Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Lạc Băng Hà'nghiêng đầu, nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm ra nói:"Rõ ràng bọn ta là cùng một người,tại sao người lại giúp hắn đánh ta"

Thẩm Thanh Thu ngậm miệng không đáp,âm thầm trao đổi ánh mắt với hắn

Y nhìn thấy cảnh này trong lòng vô cùng khó chịu

Khốn kiếp

Tại sao số hắn lại tốt như vậy, được sư tôn dùng cả mạng sống để bảo vệ

Cả hai kết hợp rất ăn ý nhanh chóng đẩy lùi y

Nhưng trên mặt không biểu lộ cảm xúc,mở miệng nói:"Kĩ thuật của y kém như vậy,có gì tốt"

Tay Thẩm Thanh Thu run lên một chút,rồi nhanh chóng đánh tiếp

Y không để ý tiếp tục nói :"Sư tôn người cũng thưởng thức qua bản lĩnh của ta rồi. Dù sao cũng cùng một người,không bằng người đi theo ta,ta sẽ khiến người sung sướng hơn theo y"

Thẩm Thanh Thu tức giận quát:"Câm miệng"

Lạc Băng Hà nghe xong,sắc mặt khẽ biến,lẩm bẩm nói:"... Thưởng thức qua"

Thẩm Thanh Thu :"Đừng để ý tiếp tục đánh"

Lạc Băng Hà nói:"Cái gì gọi là thưởng thức qua,cái gì gọi là sung sướng hơn theo ta"

Y ám muội nói:"Hay là nói sư tôn ngươi thích là bị người ta làm đau. Cho dù là vậy,đệ tử đảm bảo sẽ làm người hài lòng"

Trong phút chốc,mặt y trở nên méo mó vô thức đặt tay lên Tâm Ma kiếm

Thẩm Thanh Thu quát:"Đừng rút"

Lạc Băng Hà nhanh chóng thu tay lại nhưng trong mắt màu đỏ càng đậm hơn,sát khí tỏa ra ngày càng nhiều,hơi thở trở nên dồn dập

Đánh qua đánh lại,đánh tới mức cả hai bị thương cũng không chịu dừng lại

Không ai nhường ai,chỉ muốn giết chết người trước mặt

Thẩm Thanh Thu chịu không được nữa quát:"Đủ rồi"

Y bỗng nhiên dịu sắc mặt,nhìn Thẩm Thanh Thu nói:"Sư tôn có phải người giận ta,vì ta lần trước làm đau người"

Lạc Băng Hà tức giận nói:"Sư tôn trước đó người và gã đã gặp rồi"

Thẩm Thanh Thu không muốn giấu giếm nói:"Có gặp qua một lần"

Y ủy khuất nói:"Trước đó đệ tử không tốt,đệ tử nhận sai. Không phải sư tôn rất vui vẻ sao,đều là đệ tử, sao người lại nhẫn tâm với đệ tử như thế"

Thẩm Thanh Thu nói:"Một chút cũng không vui vẻ"

Nhìn thấy Thẩm Thanh Thu chật vật ôm bụng,khóe miệng y nhếch lên một nụ cười,sung sướng nói:"Có khẩu phật tâm phi sao"

Hai bên ra sức đánh trả,không phân cao thấp

Thẩm Thanh Thu hơi thở hỗn loạn

Lạc Băng Hà sơ y bị đoạt mất Tâm Ma kiếm

Y âm thầm cười đắc y,định rút kiếm ra khỏi vỏ

Thẩm Thanh Thu lạnh lùng nói:"Đừng vui mừng quá sớm ngươi xem trên đỉnh đầu ngươi kia"

Y không ngẩng đầu vì không cảm thấy uy hiếp phía sau,y mỉm cười nói:"Kĩ sảo đối phó với trẻ con,sư tôn lấy ra trêu đùa đệ tử,không khỏi quá coi thường ta rồi"

Tay trái Thẩm Thanh Thu làm thành quyết,ngón tay búng ra một tiếng giòn tan,ánh mắt ngưng lại

Y đang muốn nói,bỗng có một chiếc lá xoẹt qua mặt

Nụ cười trên mặt cứng lại

Lá trúc càng ngày càng nhiều,chuyển động rất nhanh

Giống như gió đông mang theo hàn đao tấn công y

Không ngờ sư tôn lại dùng chiêu này

Lạc Băng Hà chém ra một chưởng,ngăn chặn tan diệp đao dày đặc tấn công y

Thẩm Thanh Thu tựa như thiên nữ tán hoa ở giữa rừng trúc,phi diệp truy hồn đoạt mệnh tấn công y

Nhìn như ôn nhu,nhưng khi dính vào người sẽ là lọt da tróc xương,một hai mảnh có thể tránh,nhưng trăm ngàn mảnh ào đến. Dù ngươi có là ai đi nữa, cũng không tránh khỏi luống cuống tay chân

Thẩm Thanh Thu đang muốn lao lên,thì đã thấy một bóng đen đứng trước mặt,chưởng vào tim y

Trong giây lát,Thẩm Thanh Thu lộ ra thần sắc không đành lòng, nhưng y vẫn có thể thấy được

Y phun ra một ngụm máu,cười khẩy nói:"Không tệ nha,rất ăn ý"

Tuy là trào phúng,nhưng tay y không tự chủ được nắm lại thành quyền,gân xanh nổi lên,lúc ẩn lúc hiện

Từ sau khi trưởng thành,chưa từng có người ép y tới tình trạng này

Ở thế hạ phong như thế này,khiến y nhớ lại những ngày tháng bị sĩ nhục,bị hành hạ,chà đạp

Trà nóng đổ lên người,phòng chứa củi bốn phía gió lùa,quyền cước ẩu đả cùng từ ngữ chửi rủa không chừng mực,quỳ từ sáng đến tối,ăn không no mặc không đủ ấm

Những ngày tháng đó đã hình thành nên tính cách của y như bây giờ

Nhưng hiện tại,người đó đang đứng mặc kẻ có khuôn mặt giống y,cầm tay của hắn kiểm tra vết thương,chau mày nói:"Tại sao lại làm căng với gã làm gì,để bị thương thành như vậy"

Tuy nghe có vẻ tránh cứ,nhưng giọng nói lại có phần lo lắng

Lời nói yêu thương,chăm sóc ân cần này, y chưa bao giờ được cảm nhận

Tại sao ông trời lại đối xử với hắn như vậy

Tại sao lại không cho hắn được hạnh phúc

Mà phải bắt hắn phải chịu khổ,bị người ta chà đạp,đánh đập từ ngày này qua ngày khác

Không cam tâm

Không công bằng

Hình ảnh hai người này đứng chung một chỗ,không ngờ lại chói mắt như thế,hốc mắt cay cay

Rõ ràng đều là Lạc Băng Hà,dựa vào cái gì hắn lại gặp Thẩm Thanh Thu như thế này,còn y lại gặp là một kẻ vô sĩ,hạ lưu ,lòng dạ hẹp hòi

Dựa vào đâu

Quần áo và đồ vật được dốc lòng bảo tồn,phòng hông sạch sẽ tươi mát,những lời nói dịu dàng,ngàn lần thương cảm, vạn lần chiều chuộng

Rõ ràng chỉ muốn làm nhục,rõ ràng chẳng muốn quan tâm đến quan hệ buồn nôn của hai người

Thế nhưng lại không kìm lòng được mà muốn thốt ra "Đi theo ta" với Thẩm Thanh Thu

Lạc Băng Hà cười lạnh nói:"Ngươi nói cái gì?Hử"

Tay Thẩm Thanh Thu để lên vai Lạc Băng Hà,kêu hắn chớ xúc động

Đang nghĩ cách làm thế nào,thì y đã hành động trước

Y phá bỏ bùa trên Tâm Ma kiếm

Trong ánh mắt đề phòng của hai người,y chém vào khoảng không,rạch ra một khe hở tung người vào

Trước khi đi y ngoái đầu lại, nhìn Thẩm Thanh Thu,y hung hăng cắn môi

Không cam lòng

Rồi biến mất như chưa từng xuất hiện






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro