Dấu son nữ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mùa đông mới đến, điểm tâm Lạc Băng Hà chuẩn bị ngày càng nhiều, còn muốn tận mắt nhìn Thẩm Thanh Thu ăn hết, hắn sợ nhỡ có ngày sư tôn xuất môn mà không ăn no, ở bên ngoài nhiễm lạnh sẽ bị bệnh. Thẩm Thanh Thu mỗi ngày đều phải nhấn mạnh y đã là tu vi Kim đan rồi nhưng trước thế công của Lạc Băng Hà, vẫn là thất bại thảm hại.

Thôi được, cùng lắm thì đi nhiều thêm vài ba bước để tiêu thực, y tự an ủi bản thân.

Mới vừa đi đến chân núi, Thẩm Thanh Thu liền thấy hai đạo thân ảnh quen thuộc đang ẩn ẩn núp núp dưới tàng cây.

"Thứ này chính là ta phải thật vất vả mới có được... Cam đoan là hàng thật."

"Hắc hắc hắc.. Đa tạ sư thúc.."

Thẩm Thanh Thu ra tay nhanh như chớp giữ lấy một cánh tay, "Thượng sư đệ, Minh Phàm, các ngươi ở chỗ này là đang làm gì ?"

"Qua... Sư huynh!!"

"Sư tôn!!"

Thẩm Thanh Thu ghét bỏ đứng cách xa hai người kia, nghiêng mắt nhìn Thượng Thanh Hoa: "Lén lén lút lút, chắc chắn không phải việc gì tốt"

"Không phải đâu sư tôn"

Thượng Thanh Hoa còn chưa nói gì, Minh Phàm đã sốt ruột, vội vàng giải thích, "Này còn không phải vì. . . . . . sinh thần của Anh Anh sư muội sắp đến, đệ tử mới cầu Thượng sư thúc giúp mua một chút đồ gì đó mấy cô nương hay thích."

Nói đến vế sau, thanh âm hắn đã lí nhí hầu như không nghe thấy.

Thẩm Thanh Thu thật không để ý chuyện này, sửng sốt hỏi: "Anh Anh. . . . . . Sinh thần? Ta như thế nào. . . . . ." Không có ấn tượng gì. . . . . .

Minh Phàm rớt não liền nói: "Tâm tư Sư tôn đều là đặt ở trên người Lạc sư đệ, tất nhiên là không nhớ rõ ."

Thẩm Thanh Thu nâng tay nạt hắn, "Nói hưu nói vượn!" Mắt nhìn thấy chiếc hạp tinh xảo trên tay Minh Phàm, trong lòng có chút băn khoăn, "Anh Anh cũng là đệ tử của vi sư, vi sư tất nhiên cũng không thể thiếu nàng một phần quà sinh nhật!"

"Sư tôn nói chí phải!" mắt Minh Phàm sáng lên, "Sư tôn, dưới chân núi mới mở một cửa hàng son phấn, Ninh sư muội đã muốn mua từ lâu, nhưng lại ngại giá cả đắt đỏ, nếu sư tôn có ý, không bằng liền. . . . . ."

Cái tên tiểu khốn khiếp này! Rõ ràng là ở chỗ này chờ ta!

Thẩm Thanh Thu âm thầm mắng chửi trong lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Thượng Thanh Hoa: Cái trò trẻ con này ngươi cũng có phần đúng không!

Thượng Thanh Hoa lấy vẻ mặt chả biết gì nhìn lại: lêu lêu lêu

"Biết rồi!" Thẩm Thanh Thu vung tay áo, "Sinh thần Anh Anh chắc chắn ta sẽ tặng cho nàng!"

Thẩm Thanh Thu nói cho cùng vẫn là nam nhân, đối với các loại son phấn nữ tử dùng thật sự là dốt đặc cán mai, cho nên khi đến cửa hàng son phấn kia mới biết được "Giá cả đắt đỏ" trong lời Minh Phàm rốt cuộc đắt như nào.

Một hạp phấn trân châu thế nhưng có giá một trăm lượng bạc! Trong khi đó, bình thường một nhà ba người trong vòng một năm cũng chỉ tiêu hết cùng lắm hơn hai lượng!

Nhưng lời cũng đã nói ra, vả lại Anh Anh cũng đã là một đại cô nương sao có thể thiếu được son phấn.

Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, một mặt tính toán phải nấu tên nhóc to gan kia như nào cho ngon, một mặt chọn loại son phấn thích hợp để mua.

Chưởng quầy tinh ý nhìn ra khí chất vị tiên sinh kia không giống người thường, liền vẫy lui tiểu nhị, tiến lên hỏi: "Tiên sinh vội tới chọn son cho ý trung nhân sao?"

"Không phải không phải, ta là mua cho đồ đệ." chọn mãi y cũng không biết chọn cái nào, liền hỏi chưởng quầy, "Tặng cho Tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, thì loại nào là thích hợp nhất?"

Chưởng quầy vỗ đùi, "Ây da Tiên sinh ! Vậy là ngài tìm đúng chỗ rồi! Tiểu điếm gần nhất mới chế ra được vài loại son môi vô cùng tốt! Màu sắc tươi đẹp lại không tầm thường, khi uống nước cũng không bị dính chén. . . . . ." Chưởng quầy nói liên miên quảng cáo xong, từ trong tủ hàng lấy ra mấy chiếc hạp được làm khéo léo hoàn mĩ, mỗi chiếc đều nhỏ cỡ bàn tay, Thẩm Thanh Thu nhìn thấy chiếc hạp là mạ vàng, trong lòng không tự chủ được mà run lên.

A, Minh Phàm!

Chưởng quầy mở hạp ra, tiếp tục nói: "Loại son môi này gọi là Tư phàm cơ, tổng cộng chỉ có chừng ấy hạp, màu sắc cũng không giống nhau, tiên sinh nếu có ý định mua, có thể tính rẻ một chút."

Quả thật rất đẹp. Thẩm Thanh Thu âm thầm thở dài, ngay cả một đại nam nhân như y đều cảm thấy đẹp, Anh Anh chắc chắn sẽ rất thích.

"Bao nhiêu tiền?"

Chưởng quầy ba ba đánh vài cái trên bàn tính, "Tổng cộng là một ngàn hai trăm hai mươi lượng!"

Cái quái gì? !

Thẩm Thanh Thu chân có chút đứng không vững, "Không, không phải nói có thể tính rẻ một chút sao. . . . . ."

"Đúng vậy, ta có trừ số lẻ cho tiên sinh rồi!"

Cám ơn ngươi a! lão bản!

Thôi không sao, Anh Anh thích là tốt rồi, ta còn chưa mua lễ vật hồi môn cho Anh Anh đâu, Anh Anh đáng yêu như vậy. . . . . .

Thẩm Thanh Thu thanh toán xong, mơ hồ đi ra khỏi cửa hàng, không cẩn thận bị một cô nương va vào ngực, làm hạp son mới mua cũng rớt xuống đất.

"A ..thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ta không phải cố ý!"

Cô nương kia ước chừng chỉ cao tới ngực Thẩm Thanh Thu, độ mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, nhất thời thần sắc đều cuống cả lên.

Thẩm Thanh Thu đành an ủi nói: "Không sao không sao, ta cũng đụng phải cô nương, cô nương không cần tự trách."

Y nhặt lên hạp son, may mắn vẫn chưa bị hỏng, liền rời đi .

Trở về Trúc xá, vừa vặn gặp Lạc Băng Hà đang quét lá, Thẩm Thanh Thu trong lòng cảm khái không thôi.

"Sư tôn, làm sao vậy?" Lạc Băng Hà cọ cọ bên người y, lại muốn ôm dính như keo.

Thẩm Thanh Thu bắt đầu đa cảm như vậy, chắc cũng vì hắn đi, "Không có gì, vi sư trong lòng nhất thời cảm khái, nhận ra đệ tử trong Thanh Tĩnh Phong ta không cần lo lắng nhất, quả nhiên vẫn là ngươi."

Lạc Băng Hà gác cằm trên vai y, "Đều là đệ tử nên làm."

Đúng là đồ đệ tốt!

Thẩm Thanh Thu thuận tay đem hạp son nhét vào trong tay hắn, "Vật này ngươi giúp vi sư cất hảo, ta đi tắm một chút."

"Sư tôn, đây là vật gì? Tinh xảo như thế. . . . . ."

Thẩm Thanh Thu vội nói: "Bất quá là mua quà sinh nhật tặng Ninh sư tỷ của ngươi, đặt ở trên bàn sách cũng được."

Cuối cùng lại dặn dò một câu: "Cất cẩn thận một chút, mới vừa rồi ta bị một tiểu cô nương đụng phải làm rớt, đừng chạm nó nữa."

". . . . . . vâng"

Trời đông giá rét như này, ngâm mình trong nước ấm tắm thật sự rất thoải mái.

Thẩm Thanh Thu lau khô nước trên người, chuẩn bị chạy một mạch về giường cuộn vào chăn ấm ngủ một giấc thật sảng khoái, mới vừa mở cửa lao ra đã đụng phải cái gì đó, suýt chút nữa ngửa mặt ngã sấp xuống, may mà eo được một bàn tay giữ lại mới thoát được một kiếp.

