối, chẳng liên quan gì tới học sinh thể dục ổn định xếp cuối như hắn.

Hắn đến sân vận động, chuẩn bị chơi chút bóng rổ cho nóng người rồi đến nhà ăn ăn cơm.

Lúc này không nhiều người đến lắm, chỉ có lác đác mấy học sinh chơi bóng ở sân cùng vài người trong đội trường.

Bóng rổ đập trên mặt đất kêu mấy tiếng "Bộp", "Bộp" trầm đục.

Lúc Phác Nguyên Bân đi ngang qua có thấy, nhưng hắn không lên.

Lúc Phác Nguyên Bân thi đỗ trường, hắn đăng ký hai hạng mục chạy nước rút và bóng rổ, chờ cho đến khi có kết quả thì cả hai đều muốn hắn vào đội.

Cá nhân Phác Nguyên Bân thích bóng rổ hơn, bởi lẽ loại hạng mục cạnh tranh đầy xung đột tứ chi thô bạo và phải dựa kỹ xảo để giành chiến thắng đối thủ càng dễ kích khởi dục vọng tranh cường háo thắng khắc sâu trên xương cốt của Alpha hơn.

Nhưng huấn luyện viên đội chạy nước rút đích thân đến trước mặt hắn khóc lóc kể lể, nói là nếu không có máu mới bơm vào đội chạy nước rút của trường thì chỉ sợ cả đội sớm muộn gì cũng sẽ phải giải tán.

Phác Nguyên Bân thấy thầy khóc lóc chân thành quá, cuối cũng đại phát từ bi chọn chạy nước rút.

Nhưng kỳ thực hắn chơi bóng rổ cũng rất lợi hại, ít nhất so với đám mèo ba chân trên sân – hay vận động viên đội nào đó – tốt hơn.

Phác Nguyên Bân thu hồi tầm mắt, không nhanh không chậm đi đến một sân bóng rổ khác, nhặt một quả trong rổ, đặt trên đầu ngón tay chậm rãi xoay xoay.

Hắn cầm bóng đến giữa sân, đập đập vài cái rồi tùy tiện tay ném.

Cánh tay hắn vừa trắng vừa dài, cơ bắp rắn chắc nhưng lại rất nhỏ, mang theo chút gầy gò của thiếu niên mới lớn.

Bóng vẽ một đường parabol xinh đẹp trong không trung, rơi chính xác vào trong rổ.

Nó rơi xuống đất rồi lại nảy đến trên giá, lăn long lóc về đến bên chân Phác Nguyên Bân.

Phác Nguyên Bân khom lưng nhặt bóng, còn chưa kịp đứng dậy thì đã nghe thấy một thanh âm từ sau truyền đến: "Phác Nguyên Bân? Sao lại chơi bóng một mình chỗ này thế?"

Phác Nguyên Bân quay đầu lại, là một Alpha trong đội bóng rổ.

Người nọ cười cười: "Một người chơi chán lắm, chơi chung đi, lâu lắm rồi không đọ bóng với cậu."

Phác Nguyên Bân nghĩ nghĩ, nói được.

Đi đến sân bên cạnh, Phác Nguyên Bân thấy một Alpha trông quen quen...!không phải bạn hắn.

Hai người vừa đứng đối diện, trong không khí bỗng vi diệu trở nên giương cung bạt kiếm.

Người kia mở miệng trước: "A, đây không phải là Phác Nguyên Bân sao, mày cũng tới chơi bóng à?"

Ngữ điệu âm dương quái khí.

Phác Nguyên Bân nhớ rõ người này tên là Vương Tuẫn, quan hệ hai người từ năm nhất đã không tốt.

Lần đầu tiên bọn họ phát sinh xung đột là khi mới khai giảng, trường học tổ chức thi đấu bóng rổ.

Khi đấy Phác Nguyên Bân làm thành viên bổ sung thay thế cho đội xanh, sau khi lên sân thì mạnh mẽ đánh bại toàn bộ người trong đội Vương Tuẫn, hơn nữa còn là một chiến thắng áp đảo tuyệt đối.

Trận đấu kia khiến Phác Nguyên Bân nhất chiến thành danh, từ đó về sau trường học nơi nào cũng lưu truyền truyền thuyết của hắn.

Mà nghe nói Omega Vương Tuẫn thích cũng yêu thầm Phác Nguyên Bân, Vương Tuẫn mặt nóng dán mông lạnh theo đuổi cô một năm mà vẫn không thành công, nên thù này là đơn phương từ phía gã kết.

Tình yêu, sự nghiệp đều bị Phác Nguyên Bân ngáng một chân, Vương Tuẫn đương nhiên là cực kỳ, cực kỳ không vừa mắt hắn.

- - Đương nhiên, Phác Nguyên Bân hoàn toàn không hiểu mấy việc này, chỉ biết người này chẳng hiểu sao cứ gây phiền toái cho hắn.

Ở phương diện không nói tiếng người này thì Phác Nguyên Bân còn chưa từng thua ai, hắn nhấc mắt nói: "Sao, sân nhà mày à?"

Sắc mặt Vương Tuẫn trầm xuống, hắn vừa định nói gò thì người bên cạnh đè đè vai hắn: "Thôi mà Vương Tuẫn, đều là bạn học, so đo nhiều làm gì."

Sau đó ném quả bóng trong tay cho Phác Nguyên Bân: "Bân ca đến chơi đi."

Phác Nguyên Bân lười so đo với loại con gà còn chưa mọc đủ lông đủ cánh, hắn duỗi tay nhận bóng.

Bọn họ cũng không phân đội, ai cướp được bóng thì là của người đó.

Phác Nguyên Bân mang bóng chạy một đường vượt qua người khác, xoay người nhảy úp rổ.

Vóc dáng Phác Nguyên Bân cao, chạy nhanh, động tác giả cũng nhanh đến lóa mắt, về cơ bản là không ai có thể cản nổi hắn.

Phía trước có một người 1m9 đúng chặn bóng, Phác Nguyên Bân nhảy lên, thân thể hơi ngưỡng về đằng sau, lơ lửng trên không trung đổi bóng sang tay trái, cổ tay cong một cái, bóng trực tiếp vào rổ.

Khung rổ "Uỳnh" một tiếng.

Những người khác không nhịn được hô: "Bóng hay!"

Lúc rơi xuống đất, Phác Nguyên Bân cảm giác bả vai mình như bị đụng nhẹ một cái.

Hắn không để ý lắm, rốt cuộc thì va chạm tay chân là chuyện thường thấy với loại hình thể theo vận động mạnh như này.

Không bao lâu, bóng lại truyền đến tay người khác.

Người này định ném cú ba điểm từ ngoài vạch, bóng đập vào bảng, chưa vào rổ!

Phác Nguyên Bân nhắm chuẩn thời cơ, nháy mắt nhảy lấy đà, một tay đoạt rebound—

Đúng lúc này, sườn eo đột nhiên đau nhức khiến Phác Nguyên Bân bất giác cong người xuống.

Có người ác ý đâm khuỷu tay vào người hắn lúc hắn nhảy xuống.

Phác Nguyên Bân nhíu mày, quay đầu nhìn người đằng sau.

Vương Tuẫn cười hắn, ngữ khí nhàn nhã như chưa có chuyện gì xảy ra: "Sao thế, lúc tranh bóng không cẩn thận đụng vào mày thôi mà."

Phác Nguyên Bân bật lại: "Mày mẹ nó tứ chi không phát triển, phải dùng khuỷu tay để cướp bóng à?"

Vương Tuẫn "A" một tiếng: "Ngại quá, chạm phải mày rồi, hay để tao xin lỗi mày nhé?"

Không có chút thành ý nào, là cố ý khiêu khích.

Những Alpha khác cũng chưa động đậỵ, chỉ đứng yên nhìn hai người họ.

Tròng mắt màu hổ phách nhạt của Phác Nguyên Bân nhìn chằm chằm gã hai giây, hắn vẫn chưa muốn gây chuyện ở trường học.

Nghĩ vậy, Phác Nguyên Bân ném quả bóng trong tay ra sân làm nó kêu "Uỳnh" một tiếng.

"Thế mà đã nghỉ?" Vương Tuẫn cười nhạo một tiếng: "Đúng là đại thiếu gia kiều quý, chơi không nổi thì cũng đừng ham hố."

Phác Nguyên Bân lẳng lặng nhìn gã một cái, xoay người rời đi.

Ngay lúc Phác Nguyên Bân vừa đi ra ngoài chưa được mấy bước, chưa kịp rời khỏi sân thì Vương Tuẫn đằng sau không biết nói với ai một câu: "Ai gọi nó đến đấy? Ô uế sân vãi, đen đủi thật."

Thanh âm nói chuyện rất lớn như sợ không ai nghe thấy, thậm chí còn có tiếng vọng lại.

Phác Nguyên Bân đột nhiên dừng bước chân.

Hôm nay Phác Nguyên Bân không muốn gây chuyện trong trường bởi vì mỗi lần hắn làm gì khiến gió thổi cỏ lay, người đâu tiên đến xử lý hắn chắc chắn là Lý Xán Vinh.

Mà trước mắt Phác Nguyên Bân không phải rất muốn "kinh động" Chủ tịch Hội học sinh.

Hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Lý Xán Vinh, đối tượng...!có pheromone hợp gu của hắn.

Phác Nguyên Bân hiếm khi tốt tính một lần.

Cho nên Vương Tuẫn vốn không cần phải đi chết.

Nếu như gã không phun ra câu không biết trời cao đất dày như vậy.

Phác Nguyên Bân xoay người lại, đi đến trước mặt Vương Tuẫn, bình tĩnh nói: "Nãy mày vừa nói gì, lặp lại lần nữa."

Vương Tuẫn cười lạnh: "Tao nói mày –"

Gã chưa kịp nói nốt ba chữ đằng sau thì đã bị Phác Nguyên Bân túm tóc đè người xuống, cả khuôn mặt gã đập dúi vào mặt đất.

Sân lát bằng nhựa đường dưới chân rất mềm, đập chút như vậy sẽ không đến mức vỡ đầu nhưng mũi Vương Tuẫn trực tiếp hôn đất mẹ, nháy mắt máu mũi bắn đầy mặt.

Pheromone của Alpha thấm ra ngoài.

Nhưng khắp sân bóng rổ cũng chỉ có một mùi rượu mạnh thuần túy, nùng liệt bén nhọn, lạnh lẽo tới tận xương tủy, cay nồng đến mức khiến cho mọi người xung quanh hô hấp có chút gian nan.

Phác Nguyên Bân từ trên cao nhìn xuống Vương Tuẫn, đuôi mắt mỏng hơi rũ.

Lúc mặt hắn không cảm xúc, dung mạo thoạt nhìn vừa lạnh lẽo lại vừa ngạo mạn.

"Có phải lâu lắm rồi tao chưa dạy mày cách làm người nên mày không biết hai chữ "đúng mực" viết như nào đúng không?"

Trong miệng Vương Tuẫn phát ra vài tiếng sủi bọt mép vô nghĩa, nghe không rõ gã đang nói gì.

Một chân Phác Nguyên Bân đạp lên vai gã: "Xin lỗi."

Vương Tuẫn giãy giụa vài cái, cố sức ngoái đầu lại nhìn Alpha khác, cả giận nói: "Mẹ nó bọn mày còn đứng đấy làm gì?"

Vài người trong đội do dự không dám tiến lên trước.

Hiển nhiên, giao tình giữa bọn họ và Vương Tuẫn còn chưa đủ sâu đến mức dám công khai đối nghịch với Phác Nguyên Bân.

Thời Phác Nguyên Bân đánh nhau có bao nhiêu "điên", bọn họ đều từng nghe qua.

Chỉ có một Alpha tiến lên trước một bước, bị Phác Nguyên Bân liếc qua một cái thì hóa đá tại chỗ.

Cuối cùng không một ai dám lên hỗ trợ.

Phác Nguyên Bân: "Xin lỗi."

Vương Tuẫn nghe tiếng xương cốt mình kêu răng rắc, chỗ bả vai truyền cơn đau tê tái tới tận tim khiến gã cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

Phác Nguyên Bân như muốn dẫm đứt cánh tay gã, Vương Tuẫn cắn răng chịu đựng không kêu thảm thiết thành tiếng, vẫn mạnh miệng nói: "Mẹ nó mày buông tao ra!"

Phác Nguyên Bân gằn từng chữ một: "Xin, lỗi."

Vương Tuẫn: "..."

Phác Nguyên Bân lại dồn lực vào chân mạnh thêm chút, Vương Tuẫn bắt đầu đau đớn kêu lên, trong miệng gã toàn mùi máu tươi, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo gã, cả người đều run bần bật.

Cuối cùng gã chỉ có thể phun ra ba chữ: "...Tao xin lỗi."

Lại mồm miệng không rõ nói: "Về sau không dám."

Vương Tuẫn chưa từng chân chính động thủ với Phác Nguyên Bân.

Những lần khiêu khích trước kia, Phác Nguyên Bân chỉ không đau không ngứa chửi hắn vài câu ngoài miệng chứ không tạo thành thương tổn thực chất.

...!khiến Vương Tuẫn sinh ra một loại ảo tưởng là Phác Nguyên Bân dễ nắm thóp.

Phác Nguyên Bân thu cái chân đang đẹp lên người gã, người đi đầu không ngoảnh lại.

Hắn đến WC rửa sạch máu trên tay, sau đó trở về phòng học.

Trước tiên là bắt đầu viết bản kiểm điểm.

Phác Nguyên Bân đã hạ thủ lưu tình, cả mặt Vương Tuẫn chỉ be bét máu mũi và nãy gã đã được vác đến phòng y tế.

Kết quả là ngoại trừ niêm mạc mũi bị rách nhẹ ra thì không có chuyện gì cả.

Nhưng dám đánh nhau ở trường học, y tá bên kia chắc chắn sẽ mách lẻo lên trên, chuyện này chắc chắn là không giấu được.

Hiện tại Phác Nguyên Bân tâm lặng như nước, hạ bút lại như thần.

Hắn ngồi tại chỗ chờ Lý Xán Vinh đến phán quyết.

Tiết tự học tối, có người gõ cửa lớp họ, trong giọng nói nghe không ra chút cảm xúc nào:

"Phác Nguyên Bân, ra đây.".

16

Trên hành lang ngoài văn phòng rất náo nhiệt.

Đánh người, bị đánh, còn có một đám Alpha đi cùng người bị đánh.

Và Lý Xán Vinh.

Phác Nguyên Bân cũng không biết lúc Vương Tuẫn trở về nói gì với bọn họ, dù sao thì mấy đội kia đều trăm miệng một lời trước mặt Lý Xán Vinh khăng khăng là do Phác Nguyên Bân gây sự trước.

- - Sân bóng rổ không có camera, đương nhiên bên nào nhiều miệng hơn thì bên đó có lý.

"Là cậu ta tìm chuyện trước."

"Cậu ta động tay trước."

"Phác Nguyên Bân khơi mào chuyện này trước."

Phác Nguyên Bân đứng bên cạnh nghe, hắn cũng không phản bác mà chỉ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Một đám rác rưởi ôm nhau sưởi ấm à."

Sau đó hắn nhìn chằm chằm gương mặt sưng vù xanh tím của Vương Tuẫn, ngữ khí nói không nổi tiếng người: "Đúng, là tao đánh mày, thì sao? Bố mày hôm nay đến chính là để thu thập mày—"

Lý Xán Vinh đánh gãy hắn, "Phác Nguyên Bân."

Phác Nguyên Bân tạm dừng, hừ một tiếng từ lỗ mũi, không nói thêm gì nữa.

Lý Xán Vinh liếc hắn một cái, thấp giọng nói: "Cậu ra đây với tôi."

Phác Nguyên Bân vào phòng trước, Lý Xán Vinh đi phía sau hắn, anh duỗi tay đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, sau khi Phác Nguyên Bân vào cửa thì rất tự giác đứng dán vào tường.

Mỗi lần bị Lý Xán Vinh xách một mình hắn đến văn phòng, hắn đều đứng tại chỗ đó, xem như là "chân tường tư nhân" của hắn.

"Tôi đã nghe chuyện bên Vương Tuẫn rồi." Lý Xán Vinh nhìn hắn vài giây, bình tĩnh nói: "Còn chuyện của cậu thì như nào?"

Phác Nguyên Bân nhíu mày.

Kỳ thực hắn không muốn kể lại mấy cái chuyện phiền phức như thế lắm – nghe cứ như đám gà con tiểu học về mách lẻo bố mẹ, hơn nữa Lý Xán Vinh còn là vị phụ huynh giúp hắn đòi lại công bằng.

Nghe quá ngu ngốc.

Ngư Lan nhất thời không hé răng, mặt mũi thoạt nhìn có chút tối tăm.

Lý Xán Vinh cũng không nói lời nào, cứ đứng vậy lẳng lặng nhìn hắn.

Cuối cùng vẫn là Phác Nguyên Bân bại trận trước, hắn giải thích: "Trước kia quan hệ bọn này không tốt lắm, buổi chiều chơi bóng có đụng chạm nhau một chút, nó cố ý thụi khuỷu tay vào tớ."

Nghe thấy câu cuối cùng, Lý Xán Vinh khẽ nhíu mày, nhìn hắn đánh giá một lượt: "Cậu không sao chứ?"

Phác Nguyên Bân cảm nhận ánh mắt của Lý Xán Vinh đảo qua, hắn không quá tự nhiên giật giật áo: "Không có việc gì."

Kết quả là động tác hơi mạnh, lúc giơ tay không cẩn thận đụng tới chỗ xương bị thương kia làm hắn không khỏi "Ách" một tiếng.

Đồng tử Lý Xán Vinh hơi trầm xuống: "Rất đau? Cậu đến phòng y tế khám chưa?"

Phác Nguyên Bân căn bản không để trong lòng: "Mấy cái lặt vặt này đi khám làm gì."

Lý Xán Vinh nói: "Cho tôi xem một chút."

Phác Nguyên Bân: "..."

....Xem hắn khỏa thân?

Thế có vẻ không tốt lắm đâu?

Phác Nguyên Bân nghĩ như vậy trong lòng, tay lại rất thành thật kéo áo sơmi lên một đoạn.

Chỗ bị đụng kia quả thực có chút nghiêm trọng, trên nửa bên sườn eo của Phác Nguyên Bân đầy vết xanh tím.

Hắn trời sinh da trắng làm khoảng bầm kia nhìn đặc biệt nổi bật.

Lý Xán Vinh chỉ nhìn thoáng qua rồi xoay người đến trước bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy một bình xịt phun sương chữa trật khớp.

Một tay anh nâng vạt áo Phác Nguyên Bân làm toàn bộ chỗ bầm tím kia lộ ra không khí.

Áo sơmi của Phác Nguyên Bân vốn dĩ lỏng lẻo, bị nhẹ nhàng kéo lên như vậy làm cả nửa người hắn đều lộ ra ngoài, đường cong mềm dẻo chỗ eo của thiếu niên từ trên xuống dưới nhìn không sót chỗ nào.

Ánh mắt Lý Xán Vinh khẽ đảo qua, đáy mắt lơ đãng bỗng tràn đầy một mảnh da thịt trắng tuyết.

Anh tạm dừng một chút, lại rũ mắt lấy bình xịt phun hai cái ngay chỗ bị thương.

Sương thuốc dừng trên làn da, có chút đau lại lạnh.

Như Bân mím môi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lý Xán Vinh duỗi tay để bình xịt lên bàn, rút một tờ khăn giấy nhẹ nhàng thấm nước thuốc dư chảy từ trên da xuống.

Phác Nguyên Bân không khỏi run lên một chút, eo lưng theo bản năng căng thẳng.

Rõ ràng tay Lý Xán Vinh không đụng tới hắn.

Nhưng nửa người bên kia không hiểu sao có chút...!phát run.

Phác Nguyên Bân cảm thấy thần kỳ thực sự.

Trước không phun thuốc thì vẫn hoạt động được, đến lúc bị Lý Xán Vinh đích thân "xử lý" một chút xíu thì bắt đầu tê liệt nửa người.

Phác Nguyên Bân cảm giác mặt mình nóng lên, hắn đột nhiên giật quần áo xuống: "Không có việc gì, cứ để yên đấy hai ngày là được."

Lý Xán Vinh rũ hàng mi dài nhìn hắn: "Còn chỗ nào bị thương nữa không?"

"...Không."

Lý Xán Vinh gật đầu rồi đẩy cửa ra khỏi văn phòng.

Trong nháy mắt anh quay mặt đi, toàn bộ biểu tình đều lạnh xuống.

Như Bân có chút ngơ ngác nhìn bóng dáng Lý Xán Vinh.

Từ từ, không phải muốn " Thành khẩn khai báo" à? Sao chưa gì đã kết thúc mưu đồ phòng tối rồi?

Lý Xán Vinh gần như cái gì cũng chưa hỏi.

...Như là cố ý gọi hắn vào phòng chỉ để xịt thuốc.

Phác Nguyên Bân ù ù cạc cạc chớp chớp mắt rồi theo anh ra ngoài.

Mấy tên trong đội vẫn đứng ngoài kia, thoạt nhìn trên mặt ít nhiều đều có chút thấp thỏm.

"Các cậu về trước đi." Lý Xán Vinh nhìn một Alpha nào đó, thanh âm trầm thấp, "Cậu ở lại."

Người bị chỉ điểm kia rõ ràng sửng sốt: "Tôi?"

Lý Xán Vinh không để ý, anh quay đầu về phía Vương Tuẫn: "Nếu vết thương của cậu đạt đến mức chấn thương nhẹ thì đến bệnh viện lấy giấy xác nhận, trường học sẽ giúp cậu xử lý chuyện này."

Bị ánh mắt Lý Xán Vinh nhìn chăm chú như vậy, Vương Tuẫn cảm giác da đầu căng chặt, gã co quắp cười: "Không, không cần, tớ không có việc gì, giờ đã sớm lành lại rồi."

Lý Xán Vinh lãnh đạm nói: "Không có việc gì thì về đi học."

Vương Tuẫn vỗ lưng Alpha phải ở lại kia một cái rồi mới xoay người đi.

Trên hành lang chỉ còn lại ba người.

Lý Xán Vinh và Phác Nguyên Bân đứng dựa vào tường, tên Alpha còn lại thì đứng ở lan can bên kia.

Biểu tình gã tràn đầy sợ hãi, nhìn qua giống một con gà con bị siết chặt lấy yết hầu.

Lý Xán Vinh nói: "Chiều này chuyện gì đã xảy ra ở sân bóng rổ, cậu kể cho tôi một lần nữa."

"Cứ yên tâm mà kể đi." Phác Nguyên Bân tùy tiện đứng ở một bên, lạnh lùng nói: "Dù sao chủ tịch Lý cũng ở chỗ này, kể cả cái miệng chó của mày không phun nổi ngà voi thì tao cũng không động thủ với mày được."

Lý Xán Vinh liếc hắn một cái: "Cậu bớt mồm đi."

"..." Phác Nguyên Bân nghe lời khóa chặt mồm lại.

"Cậu vốn không tham dự đánh nhau, nếu cậu nói đúng sự thật thì chuyện này sẽ không liên lụy gì tới cậu." Ánh mắt trầm tĩnh cùng lạnh lùng lại mang một cảm giác áp bách khủng bố của Lý Xán Vinh nhìn thẳng vào Alpha kia, "Nhưng nếu chân tướng bị tôi tra ra không giống với lời cậu nói, các cậu sẽ phải chịu phạt chung với Vương Tuẫn lúc nhà trường xử lý cậu ta."

Sắc mặt Alpha kia trắng bệch, gã biết Lý Xán Vinh tuyệt đối có thể nói được làm được.

Ánh mắt Phác Nguyên Bân và Lý Xán Vinh như hai tòa núi nặng nghìn cân cùng lúc đè trên người gã.

Gã thực sự không biết vì sao cố tình người bị giữ lại là mình, môi run run nửa ngày rồi mới cúi đầu khàn khàn nói: "Là, là Vương Tuẫn động tay trước, cậu ta nhìn thấy Phác Nguyên Bân đứng một mình bên kia, nên bảo người gọi Phác Nguyên Bân tới, sau đó nhân lúc chơi bóng tranh thủ đụng vài cái...!Chuyện khác tôi cũng không biết, tôi không tham gia vào vụ này."

Lý Xán Vinh: "Phác Nguyên Bân thì sao?"

Phác Nguyên Bân bỗng nhiên bị điểm danh, theo bản năng đứng thẳng tắp.

Sau đó mới phản ứng lại là Lý Xán Vinh không phải gọi hắn.

Alpha kia nói: "Phác Nguyên Bân vốn định đi, không muốn đánh nhau nhưng sau đấy Vương Tuẫn lại khieu khích một lần nữa...!làm Phác Nguyên Bân bị ngã."

Nói đến đây, Alpha không khỏi chửi ầm lên trong long.

Vương Tuẫn đúng là thằng ngu chán quá hóa rồ, đã không có bản lĩnh còn thích tỏ vẻ, chưa kịp trở tay đã bị Phác Nguyên Bân dạy dỗ một trận rồi còn làm bọn họ nằm không cũng trúng đạn.

Hắn lờ mờ nhận ra lập trường của Lý Xán Vinh nên lại bổ sung thêm một câu: "Lúc đấy mũi Vương Tuân bị sưng, bây giờ đã hết rồi, bác sĩ nói cánh tay nó cũng không có việc gì."

Lý Xán Vinh nghe xong im lặng, không biết đang nghĩ gì, vài giây sau mới nói: "Tôi hiểu rồi."

Phác Nguyên Bân không biết cuối cùng Lý Xán Vinh định tính toán xử lý chuyện này như nào, ẩu đả là việc bị nghiêm cấm rõ ràng trong nội quy trường học, là mục dễ bị "Giết gà dọa khỉ".

Đánh nhau sướng nhất thời, trừ điểm hỏa táng tràng.

Không có khả năng không bị xử phạt.

Hắn đã bị trừ 14 điểm, trừ thêm một điểm nữa là sẽ bị giữ tại trường để quản chế, yêu cầu phụ huynh tới trường làm thủ tục ở lại trường.

Nghĩ đến đây, Phác Nguyên Bân khó tránh khỏi có chút bực bội.

Trước kia muốn gọi phụ huynh thì gọi, cha mẹ hắn cũng sẽ không nói gì hắn nhưng lúc này bà ngoại còn chưa xuất viện, trong nhà nhiều chuyện như vậy, Phác Nguyên Bân không muốn tạo thêm phiền toái cho bọn họ.

...!Chỉ có thể tạm thời tìm ai đó làm bố vậy.

Ngày hôm sau, huấn luyện kết thúc, Phác Nguyên Bân thay đồ rồi đến lớp, vừa mới vào đã nghe thấy Hứa Gia Duyên hỏi hắn: "Bân bảo, cậu đi đâu đấy?"

Phác Nguyên Bân nói: "Đi huấn luyện."

"Chủ nhiệm lớp vừa tới tìm cậu, bảo cậu nhanh chóng lên văn phòng chủ nhiệm đấy." Hứa Gia Duyên lo lắng sốt ruột: "Đại ca của tớ ơi, cậu vừa làm học sinh ngoan được một tuần, mãi mới có một lần chào cờ không phải thấy cậu mà sao lại sắp phải lên đài chủ tịch lần nữa vậy?"

Phác Nguyên Bân bước vào cửa còn chưa đến một phút đã quay đầu ra ngoài.

Nếu là vi phạm thường thì Lý Xán Vinh có quyền xử lý, nhưng đề cập đến loại cảnh cáo xử phạt có khả năng phải ở lại trường như này thì sẽ là chủ nhiệm năm học tới tiếp quản.

Thoạt nhìn xác thực rất nghiêm trọng.

Phác Nguyên Bân liếm cánh môi có chút khô nứt, đi đến một dãy phòng cuối hành lang.

Cửa văn phòng không đóng mà chỉ khép hờ, Phác Nguyên Bân còn chưa đẩy cửa đi vào thì đã nghe thấy một thanh âm quen thuộc.

Thân hình hắn khựng lại,đứng tại chỗ.

"Thưa thầy, sự thật về chuyện này đã rất rõ ràng, bản thân Vương Tuẫn cũng đã thừa nhận là cậu ta cố ý khiêu khích Phác Nguyên Bân."

"Hơn nữa đụng chạm tay chân cũng là Vương Tuẫn khơi mào trước."

"Dù là về mặt ngôn từ hay hành động thì Phác Nguyên Bân cũng đều là phương bị động, cậu ấy cũng không chủ động gây rối."

"Em cảm thấy mức xử phạt với cậu ấy như vậy là quá nặng."

Phác Nguyên Bân đứng ở của nghe, đáy mắt không khỏi có chút kinh ngạc.

Tình huống này là như nào? Lý Xán Vinh đây là đang...!xin cho hắn?

Mặt trời mọc đằng Tây?

Thanh âm của chủ nhiệm vang lên: "Vậy em cảm thấy chuyện này nên xử lý như nào? Lý Xán Vinh, quy định trường học là đánh nhau thì cả hai bên đều phải chịu phạt, suy cho cùng thì loại việc này một cây làm chẳng nên non, Vương Tuẫn xác thực đã bị Phác Nguyên Bân đả thương."

"Trừ hai điểm định lượng, kiểm điểm 3000 chữ, thông báo phê bình kỷ luật."

Chủ nhiệm suy xét trong chốc lát: "Vậy cũng được, thế làm như em nói đi."

Điểm định lượng có thể tùy tiện trừ vì đằng nào sau khi tốt nghiệp cũng chẳng để làm gì cả.

Viết kiểm điểm cũng là chuyện thường ngày.

Nhưng xử phạt chính thức không giống thể, nó có khả năng sẽ lưu lại trong học bạ đi cùng đến đại học.

Chủ nhiệm muốn nói lại thôi: "Lý Xán Vinh, có phải em..."

Lý Xán Vinh nhẹ nhàng đánh gãy lời thầy: "Chủ nhiệm, nếu không còn chuyện khác thì em về trước."

Chủ nhiệm thở dài: "Không có việc gì."

Lý Xán Vinh đẩy cửa ra –

Nhìn thấy Phác Nguyên Bân đứng ở cửa, anh rõ ràng ngẩn ra một chút.

Sau đó nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhẹ giọng nói: "Vào đi, chủ nhiệm tìm cậu."

Nói xong liền đi lướt qua Phác Nguyên Bân.

Phác Nguyên Bân đứng tại chỗ nửa giây, bỗng xoay người kéo cổ tay Lý Xán Vinh lại.

Lòng bàn tay Phác Nguyên Bân rất nóng, lúc chạm vào làn da Lý Xán Vinh thậm chí còn nóng hơn.

Lý Xán Vinh dừng bước, nhìn tay của Phác Nguyên Bân rồi lại quay đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"


Hầu kết Phác Nguyên Bân lăn lăn, hắn thấp giọng: "...Không phải cậu chướng mắt tôi nhất à? Sao lại muốn giúp tôi hủy bỏ xử phạt cảnh cáo?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dhsaiuos