【 Ngạn cảnh 】Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ đã có vô số những nụ hôn không thể đếm được.

Mới vừa cai sữa Ngạn Khanh tự ngậm ngón tay, một cái tay khác nắm chặt lấy ống tay áo Cảnh Nguyên. Tuy sức lực với một người trưởng thành căn bản không đáng ngại, đặc biệt là với Cảnh Nguyên từ nhỏ đã tập võ, cơ hồ không cần dùng sức là có thể đẩy ra cặp tay nhỏ mũm mĩm kia. Nhưng khi bất đắc dĩ nhìn đôi mắt vàng kim óng ánh ngập nước kia, hắn chỉ cảm thấy tâm can cũng hóa thành một hồ nước, nhịn không được đem thanh âm vốn đã dịu dàng lại thả mềm thêm chút: "Ngạn Khanh ngoan, ta đi có chút công việc phải làm, xong rồi sẽ về với ngươi được không? Ngủ một giấc tỉnh lại là có thể nhìn thấy rồi."

Đó là cái gì? Ngạn Khanh nằm trên giường nhỏ, xung quanh là đủ loại búp bê mềm mại và gối bông bọc lại, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa kia. Ngạn Khanh nhỏ chớp chớp mắt, mặc dù không hiểu "công việc" là cái gì, nhưng nghe đến đều không tốt, lần nào cũng là tên này cướp tướng quân đi! Quá xấu rồi!!! Ngạn Khanh không khỏi bĩu môi, lông mày cũng nhíu lại.

"Chơm, chơm......"

Cảnh Nguyên cảm thấy đôi tay kia sức lực lại lớn vài phần, ý tứ là trừ phi thỏa mãn hắn, tuyệt đối sẽ không buông tay.

"Haizz......" Cảnh Nguyên thở dài, nhưng lại không có chút nào bất mãn hay khó chịu nào, thuần thục mà hôn một cái chụt lên trán đứa nhỏ. Nghe được âm thanh vang vọng khắp phòng kia, Ngạn Khanh rốt cuộc thỏa mãn cười vui vẻ, buông ra bàn tay đang túm áo Cảnh Nguyên, thu vào trong chăn, thành thành thật thật nhắm mắt lại.

Tuy rằng còn chưa biết nói, nhưng Cảnh Nguyên cũng hiểu ý đứa nhỏ này: Ta đi ngủ! Khi tỉnh lại tướng quân nhớ về đó nha!

Nụ cười trên khóe miệng lại đậm thêm vài phần, Cảnh Nguyên cúi người giúp Ngạn Khanh đắp kín chăn, xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Cho dù sau này Ngạn Khanh lớn lên cũng không có gì thay đổi.

"Tướng quân! Ngạn Khanh hôm nay luyện vung kiếm luyện một vạn lần!"

Cảnh Nguyên mở mắt ra, đứa nhỏ so với mình thấp hơn nửa người đứng ở trước mặt hắn thở hổn hển, còn chưa kịp buông kiếm trong tay đã chạy vội đến đây, nâng mặt lên, như đang đòi khen thưởng.

Cảnh Nguyên vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Ngạn Khanh. Xúc cảm không tồi làm hắn áp không được ý cười trên khóe miệng: "Không tệ."

Chỉ có như vậy, đứa nhỏ trước mặt tựa hồ vẫn không hài lòng, chu môi, mặt hướng lên, biểu tình dường như đang hỏi "Sau đó còn nữa đâu"

Cảnh Nguyên khó có thể kiềm chế nụ cười trên mặt, nắm tay ho khan để khống chế biểu cảm của mình. "Làm tốt lắm, luyện thêm nửa tiếng nữa, ta tới luyện cùng ngươi, thế nào."

Ngạn Khanh há miệng, muốn nói đây không phải cái hắn muốn, nhưng Cảnh Nguyên đưa ra điều kiện quá mức hấp dẫn. Hắn không muốn từ chối cơ hội hiếm có được luyện tập với Cảnh Nguyên. Mặc dù tướng quân rõ ràng biết phần thưởng mà ta muốn không phải cái này... Ngạn Khanh lại chỉ cúi đầu đáp "Vâng..."

Hiện tại Cảnh Nguyên có thể nhìn thấy đỉnh đầu Ngạn Khanh, ngọn tóc vừa nãy còn đắc ý giơ lên thật cao giờ lại rũ xuống như cỏ đuôi chó khô héo.

"Haha......"

"Tướng quân?"

Ngạn Khanh ngẩng đầu, không kịp thấy rõ, đã cảm giác được trên trán mềm mại xúc cảm, giống một cơn gió, lúc ý thức được thì cũng đã rời đi. Hắn ngưỡng mặt, ngơ ngác nhìn Cảnh Nguyên đã nhanh chóng cách xa mấy bước

"Làm sao? Không muốn cùng ta luyện?" Cảnh Nguyên chắp tay sau lưng, dừng ở dưới tàng cây.

"Tướng quân!!!!" Ngạn Khanh có chút bực, đuổi kịp theo người trước mặt.

"Hahaha"

Chỉ là loại thân mật này sau khi Ngạn Khanh lớn lên khó tránh khỏi khiến người khác cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng người trong cuộc thì hoàn toàn không có ý thức được.

"Tướng quân! Ngạn Khanh đã trở lại!" Vừa mới nghe được ở cửa truyền đến âm thanh của Ngạn Khanh, Thanh Đồ đã thấy tóc vàng thiếu niên đứng ở trước bàn Cảnh Nguyên. Gần ba tháng không gặp, thiếu niên lại cao không ít, Thanh Đồ có thể cảm thấy Ngạn Khanh tựa như một thanh lợi kiếm rời vỏ, ba tháng cầm quân xuất chinh không làm tinh thần của hắn đi xuống mà ngược lại càng khiến thanh kiếm này được chiến hỏa rèn luyện càng thêm sắc bén.

Mới vừa đáp xuống tinh hạm liền một đường chạy về Phủ Thần Sách, Ngạn Khanh thậm chí trên người còn mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, mặt cũng thật dơ, nhưng hắn hiển nhiên không để ý chút nào.

"Đã trở về?" Cảnh Nguyên ngẩng đầu, nhìn Ngạn Khanh hơi sửng sốt trong chớp mắt, sau đó bảo Ngạn Khanh nâng mặt lên, cầm khăn tay giúp thiếu niên lau tro bụi dính trên mặt. "Làm sao không chỉnh trang đàng hoàng lại một chút, báo cáo cũng không cần vội vàng."

"Ngạn Khanh muốn mau chóng được nhìn thấy tướng quân, rốt cuộc đã qua ba tháng không gặp!" Ngạn Khanh nâng mặt, ngoan ngoãn tùy ý Cảnh Nguyên đùa nghịch, "A, hình chiếu không thể tính là gặp mặt."

Ba tháng sao? Cảnh Nguyên động tác trên tay không dừng, tâm tư lại không biết thả phiêu tới nơi nào. Xác thật, nhìn như vậy, thiếu niên trước mắt so với lần trước cao hơn rất nhiều, đồng thời cũng gầy đi rất nhiều, lúc đầu nhìn qua vẫn còn chiến khí chưa thu liễm khiến hắn không dám nhìn thẳng.

"Tướng quân, Ngạn Khanh rất nhớ ngài"

Thấy Cảnh Nguyên động tác trên tay dừng lại, Ngạn Khanh ôm lấy eo hắn, khoảng cách kéo đến càng gần, thuận thế đem mặt chôn ở trước ngực Cảnh Nguyên, hô hấp tất cả đều là mùi hương của người kia "Tướng quân không nhớ Ngạn Khanh sao?"

Cảnh Nguyên cúi đầu sờ sờ cái đầu đang nằm trên ngực mình, xúc cảm tốt đẹp khiến tâm tình dễ chịu không ít.

"Nhớ."

"Cảm giác không có thành thật!" Ngạn Khanh ngẩng đầu, nhón chân, đem mặt tiến gần trước mặt Cảnh Nguyên "Ta cảm thấy tướng quân không nhớ Ngạn Khanh nhiều như là Ngạn Khanh nhớ tướng quân."

Nghe xong lời này, Cảnh Nguyên nhịn không được bật cười trong lòng, vừa mới cảm thấy hắn trưởng thành, liền lại lập tức lộ ra tính nết tiểu hài tử. Cảnh Nguyên vỗ vỗ mặt Ngạn Khanh, suy tư nhìn một vòng trên mặt hắn, cuối cùng ở giữa lông mày rơi xuống một hôn.

"Bây giờ đủ chưa? "

Đứa bé nhận được viên kẹo ước ao bấy lâu, mừng rỡ ôm Cảnh Nguyên chạy vòng vòng, vội lưu lại trên mặt Cảnh Nguyên một nụ hôn ẩm ướt như đóng dấu.

"Đủ!"

Thiếu niên cười đến mặt mày tràn đầy vui sướng, Cảnh Nguyên nhìn xem đến trái tim cũng mềm nhũn.

"Khụ khụ......"

Ở một bên Thanh Đồ bị lơ đi giả vờ khụ khụ hai tiếng, mới khiến hai thầy trò này chú ý tới sự tồn tại của cô.

"Xin lỗi Thanh Đồ tỷ tỷ, ta mượn tướng quân đi một chút!"

Không chờ đáp lại, Ngạn Khanh liền kéo Cảnh Nguyên chạy xa vài bước, vẫn là bị Cảnh Nguyên ngăn lại. Cảnh Nguyên cũng không tránh thoát Ngạn Khanh lôi kéo nắm tay hắn, quay đầu lại nhìn, chớp chớp mắt "Xin lỗi, Thanh Đồ."

"Aizz" Thanh Đồ liếc mắt nhìn Cảnh Nguyên một cái, sau đó nhìn qua Ngạn Khanh "Nhớ đem người trả lại."

"Được!"

Sư phụ và đồ đệ trong nháy mắt biến mất, không biết vì sao, Thanh Đồ đột nhiên thở dài, cảm giác đứa trẻ này đã trưởng thành rồi.

Sau khi Ngạn Khanh đoạt được danh hiệu Kiếm thủ, Thanh Đồ đã biết được đáp án.

"Có thể chứ? Tướng quân?"

Cảnh Nguyên vòng tay ôm lấy Ngạn Khanh uống rượu mặt thiêu đến ửng đỏ, tùy ý đối phương ở trên người hắn cọ loạn.

"Có được không, tướng quân......" Ngạn Khanh chôn mặt vào cổ Cảnh Nguyên, hơi ấm nóng bừng khiến Cảnh Nguyên nhịn không được muốn đẩy hắn ra, ngược lại kích thích đến Ngạn Khanh ôm càng chặt hơn.

"Tướng quân, Ngạn Khanh thực thích ngài......"

Thiếu niên ngẩng đầu, đôi tay ôm mặt Cảnh Nguyên, hai trán gần sát, mùi rượu cồn trộn lẫn với thanh hương trên người Cảnh Nguyên, Ngạn Khanh cảm giác chính mình càng say, say trong ánh mắt của đối phương.

Còn không có kịp mở miệng, Cảnh Nguyên thẳng tắp đụng vào tầm mắt của thiếu niên. Có lẽ không thể nói là thiếu niên nữa, rốt cuộc Ngạn Khanh -- đứa nhỏ chính tay hắn nuôi lớn -- đã đoạt được danh hiệu Kiếm thủ, chân chính trở thành một thanh kiếm sắc bén hiếm có trăm năm khó gặp. Hai đôi mắt kim sắc tương tự nhìn về phía đối phương, Cảnh Nguyên có thể nhìn được chính mình phản chiếu trong đó, còn có tình yêu nhiệt liệt không thể bỏ qua kia. Giống như một mạng nhện vô tình giăng ra xung quanh hắn, khoảnh khắc ý thức được cũng là khoảnh khắc tiếng còi cảnh báo vang lên. Đây là đứa trẻ do chính tay hắn nuôi nấng, cũng là tấm lưới mà hắn vô thức bày ra cho mình.

"Được......" Hắn nghe được lồng ngực của mình run rẩy, thanh âm này bật ra cơ hồ không thể nghe thấy.

Gần như ngay lập tức, hắn cảm thấy nhiệt độ của đối phương trên môi mình. Đôi môi có hơi khô khốc nhưng lại cực nóng áp chặt vào nhau, có vẻ là không đủ thỏa mãn, đầu lưỡi không có kết cấu liếm láp khóe môi hắn.

"Tướng quân...... Cảnh Nguyên, dạy ta đi." Ngạn Khanh chống tay bên cạnh hắn, ngồi dậy, mang theo vài phần nhiệt tình nóng bức của thiếu niên "Có được không?"

Trốn không thoát, Cảnh Nguyên nghe được lời nói trong tâm can của hắn, có lẽ trước kia từng có vô số cơ hội tránh đi cục diện này, nhưng lúc này rõ ràng là đã quá muộn. Tuổi trẻ kiếm thủ mang theo kiếm khí băng sương vọt tới trước mặt hắn, mà hắn sớm đã mất đi đường lui.

Hắn tự mình chống đỡ, tự tay cởi ra, tay cầm tay dạy thiếu niên khám phá trên người hắn, tựa như năm đó hắn ở dưới tàng cây dạy kiếm thuật cho đối phương.

Kết cục đã định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro