httbne

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 9 - Hồng Quân Giới

Chương 39: Nghịch Ương Vũ Hoàng

Dịch giả : caytrevn

Nguồn : 4vn.eu

Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :

Nắm được mấu chốt luyện khí, Hồng Quân tất nhiên hưng phấn vô cùng. Mà khi xem lại quá trình khởi linh thành công cho quyền sáo đen nhánh kia thì lại càng hưng phấn dị thường.

"Có thể so với nhất lưu Hồng Mông linh bảo, hiệu quả đặc thù - Phá Không!"

Hồng Quân nâng quyền sáo lên sau khi lấy máu nhận chủ, thì thào nói:

"Phá Không? Trảm Không Kiếm Lưu Quang đã dùng cũng có hiệu quả tương tự, phá vỡ không gian trói buộc, bất chấp Không gian pháp tắc. Đúng là tác dụng của năng lượng màu xám ẩn chứa bên trong gây ra." Vừa nói, Hồng Quân lại giải trừ khế huyết với quyền sáo. Quyền sáo này giao cho Huống Thiên Minh là thích hợp nhất.

Đẳng cấp của quyền sáo, ước chừng cùng với Bản Nguyên Linh Châu gần giống nhau, thuộc vào loại lợi hại sánh ngang với nhất lưu Hồng Mông linh bảo.

Bước khởi linh như vậy là đã hoàn toàn nắm được. Số lượng vũ khí sau này sẽ không còn phải bận tâm nữa. Nếu như trước kia, Xa Hầu Viên vì đã luyện thành nhất lưu Hồng Mông linh bảo mà trở thành Tượng Thần ở Thần giới, thì năng lực luyện khí của Hồng Quân bây giờ đã có thể cho toàn bộ tông sư luyện khí ở Thần giới cũng như Vô Danh Không gian phải đỏ mắt bất ngờ.

Năng lượng màu xám đúng là năng lượng đặc thù chỉ có ở Vô Danh Không Gian, số lượng vô cùng nhiều. Nhưng năng lượng màu xám lại không có mấy người có thể sử dụng... trừ Thiên Tôn ra, cũng chỉ có vài người tương đối lợi hại hơn Thần Vương là có thể, mà những người này lại đang ở Hồng Mông không gian. Như vậy năng lượng màu xám đang quá thừa thãi. Khi còn ở không gian Hồng Mông, ai có thể nghĩ tới lượng lớn năng lượng màu xám như vậy lại có thể luyện khí.

Mà trong Vô Danh Không gian, cực phẩm tài liệu lại vô cùng thiếu. Ai có thể có được năng lực cường hãn như Hồng Quân, chạy đến Lục Đạo Luân Hồi, trong khoảng ba vạn dặm mà lấy tài liệu cho được vậy?

"Năng lượng màu xám dung nhập vào vũ khí, sau này có thể gọi là Hôi Mông linh bảo rồi." (tức là linh bảo có năng lượng màu xám - hôi nghĩa là xám). Hồng Quân nói thầm, đoạn truyền âm cho Lôi Vệ: ''Phải cần nhiều linh hồn hơn nữa.''

Trong mười năm sau, Huống Thiên Minh không ngừng cùng Tả Thu Mi lấy linh hồn của những thần vương của Đệ Nhất Thần Giới. Còn hắn thì ở trong không gian gia tốc thời gian luyện chế ra một số kiện nhất lưu Hôi Mông linh bảo, để có thể cung cấp cho Tả Thu Mi, Huống Thiên Minh bọn họ... ít nhất mỗi người một kiện để họ có thể có thêm năng lực tự bảo vệ mình.

Nhìn số Hôi Mông linh bảo đã luyện thành trước mặt, Hồng Quân đếm lại một lần, xác định không thiếu, mới tự nhủ:

"Hiệu quả đều là phá vỡ, bất chấp không gian pháp tắc. Năng lượng màu xám thậm chí có thể bất chấp thời gian pháp tắc. Sắp tới cũng nên thử xem có thể luyện chế Hôi Mông linh bảo trên phương diện thời gian hay không."

Nói rồi làm ngay, tay vung lên, trên thạch thai màu đen bày ra rất nhiều loại tài liệu.

-o-o-o-

Vô Danh Không gian tầng thứ tám, tại Hội Long sơn mạch.

Nghịch Ương lúc này đang ngồi trong đại sảnh nhắm mắt dưỡng thần, phụ trách thủ hộ cho Tôn Ngộ Không và La Băng tu luyện.

"Ồ!" Nghịch Ương đột nhiên mở hai mắt, cười khẽ.

Hơi ngưng chốc lát, Nghịch Ương phá lên cười:

"Phong Vũ ơi là Phong Vũ! Thật không nghĩ tới, ngươi lại tới đây. Không uổng công ta chờ đợi các ngươi đã lâu rồi".

Lúc Huống Thiên Minh phi thăng lên tầng chín đã từng nói trước với Nghịch Ương bọn họ. Bọn Nghịch Ương ở lại Hội Long sơn mạch tu luyện không lâu sẽ có thể gặp được kẻ từng là cừu địch của cả Nghịch Ương và Tần Vũ - chính là Phong Vũ, từng tự xưng là Vũ Hoàng.

Căn cứ vào tiên đoán của Huống Thiên Minh, tại thời điểm trước khi Nghịch Ương phi thăng, giữa hai người nhất định sẽ lại có sự xung đột. Hơn nữa càng về sau, thực lực của Vũ Hoàng lại càng lớn. Thời gian giằng co càng lâu lại càng khó giải quyết. Chẳng bằng sớm dùng toàn lực đem bọn Vũ Hoàng bóp chết từ trong trứng nước, mới có thể an tâm bế quan tu luyện tránh được đêm dài lắm mộng.

Bởi vậy, Huống Thiên Minh yêu cầu bọn họ ít nhất là đồng ý để bọn họ ra ngoài giết chóc nhưng tuyệt đối không thể chủ động đi tìm kiếm, cứ ở lại Hội Long sơn mạch để chờ bọn chúng tự thân tìm tới cửa. Sau khi giải quyết xong thì nhất định phải tìm một nơi khác yên tĩnh bế quan, không đạt tới thực lực Thượng bộ thiên thần thì không được xuất quan.

Phong Vũ năm đó từng là Vũ Hoàng, cùng thê tử là Huyền đế cùng nhau vì Mê Thần đồ quyển mà trăm phương nghìn kế ám hại Nghịch Ương, dẫn tới Nghịch Ương một bước lỡ lầm thành ngàn năm ân hận, dẫm phải một con độc trùng của Thần giới ôm hận mà chết.

Còn Vũ Hoàng bọn họ cũng vì sự hấp dẫn của Mê Thần đồ quyển của Nghịch Ương mà trong một ngàn năm trước khi Nghịch Ương chết, không ngừng tìm cách giết chết Nghịch Ương. Nếu không phải lúc ấy, Nghịch Ương đang ở thế mạnh thì e là cũng không đợi được đến ngày bị Thần giới độc trùng ăn mòn linh hồn mà chết. Có lẽ sớm đã bị bọn Vũ Hoàng sát thân mà đoạt đi cuốn Mê Thần đồ quyển rồi.

Không phải oan gia thì không đối đầu. Không ngờ, mấy vạn năm sau, hai cừu địch lại cùng gặp nhau tại một chỗ.

Vũ Hoàng lần này cũng không phải tới dựa vào Tông Quân, mà là mượn danh nghĩa vì Tông Quân báo thù, dùng người của Tông Quân để tăng cường cho thế lực của mình.

Cái chết của huynh đệ Tông Quân sớm truyền khắp tầng Không Gian thứ tám. Cũng có không ít kẻ từng chịu ân huệ của Tông Quân tìm đến gây phiền toái, song chẳng qua cũng đành phải quay lại. Bởi tất cả đều bị bọn Nghịch Ương đánh cho tơi bời khiến danh tiếng song long sơn mạch ngày càng lớn, làm cho nơi đây trở thành cấm địa của tầng Không Gian thứ tám. Dần dần không còn kẻ nào muốn vì người đã chết mà đi tìm phiền toái ở nơi này.

Vũ Hoàng cũng không phải kẻ ngốc. Đối với thực lực của Tông Quân hắn cũng có biết qua, có thể giết chết bảy huynh đệ Tông Quân thì nếu không phải có thực lực cực kì cường hãn thì cũng phải có được thế lực rất lớn phía sau.

Nơi này là Vô Danh Không Gian, không như Tiên Ma Yêu giới, trong tầng Không Gian thứ tám này đều có thực lực thiên thần. Bởi thế cho dù có mạnh đến đâu đi nữa cũng không đến nỗi có khoảng cách quá xa. Theo Vũ Hoàng suy đoán phân tích thì đối phương có lẽ là dựa vào nhân số ưu thế mà giành chiến thắng.

Vì vậy, Vũ Hoàng liền uốn ba tấc lưỡi, kích động những kẻ có quan hệ tốt với Tông Quân trước kia, cùng các thiên thần có địch ý hay thù hận với người của song long sơn mạch đã giết chết Tông Quân, muốn vì Tông Quân báo thù. Đối với những người vốn không có cừu hận gì, thì chỉ vì mến phục tính tình đối nhân xử thế của Tông Quân, đã không chịu được sự khiêu khích gây chia rẽ của Vũ Hoàng đồng ý trợ lực.

Chẳng bao lâu, Vũ Hoàng cầm đầu được khoảng bốn năm mươi thiên thần, đùng đùng sát khí kéo tới song long sơn mạch.

Nói về năng lực của Vũ Hoàng thì cũng tính là không tệ, vậy mà với thân phận là thiên thần của Đệ Nhị Thần giới, kích động được bấy nhiêu người của Đệ Nhất Thần giới như vậy, mà trong đó có không ít là Thượng bộ thiên thần. Vũ Hoàng lại còn có biện pháp để những kẻ này tạm thời tuân theo, con người hắn sử dụng miệng lưỡi quả là cực giỏi.

"Hy nhi, ngươi vừa mới phi thăng lên hãy nhìn coi vở kịch hay, không ngờ người của Đệ Nhất Thần giới lại ngu ngốc như vậy". Vũ Hoàng khẽ ôm Huyền Hy, truyền âm nói.

Huyền Hy mỉm cười tựa vào lồng ngực Vũ Hoàng, ánh mắt tràn đầy vẻ thỏa mãn, chớp chớp mắt, dùng hành động thay lời nói.

"Đợi đến lúc đó nếu như thực lực của đối phương cường đại, ngươi nhất định phải là người trước tiên trốn đi, ta cũng bất đắc dĩ không muốn bọn người Đệ Nhất Thần giới nói ra nói vào, sau này tìm chúng ta làm phiền, ta chỉ có thể đợi lúc đối phương tiêu diệt toàn bộ người của Đệ Nhất Thần Giới mới có thể tìm biện pháp thoát thân". Vũ Hoàng nhẹ giọng truyền âm nói.

"Không! Ta muốn ở cùng một chỗ với Vũ ca". Trải qua một lần sinh tử ly biệt, Huyền Hy cũng không thể chấp nhận đả kích một lần nữa như vậy.

"Hy nhi, ngươi không cần lo lắng, ta tự có biện pháp chạy thoát. Nếu nàng ở đây ngược lại e là cả hai chúng ta cũng khó có biện pháp rời đi". Vũ Hoàng cười cười nói.

"Biết là vậy nhưng...." . Huyền Hy định nói thêm nhưng rồi lại thôi. Nàng từng cầm đầu thế lực lớn nên cũng biết lời Vũ Hoàng thực rất đúng.

"Không sao đâu, cứ dựa theo những gì ta dặn mà làm. Đến lúc ấy, dù phát sinh tình huống nào thì ngươi cứ trốn trước đi. Vì ngươi chỉ có thực lực Hạ bộ Thiên Thần vừa mới phi thăng nên bọn họ sẽ không thể trách cứ gì được". Vũ Hoàng than nhẹ: "Ài! Ta cũng suy nghĩ quá nhiều rồi. Thực lực và thế lực của đối phương cũng không thể là đối thủ của mấy chục Thiên Thần được. Chờ chúng ta báo thù cho Tông Quân xong, lúc đó ta mới có thế giương danh được."

Trong mắt Vũ Hoàng lại lóe lên khát vọng với quyền lực. Chỉ có trải qua làm người cấp cao một thời gian dài mới có thể nhận biết cái giá trị này, so với thân phận Đệ Nhị thần giới bị người Đệ Nhất thần giới áp chế gắt gao nhiều năm. Vũ Hoàng đối với quyền lực luôn mong mỏi đạt tới tầm cao mới.

"Ha ha! Ta đang không biết ai tới thăm, ra là lão bằng hữu. Lão bằng hữu ở xa vậy mà còn tới thăm, không kịp thời ra nghênh đón, thất kính, thất kính". Âm thanh cực kì ngang tàng truyền tới trước đội ngũ Thiên Thần, làm cho chúng Thiên Thần cùng dừng chân lại.

"Âm thanh này..." Vũ Hoàng và Huyền Hy cùng thất thần, vì giọng nói này đã từng khắc sâu vào tâm trí.

Năm xưa, Nghịch Ương không chỉ một lần dùng giọng nói ngang tàng này trước mặt hai vị quyền giả tự cao tự đại này, đối với sự phẫn nộ của Nghịch Ương, đã tạo ấn tượng rất sâu trong lòng họ. Dù có hóa thành tro cũng có thể nhận ra lai lịch.

"Đúng là Nghịch Ương!" Vũ Hoàng nhất thời không khống chế được bản thân phải đứng bật dậy kêu lớn.

Hắn cũng không ngờ kẻ địch năm đó giờ lại cũng đang ở Vô Danh không gian. Thậm chí còn rất có khả năng chính là một trong số người đã giết chết bảy huynh đệ Tông Quân.

"Nghịch Ương!" Huyền Hy cũng thất thanh kêu.

Cũng khó trách, Vô Danh Không gian mỗi tầng đều rộng lớn vô hạn. Vũ Hoàng tuy cũng ở tầng thứ bảy nhưng lại cách Nghịch Ương hơn ức vạn dặm. Chưa từng nghe nói tới uy danh của Nghịch Ương tại tầng Không Gian thứ Bảy, cho dù là nghe cũng chỉ là nghe nói rằng ở tầng thứ Bảy, Đệ Nhị Thần giới thống nhất lại cùng Đệ Nhất Thần giới đối kháng dưới sự lãnh đạo của Hồng Quân. Dù sao, trải qua ức vạn dặm lan truyền, vô số lời truyền miệng thì lời đồn đãi ấy cũng ít nhiều bị bóp méo thành tin vịt.

Vũ Hoàng gần đây nghe nói Đệ Nhị Thần Giới có vài vị cực kì cường đại dẫn dắt. Đem người của Đệ Nhất Thần giới tiêu diệt sạch sẽ chiếm lấy thành trì cùng quyền lợi.

Lời đồn chỉ là nhảm nhí đối với kẻ trí giả. Vũ Hoàng tự nhận mình là trí giả nên không coi lời đồn kia vào đâu. Dù nằm mơ cũng không nghĩ tới việc vượt ức vạn dặm để đầu quân. Với hành động ấy, Vũ Hoàng nhận xét là: Ngu xuẩn.

"Nghịch Ương là ai?" Trong đám Thiên Thần đưa ra không ít nghi vấn, thanh âm rõ ràng là từ Hội Long sơn mạch truyền đến. Bọn họ không nghĩ tới mình bị lôi kéo xúi giục đến đây báo thù cho Tông Quân chính là Phong vũ, vậy mà lại cùng đối phương quen biết nhau? Giữa bọn họ rốt cục có quan hệ gì? Theo lời nói của Nghịch Ương vừa rồi quả thật đáng nghi.

Không đợi Vũ Hoàng giải thích. Âm thanh ngang tàng kia lại vang lên:

"Phong Vũ, chúng ta cũng đã mấy ngàn năm không gặp rồi, chỉ nghĩ tới lão bà của mình thôi, ngay cả lão bằng hữu này cũng quên mất tiêu? Nếu không phải ngươi đã đặc biệt mang lễ vật tới thăm ta thì ta đã muốn xẻo tai ngươi rồi!" Nghe ngữ khí này, ai cũng tin tưởng rằng không có tình huynh đệ thật sự thì không thể nói được như vậy.

Nghịch Ương vừa dứt lời liền tức tốc phi tới trước mặt mọi người, vẻ mặt tươi cười:

"Lão bằng hữu! Thật đã lâu không gặp!"

HẬU TINH THẦN BIẾN

Tác giả : Bất Cật Tây Hồng Thị

Quyển 9 - Hồng Quân Giới

Chương 40: Chiến

Dịch giả : bagiatam

Nguồn : 4vn.eu

Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :

Sự xuất hiện của Nghịch Ương thật khiến cho Phong Vũ và Huyền Hy có chút kinh ngạc.

"Ha Ha! Nghịch Ương, không nghĩ tới ngươi vẫn còn sống! Lần này không có nghiên cứu được con sâu nào sao?" Nhìn thấy chỉ có một mình Nghịch Ương tiến đến, Vũ Hoàng rất nhanh điều hòa trở lại, lại thờ ơ mỉa mai Nghịch Ương.

"Được rồi tên tiểu tử ngươi, còn đem chuyện cũ ấy nói ra ư! Ta đã hối hận đến chết. Lúc đó đúng là không nên cùng các ngươi đi vào Mê Thần điện!" Trong giọng nói của Nghịch Ương quả thật xem giống như hai người là lão bằng hữu nhiều năm chưa gặp, hòa nhã cùng nhau nói chuyện phiếm.

"Nghịch Ương, ngươi chết đến nơi, còn nói ra những lời không có văn hóa như vậy!" Vũ Hoàng tự nhiên biết chủ ý của Nghịch Ương là nhằm vào cái gì, dùng lời hoa mỹ khiêu khích người khác, đối với sự khiêu khích của người ta, tự nhiên cũng có biện pháp để ứng phó, một câu nói ra, đã đem tất cả lời nói của Nghịch Ương hoàn trả lại, biểu lộ rõ ràng lập trường của hai người ở vào thế đối địch.

"Ôi! Phong Vũ lão đệ, lời nói như vậy thì không nên nói ra. Tuy rằng ta lúc trước khai mở ra rồi một phen làm trò cười cho các ngươi, nhưng ta cũng đã chịu hậu quả của trò đùa, một chuyện nhỏ thì không cần phải ghi nhớ ngàn vạn năm chứ? Bị ngươi trách móc như vậy, ta thật sự hết sức xấu hổ." Nghịch Ương diễn kịch như thật, nghe ra trong giọng nói của ông thậm chí là thật đến tám phần.

"Trò cười? Chuyện nhỏ?" Vũ Hoàng đối với chuyện năm đó hiển nhiên canh cánh trong lòng, nếu như không phải Nghịch Ương bỡn cợt lừa gạt, có lẽ bọn họ đã có thể tại Mê Thần điện thu hoạch lớn mà quay về, cũng không phải sau lại bị bọn Tần Vũ giết chết, càng khỏi phải sau khi chết đi thân phận lại là người của Đệ Nhị Thần Giới bị người của Đệ Nhất Thần Giới khi dễ áp bức.

Hết thảy mọi điều này, khởi nguồn đều là do Nghịch Ương năm đó bỡn cợt lừa gạt, cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, hắn thân làm thủ lĩnh đầu sỏ, đương nhiên ôm hận trong lòng, nếu như không phải mình lúc này vừa mới phi thăng lên không bao lâu, không vì thực lực Thiên Thần quá yếu kém, Vũ Hoàng sớm đã dựa vào những lời này giết chết mất rồi.

Bọn Thiên Thần này khi nghe giọng nói của Vũ Hoàng, xác định ắt hẳn giữa bọn họ thật đã nảy sinh ra chuyện gì đó, hai người có lẽ cũng đúng như lời Nghịch Ương nói, quan hệ giữa hai bên cũng không tệ lắm.

"Ách..." Nghịch Ương vẻ mặt ngượng ngùng, nhất thời nghẹn lời, ho khan hai tiếng, thật thà nở nụ cười đứng lên: "Ha Ha! Chuyện năm đó coi như xong đi, mà ta cũng là do bị các ngươi bức bách, mới không cẩn thận bị độc mà chết." Nói xong, hắn nhìn về phía bốn năm mươi tên Thiên Thần kia, ánh mắt rực sáng. Cười một cách kỳ quái: "Ta tin rằng ngươi lần này chính là đến cùng ta giao hảo, Ha Ha Ha Ha..."

Cảm nhận được ánh mắt Nghịch Ương tràn ngập sát khí, bốn năm mươi tên Thiên Thần kia bị Phong Vũ mê hoặc kéo tới đồng loạt sinh ra một loại cảm giác bị lừa gạt, đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Vũ Hoàng.

Vũ Hoàng nhíu sâu chân mày, không nghĩ tới quanh đi quẩn lại, lại lọt vào bẫy rập của Nghịch Ương.

"Nghịch Ương! Ngươi cho rằng bọn họ sẽ nghe lời thêu dệt gây chia rẽ của ngươi sao? Đừng nói nhiều lời nhảm nhí, chúng ta lần này chính là đến vì Tông Quân báo thù. Nghịch Ương, giết chết Tông Quân, ấy không phải trong số đó cũng có ngươi sao?" Vũ Hoàng chẳng cần cùng ông tranh đua miệng lưỡi, trực tiếp đem mục đích của hành động này bới móc rõ ra, hắn cũng đã có chuẩn bị, đợi đến lúc Nghịch Ương trả lời về chuyện này, mặc kệ như thế nào, hắn cũng sẽ đem tội danh đã tham dự giết chết Tông Quân gán lên mình ông, để có cớ mượn đao giết người.

"Đúng! Giết chết Tông Quân cũng có ta một phần!" Nghịch Ương thẳng thắn trả lời, nói xong, còn ngầm nháy nháy mắt với Vũ Hoàng, vẻ mặt rất quái dị.

"Ách..." Với câu trả lời thẳng thắn của Nghịch Ương như thế, Vũ Hoàng vừa mới chuẩn bị những lời hay ý đẹp, trong lúc nhất thời không cách nào phát ra được, tức thì đứng ngẩn người tại chỗ.

Bọn Thiên Thần khi nghe xong câu hỏi cùng chờ đợi câu trả lời của Nghịch Ương, tự nhiên nhìn thấy rõ vẻ mặt quái dị của Nghịch Ương vừa rồi, lại thấy Vũ Hoàng không nói tiếp lời nào, càng hoài nghi thêm nữa.

"Hừ! Phong Vũ, ngươi thật là lừa gạt chúng ta đến khổ!" Một Trung bộ Thiên Thần la lên: "Nào là ngươi tại tầng không gian thứ sáu từng nhận được sự dìu dắt của bọn Tông Quân? Nào là ngươi vì cái chết của Tông Quân mà cảm thấy phẫn nộ? Đây đều là hoàn cảnh của ngươi sao? Ta từ lâu đã hoài nghi ngươi rồi. Hừ Hừ! Bây giờ lộ ra mặt thật rồi sao?"

Lời nói của tên Trung bộ Thiên Thần này khiến cho một ít Thiên Thần lộ vẻ đồng tình, phần lớn các Thiên Thần khác đều duy trì thái độ nhìn để xem như thế nào, ai ai cũng nhíu mày, thầm suy nghĩ đến tình thế trước mắt.

"Không phải đâu, các ngươi hiểu lầm rồi!" Nói ra những lời này, cũng không phải Vũ Hoàng, mà là Nghịch Ương!

"Phong Vũ! Lần này dẫn những người đến này, đúng là để báo cừu cho Tông Quân sao? Hừ! Được rồi, tất cả các ngươi cùng tiến lên đi, ta tận lực bồi tiếp." Nghịch Ương lộ vẻ mặt kiên cường chính khí, giận dữ nhìn Vũ Hoàng:

"Giết chết ta, cừu mới hận cũ cùng báo luôn thể! Chỉ sợ các ngươi không có năng lực đó!"

Nghe Nghịch Ương nói rõ như vậy, bọn Thiên Thần vốn đang duy trì thái độ hoài nghi đã hoàn toàn tin tưởng. Lời giải thích này của Nghịch Ương rõ ràng là dấu đầu hở đuôi mà.

Vũ Hoàng và Huyền Hy bị lời nói của Nghịch Ương cũng một trận ngạc nhiên bị dọa cho hoảng sợ, còn chưa có hoàn toàn nghĩ đến nên dàn xếp phản cảm như thế nào, liền cảm nhận được một cổ sát khí rất mạnh từ phía sau truyền đến, tiếp theo, âm thanh 'Vù Vù' một trận, biểu hiện rõ ràng bọn Thiên Thần phía sau đã có người động thủ.

"Hèn hạ!" Vũ Hoàng hầm hầm nhìn Nghịch Ương, thầm căm hận kêu lên, vội vàng quát to một tiếng: "Cẩn thận!" Đồng thời rất nhanh rút kiếm nghênh tiếp.

"Bùng!" Một tiếng nổ vang, tên Thiên Thần đánh lén kia kể cả thần khí cấp thấp trong tay bị chém ngang lưng thành hai đoạn ngã gục tại chỗ.

Vũ Hoàng nhìn thấy tình hình lúc này, hai mắt đều sắp phun lửa. Vừa mới đánh lén chính là một tên Hạ bộ Thiên Thần năng lực tương đối yếu kém, Vũ Hoàng hoàn toàn có thể ung dung né tránh ra, kết quả lại bị Nghịch Ương chém chết làm rối tung như vậy, bọn Thiên Thần này sẽ càng thêm tin tưởng chính mình cùng Nghịch Ương đúng là cùng một phe.

Nghịch Ương lúc này cũng không để ý gì đến Vũ Hoàng, trực tiếp giơ kiếm áp sát vào giữa đám người đang vì nhìn thấy Thiên Thần khí mà sững sờ, đại sát tứ tung.

"Kiếm Đãng Bát Phương!" Thiên Thần có được Thiên Thần khí, thực lực Thiên Thần so với có Thần khí cao hơn không chỉ một cấp bậc, mà Nghịch Ương lại còn có công pháp không tệ, ưu thế phối hợp với nhau, đối với đám Thiên Thần kia, giống như lang hổ lạc vào đàn dê, giết thôi không kịp thở.

"Phá Thiên Nhất Kiếm!' Nghịch Ương liều mạng bị thương, sau khi chém chết hai tên Thượng bộ Thiên Thần, lợi dụng Phá Thiên Nhất Kiếm uy hiếp địch nhân tản rộng ra, rất nhanh thối lui ra sau.

Sau khi lui tới một nơi an toàn, nét mặt Nghịch Ương hiện ra vẻ mệt nhọc suy sụp, thở hổn hển, cười một tràng quái dị, hướng về đám Thiên Thần kia nói:

"Hắc Hắc! Có bản lãnh đến truy giết ta a!" Nói xong, Nghịch Ương tăng tốc, rất nhanh bay đi rời khỏi hiện trường.

"Đừng để cho hắn chạy thoát!" Vũ Hoàng lúc này có thể nói là lửa giận thiêu cháy trong lòng, bị Nghịch Ương hoa ngôn xảo ngữ nói vài ba câu lộng giả thành chân thêm vài động tác liền dễ dàng gây chia rẽ tạo được mâu thuẫn giữa mình cùng các Thiên Thần này. Lúc này nhìn bộ dáng của hắn, tám phần là do Thiên Thần lực tiêu hao quá độ, liền mượn cơ hội bỏ chạy.

"Đừng để cho tiểu tử này chạy thoát. Ta không hủy hắn đi không xong!" Một Thượng bộ Thiên Thần toàn thân bao trùm huyết dịch màu xám phẫn nộ đuổi theo, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Vũ Hoàng, căm tức nghiến răng!

Cảm nhận được phía sau bọn Thiên Thần truy đuổi tới với những ánh mắt cực kỳ phẫn nộ, Vũ Hoàng vừa chạy vừa vội vàng nói:

"Các vị huynh đệ hiểu lầm rồi. Sự tình không phải như suy nghĩ của các người!"

"Hừ! Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ tin tưởng ngươi tên Đệ Nhị Thần Giới này sao? Chịu chết đi!" Trận chiến vừa rồi, Nghịch Ương giết chết bốn năm người, mà còn làm bị thương mười mấy người, nhưng trong đó đại đa số đều là Hạ bộ Thiên Thần, thượng bộ Thiên Thần hầu như được toàn vẹn.

Bọn Vũ Hoàng là hai tên Hạ bộ Thiên Thần, tốc độ tự nhiên không bằng bọn Thiên Thần đẳng cấp so với hắn cao hơn, rất nhanh đã bị những Thượng bộ Thiên Thần này rút ngắn khoảng cách lại.

"Các vị huynh đệ! Các người cũng nghe nói qua. Ta cùng Nghịch Ương kia mấy ngàn vạn năm không có gặp mặt, mà còn cùng hắn có thâm cừu, không có khả năng..." Vũ Hoàng vừa rất nhanh chạy trốn, vừa giải thích, đồng thời còn truyền âm cho Huyền Hy, để cho nàng chuẩn bị đổi hướng khác chạy trốn. chính mình lưu lại ngăn cản bọn chúng một hồi.

"Hừ! Nói quá hay. Ai có thể tin tưởng các ngươi vừa rồi không có truyền âm nói chuyện với nhau. Nhìn Nghịch Ương kia ngầm nháy nháy mắt với ngươi, đã biết ngươi không phải là cái thứ tốt đẹp gì, các huynh đệ: Đừng nhiều lời như vậy làm gì, trước hết giết tên tiểu tử này, sau đó sẽ cùng đi báo thù cho Tông Quân!" Một tên Thượng bộ Thiên Thần trong đó đối với quyền lợi cũng khát vọng rất sâu sắc, thấy có cơ hội tới tay, đương nhiên sẽ không bỏ qua.

"Hy nhi, đi mau, ta ngăn chặn bọn họ một hồi, sau này sẽ cùng ngươi hội hợp!" Vũ Hoàng thấy tình hình lúc này không thể giải thích được không cách nào hóa giải, quyết định dùng hết sức để cho Huyền Hy chạy thoát đi, chính mình ngừng lại xoay mình đối mặt với đám Thiên Thần.

Huyền Hy vừa muốn nói gì đó, có điều nhìn thấy sự việc đã đến nước này, đành phải bấm bụng tung mình bỏ chạy, tránh phải làm liên lụy đến Vũ Hoàng.

"Hừ! Phong Vũ, ngươi cho rằng ngươi một tên Hạ bộ Thiên Thần có thể là đối thủ của chúng ta ư?" Nhìn thấy Vũ Hoàng ngừng lại đối mặt với bọn họ, các Thiên Thần 'ào ào' gào lên.

"Không Không Không! Các vị đại ca, ta không hề nghĩ muốn phản kháng! Ta lưu lại, là muốn giải thích sự việc vừa rồi..." Vũ Hoàng hấp tấp nói.

"Không có gì thích hợp để giải thích, ngươi hãy giữ lấy những lời lẽ cũ rích đó của ngươi, chúng ta không thể tin tưởng ngươi nữa, đối với một tên sắp chết, ta lại càng mong tai ta có thể được yên ắng thanh tĩnh." Bọn Thiên Thần này nghĩ đến chính mình đường đường là Thiên Thần của Đệ Nhất Thần Giới, vậy mà bị một tên Thiên Thần mới vừa phi thăng lên không bao lâu của Đệ Nhị Thần Giới mê hoặc, đều có vẻ rất phẫn nộ.

"Các vị đại ca, với trí tuệ sáng suốt của các người, hẳn là đã nghĩ đến, tên Nghịch Ương này, trước vì sao dùng cái giọng điệu lão bằng hữu cùng ta nói chuyện! Nếu như ta và hắn là thông đồng móc nối với nhau, đại khái cũng không cần nói chuyện trên trời dưới đất, trực tiếp gặp mặt hay dùng truyền âm thương lượng được rồi, sau đó lại trong ngoài phối hợp tiêu diệt các người là được, cần gì phải tạo ra cảnh nói chuyện dông dài như vậy. Chỉ để tăng thêm phiền não ư?" Vũ Hoàng lại vội vàng không ngừng lên tiếng giải thích.

Vừa nghe Vũ Hoàng nói, các Thiên Thần cũng đều suy ngẫm lại, có điều, vẻ hoài nghi trên mặt vẫn như trước không thay đổi.

Nhìn thấy những lời giải thích này có hiệu quả, Vũ Hoàng vội vàng chớp lấy thời cơ:

"Tin rằng với trí tuệ sáng suốt của các vị đại ca, hẳn là đã có thể thấy được, Nghịch Ương trước sau trái ngược quá nhiều, rõ ràng là cố ý đổi trắng thay đen. Hơn nữa, chúng ta nếu cần phải truyền âm, vậy còn cố sức làm ra cái vẻ mặt cổ quái gì đó để làm chi đây? Trực tiếp truyền âm nói chuyện với nhau không phải sẽ tốt hơn sao?"

Lần này, không ít Thiên Thần đã tin lời nói của Vũ Hoàng, tất cả mọi phẫn nộ đều chuyển lên mình Nghịch Ương:

"Giết chết Nghịch Ương tên tiểu tử đó! Vậy mà làm ta bị thương!"

Vũ Hoàng thấy lời giải thích của mình rốt cục có kết quả, thầm thở phào một hơi.

Nhưng ai ngờ... .

"Vũ huynh! Hy vọng chúng ta vẫn còn kịp!" Một thanh âm kiêu hùng vang động trong tai mọi người. Người lên tiếng đúng là Nghịch Ương.

Nghe được thanh âm của Nghịch Ương, Vũ Hoàng ấm ức tức bực thiếu chút nữa hộc máu. Thật vất vả mới trấn an được 'dân tâm', lại phải như thế rối loạn trở lại.

"Vũ huynh, ngươi ráng chống đở trong chốc lát, bọn ta lập tức tới ngay!" Thanh âm Nghịch Ương lại vang lên rõ ràng, khiến cho Vũ Hoàng đã tức càng thêm phiền muộn, trong lòng hết sức khó chịu, hết nghiến răng lại nghiến lợi chỉ muốn bắt Nghịch Ương ăn sống nuốt tươi.

Kính mời các bạn tham gia dịch HẬU TINH THẦN BIẾN.

Để tiện liên lạc hãy add nick của

tepga: [email protected]

hoặc tepga: [email protected]

bagiatam: [email protected]

7 kỳ quan thiên nhiên thế giới - Hãy vote cho Vịnh Hạ Long,

Vườn Quốc gia Phong Nha - Kẻ Bàng, Núi Fansipan Trích từ: http://4vn.eu

**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Chữ Ký của bagiatam

番 茄三

sendpm.gif Trả Lời Với Trích Dẫn Multi-Quote This Message Phúc Đáp Nhanh Thăng/Bớt điểm cho bagiatam

bagiatam

Xem hồ sơ

Gởi nhắn tin tới bagiatam

Tìm bài gởi bởi bagiatam

Add bagiatam to Your Contacts

Link Quảng Cáo - Hãy viếng thăm các link dưới để ủng hộ 4vn.eu

4vn.eu™

Advertisement

#242 Thông Báo Nội Dung Xấu

Old Hôm qua, 02:55 PM

User Profile

bagiatam bagiatam is offline

Nguyễn Gia Lão Tam

Thành viên thứ: 11722

Đến từ: Q4, TpHCM, VN

Bài gởi: 1,605

$4vn: 997 [Chuyển khoản]

bagiatam Đang Tu Luyện

Default Hết Quyển 9.

HẬU TINH THẦN BIẾN

Tác giả : Bất Cật Tây Hồng Thị

Quyển 9 - Hồng Quân Giới

Chương 41: Thiên Tôn linh bảo

Dịch giả : caytrevn

Nguồn : 4vn.eu

Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :

Dưới tình huống bất đắc dĩ, Vũ Hoàng không còn lựa chọn nào khác là dừng lại đối mặt. Cho dù không cách nào giải thích nổi hiểu lầm này, cũng không thể bị phiền muộn dù phi kiếm đánh chết, chém chết cũng phải kéo theo một vài tên lót lưng.

Mặc dù hai người đều là Hạ bộ Thiên Thần vừa phi thăng không lâu, nhưng qua nhiều năm song tu phối hợp, đôi gian tình này đã phối hợp vô cùng ăn ý. Hai người là Hạ bộ Thiên Thần cùng liên thủ, đối phó với vài tên Hạ bộ Thiên Thần khác thì ưu thế có dư. Còn nếu muốn toàn mệnh dưới sự truy sát của đám Thiên Thần này thì phải xem vận may thế nào.

Chúng Thiên Thần thấy Vũ Hoàng dừng lại thì cũng vội dừng lại nhìn để tránh gặp phải mai phục.

"Các vị đại ca, các người cũng thấy được tên tiểu tử Nghịch Ương kia nếu là người của ta, sao ta bị thương nặng thế này mà không đến giúp?" Vũ Hoàng giờ phút này có thể nói là khổ tâm giải thích, trong lòng vô cùng buồn bực, thân đã bị thương nặng mà còn phải giải thích cùng người khác, làm hắn vốn đã buồn bực lại càng thêm sầu muộn.

"Đừng nói nhảm nữa. Hừ! Đừng cho là ta ngu xuẩn không nhìn ra tên tiểu nhân đê hèn bỉ ổi ngươi. Cái khổ nhục kế nho nhỏ để kéo dài thời gian chờ viện trợ, ngươi coi chúng ta là kẻ ngu hết chắc? Chết đến nơi rồi mà vẫn còn giảo hoạt".

Lần này Vũ Hoàng thật sự nhịn không được. Mở miệng mắng to:

"Ngươi! Các ngươi thật sự cho mình là thông minh chăng? Một đám ngu xuẩn bị người dắt mũi mà không biết. Muốn giết cứ giết, ta cũng muốn xem xem, lũ ngu xuẩn các ngươi có thể có bao nhiêu năng lực".

Vũ Hoàng lúc này tâm ý nguội lạnh, chết thì chết. Bị đám ngu xuẩn này vũ nhục, chi bằng là chết cho thống khoái, chẳng qua là vẫn còn nuối tiếc...

"Hy nhi, xin lỗi!"

"Vũ ca, muốn trách thì trách tên Nghịch Ương kia cùng với bọn ngu xuẩn này. Không thể trách huynh được! Lần trước không được chết cùng một chỗ với huynh. Lần này..." Tuy là khóe miệng Huyền Hy dính một ít máu xám, nhưng hình ảnh này khiến người ta vẫn có cảm giác không phải đang trong chiến trường mà lại có chút lãng mạn dưới trăng.

"Dám mắng bọn ta?" Chúng Thiên Thần bị kích động như thế, đâu còn để ý đến xung quanh có mai phục hay không, cả bọn liền nổi giận lập tức bay ào tới.

Vũ khí trong tay hai người Vũ Hoàng lúc này chẳng qua chỉ là hai thanh thần khí bình thường, so với Vô Song Cảnh kiếm năm xưa cũng không bằng. Nhưng hai người lúc này lại có Thiên Thần lực, lại có nhiều năm từng phối hợp song tu, uy lực có thể nói là hơn hẳn năm xưa nhiều lắm.

Vũ Hoàng hai người dù phối hợp tốt với nhau nhưng vẫn không thể phủ nhận được thực lực chênh lệch quá xa. Rất nhanh hai người rơi vào thế hạ phong, thương tích trên người không ngừng tăng thêm.

Mắt thấy khó thoát khỏi cái chết, Vũ Hoàng cùng Huyền Hy hai người cùng ngừng lại, nhắm mắt cùng đợi sát chiêu.

Hai người khi vừa bắt đầu kịch chiến đã bàn qua, dù sao cũng khó thoát khỏi cái chết. Dù liều mạng cũng chỉ có thể giết được một hai người bọn họ, chi bằng giữ lại thực lực cho chúng để bọn chúng đi đối phó với Nghịch Ương. Trong lòng hai người, Nghịch Ương mới đúng là kẻ chủ mưu đáng tội chết. Bởi vậy, dù phải chết thì cũng phải chết cho đáng.

"Hừ! Các ngươi đừng tưởng rằng giết chúng ta là xong. Huynh đệ Nghịch Ương của ta sẽ tìm tới tận cửa các ngươi đánh giết. Lai lịch, bộ dáng các loại thông tin về các ngươi ta đã sớm giao cho Nghịch Ương, các ngươi cứ chờ đi, hắn sẽ báo thù cho ta. Ha ha ha!"

Vũ Hoàng quả nhiên là kẻ thông minh, trong lúc nguy cấp mà có thể nghĩ thông được như vậy. Đem giá họa cho Nghịch Ương, thuận tình thế mà dẫn dắt chúng Thiên Thần. Chết như vậy mới là cái chết có giá trị.

"Đến chết rồi mà vẫn còn mạnh miệng. Hừ! Chờ hắn tới báo thù sao? Ngươi cho là chúng ta ăn chay a? Giống như lũ chuột nhắt Đệ Nhị Thần Giới các ngươi chỉ giỏi trốn chui trốn lủi. Chúng ta bất kì ai cũng không sợ!" . Chúng Thiên Thần nghe lời cuối cùng của Vũ Hoàng đáp lời, tay vẫn không ngừng công kích.

"Như vậy là tốt rồi!" Vũ Hoàng thầm nghĩ, cười thỏa mãn, càng nắm chặt tay Huyền Hy hơn.

Trong hoàn cảnh chắc chết, hai người vừa đợi cái chết, vừa tưởng tượng tới kết quả của kế gắp lửa bỏ tay người vừa rồi. Nhưng kết quả chưa thành hiện thực thì...

"Kinh Thiên bảy mươi hai côn!" Một tiếng quát vang lên bên tai Vũ Hoàng. Ngay sau đó vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp. Bọn Vũ Hoàng không nhịn được phải mở mắt ra xem.

Nhìn tràng cảnh trước mặt, Vũ Hoàng cùng Huyền Hy đều không khỏi sững sờ thất thần.

Một bóng người cầm trong tay cây côn màu vàng đang rất nhanh xuyên qua chúng Thiên Thần. Vô số côn ảnh múa tung trời, đánh túi bụi vào chúng Thiên Thần.

"Kinh Thiên ba mươi sáu côn!"

"Ha Ha Ha! Quá đã, thật sự quá đã! Nghịch Ương, thực lực đám con cháu này mà dám khua môi múa mép báo thù cho Tông Quân sao? Thật là làm nhục nhã uy danh của Tông Quân a!" Tôn Ngộ Không vừa đánh vừa ha hả cười. Đánh dồn xung quanh làm cho bọn kia không chống đỡ nổi phải dồn lại một đống, sợ hãi bao trùm.

Mấy tên Thượng bộ Thiên Thần căm hận nghiến chặt hàm răng, cái tên tiểu tử trước mắt này thi triển côn pháp quá quái dị, rõ là đồng bọn với Nghịch Ương, gần tới thực lực của Thượng bộ Thiên Thần, vậy mà chỉ có một mình đánh với hơn bốn mươi người còn chiếm ưu thế.

Rốt cục, hai Thượng bộ Thiên Thần trong đó không nhịn được, thân ảnh chợt lóe, hai người phân biệt hai hướng chạy đi. Mục tiêu không ngờ là bọn Nghịch Ương và Vũ Hoàng.

"Phá Thiên Cửu Kiếm!" Thân ảnh xông về hướng Nghịch Ương còn chưa hiện rõ liền bị bốn lưỡi đao sắc bén đâm tới, mặt khác năm lưỡi dao còn lại hướng tên Thượng bộ Thiên Thần đang xông tới Vũ Hoàng chém chết ngay tại chỗ.

Thu hồi Thiên Thần khí, Nghịch Ương ngang tàng cười một tiếng:

"Phong Vũ, phải do ta giết chết hoặc tự bạo mà chết mới được."

"Oái! Nghịch Ương lão tiểu tử, ngươi thực là ngược ngạo, Ngươi thật không có đạo nghĩa!"

Tôn Ngộ Không thấy hai Thượng bộ Thiên Thần bị giết thì không khỏi tức giận. Phải biết rằng, sau lần chém giết sảng khoái này sẽ bế quan tu luyện lâu dài. Đối với sự hiếu động của Ngộ Không thì đó là nỗi bi ai rất lớn. Không biết sẽ phải tu luyện bao nhiêu năm mới có thể có được cơ hội chém giết thống khoái như thế này.

"Kinh Thiên bảy mươi hai côn!" . Tôn Ngộ Không mặc dù tức giận nhưng cũng biết khống chế tâm tình, không thể vừa đến đã đánh ra Kinh Thiên nhất côn hoặc Kinh Thiên liên hoàn côn, không thể thoáng cái giết hết, như vậy thì không đã cơn ghiền.

Vũ Hoàng và Huyền Hy lúc này trợn tròn mắt. Bọn họ không thể nghĩ tới được tình huống này, Không ngờ Nghịch Ương lại cứu bọn họ. Càng khiến hai người ngạc nhiên chính là, hai người kia thân ảnh vừa lóe lên, rõ ràng muốn tự bạo cũng không kịp. Nghịch Ương ngay trước khi họ tự bạo đã xuống tay giết chết rồi. Điều này làm cho Vũ Hoàng hai người tâm ý nguội lạnh, ý định tự bạo để liều mạng với Nghịch Ương cũng hoàn toàn tuyệt vọng.

Thật ra, Nghịch Ương có phần may mắn. Thực lực của ông bây giờ chỉ là Hạ bộ Thiên Thần, bản thân cũng là phần tử hiếu chiến. Nếu muốn an tâm tu luyện thì không biết phải bế quan bao nhiêu năm mới có thể có được thực lực của Thượng bộ Thiên Thần. Thừa dịp có kẻ tự thân đưa đến tận cửa thì phải đánh cho sướng tay. Hơn nữa, Vũ Hoàng vừa mới nhắm mắt chờ chết, Nghịch Ương cũng không nghĩ là chiêu này của Thượng bộ Thiên Thần, vừa khéo sao đánh trúng điểm yếu hại mà lưu lại tính mạng của hắn.

Dù Tôn Ngộ Không đã kiềm chế, nhưng trận chiến vẫn nhanh chóng kết thúc.

Chỉ có ba người có thể tự bạo thành công làm cả người Tôn Ngộ Không nhuốm đầy máu. Nếu hắn không nhanh nhẹn thì e là phải cần tới sự giúp đỡ của Nghịch Ương và La Băng.

"Thương tích này không hề hấn gì. Ha ha! Chỉ hơi mệt chút thôi. Nhưng lần này đánh thật quá đã sướng cả tay. Ha ha!" Tôn Ngộ Không đi tới bên cạnh Nghịch Ương, ánh mắt đắc ý.

"Đúng là điên cuồng!" . Nghịch Ương mắng thầm, liếc mắt nhìn Tôn Ngộ Không một cái rồi lại đảo mắt nhìn về phía bọn Vũ Hoàng.

Vũ Hoàng hai người đã bị Phá Thiên Cửu kiếm của Nghịch Ương làm cho chấn động tận đáy lòng. Lúc này không dám có ý niệm chạy trốn. Trong không trung lúc này tản đầy mùi máu tươi, như nhắc nhở cho hai người biết, bất kể chạy trốn kiểu gì, kết quả cũng đều giống nhau. Dù sao cũng chết thì cũng phải chết sao cho có cốt khí một chút.

"Vũ huynh à! Ngươi cũng không cẩn thận tí nào. Ta mới chỉ nói có mấy câu thôi mà đã sợ chết khiếp vậy. Thế nào? Không cam lòng phải không?" .

Nghịch Ương đại cừu sắp báo được, lúc này trong lòng vô cùng sảng khoái. Từng bị trúng độc trùng của thần giới mà chết nên tâm tình có chút buồn bực. Nghịch Ương cũng muốn bức bách hai người để bọn Vũ Hoàng phải chết trong sự buồn bực, trả món nợ năm xưa bị sỉ nhục.

"Muốn giết cứ giết. Nói nhảm nhiều như vậy làm gì!" Vũ Hoàng lúc này chánh khí lẫm liệt, ngược lại bọn Nghịch Ương lại giống như bọn tiểu nhân gian trá tầm thường.

"Ài! Nói thế nào đi nữa thì chúng ta đã từng là bằng hữu một thời gian. Ta làm sao có thể giết ngươi được?" .

Nghịch Ương trên mặt đầy vẻ chân thành, phảng phất như Vũ Hoàng và hắn là lão bằng hữu, làm Tôn Ngộ Không thiếu chút nữa cũng phải tin là thật. Không đợi Vũ Hoàng phản bác, Nghịch Ương lại nói tiếp, nhìn sang Tôn Ngộ Không vẻ hài hước:

"Ta và ngươi quen biết đã lâu, sẽ không giết ngươi, huống chi ngươi cũng đã mang lại cho bọn ta một hồi đánh giết sướng khoái. Tuy nhiên người bên cạnh cùng ta giao tình không ra sao, cho nên, Ngộ Không à..."

"Không!" Vũ Hoàng vừa định che trước người Huyền Hy nhưng thân lại thụ trọng thương, tốc độ chậm hơn rất nhiều, chỉ có thể trơ mắt nhìn nỗi thống khổ trước mặt.

"Phốc!" Nhất thời miệng Vũ Hoàng phun máu xám, trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ, khiến người ta có chút ảo giác, hai mắt của hắn vốn màu xám nhưng giờ dường như có chút sắc thái phẫn nộ đỏ bừng.

"Hy nhi, chúng ta đã bàn rồi, nếu phải chết thì cùng chết!" Vũ Hoàng ngực nhuộm máu xám, hai tay run rẩy, lại phun máu tươi. Sau đó thì "Oanh" một tiếng tự bạo.

Làm cho đối thủ được thể nghiệm tâm tình như mình khi xưa đã từng bị độc trùng Thần giới cắn, Nghịch Ương đã cảm thấy thỏa mãn. Cuối cùng cũng có thể an tâm mà bế quan tu luyện.

"Tệ hại! Nói tự bạo là tự bạo luôn. Thật lãng phí a!" Tôn Ngộ Không nhìn đám bụi thịt đang tiêu tán trong không trung, tiếc rẻ nói.

"Biến thái". La Băng bất đắc dĩ mắng thầm đoạn hướng song long sơn mạch bay đi trước.

"Ài! Lại bắt đầu bế quan nhàm chán rồi..." Ngộ Không thu hồi kim bổng cùng Nghịch Ương bay về hướng song long sơn mạch.

Ba người tại song long sơn mạch dọn dẹp một chút đồ vật, tiêu hủy nơi này. Sau đó lập tức tìm một nơi yên tĩnh để có thể an tâm bế quan.

-o-o-o-

Hồng Quân trong không gian gia tốc thời gian đã ròng rã năm mươi năm. Một khí phôi hình tháp trước mặt đang trong giai đoạn quan trọng chậm rãi dung hợp với một linh hồn Thần vương.

Cũng chỉ có hắn, nhờ có Sinh Mệnh Thần Vương Tả Thu Mi trợ giúp nghiên cứu thấu triệt về linh hồn, mới có thể tại mỗi kiện vũ khí dung nhập vào nhiều linh hồn như vậy.

"Ông!" Tại thời điểm cuối cùng. Một chân linh hoàn toàn dung hợp với khí phôi, vật hình tháp kia trong giây lát bộc phát một trận quang mang màu xanh. Âm thanh chấn động thật lớn làm lay động các vật phẩm trong không gian, thậm chí ngay cả không gian gia tốc thời gian cũng phải chấn động theo.

Sau khi an tĩnh trở lại, Hồng Quân nâng lên cái linh bảo vật mà mình đã tốn năm mươi năm tâm huyết luyện chế ra. Ánh mắt sáng ngời, giọng nói run run:

"Thiên tôn linh bảo,... vậy mà là Thiên Tôn linh bảo..."

Đúng là Hồng Quân đã luyện quá nhiều kiện nhất lưu Hồng Mông linh bảo. Ấy mà chính mình luyện chế thành công một kiện Thiên Tôn linh bảo lại xúc động khó nhịn được. Nếu là một đại sư luyện khí khác có lẽ đã kích động đến mức thổ huyết ngay đương trường rồi.

Nhớ lại năm đó, đại sư luyện khí của Thần giới thứ nhất là Xa Hầu Viên Tượng Thần đã phải hao phí vô số thời gian cùng tinh lực mới có thể luyện chế ra một kiện Không Gian linh bảo không đầy đủ Không Gian Pháp Tắc. Còn Hồng Quân, tại phương diện luyện khí đã tuyệt đối vượt qua phụ thân Tần Vũ. Tu vi này cũng đủ để tự thị kiêu ngạo trước mặt người trong nhà rồi.

Hồng Quân sẽ không còn là tiểu tử bồng bột năm xưa. Mặc dù vẫn còn tâm tư muốn chứng minh ngay trước mặt người nhà, nhưng tuyệt đối không vì vậy mà thỏa mãn, con đường tiến của hắn vẫn còn rất dài.

Sau khi lấy máu nhận chủ, nhìn thấy thuộc tính năng lực của linh bảo hình tháp, Hồng Quân lúc này vô cùng hưng phấn, bởi hắn đã xem xét được thuộc tính của linh bảo hình tháp là - Lĩnh Vực Tuyệt Đối!

Nguyên là Hồng Quân muốn dựa theo hình dạng Khương Lan Giới tạo nên một kiện pháp bảo phòng ngự không gian thời gian, nhưng đối với Thời Gian Pháp Tắc, Hồng Quân lĩnh ngộ không nhiều lắm. Không thể khác hơn là đem tất cả khả năng có thể, cùng một chút lĩnh ngộ thời gian gia tốc, với sự lĩnh ngộ Thiên đạo của bản thân để luyện khí.

Kết quả không ngờ là có thể hình thành nên một kiện Thiên Tôn linh bảo như thế.

Nếu như Thiên Tôn linh bảo có phân cấp bậc, vậy Thiên Tôn linh bảo hình tháp này tuyệt đối là loại tốt nhất. Đối với lĩnh vực này người khác có thể không biết nhưng qua Lôi Vệ giải thích với Hồng Quân thì biết là lĩnh vực là tuyệt đối lợi hại.

Hiện đang ở trong Lĩnh vực Tinh thần của Lôi Vệ, thì tất cả Không gian pháp tắc cùng Thời gian pháp tắc tạm thời mất đi hiệu lực, thậm chí có thể định ra một không gian thời gian pháp tắc lần nữa, khiến cho dù là Thần Vương hay thậm chí là Thiên tôn ở bên trong cũng chỉ có thế có thực lực tựa như Thiên Thần hoặc cùng lắm là mạnh hơn Thiên Thần chút ít. Còn lĩnh vực mà Thiên tôn linh bảo của Hồng Quân tạo ra thì cao hơn một bậc. Có thể chứa người bên trong, chỉ cần người khống chế linh bảo muốn thì cũng chỉ có thể xuất hiện như thần nhân, Không Gian Pháp tắc hoàn toàn bị khống chế, Thiên tôn cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng cơ thể để phi hành.

Hơn nữa, bên trong Lĩnh vực Tuyệt Đối, theo ý muốn của mình có thể định chế pháp tắc của mười một khu vực chính mình có thể sử dụng.

Nói cách khác, cho dù là một thần nhân bình thường, khi có được sự trợ giúp của Thiên Tôn linh bảo, thì có thể trực tiếp tấn thăng thành cao thủ cấp bậc Thiên Tôn, có thể sử dụng tất cả Không Gian pháp tắc và Thời Gian pháp tắc, cũng có thể làm cho không thể sử dụng bất cứ pháp tắc nào.

Nếu như Thiên Tôn không có Thiên Tôn linh bảo hoặc Hồng Mông linh bảo mà tiến vào trong lĩnh vực tức thì bị hãm nhập, như vậy đối với một tên Thần Vương trên người có nhất lưu Hồng Mông linh bảo, có thể xuất ra được hay không cũng là một vấn đề.

"Cái... này cũng thực khiến người ta khó có thể tin được." Hồng Quân cầm linh bảo hình tháp trong tay, trong lòng hưng phấn dị thường.

Có được sự trợ giúp của Thiên Tôn linh bảo này, như vậy hắn đã có đủ thực lực để đối phó với Lưu Quang và Chu Viêm rồi. Một kiện linh bảo mà có thể làm cho thần nhân bình thường biến thành Thiên Tôn. Đây quả thực xứng đáng với danh xưng là Thiên Tôn linh bảo.

"Bên trong Lĩnh vực Tuyệt Đối rộng tới trăm vạn dặm. Không biết, sau khi sư tổ thấy được thì sẽ có vẻ mặt gì". Hồng Quân vẻ mặt chờ mong, khóe miệng mỉm cười.

Thiên tôn linh bảo này sinh ra, tuyệt đối không phải do Hồng Quân đã lĩnh ngộ được Thời Gian pháp tắc đỉnh cao, để kiện Thiên Tôn linh bảo kia có được năng lực hy hữu như vậy, mà hoàn toàn nhờ vào 'Thiên đạo' chính mình lĩnh ngộ được.

"Thiên đạo..." Hồng Quân nhớ tới sự trợ giúp của người thần bí đó, chính linh hồn mình hấp thu những tri thức không ngừng kêu lên đó, cũng thực sự đã tiến gần đến ranh giới của Thiên đạo.

"Trước Thiên đạo, Không gian pháp tắc, Thời gian pháp tắc thật như trò cười". Bây giờ có được sự trợ giúp của Thiên Tôn linh bảo, Hồng Quân mới thật sự cảm nhận hết lời nhận xét này.

"Thiên đạo..." Hồng Quân ngẩng đầu nhìn lên cao, thì thầm tự nói: "Cái gì là Thiên đạo?"

Hồng Quân lại nghĩ tới lúc Hàn Thư và Lâm Phi chết, chính mình đã lập lời thề.

"Thiên đạo đích thực có tồn tại sao? Nghịch Thiên cải đạo, ta thật sự có thể sao?" Cảm nhận căn cứ vào Thiên đạo mà luyện chế ra Thiên Tôn linh bảo. Hồng Quân trong lòng một mảng mờ mịt: "Thiên đạo, có lẽ Thiên đạo còn cách ta xa lắm..."

Hồi lâu sau, Hồng Quân tâm tình lắng xuống:

"Không cần biết như thế nào, con đường đi tới vẫn cần phải tiếp bước".

Nói xong, Hồng Quân nâng kiện Thiên Tôn linh bảo hình tháp lên, trong lòng nhớ tới kiện không gian thần khí của Khương Lan gia gia gọi là Khương Lan giới, chợt động tâm cười nói:

"Vậy thì, sau này ta gọi ngươi là Hồng Quân giới vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2465