"Băng Hà ngươi. . . . . . Làm gì a!"

Lạc Băng Hà đứng ở ngoài cửa, một tay giữ eo Thẩm Thanh Thu, tay kia cầm theo một bộ quần áo, vẻ mặt ủy khuất.

"Đệ tử mới phải hỏi sư tôn, sư tôn hôm nay đi làm cái gì!"

Nói xong hắn đưa quần áo ở trong tay ra, "Sư tôn không định nói cho ta a, cái này từ đâu mà có!"

Thẩm Thanh Thu chìa tay ra gõ đầu của hắn, "Là ngoại sam của vi sư, bị làm sao vậy!"

"Ta không phải nói cái này!" Lạc Băng Hà đôi mắt phiếm hồng, giống như giây tiếp theo hắn liền khóc ra, "Sư tôn nhìn kỹ xem!"

Thẩm Thanh Thu tập trung nhìn một chút, đây quả thật là ngoại sam của y, nhưng là trên đó lại có một dấu son môi màu hồng, không nhìn kỹ căn bản cũng nhìn không ra, hoàn hảo nó lại còn nằm ở trên ngực.

"Ta. . . . . ." Thẩm Thanh Thu trợn tròn mắt, "Này. . . . . ."

Lạc Băng Hà gắt gao nắm chặt kiện quần áo, ngón tay hơi hơi phát trắng, "Cũng phải, sư tôn muốn làm cái gì, thân là đệ tử sao có thể cản được."

Thẩm Thanh Thu bực bội cười: "Quả thực nói hưu nói vượn! Ta chỉ là xuống núi mua cho Anh Anh một bộ son bột, khi trở về bị một Tiểu cô nương đụng phải một chút, chắc là vô ý bị nàng in lại vết son thôi."

Độ ấm trong phòng tắm dần dần tản đi, Thẩm Thanh Thu lúc này mới thấy có chút lạnh, liền lấy kiện ngoại sam trong tay Lạc Băng Hà phủ thêm lên người, "Mau vào đi thôi, có chút lạnh."

Thấy Thẩm Thanh Thu đem kiện quần áo mang theo dấu son nữ nhân kia mặc lên người, ấn ký trên trán Lạc Băng Hà thoáng chốc hồng quang lưu chuyển, hắn một phen ôm lấy Thẩm Thanh Thu đi vào nội thất.

"Băng Hà ngươi ngươi ngươi làm cái gì! Quá phận a!"

Hắn đem Thẩm Thanh Thu đặt ở trên giường, cọ cọ bên gáy y, "Việc này vốn là là sư tôn không đúng trước, sao lại đổi thành đệ tử quá phận?"

"Ta không phải đã nói sao, đây là ý. . . . . ."

Lạc Băng Hà đuối lí nhưng vẫn mạnh miệng: "Nếu sư tôn không đi mua lễ vật tặng Ninh sư tỷ, làm sao có thể gặp phải nữ nhân kia!"

Thẩm Thanh Thu từ dưới thân hắn giãy ra, vốn định đánh tên nhãi to gan này một chưởng, nhưng nhìn đến gương mặt đáng thương hề hề lại vô cùng ưa nhìn của hắn, như thế nào cũng không thể xuống tay.

Rốt cuộc vẫn là do mình đem hắn dưỡng thành như vậy a. . . . . .

Thẩm Thanh Thu trong lòng thở dài, lấy tay nhéo hai má Lạc Băng Hà, tận tình khuyên bảo nói: "Ngươi đây là suy nghĩ của bọn cường đạo, có biết không. . . . . ."

"Sư tôn đang chê ta dã man ?" Lạc băng hà híp mắt, tay hướng đến bên hông Thẩm Thanh Thu, "Nếu sư tôn để đệ tử trong mắt nhiều hơn một chút, đệ tử cũng sẽ không như vậy."

Thẩm Thanh Thu trơ mắt nhìn đai lưng của mình bay ra ngoài.

Ngươi không cần tự mình biểu hiện hai chữ dã man có được không! !

"Sư tôn trong mắt luôn có rất nhiều người." Lạc Băng Hà một bên cởi quần áo Thẩm Thanh Thu, một bên từ từ nói, "Minh. . . . . . Sư huynh, Ninh sư tỷ, Liễu Thanh Ca, ngô. . . . . ."

"Phải kêu sư thúc. Còn có.. " Thẩm Thanh Thu đem mặt hắn kéo lên, mắng "Để trong mắt cùng đặt ở trong lòng chính là không đồng giống nhau, ngươi hiểu chưa!"

'''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro