71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 74: Mê cảnh và dục niệm

Tầng hai và tầng ba bố cục giống nhau, đều là hai phòng hai bên trái phải, bên ngoài là ban công, còn lại ở giữa chính là cầu thang.

Trên ban công treo rất nhiều vật linh tinh, thậm chí còn có cái cuốc vài cái sàng, đó đều là nông cụ.

Lạc Thần lách qua những vật linh tinh, đi đến phòng bên trái yên lặng thông qua cửa sổ đang mở mà quan sát bên trong.

Trong phòng bài trí rất đơn giản, không có giường, một cái tủ gỗ nặng nề dựa vào tường, một cái bàn gỗ cùng bốn cái ghế, còn có một khung dệt củ kỷ làm bằng gỗ, vậy nơi này hẳn là nữ chủ nhân trước kia dùng làm nơi diệt vải.

Trong không khí tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái sau khi quét sạch sẽ, trên mặt đất còn có ít nước, mở cửa sổ bất quá là vì quét dọn cần thông khí mà thôi. Lạc Thần đặt ngón tay trên bệ cửa sổ nhẹ nhàng lau một cái, không có bụi, rất sạch sẽ, xem ra Trần Húc Đông quả nhiên là mất không ít công sức để quét dọn chỗ này.

Đôi mắt đẹn kịt của Lạc Thần nhẹ nhàng đảo quanh, cuối cùng rơi xuống một góc trong phòng.

Bốn góc phòng mỗi góc đều đặt một chiếc bình màu đen. Loại bình này rất phổ biến ở Tương Tây, gần như mỗi nhà đều có, chuyên dùng để ngâm cá thịt, dưa chua.

Mặc dù là rất phổ biến nhưng bốn góc đặt bốn cái bình như thế này cũng là vô cùng cổ quái. Bốn cái bình như bốn đầu người trầm lặng lạnh lẽo lui ở góc nhà.

Lạc Thần nhấc chân mềm mại nhảy qua của sổ vào trong phòng.

Đi đến bên cạnh một cái bình trong phòng, Lạc Thần quỳ một chân xuống, đầu tiên là đưa mũi đến gần miệng bình ngửi thử, lập tức ngửi thấy một cổ mùi lạ lại trộn lẫn chút mùi máu tươi, điều này khiến cho nàng khẽ mím môi.

Bình được phong khín bằng một cái nắp làm bằng gỗ phong đàn, không khí vào không được, nên trong bình nếu có thứ gì cũng sẽ không bị hư hỏng. Lạc Thần chậm rãi đem nắp  bình mở ra, cúi đầu nhìn, khuôn mặt vốn tĩnh lặng như nước cuối cùng nổi lên vài tia gợn sóng.

Trong bình hơn một nửa là thứ gì đó màu đỏ, hiện ra một màu đỏ quỷ dị, trong phút chốc mở cái nắp kia ra, một loại mùi buồn nôn mãnh liệt xông ra.

Thứ này vừa nhìn giống như máu, Lạc Thần nhẹ nhàng lay động cái bình, thứ màu đỏ trong đó cũng bắt đầu lay động theo, hai bên thành bình bên trong vốn sạch sẽ cũng bị nhiễm một tầng màu đỏ. Biên độ dao động cũng không lớn, xem ra thứ này so với máu thông thường đặc hơn rất nhiều, cho nên chính xác mà nói đây là huyết cao (máu đặc).

” Đúng là lạc động sao?” Lạc Thần nỉ non một tiếng, mi tâm nhíu chặt.

Nàng đem chiếc bình phục hồi nguyên trạng, sau đó ra khỏi phòng, đi đến phòng bên kia.

Tương tự, phòng bên kia cũng đặt bốn chiếc bình ở bốn góc.

kiểm tra xong tầng ba, không có chỗ nào đặc biệt cần điều tra nữa, nàng bắt đầu đi dọc theo hành lang tầng hai.

Phòng ở tầng hai đều là phòng ngủ, Lạc Thần nhìn thấy trong đó có một phòng đặt bàn trang điểm, còn có một chút đồ dùng gia đình, nên kết luận đây là phòng khách, sau đó liền đi vào. không ngoài dự liệu của nàng, phòng khách cũng đặt bốn chiếc bình tương tự, những chiếc bình này giống như một loại bí pháp gì đó, đem ngôi nhà lâu năm này ràng buộc.

Tủ đầu giường bằng trúc có đặt một khung ảnh, rất thô ráp, thoạt nhìn hình như là làm thủ công.

Lạc Thần nhìn lướt qua, cầm lấy khung ảnh kia, nhìn tấm ảnh vô cùng cũ kỹ bên trong, theo năm tháng nhiều chỗ đã ố vàng. May mà ảnh chụp coi như có thể nhìn rõ, trong ảnh là một nhà ba  người, một bé trai điềm đạm, một nữ nhân mặc trang phục miêu tộc trên đầu mang ngân sức, đang cười rất ôn nhu.

Dựa vào sự nuôi dưỡng của núi rừng, nữ nhân miêu tộc rất thanh tú quyến rũ, nữ nhân trong ảnh này cũng là đặc biệt mỹ lệ, dung mạo có thể nói là thượng đẳng.

Nữ nhân này xinh đẹp như vậy, nhưng nam nhân  phía sau nàng cùng đứa bé trai thực sự không thích hợp. Nam nhân kia xấu xí, thoạt nhìn lộ vẻ già nua, mặt hơi cúi xuống, như thế nhìn càng thêm thấp kém.

Lạc Thần lấy điện thoại ra, chụp lại khung ảnh, đang lúc định rời khỏi thì nghe xa xa vang lên tiếng bước chân.

Nàng không hề chần chờ, nhún người dùng khinh công nhảy lên xà ngang. Nhà sàn được xây bằng gỗ, trên trần rất nhiều xà ngang, Lạc Thần ngồi vững trên một cây xà trong số đó.

Cửa phòng bị đẩy ra, Trần Húc Đông áo trắng, mang theo một thùng nước bước vào.

Trên trán hắn đổ đầy mồ hôi, trên cổ còn vắt một cái khăn lông ướt, đi chân trần vào phòng, sau khi vặn khô khăn lau trong thùng nước hắn  bắt đầu tỉ mỉ chà lau các vật dụng trong phòng.

Chờ hắn lau khung ảnh bằng trúc kia, nhìn thấy ảnh chụp đột nhiên lại thở dài, buông khăn lau xuống, hai tay hợp thành chữ thập khàn giọng nói:” Muội tử đừng trách, ta là ca ca kết nghĩa của Duệ Tử, trước đây cũng đã đến nhiều liền, hy vọng ngươi có thể nhận ra ta. Duệ Tử hiện tại bị nhốt nên không về được, ta đến thay hắn quét dọn, làm giỗ cho ngươi.”

Trần Húc Đông lạy ba cái, nói tiếp:” Trước đây ta cùng Duệ Tử hàng năm đều trở về, nhưng không có một lần thành công qua, thống khổ trái lại càng ngày càng nhiều. Bất quá may là hiện tại tình thế cuối cùng đã có chuyển biến, hy vọng mượn cơ hội này, ta và Duệ Tử cuối cùng có thể thoát khỏi dày vò. Muội tử ngươi nếu như có linh thiên, nhất định phải phù hộ cho hai người bọn ta.”

Nam nhân này dáng vẻ thành kín nói ra một đống lớn nguyện vọng, đơn giản chỉ là một loại giải tỏa tâm lý mà thôi. Thế nhân hết lòng tin vào quỷ thần, cũng bởi vì bản thân quá mức yếu đuối, cho nên mới sinh ra loại cầu khẩn cùng mong ước này.

Xét đến cùng, vẫn là vì nam nhân này không tự tin, hắn sợ hãi.

Lạc Thần ngồi trên xà ngang, yên lặng lắng nghe, sắc mặt không chút thay đổi.

Trần Húc Đông lại không biết phía trên có người, hắn cảm thấy nóng, nên cũng không cố kỵ gì mà cởi bỏ chiếc áo đã bị mồ hoi thấm ướt.

Nam nhân xoay người, đưa tấm lưng của hắn về phía Lạc Thần, Lạc Thần liếc mắt nhìn thắt lưng của hắn, phát hiện trên đó có một mảng lớn vết xanh tím, ở giữa mảng xanh tím này còn có một bóng mờ rất kỳ quái, giống như một con rắn dài quấn trên lưng, rõ ràng bệnh trạng giống như Tào Duệ và Vũ Lâm Hanh.

Qua hồi lâu, Trần Húc Đông rốt cục quét dọn căn phòng sạch sẽ, đi ra ngoài.

Lạc Thần từ trên xà nhà nhẹ nhàng nhảy xuống, yên lặng rơi xuống sàn nhà.

Xà nhà phủ một lớp bụi rất dày, nàng lại trời sinh thích sạch sẽ, mi tâm nhúi lại, phủi đi bụi bẩn trên người, ánh mắt nặng nề mà nhìn ánh mặt trời ngoài của sổ.

Bên kia Sư Thanh Y tử trong trằn trọc trong thống khổ tỉnh đậy. Trước đó nàng cả người nóng rần, nóng không chịu nổi, còn đem máy điều hòa chỉnh nhiệt độ thấp một chút, hiện tại ngược lại nàng cư nhiên cảm thấy lạnh, nàng ôm lấy chăn ngồi dậy, nhìn về phía tấm bình phong.

Trong phòng rất yên lặng, ánh sáng cũng mờ nhạt, Sư Thanh Y nhìn căn phòng trống trãi vắng lặng, chỉ cảm thấy càng thêm lạnh lẽo.

Nâng tay nhìn đồng hồ, đã hơn 3h30 chiều, Lạc Thần vẫn chưa trở về.

Sư Thanh Y chưa bao giờ mãnh liệt khát vọng nhìn thấy Lạc Thần như vậy, hiện tại Lạc Thần không ở bên cạnh nàng, nàng gần như cảm giác trong lòng  thiếu mất một mảng.

Sự khao khát trong lòng giống như người nào đó nhúng vào trong nước sôi, không ngừng dày vò, thế nhưng da thịt lại lãnh lẽo khác thường, thậm chí bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Sư Thanh Y miễn cưỡng xuống giường, đem tóc dài buộc lên, đẩy cửa đi ra phòng khách, sau đó ra sân viện.

Ánh nắng thiêu đốt bên ngoài cuối cùng khiến nàng cảm thấy có chút ấm áp, nàng biếng nhắc mà đi đến bên miệng giếng, ngồi  xuống bên cạnh giếng nhắm mắt lại phơi nắng.

Ánh nắng kim sắc chiếu lên đôi  mi dài của nàng, cho nàng một tầng ánh sáng mông lung mà ấm áp. Da thịt của nàng vốn trắng nõn, lại được ánh nắng chiếu vào như vậy liền hiện ra một dáng vẻ trong suốt mê người.

Sư Thanh Y phơi nắng càng phơi càng muốn ngất đi, nàng muốn gọi điện cho Lạc Thần, để Lạc Thần trở về nhanh một chút, nàng lấy điện thoại ra chuẩn bị quay số nhưng rồi lại nhịn xuống không gọi.

Nàng cất điện thoại vào, cảm giác phía sau phát lạnh, dường như có ánh mắt ác ý đang nhìn chằm chằm nàng.

Sư Thanh Y chậm rãi quay đầu lại, phát hiện phía sau thực sự có một người đang đứng, nói đúng hơn là một thiếu nữ.

Thiếu nữ tóc rất dài, xõa tung như tơ lụa, trên người mặc miêu phục mà lam. Nàng rất  xinh đẹp, đường nét thậm chí có chút quyến rũ trời sinh, thế nhưng ánh mắt của nàng lại ngây dại, thoạt nhìn giống như hai hạt châu lãnh lẽo cứng nhắc.

Trong tay thiếu nữ cầm một chiếc lược, cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y bị thiếu nữ nhìn như vậy trong lòng không khỏi sợ hãi, hơn nữa hiện tại thân thể nàng không khỏe, khiến loại cảm giác khó chịu càng phát ra mãnh liệt.

Nàng đành phải đứng lên, tránh sang một bên, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, ngươi muốn lấy nước sao?”

Thiếu nữ không để ý đến Sư Thanh Y, nhìn thấy Sư Thanh Y đã tránh ra, liền tự mình đi đến bên cạnh giếng ngồi xuống, ngồi ở vị trí trước đó của Sư Thanh Y. Sư Thanh Y vốn có cảm giác thiếu nữ này rất cổ quái, đến lúc nàng nhìn thấy động tác tiếp theo cửa thiếu nữ này lại càng thêm sởn tóc gáy.

Thiếu nữ đầu tiên là khom thắt lưng, sau đó lẳng lặng nhìn xuống giếng, giống như xem mặt nước là một chiếc gương, ánh mắt cũng toát ra một loại trạng thái si mê.

Nàng nhìn thật lâu, dường như đối với dung mạo của bản thân cảm thấy rất hài lòng, lúc này mới xoay người, cầm chiếc lược trong tay chạm rãi chải tóc.

Động tác chải tóc này khiến Sư Thanh Y nhìn đến toàn thân chảy mồ hôi lạnh, rõ ràng nắng nóng như vậy nhưng nàng lại có cảm giác như bị rơi vào hầm băng. Thiếu nữ trước mắt đang chải tóc bên cạnh giếng, cảnh tượng này thật sự rất giống nữ nhân mặc giá y đêm qua, tư thái, động tác, tất cả đều trùng hợp đến quỷ dị.

Thiếu nữ nhận thấy Sư Thanh Y đang nhìn nàng, cứng nhắc xoay đầu lại.

Nàng cười, lộ ra hàm răng trắng tuyết:”Ngươi có cảm thấy ta đẹp không?”

Sư Thanh Y không nói chuyện, thiếu nữ lặp lại:”Ngươi có cảm thấy ta đẹp không?”

“… Đẹp.” Sư Thanh Y chậm chạp mà phun ra một chữ.

Thiếu nữ thoả mãn nở nụ cười: “Ta cũng biết ta xinh đẹp. Động chủ nhất định sẽ thích ta, ta sẽ làm cô dâu của hắn.”

Sư Thanh Y cả người không hiểu sao như muốn nhũn ra, thậm chí bắt đầu cháng váng, thiếu nữ trước mắt cũng bắt đầu xuất hiện bóng chồng. Giữa lúc nàng đang muốn đứng ổn định lại, lại có một nữ nhân vô cùng lo lắng mà xông đến, nắm chặt cánh tay của thiếu nữ đang ngồi bên miệng giếng.

Nữ nhân kia chính là Thạch Lan.

Vẻ mặt nàng lúc này vô cùng lo lắng cùng tức giận, không có nửa điểm ôn hòa hữu lễ của trước đây, bắt lấy cánh tay thiếu nữ muốn dẫn đi.

Sư Thanh Y vội vàng nói: “Lan tỷ, ngươi…”

Thạch Lan liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, miễn cưỡng áp chế vẻ giận dữ trên mặt, nở một nụ cười:”Sư tiểu thư, xấu hổ. Nha đầu này điên điên khùng khùng, ta đã sớm cho người trông chừng nàng, để nàng không chạy lung tung, kết quả nàng lại không nghe lời, vừa rồi không quấy nhiễu đến ngươi chứ?”

“Không có.” Sư Thanh Y suy yếu nói:”Nàng không làm gì cả.”

Thạch Lan gật đầu, kéo thiếu nữ nhanh chóng đi khỏi.

Sư Thanh Y hít sâu một hơi, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, vốn định len lén theo sau quan sát, thế nhưng nàng hiện tại gần như tâm tư rối loạn, nên đành phải đem ý nghĩ này đè xuống.

Nàng đứng yên bên cạnh giếng thật lâu, sau đó xoay người, chậm rãi quay về phòng khách.

Lúc đến cửa, chân Sư Thanh Y mềm nhũn, vô thức vịn vào mép cửa, mà ngay thời khắc đó, thắt lưng của nàng được một đôi tay vững vàng ôm lấy.

Hương thơm trên người nữ nhân hoàn toàn làm tâm tình của nàng hỗn loạn, Sư Thanh Y xoay người gắt gao ôm lấy Lạc Thần, nhất thời không nói nên lời.

Nàng giống như đang trôi nổi trên biển lại vớt được một khúc gỗ, trong lòng vui mừng mà bám chặt lấy nó, xem nó như bảo bối rất sợ buông lỏng sẽ lập tức bị sóng biển cuốn đi mất.

Đối với loại cuồng nhiệt đáp lại này của Sư Thanh Y, Lạc Thần vốn không dự liệu trước nên nàng cảm thấy bất ngờ trong chốc lát, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Trên người ta bẩn, ngoan, ta đi tắm rửa.”

Sư Thanh Y đem khuôn mặt dán vào cổ Lạc Thần, cảm giác trên cổ thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, nóng bỏng mà ướt át.

Cổ áo chỉnh tề của Lạc Thần mở rộng sang hai bên, hai nút trên cùng đã mở ra, vài sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dính trên da thịt. Có lẽ do trời nóng như vậy nên hương thơm nội liễm xưa nay vẫn luôn ẩn giấu hôm nay đều chậm rãi tỏa ra.

Sư Thanh Y quyến luyến mà vuốt ve chỗ da thịt mang theo một tầng mồ hôi kia, dường như bên trong tỏa ra vài phần hương vị ăn mòn xương cốt, nàng phả ra hơi thở nóng hổi, nỉ non nói: “Chờ thêm chút nữa.”

Lạc Thần nhìn đầu nàng cọ cọ trên người mình, giống như một con cừu không nghe lời, buồn cười mà khẽ cong khóe môi, đem nàng ôm vào trong lòng, cưng chiều nói:”Thức dậy lúc nào?”

“Vừa mới dậy.” Sư Thanh Y nói: “Ngươi đã đi đâu? Đến bây giờ mới trở về.”

“Nhà Tào Duệ.”

Dựa theo tính cách của Sư Thanh Y, nàng nhất định sẽ đối với việc này cảm thấy hứng thú, tiếp tục truy hỏi đến cùng, thế nhưng hiện tại nàng cực kỳ mệt mỏi, nên không muốn tiêu hao sức lực tìm hiểu cụ thể, mà chỉ nhàn nhạt trả lời một tiếng: “Ân.”

” Sao vậy?” Lạc Thần nhận thấy sự mệt mỏi của nàng, nói: “Mệt lắm sao. Trước đó uống thuốc không có tác dụng, ta dẫn ngươi đi tìm thầy thuốc.”

Sư Thanh Y đem cằm đặt trên vai Lạc Thần, khẽ lắc đầu.

Qua thật lâu, nàng mới tâm tình phức tạp mà nói:” Ta….. Ta đói bụng!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đói bụng thì ăn thịt, Quân cho ăn no.

p/s: Chương sau ăn mặn nga~ nàng nào theo chủ nghĩa ăn chay xin đừng đi theo. hắc hắc. (_ __!) thật ra chương sau nhiệt độ  không cao, phải đến chương sau nữa hắc hắc ~Chương 75: Một đêm mê đắm (thượng)

Lạc Thần đỡ Sư Thanh Y đến nằm trên giường, nở nụ cười: “Buổi trưa chỉ ăn một ít, có thể không đói sao. Ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta mượn dùng phòng bếp, ngươi muốn ăn gì?”

Sư Thanh Y vốn chỉ tùy tiện nói một câu để ỷ lại vào nàng một chút, cũng không phải thực sự đói bụng, hiện tại nhìn thấy Lạc Thần muốn làm thật, vội vàng nói:” Không cần, vừa rồi không phải ngươi nói trên người bẩn sao, nhanh đi tắm đi. Về phần ăn gì đó, ta có thể tự mình làm được.”

Lạc Thần chỉ ngắn gọn lặp lại:”Muốn ăn gì?”

Mỗi lần thấy loại phản ứng này của Lạc Thần, Sư Thanh Y đều biết không lay chuyển được, nên đành phải tùy tiện nói tên một món ăn đơn giản.

Lạc Thần đi rồi, Sư Thanh Y liền ở trong phòng chờ.

Trước đó ở Lạc Thần, trong lòng nàng đột nhiên kích động mãnh liệt, hiện tại Lạc Thần tạm thời rời khỏi, nàng lại càng có cảm giác như bị móng vuốt cào cấu trong lòng.

Để phân tán lực chú ý, nàng miễn cưỡng dùng tay phải chống cằm, bắt đầu ngơ ngẩn mà ngắm nghía điện thoại. Qua hồi lâu, trong lúc nàng đang ngồi thất thần, đột nhiên một bàn tay từ phía sau chụp lên vai nàng, khiến nàng chút nữa thì hồn phi phách tán:”Đang nhìn cái gì.”

Sư Thanh Y cả người gật thót, những suy nghĩ lung tung trong đầu cũng bị nữ nhân này chụp cho chạy đến mười tám tầng địa ngục, nàng thiếu chút nữa sẽ từ ghế trúc nhảy dựng lên.

Khóe miệng Vũ Lâm Hanh khẽ động, nhướng mày cúi đầu: “Nhìn điện thoại đi động cũng có thể nhìn đến ôm mộng xuân sao, xem đến khuôn mặt ngươi cũng đỏ như vậy.”

“Đừng nói bậy.” Sư Thanh Y nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, một nửa xấu hổ một nửa buồn bực mà đẩy tay Vũ Lâm Hanh xuống.

Vũ Lâm Hanh nhún vai cười, tự rót cho mình một ly nước, rồi ngồi xuống bên cạnh bạn trúc, nói:”Sao trước đó ngươi lại tắt  điện thoại? Biểu tỷ ngươi cũng vậy, cửa của phòng hai người đều đóng, là tại sao?”

“Ta khó chịu muốn ngủ nên tắt điện thoại. Lạc Thần đến nhà Tào Duệ tra xét, hẳn là sợ bị làm phiền nên tắt máy.”

Vũ Lâm Hanh dường như rất khát nước, một hơi đã uống cạn ly nước, nói:”Vốn là muốn gọi hai ngươi cùng đi tìm Trần Húc Đông, không ngờ cả hai đều tắt máy, ta không có cách nào khác hơn là tự mình đi. Kết quả đang đi trên đường, ngươi đoán xem ta đã nhìn thấy cái gì?”

“Đừng thừa nước đục thả câu.” Sư Thanh Y nói.

Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng: “Ta thấy trong làng này có người tổ chức hôn sự.”

Lúc đang nói chuyện, ánh nắng chiếu qua khe cửa tạm thời bị che khuất, Lạc Thần bưng một cái khai tiến vào, đem một đĩa xào, một chén canh thịt cùng cơm trắng đặt trên bàn.

Vũ Lâm Hanh nhìn cơm nước trên bàn, tấm tắc nói: “Cư nhiên còn có người phục vụ cơm chiều, biểu muội thật có phúc.”

Trên miệng nói thế, đôi mắt hoa đào lại tỉ mỉ quan sát Lạc Thần từ đầu đến chân, trong lòng nói nữ nhân này bình thường lãnh đạm, đúng là một bộ dạng chớ đến gần, nhất là dáng vẻ lúc vun kiếm bổ cây trước đây quả thực giống như tử thần, nghĩ không ra nàng cũng có lúc dịu dàng như vậy, lại còn biết nấu ăn.

Quá không khoa học rồi, ông trời nhất định chỉ là cho nữ nhân này hưởng án treo.

Lạc Thần liếc ngang nhìn Vũ Lâm Hanh, hời hợt nói: “Nhìn đủ rồi sao?”

Vũ Lâm Hanh vội vã thu hồi ánh mắt, nói thầm:  đúng là chết mặt tê liệt, ta vừa rồi còn mang hai chữ “hiền lành” đặt lên người nàng mới là không khoa học.

Lạc Thần mặt không chút thay đổi mà ngồi xuống, rót cho Sư Thanh Y một ly nước rồi lại xới cho nàng một bát cơm.

Sư Thanh Y bắt chuyện Vũ Lâm Hanh nói: “Có muốn nếm thử tay nghề của biểu tỷ ta hay không? Tự mình đi lấy bát đũa.”

“Không cần. Ta đã ăn lúc trưa, cũng không giống ngươi.” Vũ Lâm Hanh xua tay: “Ta nói tiếp với các ngươi việc hôn sự kia.”

“Hôn sự?” Lạc Thần nhìn qua, nói.

“Ân.” Vũ Lâm Hanh nói: “Là thế này, khoảng hai giờ chiều ta đến tìm Trần Húc Đông điều tra tin tức, kết quả trên đường thấy một đám thôn dân lén lút khiên ba cỗ kiệu hoa, còn có rất nhiều nến đỏ, rất nhiều cái rương, làm giống như thời cổ đại gả con gái, hướng phía bắc mà đi. Theo lý mà nói người trong thôn kết hôn, muốn mô phỏng cổ đại cũng không thành vấn đề, thế nhưng ta nhìn thế nào cũng không hợp lý. Dọc theo đường đi cả đám người không nói lời nào, rất âm trầm, kiệu hoa kia cùng những thứ khác thoạt nhìn đều rất nhẹ, ta theo dõi ở phía sau một lúc,  cuối cùng phát hiện những thứ đó căn bản đều là mô hình bằng giấy mà thôi.”

Ánh mắt Sư Thanh Y trầm xuống, uống một ngụm canh, còn Lạc Thần lại chau mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Vũ Lâm Hanh nói tiếp:”Ta cảm thấy kỳ hoặc, nên đi theo. Theo bọn họ đi sâu vào trong núi, vốn dĩ bọn họ đang muốn lên đỉnh núi, kết quả nửa đường lại dừng lại, ở bên cạnh một tảng đá lớn đem kiệu hoa cùng của hồi môn mô hình kia đốt sạch.”

Sư Thanh Y nói: “Đây không phải hôn sự  gì, rõ ràng là âm hôn. Những thứ kia chính là thiêu cho người chết dùng.”

“Cho nên mới nói là tà môn.” Vũ Lâm Hanh gõ ngón tay lên mặt bàn, nói:”Giữa ban ngày thiêu kiệu hoa cùng đồ cưới, nghĩ lại thật kinh khủng. Cũng không biết đây là thiêu cho con quỷ háo sắc nào, cư nhiên một lúc lấy ba người.”

“Những thứ đó chẳng qua là hiến tế trước theo nghi thức mà thôi, chân chính dùng người hiến tế còn ở phía sau.” Qua một lúc, Lạc Thần chậm rãi nói.

Mà Lạc Thần nói xong, trong phòng đột nhiên rơi vào vắng lặng.

“Chờ một chút, biểu tỷ nàng, ngươi nói còn có chân chính…dùng người hiến tế? Tế người sống?” Sắc mặt Vũ Lâm Hanh có chút cổ quái.

Lạc Thần nói: “Động chủ cần không chỉ là những mô hình này. Người trong thôn hôm nay đưa đi ba cổ kiệu hoa cùng đồ cưới mô hình, nửa đường hỏa thiêu, chính là muốn báo cho động chủ biết trong thôn sẽ dâng hắn ba cô dâu, xin hắn đến lúc đó đón ba cô dâu này về trong động.”

Sư Thanh Y đặt bát cơm xuống, nhẹ giọng nói: “Lạc Thần, ngươi đang nói là thay mặt “lạc động” sao?”

Lạc Thần gật đầu.

Sắc mặt Vũ Lâm Hanh càng khó nhìn, nỉ non nói: “Lạc động, khó trách, nói như vậy thì mọi việc cũng rất đễ hiểu.”

Lạc động, là một hiện tượng thập phần quỷ dị ở Tương Tây, cùng với cổ độc, cản thi xưng là “Tương Tây tam kỳ.”.

Người Miêu rất nhiều tín ngưỡng, bọn họ tin tưởng vạn vật đều có linh tính, nước từ trên núi chảy xuống, hoa cỏ, cây cối đều có linh khí, có những người đặc biệt được thần linh thủ hộ, cho nên sơn động dĩ nhiên cũng có động thần, Miêu tộc xưng tôn ngời này là động chủ.

Nữ nhân miêu tộc xinh đẹp, động thần đa tình. Nếu có thiếu nữ nhân miêu tộc nào đó đi nàng qua hang động, hoặc vào sơn động, sau khi trở về trở nên cử chỉ quỷ dị, tự nhốt mình, mê luyến khuôn mặt của bản thân, thường xuyên si ngốc cười một mình, đây chính là bị động chủ nhìn trúng, trở thành “Lạc động nữ “. Lạc động nữ si mê đến trình độ nhất định, sẽ tự mặc vào giá y, trang điểm mỹ lệ, một mình đến sơn động, rơi vào trong bóng tối không bao giờ trở ra nữa, hiện tượng như vậy được gọi là “lạc dộng”.

Sư Thanh Y nhớ đến thiếu nữ cổ quái bên cạnh giếng, đem tình huống của nàng kể lại một lần, sau đó mói nói:”Tuy rằng ta biết lạc động chỉ là một truyền thuyết, dựa theo miêu tả của Vũ Lâm Hanh vừa rồi, sợ rằng người trong thôn chỉ mang chuyện lạc động ra làm ngụy trang, nhưng thật ra đang tiến hành việc tế tự mờ ám nào đó, thế nhưng thiếu nữ bên cạnh giếng vừa rồi, bệnh trạng của nàng  thật sự rất giống lạc động nữ. Nàng còn lẩm bẩm nói sắp được gã cho động chủ, lẽ nào thực sự là bị động thần nhiếp đi tâm trí? Ta vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Còn có Thạch Lan kia, rõ ràng đặc biệt sợ lạc động nữ đó đi ra ngoài, dường như đặc biệt quan tâm nàng, không biết hai người có quan hệ gì.”

Nàng tinh thần không tốt, lại nói chuyện một hồi, nên cảm giác thân thể lại khó chịu, vội vã uống một ngụm nước suối nhuận giọng.

Lạc Thần nói tiếp lời của Sư Thanh Y: “Nói đến lạc động nữ, rất nhiều năm trước mẹ của Tào Duệ cũng là một trong số đó. Tào Duệ từng trong lúc bị thôi miên nói mẹ của hắn bị người trong thôn kiêng trong kiệu hoa, đưa nàng đến phía bắc Thâm Vân Sơn, lúc Tào Duệ còn bé, mẹ hắn đã bị rơi động. Sau khi nữ nhân rơi động nếu như không hủy đi nơi đã từng ở để trừ tà thì cần ở bốn phía đông tây nam bắc trong góc phòng đặt bốn bình máu chó mực, vừa để trừ tà vừa để trấn hồn. Mới vừa rồi ta đi tra xét nhà Tào Duệ, trong nhà hắn mỗi phòng đều đặt bốn bình máu chó mực, chính là đã chứng minh điều này.”

Sư Thanh Y liên hệ lời nói trước đó của Tào Duệ, trong lòng cũng tương đối sáng tỏ.

Vũ Lâm Hanh chợt gật đầu.” Ta rốt cuộc đã hiểu rõ Tào Duệ vì sao lại có ảm ảnh tâm lý sâu như vậy. Khi còn bé mở to mắt nhìn mẹ mình lạc động, nhìn tình thế có đến tám chín phần là bị người trong thôn ép buộc, nói trắng ra là chính là tế phẩm, quá thảm.”

“Đốt ba kiệu hoa, như vậy cho thấy trong thôn sẽ có ba lạc động nữ sao?” Nàng nâng má, thuận miệng nói: “Hiện nay đã xuất hiện một lạc động nữ, nữ nhân bên giếng kia là một, vậy còn lại hai người là ai?”

Sư Thanh Y ngước mắt, liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh, lại nhìn một chút Lạc Thần, sắc mặt nàng có chút cổ quái.

Vũ Lâm Hanh nói: “Ngươi làm sao vậy?”

Sắc mặt Lạc Thần vẫn tẻ nhạt chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh: “Nếu là ba, tại sao còn phải tìm kiếm, ở đây không phải đã đủ rồi sao.”

Vũ Lâm Hanh ngồi thẳng thắt lưng, thân thể nghiêng về phía sau:”Các ngươi đừng nói với ta…. Không phải đâu.”

“Dĩ nhiên là phải.” Lạc Thần cười như không cười nói: “Chúng ta ba người, cộng thêm vị động chủ đại nhân kia, vừa vặn đủ một bàn mạt chược, người trong thôn có thể nói là dụng tâm lương khổ.”

Sư Thanh Y vẻ mặt lười biếng mà phụ họa:”Chúng ta còn có thể cùng nhau du ngoạn trên núi.”

Vũ Lâm Hanh cả giận nói: “Bây giờ là lúc sống chết trước mắt rồi, hai kẻ xấu xa các ngươi đừng ở đây cùng ta nói lời vô nghĩa. Nghiêm túc nói rõ a, bản tiểu thư không thích đùa dai, ta là một người có thú vui thanh nhã, kiên quyết chống lại loại thú vui thấp kém này.”

 Chương 76: Một đêm mê đắm (trung)

Tay cầm chén trà của Sư Thanh Y treo giữa không trung, nhìn Vũ Lâm Hanh nhẹ nhàng cười, sau đó nghĩ đến cái gì, mi tâm nhíu lại:” Nói nghiêm túc thôi, nếu người trong thôn cố tình muốn bất lợi đối với chúng ta, chỉ sợ là chúng ta không thể tiếp tục ở lại nơi này. Hiện tại chúng ta đang ở trên địa bàn của người khác, nếu như đối phương có mưu tính, chúng ta có vẻ đã rơi vào thế bị động.”

“Cũng không hẳn.” Lạc Thần nói:” Có đôi khi, bị động trái lại cũng là một loại chủ động.”

Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh đều nhìn về phía Lạc Thần, Lạc Thần không chút gợn sóng nói:” Mục đích của người trong thôn rất rõ ràng, là muốn ba người chúng ta trở thành lạc động nữ hiến tế cho động chủ, chỉ cần chúng ta thuận theo thời thế làm thõa mãn bọn họ là được rồi. Hiện nay rất nhiều đầu mối đều tập trung về hướng lạc động, hơn nữa việc này có vẻ như toàn bộ thôn đều có tham dự,  nếu vậy ta ngược lại rất muốn xem thử lạc động cùng động chủ trong truyền thuyết kia cuối cùng là như thế nào.”

Vũ Lâm Hanh lắc đầu phủ quyết: “Ta cũng muốn xem thử, nhưng mà như vậy quá mạo hiểm, nếu như đến lúc đó chúng ta chúng ta chưa chuẩn bị tốt, lại bị đối phương âm thầm giở trò, không có sức phản kháng chẳng phải là thiệt thòi sao.”

Lạc Thần nói: “Ngươi gần đây có xem qua hoàng lịch sao?”

Vũ Lâm Hanh bĩu môi: “Ta xem thứ đó làm gì, mê tín.”

Sư Thanh Y nghe Lạc Thần nói, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mở lịch trong điện thoại ra xem, mới chợt nói: “Thì ra là vậy, nếu như có thể biết trước thời gian đối phương động thủ, thì chúng ta hoàn toàn có biện pháp ứng phó.”

” Lời vô ích.” Vũ Lâm Hanh đặt tay xuống:” Then chốt là chúng ta căn bản không rõ.”

Sư Thanh Y nói: “Cho nên Lạc Thần mới muốn ngươi xem hoàng lịch. Chúng ta không mê tín, nhưng không có nghĩa là người trong thôn không mê tín. Thôn này tàn tích của xã hội phong kiến, thậm chí trước đó còn đốt mô hình thông báo, nói rõ loại mê tín này đã ăn sâu vào xương cốt của bọn họ, cho nên bọn họ cũng sẽ coi trọng “ngày hoàng đạo”, loại tín ngưỡng quan trọng của xã hội phong kiến.”

Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh rốt cục rạng rỡ ánh sáng hy vọng, nhận lấy điện thoại của Sư Thanh Y nhìn một chút, nói: “Ngày kia chính là một ngày lành hiếm gặp, thích hợp động thổ, xuất môn, cưới gã. Về phía sau cũng không có ngày nào nữa, nói như vậy, người trong thôn sẽ chọn ngày kia sao?”

“Lúc con gái xuất giá âm khí rất nặng, nhất là loại lạc động này càng nặng oán khí, để trung hoà, chắc chắn sẽ chọn lúc giữa trưa dương khí đang thịnh để tiến hành.”

Sư Thanh Y gật đầu: “Buổi trưa ngày kia, cứ như vậy chuẩn bị là tốt rồi.”

“Như vậy không ổn.” Vũ Lâm Hanh đột nhiên lại xua tay: “Chúng ta tiếp tục ở lại chỗ này, chờ đưa lên kiệu, còn Trần Húc Đông thì phải làm thế nào? Còn chuyện tìm Hồ Điệp thì sao? Tên kia cũng không phải người quan minh chính đại gì, lúc đầu muốn tìm hắn nói chuyện, kết quả là tìm không thấy người, cũng không biết có phải hắn cố tình trốn chúng ta hay không.”

” Không cần tìm.” Lạc Thần nói: “Không lâu trước đó ta đã tìm hắn nói chuyện qua.”

Sư Thanh Y biết Lạc Thần đến nhà Tào Duệ rất lâu, trước đó mệt mỏi rã rời nên không muốn hỏi, hiện tại dường như thoải mái hơn rất nhiều, lại hỏi: “Vậy Trần Húc Đông nói như thế nào? Hắn dự định lúc nào dẫn chúng ta đi tìm Hồ Điệp?”

Ánh mắt Lạc Thần có chút lạnh, lại mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Hắn nói còn phải chờ một thời gian. Trong nhà cần có thời gian quét dọn, theo ý của hắn có lẽ là muốn chờ qua ngày giỗ của mẹ Tào Duệ.”

Vũ Lâm Hanh bắt đầu có chút nóng nảy:”Còn muốn chúng ta tiếp tục chờ? Chờ bao lâu? Chờ nữa sẽ chết người. Trước đó đã nói rõ ràng, thế nào lại kéo dài như vậy, hắn đây là có ý gì, chờ tới chờ lui, tưởng rằng đang ở nhà hàng chờ lên món sao.”

Không ngừng nói nhiều chữ “chờ” như vậy, Vũ Lâm Hanh lại đột nhiên suy nghĩ đến một mặt khác rất thú vị, vừa ngước mắt liền phát hiện Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đang nhìn nàng.

Vì vậy ba nữ nhân cùng nghĩ đến một đều.

Sư Thanh Y thoả mãn mà nói: “Thôn dân đang chờ, chúng ta đang chờ, Trần Húc Đông cũng chờ. Nếu đã như vậy có phải tất cả đều là đang chờ cùng một món lên bàn hay không.”

Bên ngoài ánh nắng vẫn còn rất chói mắt, Lạc Thần đem cửa phòng đóng lại, ba người bắt đầu thấp giọng bàn bạc lên kế hoạch, qua khoảng nửa giờ, Vũ Lâm Hanh uống một ngụm nước suối rồi đứng lên:” Trước hết cứ như vậy là tốt rồi. Ta trước hết nói cho Tô Diệc và A Sanh biết, để bọn họ chuẩn bị đối phó.”

Sư Thanh Y nói: “Ân.”

Lúc này, không biết từ nơi nào truyền đến vài tiếng mèo kêu mơ hồ, rất yếu ớt, dường như mang theo sự bất mãn rất lớn, Sư Thanh Y từ trước đến nay tai thính mắt tinh, thậm chí có thể nghe được âm thanh rất nhỏ cảu móng vuốt cào lên cửa.

Vũ Lâm Hanh run run, nữa chân vừa bước ra cửa liền rụt trở về:” Nghe thấy không?”

Sư Thanh Y giả ngốc:” Nghe cái gì.”

Vũ Lâm Hanh thấp giọng nói: “Chính là cái loại đó.”

“Loại nào?”

” Ai nha, chính là cái loại đó!”

” Cái loại đó, cái loại đó, ta thế nào biết ngươi nói loại nào.” Sư Thanh Y lại cảm thấy một trận mệt mỏi rã rời, ngay cả giọng nói cũng thấp đi rất nhiều.

Vũ Lâm Hanh né tránh mà khoa tay múa chân một chút, nói: “Chính là ta ghét nhất….là cái loại đó. Tiếng kêu, các ngươi không nghe sao?”

Lạc Thần mặt không chút thay đổi, Sư Thanh Y lại kéo dài âm cuối mà lên tiếng:” Nga — — cái loại đó a.”

Vũ Lâm Hanh cảm giác cổ họng phát khô:” Vậy ngươi có nghe thấy không?”

Sư Thanh Y an ủi nói:” Đừng sợ, trên núi sẽ có chút hoang dã, cũng chỉ là nấp ở xa xa kêu vài tiếng, ngươi đang ở trong phòng, sợ cái gì. Nhà sàn này cách âm không tốt, cho dù âm thanh ở rất xa cửa lớn phát ra, ngươi ở trong phòng vẫn có thể nghe rất rõ, cho nên thứ kia nhất định cũng cách rất xa, lo lăng vớ vẫn làm gì.”

Vũ Lâm Hanh suy nghĩ một chút, mới tiếp nhận cách nói của Sư Thanh Y, nói thầm một câu: “Chỗ quỷ quái, cách âm thực sự không tốt.”

Nàng đại khái là sợ lại nghe thấy tiếng mèo kêu, nên muốn mau chóng trở về phòng, vội vã mà rời khỏi, lưu lại Sư Thanh Y dở khóc dở cười.

Sư Thanh Y đứng dậy thu dọn chén đũa, nói với Lạc Thần: “Nguyệt Đồng nhất định là đói bụng, đang ở sát vách ầm ĩ, ngươi lấy chút thịt dỗ dành nó.”

Lạc Thần gật đầu, rồi lại có chút lo lắng: “Ngươi vẫn còn bệnh, ở đây một mình có được không?”

” Ta đâu yếu ớt đến mức dó, ngay cả thu dọn cũng không làm nổi sao?” Sư Thanh Y cười: “Mau đi đi.”

Lạc Thần ra cửa đến phòng bếp, Sư Thanh Y đứng ở tại chỗ yên lặng một lúc, xoa nhẹ mũi, lúc này mới tiếp tục thu dọn.

Lúc này trong nhà tất cả đều bình thường, Thạch Lan chỉ xuất hiện trong bữa cơm rồi rời đi. Trên núi lúc này thoạt nhìn vô cùng yên tĩnh, mặc dù dưới sự yên tĩnh này một dòng máu đen đang âm thầm chảy đi.

Bóng đêm càng lúc càng dày đặc, ngọn núi cũng nổi lên rất nhiều sương mù, lẳng lặng mà bao phủ lên cảnh vật. Sương đêm cũng bao phủ cả bánh xe nước bên bờ sông , bánh xe nước tựa như một lão nhân, không biết mệt mỏi mà ngày đêm xoay tròn.

Những giọt nước chậm rãi đỗ xuống, vài con bướm màu lam đậu trên đèn lồng ở miếu thờ hồi lâu, nhẹ nhàng bay đi, giống như ảo ảnh biến mất trong bóng đêm.

Nhà sàn hiệu quả cách âm thật sự không tốt, đêm màu hạ có rất nhiều âm thanh của côn trùng, sau khi Sư Thanh Y tắm rửa xong, nằm nghiêng trên giường, lẳng lặng lắng nghe tiếng côn trùng kêu từ bên ngoài truyền đến.

Loại âm thanh này ngược lại khiến đêm trên núi càng trở nên vắng lặng.

Nàng vốn dĩ vì nguyên nhân gì đó nóng đến không ngủ được, hiện tại nghe loại âm thanh này trong lòng lại càng cảm thấy trống rỗng. Nàng nỗ lực suy nghĩ một số việc cần chuẩn bị, muốn lấp đầy khoảng trống kia, nhưng vẫn không thể nào tập trung, nàng cứ như vậy trăn trở gần như muốn trở mình một cái.

Nhưng nàng không dám trở mình, cũng luyến tiếc trở mình, mà chỉ lẳng lặng nằm yên, tùy ý để nữ nhân bên gối ôm mình.

Vài ngọn đèn ngoài hành lang chiếu vào trong phòng, khiến cho trong phòng trở thành một mảnh hỗn độn mờ ảo. Lạc Thần tay phải đỡ dưới gáy của Sư Thanh Y, tay trái nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng nàng, trong bóng tối hiện lên đường nét mơ hồ.

Cho dù là đường nét không rõ như vậy, nhưng cũng có thể nhìn ra nữ nhân này giống như đang ôm vò lòng một vật mà nàng vô cùng trân ái. Cánh tay nhẹ nhàng gập lại tạo ra một độ cong nhất định, cái vòng này rộng đủ để dung nạp yêu thương sâu sắc đến chết không đổi, thế nhưng rồi lại lại rất nhỏ, nhỏ đến chỉ có thể dụng nạp thân thể mềm mại của mình Sư Thanh Y, cũng không dung được cái gì khác nữa.

Bóng đêm có thể che giấu đi khuôn mặt thanh nhã của Lạc Thần, che giấu đường cong hoàn mỹ của nàng, lại không giấu được cổ hương thơm cơ thể đầy mị hoặc kia.

Nàng dán vào Sư Thanh Y dán đến gần như vậy, Sư Thanh Y có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở mang theo hương thơm mềm mại của nàng, cứ như vậy phả vào cổ mình, trêu chọc vài sợi tóc vốn dán trên đó.

Bị Lạc Thần ôm như vậy, dán sát như vậy, Sư Thanh Y thực sự có chút chịu không nổi nữa.

Lý trí vốn nàng dùng để áp chế những suy nghĩ lung tung trước đó đều đã sớm tước vũ khí đầu hàng, mặc kệ nàng giãy dụa thế nào, trốn tránh thế nào, tất cả đều muốn kéo nàng vè phía nữ nhân kia.

Mỗi một tế bào trên cơ thể  dường như đều đang toát mồ hôi, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, nhưng nàng lại cảm giác bên cạnh cũng không có bao nhiêu dưỡng khí nữa.

Đến lúc Sư Thanh Y khô nóng đến mồ hôi chảy ròng ròng, cánh tay đặt dưới gáy nàng của Lạc Thần đột nhiên khẽ cử động, ngón tay chạm đến chỗ da thịt nóng đến gần như tan chảy kia, đồng thời loại cử động cùng ma sát này cũng làm ngón tay bị bám một tầng mồ hôi nóng.

Sư Thanh Y cho rằng Lạc Thần bị mồ hôi của mình làm cho khó chịu nên tình giấc, thế nhưng đợi hồi lâu, nữ nhân bên cạnh lại vẫn trầm lặng như nước.

Sư Thanh Y cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, cẩn thận mà dịch chuyển, tách khỏi tay của Lạc Thần, bước xuống giường.

Để tránh quấy rầy đến Lạc Thần nghỉ ngơi, hơn nữa thị lực của nàng cũng rất tốt nên không bật đèn, từ trong phòng sờ soạn đi vào phòng tắm, lúc này mới bật đèn phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.

Nước trong nhà sàn đều là lấy từ giếng cổ, là nước suối hàng thật giá thật, vì vậy hiện tại nước đặc biệt lạnh lẽo thậm chí có chút cảm giác lạnh thấu xương.

Bất quá Sư Thanh Y hiện tại chính là cần loại lạnh lẽo này để đánh thức lý trí, nước suối thanh lạnh giúp nàng thoát khỏi cảm giác khô nóng đến dày vò, dường như tạm thời cho một lần sinh mệnh.

Dòng nước dọc theo đôi chân thon dài của nàng chậm rãi chảy xuống, một đường chảy đến ngón chân kiều diễm, Sư Thanh Y nhắm mắt lại, đưa tay lau đi nước trên mặt, cuối cùng đem nước đóng lại.

Đem áo ngủ đã thấm ướt mồ hôi ném sang một bên, Sư Thanh Y dùng khăn tắm quấn quanh trước ngực sau đó ra ngoài, đang định đến chỗ ba lô lấy một chiếc áo ngủ khác, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên.

Sư Thanh Y lại càng hoảng sợ, xuất phát từ phản xạ có điều kiện nàng vô thức dùng tay che ngực.

Này dĩ nhiên không thể che khuất cái gì, bất quá động tác này trái lại khiến nữ nhân trên giường đạm nhạt mà nở nụ cười.

Sư Thanh Y cuối cùng lấy được áo ngủ, ngượng ngùng mà thấp giọng nói: “Ta cảm thấy nóng, nên tắm rửa một chút, đánh thức ngươi sao.”

Lạc Thần nói: “Thế nào không bật đèn? Đụng vào đâu thì phải làm sao?”

“Không bật đèn cũng không sao.” Sư Thanh Y vốn muốn thay áo ngủ, hiện tại đèn lại  sáng, nàng dĩ nhiên không thể làm trò trước mặt Lạc Thần, đang định quay về phòng tắm để thay, lại bị Lạc Thần gọi lại.

Đôi mắt Lạc Thần hơi  nheo lại, đem Sư Thanh Y từ đầu đến chân chậm rãi nhìn một lần. Dưới khăn tắm lộ ra hai đùi thon dài thẳng tắp, còn vì ngượng ngùng mà hơi kép lại, hơi nước càng khiến cho mái tóc của nàng thêm vài phần mềm mại cùng ẩm ướt.

“Đến đây.” Lạc Thần tay phải nâng lên, hướng nàng nhẹ nhàng vẫy vẫy.

Sư Thanh Y đi qua, khép chặt đầu gối ngồi xuống giường, trong tay vẫn không được tự nhiên mà ôm áo ngủ.

Giọng nói của nàng trầm thấp:”Ta còn chưa….thay quần áo.”

Khóe mắt Lạc Thần mang theo một tia ý cười, giọng nói vẫn rất bình thản:”Không cần thay. Rất tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro